Sáng sớm thứ hai vừa bước vào đài, bà cô hổ liền phụng phịu bảo cô đến phòng họp. Dọc đường đi, Từ Y Khả nơm nớp lo sợ , cuốn phim phải nộp cô đều đã giao , gần đây bản thân cô cũng không làm cái gì sai. Trong lòng ai oán , sao ở trong tay bà cô hổ thủ hạ của bà ăn cơm lai khó như thế, nàng quyết định về 135 ngày đều ăn chay!
Từ Y Khả theo sau , khép cửa lại cúi đầu, chầm chậm đợi bà cô hổ nổi bão.
Bà cô hổ ho khan hai tiếng nói:
-Đạo diễn Phùng bên kia thiếu một người cắt nối biên tập, từ hôm nay trở đi cô hãy qua đó làm đi!
Từ Y Khả như thể bị một khối đá trên trời rơi xuống làm mất ý thức, mở to đôi mắt ra yếu ớt nói:
- Đạo diễn Phùng?
Bà cô hổ không kiên nhẫn nhưng vẫn giải thích:
- Lần trước đạo diễn Phùng nói chuyên mục “ Đường danh nhân” thiếu một người cắt nối biên tập, tôi thấy cô bình thường biểu hiện cũng không tệ lắm liền đề cử cô với ông ta, ông ta đã xem một vài chương trình cô làm, hôm nay bảo cô qua.
Đối với lời nói của bà cô hổ, Từ Y vẫn nửa tin nửa ngờ , tuy rằng bình thường cô cần cù thật thà, cẩn trọng , nhưng ở đài suy cho cùng cũng chỉ là một viên tiểu tốt nếu không có cấp trên tiến cử, ai mới biết đến cô!
Nhất thời hình tượng của bà cô hổ trong mắt Từ Y cũng lớn hơn , những thù mới hận cũ lúc trước hoàn toàn trở lên bé nhỏ không còn đáng kể , cảm động đến rơi nước mắt:
- Cám ơn tổ trưởng!
Bà cô hổ ngay lập tức lại lên mặt:
- Đi qua đó làm việc cho tốt, đừng nghĩ giống bên này lại đục nước béo cò .
Từ Y Khả ở trong lòng bĩu môi, một câu trên vừa mới nói cô làm được việc.
Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười đến vô cùng ngọt ngào: -Vâng, em sẽ làm thật tốt!
Chờ bà cô hổ đi rồi, Từ Y Khả mới hoa chân múa tay vui sướng tột cùng.
“Đường danh nhân” là chuyên mục chủ yếu của nhà đài, tuy rằng yêu cầu công tác có nghiêm khắc một chút nhưng tiền lương cao, phúc lợi tốt, quan trọng hơn là có cảm giác làm việc! Về sau cùng làm việc với nhiều cộng sự tinh anh không bao giờ phải nghe tên Triệu Nham kia chê cười nữa, không bao giờ phải vừa làm việc chết mệt còn phải chịu Thi đại mỹ nhân vui vẻ làm vẻ ta đây nữa !
Từ Y Khả thu xếp một ít thứ rồi chạy đi tìm đạo diễn Phùng, đúng lúc đạo diễn Phùng đang triệu tâp mọi người họp, thấy trước mắt nhưng cô vẫn còn ngẩn người, lập tức nhớ tới chuyện, nói:
- Em là Từ Y Khả!
Vung tư liệu trong tay lên nói:
-Đi, cô cũng theo vào họp!
Từ Y Khả toát mồ hôi lạnh, quả nhiên là hiệu suất cao!
Đạo diễn Phùng đơn giản giới thiệu với mọi người Từ Y Khả, sau đó liền ra lệnh một tiếng họp, đang ngồi đồng sự đều làm việc cùng nhau trong đài, bình thường trong đài mọi người đều đã gặp mặt nhau cho nên mọi người gật đầu một cái xem như hoan nghênh nhập đội , so với Từ Y Khả tưởng tượng có lẽ là thuận lợi hơn.
Từ Y Khả vui mừng, đôi ngũ tinh anh quả nhiên là không giống với người khác, không nói một câu vô nghĩa , ngồi năm phút Từ Y Khả đã có thể theo chủ đề.
Đường danh nhân kỳ này phỏng vấn khách quý là nhân vật chính khách cấp tỉnh, người được đề cử làm chủ tịch tỉnh, trong vài năm gần đây thì đây là một ứng cử viên đáng gờm cho nên hôm nay mới có nhiều vấn đề như vây. Đối với loại khách quý này phỏng vấn chừng mực , rất khó nắm bắt, một mặt để làm nổi bật hiệu suất của mình, lại không thể làm cho người ta phản cảm, không thể để ra một sai lầm, cấp trên trách tội xuống dưới, thậm chí đến bát cơm cũng khó giữ.
Tan họp xong đạo diễn Phùng đem bản kế hoạch này đưa cho Từ Y Khả, nói:
- Trở về xem tư liệu kĩ một chút, ngày kia phỏng vấn ở nhà phó chủ tịch Trần, cô cũng đi theo đi, cô sau này có thể giúp đỡ trong công việc chế tác.
Buổi tối Từ Y Khả xem tư liệu thật kĩ, kinh hãi, ngay lập tức gọi điện thoại đến cho Văn Kỳ:
- Cậu lần trước nói cái gì mà Giang Thành tam thiếu, có phải có một tên tên là Trần Mặc Dương không?
Văn Kỳ đại khái lại uống say dường như nằm trên giường như lợn chết, âm thanh yếu ớt , còn ợ lên một cái rồi nói:
-Đúng vậy, Trần Mặc Dương, Trần thiếu gia, mà sao …?
- Tớ hôm nay phát hiện Trần Mặc Dương chính là con của phó chủ tịch Trần!
- Ha ha… Thật thông minh, chuyện bí mật như vậy mà cũng bị cậu phát hiện, Từ Y Khả!
Từ Y Khả trong lòng như bị măc nghẹn bỏ qua lời mỉa mai của Văn Kỳ , nói:
-Tớ thật sự không biết, không phải cậu bảo Trần Mặc Dương hỗn xược sao?
