Buổi sáng anh đưa cô đến đài truyền hình, hai ngày nay cô không khóc cũng không làm loạn, rất nghe lời, anh nói cái gì là cô làm cái đấy. Chỉ không thích nói chuyện, trước kia cô cũng không nói nhiều, lúc anh làm việc cô chỉ lẳng lặng làm việc của cô. Nhưng bây giờ sự yên tĩnh của cô không giống với trước kia, anh biết cô đang chống đối lại anh .
Ở ngoài mặt nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng, thật ra trong lòng rất hận anh! Anh cũng chẳng quan tâm, hận thì cứ hận đi, nói không chừng qua một thời gian sau anh sẽ chán , khi đó trong lòng cô có hận hay yêu cũng không còn quan trọng . Anh chỉ cần bây giờ cô ở bên cạnh anh, để anh xem thử trong tận cùng cô là cái gì .。
Xe dừng lại bên ngoài cửa đài truyền hình, anh nhìn thấy người ra vào cửa đang đứng lại nhìn, còn có chỉ trỏ thì thầm, có lẽ là đồng nghiệp của cô. Cônhắm mắt làm ngơ.
Anh hờ hững nói: “Nếu không muốn làm ở đây, thì có thể đổi chỗ khác làm cũng được.”
Cô cởi giây an toàn xuống xe, nơi có anh, cô làm sao có thể sống yên ổn!
Hôn lễ hủy bỏ, hơn nữa bây giờ lại dây dưa với anh ta không rõ ràng, cô sao không biết tin đồn đó đã trở nên thế nào. Nếu là trước kia e rằng cô đã chẳng dám gặp mặt người khác, nhưng bây giờ đối với cô cũng chẳng sao nữa rồi , ngay cả mẹ cũng từ mặt, không chịu tha thứ cho cô, thì những người khác cô cần gì phải quan tâm xem họ nói gì.
Cô đã một tháng không đi làm, cũng không xin phép, vậy mà vẫn còn có thể làm việc ở đài cũng là vì nể mặt mũi của anh ta.
Trên đường đi tất cả mọi người đều chào cô, nhìn cô không chớp mắt, tìm đạo diễn Phùng để biết tình hình công việc của một tháng qua, sau đó trở về chỗ ngồi của mìnhbắt đầu công việc.
Giám đốc đài đích thân xuống gặp cô, nói: “Tiểu Từ, sức khỏe không sao chứ, Trần tổng nói một tháng qua sức khỏe cô vẫn không tốt, nếu không thoải mái trong người nhất định phải nói, chuyện công việc không vội, sức khỏe quan trọng hơn…” Lại dặn dò với đạo diễn Phùng: “Đừng giao công việc cho Tiểu Từ quá nhiều.”
Cô nói: “Cám ơn giám đốc, sức khỏe của tôi đã tốt hơn rồi , bởi vì tôi mà chậm trễ công việc của mọi người tôi thật xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành .”
Giám đốc đi rồi, đạo diễn Phùng sờ cái mũi, nói: “Tiểu Từ không có việc gì đấy chứ, trông cô gầy đi rất nhiều.”
Hôn lễ đột nhiên bị hủy bỏ , anh cũng hiểu được tâm trạng đấy .
Cô lắc đầu: “Không sao, lúc trước trong gia đình xảy ra chuyện không thể nào đi làm được, bây giờ đều đã giải quyết cả rồi.”
Đạo diễn Phùng cũng không hỏi nhiều nữa: “Vậy, có gì khó khăn cô hãy đến gặp tôi.”
Mọi người tuy tò mò, nhưng chẳng có ai dám chạy đến hỏi nguyên nhân hủy bỏ hôn lễ, Triệu Vịnh Lâm thấy cô cũng chỉ thản nhiên, cũng không có biểu hiện vẻ mặt không vui.
Cô cảm thấy từ đầu đến bây giờ cô như bị đảo một vòng từ thiên đường xuống địa ngục, sau đó lại hỗn loạn không biết đang ở đâu. Vậy thì cứ để vậy đi, thích ứng với mọi hoàn cảnh, cô đã không còn sức để nghĩ đến tương lại, bởi vì tương lai không phải do cô quyết định.
Trần Mặc Dương dừng xe, vừa vào biệt thự Trần Gia, một ấm trà bay đến trước mặt, Anh nghiêng đầu né qua, sắc mặt không thay đổi, vẫn tiếp tục đi vào, đi đến sô pha ngồi xuống, nói: “Chủ tịch Trần đáng kính của chúng ta sao có thể nổi giận như thế chứ!”
Trần Chính Quốc tức đến tái mặt: “Anhkhông biết xấu hổ, nhưng tôi còn muốn mặt mũi! Đồ khốn kiếp!”
Trần Mặc Dương nói: “Con như vậy không phải càng làm cho bố mở mày mở mặt sao, để cho người ngoài nhìn vào chủ tịch Trần là một người công chính liêm mình, quân pháp bất vị thân !”(1)
(1) “quân pháp bất vị thân” có nghĩa là người nắm luật pháp không nên nể vì người thân mà nhẹ tay
Trần Chính Quốc lại muốn lấy gì đó trên bàn ném vào anh.
Bà Trần nhanh ngăn lại: “Được rồi, ông cũng đừng tức giận quá.”
Trần Chính Quốc giận sôi ruột, bà Trần có vẻ bình tĩnh hơn, bà uống ngụm trà rồi bắt đầu: “Mặc Dương, đã nhiều năm rồi con không còn gây chuyện, lần này là có chuyện gì xảy ra? Công trình kia quan trọng nhưng cũng không đến mức dùng phương pháp như thế, bố con làm trong cơ quan nhà nước, con đi làm một tên cướp, con sao có thể để người khác bàn tán về bố con như thế, con không còn là một thanh niên mười bảy mười tám nông nổi nữa rồi , sao có thể gây nên chuyện động trời như thế.”
