Cô nhìn thấy anh tự tay bóp nát ly thủy tinh vỡ vụn, máu trên tay giọt xuống khắp sàn nhà.
Cô ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhớ đến cảnh vừa rồi ở Thiên Tinh, chân cô run lên. Lúc nãy nguy hiểm khẩn cấp cô quên mất đi sợ hãi, giờ đây ngồi nghĩ lại cô thấy rét run.
Không biết anh có bóp nát cô giống như bóp nát ly rượu kia không.
Cửa phòng ngủ đã đóng lại, bên trong không có một tiếng động.
Cô biết ngồi như vậy cũng không phải là cách, dồn nén càng lâu càng làm cho anh ta bùng phát kinh khủng hơn.
Tay cô run run mở cửa, đèn trong phòng không bật, chỉ có một ánh đèn tường mờ. Toàn căn phòng bao trùm một màu vàng, anh ngồi dưới ngọn đèn, dường như đang lật xem gì đó rất chăm chú, ánh sáng yếu làm cô không nhìn thấy rõ lắm, đến gần hơn cô mới nhìn thấy đó là một cuốn album, là cuốn album ảnh cưới hôm nay cô lấy về từ studio. Bây giờ lại đang ở trong tay anh ta!
Anh nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô nở một nụ cười nguy hiểm. Tay chân cô lạnh như băng, cơ hồ không thể đứng thẳng nổi. Đến lúc cô hiểu ra, bắt đầu có phản ứng chạy đến cửa, anh đã quăng quyển album vào cô, góc nhọn của quyển album trúng vào trán cô, làm trầy một mảng.
Cô đau hét lên, theo bản năng trốn đi, bằng không đêm nay chắc chắn sẽ chết trong tay anh. Nhưng cô đã chậm một bước, trước mắt tối đen, người kia đã đứng ngay trước mặt . Anh đóng mạnh cửa lại, đẩy mạnh cô xuống giường.
Cho dù giường mềm, nhưng bị anh ta ném mạnh như vậy, cô vẫn bị choáng váng. Cô bất chấp tất cả, giãy dụa đứng lên, muốn luồng qua nách anh ta chạy trốn.
Cổ chân bị anh kéo lại, dễ dàng bị anh đè xuống giường, trong tầm mắt cô là cả khuôn mặt anh ta, vẻ mặt anh đã bắt đầu vặn vẹo.
Cả người anh đều đè nặng lên người cô, hai tay bị anh kéo lên đầu giữ lại, đầu cô bị bắt ngẩng lên, một tay bóp lên cổ mềm mại của cô như muốn bẽ gãy nó
Lúc này đây anh như một thằng điên bóp chặt cổ cô, thanh âm khàn đặc: “Cô không phải ngay cả chết cũng không sợ sao, giờ sợ gì nữa? Ngủ bên cạnh tôi, trong lòng lại nhớ thương hắn ta, ở trong nhà tôi lại cất giấu ảnh cưới của các người, lá gan của cô không nhỏ, cho tôi là thằng ngốc phải không!”
Anh ta như vậy làm cho cô sợ hãi, bình thường lúc anh phát điên cũng rất đáng sợ, nhưng bộ dạng đêm nay cô chưa từng thấy qua , anh vẫn chưa bắt đầu ra tay với cô, nhưng cô đã bị sắc khí mạnh mẽ trên người anh làm cho hồn bay phách lạc, thì ra bản thân mình vẫn sợ chết .
Cô nhịn không được khóc cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi… Tôi sai rồi, anh thả tôi ra đi…”
Anh cười nhưng còn khó coi hơn khóc, thả cô? Để cô chạy đến bên Mã Tuấn ư? Cô còn dám mơ vậy ư!
Anh cũng biết mình đang bị u mê, tức giận. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang khóc thương kia, vẫn không thể xuống tay được, anh muốn bóp nát cô, vặn gãy cổ cô.
Tóm lại muốn đánh cô đến liệt người không thể nói nên lời, xem cô còn có thể tác quái với anh kiểu gì. Các ngón tay đã bóp chặt kêu răng rắc, nhưng sao vẫn không xuống tay được? Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, chỉ có tiếng tách tách của lửa đốt vang lên trong đầu. Anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cùng với tiếng khóc thê thảm của cô. Anh nghĩ rằng mình đã ra tay , nhưng không có, trên mặt cô chỉ có nước mắt, ngoại trừ vết thương trên trán kia, những chỗ khác đều lành lặn, anh bỗng nhẹ nhõm thở ra.
