Một lão giả bên cạnh Vương Phân phảng phất cảm giác được có gì đó không thích hợp, hắn nhẹ nhàng kéo một người quen bên cạnh hỏi:
- Lưu Hùng, có vấn đề gì sao?
- Không. . . Không có. . .
Lưu Hùng và lão giả Vương Thiên Minh vốn có quan hệ không tồi, thế nhưng lúc này vương gia giống như một đống cứt thối, không ai muốn dính vào! Lưu Hùng biết rõ, từ khi Vương gia tự xưng nhận được bang trợ của Chiến tộc, từ lúc đó vương gia đã xong đời.
Lúc này Lưu Hùng khẳng định không dám nhiều chuyện, bằng không một khi dính dáng đến mình, vậy mình nhất định cũng sẽ xong đời.
Đây không phải đùa giỡn giữa tiểu gia tộc tiểu tông phái, va chạm lần này chính là một chủng tộc cực lớn, một chủng tộc được xưng là chiến lực đệ nhất thiên hạ!
- Lão Vương, các ngươi thực sự quen biết người của Chiến tộc?
Lưu Hùng còn muốn xác nhận một chút, nếu như Vương Thiên Minh chỉ cố làm ra vẻ huyền bí, có thể hắn còn có thể lưu lại tính mệnh.
- Đương nhiên, vị cường giả Chiến tộc này chính là người mà tộc trưởng chúng ta quen biết ở tiền tuyến, ngươi căn bản không thể tưởng tượng vị cường giả Chiến tộc này cường đại như thế nào, tộc trưởng của chúng ta đã đạt được Tiên Tôn, nhưng lại không tiếp được một kích của vị tiền bối này!
Vương Thiên Minh còn đang nói khoác, nhưng nếu Âu Dương ở chỗ này nhất định sẽ trực tiếp vũ nhục hắn!
Một Tiên Tôn cũng xứng so sánh với một Chiến tộc chân chính? Trong trăm vạn chiến tộc, Âu Dương chỉ cần nhắm mắt tùy tiện chọn ra một người, cũng có thể đánh bại mình hiện tại, mà mình cho dù yếu, cũng mạnh hơn Thiên Tôn rất nhiều.
- Vậy sao. . .
Lưu Hùng gật đầu, sau đó quay sang Vương Thiên Minh lắc đầu nói:
- Xin lỗi lão Vương, bên kia ta còn có chút việc, lát nữa nói chuyện. . .
Khi Lưu Hùng rời khỏi chính là lúc Ngụy Trung Hưng mang theo người quay lại.
Lúc này Ngụy Trung Hưng vô cùng tự tin, Chiến Vương đang đợi ở nhà bọn họ, mà đối phương còn chẳng biết xấu hổ nói có Chiến tộc hỗ trợ? Đây quả thực chẳng khác nào muốn chết.
- Thế nào, Trung Hưng hiền chất, có phải đã suy nghĩ rõ ràng rồi không?
Lão đầu Vương Thiên Minh nhìn Ngụy Trung Hưng trở về, lần thứ hai bày ra tư thế cao ngạo, hiện nay Chiến Vương quét ngang thiên hạ, Chiến tộc càng đánh cho thiên đình liên tiếp tháo chạy, lúc này ai dám ngỗ nghịch Chiến tộc?
- Ta hỏi ý kiến gia chủ, gia chủ kêu ta chuyển lời cho vương gia! Kêu Chiến tộc cứ đến đi, chúng ta sẽ bóp chết các ngươi!
Ngụy Trung Hưng hoàn toàn lặp lại lời nói của Âu Dương.
Nhưng lần này người của vương gia lại sửng sốt, đặc biệt Vương Thiên Minh, Vương Thiên Minh có chút không dám tin tưởng nhìn Ngụy Trung Hưng tức giận nói:
- Hiền chất, việc này không thể hồ đồ như vậy, ngươi nên mau chóng bẩm báo cho gia tộc các ngươi, bằng không xảy ra chuyện toàn bộ Ngụy gia các ngươi đều gặp phải tai ương! Hiện nay chúng ta mang theo thành ý. . .
Lão đầu mới nói đến thành ý, chợt nghe từ phía xa truyền đến thanh âm:
- Chúng ta thấy được thành ý của ngươi rồi! Cho nên ngươi để lại thành ý rồi rời đi.
Đây là Âu Dương, lần này vương gia mang theo đủ loại sính lễ tới đây, nếu đã đưa tới, Âu Dương đương nhiên không định để bọn họ mang về, cho nên mới có câu nói lưu lại thành ý rồi rời đi.
Vương Thiên Minh cũng không minh bạch ý tứ của Âu Dương, hắn lại nghe ra, đối phương kêu lưu lại sính lễ, xem ra việc này đã thành! Hắn cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này. . .