Cách nói này đối với anh đã không hề ăn thua từ lâu .
Bà Trần tiếp tục: “Lần này nếu không phải xử lý kịp thời, nếu tin tức này đồn ra ngoài con có biết hậu quả ra sao không, con rốt cục có hiểu cái gì gọi là mạng người là bầu trời không? Ai mà không có cha sinh mẹ dưỡng ? Gia đình chúng ta tốt xấu gì cũng đàng hoàng, con có thể bỏ cái việc đấm đấm chém chém kia đi không!”
Trần Quốc Chính bảo: “Bà nói với nó nhiều vậy làm gì! Đến chết cũng không đổi, có một ngày sẽ khóc!”
Trần Mặc Dương cười nhạo: “Con biết bố chờ đợi ngày đấy lâu rồi , bố yên tâm, muốn thấy con khóc có lẽ bố phải kiên nhẫn chờ thêm một thời gian.”
Bà Trần thở dài: “Con sao cứ mỗi lần đều phải đụng vào Chương Kinh Hoa, Lý Khải Năm, oan gia nên giải không nên kết, cho dù ân oán không hóa giải được, nhưng ít ra đừng có để hận cũ lại thêm thù mới, Mặc Dương, làm người phải chừa cho người khác con đường sống, cũng là cho mình một con đường…”
Trần Mặc Dương không kiên nhẫn nói: “Con để cho bọn họ đường lui, con còn có đường để đi sao, là do bọn họ sao cứ phải đụng vào con, cũng không thể trách con tuyệt tình , biết rõ mảnh đất kia ảnh hưởng đến công trình của con , nhưng bọn họ cứ đổ đất xây dựng nơi đấy! Tự tìm đến cái chết thôi!”
Bà Trần nói: “Chỉ vì nguyên nhân đó sao? Theo mẹ biết, con lần này không chỉ một chút khác người, mẹ nghe cô gái kia sắp kết hôn .” Cũng tại bà sơ ý, đánh giá sai tình hình, không nghĩ rằng con mình thật lòng nên đã không sớm ngăn cản lại, thời gian kia bà ở bên ngoài, chuyện vỡ lỡ ra bà mới vội vàng trở về.
Anh ngước mặt lên, mãnh mẽ nói: ” kết hôn với ai? Con mẹ nó , ai dám kết hôn với cô ấy? Con chưa gật đầu, cô ấy cũng đừng mong được kết hôn!”
Bà Trần nghe xong thì nhíu mày, lời nói từ đáy lòng con mình xem ra tự nó vẫn chưa ý thức được. Xem ra con mình lần này đối với cô gái kia không chỉ là chơi bời đơn giản, chuyện bà lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Trần Chính Quốc trợn mắt,tay chỉ vào mặt Mặc Dương , cao giọng nói: “Nếu bây giờ là thời cổ đại, anh có biết là anh đang cướp đoạt con gái nhà lành không!”
Câu nói này làm cho Trần Mặc Dương tức giận, anh bỗng nhiên đứng thẳng dậy, trên trán nổi đầy gân xanh: “Con còn cần cướp đoạt sao, cô ấy vốn là của con!”
Những lời này thốt ra, không chỉ có vợ chồng Trần Chính Quốc, ngay cả Trần Mặc Dương cũng ngây ngẩn ra.
Thì ra đây là những gì trong lòng anh suy nghĩ . Đúng vậy, cô vốn là của anh !
Những giận dữ, những hận thù, tất cả đều là vì những lời này.
Cô vốn là của anh , cho nên cô sao có thể kết hôn với người khác? Anh sao có thể cho phép!
Anh hận cô vừa quay lưng đã kết hôn với người khác, anh hận cô quên anh nhanh như vậy mà anh vẫn mãi nhớ cô. Cho nên anh mới phát điên như vậy, cố chấp ép buộc cô cúi đầu.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh không dám thừa nhận, không dám thừa nhận tất cả những việc mình làm vì bản thân đã thật sự để ý đến cô.
Bà Trần nói: “Nếu con không nổi điên, thì hãy chặt đứt những ý nghĩ ấy trong đầu đi, để cho cô ấy một con đường sống…”
Anh làm ngơ, đờ đẫn đi ra cửa, anh không rõ, ở bên cạnh anh, sao cô lại không có đường sống ?
Tan sở, cô không hề muốn quay lại căn nhà kia, người đàn ông mình từng si mê say đắm, nay chỉ còn lại oán hận. Những mãnh vở trong quá khứ vẫn còn sót lại, yêu và hận cùng tồn tại, cô không muốn nghĩ, chỉ sợ sẽ bức mình đến điên.
Cô một mình trên đường thẩn thờ, không có nơi nào để đi. Người ở studio gọi điện đến hỏi cô sao vẫn chưa qua lấy ảnh cưới.
Trong ảnh cưới cô cười không phải thật sự vui vẻ, thậm chí còn có chút buồn, khi đó cô cũng không có bao nhiêu tâm tình đối với việc kết hôn này. Mà bây giờ chuyện kết hôn với Mã Tuấn đã trở nên xa vời, cô nợ anh nhiều lắm, anh tốt với cô như vậy, kết quả cô chỉ có thể lặng thầm chúc phúc cho anh để báo đáp.
Cô nhét album vào trong túi, hôn lễ có thể hủy bỏ, người có thể chia tay, nhưng những thứ còn lại này phải xử lý như thế nào, ví dụ như ảnh cưới, ví dụ như món nợ ân tình này.
Về đến nhà, anh đã ngồi trong phòng khách, gạt tàn thuốc trên bàn đã chất đầy những mẩu thuốc lá.