Anh thở hổn hển, thì thầm bên tai cô: “Cô có tin là một tay tôi có thể bóp chết cô, không chỉ có cô, tôi còn muốn chôn cả gia đình cô theo cùng! Chỉ mới nửa chết nửa sống nằm ở bệnh viện đã tính là gì? Tay tàn phế tính là gì, còn nữa, tôi sẽ đem cả nhà cô chôn sống , cô tin hay không, tin hay không!”
Anh lắc mạnh vai cô.
Cô không thể gật đầu, cô tin! Cô thật sự tin!
Anh tức giận vì cơn giận âm ỉ trong ngực không có chỗ phát tác! Gặp một người phụ nữ như vậy, không phải anh tàn nhẫn, mà cô đã phạm sai lầm. Những gì anh ghét nhất cô đều làm,. Anh càng tàn nhẫn, cô sẽ nhũn xuống cầu xin anh tha thứ. Mẹ kiếp , thật rất biết tiến biết lùi.
Anh vẫn chỉ có thể nói ra những lời ác độc: “Từ Y Khả, cô đừng có làm theo tôi! Tôi biết cô hận tôi! Cô hận tôi sao, còn không phải vẫn ngủ bên cạnh tôi sao, còn không phải vẫn bị tôi đè lên sao, còn không phải ngày đêm bị tôi làm…”
Anh nói câu đầu tiên đã bắt đầu cởi quần áo của cô, sau câu thứ hai câu thứ ba trên người cô đã không còn mảnh vải nào . Cô không hề giãy dụa, tính tình anh ta vui giận thất thường, cô đã dựa vào bản năng học hết những quy tắc để sinh tồn trong tay anh ta. Học được’ biết tiến biết lùi” .
Bộ dạng cứng nhắc kia của cô làm anh càng tức giận, anh hầu hạ cô không thoải mái phải không? Được! Vậy thì hầu hạ anh !
Anh kéo cô lên, mình thì nằm xuống dưới, kéo tay cô qua thắt lưng quần anh, nói: “Cô làm đi!”
Cả người cô ngơ ngẩn, đôi mắt hoảng sợ vô tội.
Anh ta nói: “Sao, nghe không hiểu ư?”
Cô hiểu được, nhưng cô sẽ không. Trước đây đều là anh nắm quyền chủ động, cho chỉ nhận hoặc bị bắt nhận.
Cô nhìn anh cầu xin, nhưng anh không hề cho cô một cái nhìn thương hại. Cô thật sự không làm được, ngồi trên giường khóc rống lên, anh vẫn chưa hết tức giận, “tạch” một tiếng tự mình cởi quần dài ra, kéo đầu cô đến ấn xuống.
Cô ra sức lắc đầu, tóc dài bay tán loạn, thở không nổi, tiếng khóc cũng không biết cô đang nói cái gì. Anh không hề kiên nhẫn chờ cô, tay nắm sau cổ cô ép đầu cô nâng lên hạ xuống.
Ngón tay cô bấu vào tay anh ta, cuối cùng cũng đẩy được tay anh ta, thấy trong mắt anh như muốn phun lửa, cô khóc nghẹn nói: “Để tự tôi, để tự tôi không được sao…”
Cô vừa làm vừa khóc, cảm thấy rất ghê tởm, cảm thấy mình thật thấp hèn. Lần đầu tiên nhìn thấy hai người đang làm cái ấy ở trong kí túc. Lúc ấy không hiểu gì cả, hỏi to các bạn cùng phòng đây là một nụ hôn à. Lúc ấy các bạn trong phòng cười đến đau bụng , nói cô quá ngây thơ!
Cô không hiểu, “miệng”, thế không phải nụ hôn là gì?
Bạn cùng phòng cô nói, đúng, chính là hôn, chính là hôn cái ấy của đàn ông, nhưng cậu đừng bao giờ hỏi người khác về vấn đề này !
Sau này đến khi cô hiểu ra, cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, âm thầm lên mạng tìm hiểu kiến thức về vấn đề này, để tránh lại bị chê cười.
Anh đã bị cô bức đến điên, cô quả thực đang tra tấn anh. Lúc khóc, lúc ngừng , không hề có kinh nghiệm, nhưng làm cho anh chật vật chịu không nổi.
Anh rốt cục chịu không nổi, lại như chính mình chịu tội, không thể kiềm chế được nữa xoay người cô lại giành quyền chủ động.
