Cánh tay của Long Ngạo Chí Cao Thần va chạm với dây mây màu tím. Hai người cùng thu lại công kích, không mạnh tay vì sợ ngộ thương người bên dưới. Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần như điện nhìn hướng tây, thấy dây mây chậm rãi huyễn hóa ra một nam nhân trung niên mặc áo tím, khí độ bất phàm.
Long Ngạo Chí Cao Thần tức giận quát:
- Tử Mị Hoàng, ngươi muốn làm gì?
Diện mạo của Tử Mị Hoàng rất đẹp, có là là thẩm mỹ đặc biệt của yêu tộc nên bề ngoài của gã hơi yêu dị, không nam không nữ. Tử Mị Hoàng đứng chung với Dạ Hậu như là tỷ muội. Tử Mị Hoàng mặc hoàng bào màu tím, mặt bình tĩnh liếc Dạ Hậu, Tử Mị Nhi đứng phía nam.
Tử Mị Hoàng nhìn Long Ngạo Chí Cao Thần, cười nói:
- Không làm gì, chỉ tới cùng luận bàn với Long huynh một chút.
Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần càng sắc bén, Thiên Tôn của Long gia không dám nhìn thẳng mặt gã.
Long Ngạo Chí Cao Thần cười dài nói:
- Yêu Vực các ngươi định khai chiến với Thần Vực sao? Ngươi không kiêng nể gì xuất hiện tại Thần Vực, ngươi xem Thần Vực chúng ta không có ai sao?
Tử Mị Hoàng lắc đầu, khẽ thở dài:
- Long Ngạo, ngươi càng lúc càng thoái hóa, hèn chi hậu đại các ngươi không cần mặt mũi. Hậu bối chơi đùa, Chí Cao Thần như ngươi ra tay không thấy mất mặt sao? Suýt nữa Tiêu Lãng bị giết nhưng có thấy bản hoàng ra tay không? Hôm nay ngươi không đối phó với Tiêu Lãng thì ta sẽ ra mặt sao? Ngươi cho rằng Chí Cao Thần của Thần Vực không chú ý bên này? Thanh Thứ ở gần đó không xuất hiện là vì cái gì? Ngươi chưa hiểu sao? Bọn họ không thể mất mặt được...
Giọng của Tử Mị Hoàng rất lớn, vang vọng khắp nơi khiến vô số người thầm gật đầu. Hôm nay Long Ngạo Chí Cao Thần ra tay đúng là hơi mất thân phận. Chắc Thanh Thứ Chí Cao Thần cũng nghĩ đến điều này nên không ra tay khi Tử Mị Hoàng xuất hiện.
Long Ngạo Chí Cao Thần biến sắc mặt, thiếu chút nữa chửi thề. Mới rồi Tử Mị Hoàng không ra tay? Tiêu Lãng chẳng dính dáng gì đến Tử Mị Hoàng, dù hắn có chết thì Tử Mị Hoàng cũng không đau lòng. Nhưng Long Kỵ công tử là thiên tài tuyết thế trăm vạn năm khó gặp của Long gia, mới rồi còn đột phá Thiên Tôn, đây là Chí Cao Thần dự bị. Long Ngạo Chí Cao Thần có thể trơ mắt nhìn Long Kỵ công tử bị Tiêu Lãng giết sao?
Long Ngạo Chí Cao Thần biết mấy lão già Thần Vực đang dùng thần thức tỏa định bên này xem kịch, hắn nói câu kia chỉ hy vọng dẫn đến Chí Cao Thần của Thần Vực cùng chung mối thù.
Nhưng Tử Mị Hoàng nói một câu khiến Chí Cao Thần của Thần Vực càng không có khả năng xuất hiện.
Long Ngạo Chí Cao Thần tức giận quát:
- Tử Mị Hoàng, không phải ta đến đây cứu người, ta lấy Hỗn Độn Lôi Thạch không có gì sai đi? Không lẽ chí bảo xuất hiện trong Thần Vực mà ngươi cũng muốn cướp? Ngươi xem ta và Thanh Thứ lão ca là vật chết sao?
