Đêm khuya sân bay vẫn ồn ào đông đúc, trên màn hình lớn trong đại sảnh hiển thị chuyến bay từ Bắc Kinh đến Giang Nhạc 5733 sẽ hạ cánh trong mười phút nữa. Chu Lạc Khiết đứng ở cửa, liền nhìn thấy Trần Mặc Dương từ trong đám người đi ra.
Sau tai nạn giao thông, tóc của anh rất ngắn, mang kính đen, không có chút dấu hiệu nào là vừa khỏi ốm, vẫn là Trần Mặc Dương kiêu ngạo và lạnh lùng của ngày xưa.
Chu Lạc Khiết thở dài nhận hành lý, không biết chuyện lần này sao lại ầm ĩ như vậy. Cô nghĩ dù sao anh ta vẫn còn trẻ, lại chưa bao giờ nếm trải đau khổ, nếu không nhận ra lỗi lầm của mình sớm thì sẽ hối hận không kịp, sẽ tiếc nuối cả đời, phải có được một bài học mới có thể biết quý trọng cái ở trước mắt. Biết là vậy nhưng cô cũng rất khó mở miệng,
Trong xe cô chỉ kể sơ qua cho anh toàn bộ sự việc của Từ Y Khả, anh không có phản ứng gì.
Chu Lạc Khiết cũng không chắc lắm rằng anh có biết về việc này hay không.
Nếu nói anh còn quan tâm cũng không đúng, đến bây giờ anh vẫn không mở miệng hỏi một câu. Nếu nói anh đã hết quan tâm vậy tại sao đêm khuya anh lại vội vàng trở về.
Rốt cục, anh cũng lên tiếng: “Đã sắp xếp cho nằm viện chưa?”
Chu Lạc Khiết gật đầu: “Bị thương rất nặng lại điều trị chậm trễ, tình huống rất tệ, bác sĩ nói dù cứu được nhưng vẫn sẽ để lại di chứng.”
“Cô ấy đâu?”
“Tâm trạng cô Từ bây giờ rất không ổn định, tôi cũng đã bảo người trông chừng rồi. Tôi cũng vừa mới trở về tối nay, nghe nói trước đó cô ấy đã đợi trước cửa Thiên Tinh mấy ngày rồi, có thể bởi vì cô ấy thật sự không còn cách nào, cho nên mới liều lĩnh cầm dao chạy vào Thiên Tinh…”
Cô khó có thể tưởng tượng được một cô gái hiền thục, rốt cục đã bị ép đến mức nào mới có thể làm những hành động quá khích đến thế. Tuy anh là người tuyệt tình, nhưng chỉ cần cô không phạm điều tối kị của anh, thì anh sẽ không dồn cô vào đường cùng như vậy. Dù sao anh không phải là người lúc nào cũng thích kiếm chuyện, bệnh viện nào cũng biết đến mặt cô ấy, biết lúc trước cô ấy đã vất vả chật vật như thế nào.
Đến Thiên Tinh, Chu Lạc Khiết nói: “Cô ấy đang ở trên đấy, Trần tổng anh hãy nói chuyện với cô ấy đi, tôi sẽ không đi lên.”
Chu Lạc Khiết đi rồi, anh đứng đó thật lâu sau mới ấn thang máy, phát hiện tay mình hơi run.
Cửa mở ra , cô ngồi nơi cô vẫn thường ngồi, nhiều vệ sĩ vây quanh. Anh chỉ thấy được một bên mặt cô, tóc dài thả xuống, không nhìn thấy rõ khuôn mặt cô nhưng có thể thấy được toàn thân cô đang run rẫy.
Anh đứng ở trước cửa hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.
Anh đi vào, vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ ra ngoài. Cô nhìn thấy anh thì bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt chứa đầy sự hận thù mà dường như không thể nào tha thứ cho anh được, nhưng cũng trong nháy mắt, sự oán hận ấy nhạt dần đi, năm tay siết chặt vì phẫn nộ cũng tự nhiên buông lỏng. Anh cảm nhận được toàn thân cô đang run lên vì căm hận nhưng cô đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh đi một vòng quanh cô, không nói gì ngồi xuống vị trí cô vừa ngồi.
Trong nháy mắt anh tựa như bị thôi miên, mọi thứ dường như quay trở lại quá khứ. Trong không gian tĩnh lặng chỉ có cô và anh. Cô ngồi trong lòng anh, nhìn anh mỉm cười. Bị anh trêu chọc, cô ngượng ngùng xấu hổ, nũng nịu tựa vào lòng anh. Nhưng cũng chỉ là “dường như” mà thôi, tuy vẫn là người đó nhưng cái gọi là quá khứ đó rất khó có thể quay trở lại. Vẫn văng vẳng đâu đây câu nói của cô: ‘Cả đời này chúng ta sẽ là người xa lạ, anh kết hôn tôi cưới chồng, không liên quan gì đến nhau!‘ Dứt khoát vậy đấy, nói được là làm được.
Đến bây giờ anh vẫn còn tức giận, anh đã đợi rất lâu như vậy, thế nhưng cô một lần cũng không đến gặp anh, cho dù là liếc mắt một cái, cũng không có!
