Âu Dương vung tay, nghịch thiên hoàn vù một tiếng, bay đến trước mặt nam tử hắc y, nam tử hắc y đưa tay bắt lấy nghịch thiên hoàn ngân sắc bay tới! Nghịch thiên hoàn ngân sắc! Trong nháy mắt hắn bắt lấy nghịch thiên hoàn, hắn đã vững tin đây tuyệt đối là nghịch thiên hoàn! Bởi vì trong đan dược này mang theo một loại uy nghiêm của Tiên Tôn, tên gia hỏa này thậm chí hoài nghi, nếu như hiện tại mình ăn viên đan dược này vào, lập tức có thể trở thành Tiên Tôn hay không!
- Thế nào? Cái giá của ta thoả mãn chứ?
Âu Dương mỉm cười nhìn nam tử hắc y.
Lúc này, không riêng gì nam tử hắc y, cho dù là Hồng Doanh cũng dùng một loại nhãn thần khó tin nhìn Âu Dương.
Hồng Doanh cũng xuất thân danh môn, chỉ có điều sau này thiên đình phá phương bắc, nàng mới lưu lạc đến nông nỗi này. Đương nhiên nàng cũng từng nghe nói về nghịch thiên hoàn, lúc này lại xuất hiện một nam nhân nguyện ý dùng nghịch thiên hoàn chuộc thân cho nàng, có thể nói, lúc này Hồng Doanh rất cảm động! Hồng Doanh cũng không ngốc đến mức cho rằng giá trị của mình bằng một viên nghịch thiên hoàn, nhưng hiện giờ chuyện này không trọng yếu, bởi vì Hồng Doanh cảm thấy, chỉ cần trong lòng nam nhân này mình đáng giá là đủ rồi.
- Xin hỏi quý tính của tiên sinh?
Nam tử hắc y nhìn Âu Dương, hắn đã nhìn ra, Âu Dương xuất ra nghịch thiên hoàn, trên mặt hoàn toàn không có vẻ luyến tiếc, chuyện này theo hắn thấy là không thể tưởng tượng.
- Ta? Ta họ Âu!
Âu Dương kéo tay Hồng Doanh, sau đó cười ha ha, bước ra khỏi Dục Tiên lâu! Ngụy Bỉnh Dập cầm lấy một bầu rượu trên bàn, lảo đảo đi theo phía sau Âu Dương...
- Ta họ Âu. . .
Nam tử hắc y nhớ đến lời nói của Âu Dương, mặt hắn biến sắc ! Mặc dù họ Âu không phải thế gia vọng tộc, nhưng tại tiên giới tìm ra hơn mười mấy vạn người họ này hoàn toàn không có áp lực. Nhưng có thể xuất ra nghịch thiên hoàn mà không thèm quan tâm, còn là họ Âu, trên đời này chỉ có một người! Đó chính là Thần Tiễn Âu Dương!
Thần Tiễn! Nam tử hắc y hoàn toàn ngây người, mặc dù Dục Tiên lâu có quan hệ với thiên đình, nhưng hắn thề, Dục Tiên lâu tuyệt đối không dám để lộ chuyện hôm nay, bởi vì việc này quan hệ quá lớn. Nếu như bởi vì Dục Tiên bọn họ lắm miệng để thiên đình đuổi theo, nam tử hắc y hoàn toàn không chút nghi ngờ, mũi mũi tên của Âu Dương sẽ tiêu diệt tổng bộ của Dục Tiên lâu, sau đó để Dục Tiên lâu biến mất khỏi tiên giới!
Tú bà nhìn sắc mặt âm tình bất định của nam tử hắc y, vừa rồi câu nói cuối cùng của Âu Dương chỉ truyền âm cho nam tử hắc y, cho nên ở đây chỉ có nam tử hắc y biết thân phận của Âu Dương.
- Tổng quản. . . Chuyện này có chút không hợp quy củ. . .
Mặc dù tú bà nói như vậy, nhưng trong mắt bà ta vẫn có vẻ tham lam với nghịch thiên hoàn.
