Thiên bàng hoàng ngồi xuống giường, không biết có nên lao qua phòng Quân lôi cô dậy mà nói chuyện hay không. Anh biết chuyện hôm nay là lỗi của anh. Có thể đổ lỗi cho việc anh quá hoảng nên không còn chú ý gì nhưng dù thế nào thì anh cũng đã làm cô tổn thương.
Thiên đứng bật dậy, vội vã lao đến cửa phòng nhưng rồi khựng lại. Giờ Quân đang say, anh có nói gì cô cũng chẳng nghe. Thôi đành kiên nhẫn đợi sáng mai cô tỉnh táo rồi tìm cô giải thích.
Đã là hai giờ sáng, chỉ bốn tiếng nữa là trời sẽ sáng nhưng Thiên có cảm giác như mình đang đợi cả một thế kỉ trôi qua.
Lăn qua, lăn lại, nằm nghiêng nằm dọc đều thấy lòng cồn cào. Ngày mai anh sẽ phải nói gì với cô, giải thích như thế nào, xin lỗi ra sao và cô sẽ nói gì?
Cùng với những suy nghĩ luẩn quẩn ấy, anh trăn trở cả đêm dài vô tận. Dài như một nỗi đợi chờ!
“Mày ngủ chưa?”
Chộp lấy điện thoại, Thiên nhắn tin cho Yến. Đêm tối hoang mang thôi thúc anh tìm một ai đó để trò chuyện như một sự bám víu.
“Đang ngủ thì bị đánh thức >.<. Có gì à?”
Dòng tin nhắn khô khốc vẫn không khó thể hiện sự tức giận của người đang ngủ thì bị phá giấc.
“Hôm nay tao làm sai một việc, Quân đòi chia tay mày ạ.”
Thiên rầu rĩ gửi tin nhắn đi.
“CHIA TAY ĐI!”
Dòng tin nhắn biểu thị sự quả quyết.
“Cái gì đấy con kia?”
Thiên trợn mắt nhắn lại.
“Sáng mai tao cho mày xem cái này. Xem xong mày sẽ chia tay thôi. Giờ tao ngủ. Nhắn tin nữa thì mai khỏi xem.”
Yến dứt khoát trả lời rồi tắt máy.
Thiên đã ngổn ngang suy nghĩ lại thêm trằn trọc, thời gian theo đó bị kéo dài ra lê thê, tiếng đêm nhẹ nhàng lướt quá “tích, tắc… tích, tắc.”
Sáng sớm Bảo Lộc trời se lạnh.
Màn sương dày đặc khiêu khích vầng dương.
Từng thân cây ướt sũng rùng mình trong gió.
Thiên đứng bên cửa sổ, lòng thầm cầu mong sương mau tan ra và mặt trời hãy ló dạn. Nếu phải đợi thêm nữa, anh nghĩ mình sẽ nổ tung.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc bất ngờ reo lên, Thiên giật mình vồ ngay lấy cái điện thoại. Màn hình báo Yến đang gọi đến.
“Mày đang đâu?”
Thiên hấp tấp hỏi nhanh.
“Ra cà phê 36.”
Yến nói vỏn vẹn một câu duy nhất rồi cúp máy.
Thiên nhìn vào đồng hồ điện thoại, chỉ mới hơn sáu giờ. Đêm qua Quân ngủ trễ, lại uống rượu, có lẽ sẽ phải rất muộn mới dậy. Ra gặp Yến xong rồi về nói chuyện với cô vậy.
…….
Cánh cửa phòng va mạnh vào tường đau đớn gào lên một tiếng “rầm”. Người vừa dùng chân đạp cửa hùng hổ đi vào, sát khí phủ lạnh người. Người trong nhà đều đã đi làm, gia đình bác đã về Đà Lạt nên cũng chẳng việc gì phải ý tứ khi gây ra tiếng động.
“Chuyện này là thế nào?”
Ném sấp ảnh xuống giường, Thiên lớn tiếng quát.