Anh ngồi dựa vào ghế sô pha, nhả một ngụm khói, tư thế lười nhác nhưng lại ngập tràn nguy hiểm, giờ phút này Từ Y Khả cảm thấy mình trên đời này chỉ là một sinh vật nhỏ bé yếu ớt, có lẽ trong mắt anh mọi người chỉ đều như thế. Anh có thể dễ dàng làm cho cô sống không bằng chết.
Anh tà ý liếc cô, lạnh lùng nở nụ cười: “Nghe nói cô đứng ở cửa mấy ngày đêm liền vì muốn gặp mặt tôi, phụ nữ đối với tôi nhiệt tình không thiếu, nhưng nhiệt tình giống cô đúng là hiếm thấy!”
Người lạ phải không? Được! Cô nói ra được, anh cũng sẽ làm được!
Cô biết bản thân mình phải nhẫn nhịn, cái gì là tôn nghiêm, cũng đều không quan trọng, chỉ cần bố cô khỏe lại, chỉ cần người nhà cô bình an, nếu anh ta muốn nhục mạcô, muốn giẫm đạp cô, cô cũng chịu, trái tim của cô đã bị anh ta không chút thương tình bức chết từ lâu, đã hóa thành tro từ lâu. Trái tim đau khổ đến chết bởi vì còn mộng tưởng đến mối tình cũ, nghĩ rằng anh sẽ vì ân tình ngày xưa mà nương tay, cho đến khi anh lần lượt nhẫn tâm ép cô vào con đường cùng, cô mới oán hận anh.
Từ giờ phút này hai người thật sự trở thành những kẻ xa lạ, không quen biết nhau, chưa từng chờ mong hay nhung nhớ gì cả. Giờ đây anh chỉ là kẻ bức cô đến tuyệt vong, kẻ mà cô căm hận vô cùng chỉ tiếc là không thể tới xé xác anh ra.
Cổ họng cô khô rát, những lời muốn nói cũng không thể thốt lên được.
Cuối cùng cô cúi đầu nói: “Tôi cầu xin anh!”
Anh phì cười: “Từ tiểu thư, ngay cả bác bán đồ ăn ven đường cũng biết cầu xin người ta mua một rổ trứng gà, cô hôm nay dùng bộ dạng đưa tang này đến cầu xin tôi?”
“Anh muốn cái gì?”
“Cô quý cái gì nhất?”
Cô quỳ xuống: “Tự tôn của tôi!”
Anh hừ lạnh, cúi người xuống, hai ngón tay giữ lấy cằm, nâng mặt cô lên, nói: “Chưa từng có ai trước mặt tôi nói đến hai chữ tự tôn, thế mà cô dám!”
Cô mặc kệ anh anh làm cô đau, cô không giãy dụa, không kêu lên, lại càng không khóc.
Anh hất tay ra, đứng lên, nói: “Được! Tôi phá lệ cho cô, nhớ kỹ lời nói hôm nay của cô, để xem từ nay cô còn dám nói tự tôn nữa không, đừng bao giờ để tôi nghe thấy hai chữ này nữa.”
Sắc mặt cô không mảy may thay đổi, chỉ còn lại mặt hồ yên tĩnh.
Tay anh trong túi siết chặt, anh ghét bộ mặt can đảm này của cô, ở trước mặt anh cô đã từng có nhiều vẻ mặt sinh động, có lúc cười, có lúc khóc, thậm chí có lúc không biết sống chết cố chống lại anh, nhưng hôm nay cô dùng bộ dạng nửa sống nửa chết này đến gặp anh!
Anh bình tĩnh cố nén lại cơn giận, nói: “Đứng lên.”
Cô đứng dậy.
Anh lại nói: “Lại đây.”
Cô giống như một con rối, theo mỗi khẩu lệnh làm một động tác, bước đến trước mặt anh.
Anh ra lệnh: “Cởi quần áo ra.”
Cuối cùng trên mặt cô lướt qua một tia như vỡ tan, đưa tay cởi cúc áo, nói: “Trước hết anh hãy sắp xếp cho bố tôi vào nằm viện.”
Anh hơi ngẩn người, xem ra Chu Lạc Khiết vẫn chưa nói cho cô ấy, vậy mà cô ấy đã muốn dùng thân thể để giao dịch với anh.
Anh nói: “đã sắp xếp rồi .”
Cô không tin, đôi mắt nghi hoặc nhìn anh.
Anh nói: “Cô có thể gọi điện thoại để xác nhận.”
Cô thật sự lấy điện thoại, trên trán anh nổi lên gân xanh.
Cô lướt qua người anh, đi đến bàn nhấc điện thoại, gọi cho mẹ cô. Anh nghe thấy cô đang ấp úng nói dối, bảo là đã tìm được một người bạn giúp đỡ, bảo mẹ cô đừng lo lắng…
Chờ cô dập điện thoại, anh nói với giọng mỉa mai: “Bây giờ có thể cởi rồi chứ?”
Cô nói: “Đêm nay tôi không thể ở lại, làm xong tôi phải đi. Tôi có thể đến đây bất cứ lúc nào, nhưng không thể để mẹ tôi biết, còn nữa, anh hãy hứa sẽ không đến tìm người nhà tôi và Mã Tuấn để gây rắc rối…”
Anh muốn cười, muốn hỏi cô, cô dựa vào cái gì mà cho rằng cơ thể cô có sức hấp dẫn đối với anh như vậy, có thể tùy ý đưa ra yêu cầu.