Anh giương mắt lên trong khói mịt mù hỏi cô: “Đi đâu về ?”
Cô nói: “Đi làm.”
Giọng của anh nghiến lại: “Đã tan sở từ lâu rồi!”
Cô bây giờ như lợn chết không sợ nước sôi, anh tức giận cũng không làm cho cô sợ nữa . Dù sao anh ta lâu lâu cũng nối cơn điên một lần.
Cô lấy quần áo đi vào phòng tắm, nói: “Đi ra ngoài lang thang một lát.” Cô có nghe thấy chuông điện thoại, chẳng qua lúc ấy không muốn nhận.
Tắm rửa xong cô ra ngoài dọn dẹp phòng, cô không hiểu sao mình còn có tâm trạng làm việc này, nhưng chỉ cần rảnh rỗi ra một lúc, lòng của cô liền rất khó chịu.
Có lẽ là lo lắng cho bệnh của bố, mẹ cũng không ngăn cản cô đi thăm bố, chỉ nói: “Nếu cô muốn cho bố cô sống lâu hơn hai năm nữa, thì cô hãy giấu kĩ chuyện này đi.” Không hề nói thêm một câu dư thừa nào, thậm chí cô vừa đến bệnh viện, mẹ cô liền tránh đi, nên cô đều lựa những lúc không có mẹ mới dám đến bệnh viện thăm bố.
Tuy mỗi lần bố gặp cô đều rất vui vẻ, nhưng vẫn cảm nhận được có gì đó khác thường, luôn hỏi cô, sao không thấy Mã Tuấn đến đây cùng cô, hỏi cô hôn lễ đã định lại ngày chưa. Cô luôn lấy công việc bận rộn để che giấu, nhưng cô biết không thể giấu được bao lâu nữa, cô không dám tưởng tượng đến lúc đó bố cô sẽ đau lòng thế nào.
Nhưng điều làm cô khố sở nhất làmẹ không chịu nhận tiền của cô. Cô biết tình trạng trong nhà, tiền đổ vào đầu tư chưa có trả lại, thế nhưng mẹ cô thà bán hàng hóa còn tồn, thậm chí vay tiền khắp nơi cũng không có nhận tiền của cô.
Cô chỉ có thể thương lượng với ngân hàng, và bệnh viện, khoản vay kia và tiền thuốc men là do cô trả, không phải đưa hóa đơn cho mẹ cô.
Đinh Tĩnh an ủi cô , việc cho tới bây giờ, chỉ có thể đi từng bước từng bước, tốt xấu người nhà của cậu đã không sao rồi. Cô cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Anh vẫn ngồi ở kia nhìn cô lau chùi , thu dọn quần áo. Cô vừa tắm xong, mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc vẫn còn ướt , dùng dây thun buộc sau đầu, có một vài sợi tóc rũ xuống dính vào má cô.
Mấy ngày nay sợ đụng vào vết thương của cô, anh đều không có chạm vào cô. Lần cuối cùng ấy đã bao lâu rồi? Anh còn nhớ rõ cảm giác thoải mái khi mình ở trong cơ thể cô. Máu trong người đều đang sôi trào cuồn cuộn.
Anh ta đứng lên, ôm cô từ đằng sau, ôm chặt cô vào trong ngực. Anh tựa đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng hôn. Bàn tay luồn vào áo ngủ rộng thùng thình của cô.
Cô đè bàn tay không an phận của anh ta lại,‘Đừng’ từ này suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng.
Nhưng cô cũng biết tình cảnh bây giờ cùng với thân phận của cô không cho phép cô làm bộ làm tịch, cô cũng sớm biết rằng anh để cô ở đây không phải chỉ để cô làm cảnh cho anh ta xem.
Một bàn tay vuốt ve trên lưng cô, eo kề sát eo, chân kề chân.
Xoay cô lại trước ngực, bàn tay kia bị cô giữ lại anh cũng không động, tay rút ra vuốt lên mặt cô, môi anh cúi xuống gần đến môi cô.Trong lòng cô biết không nên phản kháng , nhưng theo bản năng vẫn nghiêng đầu né tránh .
Nụ hôn anh rơi xuống cằm cô, anh nhíu mày, nhưng cũng được thôi, cô không muốn cho anh hôn, anh cũng sẽ không miễn cưỡng.
Anh ôm cô, mặt cô dán sát vào ngực anh, bước vào trong phòng..
Anh không thể kìm nén nổi nữaliềnđặt người cô xuống đất, nhanh chóng cởi bỏ quần áo ra, nâng thân mình lên, tiến vào người cô. Trong toàn bộ quá trình cô đều nhắm chặt mắt, nghiêng mặt qua một bên, không hề kêu rên.
Cô mặc anh trên người cô chuyển động, run rẩy, lúc anh lên cao trào lại muốn hôn cô, cô đẩy mặt anh ra, cô không biết bản thân đang kiên trì cái gì, có chút buồn cười, như vậy coi như có thể giữ lại chút gì đó tôn nghiêm của mình!
Có lẽ bộ dạng như người chết kia càng làm anh thích thú, anh hôm nay không có vặn vẹo người cô thành đủ dạng bắt ép cô, nhưng bị anh dùng sức đè mạnh trên mặt đất như vậy làm cơ thể vẫn đang bị thương chịu không nổi.
Đau dớn nhất là, cô ép bản thân không thèm để ý, nhưng lại không thể ngăn được những rung động của của cơ thể, cái loại này làm cô cảm thấy thẹn ,tức giận vừa vui thích làm cho cô ở trong lòng không ngừng cầu nguyện anh ta có thể chấm dứt nhanh một chút. Cô sợ bản thân sẽ bị anh bức đến mức không thể khống chế nổi, đó là điểm yếu cuối cùng của cô.
