Diệp Hân Đồng yếu đuối nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên, “Tôi tốt với ai là quyền của tôi, mặc dù không quen Lee Yul, nhưng anh ta còn cố tình nói tiếng Trung để tôi không cảm thấy bị cô độc, cũng nhìn thấy tôi không chống đỡ nổi mà lấy ghế cho tôi, người như vậy, sao tôi lại không biết ơn?”
“Anh” Mặc Tử Hiên đột nhiên phát hiện mình không thể phản bác.
, phách lối, chỉ cần có gì không hài lòng một chút là quát nạt người khác, chỉ càng chứng mình anh là người ích kỷ, không thể so sánh với Lee Yul.” Vì cơ thể yếu nên giọng cô rất nhỏ, nhưng từng chữ từng chữ đâm vào tim anh, ghi dấu ấn trong lòng anh.
“Hắn sinh ra đã là quân vương, còn tôi phải lập gia đình xong mới có cái danh hiệu này, em cảm thấy hắn có ưu việt hay tôi?” Mặc Tử Hiên dịu dàng hỏi, có chút lấy lòng.
“Bây giờ không phải anh quá tốt so với cậu ta hay sao?” Diệp Hân Đồng quay đi, không còn sức tranh cãi nữa, lưng đau buốt.
“Đó cũng là vì anh tự cố gắng” Mặc Tử Hiên tiếp tục nói rất dịu dàng, muốn giải thích và nhận được sự ủng hộ. “Anh, luôn hưởng thụ cảm giác được người ta sung ái, cảm thấy ai cũng phải tốt với mình, chuyển động quanh mình, anh không phải bỏ ra cái gì cũng sẵn sàng có một đống người cam tâm tình nguyện vì anh, anh thấy mình quá ưu việt nên tùy hứng
“Cho nên, lúc này Lee Yul cũng đang cố gắng để nhận được cảm tình của người khác, cậu ta đã làm được, bởi vi trong mắt tôi, cậu ta mạnh hơn anh gấp trăm lần.” Diệp Hân Đồng nói xong dứt khoát dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Mặc Tử Hiên vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, suy tư, trước nay anh chưa tình có vẻ mặt thương cả.
Đến Nguyệt Hàng Hành cung, Diệp Hân Đồng vẫn chưa tỉnh lại.
Mặc Tử Hiên định đánh thức cô, nhưng bàn tay định động vào cô dừng lại, do dự một lúc, dịu dàng nói: “Muốn ngủ thì về phòng ngủ đi, ngồi ngủ không thoải mái.”
Diệp Hân Đồng cũng không hề nhúc nhích như chẳng nghe thấy anh nói gì.
Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ, như phải lấy hết dũng khí, tim chưa bao giờ đập nhanh đến thế, đẩy Diệp Hân Đồng một cái, cô vẫn không tỉnh lại.
Cơ thể cô vì cái đụng của anh, ngồi không vững nữa, từ từ trượt về bên kia, đầu gối lên cửa.
Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng ngủ say như vậy, bất giác nở nụ cười “Em đó, lần nào ngủ cũng như chết ý.”
Anh dịu dàng vỗ nhẹ đầu Diệp Hân Đồng, lại phát hiện ra trán cô rất nóng. Anh vội vàng ôm cô xuống xe, chạy về phòng, vừa chạy vừa gào lên với Hàn thượng cung đang đứng ở đại sảnh: “Mau gọi thầy thuốc.”
Mặc Tử Hiên lập tức cho Diệp Hân Đồng uống trước thuốc bác sĩ để lại.
“Đồ ngốc, chỉ biết gắng gượng.” Mặc Tử Hiên đau lòng nhìn Diệp Hân Đồng đang hôn mê.
Lão Kim không gõ cửa đi thẳng vào.
“Điện hạ, tiểu thư Kim Lệ Châu tới. Cô ấy đang ở chỗ Cổ Phi, Cổ Phi cho gọi người qua.” Lão Kim nói với vẻ mặt vô cảm.
“Tôi không đi, chờ thầy thuốc tới hang hay.” Mặc Tử Hiên trăm mối ngổn ngang, nhìn Diệp Hân Đồng nằm trên giường, tim đau nhói.
