Từ Y Khả mặc quần áo vào sau đó lai đứng trước gương cẩn thận xem xét cẩn thận một vòng, cũng may là áo khoác của cô đủ dài, cho nên người khác chắc sẽ không nhìn thấy bộ đồ vừa mới thay ở trong của cô. Hơn nữa lúc cô đến đây cũng chỉ trang điểm một lớp phần mỏng, so với bây giờ khuôn mặt không phấn son thì cũng chả có gì khác biệt, cũng không đến mức bị người khác nhân ra.
Buồn cười là rõ ràng cô là người bị hại, nhưng phải cố gắng che đậy sự thật. Đã từng rút ra được bài học, cho nên cô sớm biết rõ rang loại chuyện này nếu bị truyền ra ngoài thì người bị tổn thương cũng chính là mình, cũng may là vẫn chưa phát sinh tình huống tệ nhất, nếu không cô cũng chả biết phải tiếp tục sống như thế nào.
Sau khi xác định mọi thứ đều ổn, Từ Y Khả mới từ từ đi xuống, dọc theo đường đi tâm trạng luôn luôn khẩn trương lo lắng gặp phải Mẫn Chính Hàn. Lúc đến phòng khách, Từ Y Khả rốt cục mới nhẹ nhàng thở ra,. Xem ra ở đây mọi người đều bận rộn công việc của mình, quả nhiên không ai chú ý tới cô vừa rồi ‘Mất tích’ .
Phỏng vấn đã bắt đầu, Từ Y Khả vừa mới quay lại thành phố Giang Nhac nửa năm, nhưng ít nhiều gì cũng biết đến phó chủ tịch Trần, thường nhìn thấy ông trong bộ đồ vest thẳng tắp đứng trên bục hội nghị trên ti-vi hay cùng một đám người đi thị sát các khu vưc. Hôm nay khó khăn lắm mới thấy đươc ông trong bộ trang phục thường ngày, trông ít uy nghiêm hơn chút , và dễ gần hơn.
Mặc kệ vấn đề cá nhân của ông Trần Chính Quốc như thế nào, nhưng những nhận xét bên ngoài vẫn không sai. Ông thật sự đã vì thành phố Giang Nhạc này làm không ít chuyện.
Bà Trần vừa nhìn thấy đã biết là một người phụ nữ khí thế mạnh mẽ, mái tóc tao nhã búi sau đầu, lúc trả lời câu hỏi cũng lưu loát , đôi khi lại quay lại hỏi người chủ trì một hai vấn đề sắc bén, làm cho Triệu Vịnh Lâm nổi tiếng là người phản ứng nhanh nhẹn trong mỗi buổi phỏng vấn đều không nhịn được liên tiếp đổ mồ hôi lạnh.
Nếu lúc này Từ Y Khả vẫn không biết người đàn ông ngồi ở bên cạnh vợ chồng Trần Chính Quốc là ai, thì cô sẽ chết .
Chỉ là cô không nghĩ đến anh ta chính là Trần Mặc Dương. Người mà được gọi là người đứng đầu Giang thành tam kiệt. Mà bản thân cô không chỉ mới một lần gặp qua anh ta, bây giờ nghĩ lại mỗi lần gặp anh ta đều ‘Tinh phong huyết vũ’ ( đẫm máu tanh nồng, mưa máu, gió tanh ).
Lúc này Trần Mặc Dương hai chân bắt chéo lên nhau, người tùy ý dựa vào sô pha, hai nút áo sơ mi nới lỏng, có thể nhìn thấy làn da màu đồng của anh ta. Trên mặt lộ nụ cười thân thiết, như quý công tử tao nhã. Giống như người lúc nãy cô vừa mới gặp hoàn toàn là hai người khác nhau.
Đối với câu hỏi của người chủ trì xinh đẹp, anh ta trả lời một cách nhanh nhẹn mà lại hài hước , làm cho tất cả nhân viên ở đây không thể không cười lên mà tạm thời quên đi những tin đồn kinh hoàng của anh ta.
Nhưng mà Từ Y nhưng lại cười không nổi, cô cảm giác người đàn ông trước mắt thâm sâu không lường được, nội tâm phỏng chừng như môt cái hố không đáy. Bất chấp tất cả mà bị ngã vào, chết không có chỗ chôn. Nhưng là hiện tại cô không ngừng bị dụ hoặc nhìn vào người kia, đã nhìn vào bên trong phòng, hơn nửa người đã vào , chỉ để muốn nhìn rõ hơn.