Long Ngạo Chí Cao Thần định vứt cả mặt già, nay Hỗn Độn Lôi Thạch dung hợp với Tiêu Lãng, đang giúp hắn ngưng tụ thần thể. Hỗn Độn Lôi Thạch là báu vật của Tiêu Lãng nhưng Long Ngạo Chí Cao Thần định cướp là tỏ rõ muốn hại chết hắn, thuận tiện kéo Thanh Thứ Chí Cao Thần xuống nước.
Tử Mị Hoàng không nói chuyện, đưa mắt nhìn thanh Hoàng phong ở phương bắc, dường như đang chờ Thanh Thứ Chí Cao Thần lên tiếng.
Thanh Thứ Chí Cao Thần bị kêu tên, không thể im lặng.
Rất nhanh, một thanh âm mờ mịt vang vọng giữa không trung:
- Ta không có ý gì với Hỗn Độn Lôi Thạch, các ngươi muốn đánh thì ra bên ngoài, đừng đánh lộn trong địa bàn của ta, nếu không thì... Ta giết cả hai.
Bá khí!
Thanh Thứ Chí Cao Thần nói một câu, không tiếc đắc tội hai Chí Cao Thần, nhưng rõ ràng có ý là ta không quan tâm chuyện của các ngươi, đừng quậy ở chỗ của ta là được.
Tử Mị Hoàng nở nụ cười, xem ra tiểu tử Tiêu Lãng có nhân duyên không tệ. Hôm nay Tử Mị Hoàng tiến đến, đã sẵn sàng chiến đấu với Chí Cao Thần của Thần Vực. Thanh Long sơn đã giao hẹn với Chí Cao Thần của yêu tộc và Tiêu Dao Vương, bây giờ người nhẹ nhõm hẳn.
Tử Mị Hoàng cười dài:
- Long Ngạo, Hỗn Độn Lôi Thạch bị Tiêu Lãng luyện hóa là chuyện đương nhiên, ngươi dựa vào cái gì tranh giành? Lại nói trước kia Hỗn Độn Lôi Thạch thuộc về Tiêu Dao Vương, trăm năm trước hắn tùy tay ném vào một vực diện để nó tìm người hữu duyên. Rõ ràng lúc này Tiêu Lãng là người hữu duyên đó, nếu ngươi dám cướp đoạt, không sợ Tiêu Dao Vương tìm ngươi tính sổ sao?
- Tiêu Dao Vương?
Con ngươi Long Ngạo Chí Cao Thần co rút, cảm giác không ổn.
Tiêu Dao Vương là người điên, điên hơn cả Chí Cao Thần của Ma Vực. Tiêu Dao Vương không có hậu đại, đơn độc một mình, chọc giận hắn là sẽ bị cắn chết không nhả, là cường giả có thể truy sát ngươi mấy vạn năm. Khi đó một Chí Cao Thần của Ma Vực bị Tiêu Dao Vương đánh sợ, quỳ xuống xin tha mới ngừng chiến.
Long Ngạo Chí Cao Thần liếc mắt qua, thấy bên dưới Tiêu Lãng sắp thành công ngưng tụ thần thể, tức giận quát:
- Tử Mị Hoàng, nếu ngươi muốn luận bàn thì lăn lên đây!
Vù vù vù vù vù!
Long Ngạo Chí Cao Thần bay lên cao. Đẳng cấp cỡ bọn họ tùy tiện ra một, hai chiêu là san bằng Thanh Long lĩnh, chắc chắn Thanh Thứ Chí Cao Thần sẽ nổi khùng. Long Ngạo Chí Cao Thần vừa bay lên vừa truyền âm cho Thiên Tôn của Long gia bên dưới.
- Không tiếc trả mọi giá hủy diệt Tiêu Lãng!
Vù vù vù vù vù!
Tử Mị Hoàng cũng hóa thành cái bóng biến mất trên bầu trời. Nếu đã nói đơn độc khiêu chiến với Long Ngạo Chí Cao Thần thì Thanh Long sơn không thể ra tay cứu Tiêu Lãng được, nếu không thì đã vượt qua giới hạn, Chí Cao Thần của Thần Vực bất mãn thì hắn toi đời.
