Hiện giờ cường giả thiên đình vô số, nhưng trong đại bản doanh của thiên đình, Âu Dương lại giống như đang đi dạo trong hậu hoa viên của mình, chưa nói đến Âu Dương có phải thực lực đã thông thần hay không, chỉ nói về dũng khí có mấy người người có thể có được?
Hỏa diễm nhuộm bầu trời thành huyết sắc, trong Minh Khê thành đều có thể nhìn thấy bầu trời huyết sắc này, kiêu ảnh huyết sắc cực lớn hiện lên phía sau Âu Dương, kỳ thực lúc này Âu Dương hoàn toàn chỉ chống đỡ, tất cả hầu như đều là Thứ Kiêu Cung tạo thành, thế nhưng có mấy người dám lấy mạng mình ra thử Âu Dương, xem xem Âu Dương có phải thực sự giết không chết người không?
- Thực sự là Âu Dương!
Mộng Hi từ rất xa đã thấy được Âu Dương, nàng rốt cuộc minh bạch hai tôn thần mà mình nhìn thấy là ai, hai người đó đương nhiên chính là Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập.
Ma Vương và Thần Tiễn xác thực có thể gọi là thần linh, có hai tôn thần này ở đây, cho dù hôm nay cả thiên đình đều đến đây cũng không làm gì được Ngụy gia!
- Âu Dương đại ca!
Tiểu Thiên nhìn Âu Dương, lúc này Tiểu Thiên đã có dáng vẻ của một trung niên, nhưng hắn vẫn chảy nước mắt, nếu như trước kia không có Âu Dương, có thể hắn chỉ mãi mãi là hạ nhân của Mộng gia, càng không thể quen được Mộng Hi, càng không thể có được ngày hôm nay.
Có thể nói Âu Dương đã mang đến cho hắn tất cả những thứ này. Tiểu Thiên nhớ đến mình đã từng hiểu lầm Âu Dương muốn tranh đoạt Mộng Hi với mình, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chuyện giữa Âu Dương và Lý Uyển Như, Sở Yên Nhiên, toàn bộ tiên giới đều biết, đối mặt với hai nữ tử xuất sắc như vậy, Âu Dương vẫn có thể giữ vững tình cảm với Vệ Thi, Mộng Hi làm sao có thể khiến Âu Dương động tâm cho được?
Nói tóm lại từ đầu tới cuối đều là Tiểu Thiên lòng dạ hẹp hòi mà thôi. . .
- Lão Ngụy, được rồi, thả cho bọn họ một đường sống đi, ngươi đừng quên ta đã đáp ứng bọn họ, ngày tuyết rơi mới là ngày tru sát tất cả bọn họ!
Âu Dương mỉm cười đám cường giả thiên đình ở đối diện, phảng phất như trong mắt Âu Dương bọn họ đều là sơn dương đợi làm thịt. Trên thực tế cũng là như vậy, kỳ thực căn bản không cần Âu Dương xuất thủ, một mình Ngụy Bỉnh Dập đã có thể diệt tất cả những người ở đây.
Thế nhưng như vậy không đủ kích thích, nếu giết tất cả những người ở đây sẽ không tạo ra kinh sợ đối với thiên đường, nhưng thả bọn họ đi lại có thể dấy lên uy hiếp tuyệt đối.
- Không! Không thể thả bọn họ đi! Bọn họ đã giết tất cả người của Triệu gia chúng ta, bọn họ đều phải chết
Công tử Triệu gia Triệu Khiêm Phong bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt có lệ rơi, rất rõ ràng, có lẽ đã có người nói với hắn chuyện thiên đình hủy diệt cả nhà hắn.
- Ngươi tính gì vậy? Nếu ngươi muốn lưu lại bọn họ, vậy ngươi có thể tiến lên, chúng ta tuyệt đối không nhúng tay!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn hắn, tên gia hỏa này quả thực không có một chút đầu óc, đúng như Ngụy Bỉnh Dập nói, lúc này hắn có tư cách gì nhảy ra kêu gào?
Đánh? Không ai cho rằng Triệu Khiêm Phong có thể thắng được bất cứ người nào trong đám cường giả thiên đình này! Thậm chí nếu như không có Ngụy gia, Triệu Khiêm Phong sớm đã là một cỗ thi thể !
- Ngươi. . .
Triệu Khiêm Phong nghe Ngụy Bỉnh Dập nói, sững sỡ đứng tại chỗ!
- Mình phạm lỗi thì tự mình phải gánh chịu, ta cũng có lúc trẻ tuổi như ngươi, nhưng ta tuyệt đối không đi trêu chọc vào địch nhân không thể đối kháng.
