Minh Hậu hung hăng càn quấy tới mức muốn hỏng luôn rồi. Giờ phút này nàng biết Âu Dương tuyệt đối không có cách nào đối phó với mình. Cũng bởi vì điều này nàng mới dám kiêu ngạo như vậy.
- Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Cùng lắm thì ta tự bạo linh hồn. Có lẽ ngươi đã quên mất, Thứ Kiêu Cung là linh hồn thứ hai của ta. Cho dù linh hồn của ta nổ nát, Thứ Kiêu Cung cũng sẽ không bị hủy diệt. Mấy vạn năm sau, Thứ Kiêu Cung sẽ diễn hóa ra một Âu Dương hoàn toàn mới. Cho nên ta sẽ không chết! Nhưng ngươi thì sao đây?
Âu Dương rất tự tin. Nếu quả thật Minh Hậu dồn ép mình đến mức nóng nảy, vậy mình sẽ tự bạo. Cùng lắm mình lại ngủ say mấy vạn năm là được rồi. Hắn không phải chưa từng ngủ say!
- Ha ha ha ha! Tiễn Thần, ngươi thật ngây thơ. Ngủ say? Ta dám xin thề, cho dù bây giờ ngươi bước ra khỏi ngoại vực, bên ngoài khắp nơi đều là cường giả đã chờ ngươi từ lâu. Bây giờ linh hồn của ngươi đã bị hao tổn. Ngươi cảm thấy ngươi có thể trở về được sao?
Minh Hậu nhìn Âu Dương. Nàng nhìn thấy trên mặt Âu Dương biến sắc, nàng cảm thấy rất vui vẻ!
- Là ngươi báo cho Thiên Vương!
Âu Dương cắn răng. Đáng lẽ hắn nên sớm nghĩ tới điều này. Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu. Thời điểm mình đến tiêu diệt Minh Hậu, Thiên Vương không có lý do gì lại không xuất hiện. Cho dù hiện tại hắn không có cách nào ra tay, cũng bảo năm đại cường giả Thiên Đình mai phục ở bên ngoài. Mình muốn đàng hoàng trở về sợ là không phải dễ dàng như vậy.
- Là do chính bản thân ngươi ngu xuẩn! Lão chó già kia liều mạng chặn ở trước luân hồi chính là muốn chỉ cho ngươi giết chết Thiên Vương. Nhưng không ngờ ngươi lại không phát hiện ra Thiên Vương đang ở ngay lối vào luân hồi! Ha ha ha ha! Ta rất thích nhìn bộ dạng giật mình và phẫn nộ của ngươi bây giờ!
Minh Hậu chỉ vào Âu Dương cười vô cùng hiểm ác.
Âu Dương thật sự quá giật mình, cũng thật sự rất phẫn nộ. Hắn giật mình chính vì không ngờ bản thân mình thoáng lướt qua Thiên Vương nhưng lại không biết. Hắn phẫn nộ chính là Minh Hậu cố ý nói ra khiến mình càng khó coi.
- Thực sự khổ thân cho lão chó già kia. Liều mạng đi báo tin cho ngươi. Kết quả ngươi lại không thể hiểu rõ ý tứ của hắn, uổng công phí mất một mạng. Nếu như hắn không làm như vậy, trốn trong địa ngục chí ít còn có thể kéo dài hơi tàn! Nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác muốn đấu với thiên mệnh! Hiện tại thì tốt rồi. Đến chết cũng chết không nhắm mắt!
Trong mắt Minh Hậu hiện lên vẻ trào phúng.
Trong lòng Âu Dương lại càng thêm hổ thẹn! Địa Ngục Khuyển liều mạng chỉ dẫn mình. Nếu như mình có thể hiểu rõ ý tứ của Địa Ngục Khuyển, trong thời điểm Thiên Vương hấp hối một đòn diệt Thiên Vương, như vậy chuyện diệt Minh Hậu hay không diệt Minh Hậu cũng không cần lo lắng. Thậm chí Thiên Đình còn phải cong đuôi chạy trở về quê nhà. Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng muộn. Một khi cơ hội đã mất đi, hối hận cũng không lấy lại được.