Quân đang ngủ lờ mờ mở mắt ra, cơn đau đầu nhanh chóng ập đến khiến cô khẽ nhăn mặt.
“Ra ngoài! Anh vô đây làm gì?”
Vừa nhìn thấy Thiên cô đã giận dữ quát.
“Tưởng muốn vô lắm à?”
Thiên trừng mắt nhìn lại, nhặt số ảnh lên ném về phía Quân:
“Em với thằng này vô khách sạn làm gì?”
Quân chau mày không hiểu gì, nhặt một tấm ảnh lên dụi mắt xem kĩ.
Toàn thân cô trong phút chốc trở nên cứng đờ, trong bức hình, cô và Đăng đang đứng trong sảnh của khách sạn Huỳnh Gia Bảo.
“Hôm qua khóa máy là để đi với nó chứ gì?”
Không đợi Quân định thần, Thiên giận dữ phán xét.
“Ở đâu anh có những bức hình này?”
Quân ngồi dậy, nét mặt nghiêm trọng.
“Em và nó đã qua lại bao lâu rồi? Anh yêu em không đủ hay sao mà em còn làm thế này?”
Cơn ghen càng lúc càng dâng lên phủ kín mọi lí trí, Thiên mạnh tay kéo Quân đứng lên khỏi giường, ghì chặt tay cô đau buốt.
“Đau em!”
Quân hét lên, cố giằng tay mình ra khỏi tay Thiên nhưng vô ích. Tay anh ghì chặt tay cô như muốn bẻ gãy nó.
“Sao em có thể làm như vậy với anh? Đòi chia tay cũng là vì thằng này đúng không?”
Lí trí trong Thiên đã hoàn toàn biến mất, anh gần như phát điên muốn đập nát mọi thứ. Làm sao anh có thể bình tĩnh khi thấy người con gái anh yêu cùng người con trai khác vào khách sạn? Đã thế còn để người khác chụp hình lại, đem về cho anh xem như đang cười vào mặt anh.
“Ừ! Là vì vậy đấy. Tôi chia tay là vì thế được chưa. Giờ thì bỏ tôi ra!”
Quân giận dữ gào lên bằng tất cả sức lực, hai hàng nước mắt nóng hổi mặn đắng lăn dài trên má. Chẳng lẽ anh không hiểu vì sao cô nói chia tay? Không hiểu vì sao hôm qua cô khóa máy? Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô chỉ đến thế thôi sao?
“Đồ giả dối! Tôi ghê tởm cô!”
Thiên cũng quát lên không thua gì Quân.
“Ừ! Tùy anh! Giờ bỏ tôi ra!”
Quân vùng vẫy giằng lại cổ tay đau đớn.
Nhưng Thiên lúc này chẳng còn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm cô đau, lồng ngực anh như muốn nổ tung trong cơn ghen đang siết lấy trái tim, đến hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Mạnh tay đẩy Quân ngã xuống giường, Thiên phủ thân hình cao lớn của mình lên cô mà hôn ngấu nghiến.
Trong làn nước mắt, Quân vùng vẫy yếu ớt, mắt mở bừng nhìn Thiên cũng đang trừng mắt hôn mình.
Trong đôi mắt anh, cô không tìm thấy chút yêu thương nào, tất cả chỉ là một màu đen u ám không cách nào xuyên thấu. Nụ hôn của anh kiến môi cô đau nhức, nó mạnh những không mãnh liệt, kéo dài nhưng không da diết. Đó không phải là một nụ hôn của tình yêu mà là nụ hôn chiếm hữu.
Quân bị Thiên khóa cứng người, những tiếng hét ú ớ vừa ra đến cửa miệng đã bị anh nuốt trọn. Bàn tay anh bên trong áo ngủ chạm vào da thịt cô nóng rực. Cô biết mình không thể chống lại anh.
Bất lực, Quân nghiến chặt răng cắn môi Thiên đau buốt. Máu từ miệng anh chảy qua môi cô mằn mặn, tanh nồng.