Cho dù cô không có phản ứng, nhưng anh vẫn rất hưởng thụ, vẻ mặt mê say, vẻ mặt mơ hồ.
Thân trên của anh ép chặt vào thân thể mềm mại của cô, chỉ chuyển động phần dưới, của anh mạnh mẽ phối hợp với nơi ấy mềm mại làm cho anh sung sướng cực hạn, không kiềm chế được run run .
Anh cắn vào hõm vai cô, tiếng thở dốc ái muội văng vẳng bên tai cô.
Không khí trong phòng quyến rũ.
Cuối cùng anh cũng từ trên đỉnh rơi xuống, thở hồng hộc.
Xong việc, thừa lúc anh ta đi tắm, cô cũng đi xuống phòng tắm dưới lầu tắm qua, sau đó thay áo ngủ lên giường trùm chăn kín lại.
Anh từ phòng tắm đi ra, kéo chăn cô xuống nói: “Dậy đi, ra ngoài ăn cơm.”
Cô nghiêng tiếp tục ngủ, nói: “Anh tự đi đi, tôi không đói bụng, tôi mệt, muốn ngủ.”
Anh cười lạnh nói: “Vừa rồi nằm đơ ngay đó còn chưa đủ sao, bây giờ còn chuẩn bị tiếp tục nằm trên giường giả chết?”
Cô không để ý lời khiêu khích của anh, lại quấn chăn lại, không một khe hở, cái này không phải là chống đối lại anh sao, chết tiệt, cô còn cứng đầu phải không!
Anh hất chăn xuống, lạnh lùng nói: “Thừa lúc tôi còn nói chuyện tử tế với cô, nhanh đứng dậy đi.” Anh cầm áo khoác mặc vào chuẩn bị đi xuống lầu: “Ngay lập tức, đừng chọc tôi, cho cô năm phút mặc quần áo xuống lầu!”
Cô thở phì phò tức giận ngồi dậy, muốn đem đống đèn trên đầu giường kia ném vào cái mặt anh ta, nhưng cô không dám, cuối cùng cũng chỉ có thể xuống giường mặc quần áo.
Anh lại đưa cô đến Thiên Tinh, cảm giác đi đến nơi nào của anh ta cô đều không thể thở nổi.
Bữa tối cô không ăn nhiều, cô cũng không biết sao anh ta có việc gì cần làm cũng phải bắt cô đợi anh ta, đúng là biến thái, anh ta không muốn để cô thoải mái dù một chút!
Cô nói: “Tôi muốn xuống lầu đợi.” Cô muốn xem trai gái ở đây ăn chơi như thế nào, cô bây giờ thiếu niềm vui, cô muốn cho mình mê say, không muốn để bản thân tỉnh táo biết rõ cuộc sống hiện tại của cô!
Anh ngồi trên bàn làm việc nhướng mắt nhìn cô, lát sau gọi điện thoại cho Chu Lạc Khiết bảo Chu Lạc Khiết đưa cô xuống.
Cô muốn ngồi ở nơi náo nhiệt nhất, Chu Lạc Khiết mỉm cười, bảo bartender rót cho cô một ly rượu.
Cô nói: “Chị Chu chị cứ đi làm việc của chị đi, tôi ngồi một mình được rồi.”
Nhưng Chu Lạc Khiết trả lời: “Tôi không bận, cùng cô tâm sự, có chuyện gì phiền lòng , cô có thể nói với tôi.”
Tuy Chu Lạc Khiết là cấp dưới của Trần Mặc Dương, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy có thể tin tưởng cô ấy .
Cô uống rượu, lắc đầu: “Không biết nói gì cả, chỉ cảm thấy bản thân rất tuyệt vọng, tôi mới hai mươi ba tuổi, nhưng tương lai cảm thấy mờ mịt, tôi không biết phải còn duy trì mối quan hệ này cùng anh ta bao lâu nữa, anh ta khi nào sẽ ngán, ngán tôi rồi có phải sẽ tha cho tôi không.”
Chu Lạc Khiết nói: “Thật ra mỗi người phụ nữ đều có một chuyện cũ tuyệt vọng, phụ nữ tựa như một quyển sách, ít chuyện cũngười ta sẽ chê cười cảm thấy cô nhàm chán, chuyện cũ nhiều sẽ làm cho bản thân mình vực dậy không nổi.”
Chu Lạc Khiết tiếp tục nói: “Tôi có thể hiểu được cảm giác vừa yêu vừa hận là gì, tôi cũng đã từng yêu , đã từng hận. Hãy nghe tôi nói, thật ra Trần tổng anh ta không phải là một người đàn ông tuyệt tình như vậy…”
Cô từ chối ý kiến, lắc đầu, anh ta còn không tuyệt tình, chẳng lẽ là si tình sao?
Ở bên này cô đang nói chuyện với Chu Lạc Khiết, nghe thấy cửa bên kia có tiếng ồn ào. Giống như có người gây sự bị mấy vệ sĩ đuổi đi.
Chu Lạc Khiết nhíu mày: “Không có việc gì, có thể là khách uống rượu say, vệ sĩ sẽ xử lý.”
Cô cũng không để ý, dù sao loại này ở cái nơi xa hoa trụy lạc này, say rượu gây sự là chuyện thường ngày, nhưng có ai dám ở địa bàn anh ta giương oai.
Cô lại lơ đãng nhìn qua, cuối cùng cô cũng thấy người mà vệ sĩ đang vây quanh, là Mã Tuấn.
Anh còn không ngừng gọi tên Trần Mặc Dương, muốn Trần Mặc Dương đi ra!
Tim cô sợ đến mức như muốn nhảy ra, anh chàng ngốc này đến đây làm gì, nếu vào tay Trần Mặc Dương làm sao còn có mạng trở về! Cô không kịp nghĩ nhiều liền chạy đến Chu Lạc Khiết muốn ngăn lại nhưng cũng không kịp, chỉ có thể vội vàng chạy theo qua đó.