“Cô ấy ở đây giao cho tôi, có lão Kim, cô ấy sẽ không chết được.”
“Tôi không đi.” Mặc Tử Hiên cao giọng phiền não.
“Điện hạ, người yêu cô ấy ư?” Lão Kim thẳng thắn, hận đã không rèn thép thành sắt.
Mặc Tử Hiên sửng sốt, cười lúng túng: “Lam sao thế được, tôi chỉ thấy cô ấy vì tôi mà bị thương cho nên không yên lòng.”
“Nếu người không lấy đại cục làm trọng, sẽ có nhiều người vì điện hạ sẽ bị liên lụy. Điện hạ, kể từ khi quen biết cô gái này, người đã thay đổi, thiếu đi lý trí.”
“Được rồi, đừng nói nữa, tôi đi là được chứ gì.” Mặc Tử Hiên đau lòng nhìn Diệp Hân Đồng nằm trên giường, lại nhìn lão Kim thận trọng nói: “Cô ấy là một quân cờ rất quan trọng, không được để cô ấy xảy ra chuyện gì.”
Lão Kim cũng thận trọng gật đầu.
Mặc Tử Hiên lúc này mới đi ra ngoài, vào phòng Cổ Phi.
Anh nhìn thấy Kim Lệ Châu, lại nở một nụ cười ma mãnh.
“Đưa Lệ Châu ra ngoài chơi đi, các con đã lâu chưa đi rồi, hôm nay ra ngoài giải sầu chút.” Cổ Phi vừa thấy Mặc Tử Hiên đi vào đã nói thẳng để họ có cơ hội hẹn hò riêng tư.
Mặc Tử Hiên sửng sốt, hơi do dự, sắc mặt vẫn giữ nguyên sắc thái cũ, 5 giây sau, anh ôm chầm lấy Kim Lệ Châu “Vậy chúng ta ra ngoài đã, không cần phần cơm cho con.”
Cổ Phi mỉm cười hiền hậu.
Mặc Tử Hiên lúc xoay người, trong lòng lại nhớ đến Diệp Hân Đồng, mắt lóe lên một tia bất mãn.
Xe rời khỏi Hàn cung cổ kính, theo sau là xe của cảnh vệ.
Mặc Tử Hiên lại cười tà mị, nhìn Kim Lệ Châu “Tôi trước giờ chưa từng có tình cảm với cô, tại sao cô lại chọn tôi mà không phải Lee Yul?”
Kim Lệ Châu thẹn thùng sà vào ngực Mặc Tử Hiên: “Bởi vì anh là Mặc Tử Hiên, em thích anh”
‘Anh không phải bỏ ra cái gì cũng sẵn sàng có một đống người cam tâm tình nguyện vì anh Cho nên, lúc này Lee Yul cũng đang cố gắng để nhận được cảm tình của người khác, cậu ta đã làm được, bởi vi trong mắt tôi, cậu ta mạnh hơn anh gấp trăm lần.’ Giọng nói yếu ớt của Diệp Hân Đồng lại vang lên trong đầu anh.
Tay Mặc Tử Hiên càng ôm chặt Kim Lệ Châu, đầu óc vẫn đang quay cuồng hình ảnh Diệp Hân Đồng.
Vẻ mặt ngọt ngào của Kim Lệ Châu càng thêm rõ rệt, “Tử Hiên, chúng ta chọn ngày kết hôn đi, ba cũng hi vọng chúng ta sẽ sớm về cùng một nhà.”
Mặc Tử Hiên sửng sốt. Những lời nói, và phản ứng hai ngày nay của Diệp Hân Đồng khiến anh vô cùng phiền não.
“Mặc dù em không biết chuyện của mọi người, nhưng ba đã từng đề cập rằng, ba đang quan sát thái độ, nếu có ông giúp một tay, em tin là anh sẽ được nhiều nghị viên ủng hộ hơn.” Kim Lệ Châu nói rất êm ái.
Mặc Tử Hiên bị đánh gục trong lòng, nở nụ cười ma mãnh nâng cằm Kim Lệ Châu, nhìn cô bằng ánh mắt mê hoặc, dịu dàng nói: “Biết tôi vì sao lúc này lại không cưới cô không? Vì tôi sợ bên ngoài đồn đại tôi cưới cô vì ngai vàng.”