Cuộc tranh chấp dần dần yên tĩnh lại , sau đó anh đứng dậy, tắm rửa thay áo quần ra ngoài.
Cô vẫn nằm dưới chăn. Bả vai run run khóc thảm thương , giống như cô gái thời cổ đại vừa bị lăng nhục, mà anh chính là tên ác bá kia.
Anh không liếc nhìn cô, đến cửa phòng nhặt quyển album lên, xé từng tấm từng tấm, nhưng tấm ảnh này rất cứng , xé thế nào cũng không được.
Anh hung hăng quăng xuống, đạp xuống mấy đạp. Xoay người vào phòng tấm lấy ra một cái chậu, đốt đống ảnh trước mặt cô. Đạp cái chậu vào một góc, nói: “Sau này còn dám đi gặp tên họ Mã kia , tôi sẽ lột da cả hai.”
Tiếng đóng cửa truyền đến, tim của cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng xuống , một buổi tối cô tỉnh giấc mấy lần, luôn mơ thấy hai tay anh ta bóp cổ cô, mắt trợn lên muốn bóp chết cô.
Mãi đến hai ba giờ sáng mới thiếp đi, buổi sáng tỉnh lại thấy anh cả đêm vẫn không về, cô nhẹ nhàng thở ra, ít nhất buổi sáng không cần phải đối mặt với anh ta.
Vết thương trên trán còn đọng lại chút máu, ẩn vào hơi đau.
Cô đi đến cầu thang suýt chút nữa vấp vào cái chậu hôm qua, cô bực minhg đá nó đi, Cô cầu cho anh ta mãi mãi đừng về nữa, tốt nhất chết… Không, tốt nhất vĩnh viễn mất tích luôn!
Lúc đi làm, đồng nghiệp thấy vết thương trên trán cô đều ngạc nhiên, muốn hỏi lại không dám hỏi. Cô thật muốn nói, đúng, các người đoán không sai, tôi bị bạo lực gia đình, vừa lòng chưa!
Anh ta đã mấy ngày rồi vẫn chưa về, cô nghĩ chẳng nhẽ cô cầu nguyện linh đến thế ?
Trong lúc đó Chu Lạc Khiết có gọi điện thoại cho cô bảo là đã tìm cho cô một cô giúp việc.
Từ Y Khả chẳng nói gì, cũng không hỏi anh ta ở đâu. Dù sao đây cũng là nhà anh ta, anh ta muốn thế nào thì làm thế đấy, anh ta có tiền muốn phô trương sự giàu có của mình là chuyện của anh ta.
Nhưng trong nhà không có ai cả cũng làm cho cô sợ hãi, có người giúp việc ít nhất cũng có người cùng cô nói chuyện, cô Trương cũng không nhỏ hơn mẹ cô bao nhiêu tuổi, là một người rất biết quan tâm, làm cho cô không thấy cô đơn nữa, lại cảm thấy có chút tủi thân, nếu bây giờ có mẹ bên cạnh thì tốt biết bao, Tuy có đôi khi mẹ cô hơi dữ, trước đây kỳ thật cô rất sợ mẹ, bởi vì mỗi lúc mẹ giận lên đều lấy gậy đánh cô. Nhưng mẹ vẫn rất thương yêu cô, máu mủ tình thâm kia làm sao nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ được . Cô có chút giận mẹ bởi vì mẹ cô nhẫn tâm, dù cô có sai nhưng vẫn là con gái bà, sao bà có thể đuổi cô đi! Còn bố cô, có lẽ bây giờ đang rất thất vọng về cô, đã mấy ngày nay cô không dám đi đến bệnh viện, cô sợ bố cô, người yêu thương cô nhất sẽ nói ra những câu tuyệt tình, cô sợ cô sẽ trắng tay không còn gì cả!
Hôm nay là cuối tuần, cô không đi làm, muốn đi đến bệnh viện đưa canh thăm bố. Gan của bố cô bây giờ rất xấu. Cô Trương cũng biết còn giúp cô hỏi thăm một loạt các phương pháp điều trị, cô không dám tự tiện thử. Chờ lúc đến bệnh viện rồi sẽ hỏi lại bác sĩ Cố.
Nồi canh vừa mới sôi một nửa, cô nhận được điện thoại của bà Trần, hỏi có thể gặp cô hay không
Những lời nói của bà Trần vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng bây giờ mặc kệ là mẹ của Trần Mặc Dương đối với cô cũng không còn quan trọng nữa . Cô nghĩ bây giờ đã không thể thay đổi được điều gì.
