- Đừng kích động đừng kích động...
Ngụy Bỉnh Dập kéo bàn tay Âu Dương đang giống muốn nổi điên, lại giống như muốn rút Thứ Kiêu Cung ra chém người đặt trở lại bàn nói:
- Ngươi nghĩ gì thế? Ta đã nói với ngươi như vậy, đáng lẽ cá nhân ngươi phải biết rồi mới phải chứ?
- Ta không biết!
Âu Dương đây là đang đấu tranh cho dánh tiếng thuần khiết của mình. Mình đứng đắn nghiêm chỉnh nhiều năm như vậy, hiện tại không hiểu sao lại lòi ra một mạch? Điều này Âu Dương làm sao có thể chịu được?
- Thật sự có liên hệ với ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập cười vui vẻ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng luống cuống tay chân như vậy của Âu Dương. Hắn rất hài lòng với cảm giác này. Cho dù Âu Dương đối mặt với mấy vạn cường giả vây giết cũng không hề bất kỳ biến sắc. Lúc này chỉ vì một mạch đã có thể thuấn sát được Âu Dương!
- Lão Ngụy! Ngươi không phải khoác lác, sau này ta vẫn là bằng hữu!
Hiện tại Âu Dương liền dùng lại câu Ngụy Hưng thiên vừa nói ban nãy. Tuy nhiên lúc này quá rối loạn, cũng không ai nghe thấy câu nói của Âu Dương. Cho nên bọn họ cũng không tới mức cười vang như lúc này. Điều này xem như đã cho Ma Vương đại nhân giữ lại một chút mặt mũi nho nhỏ!
- Ngươi nghĩ gì thế! Mạch này thật sự có liên hệ với ngươi. Tuy nhiên không phải lung tung giống như ngươi nghĩ. Tuổi còn trẻ tại sao tư tưởng lại xấu xa như vậy chứ!
Lần này nghe Ngụy Bỉnh Dập nói vậy, Âu Dương trực tiếp không nói nói gì. Âu Dương lấy từ bên cạnh một cái chén mới, không nói lời nào bắt đầu uống rượu quế hoa. Mụ nội hắn, sao còn không nói rõ ràng đi. Dù sao đi nữa nhìn dáng vẻ của Ngụy Bỉnh Dập, hắn rõ ràng nhận định mình đã có một mạch rồi!
- Để ta nói tỉ mỉ cho ngươi nghe về một mạch này. Đảm bảo một lát nữa ngươi sẽ hiểu rõ ràng!
Ngụy Bỉnh Dập rót rượu cho Âu Dương lại rót cho mình một chén, sau đó bắt đầu giảng giải cho Âu Dương nghe sự tình về mạch này....
Ngụy Bỉnh Dập rất thích dáng vẻ hiếu kỳ của Âu Dương, hắn vừa uống rượu hoa quế vừa nói:
- Còn nhớ Tiểu Thiên và Mộng Hi không?
- Có.
Nghe thấy câu nói của Ngụy Bỉnh Dập, Âu Dương thực sự rất giật mình. Lẽ nào Tiểu Thiên và Mộng Hi vẫn còn sống? Với trình độ tàn nhẫn của Ngụy Bỉnh Dập làm sao có thể để hai người này sống sót? Hơn nữa, mặc dù hai người này còn sống làm sao biến thành một mạch của Ma Vương? Cũng không có khả năng họ Ngụy. Tiểu Thiên có tên họ là Di Tiểu Thiên mới đúng!
- Ta không giết bọn họ. Ta để bọn họ chạy, thậm chí ngay cả lực tiên đoán của Mộng Hi ta cũng trả lại cho bọn họ. Trước khi bọn họ rời đi đã từng nói cho ta biết, để cảm tạ ta, Tiểu Thiên sẽ để hậu bối lấy họ của ta! Cũng chính là họ Ngụy!
Ngụy Bỉnh Dập nói như thế đương nhiên, Âu Dương có thể hiểu rõ được khúc chiết bên trong.