Ở ngoài mặt nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng, thật ra trong lòng rất hận anh! Anh cũng chẳng quan tâm, hận thì cứ hận đi, nói không chừng qua một thời gian sau anh sẽ chán , khi đó trong lòng cô có hận hay yêu cũng không còn quan trọng . Anh chỉ cần bây giờ cô ở bên cạnh anh, để anh xem thử trong tận cùng cô là cái gì .。
Xe dừng lại bên ngoài cửa đài truyền hình, anh nhìn thấy người ra vào cửa đang đứng lại nhìn, còn có chỉ trỏ thì thầm, có lẽ là đồng nghiệp của cô. Cônhắm mắt làm ngơ.
Anh hờ hững nói: “Nếu không muốn làm ở đây, thì có thể đổi chỗ khác làm cũng được.”
Cô cởi giây an toàn xuống xe, nơi có anh, cô làm sao có thể sống yên ổn!
Hôn lễ hủy bỏ, hơn nữa bây giờ lại dây dưa với anh ta không rõ ràng, cô sao không biết tin đồn đó đã trở nên thế nào. Nếu là trước kia e rằng cô đã chẳng dám gặp mặt người khác, nhưng bây giờ đối với cô cũng chẳng sao nữa rồi , ngay cả mẹ cũng từ mặt, không chịu tha thứ cho cô, thì những người khác cô cần gì phải quan tâm xem họ nói gì.
Cô đã một tháng không đi làm, cũng không xin phép, vậy mà vẫn còn có thể làm việc ở đài cũng là vì nể mặt mũi của anh ta.
Trên đường đi tất cả mọi người đều chào cô, nhìn cô không chớp mắt, tìm đạo diễn Phùng để biết tình hình công việc của một tháng qua, sau đó trở về chỗ ngồi của mìnhbắt đầu công việc.
Giám đốc đài đích thân xuống gặp cô, nói: “Tiểu Từ, sức khỏe không sao chứ, Trần tổng nói một tháng qua sức khỏe cô vẫn không tốt, nếu không thoải mái trong người nhất định phải nói, chuyện công việc không vội, sức khỏe quan trọng hơn…” Lại dặn dò với đạo diễn Phùng: “Đừng giao công việc cho Tiểu Từ quá nhiều.”
Cô nói: “Cám ơn giám đốc, sức khỏe của tôi đã tốt hơn rồi , bởi vì tôi mà chậm trễ công việc của mọi người tôi thật xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành .”
Giám đốc đi rồi, đạo diễn Phùng sờ cái mũi, nói: “Tiểu Từ không có việc gì đấy chứ, trông cô gầy đi rất nhiều.”
Hôn lễ đột nhiên bị hủy bỏ , anh cũng hiểu được tâm trạng đấy .
Cô lắc đầu: “Không sao, lúc trước trong gia đình xảy ra chuyện không thể nào đi làm được, bây giờ đều đã giải quyết cả rồi.”
Đạo diễn Phùng cũng không hỏi nhiều nữa: “Vậy, có gì khó khăn cô hãy đến gặp tôi.”
Mọi người tuy tò mò, nhưng chẳng có ai dám chạy đến hỏi nguyên nhân hủy bỏ hôn lễ, Triệu Vịnh Lâm thấy cô cũng chỉ thản nhiên, cũng không có biểu hiện vẻ mặt không vui.
Cô cảm thấy từ đầu đến bây giờ cô như bị đảo một vòng từ thiên đường xuống địa ngục, sau đó lại hỗn loạn không biết đang ở đâu. Vậy thì cứ để vậy đi, thích ứng với mọi hoàn cảnh, cô đã không còn sức để nghĩ đến tương lại, bởi vì tương lai không phải do cô quyết định.
Trần Mặc Dương dừng xe, vừa vào biệt thự Trần Gia, một ấm trà bay đến trước mặt, Anh nghiêng đầu né qua, sắc mặt không thay đổi, vẫn tiếp tục đi vào, đi đến sô pha ngồi xuống, nói: “Chủ tịch Trần đáng kính của chúng ta sao có thể nổi giận như thế chứ!”
Trần Chính Quốc tức đến tái mặt: “Anhkhông biết xấu hổ, nhưng tôi còn muốn mặt mũi! Đồ khốn kiếp!”
Trần Mặc Dương nói: “Con như vậy không phải càng làm cho bố mở mày mở mặt sao, để cho người ngoài nhìn vào chủ tịch Trần là một người công chính liêm mình, quân pháp bất vị thân !”(1)
(1) “quân pháp bất vị thân” có nghĩa là người nắm luật pháp không nên nể vì người thân mà nhẹ tay
Trần Chính Quốc lại muốn lấy gì đó trên bàn ném vào anh.
Bà Trần nhanh ngăn lại: “Được rồi, ông cũng đừng tức giận quá.”
Trần Chính Quốc giận sôi ruột, bà Trần có vẻ bình tĩnh hơn, bà uống ngụm trà rồi bắt đầu: “Mặc Dương, đã nhiều năm rồi con không còn gây chuyện, lần này là có chuyện gì xảy ra? Công trình kia quan trọng nhưng cũng không đến mức dùng phương pháp như thế, bố con làm trong cơ quan nhà nước, con đi làm một tên cướp, con sao có thể để người khác bàn tán về bố con như thế, con không còn là một thanh niên mười bảy mười tám nông nổi nữa rồi , sao có thể gây nên chuyện động trời như thế.”
Cách nói này đối với anh đã không hề ăn thua từ lâu .