Cô ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhớ đến cảnh vừa rồi ở Thiên Tinh, chân cô run lên. Lúc nãy nguy hiểm khẩn cấp cô quên mất đi sợ hãi, giờ đây ngồi nghĩ lại cô thấy rét run.
Không biết anh có bóp nát cô giống như bóp nát ly rượu kia không.
Cửa phòng ngủ đã đóng lại, bên trong không có một tiếng động.
Cô biết ngồi như vậy cũng không phải là cách, dồn nén càng lâu càng làm cho anh ta bùng phát kinh khủng hơn.
Tay cô run run mở cửa, đèn trong phòng không bật, chỉ có một ánh đèn tường mờ. Toàn căn phòng bao trùm một màu vàng, anh ngồi dưới ngọn đèn, dường như đang lật xem gì đó rất chăm chú, ánh sáng yếu làm cô không nhìn thấy rõ lắm, đến gần hơn cô mới nhìn thấy đó là một cuốn album, là cuốn album ảnh cưới hôm nay cô lấy về từ studio. Bây giờ lại đang ở trong tay anh ta!
Anh nghe được tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô nở một nụ cười nguy hiểm. Tay chân cô lạnh như băng, cơ hồ không thể đứng thẳng nổi. Đến lúc cô hiểu ra, bắt đầu có phản ứng chạy đến cửa, anh đã quăng quyển album vào cô, góc nhọn của quyển album trúng vào trán cô, làm trầy một mảng.
Cô đau hét lên, theo bản năng trốn đi, bằng không đêm nay chắc chắn sẽ chết trong tay anh. Nhưng cô đã chậm một bước, trước mắt tối đen, người kia đã đứng ngay trước mặt . Anh đóng mạnh cửa lại, đẩy mạnh cô xuống giường.
Cho dù giường mềm, nhưng bị anh ta ném mạnh như vậy, cô vẫn bị choáng váng. Cô bất chấp tất cả, giãy dụa đứng lên, muốn luồng qua nách anh ta chạy trốn.
Cổ chân bị anh kéo lại, dễ dàng bị anh đè xuống giường, trong tầm mắt cô là cả khuôn mặt anh ta, vẻ mặt anh đã bắt đầu vặn vẹo.
Cả người anh đều đè nặng lên người cô, hai tay bị anh kéo lên đầu giữ lại, đầu cô bị bắt ngẩng lên, một tay bóp lên cổ mềm mại của cô như muốn bẽ gãy nó
Lúc này đây anh như một thằng điên bóp chặt cổ cô, thanh âm khàn đặc: “Cô không phải ngay cả chết cũng không sợ sao, giờ sợ gì nữa? Ngủ bên cạnh tôi, trong lòng lại nhớ thương hắn ta, ở trong nhà tôi lại cất giấu ảnh cưới của các người, lá gan của cô không nhỏ, cho tôi là thằng ngốc phải không!”
Anh ta như vậy làm cho cô sợ hãi, bình thường lúc anh phát điên cũng rất đáng sợ, nhưng bộ dạng đêm nay cô chưa từng thấy qua , anh vẫn chưa bắt đầu ra tay với cô, nhưng cô đã bị sắc khí mạnh mẽ trên người anh làm cho hồn bay phách lạc, thì ra bản thân mình vẫn sợ chết .
Cô nhịn không được khóc cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi… Tôi sai rồi, anh thả tôi ra đi…”
Anh cười nhưng còn khó coi hơn khóc, thả cô? Để cô chạy đến bên Mã Tuấn ư? Cô còn dám mơ vậy ư!
Anh cũng biết mình đang bị u mê, tức giận. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đang khóc thương kia, vẫn không thể xuống tay được, anh muốn bóp nát cô, vặn gãy cổ cô.
Tóm lại muốn đánh cô đến liệt người không thể nói nên lời, xem cô còn có thể tác quái với anh kiểu gì. Các ngón tay đã bóp chặt kêu răng rắc, nhưng sao vẫn không xuống tay được? Trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, chỉ có tiếng tách tách của lửa đốt vang lên trong đầu. Anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cùng với tiếng khóc thê thảm của cô. Anh nghĩ rằng mình đã ra tay , nhưng không có, trên mặt cô chỉ có nước mắt, ngoại trừ vết thương trên trán kia, những chỗ khác đều lành lặn, anh bỗng nhẹ nhõm thở ra.