- Giết!
Thiên Tôn của Long gia nhận được mệnh lệnh toàn bộ lao hướng Tiêu Lãng. Tuy áp lực rất lớn nhưng bọn họ bất chấp, điên cuồng bắn ra công kích, mưu tính ngăn cản Tiêu Lãng ngưng tụ thần thể.
Tử Mị Nhi liếc thấy, hét to:
- Mẫu hậu!
Tử Mị Nhi định lao tới trước. Bên dưới, Hoàn Nhan Tuyệt Sát, Mai phu nhân nhịn không được muốn ra tay. Tiêu Lãng sắp ngưng tụ thân thể, nếu bị đánh gãy thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hiên Viên Thiên Tôn phất tay, cười nói:
- Đừng sốt ruột!
Trên bầu trời Dạ Hậu một tay bắt lấy cánh tay Tử Mị Nhi, cười nói:
- Hoảng cái gì? Trong Hỗn Độn Lôi Thạch ẩn chứa lôi chi bản nguyên, chút công kích này không thể bị thương Tiêu Lãng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quả nhiên...
Mấy đợt công kích rít gào xẹt qua, nhưng chưa đến gần thân thể Tiêu Lãng thì vô số tia chớp từ trong người hắn bay ra, nghiền nát tất cả công kích.
- Cái này...
Năm Thiên Tôn của Long gia liếc nhau, cùng giật mình. Trong năm Thiên Tôn của Long gia có ba người là hậu kỳ Thiên Tôn, vậy mà không thể làm bị thương? Tia chớp kia sao khung bố dữ vậy? Năng lượng công kích hoàn toàn vô hiệu, năm Thiên Tôn của Long gia không thể gần thân, phải làm sao đây?
- Mạnh lão, liều mạng công kích đi! Nếu không thì chúng ta phải chết! yên tâm, miễn ta sống thì ta bảo đảm hậu đại các ngươi sẽ hưng thịnh!
Long Kỵ công tử đặt hy vọng duy nhất vào Mạnh lão. Bọn họ cách Tiêu Lãng rất gần, nếu Mạnh lão liều mạng công kích thì có lẽ còn có chút hy vọng, chờ Tiêu Lãng sống lại là mọi chuyện đã xong.
- Được!
Mắt Mạnh lão lóe tia dứt khoát, người phát ra khí thế hùng hồn, vọt lên trên cao. Thân thể Mạnh lão bị lửa bao phủ, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm với thế phá trời xông hướng Tiêu Lãng.
- A, Tiêu đại ca!
Tử Mị Nhi ở trên bầu trời thấy rõ ràng một thân thể như cuồng long vọt tới, kinh kêu. Dạ Hậu biến sắc mặt, không ngờ người kia đốt cháy năng lượng trong thân thể liều mạng giết Tiêu Lãng. Khoảng cách xa như vậy, thực lực của Dạ Hậu chỉ là hậu kỳ Thiên Tôn làm sao cứu kịp?
- Nguy rồi!
Hiên Viên Huyết Kỵ bay vút ra nhưng mọi thứ quá muộn, gã trơ mắt nhìn Mạnh lão bay tới gần Tiêu Lãng.
- A?
Giờ phút này, Tiêu Lãng bềnh bồng trên bầu trời chợt mở mắt ra.
Khoảnh khắc Tiêu Lãng mở mắt, bầu trời như mất đi màu sắc. Mắt Tiêu Lãng lấp lánh tia điện, mặt lạnh như băng ức vạn năm. Tiêu Lãng nhìn xuống dưới, khóe môi lạnh lùng cong lên. Tiêu Lãng xoay người giữa không trung, một tay chộp lấy trường kiếm bên dưới.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tia chớp vờn quanh tay Tiêu Lãng, mới đụng vào trường kiếm lôi điện lan tràn xuống. Trường kiếm hóa thành tro từng tấc một. Tay Tiêu Lãng tiếp tục vỗ vào người Mạnh lão, thân thể Mạnh lão nhanh chóng thành bột phấn.
Tồi cổ lạp hủ, không thể chống cự.
Tiêu Lãng tiếp tục bay xuống, cuối cùng một tay bóp cổ Long Kỵ công tử.