Cơn đau giúp Thiên dần ý thức được hành động của mình, Quân nhân lúc đó đẩy mạnh anh qua một bên, bất chấp tất cả lao ra khỏi phòng, nước mắt dàn dụa ướt đẫm mặt.
Thiên đứng bật dậy, vội vã lao đến cửa phòng nhưng rồi khựng lại. Giờ Quân đang say, anh có nói gì cô cũng chẳng nghe. Thôi đành kiên nhẫn đợi sáng mai cô tỉnh táo rồi tìm cô giải thích.
Đã là hai giờ sáng, chỉ bốn tiếng nữa là trời sẽ sáng nhưng Thiên có cảm giác như mình đang đợi cả một thế kỉ trôi qua.
Lăn qua, lăn lại, nằm nghiêng nằm dọc đều thấy lòng cồn cào. Ngày mai anh sẽ phải nói gì với cô, giải thích như thế nào, xin lỗi ra sao và cô sẽ nói gì?
Cùng với những suy nghĩ luẩn quẩn ấy, anh trăn trở cả đêm dài vô tận. Dài như một nỗi đợi chờ!
“Mày ngủ chưa?”
Chộp lấy điện thoại, Thiên nhắn tin cho Yến. Đêm tối hoang mang thôi thúc anh tìm một ai đó để trò chuyện như một sự bám víu.
“Đang ngủ thì bị đánh thức >.<. Có gì à?”
Dòng tin nhắn khô khốc vẫn không khó thể hiện sự tức giận của người đang ngủ thì bị phá giấc.
“Hôm nay tao làm sai một việc, Quân đòi chia tay mày ạ.”
Thiên rầu rĩ gửi tin nhắn đi.
“CHIA TAY ĐI!”
Dòng tin nhắn biểu thị sự quả quyết.
“Cái gì đấy con kia?”
Thiên trợn mắt nhắn lại.
“Sáng mai tao cho mày xem cái này. Xem xong mày sẽ chia tay thôi. Giờ tao ngủ. Nhắn tin nữa thì mai khỏi xem.”
Yến dứt khoát trả lời rồi tắt máy.
Thiên đã ngổn ngang suy nghĩ lại thêm trằn trọc, thời gian theo đó bị kéo dài ra lê thê, tiếng đêm nhẹ nhàng lướt quá “tích, tắc… tích, tắc.”
Sáng sớm Bảo Lộc trời se lạnh.
Màn sương dày đặc khiêu khích vầng dương.
Từng thân cây ướt sũng rùng mình trong gió.
Thiên đứng bên cửa sổ, lòng thầm cầu mong sương mau tan ra và mặt trời hãy ló dạn. Nếu phải đợi thêm nữa, anh nghĩ mình sẽ nổ tung.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc bất ngờ reo lên, Thiên giật mình vồ ngay lấy cái điện thoại. Màn hình báo Yến đang gọi đến.
“Mày đang đâu?”
Thiên hấp tấp hỏi nhanh.
“Ra cà phê 36.”
Yến nói vỏn vẹn một câu duy nhất rồi cúp máy.
Thiên nhìn vào đồng hồ điện thoại, chỉ mới hơn sáu giờ. Đêm qua Quân ngủ trễ, lại uống rượu, có lẽ sẽ phải rất muộn mới dậy. Ra gặp Yến xong rồi về nói chuyện với cô vậy.
…….
Cánh cửa phòng va mạnh vào tường đau đớn gào lên một tiếng “rầm”. Người vừa dùng chân đạp cửa hùng hổ đi vào, sát khí phủ lạnh người. Người trong nhà đều đã đi làm, gia đình bác đã về Đà Lạt nên cũng chẳng việc gì phải ý tứ khi gây ra tiếng động.
“Chuyện này là thế nào?”
Ném sấp ảnh xuống giường, Thiên lớn tiếng quát.
Quân đang ngủ lờ mờ mở mắt ra, cơn đau đầu nhanh chóng ập đến khiến cô khẽ nhăn mặt.
“Ra ngoài! Anh vô đây làm gì?”
Vừa nhìn thấy Thiên cô đã giận dữ quát.
