Tiêu Lãng biến mất, bên ngoài quậy trời long đất lở. Nguyên không gian hỗn độn bị lật ngược vẫn không thu hoạch được gì, hơn mấy ức cường giả bôn ba gần một năm nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Lãng đâu.
Có rất nhiều người quanh quẩn Tiêu Dao sơn lục tìm. Tiêu Lãng đào đường hầm trong Hỗn Độn Hải Dương chưa bị ai phát hiện, chủy ếu bởi vì nhân loại có thói quen tư duy cho rằng Hỗn Độn Hải Dương không thể phá vỡ, không thể ẩn núp. Bởi vậy không ai để mắt đến, thường không tới gần thần thức quét sơ rồi tự động bỏ qua.
Long Ngạo Chí Cao Thần lùng sục thế giới hỗn độn ba, bốn lần, bao gồm Ma Vực, chỉ không tìm tới tận cung điện của mấy Chí Cao Thần. Chí Cao Thần đều rất kiêu ngạo, dù bọn họ muốn che chở Tiêu Lãng trong cung điện của mình cũng sẽ nói thẳng, cho nên Long Ngạo Chí Cao Thần đành tìm tiếp.
Long Ngạo Chí Cao Thần có nghi ngờ Tiêu Lãng đi Tiêu Dao sơn, bởi vì Tử Mị Hoàng và Tiêu Dao Vương có quan hệ khá thân. Long Ngạo Chí Cao Thần có đến dò xét mấy lần, mạo hiểm quét qua Tiêu Dao sơn một lần, cuối cùng khiến Tiêu Dao Vương tức giận hừ một tiếng. Long Ngạo Chí Cao Thần lập tức thu lại thần thức ngay.
Một năm không làm người ta mất nhiệt tình lùng sục, ngược lại càng nhiều người tham gia, khiến nhiều hải tặc hỗn độn thừa cơ cướp bóc, dẫn đến nhiều hỗn chiến. Nhưng sau mấy lần xảy ra tệ nạn, Long Ngạo Chí Cao Thần tự mình ra tay diệt sạch mấy quân đoàn hải tặc hỗn độn, thuận tiện tuyên bố bảo đảm an toàn cho người sưu tầm, khiến nhiều người đi ra rèn luyện với danh nghĩa sưu tầm.
Thần Vực trở về bình tĩnh, vài người dân Thiên Châu sống sót tham gia vào đại bản doanh Mai gia. Long Ngạo Chí Cao Thần không hẹp hòi, không giết mấy dân chúng bình thường này. Trước kia Mai phu nhân là thê tử của một vị đại công tử Thanh gia, có quan hệ tốt với Thanh gia. Cộng với tài lực của mai gia thâm sâu, có huyết mạch liên thông với các đại gia tộc ở Thanh Thứ chi địa nên không có tên giặc nào dám làm bậy.
Long Kỵ công tử đã chết, hôn sự Hoàn Nhan gia áp đặt cho hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc cũng tan biến. Nhiều công tử động tâm muốn ra tay, như Thanh Lê, Luyến Đông. Nhưng dường như tâm tình của hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc rất tệ, không thèm gặp đám công tử đến Hoàn Nhan thành, chọc tức lão tổ tông của Hoàn Nhan gia thổi râu trừng mắt, suýt nhảy cẫng lên chửi cha.
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ qua chuyện lần này bị kích thích lớn, tập thể bế quan. Một mình Hiên Viên Thiên Tôn bình thường, vẫn một mình uống nước trong hậu viện. Một vò rượu, hai cái ly, không biết ly đối diện là chuẩn bị cho ai.
Mộc Long Thiên Tôn cũng bế quan. Mộc Long Thiên Tôn bế quan rất ngộ, cả ngày ngồi xếp bằng dưới Đại Đạo Thụ, không cho ai đến gần. Mộc Long Thiên Tôn ngẩn người nhìn Đại Đạo thụ, không nhúc nhích, dường như muốn ngắm ba ngàn năm.
