Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Chương 19

/35


Từng tia đèn mỏng manh chằng chịt quét liên tục trong không gian đặc quánh tiếng nhạc ồn ào. Đêm event, quán bar đông nghẹt người. Mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi phấn son trộn vào nhau buốt mũi.

Ngồi trong một góc kín gần bục DJ, Quân nhàn rỗi nghịch ngợm cùng điếu thuốc, cái miệng xinh xinh chu ra thổi khói thành vòng tròn.

Thỉnh thoảng, cô đưa mắt nhìn lên bục DJ nơi Đăng đang đánh nhạc. Anh chàng DJ trên kia ngạo mạn và ngông cuồng, lạnh lùng không để ai trong mắt nhưng phảng phất sự cô độc cuốn hút. So với chàng trai nhiệt tình và ham vui hôm nay cô gặp thì khác đến mức như hai con người riêng biệt.

Thôi nhìn Đăng, Quân quét ánh mắt thờ ơ vào màn hình TV treo trên tường quán đang chiếu phim Kẻ Cướp Tia Sét. Bộ phim này cô đã xem rất nhiều lần, một trong số những lần đó là xem cùng với Thiên.

…..

“Đưa điều khiển cho em! Xem kêch HBO nhanh!”

Quân đứng chống tay nhìn Thiên đang ngồi trên salong chuyển kênh liên tục tìm các chương trình thể thao.

“Không! Xem thể thao. Phim cũ không mà coi gì.”

Thiên bướng bỉnh cãi lại, mặt như đứa con nít háo hắng.

“Anh về phòng anh mà xem! Đưa điều khiển đây.”

Quân phụng phịu dậm chân.

“Màn hình dưới này to hơn.”

Thiên vẫn dương dương tự đắc, miệng cười ranh mãnh, ngón tay cái ấn liên tục trên điều khiển. Cuối cùng anh dừng lại để thao dõi một giải đấu Tenis.

“Anh có đưa cho em không?”

Quân nghiến răng đe dọa.

“Có ngon thì em dành lấy đi.”

Thiên giật giật hai bên lông mày, vẻ mặt đầy thách thức. Nhìn cô giận dỗi thế này đáng yêu quá, anh muốn chọc cô thêm lúc nữa.

“Em không thèm tranh giành với anh. Em về phòng coi cũng được. Nhưng từ nay em không bao giờ ngồi xem TV với anh nữa.”

Quân giận thật sự, vẻ mặt ấm ức như đứa trẻ chuẩn bị khóc. Từ ngày biết yêu, dường như mọi cảm xúc đều nối với tuyến nước mắt của cô. Tức giận, vui mừng hay buồn rầu cô đều muốn khóc.

Ngay khi Quân vừa quay đầu bỏ đi thì cổ tay bất ngờ bị Thiên nắm lấy kéo mạnh. Trong chớp mắt, cô ngồi trọn vẹ trong lòng anh.

“Kênh HBO của em đây.”

Dịu dàng hôn lên tóc Quân, Thiên đồng thời nhanh tay chuyển kênh.

Thế là hôm đó Thiên đã thắng trong việc dành lấy điều khiển nhưng cuối cùng lại ngoan ngoãn ôm Quân vào lòng mà xem phim.

Còn Quân là người nằng nặc đòi xem phim nhưng cuối cùng lại gục trong lòng Thiên mà ngủ ngon lành.

……

Rít một hơi thuốc dài, Quân chậm rãi nhả từng tầng khói đục ngầu. Tự nhiên cô thấy nhớ Thiên quá! Giờ anh đang làm gì? Có đang lo cho cô? Hay là đang rất vui vẻ bên gia đình người bác và cô chị họ xinh đẹp? Trong lòng anh, liệu cô có phải là người quan trọng nhất?

Cùng với ngổn ngang suy nghĩ, Quân như chìm vào một thế giới hoàn toàn khác, thậm chí không biết xung quanh đang diễn ra những gì.

Dùng rượu để đè đi cảm giác tự ái đang dâng lên đắng cổ họng, cô chán nản thở dài rồi mồi một điếu thuốc khác.

“Nãy giờ phục vụ đổ gạt tàn cho em mấy lần rồi đấy.”

Tiếng Đăng bất ngờ vang lên ngay bên cạnh. Quân giật mình nhìn anh, giờ mới phát hiện ra nhạc đã xuống, trên sân khấu MC đang chủ trì event, mọi người đang reo hò phấn khích.

“Thuốc ngon đúng không?”

Ngồi vào chiếc ghế đối diện Quân, Đăng thờ ơ hỏi. Trên tay anh cũng đang kẹp hờ hững một điếu thuốc cháy đỏ rực.

“Đương nhiên! Ngon thì em mới hút chứ.”

Quân gật gù.

Đăng nhướn mày nhìn Quân thật khẽ rồi không nói gì thêm, chuyển ánh mắt qua phía MC đang thông báo chương trình.

Ngon thì mới hút? Đúng là kẻ lừa gạt đáng thương!