Tiểu Thiên tuyệt đối chính là điển hình của con cóc ăn thịt thiên nga thành công. Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập vừa nói, Âu Dương đã hiểu được, một mạch này quả nhiên có quan hệ với mình. Nếu như đoán không lầm, có lẽ Ngụy Bỉnh Dập để hai người đến tiên giới cắm gốc rễ.
- Ngẫm lại giống như mới ngày hôm qua, lúc đó ta và Tiểu Thiên cùng làm thủ vệ trong nhà Mộng Hi. .
Âu Dương có chút cảm thán, trong lòng mới một ngày, trên đời đã vạn năm. . .
- Xác thực giống như mới ngày hôm qua. Nếu như sớm biết hiện nay tiểu tử ngươi có thể trở nên lợi hại như vậy, lúc đó ta nhất định sẽ mặc bộ y phục dạ hành đi đánh nhau với ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập liếc mắt nhìn Âu Dương, thực sự có một loại cảm giác tiếc nuối ban đầu đã không hạ thủ.
Âu Dương liếc nhìn Ngụy Bỉnh Dập một cái. Ma Vương này, bề ngoài rất lạnh lùng, trên thực tế ngươi tiếp xúc với hắn nhiều sẽ phát hiện, hắn thật sự là một bằng hữu không tồi. Đương nhiên, Ma Vương như vậy chỉ có thể làm bằng hữu, muốn nhận Ma Vương làm tiểu đệ vẫn rất khó khăn.
- Đừng nói nhiều nữa. Nếu như ngươi muốn làm thịt ta, hiện tại chạy ra ngoài quỳ rạp xuống, sau đó hô to cầu thiên đình gia gia tha mạng, ta thề ta sẽ nhận!
Âu Dương chỉ ra bên ngoài chẳng biết xấu hổ nói. Lúc này hai người bọn họ, một người bị thương nặng đến mức chỉ mạnh hơn Tiên Tôn một chút, người còn lại cũng chỉ có bảy thành thực lực. Nhưng cho dù như vậy, hai cuồng nhân này vẫn có thể ung dung tự tại qua lại bên trong đại bản doanh của Thiên Đình!
- Tiểu tử này xem như là hậu bối của chúng ta!
Ngụy Bỉnh Dập đưa tay chỉ Ngụy Trung Hưng. Không phải như vậy sao, Tiểu Thiên xem như là hậu bối của Ngụy Bỉnh Dập. Tiểu tử này không chừng là tôn tử bao nhiêu đời của Tiểu Thiên. Đương nhiên hắn được xem như là hậu bối của Ngụy Bỉnh Dập!
- Bớt chiếm tiện nghi của ta đi!
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập. Từ nụ cười vô sỉ của Ngụy Bỉnh Dập, hắn có thể nhìn ra người này căn bản đang chiếm tiện nghi của mình.
Tính ra mình vẫn là huynh đệ, bằng hữu tốt của Tiểu Thiên. Nhưng hiện tại người này nhảy ra nói là trưởng bối của Tiểu Thiên. Đây không phải trực tiếp kéo thân phận của Âu Dương xuống hay sao. . .
- Cứ xem như vậy đi!
Ngụy Bỉnh Dập cũng biết, chuyện này không thể tùy tiện nói đùa. Mặc dù tuổi tác của Âu Dương thực sự kém hơn hắn rất nhiều, nhưng tại tiên giới không phải lấy tuổi tác luận anh hùng. Ở đây, thực lực mới là vương đạo chân chính. Trong toàn bộ tiên giới tuyệt đối không ai xứng làm trưởng bối của Âu Dương.
Ngươi xem, cho dù hiện tại Âu Dương cùng Ngụy Bỉnh Dập hoành hành Thiên Nam đến mức thiên đình tán loạn khắp nơi, nhưng những kẻ chẳng biết xấu hổ nhảy ra nói có thân thích với Âu Dương cũng tuyệt đối không dám nói mình là trưởng bối gì đó. Tất cả đều chỉ dám nói mình là hậu bối của Âu Dương!