- Ngươi hối hận! Ngươi cảm thấy đau khổ sao? Ta có thể cảm nhận được biến hóa trong lòng ngươi!
Minh Hậu đang ở trong linh hồn Âu Dương, tất nhiên có thể cảm nhận được biến hóa trong linh hồn Âu Dương.
- Ta đau khổ? Ha ha, ngươi là một người trước sau chỉ sống trong thống khổ. Ngươi có tư cách gì nói đau khổ với ta!
Minh Hậu có thể cảm nhận được đau khổ của Âu Dương. Tất nhiên Âu Dương cũng có thể cảm ứng được cảm giác trong linh hồn Minh Hậu. Từ giây phút linh hồn Minh Hậu đi vào, Âu Dương đã có thể phát hiện được, trong lòng nữ nhân này đều là cay đắng. Dường như nàng chưa từng cảm thấy hài lòng vậy. Thậm chí Âu Dương vẫn có thể cảm nhận được không phải nàng thật sự không ra khỏi địa ngục được. Nàng đã tự mình nhốt mình trong địa ngục, không muốn đi ra ngoài.
Hình như Minh Hậu có thể tính được mình sẽ chết như thế, nhưng dường như nàng thật sự cố ý muốn chết, cố ý muốn mình giết chết nàng!
- Cho dù ta giết ngươi, hắn cũng tuyệt đối không chảy một giọt nước mắt trước phần mộ của ngươi. Ngươi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, nhưng ngươi nhận được cái gì? Ngươi nhận được chỉ là một kiêu hùng một lòng nhìn bầu trời. Hắn chưa bao giờ quay đầu lại hoặc là dừng lại liếc nhìn ngươi một cái. So với ta, ngươi mới là người bi ai nhất!
Mỗi câu nói của Âu Dương đều chọc vào đúng nơi thống khổ nhất trong tâm linh của Minh Hậu.
- Bi ai!
Âu Dương bi ai nhìn Minh Hậu, bộ dáng đầy thông cảm. Nhưng hắn càng làm như vậy lại càng khiến Minh Hậu đau khổ hơn!
- Ngươi không cần nói nữa! Vô dụng! Ngươi không hòng vọng tưởng dùng loại phương pháp này đánh tan linh hồn của ta! Lòng ta đã sớm chết từ lâu rồi!
Minh Hậu phẫn nộ nhìn Âu Dương. Một khắc trước nàng vẫn còn cười nhạo Âu Dương. Nhưng sau một khắc nàng lại trở thành như vậy...
- Đáng giá sao?
Âu Dương bỗng nhiên hạ xuống. Dưới chân hắn bắt đầu mọc đầy cỏ xanh. Âu Dương giống như đang nói chuyện phiếm với một người bạn. Hắn nằm trên mặt cỏ nhìn lên phía trên. Theo con mắt Âu Dương nhìn tới, không ngờ trên không trung đã xuất hiện một bầu trời xanh thẳm. Mấy đám mây tinh thuần bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm. Cảnh tượng thật giống như một bức tranh.
- Ngươi không cần chơi...
Minh Hậu vừa định mắng chửi lại bị Âu Dương ngắt lời:
- Không nên nghĩ mỗi người đều phải xấu xa đến như vậy. Âu Dương ta tất nhiên không phải là người tốt lành gì. Mạng người trong tay của ta không ít hơn bất kỳ ác má nào. Nhưng ta không phải là một gia hỏa dùng âm mưu quỷ kế lừa dối người khác!
Âu Dương vốn muốn nói mình không phải là một tiểu nhân đánh lén sau lưng người khác. Nhưng thực sự không thể nói những lời như vậy được. Dù sao cả đời Âu Dương sống chính là đánh lén... Âu Dương vẫn không thể đạt tới trình độ nói lão mà mặt không biến sắc tim không nhảy.