Bà Trần tiếp tục: “Lần này nếu không phải xử lý kịp thời, nếu tin tức này đồn ra ngoài con có biết hậu quả ra sao không, con rốt cục có hiểu cái gì gọi là mạng người là bầu trời không? Ai mà không có cha sinh mẹ dưỡng ? Gia đình chúng ta tốt xấu gì cũng đàng hoàng, con có thể bỏ cái việc đấm đấm chém chém kia đi không!”
Trần Quốc Chính bảo: “Bà nói với nó nhiều vậy làm gì! Đến chết cũng không đổi, có một ngày sẽ khóc!”
Trần Mặc Dương cười nhạo: “Con biết bố chờ đợi ngày đấy lâu rồi , bố yên tâm, muốn thấy con khóc có lẽ bố phải kiên nhẫn chờ thêm một thời gian.”
Bà Trần thở dài: “Con sao cứ mỗi lần đều phải đụng vào Chương Kinh Hoa, Lý Khải Năm, oan gia nên giải không nên kết, cho dù ân oán không hóa giải được, nhưng ít ra đừng có để hận cũ lại thêm thù mới, Mặc Dương, làm người phải chừa cho người khác con đường sống, cũng là cho mình một con đường…”
Trần Mặc Dương không kiên nhẫn nói: “Con để cho bọn họ đường lui, con còn có đường để đi sao, là do bọn họ sao cứ phải đụng vào con, cũng không thể trách con tuyệt tình , biết rõ mảnh đất kia ảnh hưởng đến công trình của con , nhưng bọn họ cứ đổ đất xây dựng nơi đấy! Tự tìm đến cái chết thôi!”
Bà Trần nói: “Chỉ vì nguyên nhân đó sao? Theo mẹ biết, con lần này không chỉ một chút khác người, mẹ nghe cô gái kia sắp kết hôn .” Cũng tại bà sơ ý, đánh giá sai tình hình, không nghĩ rằng con mình thật lòng nên đã không sớm ngăn cản lại, thời gian kia bà ở bên ngoài, chuyện vỡ lỡ ra bà mới vội vàng trở về.
Anh ngước mặt lên, mãnh mẽ nói: ” kết hôn với ai? Con mẹ nó , ai dám kết hôn với cô ấy? Con chưa gật đầu, cô ấy cũng đừng mong được kết hôn!”
Bà Trần nghe xong thì nhíu mày, lời nói từ đáy lòng con mình xem ra tự nó vẫn chưa ý thức được. Xem ra con mình lần này đối với cô gái kia không chỉ là chơi bời đơn giản, chuyện bà lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Trần Chính Quốc trợn mắt,tay chỉ vào mặt Mặc Dương , cao giọng nói: “Nếu bây giờ là thời cổ đại, anh có biết là anh đang cướp đoạt con gái nhà lành không!”
Câu nói này làm cho Trần Mặc Dương tức giận, anh bỗng nhiên đứng thẳng dậy, trên trán nổi đầy gân xanh: “Con còn cần cướp đoạt sao, cô ấy vốn là của con!”
Những lời này thốt ra, không chỉ có vợ chồng Trần Chính Quốc, ngay cả Trần Mặc Dương cũng ngây ngẩn ra.
Thì ra đây là những gì trong lòng anh suy nghĩ . Đúng vậy, cô vốn là của anh !
Những giận dữ, những hận thù, tất cả đều là vì những lời này.
Cô vốn là của anh , cho nên cô sao có thể kết hôn với người khác? Anh sao có thể cho phép!
Anh hận cô vừa quay lưng đã kết hôn với người khác, anh hận cô quên anh nhanh như vậy mà anh vẫn mãi nhớ cô. Cho nên anh mới phát điên như vậy, cố chấp ép buộc cô cúi đầu.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh không dám thừa nhận, không dám thừa nhận tất cả những việc mình làm vì bản thân đã thật sự để ý đến cô.
Bà Trần nói: “Nếu con không nổi điên, thì hãy chặt đứt những ý nghĩ ấy trong đầu đi, để cho cô ấy một con đường sống…”
Anh làm ngơ, đờ đẫn đi ra cửa, anh không rõ, ở bên cạnh anh, sao cô lại không có đường sống ?
Tan sở, cô không hề muốn quay lại căn nhà kia, người đàn ông mình từng si mê say đắm, nay chỉ còn lại oán hận. Những mãnh vở trong quá khứ vẫn còn sót lại, yêu và hận cùng tồn tại, cô không muốn nghĩ, chỉ sợ sẽ bức mình đến điên.
Cô một mình trên đường thẩn thờ, không có nơi nào để đi. Người ở studio gọi điện đến hỏi cô sao vẫn chưa qua lấy ảnh cưới.
Trong ảnh cưới cô cười không phải thật sự vui vẻ, thậm chí còn có chút buồn, khi đó cô cũng không có bao nhiêu tâm tình đối với việc kết hôn này. Mà bây giờ chuyện kết hôn với Mã Tuấn đã trở nên xa vời, cô nợ anh nhiều lắm, anh tốt với cô như vậy, kết quả cô chỉ có thể lặng thầm chúc phúc cho anh để báo đáp.
Cô nhét album vào trong túi, hôn lễ có thể hủy bỏ, người có thể chia tay, nhưng những thứ còn lại này phải xử lý như thế nào, ví dụ như ảnh cưới, ví dụ như món nợ ân tình này.
Về đến nhà, anh đã ngồi trong phòng khách, gạt tàn thuốc trên bàn đã chất đầy những mẩu thuốc lá.
Anh giương mắt lên trong khói mịt mù hỏi cô: “Đi đâu về ?”
Cô nói: “Đi làm.”
Giọng của anh nghiến lại: “Đã tan sở từ lâu rồi!”