- Cậu biết cái gì, bố hắn làm quan, con theo hắc đạo, hắc bạch lưỡng đạo đầy đủ hết… cái này gọi là cả hai tay đều nắm vững, hai tay đều có năng lực…”
- Văn Kỳ, tớ ngày kia phải đi theo phỏng vấn, khẩn trương quá… cậu đã từng gặp qua Trần Mặc Dương chưa, tớ ở đây đều không có ảnh chụp của anh ta… Văn Kỳ… Văn Kỳ…
Điện thoại chỉ còn nghe thấy tiếng mơ hồ không rõ âm thanh của Văn Kỳ , Từ Y Khả bất lực cúp máy điện thoại, chết tiệt!
Vào ngày đi phỏng vấn thời tiết vẫn lạnh kinh khủng như thường, buổi sáng ra khỏi nhà Từ Y Khả mặc một cái áo khoác thật dày.
Đến giữa trưa lúc mọi người xuất phát, Từ Y Khả trợn tròn mắt khi thấy các chị đồng nghiệp của mình ai nấy đều ăn măc mỏng manh tinh tế, cho thấy kinh nghiệm phong phú, đặc biệt là cô gái MC hôm nay, nhìn lại bản thân, áo khoác màu đỏ dài đến đầu gối, trông như một cô bé chạy theo giúp viêc lặt vặt.
Cũng may đạo diễn Phùng cũng không nói gì, Từ Y Khả chạy nhanh đến toilet để trang điểm một chút , sau đó đứng thẳng hai tay chắp ở ngực để bản thân thả lỏng một chút, như vậy xem như cũng không đến mức bị bán ra ngoài đúng không?
Thời gian phỏng vấn là vào bốn giờ chiều , người quay phim cùng đạo diễn Phùng đang ở trong nhà xem xét mọi thứ xung quanh để chuẩn bị, mọi người ai cũng có công việc của mình, chỉ có Từ Y Khả bởi vì là làm chế tác hậu kỳ nên không có việc gì cả, chỉ có thể đứng một bên chờ.
Biệt thự của Trần gia rất lớn, bên trong có một cái sân rất rộng thậm chí còn có cả bể bơi, nghe nói Trần phu nhân là con gái một của một chủ doanh nghiệp nằm trong top 10 của cả nước , cho nên làm cho Trần gia lại càng thêm xa hoa, cho dù ngôi nhà được xây dựng như cung điện cũng không ai dám nghĩ phó chủ tịch Trần tham nhũng.
Sau này Từ Y Khả nghĩ lại nếu ngày đó không có lỡ gặp, không lỡ đánh Trần Mặc Dương, có phải sẽ không xảy ta chuyện tiếp theo hay không ?
Vấn đề này đến thật lâu sau trong lòng cô mới có đáp án, cô và Trần Mặc Dương gặp nhau cùng dây dưa với nhau là duyên phận đã định, tất cả đều không có nếu.
Cô giống như một cô bé đi lạc vào thế giới của Sa-tan, đợi cho đến khi muốn chạy thì tất cả đã quá muộn rồi, cô chỉ là nhất thời tò mò muốn nhìn một chút ngôi nhà của kẻ giàu có trông như thế nào, nhưng lại không thể tưởng tương được đang là mùa đông mà có người bơi lội, không hề báo trước bổng dưng xuất hiện hai người đàn ông trước mặt!
Từ Y Khả theo bản năng quay lưng lại, sau lưng lại nghe thấy tiếng cười đùa trêu ghẹo
Giọng một người đàn ông ở sau lưng vang lên:
- “Dương tử, con nhóc này là ai đấy!”
Trần Mặc Dương không kiên nhẫn nói:
-”Quỷ mới biết là ai, không phải cậu mang đến sao?”
Từ Y Khả đưa lưng về phía bọn họ, vội vàng cúi đầu xin lỗi:
-”Thật sự xin lỗi, tôi không biết nơi này có người, tôi đi ngay lập tức.”
Không đợi cô bước ra, tên kia lại nói:
-”ấy … ấy… đừng vội đi , đến đây bơi cùng anh một vòng đã, quay lại đây cho anh đây xem mặt em nào… “
Từ Y Khả từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với những bạn học nam trong trường , những ngôn ngữ hạ hưu như thế làm sao từng nghe qua, lúc này không hề do dự bước nhanh ra ngoài.
-”Đứng lại đây không được đi!”
Lần này là tiếng của Trần Mặc Dương, toát lên một sức mạnh không thể từ chối.
Từ Y Khả chỉ có thể đứng yên không động tại chổ này, hai người đàn ông đã leo lên trên bể bơi, trên người đều chỉ mặc quần bơi, và áo khoác choàng, nước theo cơ ngực, cơ bụng chảy xuống dưới.
Từ Y Khả chợt giật mình, nhìn lại người đàn ông trước mặt, anh ta rốt cuộc là ai, vì sao lại ở chỗ này? Sao mình lại nhiều lần đụng phải hắn.
Không đợi đến khi cô sắp xếp các ý nghĩ lại với nhau, Trần Mặc Dương đã đến ngay trước mặt cô.
Anh ta một bên dùng áo choàng tắm lau tóc ướt, một bên nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt không có gì biểu hiện gì, dường như là đang nhìn kỹ.
Từ Y Khả vẫn cúi đầu, trong tầm mắt chỉ nhìn đến thấy những giọt nước không ngừng chảy trên ngực anh.
Rốt cục anh ta cũng mở miệng , nói:
-“Cô là ai? Giúp việc mới đến hả?”
Vừa bị hỏi như vậy, Từ Y Khả biết là anh ta có lẽ không nhận ra cô, nên liền hùa theo anh ta nói rằng:
-”Tôi vừa mới đến đây làm thêm theo giờ.”
Từ Y Khả cảm thấy thật may mắn khi thẻ công tác của cô vừa vặn nằm trong túi áo khoác, như vậy có gì thì cũng sẽ không gây họa đến cho nhà đài.
Nghe được Từ Y Khả trả lời, Trần Mặc Dương dường như không hứng thú nữa , lau tóc rồi lướt qua cô đi ra ngoài.
Từ Y Khả nhẹ nhàng thở ra, vừa nhấc chân, cánh tay đã bị người đằng sau giữ lại, cô thế mà đã quên rằng nơi này còn có một người đàn ông nữa.
Từ Y Khả giãy dụa:
-”Anh làm gì thế, buông tay tôi ra.”
Người đàn ông chẳng những không có buông tay, còn thuận tay đem Từ Y Khả ôm vào lòng:
-”Làm việc theo giờ ư? Nói cho anh biết một giờ được bao nhiêu tiền, hả?”