Vương Thiên Minh mới nói được phân nửa, hắn đã cảm giác mặt mình tê rần, sau đó một trận huyết hồng từ trên mặt hắn bay ra.
Cái tát này là của Mộng Hi, nó cũng không đơn giản là một cái tát, trực tiếp biến nửa bên mặt của lão Vương thành nát nhừ. . .
- A. . .
Lão Vương hét thảm một tiếng, sau đó ôm lấy mặt mình, hắn phẫn nộ nhìn Mộng Hi, hắn đương nhiên biết, ở Ngụy gia, kỳ thực là nữ nhân quyết định tất cả, xem ra, nữ nhân này có bối phận cao hơn hắn không ít.
- Ngươi mà cũng xứng gọi là tiểu huynh đệ! Ngươi nghĩ mình là ai! Mau chóng kêu Chiến tộc gì đó của các ngươi cút đến Ngụy gia nhận lấy cái chết!
Lúc này Mộng Hi quá trâu bò, có Âu Dương ở đây, Chiến tộc tốt nhất đừng đến, tới đây chính là tìm chết !
- Được! Được. . . Ngụy gia các ngươi giỏi lắm!
Lão Vương cũng biết hôm nay mình không thể ở lại Ngụy gia chiếm tiện nghi , hắn hung hăng nhìn mọi người, sau đó mang theo người của vương gia quay đầu rời đi!
- Ta hi vọng ngươi nói thật, tốt nhất ngươi hãy mang đến cho ta một Chiến tộc, bằng không ta sẽ huyết tẩy Vương gia các ngươi. . . Chó gà không tha!
Ánh mắt của Âu Dương vô cùng lạnh lùng, nếu như thực sự người tới là một Chiến tộc, cho dù là một Hầu loan, Âu Dương cũng có thể buông tha cho Vương gia, còn nếu Vương gia không đến, đó chính là bọn họ cố ý giở trò, mượn danh Chiến tộc đi làm chuyện ác.
Âu Dương tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào mượn tên Chiến tộc, cho nên nếu như Vương gia không thể khiến Âu Dương thoả mãn, như vậy bọn họ phỏng chừng sẽ chết chắc.
Chó gà không tha. . . Lời này quá độc ác, sau khi người của Vương gia rời đi, mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Âu Dương! Làm sao là sùng bái? Nếu là người bình thường nói như vậy, trong mắt những người khác chắc chắn là tàn nhẫn, nhưng trong mắt những người khác Âu Dương gần như là thần linh, lời thần linh nói ra chính là nghiêm phạt ác nhân. . .
Âu Dương lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người ở đây nhẹ giọng nói:
- Đây là chuyện nội bộ của Chiến tộc chúng ta, ta hi vọng không có bất cứ người nào nhiều chuyện.
- Vâng. .vâng .
Nghe thấy lời nói của Âu Dương, một số gia tộc có quan hệ với Vương gia hữu dự định mật báo đều bỏ đi chủ ý trong lòng mình. Âu Dương là thân phận gì, nếu như hắn muốn một người chết, như vậy ai dám bảo đảm cho người đó?
- Thực không thú vị, ta còn tưởng có thể nhìn thấy đại chiến nội bộ của chiến tộc, xem ra thất vọng rồi.
Ngụy Bỉnh Dập ôm đầu mình tựa vào một gốc cây quế.
- Vậy làm ngươi thực sự thất vọng rồi!
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, xoay người đi, còn Ngụy Bỉnh Dập lại nhún vai nói với Mộng Hi đứng bên cạnh:
- Ta đôi khi có suy nghĩ, nếu Ma Vương ta có thể đổi làm Chiến Vương của Âu Dương một lát thì tốt rồi, trên đời này không có chủng tộc nào tốt hơn Chiến tộc!
- Cái gì?
Tiểu Thiên hiển nhiên không hiểu được ý tứ của Ngụy Bỉnh Dập.
- Ngu ngốc! Cho dù Ma tộc có cường thịnh đoàn kết như thế nào, kỳ thực nội bộ cũng luôn tồn tại bất hòa, chỉ có điều hiện tại là thời gian đại chiến, không ai muốn làm loạn phản đối Ma Vương mà thôi. Nếu là bình thường, luôn luôn gặp phải một số kẻ không may.
- Nhưng loại chuyện này lại không phát sinh trong Chiến tộc. Mỗi một Chiến tộc đều vì Chiến Vương mà sinh ra. Từ nhỏ bọn họ đã được giao cho ý chí vĩnh viễn trung thành với Chiến Vương. Nếu như bọn họ phản bội lại ý chí này, như vậy lực lượng mà bọn họ tu luyện sẽ biến mất! Chiến tộc không giống với chúng ta. Chúng ta tu luyện lực lượng, còn Chiến tộc tu luyện phương pháp thánh chiến. Ngươi đã hiểu chưa?