Kim Lệ Châu cảm động mỉm cười: “Thật ra chẳng liên quan gì cả, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh, nguyên nhân gì em cũng không để ý.”
‘Anh, luôn hưởng thụ cảm giác được người ta sung ái, cảm thấy ai cũng phải tốt với mình, chuyển động quanh mình, anh không phải bỏ ra cái gì cũng sẵn sàng có một đống người cam tâm tình nguyện vì anh, anh thấy mình quá ưu việt nên tùy hứng’ Lúc này trong đầu Mặc Tử Hiên lại vang lên lời nói của Diệp Hân Đồng, anh hơi phiền lòng, cúi đầu hôn lên môi Kim Lệ Châu.
Một nụ hôn rất lâu, khiến Kim Lệ Châu không còn thở được, đó là cách thức độc đáo của Mặc Tử Hiên.
Một chiếc xe máy nhanh chóng phi từ đằng sau lại, đến bên cửa sổ xe Mặc Tử Hiên, nhấn cái nút rồi biến mất.
Lúc Mặc Tử Hiên cảm thấy có gì bất thường, xe máy đã chạy mất.
Mắt anh nheo lại, tựa vào ghế, cũng không có gì nóng vội.
“Lần này phải làm sao?” Kim Lệ Châu ngược lại lo lắng.
Mặc Tử Hiên hơi nhếch miệng, “Không có gì, để bọn họ chụp, cô là người phụ nữ của tôi, sợ cái gì chứ. Đã chụp rồi, chúng ta chỉ có thể tiếp tục thôi.”
“Cái gì?” Kim Lệ Châu vẫn còn kinh ngạc.
Mặc Tử Hiên định hôn tiếp, nhưng lúc gần chạm môi cô, anh dựng lại, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Diệp Hân Đồng, nhớ lúc anh đang cuồng nhiệt hôn cô, thì cô lại trừng mắt liếc anh một cái.
‘Làm ơn, về sau đừng có mập mờ với tôi như vậy’. Lại một câu nói khác của cô luẩn quẩn bên tai anh.
Đợi mãi không thấy Mặc Tử Hiên hôn, Kim Lệ Châu ôm cổ anh, đưa đôi môi đỏ mọng lên.
Mặc Tử Hiên nhắm mắt lại, đầu óc chỉ nghĩ là Diệp Hân Đồng đang hôn mình, hô hấp càng trở nên gấp gáp, bộ hạ kiên định đứng lên, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ anh ăn phải xuân dược, lại nghĩ ngợi viển vông.
Mặc Tử Hiên kinh ngạc, đột nhiên đẩy Kim Lệ Châu ra.
“A” Kim Lệ Châu bị va vào cửa, u oán nhìn Mặc Tử Hiên: “Anh làm gì thế?”
Mặc Tử Hiên đột nhiên lúng túng, cúi người nhìn Kim Lệ Châu, khuôn mặt rất gần nhau “Em quá đẹp, tôi sợ không khống chế được mình, không nhịn được mà muốn em.”
Kim Lệ Châu ngượng ngùng cúi đầu, mỉm cười “Em có thể.”
“Trong lòng tôi em rất thuần khiết, chỉ sau khi vào lễ đường mới động vào em.” Mặc Tử Hiên vuốt ve má Kim Lệ CHâu “Em biết tôi khổ sở thế nào không?”
Mặc Tử Hiên nhìn Kim Lệ Châu đang cười ngượng ngùng, nếu anh nói với Diệp Hân Đồng những lời như vậy, cô nhất định sẽ lườm anh một cái sau đó cười đểu nói “Anh tỉnh lại đi, đừng có nói những lời giả dối với tôi, lãng phí thời gian.”
Phụ nữ đúng là ngu ngốc, biết rõ những lời thề non hẹn biển đều là giả dối, nhưng cứ nghe mãi không chán. Anh đột nhiên cảm thấy mình quá giải dối, không còn gì để nói.
Anh ngồi thẳng dậy, hắng giọng: “Nói đi, bây giờ em muốn đi đâu?”