Nhưng cuối cùng anh cũng không thể nói ra những suy nghĩ đó được, anh hoang mang bởi lẽ cô gái mà trước đây vừa gặp chuyện đã hoảng hốt, khóc lóc, giờ đây đã có thể đứng trước mặt anh bình tĩnh đặt điều kiện này nọ.
Anh bảo: “Có cần tôi đưa cho cô thêm một khoản tiền!”
Cô bình tĩnh trả lời: “Không cần, tôi chỉ mong Trần tổng hãy giơ cao đánh khẽ buông tha người nhà tôi, để bố và em trai tôi có thể điều trị tại bệnh viện, tôi đã vô cùng cảm kích.”
Lời nói của cô càng làm anh càng giận dữ, là cô chấp nhận số phận ư!
Anh bước đến vuốt ve khuôn mặt bi thương của cô. Cô gầy đi rất nhiều, mái tóc lộn xộn, rối tung có lẽ đã mấy ngày không được chải. Đôi môi khô khan, nứt nẻ, đôi mắt long lanh trong sáng xưa kia giờ đã hóa đục ngầu, hốc hác. Cô bây giờ rất không xinh đẹp, hơn nữa một chút sinh khí cũng không có, như đã chết, không có cái gì tốt, vì sao anh không thể cam tâm đánh mất cô.
Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Buông tha người nhà cô? Sau này cô sẽ nghe lời tôi sao?”
Ánh mắt cô không có tiêu cự nhìn vào phía trước: “Uhm.”
“Tôi nói cái gì cô cũng sẽ làm theo.”
“Được.”
Cô bây giờ vẫn mềm mại như xưa, hơn nữa từ nay về sau đều nghe theo ý anh nhưng vì sao anh lại không thể vui vẻ được. Lẽ nào anh không muốn cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao. Nhưng vì sao giờ đây anh không hề có cảm giác chiến thắng, mà ngược lại chỉ cảm thấy hụt hẩng.
Anh lùi lại một chút, lại nói: “Cởi hết quần áo.”
Cô bắt đầu cởi áo, mắt vẫn nhìn thẳng, áo khoác, áo len, nội y, quần, tất cả đều cởi xuống, cô như con nhộng trần truồng đứng trước mặt anh.
Anh đỡ lấy hai đôi vai mãnh khảnh tay vuốt ve nhưng vẫn nhìn chằm vào khuôn mặt cô. Vẻ mặt cô không một chút cảm xúc, căng cứng lại, cô đang cố gắng không nghĩ tới thân thể trần truồng của mình trước mặt anh . Cô không biết anh ta muốn làm gì, lại là một kiểu lăng nhục khác của anh chăng? Cô chỉ thầm mong anh làm thật nhanh để cho cô đi.
Anh mơn trớn trên da thịt cô, làn da vốn trắng trẻo mịn màn bây giờ đầy vết thương lớn nhỏ. Trên eo còn có một vết thương đã lở ra, gần như sắp chảy mủ.
Anh lại nhìn những nơi khác trên người cô, xác định trên người cô không còn vết thương nào nghiêm trọng, mới lên tiếng: “Mặc quần áo vào đi.”
Cô không biết vì sao anh ta lại thay đổi chủ ý, nếu anh ta bảo mặc thì cô mặc.
Cô nói: “Tôi có thể đi rồi sao?”
Anh yêu cầu: “Sáng mai lại đến đây, còn nữa hãy đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi, nhìn ngán.”
Thì ra anh không động vào cô là vì ngán!
Cô đi tới cửa, anh lại bảo: “Hôn lễ dời lại đến khi nào?”
Cô nói: “Còn chưa định!”
“Vừa hay, cũng không cần định ngày nữa, cô hẳn biết không nên có hôn lễ này, nếu muốn tên họ Mã kia để yên thân hãy bỏ ngay cái ý định này trong đầu.”
Nói đến đây anh lại nhớ đến một cảnh kia làm anh tức nôn ra máu, chiếc nhẫn kia quả thật đang mang trên tay cô, anh nắm lấy tay cô, rút chiếc nhẫn ra quăng đi.
Cô cũng không phản ứng lại, ánh mắt hơi lóe lên, nói: “Tôi biết rồi, anh đừng đi tìm anh ta, tôi sẽ tự giải quyết.”
“Tôi không có kiên nhẫn, cô tốt nhất làm nhanh một chút.”
Cô đi rồi, anh biết cô sẽ quay lại, phải quay lại, nhưng sao trong lòng anh vẫn không vui, còn cảm giác tồi tệ hơn lúc cô bảo cắt đứt chia tay.
Anh cảm thấy trong tim như bị thắt lại, như có gì đó giày vò, anh cũng không xác định được.
Anh rút ra điếu thuốc, tự nói với bản thân là không có gì mất cả, cô ấy không phải đã quay trở lại sao? Sau này cô ấy cũng sẽ không đi nữa, trong tương lai sẽ không cùng với anh, nhưng cũng sẽ không cùng với người khác, tất cả không phải giống như trước kia ư, như vậy thật tốt!
Hút hết một điếu, anh gọi điện thoại cho Cổ Phong.