Từ Y Khả nhìn thấy anh ta liền nhớ lại cảnh cô vừa mới nằm trong lòng anh ta, vòng tay đặt trên thắt lưng cường tráng, nhớ tới hai tay của anh ta kéo hai tay đang đặt trên ngưc của cô, bổng dưng lại đỏ mặt. Nhất là anh ta dường như vô tình mà cố ý thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, Từ Y Khả càng cảm thấy mình ở trước mặt anh ta trắng trợn không chỗ an thân. Giống như mình và anh ta có một bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Từ Y Khả ở trong lòng âm thầm cầu nguyện cuộc phỏng vấn này có thể kết thúc sớm môt chút, để cô nhanh chóng thoát khỏi cảnh đề phòng lo lắng. Nội tâm của cô còn chưa đủ manh mẽ, để xem như chuyện kinh hoàng xảy ra lúc nãy như không có chuyện gì.
Cuối cùng cuộc phỏng vấn kết thúc là thời gian ăn tối, Trần Chính Quốc không biết có phải muốn thể hiên mối quan hệ thân thiện với quần chúng, và phẩm chất tốt đẹp của mình hay không, mà ông ta rất nhiệt tình kiên trì mời đoàn nhân viên ở lại đi ăn cơm. Đạo diễn Phùng từ chối không được cũng đành “ cung kính không bằng tuân mệnh”.
Tại phòng ăn, người giúp việc đã mang thức ăn lên, Từ Y Khả nghĩ thầm may mà bàn ăn Trần gia cũng đủ dài, bằng không này đông nghìn nghịt mười mấy người như thế này làm sao mà ngồi đủ.
Trần Mặc Dương là người cuối cùng ngồi xuống anh ta thật tự nhiên ngồi bên trái Từ Y Khả, Từ Y Khả cũng ra vẻ tự nhiên không làm một hành động gì cả, ai bảo chỉ có chỗ cô ngồi là bên tay trái cũng trống bên tay phải cũng không có ngươi , cũng không biết lúc ấy cô ngồi thế nào, sao lai tự cô lập mình như vậy.
Từ Y Khả rốt cuộc trẻ tuổi vẫn không có kinh nghiệm, không biết quy củ trên bàn ăn, theo truyền thống Trung quốc, vị trí bên cạnh của cô là chỗ ngồi dành cho chủ nhà mọi người trong lòng ai cũng biết, tất nhiên không dám tự tiện ngồi xuống, nhưng có lẽ là Trần gia không quá chú trọng cái này,Trần Chính Quốc không ngồi ở cái kia vị trí đấy, cho nên chỗ ngồi kia vẫn còn trống, thế nhưng ngược lại là cuối cùng Trần Mặc Dương lại ngồi vào.
Nếu như là Trần Mặc Dương ngồi bên cạnh cô, cô cũng có thể chấp nhận được, nhưng vì sao Mẫn Chính Hàn cũng vào đây ngồi, cô trơ mắt nhìn anh ta ngồi ở cái vị trí duy nhất không có ai ngồi kia, bên tay phải của cô.
Từ Y Khả nhịn lại tiếng thét chói tai, trên măt không hề thay đổi, lặng lẽ, trong lòng bàn tay đều chảy mồ hôi lạnh , trong lòng dường như lại vô cùng bồn chồn, tim đập thùng thùng như tiếng trống, tim đập nhanh đến nổi không thể giữ bình tĩnh nổi.
Trước mặt bao người thế này cô tất nhiên không lo lắng Mẫn Chính Hàn còn có thể làm gì cô được, nhưng là cô sợ anh ta nhắc lại chuyện vừa rồi trước mặt mọi người, hay có thể là lời nói ám muội nào đó, anh ta là kẻ không biết xấu hổ, nhưng cô còn muốn làm người, hơn nữa hôm nay ở đây một bàn toàn là cấp trên, đồng nghiệp của cô, nếu làm cho bọn họ nghĩ rằng cô là người không đứng dắn, về sau cô làm sao có thể làm việc ở đài nữa.
