“Được” Diệp Hân Đồng đi vào, ngồi trên ghế, nhìn hai người sát vách.
Buổi tối, Vũ Văn Thành vẫn mặc bộ âu phục tối màu như trước, mặt lạnh lùng không biểu cảm gì, cô gái ngồi đối diện, mặc một chiếc váy đỏ, ôm sát thân thể xinh đẹp, tóc tự nhiên màu café buông bên hông, được xử lý thành từng lọn to rất gợi cảm tôn lên làn da trơn mềm trắng nõn của cô.
Bộ ngực như ngọc thạch vô cùng sinh động. Một mỹ nữ tuyệt sắc như thế đến cô còn phải động lòng. Đột nhiên trong lòng thoáng một tia sợ hãi, Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
“Hôm nay thật vinh hạnh được cùng ăn tối với Vũ Văn thiếu gia.” Giọng cô gái truyền qua máy nghe lén, mềm mại triền miên, nghe như đang nằm trên con sóng, rất thoải mái.
Vũ Văn Thành uống một hớp rượu đỏ, không nói gì.
Cô gái dùng một ngón tay cuốn một lọn tóc trước ngực, dịu dàng xinh đẹp. Chân cô như vô tình lại như cố ý động vào quần Vũ Văn Thành “Không biết Vũ Văn thiếu gia đã có bạn gái chưa?”
Diệp Hân Đồng cũng nghiêng tai lắng nghe. Cô vô thức cảm thấy căng thẳng.
Ngoài cửa, món chính được đẩy vào, bánh ngọt và kem.
Người phục vụ đặt kem trước mặt Diệp Hân Đồng, cô không ăn mà khuấy lên, lo lắng đợi câu trả lời của Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành im lặng hồi lâu, lâu đến mức kem của Diệp Hân Đồng bị quấy thành sữa rồi.
Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng thưởng thức rượu đỏ, không hề vội chờ câu trả lời của Vũ Văn Thành.
“Không có.”
Máy nghe lén truyền đến giọng Vũ Văn Thành, thời khắc Diệp Hân Đồng nghe thấy, cảm thấy trong lòng đau đứng, nhưng nhanh chóng biến mất. Cô cúi đầu cười khổ.
“Hắn thật sự không xem cô là bạn gái.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười châm chọc như thả đá xuống giếng.
Diệp Hân Đồng nhún nhún vai, cười nhạt nhẽo “Xem ra là tôi đã tự tưởng bở. Lúc này tôi cũng nghi ngờ chuyện xảy ra ngày hôm qua có phải là ảo giác không.”
“A!” Cô gái kia đột nhiên kêu lên.
Diệp Hân Đồng nhìn lại, thấy cô gái kia đang dùng khăn giấy tự lau ngực mình, mà Vũ Văn Thành tự tay đưa khăn giấy.
Cô nhìn hơi thương cảm, khi một người đàn ông có bạn gái lại nói với một cô gái khác là mình không có, thế là có ý gì?
Cũng may là cô chưa động lòng.
Thôi, cô và Vũ Văn Thành thật sự là bát tự bất hòa.
“Chắc là Đề Na bị rớt kem ra ngực, ánh mắt của sếp cô thật tốt.” Mặc Tử Hiên nhạo báng kiểu đổ dầu vào lửa.
Đề Na? Cô cũng biết là họ quen nhau.
Diệp Hân Đồng không trả lời, cô quay mặt lại, bê kem lên uống.
Phục vụ lại bê lên một con úc long
Diệp Hân Đồng nhìn người phục vụ một cái, để ly kem xuống, quanh môi cô hiện một vòng bọt trắng.
Mặc Tử Hiên đưa khăn giấy, Diệp Hân Đồng cầm lấy lau miệng.
“Cảm ơn anh, mùng 5 tháng sau là sinh nhật tôi, muốn mời Vũ Văn thiếu gia, anh đến chứ?” Đề Na đắm đuối đưa tình.
“Khi một người phụ nữ muốn mời một người đàn ông đến sinh nhật mình, có nghĩa là sẽ được chiêm ngưỡng một cảnh nóng.” Mặc Tử Hiên giải thích, gắp cho Diệp Hân Đồng một miếng úc long.
“Sếp tôi sẽ không đồng ý. Anh ấy là núi băng nổi tiếng, trên mặt viết rõ phụ nữ đừng đến gần.” Diệp Hân Đồng ăn một miếng úc long, nói đầy tự tin.
“Được.” Vũ Văn Thành đấp gọn gàng linh hoạt.
“Ha ha ha ha! Đó là đối với phụ nữ tránh không kịp như cô thôi.” Mặc Tử Hiên cười to nhạo báng Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng không thể tin nhìn lại Vũ Văn Thành lần nữa, anh vẫn giữ biểu cảm 10 độ, chẳng lẽ anh thực sự chỉ lạnh nhạt với cô, còn đối với mỹ nữ thì không, thế thì những lời anh nói hôm qua là trêu trọc cô ư?
Diệp Hân Đồng cười khổ, kiềm chế nước mắt đang muốn chảy ra.
Một câu anh thích em làm cô mừng như điên cả ngày, ngày thứ hai như đùa giai bỏ mặc, không cho cô một chút xíu cơ hội giải thích.
Có lẽ bọn họ thực sự không thích hợp. Cô không cần phải dí mặt nóng của mình vào cái mông lạnh của hắn, không nghe giải thích thì thôi, tình yêu như chưa hề bắt đầu.
Cô cũng không cần mơ mộng.
