Biết rõ rằng lại nhảy vào ao đầm này cô sẽ muôn kiếp không thể trở lại, nhưng cô vẫn không chùn bước.
Cô hôn anh với tất cả sự dịu dàng, say đắm, triền miên.
Đôi tay nhỏ bé của cô từ từ giúp anh cởi quần áo trên người, anh đứng nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Đầu lưỡi hồng hồng của cô mặc dù còn vụng về nhg mỗi cái quét qua lồng ngực lại làm cho anh run lên.
Anh rất muốn đổi khách làm chủ.
Anh bị tiết tấu chậm rãi của cô hành hạ.
Máu nóng từ bụng lan tỏa, xộc lên não. Anh kích động ôm ghì lấy Diệp Hân Đồng, hôn lên đôi môi hé mở của cô, xoay tròn, bước vài bước, đè cô xuống giường.
“Em sẽ là kích ức đẹp nhất trong đời anh.” Ánh mắt Mặc Tử Hiên hết sức dịu dàng, tay vuốt ve thân thể cô.
Cô ghét hai chữ ký ức, hai chữ nói lên sự chia lìa, một tâm trạng bi thương dâng lên tận đầu.
Diệp Hân Đồng đẩy lồng ngực Mặc Tử Hiên, lắc đầu với anh.
“Bây giờ em muốn được yên tĩnh một chút, được không?” Cô kích động muốn khóc.
Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xuống môi rồi xuống cổ cô.
Anh không hề có ý dừng lại.
Diệp Hân Đồng nhìn khoảng không, nước mắt trào ra.
“Em biết mình rất hạ tiện, biết rõ anh sẽ là chồng người khác, nhưng vẫn trao thân cho anh.” Diệp Hân Đồng thương tâm nói.
Mặc Tử Hiên sửng sốt một chút, nhưng vẫn không dừng lại.
“Mặc Tử Hiên dù không nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn ôm một chút xíu hi vọng, anh sẽ vì em mà buông bỏ mọi thứ, nhưng mà, sự thật cùng biểu hiện của anh đã nói cho em biết điều đó là không thể.” Diệp Hân Đồng nhìn anh không hề dừng lại, nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Mặc Tử Hiên lại sửng sốt thêm chút nữa, anh không nói gì, cởi cúc quần cô.
“Thiêu thân vì sự ấm áp ngắn ngủi không ngại lao vào lửa, trộm cắp cũng vì sự giàu có ngắn ngủi mà đánh mất tự do, vì em ích kỷ, vì em tỉnh táo, cho nên sẽ buông bỏ việc dây dưa với anh.” Diệp Hân Đồng đột nhiên ngồi dậy.
Mặc Tử Hiên vừa thương cảm vừa kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng.
“Trước chẳng phải rất tốt sao?” Mặc Tử Hiên nghi ngờ hỏi.
“Cảm thấy tốt luôn là anh, trong lòng anh đã quyết định, phóng túng 3 ngày, trở thành ký ức kiếp này của anh, sau đó anh đàng hoàng đi trên con đường hoàng gia. Còn em, không muốn trở thành ký ức của anh, cho nên, em không muốn dây dưa thêm nữa, thêm một ngày, em lại càng phải dùng thêm nhiều thời gian để quên anh. Em không muốn.” Diệp Hân Đồng hít một hơi thật dài, bước xuống giường, mặc quần áo vào.
Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn bóng lưng cô, những lời co nói làm cho đôi mắt anh trở nên thâm trầm, ngoài ra còn xuất hiện cả cảm xúc chưa được thỏa mãn thưởng thức.
Diệp Hân Đồng sửa sang lại quần áo, xoay người lại đối diện với Mặc Tử Hiên.
“Có thể đưa em về nước sớm một chút không?” Cô có vẻ thương cảm nhưng hạ quyết tâm.
Mặc Tử Hiên không trả lời. Anh bước lên 1 bước muốn ôm Diệp Hân Đồng.
Nhưng cô như lại muốn né tránh sang một bên.
“BIết rõ sẽ chia lìa, ôm cũng cảm thấy dư thừa.” Diệp Hân Đồng tỉnh táo nói.
“So với tưởng tượng của anh, em mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn. Có thể quên đi lý trí một lần không được sao?” Mặc Tử Hiên muốn lấy lòng.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái “Dù sao kể từ ngày biết nhau, cũng đã hai tháng, thứ tình yêu hai tháng không đáng là gì, dopamine được tiết ra cũng sẽ dần biết mất cùng với sự trao đổi chất. Anh hãy sớm sắp xếp cho em về nước.”