Tử Đế cung mọi thứ bình tĩnh. Tử Mị Nhi suốt ngày mang Tiêu An, Tiêu Bình đi dạo trong Tử Đế cung, khiến người bắt nhiều yêu thú cấp thấp cho hai đứa trẻ rèn luyện, có gì tốt là cho Tiêu Bình, Tiêu An ăn trước.
Mấy người khác đều bế quan tu luyện trừ đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu. Trong Tử Đế cung có các loại tài nguyên, cực kỳ phong phú. Bọn họ không biết cuối cùng có thể tu luyện đến cảnh giới gì nhưng chỉ có thể tu luyện, hy vọng một ngày kia khi Tiêu Lãng trở về thì có thể đỡ đàn cho hắn.
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã qua ba năm.
Tử Mị Nhi biến thành cô bé xinh đẹp. Thực lực của Tiêu An, Tiêu Bình tiến bộ nhiều. Làm mọi người bất ngờ là tư chất của nhi tử Tiêu Lãng tạm được, tư chất nhi tử của Tiêu Ma Thần lại cực kỳ biến thái, mới tám tuổi đã đến Bán Thần cảnh. Chính Tử Mị Hoàng đều thầm khen ngợi.
Hai đứa trẻ rất ngoan, Tiêu An chưa từng hỏi Tiêu Lãng đi đâu, nhưng ngẫu nhiên ngồi trên núi nhìn về phương xa trong mắt tràn ngập nhớ nhung.
Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu càng lặng lẽ hơn. Tuy thỉnh thoảng Dạ Hậu đến nói cho đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu rằng Tiêu Lãng không chết, bởi vì người của Long Ngạo Chí Cao Thần vẫn tiếp tục sưu tầm. Tuy nhiên, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu cứ có cảm giác không may, dù Tiêu Lãng không chết thì có lẽ đời này vĩnh viễn không thể gặp lại.
Khoảng thời gian này bên Tiêu Dao sơn lại có hơn mười Thần Tổ cảnh bay đến, mọi người lượn một vòng xung quanh nhưng không rời đi mà dạo loanh quanh, dường như không phải tìm Tiêu Lãng mà kiếm Tiêu Dao sơn.
- Ủa? Đại ca! Bên kia có cái hang!
Tiêu Lãng đào cái lỗ rất nhỏ, ẩn khuất nhưng vẫn bị phát hiện. Hơn mười người nghi ngờ bay hướng cái hang, nhìn nhau, cẩn thận bay vào trong.
Hơn mười người hưng phấn bay vào, còn tưởng rằng bên trong có dị bảo gì. Dù sao Hỗn Độn Hải Dương cứng rắn như vậy bị vỡ ra, không có vấn đề mới lạ.
Kết quả hơn mười người tìm một vòng, phát hiện đường hầm nhỏ Tiêu Lãng đào, biết bên trong còn có bí ẩn khác nhưng bọn họ không thể biến thành con mũi bay vào. Thần thức bị đường hầm quanh co khúc khuỷu ngăn cản, thử vài cách nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Hơn mười người tay trắng trở về.
Đứng ở cửa hang, một người đột nhiên mở miệng nói:
- Đại ca, không bằng chúng ta trở lại thông báo đi? Không chừng Tiêu Lãng núp ở bên trong hay là có báu vật gì đó? Thiên Tôn còn không thể phá mở Hỗn Độn Hải Dương, chúng ta chỉ có thể để tộc trưởng bẩm báo với Long Ngạo Chí Cao Thần mới dò xét được.
Một lão nhân hơi lớn tuổi gật đầu, nói:
- Đúng là rất quái. Sao Hỗn Độn Hải Dương bỗng xuất hiện một con đường? Phải báo chuyện này cho Long Ngạo Chí Cao Thần biết, nói không chừng chúng ta sẽ được thưởng. Đi!
Hơn mười người hưng phấn bay đi xa. Bọn họ bay ra chưa đến trăm dặm thì trên bầu trời chợt có luồng gió thổi tới, cơn gió vô hình thổi người bọn họ, khiến cả đám đứng sững giữa không trung, mắt mờ mịt.