Cổ Phong liền đi lên.
Anh vẫn ngồi trên sô pha, vòng khói trắng lượn lờ trước mặt. Cổ Phong bị ánh mắt ảm đạm của anh làm cho hoảng sợ, lên tiếng gọi: “Trần tổng.”
Trong mắt anh cảnh báo nguy hiểm, anh mở miệng: “Để cho cậu giải quyết mọi chuyện như thế nào rồi?”
Cổ Phong nói: “Đã sắp xếp tốt, phá hủy nhà máy, chỉ là có vài công nhân bị chết, tôi đã lo liệu ổn thỏa rồi.”
Anh nói: “Tốt lắm, cậu làm rất khá! Tôi có ra lệnh hay không ra lệnh, tôi muốn hay không muốn cậu cũng đều làm cả rồi.”
Cổ Phong nghe thấy biết có gì đó không đúng, nhưng vẫn nói: “Đây là bổn phận của tôi.”
Anh ta cười lạnh: “Có tiến bộ, cậu còn biết cái gì gọi làm bổn phận ư!” Anh ta dập thuốc vào gạt tàn, nói: “Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi đối đãi với cậu không tệ, hôm nay tôi giữ lại một mạng của cậu, xem như trả nợ cho Cổ Vận.”
Cổ Phong toát mồ hôi hột, nói: “Trần tổng, tôi không hiểu ý của anh.”
Anh ta từ sô pha đứng lên, cởi một cúc trên cổ áo, sau đó đấm một cú thật mạnh vào bụng Cổ Phong: “Cậu dám giỡn chơi với tôi à, tôi bảo cậu đi động vào nhà cô ấy sao? Tôi bảo cậu bức cô ấy đến nước này sao? Nếu tôi không trở về, cậu còn định đem cô ấy đi mai táng phải không? Lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ, nếu không nể tình Cổ Vận, hôm nay tôi sẽ cho cậu đi gặp diêm vương!”
Dù cho Cổ Phong cao to vạm vỡ, người cứng như thép nhưng cũng không thể chịu nổi một đòn mạnh như vậy, hắn ta ngã xuống, miệng đầy máu.
Vệ sĩ đã dẫn Trương Uyển lên, Cổ Phong thấy vậy, cố gắng đứng lên, nói: “Trần tổng, là lỗi của tôi, là tôi đáng chết, chuyện này không liên quan đến Trương Uyển…”
Trần Mặc Dương vòng qua tay kéo cổ Trương Uyển tới trước mặt, Trương Uyển nhìn thấy ánh mắt anh tàn nhẫn, sợ hãi lui về phía sau. Anh bóp cổ, nhấc bổng cô ta lên.
Anh tay bóp chặt cổ Trương Uyển , chặt đến nổi cô không thể kêu lên tiếng, mắt hoảng sợ tột cùng , sặc mặt tím tái như sắp chết, cô dùng hết sức giật tay anh ta ra.
Trong mắt anh tràn đầy sát khí làm cho người ta sợ hãi, không có một tia nhân nhượng nói: “Cô dám động đến cô ấy, cô chán sống rồi ư.” Ngay cả lúc anh ta giận dữ nhất cũng chưa dám ra tay với cô ấy, mà bọn họ dám ép cô đến con đường cùng! Anh muốn đem bọn họ quăng xuống tầng dưới!
Trương Uyển cơ hồ gần tắt thở, động tác giãy dụa ngày càng yếu. Cổ Phong vội vã đi lên kéo cô xuống, quỳ gối xuống dập đầu trước mặt Trần Mặc Dương: “Trần tổng, anh hãy tha cho cô ấy, cô ấy không biết gì cả… Là tôi đáng chết… Là tôi đáng chết…”
Trương Uyển nằm trên sàn không ngừng ho khan, cô suýt chút nữa đã chết trong tay anh ta, anh ta vừa rồi muốn giết cô.
Trần Mặc Dương nói: “Không biết? Cậu, tôi còn tha cho cậu một mạng. Cô ta!” Anh chỉ vào Trương Uyể: , “Mang tội khó sống, tự cho mình là thông minh!”
Cổ Phong lết đến bên chân Trần Mặc Dương, một tiếng rên vang lên, Cổ Phong tự bẻ gãy xương tay mình, nói: “Trần tổng, nếu một cánh tay vẫn không đủ, vậy anh hãy lấy mạng của tôi đi, tôi cầu xin anh đừng trách tội Trương Uyển, Trương Uyển nếu có sai cũng là bởi vì quá yêu…”
Trần Mặc Dương ngắt lời anh ta, nói: “Được rồi, hồng nhan họa thủy! Vì một người phụ nữ mà đầu óc mê muội, không tính đến hậu quả.”
Anh nói xong mới giật mình, dường như đang nói về bản thân mình, anh cũng không phải vì một người phụ nữ mà mất đi lý trí đó sao, không thể phủ nhận xảy ra chuyện ngày hôm nay không phải đều do anh từng bước gây nên, là anh phẫn nộ đến mất lí trí!
Đối với Cổ Phong mà nói, Trương Uyển không phải là Từ Y Khả.