Nói xong anh ta cúi đầu di chuyển xuống mặt của cô, Từ Y Khả bị quá sức, ra sức phản kháng:
-”Tôi xin anh, đừng như vậy…”
-”Đừng thế nào hả? Anh thích em như vậy đấy , đi, chúng ta lại đi bơi một vòng…”
Anh ta xách cô đi tựa như con mèo đang đùa giỡn với con chuột, Từ Y Khả cơ hồ muốn khóc kêu lên:
-”Tôi không biết bơi “
-”Không sao cả, cởi hết quần áo, anh dạy em, cam đoan rằng em ngay lâp tức sẽ biết bơi.”
Anh bắt đầu động tay động chân lột quần áo của cô, áo khoác đã cởi trên mặt đất , cảnh tượng đêm kinh hoàng kia lai ùa về, Từ Y Khả sợ hãi khóc hô lên thành tiếng, kêu cứu mạng với Trần Mặc Dương, nhưng là người đàn ông kia thậm chí tốc độ cũng không giảm, đi ra khỏi bể bơi.
Tất cả mọi người đang ở phòng khách, không ai nghe được tiếng hét của cô, hơn nữa hôm nay là ở Trần gia, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không có ai thay cô xuất đầu lộ diện.
Từ Y Khả gần như tuyệt vọng, vì sao cô luôn gặp những chuyện như vậy
Người đàn ông chỉ xuống thẻ công tác bị rơi trên mặt đất của cô nói:
- “Em tên là Từ Y Khả ư, tên rất hay, anh đây thích! Em thật quen mặt, trước kia có phải đã lên giường cùng anh rồi hay không?”
Anh ta kéo cô, đem cô ném vào hồ bơi, mặc dù nước ở hồ bơi khá là ấm , nhưng cô thật sự lạnh run người, áo len trên người bị nhúng nước nặng trịch càng kéo cô chìm xuống, cô một hơi đã uống mấy ngụm nước, không thể thở nổi, nhưng đều làm cô sợ hãi không phải là sắp chết , mà là điều người đàn ông này làm ngay sau đó, tay hắn ta ở trước ngực của cô không ngừng vuốt ve , miệng lại hôn trên mặt cô, cắn xuống cổ cô, đang cố lột hết những mãnh còn lại trên người cô
Từ Y Khả giãy dụa trong nước rồi la hét.
Trần Mặc Dương đối với như vậy chuyện dường như là quá quen thuộc, trong thế giới của họ để chơi một người phụ nữ như thế này không phải là chuyên mới mẽ nữa, mặc kệ lúc đầu là không cam tâm tình nguyện, nhưng kết quả không một ai không bị thuần phục bởi tiền.
Nhưng mà , khi nghe được ba chữ Từ Y Khả, Trần Mặc Dương rốt cuộc cũng dừng bước quay lại.
Trần Mặc Dương quay lại bên bờ nói:
- “Chính Hàn, kéo cô ta lên đi.”
Trần Mặc Dương quay lại bên cạnh bể bơi, nói:
-”Chính Hàn, kéo cô ây lên.”
Mẫn Chính Hàn đang cao hứng, sao lai có thể dừng lại như thế được. cô gái trong ngực mình vừa diu dàng vừa mềm mại, giống như trái cây đang ở thời điểm chin mọng, toát lên mùi vị của tuổi trẻ, ngọt ngào mà không ngấy. Mà tay chơi Mẫn Chính Hàn đã nhận ra đây là một loại trái cây ngon, do đó lai càng thich thú hơn, hận không thể một tay bóp nát cô ra sau đó liếm từng giọt một ,không chút dư thừa.
Từ Y Khả cảm nhận được bản thân mình bi hắn ghìm chặt không thể động đây, kêu cũng không nổi, cả miệng toàn là nước từ từ chảy vào…
Mẫn Chính Hàn đem cái áo len trên người cô cởi ra, tay hắn xoa xoa tấm lưng trần , làn da của cô thật trắng mịn làm sao!
Cô chỉ biết khóc!
-”Này làn da em này thật min màng!”
Mẫn Chính Hàn một bên vừa mút vào gáy cô , một bên còn nghiêng đầu mơ hồ cảm thán với Trần Mặc Dương.
Trần Mặc Dương chỉ vào Từ Y Khả, giọng điệu đã xấu đi:
-”Tôi nói cậu đem cô ấy lên bờ ngay.”
Mẫn Chính Hàn nhìn con mồi sắp đạt được trong tay, lơ đễnh nói:
-”Dương tử con mẹ cậu chứ, không có việc gì làm sao, lại bắt đầu phát bệnh!”
Tay hắn ta vẫn không nhàn rỗi, vừa nói vừa cởi những mảnh vãi cuối cùng trên người Từ Y Khả ra, hai tay cởi áo ngưc vứt xuống, đầu hắn cuối xuống giữa ngưc cô, chăm chăm liếm mút trên ngực cô, Từ Y Khả giãy dụa một trận kịch liệt bắt đầu khóc lên.
-“Buông tôi ra… buông tôi ra…”
Trần Mặc Dương nhìn Từ Y Khả ở trong nước đã kiêt sức, mất hết kiên nhẫn nhảy xuống hồ bơi , không nói hai lời kéo cô lên bờ, động tác quá nhanh chóng, Mẫn Chính Hàn nhất thời phản ứng không kịp, đến khi giât mình lại thì người đã bị Trần Mặc Dương ôm lên rồi.
Từ Y Khả vừa lạnh vừa sợ hãi, ở trong long Trần Măc Dương không ngừng run lên.
Trần Mặc Dương buông cô ra, nói: “Tự đi đươc không?”
Từ Y Khả cứng ngắc gật đầu, đi chưa được hai bươc liền xụi lơ, không biết là vì còn sợ hay là bị lạnh quá, chân cô như nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, áo khoác của cô cách vài bước chân, Từ Y Khả vừa định đi qua lấy chúng lại thấy Mẫn Chính Hàn leo lên bờ, hơn nữa đang đi tới phía cô, chỉ vào Trần Mặc Dương:
-”Cậu lên cơn điên gì nữa thế! Tôi không tin không động được vào cô ta !”
Từ Y Khả không hề dữ hình tượng khóc lên, như nhìn thấy ác quỷ, ôm lấy đùi Trần Mặc Dương:
-”Cầu xin anh , đừng để anh ta lại đây… Đừng cho anh ta lại đây”
Hai lần gặp Trần Mặc Dương đều là những tình cảnh tai họa nhưng bây giờ Trần Mặc Dương là người duy nhất có thể giúp cô, và cũng là vị cứu tinh duy nhất.