- Lưu Hùng, có vấn đề gì sao?
- Không. . . Không có. . .
Lưu Hùng và lão giả Vương Thiên Minh vốn có quan hệ không tồi, thế nhưng lúc này vương gia giống như một đống cứt thối, không ai muốn dính vào! Lưu Hùng biết rõ, từ khi Vương gia tự xưng nhận được bang trợ của Chiến tộc, từ lúc đó vương gia đã xong đời.
Lúc này Lưu Hùng khẳng định không dám nhiều chuyện, bằng không một khi dính dáng đến mình, vậy mình nhất định cũng sẽ xong đời.
Đây không phải đùa giỡn giữa tiểu gia tộc tiểu tông phái, va chạm lần này chính là một chủng tộc cực lớn, một chủng tộc được xưng là chiến lực đệ nhất thiên hạ!
- Lão Vương, các ngươi thực sự quen biết người của Chiến tộc?
Lưu Hùng còn muốn xác nhận một chút, nếu như Vương Thiên Minh chỉ cố làm ra vẻ huyền bí, có thể hắn còn có thể lưu lại tính mệnh.
- Đương nhiên, vị cường giả Chiến tộc này chính là người mà tộc trưởng chúng ta quen biết ở tiền tuyến, ngươi căn bản không thể tưởng tượng vị cường giả Chiến tộc này cường đại như thế nào, tộc trưởng của chúng ta đã đạt được Tiên Tôn, nhưng lại không tiếp được một kích của vị tiền bối này!
Vương Thiên Minh còn đang nói khoác, nhưng nếu Âu Dương ở chỗ này nhất định sẽ trực tiếp vũ nhục hắn!
Một Tiên Tôn cũng xứng so sánh với một Chiến tộc chân chính? Trong trăm vạn chiến tộc, Âu Dương chỉ cần nhắm mắt tùy tiện chọn ra một người, cũng có thể đánh bại mình hiện tại, mà mình cho dù yếu, cũng mạnh hơn Thiên Tôn rất nhiều.
- Vậy sao. . .
Lưu Hùng gật đầu, sau đó quay sang Vương Thiên Minh lắc đầu nói:
- Xin lỗi lão Vương, bên kia ta còn có chút việc, lát nữa nói chuyện. . .
Khi Lưu Hùng rời khỏi chính là lúc Ngụy Trung Hưng mang theo người quay lại.
Lúc này Ngụy Trung Hưng vô cùng tự tin, Chiến Vương đang đợi ở nhà bọn họ, mà đối phương còn chẳng biết xấu hổ nói có Chiến tộc hỗ trợ? Đây quả thực chẳng khác nào muốn chết.
- Thế nào, Trung Hưng hiền chất, có phải đã suy nghĩ rõ ràng rồi không?
Lão đầu Vương Thiên Minh nhìn Ngụy Trung Hưng trở về, lần thứ hai bày ra tư thế cao ngạo, hiện nay Chiến Vương quét ngang thiên hạ, Chiến tộc càng đánh cho thiên đình liên tiếp tháo chạy, lúc này ai dám ngỗ nghịch Chiến tộc?
- Ta hỏi ý kiến gia chủ, gia chủ kêu ta chuyển lời cho vương gia! Kêu Chiến tộc cứ đến đi, chúng ta sẽ bóp chết các ngươi!
Ngụy Trung Hưng hoàn toàn lặp lại lời nói của Âu Dương.
Nhưng lần này người của vương gia lại sửng sốt, đặc biệt Vương Thiên Minh, Vương Thiên Minh có chút không dám tin tưởng nhìn Ngụy Trung Hưng tức giận nói:
- Hiền chất, việc này không thể hồ đồ như vậy, ngươi nên mau chóng bẩm báo cho gia tộc các ngươi, bằng không xảy ra chuyện toàn bộ Ngụy gia các ngươi đều gặp phải tai ương! Hiện nay chúng ta mang theo thành ý. . .
Lão đầu mới nói đến thành ý, chợt nghe từ phía xa truyền đến thanh âm:
- Chúng ta thấy được thành ý của ngươi rồi! Cho nên ngươi để lại thành ý rồi rời đi.
Đây là Âu Dương, lần này vương gia mang theo đủ loại sính lễ tới đây, nếu đã đưa tới, Âu Dương đương nhiên không định để bọn họ mang về, cho nên mới có câu nói lưu lại thành ý rồi rời đi.
Vương Thiên Minh cũng không minh bạch ý tứ của Âu Dương, hắn lại nghe ra, đối phương kêu lưu lại sính lễ, xem ra việc này đã thành! Hắn cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này. . .