Nghĩ như vậy, anh vung tay lên, nói với Cổ Phong: “Dẫn theo cô ta, cút khỏi Giang Nhạc, vĩnh viễn đừng quay lại nữa, tôi nợ Cổ Vận đã trả lại , nếu còn tái phạm, cậu chỉ có đường chết.”
Sau tai nạn giao thông, tóc của anh rất ngắn, mang kính đen, không có chút dấu hiệu nào là vừa khỏi ốm, vẫn là Trần Mặc Dương kiêu ngạo và lạnh lùng của ngày xưa.
Chu Lạc Khiết thở dài nhận hành lý, không biết chuyện lần này sao lại ầm ĩ như vậy. Cô nghĩ dù sao anh ta vẫn còn trẻ, lại chưa bao giờ nếm trải đau khổ, nếu không nhận ra lỗi lầm của mình sớm thì sẽ hối hận không kịp, sẽ tiếc nuối cả đời, phải có được một bài học mới có thể biết quý trọng cái ở trước mắt. Biết là vậy nhưng cô cũng rất khó mở miệng,
Trong xe cô chỉ kể sơ qua cho anh toàn bộ sự việc của Từ Y Khả, anh không có phản ứng gì.
Chu Lạc Khiết cũng không chắc lắm rằng anh có biết về việc này hay không.
Nếu nói anh còn quan tâm cũng không đúng, đến bây giờ anh vẫn không mở miệng hỏi một câu. Nếu nói anh đã hết quan tâm vậy tại sao đêm khuya anh lại vội vàng trở về.
Rốt cục, anh cũng lên tiếng: “Đã sắp xếp cho nằm viện chưa?”
Chu Lạc Khiết gật đầu: “Bị thương rất nặng lại điều trị chậm trễ, tình huống rất tệ, bác sĩ nói dù cứu được nhưng vẫn sẽ để lại di chứng.”
“Cô ấy đâu?”
“Tâm trạng cô Từ bây giờ rất không ổn định, tôi cũng đã bảo người trông chừng rồi. Tôi cũng vừa mới trở về tối nay, nghe nói trước đó cô ấy đã đợi trước cửa Thiên Tinh mấy ngày rồi, có thể bởi vì cô ấy thật sự không còn cách nào, cho nên mới liều lĩnh cầm dao chạy vào Thiên Tinh…”
Cô khó có thể tưởng tượng được một cô gái hiền thục, rốt cục đã bị ép đến mức nào mới có thể làm những hành động quá khích đến thế. Tuy anh là người tuyệt tình, nhưng chỉ cần cô không phạm điều tối kị của anh, thì anh sẽ không dồn cô vào đường cùng như vậy. Dù sao anh không phải là người lúc nào cũng thích kiếm chuyện, bệnh viện nào cũng biết đến mặt cô ấy, biết lúc trước cô ấy đã vất vả chật vật như thế nào.
Đến Thiên Tinh, Chu Lạc Khiết nói: “Cô ấy đang ở trên đấy, Trần tổng anh hãy nói chuyện với cô ấy đi, tôi sẽ không đi lên.”
Chu Lạc Khiết đi rồi, anh đứng đó thật lâu sau mới ấn thang máy, phát hiện tay mình hơi run.
Cửa mở ra , cô ngồi nơi cô vẫn thường ngồi, nhiều vệ sĩ vây quanh. Anh chỉ thấy được một bên mặt cô, tóc dài thả xuống, không nhìn thấy rõ khuôn mặt cô nhưng có thể thấy được toàn thân cô đang run rẫy.
Anh đứng ở trước cửa hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.
Anh đi vào, vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ ra ngoài. Cô nhìn thấy anh thì bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt chứa đầy sự hận thù mà dường như không thể nào tha thứ cho anh được, nhưng cũng trong nháy mắt, sự oán hận ấy nhạt dần đi, năm tay siết chặt vì phẫn nộ cũng tự nhiên buông lỏng. Anh cảm nhận được toàn thân cô đang run lên vì căm hận nhưng cô đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh đi một vòng quanh cô, không nói gì ngồi xuống vị trí cô vừa ngồi.
Trong nháy mắt anh tựa như bị thôi miên, mọi thứ dường như quay trở lại quá khứ. Trong không gian tĩnh lặng chỉ có cô và anh. Cô ngồi trong lòng anh, nhìn anh mỉm cười. Bị anh trêu chọc, cô ngượng ngùng xấu hổ, nũng nịu tựa vào lòng anh. Nhưng cũng chỉ là “dường như” mà thôi, tuy vẫn là người đó nhưng cái gọi là quá khứ đó rất khó có thể quay trở lại. Vẫn văng vẳng đâu đây câu nói của cô: ‘Cả đời này chúng ta sẽ là người xa lạ, anh kết hôn tôi cưới chồng, không liên quan gì đến nhau!‘ Dứt khoát vậy đấy, nói được là làm được.
Đến bây giờ anh vẫn còn tức giận, anh đã đợi rất lâu như vậy, thế nhưng cô một lần cũng không đến gặp anh, cho dù là liếc mắt một cái, cũng không có!
Anh ngồi dựa vào ghế sô pha, nhả một ngụm khói, tư thế lười nhác nhưng lại ngập tràn nguy hiểm, giờ phút này Từ Y Khả cảm thấy mình trên đời này chỉ là một sinh vật nhỏ bé yếu ớt, có lẽ trong mắt anh mọi người chỉ đều như thế. Anh có thể dễ dàng làm cho cô sống không bằng chết.