Từ Y Khả trong lòng nghĩ lai thấy bất an, đầu cúi xuống càng ngày càng thấp, cái trán thấp hơn xíu nữa là chôn cả mặt vào bát, cô chính là người không có tiền đồ như vậy, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không dám sợ nhìn rồi sẽ sai phạm gì, giống như mọi chuyện đều là lỗi của cô.
Cô thậm chí cầu nguyện cho Mẫn Chi Han bị mất trí nhớ, không thể nhớ ra cô chính là người vừa bị hắn trêu ghẹo ở bể bơi, suýt nữa đã bị anh ta cởi hết đồ.
Dĩ nhiên trí nhớ Mẫn Chính Hàn hoàn toàn không có vấn đề, Từ Y Khả chỉ là không hiểu, người đàn ông ác liệt này, anh ta rõ ràng vừa mới tán dương cô chủ trì xinh đẹp như hoa, khí chất tao nhã, cái gì mà vua truyền thông, anh ta thật giỏi nịnh bợ, nào biết ngay sau đó anh ta đột nhiên đã quay lại trước mặt cô, không hề quá độ nói: “Em gái làm theo giờ, cho dù em có đem cái mặt dán xuống bàn anh cũng nhân ra em.”
Tay Từ Y Khả run lên, chiếc đũa rơi xuống bàn, vài người ngồi gần đấy cho dù không thông minh cũng hiểu ra, chẳng qua ngại lễ tiết, không có hỏi. Mẫn Chính Hàn còn cố ý không giải thích, lại gắp một miếng, còn chấm đồ gia vị đưa đến trong bát của cô, vẻ mặt ân cần:
-”ăn thử xem.”
Vài đồng nghiệp nhìn cô với cặp mắt kì lạ , có lẽ đều thắc mắc vì sao trong thời gian kỳ quái ngắn ngủn ấy làm sao cô có thể dây dưa với Mẫn Chính Hàn . May thay đạo diễn Phùng cùng vợ chồng Trần Chính Quốc đang nói chuyện về sự phát triển ở đài, những bộ phận nào hấp dẫn… không chú ý đến phía cô ở bên này.
Từ Y Khả thấy ánh mắt chờ đợi của anh ta, miễn cưỡng ăn miếng cá, không nhai trực tiếp nuốt xuống
Vị mù tạc làm cô cay đến chảy nước mắt , Mẫn Chính Hàn lại nhanh nhẹn lấy nước cho cô, gấp gáp vuốt lưng giúp cô .
Buồn cười là rõ ràng cô là người bị hại, nhưng phải cố gắng che đậy sự thật. Đã từng rút ra được bài học, cho nên cô sớm biết rõ rang loại chuyện này nếu bị truyền ra ngoài thì người bị tổn thương cũng chính là mình, cũng may là vẫn chưa phát sinh tình huống tệ nhất, nếu không cô cũng chả biết phải tiếp tục sống như thế nào.
Sau khi xác định mọi thứ đều ổn, Từ Y Khả mới từ từ đi xuống, dọc theo đường đi tâm trạng luôn luôn khẩn trương lo lắng gặp phải Mẫn Chính Hàn. Lúc đến phòng khách, Từ Y Khả rốt cục mới nhẹ nhàng thở ra,. Xem ra ở đây mọi người đều bận rộn công việc của mình, quả nhiên không ai chú ý tới cô vừa rồi ‘Mất tích’ .
Phỏng vấn đã bắt đầu, Từ Y Khả vừa mới quay lại thành phố Giang Nhac nửa năm, nhưng ít nhiều gì cũng biết đến phó chủ tịch Trần, thường nhìn thấy ông trong bộ đồ vest thẳng tắp đứng trên bục hội nghị trên ti-vi hay cùng một đám người đi thị sát các khu vưc. Hôm nay khó khăn lắm mới thấy đươc ông trong bộ trang phục thường ngày, trông ít uy nghiêm hơn chút , và dễ gần hơn.
Mặc kệ vấn đề cá nhân của ông Trần Chính Quốc như thế nào, nhưng những nhận xét bên ngoài vẫn không sai. Ông thật sự đã vì thành phố Giang Nhạc này làm không ít chuyện.