Mẫn Chính Hàn vẫn đứng ở tư thế giữ người cô, một bàn tay túm áo cô chuẩn bị kéo cô lại. Từ Y Khả dùng hết sức lực ôm chân Trần Mặc Dương, ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy đầy nước mắt, có thể nhìn thấy đươc sự cầu cứu của cô.
Rốt cục, Trần Mặc Dương cũng đẩy người Mẫn Chính Hàn ra, từng chữ từng chữ nói:
-”Tôi nói không thể cham vào cô ấy là không thể chạm vào!”
Mẫn Chính Hàn thật đúng là bị dọa, ngoại trừ có một lần vài năm trước kia, chứ anh ta và Trần Mặc Dương chưa bao giờ vì đàn bà mà gây gỗ, bây giờ thấy thái đô cứng rắng của Trần Mặc Dương như thế , nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trần Mặc Dương ngồi xuống ôm lấy Từ Y Khả đi ra ngoài.
Từ Y Khả cũng không biết anh ta mang cô đi nơi nào, trên người anh ta không có mặc áo làm cho cô cũng không biết nên nhìn đi chổ nào. Tâm trạng căng thẳng, cô thực sợ hãi không biết sự tử tế của người đàn ông này kéo dài bao lâu, sợ hãi anh ta nửa đường ném cô mặc kệ.
Thế nhưng giờ khắc này chỉ có cái ôm của anh ta mới cho cô cảm thấy an toàn .
Cứ nghĩ ngợi lung tung , đến lúc anh ta buông cô xuống, thì hai người đã ở trong môt phòng ngủ
Lúc đầu tóc của Từ Y Khả vốn là buột cao lên, vừa rồi trải qua chuyện vừa rồi ở dưới bể bơi, tóc tai lôn xộn,từng giọt nước vẫn còn lăn trên má.
Đáng xấu hổ hơn là quần áo ướt đẫm dán chặt trên cơ thể, làm hiện rõ rệt phần áo ngực của mình, quả thực đối với không mặc quần áo chả có gì khác nhau . nhớ lại lúc cô vừa rồi như thế này thế này mà hắn ôm cô đi một đoạn đường, mặt Từ Y Khả thoáng chốc đỏ lên, theo bản năng dùng hai tay che ngực mình lại.
Nước trên người chay từng giọt từng giọt xuống thảm lông, Từ Y Khả không cần nhìn cũng biết đồ đạc trong phòng toàn là đồ cao cấp, cô không dám tùy tiện ngồi xuống, chỉ có thể xấu hổ đứng một chỗ toàn thân không ngừng run rẩy.
Trần Mặc Dương buông cô xuống liền xoay người ra tủ quần áo, lấy cái áo sơ mi mặc vào, quay đầu lại thấy bộ dáng của cô, thích thú nhìn chằm chằm cô gái trước mắt. Tay anh ta gài từng nút aó lại, ánh mắt lại chỉ nhìn cô, sau đó là chậm rãi kéo quần lên, vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, không cười, hoàn toàn không kiêng kị gì nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt trắng trợn của anh ta làm cho Từ Y Khả run hơn , rốt cục anh ta cũng mặc quần áo xong, Từ Y Khả chân tay luống cuống đứng tại chỗ.
Anh ta đi tới, khóe miệng giãn ra tươi cười, kéo hai tay đang đặt trước ngực cô ra, nâng hai tay lên, nói: “Không nhỏ, 32D.”
Từ Y cũng không ngờ được đông tác đột ngột của anh ta, á lên môt tiếng kinh hoàng rồi lui về phía sau, giản khoảng cách của hai người ra. Hai mắt lại bắt đầu ngấn lệ.
Trần Mặc Dương trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt cực kỳ quen thuộc , tinh khiết ngây thơ như vậy. Anh ta nheo mắt lại, vén tóc cô lên, hai tay nâng khuôn mặt cô lên quan sát trong chốc lát, cuối cùng đã nhớ ra, nói:
-”Là cô! Lần trước ở Kim Đỉnh… Không, ở Thiên Tinh tôi đã gặp qua cô!”
Từ Y Khả chịu không nổi nữa , nói: “tôi lạnh quá…”
Trần Mặc Dương chỉnh lại điều hòa cho nhiệt độ cao lên, chỉ và phòng tắm, nói:
-”Đi vào tắm rửa đi.”
Từ Y Khả vẫn như vậy không nhúc nhích, không có áo quần thay, tắm xong muốn cô mặc gì bây giờ? Trần truồng đi ra sao?
Trần Mặc Dương tất nhiên không thể kiên nhẫn hơn được nữa, trầm mặt xuống:
-”còn đứng đó làm gì, muốn tôi hầu hạ cô nữa sao?”
Từ Y Khả nghe được giọng nói không kiên nhẫn của anh ta, còn có vài phần chán ghét. Phải đối mặt với người đàn ông này thật sự rất khủng khiếp . Từ Y Khả vừa trải qua một phen khiếp vía, cũng hiểu được cô đang ở trong tình trạng như thế nào, cho nên ngay cả dũng khí ngẩn mặt nhìn anh ta cũng không có , lập tức quay người đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy dòng nước chảy xuống trên cơ thể bầm tím của mình , Từ Y Khả nước mắt không tự chủ được lạị chảy xuống, ở thế giới này kẻ có tiền là kẻ có cả thiên hạ, hơn nữa ở thành phố này, không có quyền thế, không có địa vị, ai cũng có thể dẫm nát lên chân mình, càng đừng nói đến những người từ nơi khác đến như mình , từ nhỏ đến lớn cô đã nhìn thấy cảnh bố mẹ vì kiếm ăn mà phải bị bao nhiêu người làm khó dễ, phải cúi đầu khom lưng với biết bao nhiêu người.
Dù sao đây cũng là nơi của người ta, Từ Y Khả cũng không dám tắm quá lâu, may mắn thay có một chiếc khăn lông to, cô quấn quanh người.
Lúc đi ra, Trần Mặc Dương không có ở trong phòng.
Thật bất ngờ, cô nhìn thấy trên giường có đồ lót và quần áo sạch sẽ vẫn còn gắn mác. Cô không hề nghĩ rằng anh ta thế mà lại chuẩn bị những thứ này cho cô.
Hơn nữa cái áo khoác trên bể bơi cũng đươc mang về, cô nghĩ cần cảm ơn, nhưng khong biết anh ta đâu rồi .