Mặc Tử Hiên thở dài “Ngày mai tỷ thí xong anh sẽ sắp xếp cho em về.”
Rõ ràng là cô yêu cầu được trở về, nhưng thấy anh một chút cũng không níu kéo, trong lòng lại có chút đau đớn.
Phụ nữ, luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, đàn ông, lại luôn làm theo những gì nghe thấy, cho nên, hai người họ nhất định chỉ có thể chia lìa.
“Được, cảm ơn điện hạ đã sắp xếp” Diệp Hân Đồng khách khí nói.
Mặc Tử Hiên cười hì hì nhìn Diệp Hân Đồng “Không cần cảm ơn, đi đường bình an. Nếu em nhớ anh, có thể liên lạc với anh, nếu không bận anh sẽ gặp em.”
Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, đặc biệt cảm thấy bi thương.
Đàn ông thật mạnh mẽ, trong lúc chia lìa vẫn có thể thoải mái như vậy, đây là vì mạnh mẽ hay là vì không yêu?
Diệp Hân Đồng đỏ mắt, quay lưng lại.
“Anh ra ngoài trước đi, em muốn nghỉ ngơi một chút”
Mặc Tử Hiên ôm lấy vai cô từ phía sau “Vừa mới ngủ dậy không bao lâu, em lại muốn ngủ tiếp sao?”
“Liên quan gì tới anh, em muốn ngủ thì ngủ.” Diệp Hân Đồng lúc này chỉ muốn đuổi anh đi.
“Em đã muốn chia tay, không làm được người yêu cũng có thể làm bạn bè” Mặc Tử Hiên cười hì hì.
Bạn bè? Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.
Anh thật là cố chấp. Sau này cô sẽ không muốn biết anh là ai.
“Em đã muốn bỏ qua hai ngày này, anh sẽ đến nhà Kim Lệ Châu sớm, như vậy có thể thể hiện rằng anh yêu cô ấy nhiều thế nào. Em muốn ngủ thì ngủ đi. Anh đi trước nhé.” Mặc Tử Hiên cười hì hì, buông cô ra, xoay người đi.
Thật đáng giận, nhiều hơn lại là thương tâm.
Diệp Hân Đồng quay lại nhìn bóng lưng Mặc Tử Hiên, nhưng cô lại không thể gọi ra miệng.
Nếu anh quay đầu lại cô sẽ nói gì? Hi vọng anh đừng lấy Kim Lệ Châu? Câu trả lời của anh sẽ chỉ càng khiến cô chuốc thêm nhục nhã.
Cho nên, cô chỉ biết trợn mắt nhìn anh mở cửa, biến mất.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nước mắt cô rơi xuống.
“Tên vô lại, vô lại, tôi sẽ quên anh, nhất định sẽ quên anh.” Diệp Hân Đồng gào về phía cánh cửa.
Cô đi tới bên giường, cầm khăn giấy chùi qua loa cái mặt, sáng sớm vẫn còn tốt, tự nhiên lại cãi nhau, thì ra là, kết quả không có gì thay đổi, vui vẻ ngắn ngủi chỉ là trộm được.
Diệp Hân Đồng trong lòng thật khó chịu, cô mở túi, muốn gọi điện cho tiểu Khả, lại thấy chiếc MP4 lần trước Lee Yul đưa.
Cô nghĩ tới lời Mặc Tử Hiên, tối quan say rượu cô đánh Lee Yul, nhớ tới hắn, tâm trạng cô lại đang cô đơn, có lế nên đi xin lỗi.
Diệp Hân Đồng đi ra ngoài, kìm nén tâm trạng vừa rồi, từng bước đi về phía tẩm cung của Lee Yul.
Mặc dù đang giữa mùa hè, tâm trạng cô lại rất buồn bã, nhưng nghe những bản nhạc êm dịu từ chiếc mp4, bước chầm chậm trên con đường mòn giữa rừng, thưởng thức nét cổ điển rất đẹp của Hàn cung, đến tẩm cung của Lee Yul cũng cảm thấy không xa lắm.
Cửa tẩm cung đang đóng.
Diệp Hân Đồng định gọi điện thoại lại phát hiện cửa không khóa.
Cô đi vào, tẩm cung của Lee Yul luôn vắng lặng, Hồ Bưu không có ở đây thì cũng chẳng có ai lởn vởn.
Diệp Hân Đồng đi thẳng tới phòng Lee Yul.
Cô cũng vô tâm không phát hiện phòng sát vách Lee yul có bốn hộ vệ.