Minh Hậu ngậm miệng, sau đó ngồi cách Âu Dương khoảng chừng mười mét nhìn lên bầu trời. Trong địa ngục không thể nhìn thấy được bầu trời xanh thẳm tinh thuần như vậy. Thậm chí bản thân Minh Hậu cũng đã quên mất lần trước mình nhìn thấy bầu trời xanh thẳm như vậy là lúc nào.
Lúc đó nàng vẫn chưa phải là Minh Hậu. Lúc đó hắn không phải là Thiên Vương, hắn chỉ là một người tu luyện giả bình thường. Mà lúc kia bất kỳ lúc nào Minh Hậu cũng có thể ở bên cạnh hắn.
Hắn càng ngày càng cường đại. Người sùng bái hắn càng ngày càng nhiều. Hắn gần như đã đứng trên đỉnh phong. Nữ nhân bên cạnh hắn cũng bắt đầu càng ngày càng nhiều. Tuy rằng hắn vẫn nói với mình, hắn yêu hắn chung thủy với một mình mình. Nhưng Minh Hậu lại có thể phát hiện ra được, hắn đã thay đổi. Trong lòng hắn không còn là thuần khiết như ban đầu, không còn tinh thuần giống như bầu trời này nữa.
Hắn bắt đầu có dục vọng. Dục vọng này càng ngày càng lớn. Hắn bắt đầu trở nên tham lam... Nhưng từ trước tới nay mình chưa từng từ bỏ hắn. Mình vẫn yêu hắn!
Nhưng tình yêu của mình vẫn không thể khiến hắn thay đổi. Chung quy có một ngày, bọn họ đã cãi nhau ầm ĩ. Sau đó Minh Hậu tiến vào trong địa ngục, đồng thời phát lời thề, trừ phi có một ngày hắn biến trở lại thành người có tâm linh thuần khiết như trước kia, bằng không mình vĩnh viễn không ra khỏi địa ngục này.
- Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Cùng lắm thì ta tự bạo linh hồn. Có lẽ ngươi đã quên mất, Thứ Kiêu Cung là linh hồn thứ hai của ta. Cho dù linh hồn của ta nổ nát, Thứ Kiêu Cung cũng sẽ không bị hủy diệt. Mấy vạn năm sau, Thứ Kiêu Cung sẽ diễn hóa ra một Âu Dương hoàn toàn mới. Cho nên ta sẽ không chết! Nhưng ngươi thì sao đây?
Âu Dương rất tự tin. Nếu quả thật Minh Hậu dồn ép mình đến mức nóng nảy, vậy mình sẽ tự bạo. Cùng lắm mình lại ngủ say mấy vạn năm là được rồi. Hắn không phải chưa từng ngủ say!
- Ha ha ha ha! Tiễn Thần, ngươi thật ngây thơ. Ngủ say? Ta dám xin thề, cho dù bây giờ ngươi bước ra khỏi ngoại vực, bên ngoài khắp nơi đều là cường giả đã chờ ngươi từ lâu. Bây giờ linh hồn của ngươi đã bị hao tổn. Ngươi cảm thấy ngươi có thể trở về được sao?
Minh Hậu nhìn Âu Dương. Nàng nhìn thấy trên mặt Âu Dương biến sắc, nàng cảm thấy rất vui vẻ!
- Là ngươi báo cho Thiên Vương!
Âu Dương cắn răng. Đáng lẽ hắn nên sớm nghĩ tới điều này. Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu. Thời điểm mình đến tiêu diệt Minh Hậu, Thiên Vương không có lý do gì lại không xuất hiện. Cho dù hiện tại hắn không có cách nào ra tay, cũng bảo năm đại cường giả Thiên Đình mai phục ở bên ngoài. Mình muốn đàng hoàng trở về sợ là không phải dễ dàng như vậy.
