“Này, anh có biết yêu thương là gì không thế, tôi không muốn đi theo anh.” Diệp Hân Đồng hất tay anh ra.
Mặc Tử Hiên lập tức giật đồ chơi trên tay cô “Vậy anh phát giúp em”
Diệp Hân Đồng không muốn nhìn thấy anh, cảm thấy không có gì để nói.
“Việc anh phải suy nghĩ bây giờ không phải những món đồ chơi này của chúng tôi mà tin vui kết hôn trên trang nhất các báo của anh kia.” Lee Yul thản nhiên nói, mang theo ánh nhìn có chút hả hê.
Mặc Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Lee Yul, lại hừ lạnh cái nữa, anh không muốn kiếm chuyện với hắn.
“Chúc mừng anh, cuối cùng đã cưới được Kim Lệ Châu.” Lee Yul vươn tay.
Mặc Tử Hiên liếc Lee Yul một cái, không để ý.
Kéo Diệp Hân Đồng đi.
“Này, buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng quật cường từ chối đi với anh.
Lee Yul kéo tay Mặc Tử Hiên “Cô ấy không muốn, anh cảm thấy không nên đi hay sao?”
Mặc Tử Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Lee Yul xen vào việc của người khác, nói với Diệp Hân Đồng: “Vũ Văn Thành tới, hắn muốn gặp em”
Diệp Hân Đồng kinh ngạc.
“Sếp? Sao anh ta lại tới?”
“Em không có báo gì, hắn tỏ ra rất lô lắng, bây giờ đi về với anh.” Mặc Tử Hiên nặng nề nói.
Diệp Hân Đồng liếc anh một cái, bao nhiêu ngày không có tin tức gì, điện thoại của cô không gọi được về Trung Quốc, cái này phải trách ai?
Diệp Hân Đồng kéo tay của mình.
Mặc Tử Hiên buông ra.
Lee Yul dừng một chút rồi cũng buông ra.
Diệp Hân Đồng quay về phía Lee Yul, cung kính và dịu dàng nói: “Cảm ơn cậu, hôm nay tôi thật sự rất vui, lần sau nhất định sẽ mang đủ tiền mời cậu ăn cơm.”
Lee Yul nhìn sang Mặc Tử Hiên, nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với cô.
Diệp Hân Đồng cùng Mặc Tử Hiên lên xe, nhưng ánh mắt cô vẫn ở ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh.
“Em có thể đừng khiến anh lo lắng được không, Lee Yul không đơn giản như bề ngoài đâu.” Mặc Tử Hiên nói với cô.
Diệp Hân Đồng liếc mắt một cái, tiếp tục nhìn ra cửa sổ không nói gì.
“Lúc hắn theo đuổi Kim Lệ Châu cũng đúng như vậy, ban đầu ra vẻ dịu dàng để phụ nữ đồng cảm, sau đó làm ra vẻ thiện lương, lúc không thể ôn hòa được nữa thì khích bác, không phải em cũng đều bị hắn lừa.”
Diệp Hân Đồng trợn tròn mắt.
Cô quay lại đối diện với Mặc Tử Hiên.
“Tôi chẳng có gì để bị lừa, muốn lừa tài hay lừa sắc tôi đây?” Cô nói đỡ cho Lee yul.
“Em thật là một đứa ngốc, nếu không em cảm thấy vì sao Lee Yul lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với em như vậy? Nếu người bên cạnh em không phải là anh, hắn sao phải phí sức lực với em làm gì?” Mặc Tử Hiên quát cô.
“Tôi là cái gì bên cạnh anh, chờ đến lúc trở về Trung Quốc, tôi sẽ đề nghị điều chuyển, tính khí quái dị của anh, tôi không phục vụ được.” Diệp Hân Đồng phiền não nói.
Không biết vì sao, thấy Mặc Tử Hiên, cô thật không dễ nói chuyện, chỉ muốn trút giận lên hắn.
“Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Nếu em muốn ở bên cạnh Lee yul đến thế thì đi đi, dù sao anh cũng sắp kết hôn rồi.” Mặc Tử Hiên lại quát.
Diệp Hân Đồng lườm hắn một cái, mắt đỏ ửng, quay ra cửa sổ.
Nhìn bóng dáng mình trong cửa kính, suy nghĩ rối loạn.
Hắn là có ý gì? Muốn kết hôn là hắn, luôn chơi trò mập mờ với cô cũng là hắn, rõ ràng muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác sao còn làm ra vẻ quan tâm đến cô, làm cô oan uổng, hiểu lầm cô, theo hắn thế nào mới là tốt, dù sao nhiệm vụ lần này kết thúc, cả đời cô cũng không gặp lại hắn.