Điên thoại di động vẫn nằm trong túi áo khoác, Từ Y Khả lấy ra đến đã thấy hơn bốn giờ, đã đến giờ phỏng vấn.
Từ Y Khả theo sau , khép cửa lại cúi đầu, chầm chậm đợi bà cô hổ nổi bão.
Bà cô hổ ho khan hai tiếng nói:
-Đạo diễn Phùng bên kia thiếu một người cắt nối biên tập, từ hôm nay trở đi cô hãy qua đó làm đi!
Từ Y Khả như thể bị một khối đá trên trời rơi xuống làm mất ý thức, mở to đôi mắt ra yếu ớt nói:
- Đạo diễn Phùng?
Bà cô hổ không kiên nhẫn nhưng vẫn giải thích:
- Lần trước đạo diễn Phùng nói chuyên mục “ Đường danh nhân” thiếu một người cắt nối biên tập, tôi thấy cô bình thường biểu hiện cũng không tệ lắm liền đề cử cô với ông ta, ông ta đã xem một vài chương trình cô làm, hôm nay bảo cô qua.
Đối với lời nói của bà cô hổ, Từ Y vẫn nửa tin nửa ngờ , tuy rằng bình thường cô cần cù thật thà, cẩn trọng , nhưng ở đài suy cho cùng cũng chỉ là một viên tiểu tốt nếu không có cấp trên tiến cử, ai mới biết đến cô!
Nhất thời hình tượng của bà cô hổ trong mắt Từ Y cũng lớn hơn , những thù mới hận cũ lúc trước hoàn toàn trở lên bé nhỏ không còn đáng kể , cảm động đến rơi nước mắt:
- Cám ơn tổ trưởng!
Bà cô hổ ngay lập tức lại lên mặt:
- Đi qua đó làm việc cho tốt, đừng nghĩ giống bên này lại đục nước béo cò .
Từ Y Khả ở trong lòng bĩu môi, một câu trên vừa mới nói cô làm được việc.
Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười đến vô cùng ngọt ngào: -Vâng, em sẽ làm thật tốt!
Chờ bà cô hổ đi rồi, Từ Y Khả mới hoa chân múa tay vui sướng tột cùng.
“Đường danh nhân” là chuyên mục chủ yếu của nhà đài, tuy rằng yêu cầu công tác có nghiêm khắc một chút nhưng tiền lương cao, phúc lợi tốt, quan trọng hơn là có cảm giác làm việc! Về sau cùng làm việc với nhiều cộng sự tinh anh không bao giờ phải nghe tên Triệu Nham kia chê cười nữa, không bao giờ phải vừa làm việc chết mệt còn phải chịu Thi đại mỹ nhân vui vẻ làm vẻ ta đây nữa !
Từ Y Khả thu xếp một ít thứ rồi chạy đi tìm đạo diễn Phùng, đúng lúc đạo diễn Phùng đang triệu tâp mọi người họp, thấy trước mắt nhưng cô vẫn còn ngẩn người, lập tức nhớ tới chuyện, nói:
- Em là Từ Y Khả!
Vung tư liệu trong tay lên nói:
-Đi, cô cũng theo vào họp!
Từ Y Khả toát mồ hôi lạnh, quả nhiên là hiệu suất cao!
Đạo diễn Phùng đơn giản giới thiệu với mọi người Từ Y Khả, sau đó liền ra lệnh một tiếng họp, đang ngồi đồng sự đều làm việc cùng nhau trong đài, bình thường trong đài mọi người đều đã gặp mặt nhau cho nên mọi người gật đầu một cái xem như hoan nghênh nhập đội , so với Từ Y Khả tưởng tượng có lẽ là thuận lợi hơn.
Từ Y Khả vui mừng, đôi ngũ tinh anh quả nhiên là không giống với người khác, không nói một câu vô nghĩa , ngồi năm phút Từ Y Khả đã có thể theo chủ đề.
Đường danh nhân kỳ này phỏng vấn khách quý là nhân vật chính khách cấp tỉnh, người được đề cử làm chủ tịch tỉnh, trong vài năm gần đây thì đây là một ứng cử viên đáng gờm cho nên hôm nay mới có nhiều vấn đề như vây. Đối với loại khách quý này phỏng vấn chừng mực , rất khó nắm bắt, một mặt để làm nổi bật hiệu suất của mình, lại không thể làm cho người ta phản cảm, không thể để ra một sai lầm, cấp trên trách tội xuống dưới, thậm chí đến bát cơm cũng khó giữ.
Tan họp xong đạo diễn Phùng đem bản kế hoạch này đưa cho Từ Y Khả, nói:
- Trở về xem tư liệu kĩ một chút, ngày kia phỏng vấn ở nhà phó chủ tịch Trần, cô cũng đi theo đi, cô sau này có thể giúp đỡ trong công việc chế tác.
Buổi tối Từ Y Khả xem tư liệu thật kĩ, kinh hãi, ngay lập tức gọi điện thoại đến cho Văn Kỳ:
- Cậu lần trước nói cái gì mà Giang Thành tam thiếu, có phải có một tên tên là Trần Mặc Dương không?
Văn Kỳ đại khái lại uống say dường như nằm trên giường như lợn chết, âm thanh yếu ớt , còn ợ lên một cái rồi nói:
-Đúng vậy, Trần Mặc Dương, Trần thiếu gia, mà sao …?
- Tớ hôm nay phát hiện Trần Mặc Dương chính là con của phó chủ tịch Trần!
- Ha ha… Thật thông minh, chuyện bí mật như vậy mà cũng bị cậu phát hiện, Từ Y Khả!
Từ Y Khả trong lòng như bị măc nghẹn bỏ qua lời mỉa mai của Văn Kỳ , nói:
-Tớ thật sự không biết, không phải cậu bảo Trần Mặc Dương hỗn xược sao?
- Cậu biết cái gì, bố hắn làm quan, con theo hắc đạo, hắc bạch lưỡng đạo đầy đủ hết… cái này gọi là cả hai tay đều nắm vững, hai tay đều có năng lực…”
- Văn Kỳ, tớ ngày kia phải đi theo phỏng vấn, khẩn trương quá… cậu đã từng gặp qua Trần Mặc Dương chưa, tớ ở đây đều không có ảnh chụp của anh ta… Văn Kỳ… Văn Kỳ…
Điện thoại chỉ còn nghe thấy tiếng mơ hồ không rõ âm thanh của Văn Kỳ , Từ Y Khả bất lực cúp máy điện thoại, chết tiệt!