Bà Trần vừa nhìn thấy đã biết là một người phụ nữ khí thế mạnh mẽ, mái tóc tao nhã búi sau đầu, lúc trả lời câu hỏi cũng lưu loát , đôi khi lại quay lại hỏi người chủ trì một hai vấn đề sắc bén, làm cho Triệu Vịnh Lâm nổi tiếng là người phản ứng nhanh nhẹn trong mỗi buổi phỏng vấn đều không nhịn được liên tiếp đổ mồ hôi lạnh.
Nếu lúc này Từ Y Khả vẫn không biết người đàn ông ngồi ở bên cạnh vợ chồng Trần Chính Quốc là ai, thì cô sẽ chết .
Chỉ là cô không nghĩ đến anh ta chính là Trần Mặc Dương. Người mà được gọi là người đứng đầu Giang thành tam kiệt. Mà bản thân cô không chỉ mới một lần gặp qua anh ta, bây giờ nghĩ lại mỗi lần gặp anh ta đều ‘Tinh phong huyết vũ’ ( đẫm máu tanh nồng, mưa máu, gió tanh ).
Lúc này Trần Mặc Dương hai chân bắt chéo lên nhau, người tùy ý dựa vào sô pha, hai nút áo sơ mi nới lỏng, có thể nhìn thấy làn da màu đồng của anh ta. Trên mặt lộ nụ cười thân thiết, như quý công tử tao nhã. Giống như người lúc nãy cô vừa mới gặp hoàn toàn là hai người khác nhau.
Đối với câu hỏi của người chủ trì xinh đẹp, anh ta trả lời một cách nhanh nhẹn mà lại hài hước , làm cho tất cả nhân viên ở đây không thể không cười lên mà tạm thời quên đi những tin đồn kinh hoàng của anh ta.
Nhưng mà Từ Y nhưng lại cười không nổi, cô cảm giác người đàn ông trước mắt thâm sâu không lường được, nội tâm phỏng chừng như môt cái hố không đáy. Bất chấp tất cả mà bị ngã vào, chết không có chỗ chôn. Nhưng là hiện tại cô không ngừng bị dụ hoặc nhìn vào người kia, đã nhìn vào bên trong phòng, hơn nửa người đã vào , chỉ để muốn nhìn rõ hơn.
Từ Y Khả nhìn thấy anh ta liền nhớ lại cảnh cô vừa mới nằm trong lòng anh ta, vòng tay đặt trên thắt lưng cường tráng, nhớ tới hai tay của anh ta kéo hai tay đang đặt trên ngưc của cô, bổng dưng lại đỏ mặt. Nhất là anh ta dường như vô tình mà cố ý thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, Từ Y Khả càng cảm thấy mình ở trước mặt anh ta trắng trợn không chỗ an thân. Giống như mình và anh ta có một bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Từ Y Khả ở trong lòng âm thầm cầu nguyện cuộc phỏng vấn này có thể kết thúc sớm môt chút, để cô nhanh chóng thoát khỏi cảnh đề phòng lo lắng. Nội tâm của cô còn chưa đủ manh mẽ, để xem như chuyện kinh hoàng xảy ra lúc nãy như không có chuyện gì.
Cuối cùng cuộc phỏng vấn kết thúc là thời gian ăn tối, Trần Chính Quốc không biết có phải muốn thể hiên mối quan hệ thân thiện với quần chúng, và phẩm chất tốt đẹp của mình hay không, mà ông ta rất nhiệt tình kiên trì mời đoàn nhân viên ở lại đi ăn cơm. Đạo diễn Phùng từ chối không được cũng đành “ cung kính không bằng tuân mệnh”.
Tại phòng ăn, người giúp việc đã mang thức ăn lên, Từ Y Khả nghĩ thầm may mà bàn ăn Trần gia cũng đủ dài, bằng không này đông nghìn nghịt mười mấy người như thế này làm sao mà ngồi đủ.
Trần Mặc Dương là người cuối cùng ngồi xuống anh ta thật tự nhiên ngồi bên trái Từ Y Khả, Từ Y Khả cũng ra vẻ tự nhiên không làm một hành động gì cả, ai bảo chỉ có chỗ cô ngồi là bên tay trái cũng trống bên tay phải cũng không có ngươi , cũng không biết lúc ấy cô ngồi thế nào, sao lai tự cô lập mình như vậy.