Mặc Tử Hiên im lặng một hồi. Anh rối rắm nhìn tấm lưng Diệp Hân Đồng.
“Này, đừng tức giận mà. Anh đợi em bao lâu không thấy quay lại, buổi diễn tấu chưa xong anh đã chạy ti tìm em rồi.” Giọng điệu anh trở nên mềm mỏng (Được cái em Hiên này cứ nổi đóa lên xong là xin lỗi, an ủi được ngay :D)
Nói chuyện này, Diệp Hân Đồng lại quay lại, mặt lạnh như băng “Tại sao lại theo dõi tôi? Anh nghi ngờ tôi sao? Nếu đã nghi ngờ thì đừng dùng tôi, còn nữa Mặc Tử Hiên điện hạ, tôi không biết gì cả, tôi không thể nào bán bí mật của anh, anh yên tâm”
“A, anh không theo dõi em”. Mặc Tử Hiên biết Diệp Hân Đồng tức giận, giọng anh rất mềm dẻo: “Anh chỉ nhờ tổ chức bí mật tìm em, biết lần đầu áp dụng việc này, anh nguy hiểm thế nào không? Anh lo lắng em gặp nguy hiểm, lo lắng…”
“Thu hồi lo lắng của anh đi, anh nên dành lo lắng của mình cho hôn lễ.” Diệp Hân Đồng lần nữa liếc Mặc Tử Hiên, quay đi.
Mặc Tử Hiên sửng sốt.
“Em thấy rồi? Truyền thông bây giờ thật là…” Mặc Tử Hiên có chút xấu hổ, rối rắm.
“Các người nổi tiếng như vậy, không thấy mới lạ.” Diệp Hân Đồng vẫn quay lưng về phía anh hét ầm lên.
Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng của cô, suy tư.
Im lặng rất lâu, Mặc Tử Hiên cười khổ “Bây giờ anh thật sự là cưỡi hổ khó xuống.”
Diệp Hân Đồng cũng có chút thương cảm “Cái gì mà cưỡi hổ khó xuống? Cũng sớm dự liệu rồi.”
Mắt Diệp Hân Đồng ngân ngấn nước vẫn quay lưng về phía anh.
Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng cô, lại không nói tiếp được.
Sau một hồi lâu, xe đến cửa Hàn cung, một đám đông ký giả vây ở nơi đó.
Diệp Hân Đồng lách qua.
“Lát nữa em nắm chặt tay tôi, nhất định không được buông ra.” Mặc Tử Hiên nhìn đám đông nghìn nghịt, nghiêm túc nói.
Diệp Hân Đồng liếc anh một cái: “Anh thật ngu ngốc, anh mới là đối tượng của họ, tôi chỉ cần cách xa anh một chút thì sẽ không bị ảnh hưởng gì”
Mặc Tử Hiên sửng sốt.
“Đúng nhỉ” Mặc Tử Hiên lúng túng, bước xuống xe.
Đám ký giả vây lại quanh anh, nước chảy không lọt.
Các câu hỏi của ký giả cũng chỉ xoay quanh thời gian cử hành hôn lễ…
Mặc Tử Hiên lúng túng im lặng. Hộ vệ trong Hàn cung thấy thế chạy đến bảo vệ.
Thấy Mặc Tử Hiên không có cách nào thoát thân, Diệp Hân Đồng nhanh chóng xuống xe, ngăn trước mặt anh.
Mặc Tử Hiên kinh ngạc. Chẳng phải cô bảo cách xa anh một chút sao?
“Em…” Mặc Tử Hiên ngơ ngác nhìn cô.
Diệp Hân Đồng biết hắn muốn nói gì “Đồ ngốc, tôi là cảnh vệ của anh, đi nhanh lên.”
Mặc Tử Hiên phản ứng lại, không trực tiếp đi vào mà kéo tay cô lên xe.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, đám truyền thông cũng không kém phần. Các ký giả nhạy bén cặp mắt hưng phấn khác thường.
Những hộ vệ khác của Hàn cung ngăn trở đám ký giả, Mặc Tử Hiên lái xe vào.
“Anh kéo tay tôi làm gì? Nếu mai ảnh tôi bị đăng lên, thì lại có một đống scandal, anh thấy mình chưa đủ nổi tiếng hay sao?” Diệp Hân Đồng oán trách.
Mặc Tử Hiên thấy cô cáu nhàu, mơ hồ nở nụ cười.
“Không phải cách xa anh một chút sao? Còn nhảy xuống giúp làm gì?”
“Vì đạo đức nghề nghiệp của tôi quá mạnh.” Diệp Hân Đồng tru mỏ.
Mặc Tử Hiên không biết nghĩ đến cái gì? Ẩn chứa một nụ cười nhạt.