Cô bây giờ như lợn chết không sợ nước sôi, anh tức giận cũng không làm cho cô sợ nữa . Dù sao anh ta lâu lâu cũng nối cơn điên một lần.
Cô lấy quần áo đi vào phòng tắm, nói: “Đi ra ngoài lang thang một lát.” Cô có nghe thấy chuông điện thoại, chẳng qua lúc ấy không muốn nhận.
Tắm rửa xong cô ra ngoài dọn dẹp phòng, cô không hiểu sao mình còn có tâm trạng làm việc này, nhưng chỉ cần rảnh rỗi ra một lúc, lòng của cô liền rất khó chịu.
Có lẽ là lo lắng cho bệnh của bố, mẹ cũng không ngăn cản cô đi thăm bố, chỉ nói: “Nếu cô muốn cho bố cô sống lâu hơn hai năm nữa, thì cô hãy giấu kĩ chuyện này đi.” Không hề nói thêm một câu dư thừa nào, thậm chí cô vừa đến bệnh viện, mẹ cô liền tránh đi, nên cô đều lựa những lúc không có mẹ mới dám đến bệnh viện thăm bố.
Tuy mỗi lần bố gặp cô đều rất vui vẻ, nhưng vẫn cảm nhận được có gì đó khác thường, luôn hỏi cô, sao không thấy Mã Tuấn đến đây cùng cô, hỏi cô hôn lễ đã định lại ngày chưa. Cô luôn lấy công việc bận rộn để che giấu, nhưng cô biết không thể giấu được bao lâu nữa, cô không dám tưởng tượng đến lúc đó bố cô sẽ đau lòng thế nào.
Nhưng điều làm cô khố sở nhất làmẹ không chịu nhận tiền của cô. Cô biết tình trạng trong nhà, tiền đổ vào đầu tư chưa có trả lại, thế nhưng mẹ cô thà bán hàng hóa còn tồn, thậm chí vay tiền khắp nơi cũng không có nhận tiền của cô.
Cô chỉ có thể thương lượng với ngân hàng, và bệnh viện, khoản vay kia và tiền thuốc men là do cô trả, không phải đưa hóa đơn cho mẹ cô.
Đinh Tĩnh an ủi cô , việc cho tới bây giờ, chỉ có thể đi từng bước từng bước, tốt xấu người nhà của cậu đã không sao rồi. Cô cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Anh vẫn ngồi ở kia nhìn cô lau chùi , thu dọn quần áo. Cô vừa tắm xong, mặc áo ngủ rộng thùng thình, tóc vẫn còn ướt , dùng dây thun buộc sau đầu, có một vài sợi tóc rũ xuống dính vào má cô.
Mấy ngày nay sợ đụng vào vết thương của cô, anh đều không có chạm vào cô. Lần cuối cùng ấy đã bao lâu rồi? Anh còn nhớ rõ cảm giác thoải mái khi mình ở trong cơ thể cô. Máu trong người đều đang sôi trào cuồn cuộn.
Anh ta đứng lên, ôm cô từ đằng sau, ôm chặt cô vào trong ngực. Anh tựa đầu vào cổ cô, nhẹ nhàng hôn. Bàn tay luồn vào áo ngủ rộng thùng thình của cô.
Cô đè bàn tay không an phận của anh ta lại,‘Đừng’ từ này suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng.
Nhưng cô cũng biết tình cảnh bây giờ cùng với thân phận của cô không cho phép cô làm bộ làm tịch, cô cũng sớm biết rằng anh để cô ở đây không phải chỉ để cô làm cảnh cho anh ta xem.
Một bàn tay vuốt ve trên lưng cô, eo kề sát eo, chân kề chân.
Xoay cô lại trước ngực, bàn tay kia bị cô giữ lại anh cũng không động, tay rút ra vuốt lên mặt cô, môi anh cúi xuống gần đến môi cô.Trong lòng cô biết không nên phản kháng , nhưng theo bản năng vẫn nghiêng đầu né tránh .
Nụ hôn anh rơi xuống cằm cô, anh nhíu mày, nhưng cũng được thôi, cô không muốn cho anh hôn, anh cũng sẽ không miễn cưỡng.
Anh ôm cô, mặt cô dán sát vào ngực anh, bước vào trong phòng..
Anh không thể kìm nén nổi nữaliềnđặt người cô xuống đất, nhanh chóng cởi bỏ quần áo ra, nâng thân mình lên, tiến vào người cô. Trong toàn bộ quá trình cô đều nhắm chặt mắt, nghiêng mặt qua một bên, không hề kêu rên.
Cô mặc anh trên người cô chuyển động, run rẩy, lúc anh lên cao trào lại muốn hôn cô, cô đẩy mặt anh ra, cô không biết bản thân đang kiên trì cái gì, có chút buồn cười, như vậy coi như có thể giữ lại chút gì đó tôn nghiêm của mình!
Có lẽ bộ dạng như người chết kia càng làm anh thích thú, anh hôm nay không có vặn vẹo người cô thành đủ dạng bắt ép cô, nhưng bị anh dùng sức đè mạnh trên mặt đất như vậy làm cơ thể vẫn đang bị thương chịu không nổi.
Đau dớn nhất là, cô ép bản thân không thèm để ý, nhưng lại không thể ngăn được những rung động của của cơ thể, cái loại này làm cô cảm thấy thẹn ,tức giận vừa vui thích làm cho cô ở trong lòng không ngừng cầu nguyện anh ta có thể chấm dứt nhanh một chút. Cô sợ bản thân sẽ bị anh bức đến mức không thể khống chế nổi, đó là điểm yếu cuối cùng của cô.
Cho dù cô không có phản ứng, nhưng anh vẫn rất hưởng thụ, vẻ mặt mê say, vẻ mặt mơ hồ.