Từ Y Khả rốt cuộc trẻ tuổi vẫn không có kinh nghiệm, không biết quy củ trên bàn ăn, theo truyền thống Trung quốc, vị trí bên cạnh của cô là chỗ ngồi dành cho chủ nhà mọi người trong lòng ai cũng biết, tất nhiên không dám tự tiện ngồi xuống, nhưng có lẽ là Trần gia không quá chú trọng cái này,Trần Chính Quốc không ngồi ở cái kia vị trí đấy, cho nên chỗ ngồi kia vẫn còn trống, thế nhưng ngược lại là cuối cùng Trần Mặc Dương lại ngồi vào.
Nếu như là Trần Mặc Dương ngồi bên cạnh cô, cô cũng có thể chấp nhận được, nhưng vì sao Mẫn Chính Hàn cũng vào đây ngồi, cô trơ mắt nhìn anh ta ngồi ở cái vị trí duy nhất không có ai ngồi kia, bên tay phải của cô.
Từ Y Khả nhịn lại tiếng thét chói tai, trên măt không hề thay đổi, lặng lẽ, trong lòng bàn tay đều chảy mồ hôi lạnh , trong lòng dường như lại vô cùng bồn chồn, tim đập thùng thùng như tiếng trống, tim đập nhanh đến nổi không thể giữ bình tĩnh nổi.
Trước mặt bao người thế này cô tất nhiên không lo lắng Mẫn Chính Hàn còn có thể làm gì cô được, nhưng là cô sợ anh ta nhắc lại chuyện vừa rồi trước mặt mọi người, hay có thể là lời nói ám muội nào đó, anh ta là kẻ không biết xấu hổ, nhưng cô còn muốn làm người, hơn nữa hôm nay ở đây một bàn toàn là cấp trên, đồng nghiệp của cô, nếu làm cho bọn họ nghĩ rằng cô là người không đứng dắn, về sau cô làm sao có thể làm việc ở đài nữa.
Từ Y Khả trong lòng nghĩ lai thấy bất an, đầu cúi xuống càng ngày càng thấp, cái trán thấp hơn xíu nữa là chôn cả mặt vào bát, cô chính là người không có tiền đồ như vậy, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không dám sợ nhìn rồi sẽ sai phạm gì, giống như mọi chuyện đều là lỗi của cô.
Cô thậm chí cầu nguyện cho Mẫn Chi Han bị mất trí nhớ, không thể nhớ ra cô chính là người vừa bị hắn trêu ghẹo ở bể bơi, suýt nữa đã bị anh ta cởi hết đồ.
Dĩ nhiên trí nhớ Mẫn Chính Hàn hoàn toàn không có vấn đề, Từ Y Khả chỉ là không hiểu, người đàn ông ác liệt này, anh ta rõ ràng vừa mới tán dương cô chủ trì xinh đẹp như hoa, khí chất tao nhã, cái gì mà vua truyền thông, anh ta thật giỏi nịnh bợ, nào biết ngay sau đó anh ta đột nhiên đã quay lại trước mặt cô, không hề quá độ nói: “Em gái làm theo giờ, cho dù em có đem cái mặt dán xuống bàn anh cũng nhân ra em.”
Tay Từ Y Khả run lên, chiếc đũa rơi xuống bàn, vài người ngồi gần đấy cho dù không thông minh cũng hiểu ra, chẳng qua ngại lễ tiết, không có hỏi. Mẫn Chính Hàn còn cố ý không giải thích, lại gắp một miếng, còn chấm đồ gia vị đưa đến trong bát của cô, vẻ mặt ân cần:
-”ăn thử xem.”
Vài đồng nghiệp nhìn cô với cặp mắt kì lạ , có lẽ đều thắc mắc vì sao trong thời gian kỳ quái ngắn ngủn ấy làm sao cô có thể dây dưa với Mẫn Chính Hàn . May thay đạo diễn Phùng cùng vợ chồng Trần Chính Quốc đang nói chuyện về sự phát triển ở đài, những bộ phận nào hấp dẫn… không chú ý đến phía cô ở bên này.
Từ Y Khả thấy ánh mắt chờ đợi của anh ta, miễn cưỡng ăn miếng cá, không nhai trực tiếp nuốt xuống
Vị mù tạc làm cô cay đến chảy nước mắt , Mẫn Chính Hàn lại nhanh nhẹn lấy nước cho cô, gấp gáp vuốt lưng giúp cô .
/94
|