- Bớt nói nhảm đi, chuyện xảy ra hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được phép nói ra, bằng không đừng trách ta vô tình!
Nam tử hắc y nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi!
- Chuyện này. . .
Tú bà còn muốn nói cái gì, nhưng nam tử hắc y đã quay đầu lại nói:
- Quy củ? Ngươi nhớ kỹ, quy củ là chế định của cường giả cho người yếu, để người yếu tuân thủ, toàn bộ tiên giới tuyệt đối không có người nào có thể khiến vị tiên sinh vừa rồi tuân thủ quy củ! Ngươi đừng nghĩ ta sẽ độc chiếm đan dược này, ta sẽ báo cáo chuyện này lên trên.
Nam tử hắc ý đương nhiên biết suy nghĩ của tú bà.
Những lời này của hắn không chỉ cảnh cáo tú bà, đồng thời cũng nói cho những người có mặt ở đây, người đó không phải người các ngươi có thể chọc vào, đừng đa sự. .
Bóng đêm trong ánh sáng đèn dầu thành thị không có vẻ mỹ lệ như thôn quê, nhưng đi trong tiếng người ồn ào, phố xá sầm uất, Âu Dương lại có một loại cảm thụ khác.
- Tiên sinh. . . Hồng Doanh đa tạ tiên sinh. . .
Từ khi Hồng Doanh đi theo Âu Dương đến bây giờ, đây là câu đầu tiên mở miệng, lúc này Hồng Doanh đã hoàn toàn xem Âu Dương là ân nhân cứu mạng. Mặc dù Hồng Doanh nghĩ Âu Dương có thể cũng coi trọng dung mạo của nàng, thế nhưng Hồng Doanh nghĩ, đi theo Âu Dương dù sao cũng tốt hơn nhiều đám nam nhân trong thanh lâu. . .
- Không cần cảm tạ ta, ta làm việc cũng không quản chuyện tốt hay chuyện xấu, đều là tùy tính làm mà thôi!
Âu Dương mua hai xiên mứt quả, một xiên mình cầm ăn, một xiên đưa cho Hồng Doanh. Hồng Doanh cầm xiên mứt quả trong tay, trong mắt có vẻ ngạc nhiên.
- Chạy nhanh như vậy cũng không chờ ta một chút!
Ngụy Bỉnh Dập đã từ phía sau đi lên, hắn đi tới bên cạnh Âu Dương nói:
- Lão đệ, thực sự có ý tứ với cô nương này sao?
Những lời này Ngụy Bỉnh Dập nhìn như là đùa giỡn Âu Dương, trên thực tế hắn đang đùa giỡn Hồng Doanh.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói của Ngụy Bỉnh Dập, Hồng Doanh thoáng chốc đỏ mặt, nhưng Hồng Doanh cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không thích hợp. Dù sao nàng cũng là nữ nhân, nhưng từ trên người Âu Dương nàng không nhận ra vẻ yêu thích nàng, biểu hiện của Âu Dương giống như một loại thương hại! Đúng, chính là thương hại.
- Câu này của ngươi để cho Vệ Thi biết được, ta coi như xong đời!
Âu Dương trừng mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập. Mình cứu Hồng Doanh chính là vì tiếng đàn tỳ bà của nàng khiến mình cảm động mà thôi, hoàn toàn không quan hệ đến tình yêu nam nữ!
- Vệ Thi!
Nghe thấy cái tên này Hồng Doanh biến sắc ! Toàn bộ tiên giới ai chẳng biết Vệ Thi? Từ trong lời nói của Âu Dương, Hồng Doanh phảng phất như đọc ra cái gì!
- Ngươi. . . Ngươi là. . .
Hồng Doanh nhìn nam tử toàn thân mặc trường bào nguyệt sắc, nàng có chút không thể tin được phán đoán của mình.
- Không sai, tên gia hỏa này chính là kẻ chơi lửa giỏi nhất, chơi tên cũng giỏi nhất.