Tiêu Lãng quát to:
- Long Kỵ, ngươi xác định... Muốn giết cả tộc của ta?
Long Ngạo Chí Cao Thần tức giận quát:
- Tử Mị Hoàng, ngươi muốn làm gì?
Diện mạo của Tử Mị Hoàng rất đẹp, có là là thẩm mỹ đặc biệt của yêu tộc nên bề ngoài của gã hơi yêu dị, không nam không nữ. Tử Mị Hoàng đứng chung với Dạ Hậu như là tỷ muội. Tử Mị Hoàng mặc hoàng bào màu tím, mặt bình tĩnh liếc Dạ Hậu, Tử Mị Nhi đứng phía nam.
Tử Mị Hoàng nhìn Long Ngạo Chí Cao Thần, cười nói:
- Không làm gì, chỉ tới cùng luận bàn với Long huynh một chút.
Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần càng sắc bén, Thiên Tôn của Long gia không dám nhìn thẳng mặt gã.
Long Ngạo Chí Cao Thần cười dài nói:
- Yêu Vực các ngươi định khai chiến với Thần Vực sao? Ngươi không kiêng nể gì xuất hiện tại Thần Vực, ngươi xem Thần Vực chúng ta không có ai sao?
Tử Mị Hoàng lắc đầu, khẽ thở dài:
- Long Ngạo, ngươi càng lúc càng thoái hóa, hèn chi hậu đại các ngươi không cần mặt mũi. Hậu bối chơi đùa, Chí Cao Thần như ngươi ra tay không thấy mất mặt sao? Suýt nữa Tiêu Lãng bị giết nhưng có thấy bản hoàng ra tay không? Hôm nay ngươi không đối phó với Tiêu Lãng thì ta sẽ ra mặt sao? Ngươi cho rằng Chí Cao Thần của Thần Vực không chú ý bên này? Thanh Thứ ở gần đó không xuất hiện là vì cái gì? Ngươi chưa hiểu sao? Bọn họ không thể mất mặt được...
Giọng của Tử Mị Hoàng rất lớn, vang vọng khắp nơi khiến vô số người thầm gật đầu. Hôm nay Long Ngạo Chí Cao Thần ra tay đúng là hơi mất thân phận. Chắc Thanh Thứ Chí Cao Thần cũng nghĩ đến điều này nên không ra tay khi Tử Mị Hoàng xuất hiện.
Long Ngạo Chí Cao Thần biến sắc mặt, thiếu chút nữa chửi thề. Mới rồi Tử Mị Hoàng không ra tay? Tiêu Lãng chẳng dính dáng gì đến Tử Mị Hoàng, dù hắn có chết thì Tử Mị Hoàng cũng không đau lòng. Nhưng Long Kỵ công tử là thiên tài tuyết thế trăm vạn năm khó gặp của Long gia, mới rồi còn đột phá Thiên Tôn, đây là Chí Cao Thần dự bị. Long Ngạo Chí Cao Thần có thể trơ mắt nhìn Long Kỵ công tử bị Tiêu Lãng giết sao?
Long Ngạo Chí Cao Thần biết mấy lão già Thần Vực đang dùng thần thức tỏa định bên này xem kịch, hắn nói câu kia chỉ hy vọng dẫn đến Chí Cao Thần của Thần Vực cùng chung mối thù.
Nhưng Tử Mị Hoàng nói một câu khiến Chí Cao Thần của Thần Vực càng không có khả năng xuất hiện.
Long Ngạo Chí Cao Thần tức giận quát:
- Tử Mị Hoàng, không phải ta đến đây cứu người, ta lấy Hỗn Độn Lôi Thạch không có gì sai đi? Không lẽ chí bảo xuất hiện trong Thần Vực mà ngươi cũng muốn cướp? Ngươi xem ta và Thanh Thứ lão ca là vật chết sao?
Long Ngạo Chí Cao Thần định vứt cả mặt già, nay Hỗn Độn Lôi Thạch dung hợp với Tiêu Lãng, đang giúp hắn ngưng tụ thần thể. Hỗn Độn Lôi Thạch là báu vật của Tiêu Lãng nhưng Long Ngạo Chí Cao Thần định cướp là tỏ rõ muốn hại chết hắn, thuận tiện kéo Thanh Thứ Chí Cao Thần xuống nước.