- Đến Ngụy gia xem thử đi!
Âu Dương nhìn Ngụy Trung Hưng và Triệu Khiêm Phong đứng dậy rời khỏi, hắn vỗ vai Ngụy Bỉnh Dập kêu hắn đi theo.
- Ngươi đúng là có tâm tình nhàn rỗi!
Ngụy Bỉnh Dập cầm bình rượu hoa quế theo sát bên cạnh Âu Dương. Âu Dương đi theo Ngụy Trung Hưng và Triệu Khiêm Phong. Hai vị này thực lực đều rất thấp. Triệu Khiêm Phong mới chỉ là Linh Tiên mà thôi. Ngụy Trung Hưng cũng chỉ mới gia nhập Kim Tiên. Nếu là trước đây, một Kim Tiên xem như có thể hoành hành ngang ngược. Nhưng trong thời đại lớn hiện nay, Kim Tiên thật sự không đáng để mắt.
- Bọn họ muốn về Ngụy gia sao?
Ngụy Bỉnh Dập không nghe trộm lời hai người nói chuyện với nhau, nhưng hắn dám khẳng định Âu Dương nhất định nghe được.
- Không sai. Vừa rồi Ngụy tiểu tử nói muốn dẫn Triệu Khiêm Phong về nhà trốn hai ngày. Hình như Triệu Khiêm Phong là một tiểu đầu mục đã đắc tội với thiên đình!
Đương nhiên Âu Dương không sợ thiên đình. Trong mắt Âu Dương, kẻ địch của hắn chỉ có một. Đó chính là Thiên Vương. Theo Âu Dương thấy những người khác đều không đủ để uy hiếp mình.
Nhưng hắn không để ý không có nghĩa là những người khác cũng không để ý. Trong thời đại lớn hiện nay, đắc tội với thiên đình quả thực là tai ương ngập đầu. Mặc dù chỉ là một tiểu đầu mục, nhưng trong thời đại này, một tiểu đầu mục thiên đình cũng là cấp Tiên Đế.
Ngụy Bỉnh Dập kéo bàn tay Âu Dương đang giống muốn nổi điên, lại giống như muốn rút Thứ Kiêu Cung ra chém người đặt trở lại bàn nói:
- Ngươi nghĩ gì thế? Ta đã nói với ngươi như vậy, đáng lẽ cá nhân ngươi phải biết rồi mới phải chứ?
- Ta không biết!
Âu Dương đây là đang đấu tranh cho dánh tiếng thuần khiết của mình. Mình đứng đắn nghiêm chỉnh nhiều năm như vậy, hiện tại không hiểu sao lại lòi ra một mạch? Điều này Âu Dương làm sao có thể chịu được?
- Thật sự có liên hệ với ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập cười vui vẻ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng luống cuống tay chân như vậy của Âu Dương. Hắn rất hài lòng với cảm giác này. Cho dù Âu Dương đối mặt với mấy vạn cường giả vây giết cũng không hề bất kỳ biến sắc. Lúc này chỉ vì một mạch đã có thể thuấn sát được Âu Dương!
- Lão Ngụy! Ngươi không phải khoác lác, sau này ta vẫn là bằng hữu!
Hiện tại Âu Dương liền dùng lại câu Ngụy Hưng thiên vừa nói ban nãy. Tuy nhiên lúc này quá rối loạn, cũng không ai nghe thấy câu nói của Âu Dương. Cho nên bọn họ cũng không tới mức cười vang như lúc này. Điều này xem như đã cho Ma Vương đại nhân giữ lại một chút mặt mũi nho nhỏ!
- Ngươi nghĩ gì thế! Mạch này thật sự có liên hệ với ngươi. Tuy nhiên không phải lung tung giống như ngươi nghĩ. Tuổi còn trẻ tại sao tư tưởng lại xấu xa như vậy chứ!