Kim Lệ Châu ngượng ngùng: “Em muốn đến tiệm áo cưới, anh đi cùng em đi.”
“Anh” Mặc Tử Hiên đột nhiên phát hiện mình không thể phản bác.
, phách lối, chỉ cần có gì không hài lòng một chút là quát nạt người khác, chỉ càng chứng mình anh là người ích kỷ, không thể so sánh với Lee Yul.” Vì cơ thể yếu nên giọng cô rất nhỏ, nhưng từng chữ từng chữ đâm vào tim anh, ghi dấu ấn trong lòng anh.
“Hắn sinh ra đã là quân vương, còn tôi phải lập gia đình xong mới có cái danh hiệu này, em cảm thấy hắn có ưu việt hay tôi?” Mặc Tử Hiên dịu dàng hỏi, có chút lấy lòng.
“Bây giờ không phải anh quá tốt so với cậu ta hay sao?” Diệp Hân Đồng quay đi, không còn sức tranh cãi nữa, lưng đau buốt.
“Đó cũng là vì anh tự cố gắng” Mặc Tử Hiên tiếp tục nói rất dịu dàng, muốn giải thích và nhận được sự ủng hộ. “Anh, luôn hưởng thụ cảm giác được người ta sung ái, cảm thấy ai cũng phải tốt với mình, chuyển động quanh mình, anh không phải bỏ ra cái gì cũng sẵn sàng có một đống người cam tâm tình nguyện vì anh, anh thấy mình quá ưu việt nên tùy hứng
“Cho nên, lúc này Lee Yul cũng đang cố gắng để nhận được cảm tình của người khác, cậu ta đã làm được, bởi vi trong mắt tôi, cậu ta mạnh hơn anh gấp trăm lần.” Diệp Hân Đồng nói xong dứt khoát dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Mặc Tử Hiên vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, suy tư, trước nay anh chưa tình có vẻ mặt thương cả.
Đến Nguyệt Hàng Hành cung, Diệp Hân Đồng vẫn chưa tỉnh lại.
Mặc Tử Hiên định đánh thức cô, nhưng bàn tay định động vào cô dừng lại, do dự một lúc, dịu dàng nói: “Muốn ngủ thì về phòng ngủ đi, ngồi ngủ không thoải mái.”
Diệp Hân Đồng cũng không hề nhúc nhích như chẳng nghe thấy anh nói gì.
Mặc Tử Hiên bất đắc dĩ, như phải lấy hết dũng khí, tim chưa bao giờ đập nhanh đến thế, đẩy Diệp Hân Đồng một cái, cô vẫn không tỉnh lại.
Cơ thể cô vì cái đụng của anh, ngồi không vững nữa, từ từ trượt về bên kia, đầu gối lên cửa.
Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng ngủ say như vậy, bất giác nở nụ cười “Em đó, lần nào ngủ cũng như chết ý.”
Anh dịu dàng vỗ nhẹ đầu Diệp Hân Đồng, lại phát hiện ra trán cô rất nóng. Anh vội vàng ôm cô xuống xe, chạy về phòng, vừa chạy vừa gào lên với Hàn thượng cung đang đứng ở đại sảnh: “Mau gọi thầy thuốc.”
Mặc Tử Hiên lập tức cho Diệp Hân Đồng uống trước thuốc bác sĩ để lại.
“Đồ ngốc, chỉ biết gắng gượng.” Mặc Tử Hiên đau lòng nhìn Diệp Hân Đồng đang hôn mê.
Lão Kim không gõ cửa đi thẳng vào.
“Điện hạ, tiểu thư Kim Lệ Châu tới. Cô ấy đang ở chỗ Cổ Phi, Cổ Phi cho gọi người qua.” Lão Kim nói với vẻ mặt vô cảm.
“Tôi không đi, chờ thầy thuốc tới hang hay.” Mặc Tử Hiên trăm mối ngổn ngang, nhìn Diệp Hân Đồng nằm trên giường, tim đau nhói.
“Cô ấy ở đây giao cho tôi, có lão Kim, cô ấy sẽ không chết được.”
“Tôi không đi.” Mặc Tử Hiên cao giọng phiền não.