Vương Thiên Minh mới nói được phân nửa, hắn đã cảm giác mặt mình tê rần, sau đó một trận huyết hồng từ trên mặt hắn bay ra.
Cái tát này là của Mộng Hi, nó cũng không đơn giản là một cái tát, trực tiếp biến nửa bên mặt của lão Vương thành nát nhừ. . .
- A. . .
Lão Vương hét thảm một tiếng, sau đó ôm lấy mặt mình, hắn phẫn nộ nhìn Mộng Hi, hắn đương nhiên biết, ở Ngụy gia, kỳ thực là nữ nhân quyết định tất cả, xem ra, nữ nhân này có bối phận cao hơn hắn không ít.
- Ngươi mà cũng xứng gọi là tiểu huynh đệ! Ngươi nghĩ mình là ai! Mau chóng kêu Chiến tộc gì đó của các ngươi cút đến Ngụy gia nhận lấy cái chết!
Lúc này Mộng Hi quá trâu bò, có Âu Dương ở đây, Chiến tộc tốt nhất đừng đến, tới đây chính là tìm chết !
- Được! Được. . . Ngụy gia các ngươi giỏi lắm!
Lão Vương cũng biết hôm nay mình không thể ở lại Ngụy gia chiếm tiện nghi , hắn hung hăng nhìn mọi người, sau đó mang theo người của vương gia quay đầu rời đi!
- Ta hi vọng ngươi nói thật, tốt nhất ngươi hãy mang đến cho ta một Chiến tộc, bằng không ta sẽ huyết tẩy Vương gia các ngươi. . . Chó gà không tha!
Ánh mắt của Âu Dương vô cùng lạnh lùng, nếu như thực sự người tới là một Chiến tộc, cho dù là một Hầu loan, Âu Dương cũng có thể buông tha cho Vương gia, còn nếu Vương gia không đến, đó chính là bọn họ cố ý giở trò, mượn danh Chiến tộc đi làm chuyện ác.
Âu Dương tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào mượn tên Chiến tộc, cho nên nếu như Vương gia không thể khiến Âu Dương thoả mãn, như vậy bọn họ phỏng chừng sẽ chết chắc.
Chó gà không tha. . . Lời này quá độc ác, sau khi người của Vương gia rời đi, mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Âu Dương! Làm sao là sùng bái? Nếu là người bình thường nói như vậy, trong mắt những người khác chắc chắn là tàn nhẫn, nhưng trong mắt những người khác Âu Dương gần như là thần linh, lời thần linh nói ra chính là nghiêm phạt ác nhân. . .
Âu Dương lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người ở đây nhẹ giọng nói:
- Đây là chuyện nội bộ của Chiến tộc chúng ta, ta hi vọng không có bất cứ người nào nhiều chuyện.
- Vâng. .vâng .
Nghe thấy lời nói của Âu Dương, một số gia tộc có quan hệ với Vương gia hữu dự định mật báo đều bỏ đi chủ ý trong lòng mình. Âu Dương là thân phận gì, nếu như hắn muốn một người chết, như vậy ai dám bảo đảm cho người đó?
- Thực không thú vị, ta còn tưởng có thể nhìn thấy đại chiến nội bộ của chiến tộc, xem ra thất vọng rồi.
Ngụy Bỉnh Dập ôm đầu mình tựa vào một gốc cây quế.
- Vậy làm ngươi thực sự thất vọng rồi!
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, xoay người đi, còn Ngụy Bỉnh Dập lại nhún vai nói với Mộng Hi đứng bên cạnh:
- Ta đôi khi có suy nghĩ, nếu Ma Vương ta có thể đổi làm Chiến Vương của Âu Dương một lát thì tốt rồi, trên đời này không có chủng tộc nào tốt hơn Chiến tộc!
- Cái gì?
Tiểu Thiên hiển nhiên không hiểu được ý tứ của Ngụy Bỉnh Dập.
- Ngu ngốc! Cho dù Ma tộc có cường thịnh đoàn kết như thế nào, kỳ thực nội bộ cũng luôn tồn tại bất hòa, chỉ có điều hiện tại là thời gian đại chiến, không ai muốn làm loạn phản đối Ma Vương mà thôi. Nếu là bình thường, luôn luôn gặp phải một số kẻ không may.
- Nhưng loại chuyện này lại không phát sinh trong Chiến tộc. Mỗi một Chiến tộc đều vì Chiến Vương mà sinh ra. Từ nhỏ bọn họ đã được giao cho ý chí vĩnh viễn trung thành với Chiến Vương. Nếu như bọn họ phản bội lại ý chí này, như vậy lực lượng mà bọn họ tu luyện sẽ biến mất! Chiến tộc không giống với chúng ta. Chúng ta tu luyện lực lượng, còn Chiến tộc tu luyện phương pháp thánh chiến. Ngươi đã hiểu chưa?
/1220
|