Những lời này của Ngụy Bỉnh Dập hoàn toàn khiến Hồng Doanh chấn kinh!
Người gây náo loạn thiên đình long trời lở đất, trong một ngày một đêm liên tục giết chết tam đại cường giả thiên đình, xuống địa ngục chém Minh Hậu, ung dung thoát khỏi sự truy sát của mấy vạn cường giả thiên đình. Sau đó ở Liên Thiên Giang giết chết tiên vương Nghi Quân, ở Hạo Thiên thành giết chết Vu Tổ Trịnh Tú Nhi, Thần Tiễn Âu Dương. . . Đây là một nhân vật gần như thần thoại, nhưng lúc này nhân vật đó lại đứng trước mặt mình, hơn nữa còn ma xui quỷ khiến cứu mình? Hồng Doanh cho dù rất thông minh, lúc này đầu óc cũng cảm thấy mê muội!
- Ngươi. . . Ngươi thật sự là. . .
Hồng Doanh bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình, dáng vẻ động nhân như vậy khiến rất nhiều người trong chợ đêm dừng chân ngắm nhìn.
- Ta là ai không quan trọng, kỳ thực ngươi nên nghĩ là, nơi này là Thiên Nam, nếu ta không phải còn tốt, như vậy ngươi còn có thể an toàn, nếu ta phải, vậy ngươi thực sự phiền phức !
Âu Dương ăn xong viên mứt quả cuối cùng, cầm que tre tiện tay ném đi, que tre giống như một thanh lưỡi dao sắc bén, vù một tiếng cắm vào trong bức tường.
Sau đó Âu Dương chỉ vào phủ đệ cực lớn phía trước nói:
- Lần trước còn không chú ý, không ngờ nơi ở của Tiểu Thiên lại náo nhiệt như vậy!
Không sai, vị trí Âu Dương vừa ném que tre vừa vặn chính là Ngụy gia, nhưng lúc này Âu Dương còn đang suy nghĩ có nên tiến vào hay không. Lần này không giống với lần trước, lần trước thiên đình không dám làm gì bọn họ, bọn họ có thể nghênh ngang đi đến bất cứ nơi nào, nhưng hiện tại bọn họ đang bị truy sát, nếu tiến vào Ngụy gia, có thể sẽ mang đến họa diệt tộc cho Ngụy gia!
- Thế nào? Cái giá của ta thoả mãn chứ?
Âu Dương mỉm cười nhìn nam tử hắc y.
Lúc này, không riêng gì nam tử hắc y, cho dù là Hồng Doanh cũng dùng một loại nhãn thần khó tin nhìn Âu Dương.
Hồng Doanh cũng xuất thân danh môn, chỉ có điều sau này thiên đình phá phương bắc, nàng mới lưu lạc đến nông nỗi này. Đương nhiên nàng cũng từng nghe nói về nghịch thiên hoàn, lúc này lại xuất hiện một nam nhân nguyện ý dùng nghịch thiên hoàn chuộc thân cho nàng, có thể nói, lúc này Hồng Doanh rất cảm động! Hồng Doanh cũng không ngốc đến mức cho rằng giá trị của mình bằng một viên nghịch thiên hoàn, nhưng hiện giờ chuyện này không trọng yếu, bởi vì Hồng Doanh cảm thấy, chỉ cần trong lòng nam nhân này mình đáng giá là đủ rồi.
- Xin hỏi quý tính của tiên sinh?
Nam tử hắc y nhìn Âu Dương, hắn đã nhìn ra, Âu Dương xuất ra nghịch thiên hoàn, trên mặt hoàn toàn không có vẻ luyến tiếc, chuyện này theo hắn thấy là không thể tưởng tượng.
- Ta? Ta họ Âu!
Âu Dương kéo tay Hồng Doanh, sau đó cười ha ha, bước ra khỏi Dục Tiên lâu! Ngụy Bỉnh Dập cầm lấy một bầu rượu trên bàn, lảo đảo đi theo phía sau Âu Dương...