Lúc này Âu Dương cũng tỏ vẻ khinh thường nhìn Triệu Khiêm Phong, Âu Dương cũng từng có một thời tuổi trẻ nhiệt huyết, dám khiêu chiến Đạm Thai gia, thế nhưng lúc đó cho dù Đạm Thai gia có cường thịnh hơn nữa, Bạch Hủ Minh phía sau Âu Dương đều có thể tiếp được.
Nhưng hiện nay Triệu Khiêm Phong không có tư cách này! Gia tộc hắn không tồi, nhưng so với thiên đình lại không là gì cả. Cái này chẳng khác nào Âu Dương chọc vào Đạm Thai gia trước kia, căn bản là chuyện cười.
- Không có đủ thực lực, lúc nào cũng sẽ gặp rắc rối.
Nhị thiếu quần áo lụa là của Triệu gia quả nhiên là danh bất hư truyền!
Âu Dương từ lúc ở Bách Hoa thành đã nghe nói về tên tuổi của Triệu Khiêm Phong.
Sắc mặt Triệu Khiêm Phong rất khó nhìn, hắn nhìn Âu Dương, trong mắt có một tia sát ý! Không sai, bị người ta thoáng cái điểm ra chỗ đau lớn nhất của mình, rất nhiều người đều gặp phải ánh mắt như vậy!
Nhưng lần này hắn thật sự sai lầm. Ở đây bất luận là Âu Dương hay Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối đều không phải người hắn có tư cách nhìn thẳng, cho nên khi ánh mắt của hắn xuất hiện, một đạo kiếm quang trực tiếp xẹt qua cổ họng hắn, sau đó nhìn thấy cái đầu đang càu nhàu của Triệu Khiêm Phong rơi xuống dưới chân Ngụy Trung Hưng!
Ngụy Bỉnh Dập tay cầm chiến nhận, giống như đứng yên bất động, mắt lạnh nhìn thi thể của Triệu Khiêm Phong nằm trên mặt đất, trên mặt mang theo vẻ khinh thường nói:
- Một người thông minh sẽ biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc!
Ngụy Bỉnh Dập vẫn lãnh huyết như trước, Thiết Huyết Ma Vương này chưa bao giờ quan tâm đến chuyện giết thêm mấy người!
Sự tình như vậy phát triển vượt qua tưởng tượng của bất cứ người nào, nhưng liên tưởng tới thân phận của hai người, những người ở đây cũng bình thường trở lại, chỉ thấy cường giả thiên đình quay sang Âu Dương ôm quyền nói:
- Thần Tiễn, mặc dù chúng ta là kẻ địch, thế nhưng khí khái của Thần Tiễn, vô số huynh đệ trong thiên đình đều bội phục, nhưng các vị là chủ, cáo từ!
Người này cũng rất thông minh, những lời này của hắn không làm yếu đi khí thế của thiên đình, cũng từ một phương diện nào đấy lấy lòng được Âu Dương.
- Giúp ta chuyển lời cho Khâu Vân Bình, kêu hắn giấu Nghi Quân cho tốt, tiếp theo ta sẽ lấy mạng Nghi Quân!
Âu Dương mỉm cười, hắn thiếu chút nữa quên mất Nghi Quân, người này rất giảo hoạt, từ sau khi cường giả thiên đình xuất hiện, hắn vẫn ẩn núp, không dám xuất hiện, nhưng không có vấn đề gì, Âu Dương vẫn có thể có cơ hội!
Đầu lĩnh kia nghe thấy Âu Dương nói liền biến sắc, sau đó ôm quyền gật đầu với Âu Dương, xoay người rời đi!
Mộng Hi có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Ngụy Bỉnh Dập, sau đó trên mặt hắn xuất hiện vẻ tươi cười, nhưng vẻ tươi cười cũng nhanh chóng biến mất! Mộng Hi biết, nếu như dựa theo tính cách của Âu Dương, có lẽ sẽ không giết một vãn bối như vậy, mặc dù Ngụy Bỉnh Dập lãnh huyết, nhưng nếu không có câu nói phía sau của Âu Dương, Triệu Khiêm Phong cũng sẽ không chết.
Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập giết Triệu Khiêm Phong, kỳ thực cũng không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài, hắn còn có suy nghĩ khác, nếu hôm nay Triệu Khiêm Phong không chết, như vậy Triệu Khiêm Phong khẳng định sẽ ở lại Ngụy gia. Mặc dù có Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập uy hiếp, nhưng một lúc nào đó Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương cũng phải rời khỏi Ngụy gia, ai biết thiên đình có trở lại giết Ngụy gia hay không?
Hiện tại một kiếm của Ngụy Bỉnh Dập chém chết Triệu Khiêm Phong, tổn thất của thiên đình ở đây cũng không quá lớn, cho dù thiên đình muốn trả thù Ngụy gia cũng vô cớ xuất binh!
- Cảm tạ!