Thân trên của anh ép chặt vào thân thể mềm mại của cô, chỉ chuyển động phần dưới, của anh mạnh mẽ phối hợp với nơi ấy mềm mại làm cho anh sung sướng cực hạn, không kiềm chế được run run .
Anh cắn vào hõm vai cô, tiếng thở dốc ái muội văng vẳng bên tai cô.
Không khí trong phòng quyến rũ.
Cuối cùng anh cũng từ trên đỉnh rơi xuống, thở hồng hộc.
Xong việc, thừa lúc anh ta đi tắm, cô cũng đi xuống phòng tắm dưới lầu tắm qua, sau đó thay áo ngủ lên giường trùm chăn kín lại.
Anh từ phòng tắm đi ra, kéo chăn cô xuống nói: “Dậy đi, ra ngoài ăn cơm.”
Cô nghiêng tiếp tục ngủ, nói: “Anh tự đi đi, tôi không đói bụng, tôi mệt, muốn ngủ.”
Anh cười lạnh nói: “Vừa rồi nằm đơ ngay đó còn chưa đủ sao, bây giờ còn chuẩn bị tiếp tục nằm trên giường giả chết?”
Cô không để ý lời khiêu khích của anh, lại quấn chăn lại, không một khe hở, cái này không phải là chống đối lại anh sao, chết tiệt, cô còn cứng đầu phải không!
Anh hất chăn xuống, lạnh lùng nói: “Thừa lúc tôi còn nói chuyện tử tế với cô, nhanh đứng dậy đi.” Anh cầm áo khoác mặc vào chuẩn bị đi xuống lầu: “Ngay lập tức, đừng chọc tôi, cho cô năm phút mặc quần áo xuống lầu!”
Cô thở phì phò tức giận ngồi dậy, muốn đem đống đèn trên đầu giường kia ném vào cái mặt anh ta, nhưng cô không dám, cuối cùng cũng chỉ có thể xuống giường mặc quần áo.
Anh lại đưa cô đến Thiên Tinh, cảm giác đi đến nơi nào của anh ta cô đều không thể thở nổi.
Bữa tối cô không ăn nhiều, cô cũng không biết sao anh ta có việc gì cần làm cũng phải bắt cô đợi anh ta, đúng là biến thái, anh ta không muốn để cô thoải mái dù một chút!
Cô nói: “Tôi muốn xuống lầu đợi.” Cô muốn xem trai gái ở đây ăn chơi như thế nào, cô bây giờ thiếu niềm vui, cô muốn cho mình mê say, không muốn để bản thân tỉnh táo biết rõ cuộc sống hiện tại của cô!
Anh ngồi trên bàn làm việc nhướng mắt nhìn cô, lát sau gọi điện thoại cho Chu Lạc Khiết bảo Chu Lạc Khiết đưa cô xuống.
Cô muốn ngồi ở nơi náo nhiệt nhất, Chu Lạc Khiết mỉm cười, bảo bartender rót cho cô một ly rượu.
Cô nói: “Chị Chu chị cứ đi làm việc của chị đi, tôi ngồi một mình được rồi.”
Nhưng Chu Lạc Khiết trả lời: “Tôi không bận, cùng cô tâm sự, có chuyện gì phiền lòng , cô có thể nói với tôi.”
Tuy Chu Lạc Khiết là cấp dưới của Trần Mặc Dương, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy có thể tin tưởng cô ấy .
Cô uống rượu, lắc đầu: “Không biết nói gì cả, chỉ cảm thấy bản thân rất tuyệt vọng, tôi mới hai mươi ba tuổi, nhưng tương lai cảm thấy mờ mịt, tôi không biết phải còn duy trì mối quan hệ này cùng anh ta bao lâu nữa, anh ta khi nào sẽ ngán, ngán tôi rồi có phải sẽ tha cho tôi không.”
Chu Lạc Khiết nói: “Thật ra mỗi người phụ nữ đều có một chuyện cũ tuyệt vọng, phụ nữ tựa như một quyển sách, ít chuyện cũngười ta sẽ chê cười cảm thấy cô nhàm chán, chuyện cũ nhiều sẽ làm cho bản thân mình vực dậy không nổi.”
Chu Lạc Khiết tiếp tục nói: “Tôi có thể hiểu được cảm giác vừa yêu vừa hận là gì, tôi cũng đã từng yêu , đã từng hận. Hãy nghe tôi nói, thật ra Trần tổng anh ta không phải là một người đàn ông tuyệt tình như vậy…”
Cô từ chối ý kiến, lắc đầu, anh ta còn không tuyệt tình, chẳng lẽ là si tình sao?
Ở bên này cô đang nói chuyện với Chu Lạc Khiết, nghe thấy cửa bên kia có tiếng ồn ào. Giống như có người gây sự bị mấy vệ sĩ đuổi đi.
Chu Lạc Khiết nhíu mày: “Không có việc gì, có thể là khách uống rượu say, vệ sĩ sẽ xử lý.”
Cô cũng không để ý, dù sao loại này ở cái nơi xa hoa trụy lạc này, say rượu gây sự là chuyện thường ngày, nhưng có ai dám ở địa bàn anh ta giương oai.
Cô lại lơ đãng nhìn qua, cuối cùng cô cũng thấy người mà vệ sĩ đang vây quanh, là Mã Tuấn.
Anh còn không ngừng gọi tên Trần Mặc Dương, muốn Trần Mặc Dương đi ra!
Tim cô sợ đến mức như muốn nhảy ra, anh chàng ngốc này đến đây làm gì, nếu vào tay Trần Mặc Dương làm sao còn có mạng trở về! Cô không kịp nghĩ nhiều liền chạy đến Chu Lạc Khiết muốn ngăn lại nhưng cũng không kịp, chỉ có thể vội vàng chạy theo qua đó.
/94
|