Nãy giờ trên bục DJ, anh thấy cô mồi thuốc liên tục, qua làn khói mỏi phảng phất một nỗi buồn. Cô tỏ ra mình đua đòi nên mới hút thuốc, nhưng anh có thể thấy cô đang chơi vơi thế nào. Không phải vì anh nhạy cảm, cũng không phải vì anh hiểu cô mà là vì anh giống cô.

“Lúc trước em thường đi cùng một người.”

Đăng sực nhớ ra khi bắt đầu quen biết Quân anh thấy cô luôn đi cùng một người con gái. Hai người thân nhau đến mức anh còn tưởng là một cặp đồng tính.

“Chết rồi!”

Quân bình thản nhún vai, trả lời nhẹ tênh như đang nói về chuyện của một người xa lạ. Nhưng Đăng nghe ra trong giọng nói ấy có cái gì vỡ vụn cứa vào tim đau đớn.

“Giận nhau à?”

Đăng nghi hoặc nhìn Quân.

“Chết tức là chết. Là nghĩa đen.”

Quân vẫn dùng thái độ tỉnh bơ để nói chuyện, từng câu từng chữ nhẹ tênh như khói, vừa nói ra đã tan biến như chưa từng có.

Đăng dường như đã hiểu ra vì sao anh lại có cảm giác Quân của bây giờ và người trước đây anh biết khác nhau nhiều như thế. Khi trái tim đón nhận một tổn thương, con người sẽ tự bảo vệ mình bằng cách thay đổi bản thân. Cơ chế này không cần có chủ định cũng sẽ hoạt động.

……

Người ta vẫn thường nói yêu không hối tiếc, yêu không tính toán, yêu là cho đi không cần nhận lại. Nhưng thực chất, khi hai người yêu nhau, họ vẫn luôn so đo xem ai yêu ai nhiều hơn, ai cần ai nhiều hơn. Quân cũng đã so đo như thế và mang theo một bụng ấm ức tự ái trộn với men rượu trở về nhà.

Mọi người trong nhà đều đã đi ngủ, các bóng điện đã sớm lạnh từ lâu. Loạng choạng đi lên cầu thang, Quân vất vả mò mẫm cuối cùng cũng về được phòng mình. Không bật công tắc đèn lên, cô mệt mỏi đi đến đổ hẳn xuống giường.

“Em đi đâu mà giờ mới về? Tại sao lại khóa máy?”

Tiếng Thiên trong bóng tối vang lên đầy tức giận. Ngay sau khi làm cho Kim bình tĩnh lại, anh đã vội trở lại sân partin tìm cô, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Chỉ nhắn cho anh vỏn vẹn ba chữ “em về trước” rồi khóa máy, cô không nghĩ anh sẽ lo lắng sao?

Quân giật mình ngồi hẳn dậy, lòng cảm thấy rất vui khi Thiên còn thức đợi mình. Nhưng rồi lập tức bao nhiêu giận dỗi cũng trào về. Chẳng phải anh bỏ cô lại mà đi sao? Còn quan tâm cô đi đâu làm gì?

“Anh hỏi làm gì?”

Chất men trong Quân bướng bỉnh trả lời.

“Em uống rượu à?”

Thiên nghi hoặc, cố tìm gương mặt Quân trong bóng tối.

“Ừ! Rồi sao? Ra ngoài cho em ngủ.”

Quân đột nhiên trở nên gay gắt và Thiên biết cô đã say.

“Vậy em ngủ đi! Mai tỉnh táo rồi chúng mình nói chuyện.”

Thiên có vẻ dịu giọng.

“Em với anh chẳng có gì để nói hết. Anh biến đi! Em không cần người như anh bên cạnh.”

Cơn giận của Quân bùng nổ thật sự, cô gần như hét lên trong khi nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên má.

“Em ngủ đi!”

Thiên thở dài, lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Nếu bây giờ muốn cãi nhau thì cũng không có gì phải ngại, cách âm nhà Thiên rất tốt, hai người có quát tháo thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến ai. Nhưng có điên với đi cãi nhau với người say.

Nhìn Thiên thẳng lưng bỏ ra ngoài, cơn giận trong Quân càng lớn thêm. Cô muốn hét lên, muốt đập phá mọi thứ. Tại sao anh có thể không thèm giải thích mà đi như thế? Cô giận dỗi anh cũng không thèm dỗ dành dù chỉ một câu. Thế này mà gọi là yêu thì cô không cần.

Lau đi dòng nước mắt trên mặt, lòng tự trọng của Quân hét vào mặt cô rằng người ta đã không cần mình thì mình cũng không cần thiết. Mở nguồn điện thoại lên, cô nhanh tay soạn đi một tin nhắn rồi gửi đi.

Ngay sau khi báo cáo chuyển hiện lên trên màn hình, chiếc điện thoại đáp thẳng vào tường pin một nơi máy một nơi. Còn chủ nhân của nó thì nằm trùm mền nhắm mắt quyết tâm ngủ.

Ở cách đó không xa, điện thoại của ai kia giật mình rung liền bốn cái. Màn hình chói mắt hiện vỏn vẹn ba chữ “chia tay đi”.

/35

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status