Anh thở hổn hển, thì thầm bên tai cô: “Cô có tin là một tay tôi có thể bóp chết cô, không chỉ có cô, tôi còn muốn chôn cả gia đình cô theo cùng! Chỉ mới nửa chết nửa sống nằm ở bệnh viện đã tính là gì? Tay tàn phế tính là gì, còn nữa, tôi sẽ đem cả nhà cô chôn sống , cô tin hay không, tin hay không!”
Anh lắc mạnh vai cô.
Cô không thể gật đầu, cô tin! Cô thật sự tin!
Anh tức giận vì cơn giận âm ỉ trong ngực không có chỗ phát tác! Gặp một người phụ nữ như vậy, không phải anh tàn nhẫn, mà cô đã phạm sai lầm. Những gì anh ghét nhất cô đều làm,. Anh càng tàn nhẫn, cô sẽ nhũn xuống cầu xin anh tha thứ. Mẹ kiếp , thật rất biết tiến biết lùi.
Anh vẫn chỉ có thể nói ra những lời ác độc: “Từ Y Khả, cô đừng có làm theo tôi! Tôi biết cô hận tôi! Cô hận tôi sao, còn không phải vẫn ngủ bên cạnh tôi sao, còn không phải vẫn bị tôi đè lên sao, còn không phải ngày đêm bị tôi làm…”
Anh nói câu đầu tiên đã bắt đầu cởi quần áo của cô, sau câu thứ hai câu thứ ba trên người cô đã không còn mảnh vải nào . Cô không hề giãy dụa, tính tình anh ta vui giận thất thường, cô đã dựa vào bản năng học hết những quy tắc để sinh tồn trong tay anh ta. Học được’ biết tiến biết lùi” .
Bộ dạng cứng nhắc kia của cô làm anh càng tức giận, anh hầu hạ cô không thoải mái phải không? Được! Vậy thì hầu hạ anh !
Anh kéo cô lên, mình thì nằm xuống dưới, kéo tay cô qua thắt lưng quần anh, nói: “Cô làm đi!”
Cả người cô ngơ ngẩn, đôi mắt hoảng sợ vô tội.
Anh ta nói: “Sao, nghe không hiểu ư?”
Cô hiểu được, nhưng cô sẽ không. Trước đây đều là anh nắm quyền chủ động, cho chỉ nhận hoặc bị bắt nhận.
Cô nhìn anh cầu xin, nhưng anh không hề cho cô một cái nhìn thương hại. Cô thật sự không làm được, ngồi trên giường khóc rống lên, anh vẫn chưa hết tức giận, “tạch” một tiếng tự mình cởi quần dài ra, kéo đầu cô đến ấn xuống.
Cô ra sức lắc đầu, tóc dài bay tán loạn, thở không nổi, tiếng khóc cũng không biết cô đang nói cái gì. Anh không hề kiên nhẫn chờ cô, tay nắm sau cổ cô ép đầu cô nâng lên hạ xuống.
Ngón tay cô bấu vào tay anh ta, cuối cùng cũng đẩy được tay anh ta, thấy trong mắt anh như muốn phun lửa, cô khóc nghẹn nói: “Để tự tôi, để tự tôi không được sao…”
Cô vừa làm vừa khóc, cảm thấy rất ghê tởm, cảm thấy mình thật thấp hèn. Lần đầu tiên nhìn thấy hai người đang làm cái ấy ở trong kí túc. Lúc ấy không hiểu gì cả, hỏi to các bạn cùng phòng đây là một nụ hôn à. Lúc ấy các bạn trong phòng cười đến đau bụng , nói cô quá ngây thơ!
Cô không hiểu, “miệng”, thế không phải nụ hôn là gì?
Bạn cùng phòng cô nói, đúng, chính là hôn, chính là hôn cái ấy của đàn ông, nhưng cậu đừng bao giờ hỏi người khác về vấn đề này !
Sau này đến khi cô hiểu ra, cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, âm thầm lên mạng tìm hiểu kiến thức về vấn đề này, để tránh lại bị chê cười.
Anh đã bị cô bức đến điên, cô quả thực đang tra tấn anh. Lúc khóc, lúc ngừng , không hề có kinh nghiệm, nhưng làm cho anh chật vật chịu không nổi.
Anh rốt cục chịu không nổi, lại như chính mình chịu tội, không thể kiềm chế được nữa xoay người cô lại giành quyền chủ động.
Cuộc tranh chấp dần dần yên tĩnh lại , sau đó anh đứng dậy, tắm rửa thay áo quần ra ngoài.