Vào ngày đi phỏng vấn thời tiết vẫn lạnh kinh khủng như thường, buổi sáng ra khỏi nhà Từ Y Khả mặc một cái áo khoác thật dày.
Đến giữa trưa lúc mọi người xuất phát, Từ Y Khả trợn tròn mắt khi thấy các chị đồng nghiệp của mình ai nấy đều ăn măc mỏng manh tinh tế, cho thấy kinh nghiệm phong phú, đặc biệt là cô gái MC hôm nay, nhìn lại bản thân, áo khoác màu đỏ dài đến đầu gối, trông như một cô bé chạy theo giúp viêc lặt vặt.
Cũng may đạo diễn Phùng cũng không nói gì, Từ Y Khả chạy nhanh đến toilet để trang điểm một chút , sau đó đứng thẳng hai tay chắp ở ngực để bản thân thả lỏng một chút, như vậy xem như cũng không đến mức bị bán ra ngoài đúng không?
Thời gian phỏng vấn là vào bốn giờ chiều , người quay phim cùng đạo diễn Phùng đang ở trong nhà xem xét mọi thứ xung quanh để chuẩn bị, mọi người ai cũng có công việc của mình, chỉ có Từ Y Khả bởi vì là làm chế tác hậu kỳ nên không có việc gì cả, chỉ có thể đứng một bên chờ.
Biệt thự của Trần gia rất lớn, bên trong có một cái sân rất rộng thậm chí còn có cả bể bơi, nghe nói Trần phu nhân là con gái một của một chủ doanh nghiệp nằm trong top 10 của cả nước , cho nên làm cho Trần gia lại càng thêm xa hoa, cho dù ngôi nhà được xây dựng như cung điện cũng không ai dám nghĩ phó chủ tịch Trần tham nhũng.
Sau này Từ Y Khả nghĩ lại nếu ngày đó không có lỡ gặp, không lỡ đánh Trần Mặc Dương, có phải sẽ không xảy ta chuyện tiếp theo hay không ?
Vấn đề này đến thật lâu sau trong lòng cô mới có đáp án, cô và Trần Mặc Dương gặp nhau cùng dây dưa với nhau là duyên phận đã định, tất cả đều không có nếu.
Cô giống như một cô bé đi lạc vào thế giới của Sa-tan, đợi cho đến khi muốn chạy thì tất cả đã quá muộn rồi, cô chỉ là nhất thời tò mò muốn nhìn một chút ngôi nhà của kẻ giàu có trông như thế nào, nhưng lại không thể tưởng tương được đang là mùa đông mà có người bơi lội, không hề báo trước bổng dưng xuất hiện hai người đàn ông trước mặt!
Từ Y Khả theo bản năng quay lưng lại, sau lưng lại nghe thấy tiếng cười đùa trêu ghẹo
Giọng một người đàn ông ở sau lưng vang lên:
- “Dương tử, con nhóc này là ai đấy!”
Trần Mặc Dương không kiên nhẫn nói:
-”Quỷ mới biết là ai, không phải cậu mang đến sao?”
Từ Y Khả đưa lưng về phía bọn họ, vội vàng cúi đầu xin lỗi:
-”Thật sự xin lỗi, tôi không biết nơi này có người, tôi đi ngay lập tức.”
Không đợi cô bước ra, tên kia lại nói:
-”ấy … ấy… đừng vội đi , đến đây bơi cùng anh một vòng đã, quay lại đây cho anh đây xem mặt em nào… “
Từ Y Khả từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với những bạn học nam trong trường , những ngôn ngữ hạ hưu như thế làm sao từng nghe qua, lúc này không hề do dự bước nhanh ra ngoài.
-”Đứng lại đây không được đi!”
Lần này là tiếng của Trần Mặc Dương, toát lên một sức mạnh không thể từ chối.
Từ Y Khả chỉ có thể đứng yên không động tại chổ này, hai người đàn ông đã leo lên trên bể bơi, trên người đều chỉ mặc quần bơi, và áo khoác choàng, nước theo cơ ngực, cơ bụng chảy xuống dưới.
Từ Y Khả chợt giật mình, nhìn lại người đàn ông trước mặt, anh ta rốt cuộc là ai, vì sao lại ở chỗ này? Sao mình lại nhiều lần đụng phải hắn.
Không đợi đến khi cô sắp xếp các ý nghĩ lại với nhau, Trần Mặc Dương đã đến ngay trước mặt cô.
Anh ta một bên dùng áo choàng tắm lau tóc ướt, một bên nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt không có gì biểu hiện gì, dường như là đang nhìn kỹ.
Từ Y Khả vẫn cúi đầu, trong tầm mắt chỉ nhìn đến thấy những giọt nước không ngừng chảy trên ngực anh.
Rốt cục anh ta cũng mở miệng , nói:
-“Cô là ai? Giúp việc mới đến hả?”
Vừa bị hỏi như vậy, Từ Y Khả biết là anh ta có lẽ không nhận ra cô, nên liền hùa theo anh ta nói rằng:
-”Tôi vừa mới đến đây làm thêm theo giờ.”
Từ Y Khả cảm thấy thật may mắn khi thẻ công tác của cô vừa vặn nằm trong túi áo khoác, như vậy có gì thì cũng sẽ không gây họa đến cho nhà đài.
Nghe được Từ Y Khả trả lời, Trần Mặc Dương dường như không hứng thú nữa , lau tóc rồi lướt qua cô đi ra ngoài.
Từ Y Khả nhẹ nhàng thở ra, vừa nhấc chân, cánh tay đã bị người đằng sau giữ lại, cô thế mà đã quên rằng nơi này còn có một người đàn ông nữa.
Từ Y Khả giãy dụa:
-”Anh làm gì thế, buông tay tôi ra.”
Người đàn ông chẳng những không có buông tay, còn thuận tay đem Từ Y Khả ôm vào lòng:
-”Làm việc theo giờ ư? Nói cho anh biết một giờ được bao nhiêu tiền, hả?”
Nói xong anh ta cúi đầu di chuyển xuống mặt của cô, Từ Y Khả bị quá sức, ra sức phản kháng:
-”Tôi xin anh, đừng như vậy…”
-”Đừng thế nào hả? Anh thích em như vậy đấy , đi, chúng ta lại đi bơi một vòng…”
Anh ta xách cô đi tựa như con mèo đang đùa giỡn với con chuột, Từ Y Khả cơ hồ muốn khóc kêu lên:
-”Tôi không biết bơi “
-”Không sao cả, cởi hết quần áo, anh dạy em, cam đoan rằng em ngay lâp tức sẽ biết bơi.”