- Là do chính bản thân ngươi ngu xuẩn! Lão chó già kia liều mạng chặn ở trước luân hồi chính là muốn chỉ cho ngươi giết chết Thiên Vương. Nhưng không ngờ ngươi lại không phát hiện ra Thiên Vương đang ở ngay lối vào luân hồi! Ha ha ha ha! Ta rất thích nhìn bộ dạng giật mình và phẫn nộ của ngươi bây giờ!
Minh Hậu chỉ vào Âu Dương cười vô cùng hiểm ác.
Âu Dương thật sự quá giật mình, cũng thật sự rất phẫn nộ. Hắn giật mình chính vì không ngờ bản thân mình thoáng lướt qua Thiên Vương nhưng lại không biết. Hắn phẫn nộ chính là Minh Hậu cố ý nói ra khiến mình càng khó coi.
- Thực sự khổ thân cho lão chó già kia. Liều mạng đi báo tin cho ngươi. Kết quả ngươi lại không thể hiểu rõ ý tứ của hắn, uổng công phí mất một mạng. Nếu như hắn không làm như vậy, trốn trong địa ngục chí ít còn có thể kéo dài hơi tàn! Nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác muốn đấu với thiên mệnh! Hiện tại thì tốt rồi. Đến chết cũng chết không nhắm mắt!
Trong mắt Minh Hậu hiện lên vẻ trào phúng.
Trong lòng Âu Dương lại càng thêm hổ thẹn! Địa Ngục Khuyển liều mạng chỉ dẫn mình. Nếu như mình có thể hiểu rõ ý tứ của Địa Ngục Khuyển, trong thời điểm Thiên Vương hấp hối một đòn diệt Thiên Vương, như vậy chuyện diệt Minh Hậu hay không diệt Minh Hậu cũng không cần lo lắng. Thậm chí Thiên Đình còn phải cong đuôi chạy trở về quê nhà. Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng muộn. Một khi cơ hội đã mất đi, hối hận cũng không lấy lại được.
- Ngươi hối hận! Ngươi cảm thấy đau khổ sao? Ta có thể cảm nhận được biến hóa trong lòng ngươi!
Minh Hậu đang ở trong linh hồn Âu Dương, tất nhiên có thể cảm nhận được biến hóa trong linh hồn Âu Dương.
- Ta đau khổ? Ha ha, ngươi là một người trước sau chỉ sống trong thống khổ. Ngươi có tư cách gì nói đau khổ với ta!
Minh Hậu có thể cảm nhận được đau khổ của Âu Dương. Tất nhiên Âu Dương cũng có thể cảm ứng được cảm giác trong linh hồn Minh Hậu. Từ giây phút linh hồn Minh Hậu đi vào, Âu Dương đã có thể phát hiện được, trong lòng nữ nhân này đều là cay đắng. Dường như nàng chưa từng cảm thấy hài lòng vậy. Thậm chí Âu Dương vẫn có thể cảm nhận được không phải nàng thật sự không ra khỏi địa ngục được. Nàng đã tự mình nhốt mình trong địa ngục, không muốn đi ra ngoài.
Hình như Minh Hậu có thể tính được mình sẽ chết như thế, nhưng dường như nàng thật sự cố ý muốn chết, cố ý muốn mình giết chết nàng!
- Cho dù ta giết ngươi, hắn cũng tuyệt đối không chảy một giọt nước mắt trước phần mộ của ngươi. Ngươi vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, nhưng ngươi nhận được cái gì? Ngươi nhận được chỉ là một kiêu hùng một lòng nhìn bầu trời. Hắn chưa bao giờ quay đầu lại hoặc là dừng lại liếc nhìn ngươi một cái. So với ta, ngươi mới là người bi ai nhất!
Mỗi câu nói của Âu Dương đều chọc vào đúng nơi thống khổ nhất trong tâm linh của Minh Hậu.