“Tưởng muốn vô lắm à?”
Thiên trừng mắt nhìn lại, nhặt số ảnh lên ném về phía Quân:
“Em với thằng này vô khách sạn làm gì?”
Quân chau mày không hiểu gì, nhặt một tấm ảnh lên dụi mắt xem kĩ.
Toàn thân cô trong phút chốc trở nên cứng đờ, trong bức hình, cô và Đăng đang đứng trong sảnh của khách sạn Huỳnh Gia Bảo.
“Hôm qua khóa máy là để đi với nó chứ gì?”
Không đợi Quân định thần, Thiên giận dữ phán xét.
“Ở đâu anh có những bức hình này?”
Quân ngồi dậy, nét mặt nghiêm trọng.
“Em và nó đã qua lại bao lâu rồi? Anh yêu em không đủ hay sao mà em còn làm thế này?”
Cơn ghen càng lúc càng dâng lên phủ kín mọi lí trí, Thiên mạnh tay kéo Quân đứng lên khỏi giường, ghì chặt tay cô đau buốt.
“Đau em!”
Quân hét lên, cố giằng tay mình ra khỏi tay Thiên nhưng vô ích. Tay anh ghì chặt tay cô như muốn bẻ gãy nó.
“Sao em có thể làm như vậy với anh? Đòi chia tay cũng là vì thằng này đúng không?”
Lí trí trong Thiên đã hoàn toàn biến mất, anh gần như phát điên muốn đập nát mọi thứ. Làm sao anh có thể bình tĩnh khi thấy người con gái anh yêu cùng người con trai khác vào khách sạn? Đã thế còn để người khác chụp hình lại, đem về cho anh xem như đang cười vào mặt anh.
“Ừ! Là vì vậy đấy. Tôi chia tay là vì thế được chưa. Giờ thì bỏ tôi ra!”
Quân giận dữ gào lên bằng tất cả sức lực, hai hàng nước mắt nóng hổi mặn đắng lăn dài trên má. Chẳng lẽ anh không hiểu vì sao cô nói chia tay? Không hiểu vì sao hôm qua cô khóa máy? Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô chỉ đến thế thôi sao?
“Đồ giả dối! Tôi ghê tởm cô!”
Thiên cũng quát lên không thua gì Quân.
“Ừ! Tùy anh! Giờ bỏ tôi ra!”
Quân vùng vẫy giằng lại cổ tay đau đớn.
Nhưng Thiên lúc này chẳng còn đủ tỉnh táo để biết mình đang làm cô đau, lồng ngực anh như muốn nổ tung trong cơn ghen đang siết lấy trái tim, đến hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Mạnh tay đẩy Quân ngã xuống giường, Thiên phủ thân hình cao lớn của mình lên cô mà hôn ngấu nghiến.
Trong làn nước mắt, Quân vùng vẫy yếu ớt, mắt mở bừng nhìn Thiên cũng đang trừng mắt hôn mình.
Trong đôi mắt anh, cô không tìm thấy chút yêu thương nào, tất cả chỉ là một màu đen u ám không cách nào xuyên thấu. Nụ hôn của anh kiến môi cô đau nhức, nó mạnh những không mãnh liệt, kéo dài nhưng không da diết. Đó không phải là một nụ hôn của tình yêu mà là nụ hôn chiếm hữu.
Quân bị Thiên khóa cứng người, những tiếng hét ú ớ vừa ra đến cửa miệng đã bị anh nuốt trọn. Bàn tay anh bên trong áo ngủ chạm vào da thịt cô nóng rực. Cô biết mình không thể chống lại anh.
Bất lực, Quân nghiến chặt răng cắn môi Thiên đau buốt. Máu từ miệng anh chảy qua môi cô mằn mặn, tanh nồng.
Cơn đau giúp Thiên dần ý thức được hành động của mình, Quân nhân lúc đó đẩy mạnh anh qua một bên, bất chấp tất cả lao ra khỏi phòng, nước mắt dàn dụa ướt đẫm mặt.
/35
|