Anh bắt đầu động tay động chân lột quần áo của cô, áo khoác đã cởi trên mặt đất , cảnh tượng đêm kinh hoàng kia lai ùa về, Từ Y Khả sợ hãi khóc hô lên thành tiếng, kêu cứu mạng với Trần Mặc Dương, nhưng là người đàn ông kia thậm chí tốc độ cũng không giảm, đi ra khỏi bể bơi.
Tất cả mọi người đang ở phòng khách, không ai nghe được tiếng hét của cô, hơn nữa hôm nay là ở Trần gia, cho dù đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không có ai thay cô xuất đầu lộ diện.
Từ Y Khả gần như tuyệt vọng, vì sao cô luôn gặp những chuyện như vậy
Người đàn ông chỉ xuống thẻ công tác bị rơi trên mặt đất của cô nói:
- “Em tên là Từ Y Khả ư, tên rất hay, anh đây thích! Em thật quen mặt, trước kia có phải đã lên giường cùng anh rồi hay không?”
Anh ta kéo cô, đem cô ném vào hồ bơi, mặc dù nước ở hồ bơi khá là ấm , nhưng cô thật sự lạnh run người, áo len trên người bị nhúng nước nặng trịch càng kéo cô chìm xuống, cô một hơi đã uống mấy ngụm nước, không thể thở nổi, nhưng đều làm cô sợ hãi không phải là sắp chết , mà là điều người đàn ông này làm ngay sau đó, tay hắn ta ở trước ngực của cô không ngừng vuốt ve , miệng lại hôn trên mặt cô, cắn xuống cổ cô, đang cố lột hết những mãnh còn lại trên người cô
Từ Y Khả giãy dụa trong nước rồi la hét.
Trần Mặc Dương đối với như vậy chuyện dường như là quá quen thuộc, trong thế giới của họ để chơi một người phụ nữ như thế này không phải là chuyên mới mẽ nữa, mặc kệ lúc đầu là không cam tâm tình nguyện, nhưng kết quả không một ai không bị thuần phục bởi tiền.
Nhưng mà , khi nghe được ba chữ Từ Y Khả, Trần Mặc Dương rốt cuộc cũng dừng bước quay lại.
Trần Mặc Dương quay lại bên bờ nói:
- “Chính Hàn, kéo cô ta lên đi.”
Trần Mặc Dương quay lại bên cạnh bể bơi, nói:
-”Chính Hàn, kéo cô ây lên.”
Mẫn Chính Hàn đang cao hứng, sao lai có thể dừng lại như thế được. cô gái trong ngực mình vừa diu dàng vừa mềm mại, giống như trái cây đang ở thời điểm chin mọng, toát lên mùi vị của tuổi trẻ, ngọt ngào mà không ngấy. Mà tay chơi Mẫn Chính Hàn đã nhận ra đây là một loại trái cây ngon, do đó lai càng thich thú hơn, hận không thể một tay bóp nát cô ra sau đó liếm từng giọt một ,không chút dư thừa.
Từ Y Khả cảm nhận được bản thân mình bi hắn ghìm chặt không thể động đây, kêu cũng không nổi, cả miệng toàn là nước từ từ chảy vào…
Mẫn Chính Hàn đem cái áo len trên người cô cởi ra, tay hắn xoa xoa tấm lưng trần , làn da của cô thật trắng mịn làm sao!
Cô chỉ biết khóc!
-”Này làn da em này thật min màng!”
Mẫn Chính Hàn một bên vừa mút vào gáy cô , một bên còn nghiêng đầu mơ hồ cảm thán với Trần Mặc Dương.
Trần Mặc Dương chỉ vào Từ Y Khả, giọng điệu đã xấu đi:
-”Tôi nói cậu đem cô ấy lên bờ ngay.”
Mẫn Chính Hàn nhìn con mồi sắp đạt được trong tay, lơ đễnh nói:
-”Dương tử con mẹ cậu chứ, không có việc gì làm sao, lại bắt đầu phát bệnh!”
Tay hắn ta vẫn không nhàn rỗi, vừa nói vừa cởi những mảnh vãi cuối cùng trên người Từ Y Khả ra, hai tay cởi áo ngưc vứt xuống, đầu hắn cuối xuống giữa ngưc cô, chăm chăm liếm mút trên ngực cô, Từ Y Khả giãy dụa một trận kịch liệt bắt đầu khóc lên.
-“Buông tôi ra… buông tôi ra…”
Trần Mặc Dương nhìn Từ Y Khả ở trong nước đã kiêt sức, mất hết kiên nhẫn nhảy xuống hồ bơi , không nói hai lời kéo cô lên bờ, động tác quá nhanh chóng, Mẫn Chính Hàn nhất thời phản ứng không kịp, đến khi giât mình lại thì người đã bị Trần Mặc Dương ôm lên rồi.
Từ Y Khả vừa lạnh vừa sợ hãi, ở trong long Trần Măc Dương không ngừng run lên.
Trần Mặc Dương buông cô ra, nói: “Tự đi đươc không?”
Từ Y Khả cứng ngắc gật đầu, đi chưa được hai bươc liền xụi lơ, không biết là vì còn sợ hay là bị lạnh quá, chân cô như nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, áo khoác của cô cách vài bước chân, Từ Y Khả vừa định đi qua lấy chúng lại thấy Mẫn Chính Hàn leo lên bờ, hơn nữa đang đi tới phía cô, chỉ vào Trần Mặc Dương:
-”Cậu lên cơn điên gì nữa thế! Tôi không tin không động được vào cô ta !”
Từ Y Khả không hề dữ hình tượng khóc lên, như nhìn thấy ác quỷ, ôm lấy đùi Trần Mặc Dương:
-”Cầu xin anh , đừng để anh ta lại đây… Đừng cho anh ta lại đây”
Hai lần gặp Trần Mặc Dương đều là những tình cảnh tai họa nhưng bây giờ Trần Mặc Dương là người duy nhất có thể giúp cô, và cũng là vị cứu tinh duy nhất.