Buổi tối, Vũ Văn Thành vẫn mặc bộ âu phục tối màu như trước, mặt lạnh lùng không biểu cảm gì, cô gái ngồi đối diện, mặc một chiếc váy đỏ, ôm sát thân thể xinh đẹp, tóc tự nhiên màu café buông bên hông, được xử lý thành từng lọn to rất gợi cảm tôn lên làn da trơn mềm trắng nõn của cô.
Bộ ngực như ngọc thạch vô cùng sinh động. Một mỹ nữ tuyệt sắc như thế đến cô còn phải động lòng. Đột nhiên trong lòng thoáng một tia sợ hãi, Diệp Hân Đồng nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
“Hôm nay thật vinh hạnh được cùng ăn tối với Vũ Văn thiếu gia.” Giọng cô gái truyền qua máy nghe lén, mềm mại triền miên, nghe như đang nằm trên con sóng, rất thoải mái.
Vũ Văn Thành uống một hớp rượu đỏ, không nói gì.
Cô gái dùng một ngón tay cuốn một lọn tóc trước ngực, dịu dàng xinh đẹp. Chân cô như vô tình lại như cố ý động vào quần Vũ Văn Thành “Không biết Vũ Văn thiếu gia đã có bạn gái chưa?”
Diệp Hân Đồng cũng nghiêng tai lắng nghe. Cô vô thức cảm thấy căng thẳng.
Ngoài cửa, món chính được đẩy vào, bánh ngọt và kem.
Người phục vụ đặt kem trước mặt Diệp Hân Đồng, cô không ăn mà khuấy lên, lo lắng đợi câu trả lời của Vũ Văn Thành.
Vũ Văn Thành im lặng hồi lâu, lâu đến mức kem của Diệp Hân Đồng bị quấy thành sữa rồi.
Mặc Tử Hiên nhẹ nhàng thưởng thức rượu đỏ, không hề vội chờ câu trả lời của Vũ Văn Thành.
“Không có.”
Máy nghe lén truyền đến giọng Vũ Văn Thành, thời khắc Diệp Hân Đồng nghe thấy, cảm thấy trong lòng đau đứng, nhưng nhanh chóng biến mất. Cô cúi đầu cười khổ.
“Hắn thật sự không xem cô là bạn gái.” Mặc Tử Hiên nở nụ cười châm chọc như thả đá xuống giếng.
Diệp Hân Đồng nhún nhún vai, cười nhạt nhẽo “Xem ra là tôi đã tự tưởng bở. Lúc này tôi cũng nghi ngờ chuyện xảy ra ngày hôm qua có phải là ảo giác không.”
“A!” Cô gái kia đột nhiên kêu lên.
Diệp Hân Đồng nhìn lại, thấy cô gái kia đang dùng khăn giấy tự lau ngực mình, mà Vũ Văn Thành tự tay đưa khăn giấy.
Cô nhìn hơi thương cảm, khi một người đàn ông có bạn gái lại nói với một cô gái khác là mình không có, thế là có ý gì?
Cũng may là cô chưa động lòng.
Thôi, cô và Vũ Văn Thành thật sự là bát tự bất hòa.
“Chắc là Đề Na bị rớt kem ra ngực, ánh mắt của sếp cô thật tốt.” Mặc Tử Hiên nhạo báng kiểu đổ dầu vào lửa.
Đề Na? Cô cũng biết là họ quen nhau.
Diệp Hân Đồng không trả lời, cô quay mặt lại, bê kem lên uống.
Phục vụ lại bê lên một con úc long
Diệp Hân Đồng nhìn người phục vụ một cái, để ly kem xuống, quanh môi cô hiện một vòng bọt trắng.
Mặc Tử Hiên đưa khăn giấy, Diệp Hân Đồng cầm lấy lau miệng.
“Cảm ơn anh, mùng 5 tháng sau là sinh nhật tôi, muốn mời Vũ Văn thiếu gia, anh đến chứ?” Đề Na đắm đuối đưa tình.
“Khi một người phụ nữ muốn mời một người đàn ông đến sinh nhật mình, có nghĩa là sẽ được chiêm ngưỡng một cảnh nóng.” Mặc Tử Hiên giải thích, gắp cho Diệp Hân Đồng một miếng úc long.
“Sếp tôi sẽ không đồng ý. Anh ấy là núi băng nổi tiếng, trên mặt viết rõ phụ nữ đừng đến gần.” Diệp Hân Đồng ăn một miếng úc long, nói đầy tự tin.
“Được.” Vũ Văn Thành đấp gọn gàng linh hoạt.
“Ha ha ha ha! Đó là đối với phụ nữ tránh không kịp như cô thôi.” Mặc Tử Hiên cười to nhạo báng Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng không thể tin nhìn lại Vũ Văn Thành lần nữa, anh vẫn giữ biểu cảm 10 độ, chẳng lẽ anh thực sự chỉ lạnh nhạt với cô, còn đối với mỹ nữ thì không, thế thì những lời anh nói hôm qua là trêu trọc cô ư?
Diệp Hân Đồng cười khổ, kiềm chế nước mắt đang muốn chảy ra.
Một câu anh thích em làm cô mừng như điên cả ngày, ngày thứ hai như đùa giai bỏ mặc, không cho cô một chút xíu cơ hội giải thích.
Có lẽ bọn họ thực sự không thích hợp. Cô không cần phải dí mặt nóng của mình vào cái mông lạnh của hắn, không nghe giải thích thì thôi, tình yêu như chưa hề bắt đầu.
Cô cũng không cần mơ mộng.
/211
|