- Ta họ Âu. . .
Nam tử hắc y nhớ đến lời nói của Âu Dương, mặt hắn biến sắc ! Mặc dù họ Âu không phải thế gia vọng tộc, nhưng tại tiên giới tìm ra hơn mười mấy vạn người họ này hoàn toàn không có áp lực. Nhưng có thể xuất ra nghịch thiên hoàn mà không thèm quan tâm, còn là họ Âu, trên đời này chỉ có một người! Đó chính là Thần Tiễn Âu Dương!
Thần Tiễn! Nam tử hắc y hoàn toàn ngây người, mặc dù Dục Tiên lâu có quan hệ với thiên đình, nhưng hắn thề, Dục Tiên lâu tuyệt đối không dám để lộ chuyện hôm nay, bởi vì việc này quan hệ quá lớn. Nếu như bởi vì Dục Tiên bọn họ lắm miệng để thiên đình đuổi theo, nam tử hắc y hoàn toàn không chút nghi ngờ, mũi mũi tên của Âu Dương sẽ tiêu diệt tổng bộ của Dục Tiên lâu, sau đó để Dục Tiên lâu biến mất khỏi tiên giới!
Tú bà nhìn sắc mặt âm tình bất định của nam tử hắc y, vừa rồi câu nói cuối cùng của Âu Dương chỉ truyền âm cho nam tử hắc y, cho nên ở đây chỉ có nam tử hắc y biết thân phận của Âu Dương.
- Tổng quản. . . Chuyện này có chút không hợp quy củ. . .
Mặc dù tú bà nói như vậy, nhưng trong mắt bà ta vẫn có vẻ tham lam với nghịch thiên hoàn.
- Bớt nói nhảm đi, chuyện xảy ra hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được phép nói ra, bằng không đừng trách ta vô tình!
Nam tử hắc y nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi!
- Chuyện này. . .
Tú bà còn muốn nói cái gì, nhưng nam tử hắc y đã quay đầu lại nói:
- Quy củ? Ngươi nhớ kỹ, quy củ là chế định của cường giả cho người yếu, để người yếu tuân thủ, toàn bộ tiên giới tuyệt đối không có người nào có thể khiến vị tiên sinh vừa rồi tuân thủ quy củ! Ngươi đừng nghĩ ta sẽ độc chiếm đan dược này, ta sẽ báo cáo chuyện này lên trên.
Nam tử hắc ý đương nhiên biết suy nghĩ của tú bà.
Những lời này của hắn không chỉ cảnh cáo tú bà, đồng thời cũng nói cho những người có mặt ở đây, người đó không phải người các ngươi có thể chọc vào, đừng đa sự. .
Bóng đêm trong ánh sáng đèn dầu thành thị không có vẻ mỹ lệ như thôn quê, nhưng đi trong tiếng người ồn ào, phố xá sầm uất, Âu Dương lại có một loại cảm thụ khác.
- Tiên sinh. . . Hồng Doanh đa tạ tiên sinh. . .
Từ khi Hồng Doanh đi theo Âu Dương đến bây giờ, đây là câu đầu tiên mở miệng, lúc này Hồng Doanh đã hoàn toàn xem Âu Dương là ân nhân cứu mạng. Mặc dù Hồng Doanh nghĩ Âu Dương có thể cũng coi trọng dung mạo của nàng, thế nhưng Hồng Doanh nghĩ, đi theo Âu Dương dù sao cũng tốt hơn nhiều đám nam nhân trong thanh lâu. . .
- Không cần cảm tạ ta, ta làm việc cũng không quản chuyện tốt hay chuyện xấu, đều là tùy tính làm mà thôi!
Âu Dương mua hai xiên mứt quả, một xiên mình cầm ăn, một xiên đưa cho Hồng Doanh. Hồng Doanh cầm xiên mứt quả trong tay, trong mắt có vẻ ngạc nhiên.
- Chạy nhanh như vậy cũng không chờ ta một chút!