Anh tà ý liếc cô, lạnh lùng nở nụ cười: “Nghe nói cô đứng ở cửa mấy ngày đêm liền vì muốn gặp mặt tôi, phụ nữ đối với tôi nhiệt tình không thiếu, nhưng nhiệt tình giống cô đúng là hiếm thấy!”
Người lạ phải không? Được! Cô nói ra được, anh cũng sẽ làm được!
Cô biết bản thân mình phải nhẫn nhịn, cái gì là tôn nghiêm, cũng đều không quan trọng, chỉ cần bố cô khỏe lại, chỉ cần người nhà cô bình an, nếu anh ta muốn nhục mạcô, muốn giẫm đạp cô, cô cũng chịu, trái tim của cô đã bị anh ta không chút thương tình bức chết từ lâu, đã hóa thành tro từ lâu. Trái tim đau khổ đến chết bởi vì còn mộng tưởng đến mối tình cũ, nghĩ rằng anh sẽ vì ân tình ngày xưa mà nương tay, cho đến khi anh lần lượt nhẫn tâm ép cô vào con đường cùng, cô mới oán hận anh.
Từ giờ phút này hai người thật sự trở thành những kẻ xa lạ, không quen biết nhau, chưa từng chờ mong hay nhung nhớ gì cả. Giờ đây anh chỉ là kẻ bức cô đến tuyệt vong, kẻ mà cô căm hận vô cùng chỉ tiếc là không thể tới xé xác anh ra.
Cổ họng cô khô rát, những lời muốn nói cũng không thể thốt lên được.
Cuối cùng cô cúi đầu nói: “Tôi cầu xin anh!”
Anh phì cười: “Từ tiểu thư, ngay cả bác bán đồ ăn ven đường cũng biết cầu xin người ta mua một rổ trứng gà, cô hôm nay dùng bộ dạng đưa tang này đến cầu xin tôi?”
“Anh muốn cái gì?”
“Cô quý cái gì nhất?”
Cô quỳ xuống: “Tự tôn của tôi!”
Anh hừ lạnh, cúi người xuống, hai ngón tay giữ lấy cằm, nâng mặt cô lên, nói: “Chưa từng có ai trước mặt tôi nói đến hai chữ tự tôn, thế mà cô dám!”
Cô mặc kệ anh anh làm cô đau, cô không giãy dụa, không kêu lên, lại càng không khóc.
Anh hất tay ra, đứng lên, nói: “Được! Tôi phá lệ cho cô, nhớ kỹ lời nói hôm nay của cô, để xem từ nay cô còn dám nói tự tôn nữa không, đừng bao giờ để tôi nghe thấy hai chữ này nữa.”
Sắc mặt cô không mảy may thay đổi, chỉ còn lại mặt hồ yên tĩnh.
Tay anh trong túi siết chặt, anh ghét bộ mặt can đảm này của cô, ở trước mặt anh cô đã từng có nhiều vẻ mặt sinh động, có lúc cười, có lúc khóc, thậm chí có lúc không biết sống chết cố chống lại anh, nhưng hôm nay cô dùng bộ dạng nửa sống nửa chết này đến gặp anh!
Anh bình tĩnh cố nén lại cơn giận, nói: “Đứng lên.”
Cô đứng dậy.
Anh lại nói: “Lại đây.”
Cô giống như một con rối, theo mỗi khẩu lệnh làm một động tác, bước đến trước mặt anh.
Anh ra lệnh: “Cởi quần áo ra.”
Cuối cùng trên mặt cô lướt qua một tia như vỡ tan, đưa tay cởi cúc áo, nói: “Trước hết anh hãy sắp xếp cho bố tôi vào nằm viện.”
Anh hơi ngẩn người, xem ra Chu Lạc Khiết vẫn chưa nói cho cô ấy, vậy mà cô ấy đã muốn dùng thân thể để giao dịch với anh.
Anh nói: “đã sắp xếp rồi .”
Cô không tin, đôi mắt nghi hoặc nhìn anh.
Anh nói: “Cô có thể gọi điện thoại để xác nhận.”
Cô thật sự lấy điện thoại, trên trán anh nổi lên gân xanh.
Cô lướt qua người anh, đi đến bàn nhấc điện thoại, gọi cho mẹ cô. Anh nghe thấy cô đang ấp úng nói dối, bảo là đã tìm được một người bạn giúp đỡ, bảo mẹ cô đừng lo lắng…
Chờ cô dập điện thoại, anh nói với giọng mỉa mai: “Bây giờ có thể cởi rồi chứ?”
Cô nói: “Đêm nay tôi không thể ở lại, làm xong tôi phải đi. Tôi có thể đến đây bất cứ lúc nào, nhưng không thể để mẹ tôi biết, còn nữa, anh hãy hứa sẽ không đến tìm người nhà tôi và Mã Tuấn để gây rắc rối…”
Anh muốn cười, muốn hỏi cô, cô dựa vào cái gì mà cho rằng cơ thể cô có sức hấp dẫn đối với anh như vậy, có thể tùy ý đưa ra yêu cầu.