Cô hôn anh với tất cả sự dịu dàng, say đắm, triền miên.
Đôi tay nhỏ bé của cô từ từ giúp anh cởi quần áo trên người, anh đứng nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Đầu lưỡi hồng hồng của cô mặc dù còn vụng về nhg mỗi cái quét qua lồng ngực lại làm cho anh run lên.
Anh rất muốn đổi khách làm chủ.
Anh bị tiết tấu chậm rãi của cô hành hạ.
Máu nóng từ bụng lan tỏa, xộc lên não. Anh kích động ôm ghì lấy Diệp Hân Đồng, hôn lên đôi môi hé mở của cô, xoay tròn, bước vài bước, đè cô xuống giường.
“Em sẽ là kích ức đẹp nhất trong đời anh.” Ánh mắt Mặc Tử Hiên hết sức dịu dàng, tay vuốt ve thân thể cô.
Cô ghét hai chữ ký ức, hai chữ nói lên sự chia lìa, một tâm trạng bi thương dâng lên tận đầu.
Diệp Hân Đồng đẩy lồng ngực Mặc Tử Hiên, lắc đầu với anh.
“Bây giờ em muốn được yên tĩnh một chút, được không?” Cô kích động muốn khóc.
Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xuống môi rồi xuống cổ cô.
Anh không hề có ý dừng lại.
Diệp Hân Đồng nhìn khoảng không, nước mắt trào ra.
“Em biết mình rất hạ tiện, biết rõ anh sẽ là chồng người khác, nhưng vẫn trao thân cho anh.” Diệp Hân Đồng thương tâm nói.
Mặc Tử Hiên sửng sốt một chút, nhưng vẫn không dừng lại.
“Mặc Tử Hiên dù không nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn ôm một chút xíu hi vọng, anh sẽ vì em mà buông bỏ mọi thứ, nhưng mà, sự thật cùng biểu hiện của anh đã nói cho em biết điều đó là không thể.” Diệp Hân Đồng nhìn anh không hề dừng lại, nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Mặc Tử Hiên lại sửng sốt thêm chút nữa, anh không nói gì, cởi cúc quần cô.
“Thiêu thân vì sự ấm áp ngắn ngủi không ngại lao vào lửa, trộm cắp cũng vì sự giàu có ngắn ngủi mà đánh mất tự do, vì em ích kỷ, vì em tỉnh táo, cho nên sẽ buông bỏ việc dây dưa với anh.” Diệp Hân Đồng đột nhiên ngồi dậy.
Mặc Tử Hiên vừa thương cảm vừa kinh ngạc nhìn Diệp Hân Đồng.
“Trước chẳng phải rất tốt sao?” Mặc Tử Hiên nghi ngờ hỏi.
“Cảm thấy tốt luôn là anh, trong lòng anh đã quyết định, phóng túng 3 ngày, trở thành ký ức kiếp này của anh, sau đó anh đàng hoàng đi trên con đường hoàng gia. Còn em, không muốn trở thành ký ức của anh, cho nên, em không muốn dây dưa thêm nữa, thêm một ngày, em lại càng phải dùng thêm nhiều thời gian để quên anh. Em không muốn.” Diệp Hân Đồng hít một hơi thật dài, bước xuống giường, mặc quần áo vào.
Mặc Tử Hiên chăm chú nhìn bóng lưng cô, những lời co nói làm cho đôi mắt anh trở nên thâm trầm, ngoài ra còn xuất hiện cả cảm xúc chưa được thỏa mãn thưởng thức.
Diệp Hân Đồng sửa sang lại quần áo, xoay người lại đối diện với Mặc Tử Hiên.
“Có thể đưa em về nước sớm một chút không?” Cô có vẻ thương cảm nhưng hạ quyết tâm.
Mặc Tử Hiên không trả lời. Anh bước lên 1 bước muốn ôm Diệp Hân Đồng.
Nhưng cô như lại muốn né tránh sang một bên.
“BIết rõ sẽ chia lìa, ôm cũng cảm thấy dư thừa.” Diệp Hân Đồng tỉnh táo nói.
“So với tưởng tượng của anh, em mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn. Có thể quên đi lý trí một lần không được sao?” Mặc Tử Hiên muốn lấy lòng.
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái “Dù sao kể từ ngày biết nhau, cũng đã hai tháng, thứ tình yêu hai tháng không đáng là gì, dopamine được tiết ra cũng sẽ dần biết mất cùng với sự trao đổi chất. Anh hãy sớm sắp xếp cho em về nước.”