Tử Mị Hoàng không nói chuyện, đưa mắt nhìn thanh Hoàng phong ở phương bắc, dường như đang chờ Thanh Thứ Chí Cao Thần lên tiếng.
Thanh Thứ Chí Cao Thần bị kêu tên, không thể im lặng.
Rất nhanh, một thanh âm mờ mịt vang vọng giữa không trung:
- Ta không có ý gì với Hỗn Độn Lôi Thạch, các ngươi muốn đánh thì ra bên ngoài, đừng đánh lộn trong địa bàn của ta, nếu không thì... Ta giết cả hai.
Bá khí!
Thanh Thứ Chí Cao Thần nói một câu, không tiếc đắc tội hai Chí Cao Thần, nhưng rõ ràng có ý là ta không quan tâm chuyện của các ngươi, đừng quậy ở chỗ của ta là được.
Tử Mị Hoàng nở nụ cười, xem ra tiểu tử Tiêu Lãng có nhân duyên không tệ. Hôm nay Tử Mị Hoàng tiến đến, đã sẵn sàng chiến đấu với Chí Cao Thần của Thần Vực. Thanh Long sơn đã giao hẹn với Chí Cao Thần của yêu tộc và Tiêu Dao Vương, bây giờ người nhẹ nhõm hẳn.
Tử Mị Hoàng cười dài:
- Long Ngạo, Hỗn Độn Lôi Thạch bị Tiêu Lãng luyện hóa là chuyện đương nhiên, ngươi dựa vào cái gì tranh giành? Lại nói trước kia Hỗn Độn Lôi Thạch thuộc về Tiêu Dao Vương, trăm năm trước hắn tùy tay ném vào một vực diện để nó tìm người hữu duyên. Rõ ràng lúc này Tiêu Lãng là người hữu duyên đó, nếu ngươi dám cướp đoạt, không sợ Tiêu Dao Vương tìm ngươi tính sổ sao?
- Tiêu Dao Vương?
Con ngươi Long Ngạo Chí Cao Thần co rút, cảm giác không ổn.
Tiêu Dao Vương là người điên, điên hơn cả Chí Cao Thần của Ma Vực. Tiêu Dao Vương không có hậu đại, đơn độc một mình, chọc giận hắn là sẽ bị cắn chết không nhả, là cường giả có thể truy sát ngươi mấy vạn năm. Khi đó một Chí Cao Thần của Ma Vực bị Tiêu Dao Vương đánh sợ, quỳ xuống xin tha mới ngừng chiến.
Long Ngạo Chí Cao Thần liếc mắt qua, thấy bên dưới Tiêu Lãng sắp thành công ngưng tụ thần thể, tức giận quát:
- Tử Mị Hoàng, nếu ngươi muốn luận bàn thì lăn lên đây!
Vù vù vù vù vù!
Long Ngạo Chí Cao Thần bay lên cao. Đẳng cấp cỡ bọn họ tùy tiện ra một, hai chiêu là san bằng Thanh Long lĩnh, chắc chắn Thanh Thứ Chí Cao Thần sẽ nổi khùng. Long Ngạo Chí Cao Thần vừa bay lên vừa truyền âm cho Thiên Tôn của Long gia bên dưới.
- Không tiếc trả mọi giá hủy diệt Tiêu Lãng!
Vù vù vù vù vù!
Tử Mị Hoàng cũng hóa thành cái bóng biến mất trên bầu trời. Nếu đã nói đơn độc khiêu chiến với Long Ngạo Chí Cao Thần thì Thanh Long sơn không thể ra tay cứu Tiêu Lãng được, nếu không thì đã vượt qua giới hạn, Chí Cao Thần của Thần Vực bất mãn thì hắn toi đời.
- Giết!
Thiên Tôn của Long gia nhận được mệnh lệnh toàn bộ lao hướng Tiêu Lãng. Tuy áp lực rất lớn nhưng bọn họ bất chấp, điên cuồng bắn ra công kích, mưu tính ngăn cản Tiêu Lãng ngưng tụ thần thể.