Cô vẫn nằm dưới chăn. Bả vai run run khóc thảm thương , giống như cô gái thời cổ đại vừa bị lăng nhục, mà anh chính là tên ác bá kia.
Anh không liếc nhìn cô, đến cửa phòng nhặt quyển album lên, xé từng tấm từng tấm, nhưng tấm ảnh này rất cứng , xé thế nào cũng không được.
Anh hung hăng quăng xuống, đạp xuống mấy đạp. Xoay người vào phòng tấm lấy ra một cái chậu, đốt đống ảnh trước mặt cô. Đạp cái chậu vào một góc, nói: “Sau này còn dám đi gặp tên họ Mã kia , tôi sẽ lột da cả hai.”
Tiếng đóng cửa truyền đến, tim của cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng xuống , một buổi tối cô tỉnh giấc mấy lần, luôn mơ thấy hai tay anh ta bóp cổ cô, mắt trợn lên muốn bóp chết cô.
Mãi đến hai ba giờ sáng mới thiếp đi, buổi sáng tỉnh lại thấy anh cả đêm vẫn không về, cô nhẹ nhàng thở ra, ít nhất buổi sáng không cần phải đối mặt với anh ta.
Vết thương trên trán còn đọng lại chút máu, ẩn vào hơi đau.
Cô đi đến cầu thang suýt chút nữa vấp vào cái chậu hôm qua, cô bực minhg đá nó đi, Cô cầu cho anh ta mãi mãi đừng về nữa, tốt nhất chết… Không, tốt nhất vĩnh viễn mất tích luôn!
Lúc đi làm, đồng nghiệp thấy vết thương trên trán cô đều ngạc nhiên, muốn hỏi lại không dám hỏi. Cô thật muốn nói, đúng, các người đoán không sai, tôi bị bạo lực gia đình, vừa lòng chưa!
Anh ta đã mấy ngày rồi vẫn chưa về, cô nghĩ chẳng nhẽ cô cầu nguyện linh đến thế ?
Trong lúc đó Chu Lạc Khiết có gọi điện thoại cho cô bảo là đã tìm cho cô một cô giúp việc.
Từ Y Khả chẳng nói gì, cũng không hỏi anh ta ở đâu. Dù sao đây cũng là nhà anh ta, anh ta muốn thế nào thì làm thế đấy, anh ta có tiền muốn phô trương sự giàu có của mình là chuyện của anh ta.
Nhưng trong nhà không có ai cả cũng làm cho cô sợ hãi, có người giúp việc ít nhất cũng có người cùng cô nói chuyện, cô Trương cũng không nhỏ hơn mẹ cô bao nhiêu tuổi, là một người rất biết quan tâm, làm cho cô không thấy cô đơn nữa, lại cảm thấy có chút tủi thân, nếu bây giờ có mẹ bên cạnh thì tốt biết bao, Tuy có đôi khi mẹ cô hơi dữ, trước đây kỳ thật cô rất sợ mẹ, bởi vì mỗi lúc mẹ giận lên đều lấy gậy đánh cô. Nhưng mẹ vẫn rất thương yêu cô, máu mủ tình thâm kia làm sao nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ được . Cô có chút giận mẹ bởi vì mẹ cô nhẫn tâm, dù cô có sai nhưng vẫn là con gái bà, sao bà có thể đuổi cô đi! Còn bố cô, có lẽ bây giờ đang rất thất vọng về cô, đã mấy ngày nay cô không dám đi đến bệnh viện, cô sợ bố cô, người yêu thương cô nhất sẽ nói ra những câu tuyệt tình, cô sợ cô sẽ trắng tay không còn gì cả!
Hôm nay là cuối tuần, cô không đi làm, muốn đi đến bệnh viện đưa canh thăm bố. Gan của bố cô bây giờ rất xấu. Cô Trương cũng biết còn giúp cô hỏi thăm một loạt các phương pháp điều trị, cô không dám tự tiện thử. Chờ lúc đến bệnh viện rồi sẽ hỏi lại bác sĩ Cố.
Nồi canh vừa mới sôi một nửa, cô nhận được điện thoại của bà Trần, hỏi có thể gặp cô hay không
Những lời nói của bà Trần vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng bây giờ mặc kệ là mẹ của Trần Mặc Dương đối với cô cũng không còn quan trọng nữa . Cô nghĩ bây giờ đã không thể thay đổi được điều gì.
/94
|