Mặc Tử Hiên thở dài “Ngày mai tỷ thí xong anh sẽ sắp xếp cho em về.”
Rõ ràng là cô yêu cầu được trở về, nhưng thấy anh một chút cũng không níu kéo, trong lòng lại có chút đau đớn.
Phụ nữ, luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, đàn ông, lại luôn làm theo những gì nghe thấy, cho nên, hai người họ nhất định chỉ có thể chia lìa.
“Được, cảm ơn điện hạ đã sắp xếp” Diệp Hân Đồng khách khí nói.
Mặc Tử Hiên cười hì hì nhìn Diệp Hân Đồng “Không cần cảm ơn, đi đường bình an. Nếu em nhớ anh, có thể liên lạc với anh, nếu không bận anh sẽ gặp em.”
Diệp Hân Đồng nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, đặc biệt cảm thấy bi thương.
Đàn ông thật mạnh mẽ, trong lúc chia lìa vẫn có thể thoải mái như vậy, đây là vì mạnh mẽ hay là vì không yêu?
Diệp Hân Đồng đỏ mắt, quay lưng lại.
“Anh ra ngoài trước đi, em muốn nghỉ ngơi một chút”
Mặc Tử Hiên ôm lấy vai cô từ phía sau “Vừa mới ngủ dậy không bao lâu, em lại muốn ngủ tiếp sao?”
“Liên quan gì tới anh, em muốn ngủ thì ngủ.” Diệp Hân Đồng lúc này chỉ muốn đuổi anh đi.
“Em đã muốn chia tay, không làm được người yêu cũng có thể làm bạn bè” Mặc Tử Hiên cười hì hì.
Bạn bè? Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.
Anh thật là cố chấp. Sau này cô sẽ không muốn biết anh là ai.
“Em đã muốn bỏ qua hai ngày này, anh sẽ đến nhà Kim Lệ Châu sớm, như vậy có thể thể hiện rằng anh yêu cô ấy nhiều thế nào. Em muốn ngủ thì ngủ đi. Anh đi trước nhé.” Mặc Tử Hiên cười hì hì, buông cô ra, xoay người đi.
Thật đáng giận, nhiều hơn lại là thương tâm.
Diệp Hân Đồng quay lại nhìn bóng lưng Mặc Tử Hiên, nhưng cô lại không thể gọi ra miệng.
Nếu anh quay đầu lại cô sẽ nói gì? Hi vọng anh đừng lấy Kim Lệ Châu? Câu trả lời của anh sẽ chỉ càng khiến cô chuốc thêm nhục nhã.
Cho nên, cô chỉ biết trợn mắt nhìn anh mở cửa, biến mất.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nước mắt cô rơi xuống.
“Tên vô lại, vô lại, tôi sẽ quên anh, nhất định sẽ quên anh.” Diệp Hân Đồng gào về phía cánh cửa.
Cô đi tới bên giường, cầm khăn giấy chùi qua loa cái mặt, sáng sớm vẫn còn tốt, tự nhiên lại cãi nhau, thì ra là, kết quả không có gì thay đổi, vui vẻ ngắn ngủi chỉ là trộm được.
Diệp Hân Đồng trong lòng thật khó chịu, cô mở túi, muốn gọi điện cho tiểu Khả, lại thấy chiếc MP4 lần trước Lee Yul đưa.
Cô nghĩ tới lời Mặc Tử Hiên, tối quan say rượu cô đánh Lee Yul, nhớ tới hắn, tâm trạng cô lại đang cô đơn, có lế nên đi xin lỗi.
Diệp Hân Đồng đi ra ngoài, kìm nén tâm trạng vừa rồi, từng bước đi về phía tẩm cung của Lee Yul.
Mặc dù đang giữa mùa hè, tâm trạng cô lại rất buồn bã, nhưng nghe những bản nhạc êm dịu từ chiếc mp4, bước chầm chậm trên con đường mòn giữa rừng, thưởng thức nét cổ điển rất đẹp của Hàn cung, đến tẩm cung của Lee Yul cũng cảm thấy không xa lắm.
Cửa tẩm cung đang đóng.
Diệp Hân Đồng định gọi điện thoại lại phát hiện cửa không khóa.
Cô đi vào, tẩm cung của Lee Yul luôn vắng lặng, Hồ Bưu không có ở đây thì cũng chẳng có ai lởn vởn.
Diệp Hân Đồng đi thẳng tới phòng Lee Yul.
Cô cũng vô tâm không phát hiện phòng sát vách Lee yul có bốn hộ vệ.
/211
|