“Có muốn thấy bảo vật thực sự không?” Mặc Tử Hiên xuất hiện trước mặt cô.
Diệp Hân Đồng trợn to đôi mắt tò mò.
Mặc Tử Hiên nghiêm túc dắt tay Diệp Hân Đồng đi về phía bên trong thác nước.
Diệp Hân Đồng do dự một chút, nhìn bốn phía xung quanh, có thể chết dưới cảnh đẹp như thế này cũng đáng.
Cô cởi đôi dép bẩn thỉu lội xuống nước.
Mặt nước trong vắt, có thể nhìn rõ các loại đá cuội cùng cá bơi lội dưới đáy, vài chú cá vàng thoát khỏi khe suối hẹp đang tung tăng bơi lội, khoe màu sắc rực rỡ.
Nước rất mát, làm tan đi cái nóng của mùa hè, thật thoải mái.
Cô đi theo Mặc Tử Hiên về phía trước, tới thác nước trước mặt. Phía dưới thác là một hồ nước không thấy đáy, chỉ thấy nước bắn tung trắng xóa, trong hài hòa có hùng vĩ, tự nhiên thật tài tình.
Đột nhiên, Mặc Tử Hiên buông cô ra tự mình đi, bên dòng suối nhỏ mây đan chi chit, lấy ra một tấm ván gỗ, tấm ván gỗ này bị lá đằng xanh um tươi tốt che kín, nhìn qua sẽ không thể phát hiện ra.
Mặc Tử Hiên đặt tấm ván gỗ trong đầm, đạp lên làm nó biến mất trong thác nước.
Thật thần kỳ.
Diệp Hân Đồng lập tức đứng trên một tấm ván gỗ, trọng lượng của cô làm tấm ván chòng chành, nhưng không chìm.
“A” Thác nước xối xuống người làm cô vui sướng. Cô bước vào bên trong.
Oa, quả nhiên là một khoảng trời riêng. Bên trong dường như vừa được sửa sang, bởi vì nơi đây hoàn toàn vắng vẻ, đến một con nhện cũng không thấy, trong động được trang trí bằng dải lụa màu hồng, phất phới trong gió, không khí trong lành tươi mới, rât có sức hút, như đang đứng trong thời kỳ cổ đại.
Diệp Hân Đồng đi theo Mặc Tử Hiên, ở vách động có một chiếc giường như hoa sen, bên cạnh đặt một chiếc vỏ trai khổng lồ.
Mặc Tử Hiên đến bên cạnh giường, trông như yêu nam xuyên giới tới đây.
“Đây là một thiên đường khác của anh sao?” Diệp Hân Đồng đùa giỡn
Mặc Tử Hiên vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo cô đến.
Diệp Hân Đồng lúng túng cười lắc đầu. Cô không nên ngồi gần anh như thế.
Mặc Tử Hiên không tức giận, đứng lên, mở chiếc vỏ trai ra.
Diệp Hân Đồng đứng từ xa xa nhìn lại.
Mặc Tử Hiên lấy từ trong chiếc vỏ trai ra một chiếc hộp hoa lê màu vàng tuyệt đẹp, vỏ ngoài được khắc hình long phượng vui đùa rất nghệ thuật, rõ nét.
Mặc Tử Hiên cầm chiếc hộp bước vài bước về trước mặt Diệp Hân Đồng.
“Đây là bảo vật mà anh nói sao?”
Mặc Tử Hiên cầm tay Diệp Hân Đồng, nhét chiếc hộp vào lòng bàn tay cô.
Nhưng ngay lập tức Diệp Hân Đồng dúi trả vào tay Mặc Tử Hiên: “Anh đã biết bảo vật ở chỗ nào, chắc chắn là anh sắp xếp, tôi không cần.”
Mặc Tử Hiên sửng sốt, có phần kỳ lạ “Chẳng lẽ cô không muốn biết là cái gì?”
“Nếu quả thật là từ thiên ngoại tới, tôi sẽ rất tò mò, nhưng nếu là do anh tỉ mỉ chuẩn bị, đại khái sẽ là dây chuyền, khuyên tai…. Tóm lại là châu báu. Không có công không được hưởng.”
Mặc Tử Hiên mở hộp ra, một viên Huyết hồng ngọc, đỏ y như sắp có máu chảy ra, được gắn trên một mảnh kim loại ở Phụ Chúc, mảnh kim loại này có vẻ là bạch kim được chế tác không theo hình dạng gì. Viên bảo ngọc quá chói mắt khiến cho người ta bỏ qua miếng bạch kim tầm thường này.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn viên Bảo ngọc trông rất thần bí.
“Đây chính là Hồng sắc Yên Nhiên. Vô giá”
Diệp Hân Đồng càng kinh ngạc hơn, nghi ngời hỏi: “Cái này anh đưa cho tôi?”