Nhưng cuối cùng anh cũng không thể nói ra những suy nghĩ đó được, anh hoang mang bởi lẽ cô gái mà trước đây vừa gặp chuyện đã hoảng hốt, khóc lóc, giờ đây đã có thể đứng trước mặt anh bình tĩnh đặt điều kiện này nọ.
Anh bảo: “Có cần tôi đưa cho cô thêm một khoản tiền!”
Cô bình tĩnh trả lời: “Không cần, tôi chỉ mong Trần tổng hãy giơ cao đánh khẽ buông tha người nhà tôi, để bố và em trai tôi có thể điều trị tại bệnh viện, tôi đã vô cùng cảm kích.”
Lời nói của cô càng làm anh càng giận dữ, là cô chấp nhận số phận ư!
Anh bước đến vuốt ve khuôn mặt bi thương của cô. Cô gầy đi rất nhiều, mái tóc lộn xộn, rối tung có lẽ đã mấy ngày không được chải. Đôi môi khô khan, nứt nẻ, đôi mắt long lanh trong sáng xưa kia giờ đã hóa đục ngầu, hốc hác. Cô bây giờ rất không xinh đẹp, hơn nữa một chút sinh khí cũng không có, như đã chết, không có cái gì tốt, vì sao anh không thể cam tâm đánh mất cô.
Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Buông tha người nhà cô? Sau này cô sẽ nghe lời tôi sao?”
Ánh mắt cô không có tiêu cự nhìn vào phía trước: “Uhm.”
“Tôi nói cái gì cô cũng sẽ làm theo.”
“Được.”
Cô bây giờ vẫn mềm mại như xưa, hơn nữa từ nay về sau đều nghe theo ý anh nhưng vì sao anh lại không thể vui vẻ được. Lẽ nào anh không muốn cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao. Nhưng vì sao giờ đây anh không hề có cảm giác chiến thắng, mà ngược lại chỉ cảm thấy hụt hẩng.
Anh lùi lại một chút, lại nói: “Cởi hết quần áo.”
Cô bắt đầu cởi áo, mắt vẫn nhìn thẳng, áo khoác, áo len, nội y, quần, tất cả đều cởi xuống, cô như con nhộng trần truồng đứng trước mặt anh.
Anh đỡ lấy hai đôi vai mãnh khảnh tay vuốt ve nhưng vẫn nhìn chằm vào khuôn mặt cô. Vẻ mặt cô không một chút cảm xúc, căng cứng lại, cô đang cố gắng không nghĩ tới thân thể trần truồng của mình trước mặt anh . Cô không biết anh ta muốn làm gì, lại là một kiểu lăng nhục khác của anh chăng? Cô chỉ thầm mong anh làm thật nhanh để cho cô đi.
Anh mơn trớn trên da thịt cô, làn da vốn trắng trẻo mịn màn bây giờ đầy vết thương lớn nhỏ. Trên eo còn có một vết thương đã lở ra, gần như sắp chảy mủ.
Anh lại nhìn những nơi khác trên người cô, xác định trên người cô không còn vết thương nào nghiêm trọng, mới lên tiếng: “Mặc quần áo vào đi.”
Cô không biết vì sao anh ta lại thay đổi chủ ý, nếu anh ta bảo mặc thì cô mặc.
Cô nói: “Tôi có thể đi rồi sao?”
Anh yêu cầu: “Sáng mai lại đến đây, còn nữa hãy đến bệnh viện kiểm tra vết thương đi, nhìn ngán.”
Thì ra anh không động vào cô là vì ngán!
Cô đi tới cửa, anh lại bảo: “Hôn lễ dời lại đến khi nào?”
Cô nói: “Còn chưa định!”
“Vừa hay, cũng không cần định ngày nữa, cô hẳn biết không nên có hôn lễ này, nếu muốn tên họ Mã kia để yên thân hãy bỏ ngay cái ý định này trong đầu.”
Nói đến đây anh lại nhớ đến một cảnh kia làm anh tức nôn ra máu, chiếc nhẫn kia quả thật đang mang trên tay cô, anh nắm lấy tay cô, rút chiếc nhẫn ra quăng đi.
Cô cũng không phản ứng lại, ánh mắt hơi lóe lên, nói: “Tôi biết rồi, anh đừng đi tìm anh ta, tôi sẽ tự giải quyết.”
“Tôi không có kiên nhẫn, cô tốt nhất làm nhanh một chút.”
Cô đi rồi, anh biết cô sẽ quay lại, phải quay lại, nhưng sao trong lòng anh vẫn không vui, còn cảm giác tồi tệ hơn lúc cô bảo cắt đứt chia tay.
Anh cảm thấy trong tim như bị thắt lại, như có gì đó giày vò, anh cũng không xác định được.
Anh rút ra điếu thuốc, tự nói với bản thân là không có gì mất cả, cô ấy không phải đã quay trở lại sao? Sau này cô ấy cũng sẽ không đi nữa, trong tương lai sẽ không cùng với anh, nhưng cũng sẽ không cùng với người khác, tất cả không phải giống như trước kia ư, như vậy thật tốt!
Hút hết một điếu, anh gọi điện thoại cho Cổ Phong.
Cổ Phong liền đi lên.
Anh vẫn ngồi trên sô pha, vòng khói trắng lượn lờ trước mặt. Cổ Phong bị ánh mắt ảm đạm của anh làm cho hoảng sợ, lên tiếng gọi: “Trần tổng.”