Ngụy Bỉnh Dập đã từ phía sau đi lên, hắn đi tới bên cạnh Âu Dương nói:
- Lão đệ, thực sự có ý tứ với cô nương này sao?
Những lời này Ngụy Bỉnh Dập nhìn như là đùa giỡn Âu Dương, trên thực tế hắn đang đùa giỡn Hồng Doanh.
Quả nhiên, nghe thấy câu nói của Ngụy Bỉnh Dập, Hồng Doanh thoáng chốc đỏ mặt, nhưng Hồng Doanh cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy không thích hợp. Dù sao nàng cũng là nữ nhân, nhưng từ trên người Âu Dương nàng không nhận ra vẻ yêu thích nàng, biểu hiện của Âu Dương giống như một loại thương hại! Đúng, chính là thương hại.
- Câu này của ngươi để cho Vệ Thi biết được, ta coi như xong đời!
Âu Dương trừng mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập. Mình cứu Hồng Doanh chính là vì tiếng đàn tỳ bà của nàng khiến mình cảm động mà thôi, hoàn toàn không quan hệ đến tình yêu nam nữ!
- Vệ Thi!
Nghe thấy cái tên này Hồng Doanh biến sắc ! Toàn bộ tiên giới ai chẳng biết Vệ Thi? Từ trong lời nói của Âu Dương, Hồng Doanh phảng phất như đọc ra cái gì!
- Ngươi. . . Ngươi là. . .
Hồng Doanh nhìn nam tử toàn thân mặc trường bào nguyệt sắc, nàng có chút không thể tin được phán đoán của mình.
- Không sai, tên gia hỏa này chính là kẻ chơi lửa giỏi nhất, chơi tên cũng giỏi nhất.
Những lời này của Ngụy Bỉnh Dập hoàn toàn khiến Hồng Doanh chấn kinh!
Người gây náo loạn thiên đình long trời lở đất, trong một ngày một đêm liên tục giết chết tam đại cường giả thiên đình, xuống địa ngục chém Minh Hậu, ung dung thoát khỏi sự truy sát của mấy vạn cường giả thiên đình. Sau đó ở Liên Thiên Giang giết chết tiên vương Nghi Quân, ở Hạo Thiên thành giết chết Vu Tổ Trịnh Tú Nhi, Thần Tiễn Âu Dương. . . Đây là một nhân vật gần như thần thoại, nhưng lúc này nhân vật đó lại đứng trước mặt mình, hơn nữa còn ma xui quỷ khiến cứu mình? Hồng Doanh cho dù rất thông minh, lúc này đầu óc cũng cảm thấy mê muội!
- Ngươi. . . Ngươi thật sự là. . .
Hồng Doanh bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình, dáng vẻ động nhân như vậy khiến rất nhiều người trong chợ đêm dừng chân ngắm nhìn.
- Ta là ai không quan trọng, kỳ thực ngươi nên nghĩ là, nơi này là Thiên Nam, nếu ta không phải còn tốt, như vậy ngươi còn có thể an toàn, nếu ta phải, vậy ngươi thực sự phiền phức !
Âu Dương ăn xong viên mứt quả cuối cùng, cầm que tre tiện tay ném đi, que tre giống như một thanh lưỡi dao sắc bén, vù một tiếng cắm vào trong bức tường.
Sau đó Âu Dương chỉ vào phủ đệ cực lớn phía trước nói:
- Lần trước còn không chú ý, không ngờ nơi ở của Tiểu Thiên lại náo nhiệt như vậy!
Không sai, vị trí Âu Dương vừa ném que tre vừa vặn chính là Ngụy gia, nhưng lúc này Âu Dương còn đang suy nghĩ có nên tiến vào hay không. Lần này không giống với lần trước, lần trước thiên đình không dám làm gì bọn họ, bọn họ có thể nghênh ngang đi đến bất cứ nơi nào, nhưng hiện tại bọn họ đang bị truy sát, nếu tiến vào Ngụy gia, có thể sẽ mang đến họa diệt tộc cho Ngụy gia!
/1220
|