Mặc Tử Hiên lập tức giật đồ chơi trên tay cô “Vậy anh phát giúp em”
Diệp Hân Đồng không muốn nhìn thấy anh, cảm thấy không có gì để nói.
“Việc anh phải suy nghĩ bây giờ không phải những món đồ chơi này của chúng tôi mà tin vui kết hôn trên trang nhất các báo của anh kia.” Lee Yul thản nhiên nói, mang theo ánh nhìn có chút hả hê.
Mặc Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Lee Yul, lại hừ lạnh cái nữa, anh không muốn kiếm chuyện với hắn.
“Chúc mừng anh, cuối cùng đã cưới được Kim Lệ Châu.” Lee Yul vươn tay.
Mặc Tử Hiên liếc Lee Yul một cái, không để ý.
Kéo Diệp Hân Đồng đi.
“Này, buông tôi ra.” Diệp Hân Đồng quật cường từ chối đi với anh.
Lee Yul kéo tay Mặc Tử Hiên “Cô ấy không muốn, anh cảm thấy không nên đi hay sao?”
Mặc Tử Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Lee Yul xen vào việc của người khác, nói với Diệp Hân Đồng: “Vũ Văn Thành tới, hắn muốn gặp em”
Diệp Hân Đồng kinh ngạc.
“Sếp? Sao anh ta lại tới?”
“Em không có báo gì, hắn tỏ ra rất lô lắng, bây giờ đi về với anh.” Mặc Tử Hiên nặng nề nói.
Diệp Hân Đồng liếc anh một cái, bao nhiêu ngày không có tin tức gì, điện thoại của cô không gọi được về Trung Quốc, cái này phải trách ai?
Diệp Hân Đồng kéo tay của mình.
Mặc Tử Hiên buông ra.
Lee Yul dừng một chút rồi cũng buông ra.
Diệp Hân Đồng quay về phía Lee Yul, cung kính và dịu dàng nói: “Cảm ơn cậu, hôm nay tôi thật sự rất vui, lần sau nhất định sẽ mang đủ tiền mời cậu ăn cơm.”
Lee Yul nhìn sang Mặc Tử Hiên, nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với cô.
Diệp Hân Đồng cùng Mặc Tử Hiên lên xe, nhưng ánh mắt cô vẫn ở ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh.
“Em có thể đừng khiến anh lo lắng được không, Lee Yul không đơn giản như bề ngoài đâu.” Mặc Tử Hiên nói với cô.
Diệp Hân Đồng liếc mắt một cái, tiếp tục nhìn ra cửa sổ không nói gì.
“Lúc hắn theo đuổi Kim Lệ Châu cũng đúng như vậy, ban đầu ra vẻ dịu dàng để phụ nữ đồng cảm, sau đó làm ra vẻ thiện lương, lúc không thể ôn hòa được nữa thì khích bác, không phải em cũng đều bị hắn lừa.”
Diệp Hân Đồng trợn tròn mắt.
Cô quay lại đối diện với Mặc Tử Hiên.
“Tôi chẳng có gì để bị lừa, muốn lừa tài hay lừa sắc tôi đây?” Cô nói đỡ cho Lee yul.
“Em thật là một đứa ngốc, nếu không em cảm thấy vì sao Lee Yul lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với em như vậy? Nếu người bên cạnh em không phải là anh, hắn sao phải phí sức lực với em làm gì?” Mặc Tử Hiên quát cô.
“Tôi là cái gì bên cạnh anh, chờ đến lúc trở về Trung Quốc, tôi sẽ đề nghị điều chuyển, tính khí quái dị của anh, tôi không phục vụ được.” Diệp Hân Đồng phiền não nói.
Không biết vì sao, thấy Mặc Tử Hiên, cô thật không dễ nói chuyện, chỉ muốn trút giận lên hắn.
“Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Nếu em muốn ở bên cạnh Lee yul đến thế thì đi đi, dù sao anh cũng sắp kết hôn rồi.” Mặc Tử Hiên lại quát.
Diệp Hân Đồng lườm hắn một cái, mắt đỏ ửng, quay ra cửa sổ.
Nhìn bóng dáng mình trong cửa kính, suy nghĩ rối loạn.
Hắn là có ý gì? Muốn kết hôn là hắn, luôn chơi trò mập mờ với cô cũng là hắn, rõ ràng muốn ở bên cạnh người phụ nữ khác sao còn làm ra vẻ quan tâm đến cô, làm cô oan uổng, hiểu lầm cô, theo hắn thế nào mới là tốt, dù sao nhiệm vụ lần này kết thúc, cả đời cô cũng không gặp lại hắn.
Mặc Tử Hiên im lặng một hồi. Anh rối rắm nhìn tấm lưng Diệp Hân Đồng.