Lần này nghe Ngụy Bỉnh Dập nói vậy, Âu Dương trực tiếp không nói nói gì. Âu Dương lấy từ bên cạnh một cái chén mới, không nói lời nào bắt đầu uống rượu quế hoa. Mụ nội hắn, sao còn không nói rõ ràng đi. Dù sao đi nữa nhìn dáng vẻ của Ngụy Bỉnh Dập, hắn rõ ràng nhận định mình đã có một mạch rồi!
- Để ta nói tỉ mỉ cho ngươi nghe về một mạch này. Đảm bảo một lát nữa ngươi sẽ hiểu rõ ràng!
Ngụy Bỉnh Dập rót rượu cho Âu Dương lại rót cho mình một chén, sau đó bắt đầu giảng giải cho Âu Dương nghe sự tình về mạch này....
Ngụy Bỉnh Dập rất thích dáng vẻ hiếu kỳ của Âu Dương, hắn vừa uống rượu hoa quế vừa nói:
- Còn nhớ Tiểu Thiên và Mộng Hi không?
- Có.
Nghe thấy câu nói của Ngụy Bỉnh Dập, Âu Dương thực sự rất giật mình. Lẽ nào Tiểu Thiên và Mộng Hi vẫn còn sống? Với trình độ tàn nhẫn của Ngụy Bỉnh Dập làm sao có thể để hai người này sống sót? Hơn nữa, mặc dù hai người này còn sống làm sao biến thành một mạch của Ma Vương? Cũng không có khả năng họ Ngụy. Tiểu Thiên có tên họ là Di Tiểu Thiên mới đúng!
- Ta không giết bọn họ. Ta để bọn họ chạy, thậm chí ngay cả lực tiên đoán của Mộng Hi ta cũng trả lại cho bọn họ. Trước khi bọn họ rời đi đã từng nói cho ta biết, để cảm tạ ta, Tiểu Thiên sẽ để hậu bối lấy họ của ta! Cũng chính là họ Ngụy!
Ngụy Bỉnh Dập nói như thế đương nhiên, Âu Dương có thể hiểu rõ được khúc chiết bên trong.
Tiểu Thiên tuyệt đối chính là điển hình của con cóc ăn thịt thiên nga thành công. Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập vừa nói, Âu Dương đã hiểu được, một mạch này quả nhiên có quan hệ với mình. Nếu như đoán không lầm, có lẽ Ngụy Bỉnh Dập để hai người đến tiên giới cắm gốc rễ.
- Ngẫm lại giống như mới ngày hôm qua, lúc đó ta và Tiểu Thiên cùng làm thủ vệ trong nhà Mộng Hi. .
Âu Dương có chút cảm thán, trong lòng mới một ngày, trên đời đã vạn năm. . .
- Xác thực giống như mới ngày hôm qua. Nếu như sớm biết hiện nay tiểu tử ngươi có thể trở nên lợi hại như vậy, lúc đó ta nhất định sẽ mặc bộ y phục dạ hành đi đánh nhau với ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập liếc mắt nhìn Âu Dương, thực sự có một loại cảm giác tiếc nuối ban đầu đã không hạ thủ.
Âu Dương liếc nhìn Ngụy Bỉnh Dập một cái. Ma Vương này, bề ngoài rất lạnh lùng, trên thực tế ngươi tiếp xúc với hắn nhiều sẽ phát hiện, hắn thật sự là một bằng hữu không tồi. Đương nhiên, Ma Vương như vậy chỉ có thể làm bằng hữu, muốn nhận Ma Vương làm tiểu đệ vẫn rất khó khăn.
- Đừng nói nhiều nữa. Nếu như ngươi muốn làm thịt ta, hiện tại chạy ra ngoài quỳ rạp xuống, sau đó hô to cầu thiên đình gia gia tha mạng, ta thề ta sẽ nhận!
Âu Dương chỉ ra bên ngoài chẳng biết xấu hổ nói. Lúc này hai người bọn họ, một người bị thương nặng đến mức chỉ mạnh hơn Tiên Tôn một chút, người còn lại cũng chỉ có bảy thành thực lực. Nhưng cho dù như vậy, hai cuồng nhân này vẫn có thể ung dung tự tại qua lại bên trong đại bản doanh của Thiên Đình!