Mộng Hi cũng không nói những lời này ra. Vì vậy lúc này nói ra không thích hợp, thế nhưng tâm tư của nàng, Âu Dương lại có thể minh bạch.
Hỏa diễm nhuộm bầu trời thành huyết sắc, trong Minh Khê thành đều có thể nhìn thấy bầu trời huyết sắc này, kiêu ảnh huyết sắc cực lớn hiện lên phía sau Âu Dương, kỳ thực lúc này Âu Dương hoàn toàn chỉ chống đỡ, tất cả hầu như đều là Thứ Kiêu Cung tạo thành, thế nhưng có mấy người dám lấy mạng mình ra thử Âu Dương, xem xem Âu Dương có phải thực sự giết không chết người không?
- Thực sự là Âu Dương!
Mộng Hi từ rất xa đã thấy được Âu Dương, nàng rốt cuộc minh bạch hai tôn thần mà mình nhìn thấy là ai, hai người đó đương nhiên chính là Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập.
Ma Vương và Thần Tiễn xác thực có thể gọi là thần linh, có hai tôn thần này ở đây, cho dù hôm nay cả thiên đình đều đến đây cũng không làm gì được Ngụy gia!
- Âu Dương đại ca!
Tiểu Thiên nhìn Âu Dương, lúc này Tiểu Thiên đã có dáng vẻ của một trung niên, nhưng hắn vẫn chảy nước mắt, nếu như trước kia không có Âu Dương, có thể hắn chỉ mãi mãi là hạ nhân của Mộng gia, càng không thể quen được Mộng Hi, càng không thể có được ngày hôm nay.
Có thể nói Âu Dương đã mang đến cho hắn tất cả những thứ này. Tiểu Thiên nhớ đến mình đã từng hiểu lầm Âu Dương muốn tranh đoạt Mộng Hi với mình, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chuyện giữa Âu Dương và Lý Uyển Như, Sở Yên Nhiên, toàn bộ tiên giới đều biết, đối mặt với hai nữ tử xuất sắc như vậy, Âu Dương vẫn có thể giữ vững tình cảm với Vệ Thi, Mộng Hi làm sao có thể khiến Âu Dương động tâm cho được?
Nói tóm lại từ đầu tới cuối đều là Tiểu Thiên lòng dạ hẹp hòi mà thôi. . .
- Lão Ngụy, được rồi, thả cho bọn họ một đường sống đi, ngươi đừng quên ta đã đáp ứng bọn họ, ngày tuyết rơi mới là ngày tru sát tất cả bọn họ!
Âu Dương mỉm cười đám cường giả thiên đình ở đối diện, phảng phất như trong mắt Âu Dương bọn họ đều là sơn dương đợi làm thịt. Trên thực tế cũng là như vậy, kỳ thực căn bản không cần Âu Dương xuất thủ, một mình Ngụy Bỉnh Dập đã có thể diệt tất cả những người ở đây.
Thế nhưng như vậy không đủ kích thích, nếu giết tất cả những người ở đây sẽ không tạo ra kinh sợ đối với thiên đường, nhưng thả bọn họ đi lại có thể dấy lên uy hiếp tuyệt đối.
- Không! Không thể thả bọn họ đi! Bọn họ đã giết tất cả người của Triệu gia chúng ta, bọn họ đều phải chết
Công tử Triệu gia Triệu Khiêm Phong bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt có lệ rơi, rất rõ ràng, có lẽ đã có người nói với hắn chuyện thiên đình hủy diệt cả nhà hắn.
- Ngươi tính gì vậy? Nếu ngươi muốn lưu lại bọn họ, vậy ngươi có thể tiến lên, chúng ta tuyệt đối không nhúng tay!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn hắn, tên gia hỏa này quả thực không có một chút đầu óc, đúng như Ngụy Bỉnh Dập nói, lúc này hắn có tư cách gì nhảy ra kêu gào?
Đánh? Không ai cho rằng Triệu Khiêm Phong có thể thắng được bất cứ người nào trong đám cường giả thiên đình này! Thậm chí nếu như không có Ngụy gia, Triệu Khiêm Phong sớm đã là một cỗ thi thể !
- Ngươi. . .
Triệu Khiêm Phong nghe Ngụy Bỉnh Dập nói, sững sỡ đứng tại chỗ!
- Mình phạm lỗi thì tự mình phải gánh chịu, ta cũng có lúc trẻ tuổi như ngươi, nhưng ta tuyệt đối không đi trêu chọc vào địch nhân không thể đối kháng.
Lúc này Âu Dương cũng tỏ vẻ khinh thường nhìn Triệu Khiêm Phong, Âu Dương cũng từng có một thời tuổi trẻ nhiệt huyết, dám khiêu chiến Đạm Thai gia, thế nhưng lúc đó cho dù Đạm Thai gia có cường thịnh hơn nữa, Bạch Hủ Minh phía sau Âu Dương đều có thể tiếp được.