Trong mắt anh cảnh báo nguy hiểm, anh mở miệng: “Để cho cậu giải quyết mọi chuyện như thế nào rồi?”
Cổ Phong nói: “Đã sắp xếp tốt, phá hủy nhà máy, chỉ là có vài công nhân bị chết, tôi đã lo liệu ổn thỏa rồi.”
Anh nói: “Tốt lắm, cậu làm rất khá! Tôi có ra lệnh hay không ra lệnh, tôi muốn hay không muốn cậu cũng đều làm cả rồi.”
Cổ Phong nghe thấy biết có gì đó không đúng, nhưng vẫn nói: “Đây là bổn phận của tôi.”
Anh ta cười lạnh: “Có tiến bộ, cậu còn biết cái gì gọi làm bổn phận ư!” Anh ta dập thuốc vào gạt tàn, nói: “Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, tôi đối đãi với cậu không tệ, hôm nay tôi giữ lại một mạng của cậu, xem như trả nợ cho Cổ Vận.”
Cổ Phong toát mồ hôi hột, nói: “Trần tổng, tôi không hiểu ý của anh.”
Anh ta từ sô pha đứng lên, cởi một cúc trên cổ áo, sau đó đấm một cú thật mạnh vào bụng Cổ Phong: “Cậu dám giỡn chơi với tôi à, tôi bảo cậu đi động vào nhà cô ấy sao? Tôi bảo cậu bức cô ấy đến nước này sao? Nếu tôi không trở về, cậu còn định đem cô ấy đi mai táng phải không? Lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ, nếu không nể tình Cổ Vận, hôm nay tôi sẽ cho cậu đi gặp diêm vương!”
Dù cho Cổ Phong cao to vạm vỡ, người cứng như thép nhưng cũng không thể chịu nổi một đòn mạnh như vậy, hắn ta ngã xuống, miệng đầy máu.
Vệ sĩ đã dẫn Trương Uyển lên, Cổ Phong thấy vậy, cố gắng đứng lên, nói: “Trần tổng, là lỗi của tôi, là tôi đáng chết, chuyện này không liên quan đến Trương Uyển…”
Trần Mặc Dương vòng qua tay kéo cổ Trương Uyển tới trước mặt, Trương Uyển nhìn thấy ánh mắt anh tàn nhẫn, sợ hãi lui về phía sau. Anh bóp cổ, nhấc bổng cô ta lên.
Anh tay bóp chặt cổ Trương Uyển , chặt đến nổi cô không thể kêu lên tiếng, mắt hoảng sợ tột cùng , sặc mặt tím tái như sắp chết, cô dùng hết sức giật tay anh ta ra.
Trong mắt anh tràn đầy sát khí làm cho người ta sợ hãi, không có một tia nhân nhượng nói: “Cô dám động đến cô ấy, cô chán sống rồi ư.” Ngay cả lúc anh ta giận dữ nhất cũng chưa dám ra tay với cô ấy, mà bọn họ dám ép cô đến con đường cùng! Anh muốn đem bọn họ quăng xuống tầng dưới!
Trương Uyển cơ hồ gần tắt thở, động tác giãy dụa ngày càng yếu. Cổ Phong vội vã đi lên kéo cô xuống, quỳ gối xuống dập đầu trước mặt Trần Mặc Dương: “Trần tổng, anh hãy tha cho cô ấy, cô ấy không biết gì cả… Là tôi đáng chết… Là tôi đáng chết…”
Trương Uyển nằm trên sàn không ngừng ho khan, cô suýt chút nữa đã chết trong tay anh ta, anh ta vừa rồi muốn giết cô.
Trần Mặc Dương nói: “Không biết? Cậu, tôi còn tha cho cậu một mạng. Cô ta!” Anh chỉ vào Trương Uyể: , “Mang tội khó sống, tự cho mình là thông minh!”
Cổ Phong lết đến bên chân Trần Mặc Dương, một tiếng rên vang lên, Cổ Phong tự bẻ gãy xương tay mình, nói: “Trần tổng, nếu một cánh tay vẫn không đủ, vậy anh hãy lấy mạng của tôi đi, tôi cầu xin anh đừng trách tội Trương Uyển, Trương Uyển nếu có sai cũng là bởi vì quá yêu…”
Trần Mặc Dương ngắt lời anh ta, nói: “Được rồi, hồng nhan họa thủy! Vì một người phụ nữ mà đầu óc mê muội, không tính đến hậu quả.”
Anh nói xong mới giật mình, dường như đang nói về bản thân mình, anh cũng không phải vì một người phụ nữ mà mất đi lý trí đó sao, không thể phủ nhận xảy ra chuyện ngày hôm nay không phải đều do anh từng bước gây nên, là anh phẫn nộ đến mất lí trí!
Đối với Cổ Phong mà nói, Trương Uyển không phải là Từ Y Khả.
Nghĩ như vậy, anh vung tay lên, nói với Cổ Phong: “Dẫn theo cô ta, cút khỏi Giang Nhạc, vĩnh viễn đừng quay lại nữa, tôi nợ Cổ Vận đã trả lại , nếu còn tái phạm, cậu chỉ có đường chết.”
/94
|