Tử Mị Nhi liếc thấy, hét to:
- Mẫu hậu!
Tử Mị Nhi định lao tới trước. Bên dưới, Hoàn Nhan Tuyệt Sát, Mai phu nhân nhịn không được muốn ra tay. Tiêu Lãng sắp ngưng tụ thân thể, nếu bị đánh gãy thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hiên Viên Thiên Tôn phất tay, cười nói:
- Đừng sốt ruột!
Trên bầu trời Dạ Hậu một tay bắt lấy cánh tay Tử Mị Nhi, cười nói:
- Hoảng cái gì? Trong Hỗn Độn Lôi Thạch ẩn chứa lôi chi bản nguyên, chút công kích này không thể bị thương Tiêu Lãng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quả nhiên...
Mấy đợt công kích rít gào xẹt qua, nhưng chưa đến gần thân thể Tiêu Lãng thì vô số tia chớp từ trong người hắn bay ra, nghiền nát tất cả công kích.
- Cái này...
Năm Thiên Tôn của Long gia liếc nhau, cùng giật mình. Trong năm Thiên Tôn của Long gia có ba người là hậu kỳ Thiên Tôn, vậy mà không thể làm bị thương? Tia chớp kia sao khung bố dữ vậy? Năng lượng công kích hoàn toàn vô hiệu, năm Thiên Tôn của Long gia không thể gần thân, phải làm sao đây?
- Mạnh lão, liều mạng công kích đi! Nếu không thì chúng ta phải chết! yên tâm, miễn ta sống thì ta bảo đảm hậu đại các ngươi sẽ hưng thịnh!
Long Kỵ công tử đặt hy vọng duy nhất vào Mạnh lão. Bọn họ cách Tiêu Lãng rất gần, nếu Mạnh lão liều mạng công kích thì có lẽ còn có chút hy vọng, chờ Tiêu Lãng sống lại là mọi chuyện đã xong.
- Được!
Mắt Mạnh lão lóe tia dứt khoát, người phát ra khí thế hùng hồn, vọt lên trên cao. Thân thể Mạnh lão bị lửa bao phủ, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm với thế phá trời xông hướng Tiêu Lãng.
- A, Tiêu đại ca!
Tử Mị Nhi ở trên bầu trời thấy rõ ràng một thân thể như cuồng long vọt tới, kinh kêu. Dạ Hậu biến sắc mặt, không ngờ người kia đốt cháy năng lượng trong thân thể liều mạng giết Tiêu Lãng. Khoảng cách xa như vậy, thực lực của Dạ Hậu chỉ là hậu kỳ Thiên Tôn làm sao cứu kịp?
- Nguy rồi!
Hiên Viên Huyết Kỵ bay vút ra nhưng mọi thứ quá muộn, gã trơ mắt nhìn Mạnh lão bay tới gần Tiêu Lãng.
- A?
Giờ phút này, Tiêu Lãng bềnh bồng trên bầu trời chợt mở mắt ra.
Khoảnh khắc Tiêu Lãng mở mắt, bầu trời như mất đi màu sắc. Mắt Tiêu Lãng lấp lánh tia điện, mặt lạnh như băng ức vạn năm. Tiêu Lãng nhìn xuống dưới, khóe môi lạnh lùng cong lên. Tiêu Lãng xoay người giữa không trung, một tay chộp lấy trường kiếm bên dưới.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tia chớp vờn quanh tay Tiêu Lãng, mới đụng vào trường kiếm lôi điện lan tràn xuống. Trường kiếm hóa thành tro từng tấc một. Tay Tiêu Lãng tiếp tục vỗ vào người Mạnh lão, thân thể Mạnh lão nhanh chóng thành bột phấn.
Tồi cổ lạp hủ, không thể chống cự.
Tiêu Lãng tiếp tục bay xuống, cuối cùng một tay bóp cổ Long Kỵ công tử.
Tiêu Lãng quát to:
- Long Kỵ, ngươi xác định... Muốn giết cả tộc của ta?
/1202
|