- Bi ai!
Âu Dương bi ai nhìn Minh Hậu, bộ dáng đầy thông cảm. Nhưng hắn càng làm như vậy lại càng khiến Minh Hậu đau khổ hơn!
- Ngươi không cần nói nữa! Vô dụng! Ngươi không hòng vọng tưởng dùng loại phương pháp này đánh tan linh hồn của ta! Lòng ta đã sớm chết từ lâu rồi!
Minh Hậu phẫn nộ nhìn Âu Dương. Một khắc trước nàng vẫn còn cười nhạo Âu Dương. Nhưng sau một khắc nàng lại trở thành như vậy...
- Đáng giá sao?
Âu Dương bỗng nhiên hạ xuống. Dưới chân hắn bắt đầu mọc đầy cỏ xanh. Âu Dương giống như đang nói chuyện phiếm với một người bạn. Hắn nằm trên mặt cỏ nhìn lên phía trên. Theo con mắt Âu Dương nhìn tới, không ngờ trên không trung đã xuất hiện một bầu trời xanh thẳm. Mấy đám mây tinh thuần bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm. Cảnh tượng thật giống như một bức tranh.
- Ngươi không cần chơi...
Minh Hậu vừa định mắng chửi lại bị Âu Dương ngắt lời:
- Không nên nghĩ mỗi người đều phải xấu xa đến như vậy. Âu Dương ta tất nhiên không phải là người tốt lành gì. Mạng người trong tay của ta không ít hơn bất kỳ ác má nào. Nhưng ta không phải là một gia hỏa dùng âm mưu quỷ kế lừa dối người khác!
Âu Dương vốn muốn nói mình không phải là một tiểu nhân đánh lén sau lưng người khác. Nhưng thực sự không thể nói những lời như vậy được. Dù sao cả đời Âu Dương sống chính là đánh lén... Âu Dương vẫn không thể đạt tới trình độ nói lão mà mặt không biến sắc tim không nhảy.
Minh Hậu ngậm miệng, sau đó ngồi cách Âu Dương khoảng chừng mười mét nhìn lên bầu trời. Trong địa ngục không thể nhìn thấy được bầu trời xanh thẳm tinh thuần như vậy. Thậm chí bản thân Minh Hậu cũng đã quên mất lần trước mình nhìn thấy bầu trời xanh thẳm như vậy là lúc nào.
Lúc đó nàng vẫn chưa phải là Minh Hậu. Lúc đó hắn không phải là Thiên Vương, hắn chỉ là một người tu luyện giả bình thường. Mà lúc kia bất kỳ lúc nào Minh Hậu cũng có thể ở bên cạnh hắn.
Hắn càng ngày càng cường đại. Người sùng bái hắn càng ngày càng nhiều. Hắn gần như đã đứng trên đỉnh phong. Nữ nhân bên cạnh hắn cũng bắt đầu càng ngày càng nhiều. Tuy rằng hắn vẫn nói với mình, hắn yêu hắn chung thủy với một mình mình. Nhưng Minh Hậu lại có thể phát hiện ra được, hắn đã thay đổi. Trong lòng hắn không còn là thuần khiết như ban đầu, không còn tinh thuần giống như bầu trời này nữa.
Hắn bắt đầu có dục vọng. Dục vọng này càng ngày càng lớn. Hắn bắt đầu trở nên tham lam... Nhưng từ trước tới nay mình chưa từng từ bỏ hắn. Mình vẫn yêu hắn!
Nhưng tình yêu của mình vẫn không thể khiến hắn thay đổi. Chung quy có một ngày, bọn họ đã cãi nhau ầm ĩ. Sau đó Minh Hậu tiến vào trong địa ngục, đồng thời phát lời thề, trừ phi có một ngày hắn biến trở lại thành người có tâm linh thuần khiết như trước kia, bằng không mình vĩnh viễn không ra khỏi địa ngục này.
/1220
|