“Này, đừng tức giận mà. Anh đợi em bao lâu không thấy quay lại, buổi diễn tấu chưa xong anh đã chạy ti tìm em rồi.” Giọng điệu anh trở nên mềm mỏng (Được cái em Hiên này cứ nổi đóa lên xong là xin lỗi, an ủi được ngay :D)
Nói chuyện này, Diệp Hân Đồng lại quay lại, mặt lạnh như băng “Tại sao lại theo dõi tôi? Anh nghi ngờ tôi sao? Nếu đã nghi ngờ thì đừng dùng tôi, còn nữa Mặc Tử Hiên điện hạ, tôi không biết gì cả, tôi không thể nào bán bí mật của anh, anh yên tâm”
“A, anh không theo dõi em”. Mặc Tử Hiên biết Diệp Hân Đồng tức giận, giọng anh rất mềm dẻo: “Anh chỉ nhờ tổ chức bí mật tìm em, biết lần đầu áp dụng việc này, anh nguy hiểm thế nào không? Anh lo lắng em gặp nguy hiểm, lo lắng…”
“Thu hồi lo lắng của anh đi, anh nên dành lo lắng của mình cho hôn lễ.” Diệp Hân Đồng lần nữa liếc Mặc Tử Hiên, quay đi.
Mặc Tử Hiên sửng sốt.
“Em thấy rồi? Truyền thông bây giờ thật là…” Mặc Tử Hiên có chút xấu hổ, rối rắm.
“Các người nổi tiếng như vậy, không thấy mới lạ.” Diệp Hân Đồng vẫn quay lưng về phía anh hét ầm lên.
Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng của cô, suy tư.
Im lặng rất lâu, Mặc Tử Hiên cười khổ “Bây giờ anh thật sự là cưỡi hổ khó xuống.”
Diệp Hân Đồng cũng có chút thương cảm “Cái gì mà cưỡi hổ khó xuống? Cũng sớm dự liệu rồi.”
Mắt Diệp Hân Đồng ngân ngấn nước vẫn quay lưng về phía anh.
Mặc Tử Hiên nhìn bóng lưng cô, lại không nói tiếp được.
Sau một hồi lâu, xe đến cửa Hàn cung, một đám đông ký giả vây ở nơi đó.
Diệp Hân Đồng lách qua.
“Lát nữa em nắm chặt tay tôi, nhất định không được buông ra.” Mặc Tử Hiên nhìn đám đông nghìn nghịt, nghiêm túc nói.
Diệp Hân Đồng liếc anh một cái: “Anh thật ngu ngốc, anh mới là đối tượng của họ, tôi chỉ cần cách xa anh một chút thì sẽ không bị ảnh hưởng gì”
Mặc Tử Hiên sửng sốt.
“Đúng nhỉ” Mặc Tử Hiên lúng túng, bước xuống xe.
Đám ký giả vây lại quanh anh, nước chảy không lọt.
Các câu hỏi của ký giả cũng chỉ xoay quanh thời gian cử hành hôn lễ…
Mặc Tử Hiên lúng túng im lặng. Hộ vệ trong Hàn cung thấy thế chạy đến bảo vệ.
Thấy Mặc Tử Hiên không có cách nào thoát thân, Diệp Hân Đồng nhanh chóng xuống xe, ngăn trước mặt anh.
Mặc Tử Hiên kinh ngạc. Chẳng phải cô bảo cách xa anh một chút sao?
“Em…” Mặc Tử Hiên ngơ ngác nhìn cô.
Diệp Hân Đồng biết hắn muốn nói gì “Đồ ngốc, tôi là cảnh vệ của anh, đi nhanh lên.”
Mặc Tử Hiên phản ứng lại, không trực tiếp đi vào mà kéo tay cô lên xe.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc, đám truyền thông cũng không kém phần. Các ký giả nhạy bén cặp mắt hưng phấn khác thường.
Những hộ vệ khác của Hàn cung ngăn trở đám ký giả, Mặc Tử Hiên lái xe vào.
“Anh kéo tay tôi làm gì? Nếu mai ảnh tôi bị đăng lên, thì lại có một đống scandal, anh thấy mình chưa đủ nổi tiếng hay sao?” Diệp Hân Đồng oán trách.
Mặc Tử Hiên thấy cô cáu nhàu, mơ hồ nở nụ cười.
“Không phải cách xa anh một chút sao? Còn nhảy xuống giúp làm gì?”
“Vì đạo đức nghề nghiệp của tôi quá mạnh.” Diệp Hân Đồng tru mỏ.
Mặc Tử Hiên không biết nghĩ đến cái gì? Ẩn chứa một nụ cười nhạt.
/211
|