“Điện hạ, người yêu cô ấy ư?” Lão Kim thẳng thắn, hận đã không rèn thép thành sắt.
Mặc Tử Hiên sửng sốt, cười lúng túng: “Lam sao thế được, tôi chỉ thấy cô ấy vì tôi mà bị thương cho nên không yên lòng.”
“Nếu người không lấy đại cục làm trọng, sẽ có nhiều người vì điện hạ sẽ bị liên lụy. Điện hạ, kể từ khi quen biết cô gái này, người đã thay đổi, thiếu đi lý trí.”
“Được rồi, đừng nói nữa, tôi đi là được chứ gì.” Mặc Tử Hiên đau lòng nhìn Diệp Hân Đồng nằm trên giường, lại nhìn lão Kim thận trọng nói: “Cô ấy là một quân cờ rất quan trọng, không được để cô ấy xảy ra chuyện gì.”
Lão Kim cũng thận trọng gật đầu.
Mặc Tử Hiên lúc này mới đi ra ngoài, vào phòng Cổ Phi.
Anh nhìn thấy Kim Lệ Châu, lại nở một nụ cười ma mãnh.
“Đưa Lệ Châu ra ngoài chơi đi, các con đã lâu chưa đi rồi, hôm nay ra ngoài giải sầu chút.” Cổ Phi vừa thấy Mặc Tử Hiên đi vào đã nói thẳng để họ có cơ hội hẹn hò riêng tư.
Mặc Tử Hiên sửng sốt, hơi do dự, sắc mặt vẫn giữ nguyên sắc thái cũ, 5 giây sau, anh ôm chầm lấy Kim Lệ Châu “Vậy chúng ta ra ngoài đã, không cần phần cơm cho con.”
Cổ Phi mỉm cười hiền hậu.
Mặc Tử Hiên lúc xoay người, trong lòng lại nhớ đến Diệp Hân Đồng, mắt lóe lên một tia bất mãn.
Xe rời khỏi Hàn cung cổ kính, theo sau là xe của cảnh vệ.
Mặc Tử Hiên lại cười tà mị, nhìn Kim Lệ Châu “Tôi trước giờ chưa từng có tình cảm với cô, tại sao cô lại chọn tôi mà không phải Lee Yul?”
Kim Lệ Châu thẹn thùng sà vào ngực Mặc Tử Hiên: “Bởi vì anh là Mặc Tử Hiên, em thích anh”
‘Anh không phải bỏ ra cái gì cũng sẵn sàng có một đống người cam tâm tình nguyện vì anh Cho nên, lúc này Lee Yul cũng đang cố gắng để nhận được cảm tình của người khác, cậu ta đã làm được, bởi vi trong mắt tôi, cậu ta mạnh hơn anh gấp trăm lần.’ Giọng nói yếu ớt của Diệp Hân Đồng lại vang lên trong đầu anh.
Tay Mặc Tử Hiên càng ôm chặt Kim Lệ Châu, đầu óc vẫn đang quay cuồng hình ảnh Diệp Hân Đồng.
Vẻ mặt ngọt ngào của Kim Lệ Châu càng thêm rõ rệt, “Tử Hiên, chúng ta chọn ngày kết hôn đi, ba cũng hi vọng chúng ta sẽ sớm về cùng một nhà.”
Mặc Tử Hiên sửng sốt. Những lời nói, và phản ứng hai ngày nay của Diệp Hân Đồng khiến anh vô cùng phiền não.
“Mặc dù em không biết chuyện của mọi người, nhưng ba đã từng đề cập rằng, ba đang quan sát thái độ, nếu có ông giúp một tay, em tin là anh sẽ được nhiều nghị viên ủng hộ hơn.” Kim Lệ Châu nói rất êm ái.
Mặc Tử Hiên bị đánh gục trong lòng, nở nụ cười ma mãnh nâng cằm Kim Lệ Châu, nhìn cô bằng ánh mắt mê hoặc, dịu dàng nói: “Biết tôi vì sao lúc này lại không cưới cô không? Vì tôi sợ bên ngoài đồn đại tôi cưới cô vì ngai vàng.”