- Tiểu tử này xem như là hậu bối của chúng ta!
Ngụy Bỉnh Dập đưa tay chỉ Ngụy Trung Hưng. Không phải như vậy sao, Tiểu Thiên xem như là hậu bối của Ngụy Bỉnh Dập. Tiểu tử này không chừng là tôn tử bao nhiêu đời của Tiểu Thiên. Đương nhiên hắn được xem như là hậu bối của Ngụy Bỉnh Dập!
- Bớt chiếm tiện nghi của ta đi!
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập. Từ nụ cười vô sỉ của Ngụy Bỉnh Dập, hắn có thể nhìn ra người này căn bản đang chiếm tiện nghi của mình.
Tính ra mình vẫn là huynh đệ, bằng hữu tốt của Tiểu Thiên. Nhưng hiện tại người này nhảy ra nói là trưởng bối của Tiểu Thiên. Đây không phải trực tiếp kéo thân phận của Âu Dương xuống hay sao. . .
- Cứ xem như vậy đi!
Ngụy Bỉnh Dập cũng biết, chuyện này không thể tùy tiện nói đùa. Mặc dù tuổi tác của Âu Dương thực sự kém hơn hắn rất nhiều, nhưng tại tiên giới không phải lấy tuổi tác luận anh hùng. Ở đây, thực lực mới là vương đạo chân chính. Trong toàn bộ tiên giới tuyệt đối không ai xứng làm trưởng bối của Âu Dương.
Ngươi xem, cho dù hiện tại Âu Dương cùng Ngụy Bỉnh Dập hoành hành Thiên Nam đến mức thiên đình tán loạn khắp nơi, nhưng những kẻ chẳng biết xấu hổ nhảy ra nói có thân thích với Âu Dương cũng tuyệt đối không dám nói mình là trưởng bối gì đó. Tất cả đều chỉ dám nói mình là hậu bối của Âu Dương!
- Đến Ngụy gia xem thử đi!
Âu Dương nhìn Ngụy Trung Hưng và Triệu Khiêm Phong đứng dậy rời khỏi, hắn vỗ vai Ngụy Bỉnh Dập kêu hắn đi theo.
- Ngươi đúng là có tâm tình nhàn rỗi!
Ngụy Bỉnh Dập cầm bình rượu hoa quế theo sát bên cạnh Âu Dương. Âu Dương đi theo Ngụy Trung Hưng và Triệu Khiêm Phong. Hai vị này thực lực đều rất thấp. Triệu Khiêm Phong mới chỉ là Linh Tiên mà thôi. Ngụy Trung Hưng cũng chỉ mới gia nhập Kim Tiên. Nếu là trước đây, một Kim Tiên xem như có thể hoành hành ngang ngược. Nhưng trong thời đại lớn hiện nay, Kim Tiên thật sự không đáng để mắt.
- Bọn họ muốn về Ngụy gia sao?
Ngụy Bỉnh Dập không nghe trộm lời hai người nói chuyện với nhau, nhưng hắn dám khẳng định Âu Dương nhất định nghe được.
- Không sai. Vừa rồi Ngụy tiểu tử nói muốn dẫn Triệu Khiêm Phong về nhà trốn hai ngày. Hình như Triệu Khiêm Phong là một tiểu đầu mục đã đắc tội với thiên đình!
Đương nhiên Âu Dương không sợ thiên đình. Trong mắt Âu Dương, kẻ địch của hắn chỉ có một. Đó chính là Thiên Vương. Theo Âu Dương thấy những người khác đều không đủ để uy hiếp mình.
Nhưng hắn không để ý không có nghĩa là những người khác cũng không để ý. Trong thời đại lớn hiện nay, đắc tội với thiên đình quả thực là tai ương ngập đầu. Mặc dù chỉ là một tiểu đầu mục, nhưng trong thời đại này, một tiểu đầu mục thiên đình cũng là cấp Tiên Đế.
/1220
|