Mặc Tử Hiên gật đầu.
Diệp Hân Đồng trợn to đôi mắt tò mò.
Mặc Tử Hiên nghiêm túc dắt tay Diệp Hân Đồng đi về phía bên trong thác nước.
Diệp Hân Đồng do dự một chút, nhìn bốn phía xung quanh, có thể chết dưới cảnh đẹp như thế này cũng đáng.
Cô cởi đôi dép bẩn thỉu lội xuống nước.
Mặt nước trong vắt, có thể nhìn rõ các loại đá cuội cùng cá bơi lội dưới đáy, vài chú cá vàng thoát khỏi khe suối hẹp đang tung tăng bơi lội, khoe màu sắc rực rỡ.
Nước rất mát, làm tan đi cái nóng của mùa hè, thật thoải mái.
Cô đi theo Mặc Tử Hiên về phía trước, tới thác nước trước mặt. Phía dưới thác là một hồ nước không thấy đáy, chỉ thấy nước bắn tung trắng xóa, trong hài hòa có hùng vĩ, tự nhiên thật tài tình.
Đột nhiên, Mặc Tử Hiên buông cô ra tự mình đi, bên dòng suối nhỏ mây đan chi chit, lấy ra một tấm ván gỗ, tấm ván gỗ này bị lá đằng xanh um tươi tốt che kín, nhìn qua sẽ không thể phát hiện ra.
Mặc Tử Hiên đặt tấm ván gỗ trong đầm, đạp lên làm nó biến mất trong thác nước.
Thật thần kỳ.
Diệp Hân Đồng lập tức đứng trên một tấm ván gỗ, trọng lượng của cô làm tấm ván chòng chành, nhưng không chìm.
“A” Thác nước xối xuống người làm cô vui sướng. Cô bước vào bên trong.
Oa, quả nhiên là một khoảng trời riêng. Bên trong dường như vừa được sửa sang, bởi vì nơi đây hoàn toàn vắng vẻ, đến một con nhện cũng không thấy, trong động được trang trí bằng dải lụa màu hồng, phất phới trong gió, không khí trong lành tươi mới, rât có sức hút, như đang đứng trong thời kỳ cổ đại.
Diệp Hân Đồng đi theo Mặc Tử Hiên, ở vách động có một chiếc giường như hoa sen, bên cạnh đặt một chiếc vỏ trai khổng lồ.
Mặc Tử Hiên đến bên cạnh giường, trông như yêu nam xuyên giới tới đây.
“Đây là một thiên đường khác của anh sao?” Diệp Hân Đồng đùa giỡn
Mặc Tử Hiên vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo cô đến.
Diệp Hân Đồng lúng túng cười lắc đầu. Cô không nên ngồi gần anh như thế.
Mặc Tử Hiên không tức giận, đứng lên, mở chiếc vỏ trai ra.
Diệp Hân Đồng đứng từ xa xa nhìn lại.
Mặc Tử Hiên lấy từ trong chiếc vỏ trai ra một chiếc hộp hoa lê màu vàng tuyệt đẹp, vỏ ngoài được khắc hình long phượng vui đùa rất nghệ thuật, rõ nét.
Mặc Tử Hiên cầm chiếc hộp bước vài bước về trước mặt Diệp Hân Đồng.
“Đây là bảo vật mà anh nói sao?”
Mặc Tử Hiên cầm tay Diệp Hân Đồng, nhét chiếc hộp vào lòng bàn tay cô.
Nhưng ngay lập tức Diệp Hân Đồng dúi trả vào tay Mặc Tử Hiên: “Anh đã biết bảo vật ở chỗ nào, chắc chắn là anh sắp xếp, tôi không cần.”
Mặc Tử Hiên sửng sốt, có phần kỳ lạ “Chẳng lẽ cô không muốn biết là cái gì?”
“Nếu quả thật là từ thiên ngoại tới, tôi sẽ rất tò mò, nhưng nếu là do anh tỉ mỉ chuẩn bị, đại khái sẽ là dây chuyền, khuyên tai…. Tóm lại là châu báu. Không có công không được hưởng.”
Mặc Tử Hiên mở hộp ra, một viên Huyết hồng ngọc, đỏ y như sắp có máu chảy ra, được gắn trên một mảnh kim loại ở Phụ Chúc, mảnh kim loại này có vẻ là bạch kim được chế tác không theo hình dạng gì. Viên bảo ngọc quá chói mắt khiến cho người ta bỏ qua miếng bạch kim tầm thường này.
Diệp Hân Đồng kinh ngạc nhìn viên Bảo ngọc trông rất thần bí.
“Đây chính là Hồng sắc Yên Nhiên. Vô giá”
Diệp Hân Đồng càng kinh ngạc hơn, nghi ngời hỏi: “Cái này anh đưa cho tôi?”
Mặc Tử Hiên gật đầu.
/211
|