Kim Lệ Châu cảm động mỉm cười: “Thật ra chẳng liên quan gì cả, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh, nguyên nhân gì em cũng không để ý.”
‘Anh, luôn hưởng thụ cảm giác được người ta sung ái, cảm thấy ai cũng phải tốt với mình, chuyển động quanh mình, anh không phải bỏ ra cái gì cũng sẵn sàng có một đống người cam tâm tình nguyện vì anh, anh thấy mình quá ưu việt nên tùy hứng’ Lúc này trong đầu Mặc Tử Hiên lại vang lên lời nói của Diệp Hân Đồng, anh hơi phiền lòng, cúi đầu hôn lên môi Kim Lệ Châu.
Một nụ hôn rất lâu, khiến Kim Lệ Châu không còn thở được, đó là cách thức độc đáo của Mặc Tử Hiên.
Một chiếc xe máy nhanh chóng phi từ đằng sau lại, đến bên cửa sổ xe Mặc Tử Hiên, nhấn cái nút rồi biến mất.
Lúc Mặc Tử Hiên cảm thấy có gì bất thường, xe máy đã chạy mất.
Mắt anh nheo lại, tựa vào ghế, cũng không có gì nóng vội.
“Lần này phải làm sao?” Kim Lệ Châu ngược lại lo lắng.
Mặc Tử Hiên hơi nhếch miệng, “Không có gì, để bọn họ chụp, cô là người phụ nữ của tôi, sợ cái gì chứ. Đã chụp rồi, chúng ta chỉ có thể tiếp tục thôi.”
“Cái gì?” Kim Lệ Châu vẫn còn kinh ngạc.
Mặc Tử Hiên định hôn tiếp, nhưng lúc gần chạm môi cô, anh dựng lại, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Diệp Hân Đồng, nhớ lúc anh đang cuồng nhiệt hôn cô, thì cô lại trừng mắt liếc anh một cái.
‘Làm ơn, về sau đừng có mập mờ với tôi như vậy’. Lại một câu nói khác của cô luẩn quẩn bên tai anh.
Đợi mãi không thấy Mặc Tử Hiên hôn, Kim Lệ Châu ôm cổ anh, đưa đôi môi đỏ mọng lên.
Mặc Tử Hiên nhắm mắt lại, đầu óc chỉ nghĩ là Diệp Hân Đồng đang hôn mình, hô hấp càng trở nên gấp gáp, bộ hạ kiên định đứng lên, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ anh ăn phải xuân dược, lại nghĩ ngợi viển vông.
Mặc Tử Hiên kinh ngạc, đột nhiên đẩy Kim Lệ Châu ra.
“A” Kim Lệ Châu bị va vào cửa, u oán nhìn Mặc Tử Hiên: “Anh làm gì thế?”
Mặc Tử Hiên đột nhiên lúng túng, cúi người nhìn Kim Lệ Châu, khuôn mặt rất gần nhau “Em quá đẹp, tôi sợ không khống chế được mình, không nhịn được mà muốn em.”
Kim Lệ Châu ngượng ngùng cúi đầu, mỉm cười “Em có thể.”
“Trong lòng tôi em rất thuần khiết, chỉ sau khi vào lễ đường mới động vào em.” Mặc Tử Hiên vuốt ve má Kim Lệ CHâu “Em biết tôi khổ sở thế nào không?”
Mặc Tử Hiên nhìn Kim Lệ Châu đang cười ngượng ngùng, nếu anh nói với Diệp Hân Đồng những lời như vậy, cô nhất định sẽ lườm anh một cái sau đó cười đểu nói “Anh tỉnh lại đi, đừng có nói những lời giả dối với tôi, lãng phí thời gian.”
Phụ nữ đúng là ngu ngốc, biết rõ những lời thề non hẹn biển đều là giả dối, nhưng cứ nghe mãi không chán. Anh đột nhiên cảm thấy mình quá giải dối, không còn gì để nói.
Anh ngồi thẳng dậy, hắng giọng: “Nói đi, bây giờ em muốn đi đâu?”
Kim Lệ Châu ngượng ngùng: “Em muốn đến tiệm áo cưới, anh đi cùng em đi.”
/211
|