Mẫn Chính Hàn vẫn đứng ở tư thế giữ người cô, một bàn tay túm áo cô chuẩn bị kéo cô lại. Từ Y Khả dùng hết sức lực ôm chân Trần Mặc Dương, ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy đầy nước mắt, có thể nhìn thấy đươc sự cầu cứu của cô.
Rốt cục, Trần Mặc Dương cũng đẩy người Mẫn Chính Hàn ra, từng chữ từng chữ nói:
-”Tôi nói không thể cham vào cô ấy là không thể chạm vào!”
Mẫn Chính Hàn thật đúng là bị dọa, ngoại trừ có một lần vài năm trước kia, chứ anh ta và Trần Mặc Dương chưa bao giờ vì đàn bà mà gây gỗ, bây giờ thấy thái đô cứng rắng của Trần Mặc Dương như thế , nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trần Mặc Dương ngồi xuống ôm lấy Từ Y Khả đi ra ngoài.
Từ Y Khả cũng không biết anh ta mang cô đi nơi nào, trên người anh ta không có mặc áo làm cho cô cũng không biết nên nhìn đi chổ nào. Tâm trạng căng thẳng, cô thực sợ hãi không biết sự tử tế của người đàn ông này kéo dài bao lâu, sợ hãi anh ta nửa đường ném cô mặc kệ.
Thế nhưng giờ khắc này chỉ có cái ôm của anh ta mới cho cô cảm thấy an toàn .
Cứ nghĩ ngợi lung tung , đến lúc anh ta buông cô xuống, thì hai người đã ở trong môt phòng ngủ
Lúc đầu tóc của Từ Y Khả vốn là buột cao lên, vừa rồi trải qua chuyện vừa rồi ở dưới bể bơi, tóc tai lôn xộn,từng giọt nước vẫn còn lăn trên má.
Đáng xấu hổ hơn là quần áo ướt đẫm dán chặt trên cơ thể, làm hiện rõ rệt phần áo ngực của mình, quả thực đối với không mặc quần áo chả có gì khác nhau . nhớ lại lúc cô vừa rồi như thế này thế này mà hắn ôm cô đi một đoạn đường, mặt Từ Y Khả thoáng chốc đỏ lên, theo bản năng dùng hai tay che ngực mình lại.
Nước trên người chay từng giọt từng giọt xuống thảm lông, Từ Y Khả không cần nhìn cũng biết đồ đạc trong phòng toàn là đồ cao cấp, cô không dám tùy tiện ngồi xuống, chỉ có thể xấu hổ đứng một chỗ toàn thân không ngừng run rẩy.
Trần Mặc Dương buông cô xuống liền xoay người ra tủ quần áo, lấy cái áo sơ mi mặc vào, quay đầu lại thấy bộ dáng của cô, thích thú nhìn chằm chằm cô gái trước mắt. Tay anh ta gài từng nút aó lại, ánh mắt lại chỉ nhìn cô, sau đó là chậm rãi kéo quần lên, vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, không cười, hoàn toàn không kiêng kị gì nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt trắng trợn của anh ta làm cho Từ Y Khả run hơn , rốt cục anh ta cũng mặc quần áo xong, Từ Y Khả chân tay luống cuống đứng tại chỗ.
Anh ta đi tới, khóe miệng giãn ra tươi cười, kéo hai tay đang đặt trước ngực cô ra, nâng hai tay lên, nói: “Không nhỏ, 32D.”
Từ Y cũng không ngờ được đông tác đột ngột của anh ta, á lên môt tiếng kinh hoàng rồi lui về phía sau, giản khoảng cách của hai người ra. Hai mắt lại bắt đầu ngấn lệ.
Trần Mặc Dương trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi mắt cực kỳ quen thuộc , tinh khiết ngây thơ như vậy. Anh ta nheo mắt lại, vén tóc cô lên, hai tay nâng khuôn mặt cô lên quan sát trong chốc lát, cuối cùng đã nhớ ra, nói:
-”Là cô! Lần trước ở Kim Đỉnh… Không, ở Thiên Tinh tôi đã gặp qua cô!”
Từ Y Khả chịu không nổi nữa , nói: “tôi lạnh quá…”
Trần Mặc Dương chỉnh lại điều hòa cho nhiệt độ cao lên, chỉ và phòng tắm, nói:
-”Đi vào tắm rửa đi.”
Từ Y Khả vẫn như vậy không nhúc nhích, không có áo quần thay, tắm xong muốn cô mặc gì bây giờ? Trần truồng đi ra sao?
Trần Mặc Dương tất nhiên không thể kiên nhẫn hơn được nữa, trầm mặt xuống:
-”còn đứng đó làm gì, muốn tôi hầu hạ cô nữa sao?”
Từ Y Khả nghe được giọng nói không kiên nhẫn của anh ta, còn có vài phần chán ghét. Phải đối mặt với người đàn ông này thật sự rất khủng khiếp . Từ Y Khả vừa trải qua một phen khiếp vía, cũng hiểu được cô đang ở trong tình trạng như thế nào, cho nên ngay cả dũng khí ngẩn mặt nhìn anh ta cũng không có , lập tức quay người đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy dòng nước chảy xuống trên cơ thể bầm tím của mình , Từ Y Khả nước mắt không tự chủ được lạị chảy xuống, ở thế giới này kẻ có tiền là kẻ có cả thiên hạ, hơn nữa ở thành phố này, không có quyền thế, không có địa vị, ai cũng có thể dẫm nát lên chân mình, càng đừng nói đến những người từ nơi khác đến như mình , từ nhỏ đến lớn cô đã nhìn thấy cảnh bố mẹ vì kiếm ăn mà phải bị bao nhiêu người làm khó dễ, phải cúi đầu khom lưng với biết bao nhiêu người.
Dù sao đây cũng là nơi của người ta, Từ Y Khả cũng không dám tắm quá lâu, may mắn thay có một chiếc khăn lông to, cô quấn quanh người.
Lúc đi ra, Trần Mặc Dương không có ở trong phòng.
Thật bất ngờ, cô nhìn thấy trên giường có đồ lót và quần áo sạch sẽ vẫn còn gắn mác. Cô không hề nghĩ rằng anh ta thế mà lại chuẩn bị những thứ này cho cô.
Hơn nữa cái áo khoác trên bể bơi cũng đươc mang về, cô nghĩ cần cảm ơn, nhưng khong biết anh ta đâu rồi .
Điên thoại di động vẫn nằm trong túi áo khoác, Từ Y Khả lấy ra đến đã thấy hơn bốn giờ, đã đến giờ phỏng vấn.
/94
|