Nhưng hiện nay Triệu Khiêm Phong không có tư cách này! Gia tộc hắn không tồi, nhưng so với thiên đình lại không là gì cả. Cái này chẳng khác nào Âu Dương chọc vào Đạm Thai gia trước kia, căn bản là chuyện cười.
- Không có đủ thực lực, lúc nào cũng sẽ gặp rắc rối.
Nhị thiếu quần áo lụa là của Triệu gia quả nhiên là danh bất hư truyền!
Âu Dương từ lúc ở Bách Hoa thành đã nghe nói về tên tuổi của Triệu Khiêm Phong.
Sắc mặt Triệu Khiêm Phong rất khó nhìn, hắn nhìn Âu Dương, trong mắt có một tia sát ý! Không sai, bị người ta thoáng cái điểm ra chỗ đau lớn nhất của mình, rất nhiều người đều gặp phải ánh mắt như vậy!
Nhưng lần này hắn thật sự sai lầm. Ở đây bất luận là Âu Dương hay Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối đều không phải người hắn có tư cách nhìn thẳng, cho nên khi ánh mắt của hắn xuất hiện, một đạo kiếm quang trực tiếp xẹt qua cổ họng hắn, sau đó nhìn thấy cái đầu đang càu nhàu của Triệu Khiêm Phong rơi xuống dưới chân Ngụy Trung Hưng!
Ngụy Bỉnh Dập tay cầm chiến nhận, giống như đứng yên bất động, mắt lạnh nhìn thi thể của Triệu Khiêm Phong nằm trên mặt đất, trên mặt mang theo vẻ khinh thường nói:
- Một người thông minh sẽ biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc!
Ngụy Bỉnh Dập vẫn lãnh huyết như trước, Thiết Huyết Ma Vương này chưa bao giờ quan tâm đến chuyện giết thêm mấy người!
Sự tình như vậy phát triển vượt qua tưởng tượng của bất cứ người nào, nhưng liên tưởng tới thân phận của hai người, những người ở đây cũng bình thường trở lại, chỉ thấy cường giả thiên đình quay sang Âu Dương ôm quyền nói:
- Thần Tiễn, mặc dù chúng ta là kẻ địch, thế nhưng khí khái của Thần Tiễn, vô số huynh đệ trong thiên đình đều bội phục, nhưng các vị là chủ, cáo từ!
Người này cũng rất thông minh, những lời này của hắn không làm yếu đi khí thế của thiên đình, cũng từ một phương diện nào đấy lấy lòng được Âu Dương.
- Giúp ta chuyển lời cho Khâu Vân Bình, kêu hắn giấu Nghi Quân cho tốt, tiếp theo ta sẽ lấy mạng Nghi Quân!
Âu Dương mỉm cười, hắn thiếu chút nữa quên mất Nghi Quân, người này rất giảo hoạt, từ sau khi cường giả thiên đình xuất hiện, hắn vẫn ẩn núp, không dám xuất hiện, nhưng không có vấn đề gì, Âu Dương vẫn có thể có cơ hội!
Đầu lĩnh kia nghe thấy Âu Dương nói liền biến sắc, sau đó ôm quyền gật đầu với Âu Dương, xoay người rời đi!
Mộng Hi có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Ngụy Bỉnh Dập, sau đó trên mặt hắn xuất hiện vẻ tươi cười, nhưng vẻ tươi cười cũng nhanh chóng biến mất! Mộng Hi biết, nếu như dựa theo tính cách của Âu Dương, có lẽ sẽ không giết một vãn bối như vậy, mặc dù Ngụy Bỉnh Dập lãnh huyết, nhưng nếu không có câu nói phía sau của Âu Dương, Triệu Khiêm Phong cũng sẽ không chết.
Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập giết Triệu Khiêm Phong, kỳ thực cũng không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài, hắn còn có suy nghĩ khác, nếu hôm nay Triệu Khiêm Phong không chết, như vậy Triệu Khiêm Phong khẳng định sẽ ở lại Ngụy gia. Mặc dù có Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập uy hiếp, nhưng một lúc nào đó Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương cũng phải rời khỏi Ngụy gia, ai biết thiên đình có trở lại giết Ngụy gia hay không?
Hiện tại một kiếm của Ngụy Bỉnh Dập chém chết Triệu Khiêm Phong, tổn thất của thiên đình ở đây cũng không quá lớn, cho dù thiên đình muốn trả thù Ngụy gia cũng vô cớ xuất binh!
- Cảm tạ!
Mộng Hi cũng không nói những lời này ra. Vì vậy lúc này nói ra không thích hợp, thế nhưng tâm tư của nàng, Âu Dương lại có thể minh bạch.
/1220
|