Không lâu sau đám người tỉnh táo lại, như không có việc gì đi loanh quanh, dường như đã quên chuyện đường hầm, như vừa rồi không có cái gì xảy ra.
Đợi khi nhóm người này bay đi xa, một vị nam nhân trung niên tóc nâu bá khí đứng trên Tiêu Dao sơn thở dài nặng nề, hùng hổ lầm bầm.
- Tiêu Lãng, đồ tạp chủng nhà ngươi! Lão tử bảo vệ ngươi ba năm, ngươi thì hay quá, ở bên trong nhàn nhã luyện hóa hỗn độn chi khí? Năng lượng sắp tiến hóa thành tinh hải? Luyện đi, luyện đi, chờ lão nghĩ ra cách tốt cướp đi Lôi chi bản nguyên nhất định sẽ băm vằm ngươi ra thành nhiều mảnh, nếu không thì khó thể trút ra cơn tức này! Ài, ta đường đường là Tiêu Dao Vương vô địch xếp hạng hai trong thế giới hỗn độn vậy mà lưu lạc đến tình trạng giúp một tểu nhân vật hộ pháp, trông chừng. Bi hô, bi hô ai tai...
Tiêu Dao Vương buồn bực, uống mỹ tửu ngọc nhưỡng mà cảm giác nhạt thếch như nước lã. Tiêu Dao Vương trơ mắt nhìn Lôi chi bản nguyên ở phía dưới nhưng không dám nhúc nhích. Nếu giết Tiêu Lãng mà không có cách tốt cướp lấy thì e rằng Lôi chi bản nguyên sẽ tan biến trong thiên địa ngay.
Ba năm qua có mấy nhóm người phát hiện sơn động này nhưng đều bị vô thượng thần thông của Tiêu Dao Vương xóa ký ức, nếu không thì Long Ngạo Chí Cao Thần sớm giết tới rồi. Tiêu Lãng cướp đi Lôi chi bản nguyên của Tiêu Dao Vương, bây giờ gã còn phải hộ pháp cho hắn nên rất bực bội.
- Phải rồi!
Tiêu Dao Vương chợt ném vò rượu đi, kêu lên:
- Chẳng phải Tây Ma Hoàng có một cái Khốn Linh Bình có thể giam cầm tất cả năng lượng sao? Nói không chừng có thể cưỡng ép nhốt Lôi chi bản nguyên? Ta ở trong bình có thể tìm cách dung hợp Lôi chi bản nguyên. Rồi, đi kiếm Tây Ma Hoàng mượn đến dùng thử. Ha ha ha ha ha ha! Lão tử thật là quá thông minh.
Tiêu Dao Vương vỗ đầu, chợt biến mất trên Tiêu Dao sơn, tiếng cười to quanh quẩn thật lâu không ngừng.
Có rất nhiều người quanh quẩn Tiêu Dao sơn lục tìm. Tiêu Lãng đào đường hầm trong Hỗn Độn Hải Dương chưa bị ai phát hiện, chủy ếu bởi vì nhân loại có thói quen tư duy cho rằng Hỗn Độn Hải Dương không thể phá vỡ, không thể ẩn núp. Bởi vậy không ai để mắt đến, thường không tới gần thần thức quét sơ rồi tự động bỏ qua.
Long Ngạo Chí Cao Thần lùng sục thế giới hỗn độn ba, bốn lần, bao gồm Ma Vực, chỉ không tìm tới tận cung điện của mấy Chí Cao Thần. Chí Cao Thần đều rất kiêu ngạo, dù bọn họ muốn che chở Tiêu Lãng trong cung điện của mình cũng sẽ nói thẳng, cho nên Long Ngạo Chí Cao Thần đành tìm tiếp.
Long Ngạo Chí Cao Thần có nghi ngờ Tiêu Lãng đi Tiêu Dao sơn, bởi vì Tử Mị Hoàng và Tiêu Dao Vương có quan hệ khá thân. Long Ngạo Chí Cao Thần có đến dò xét mấy lần, mạo hiểm quét qua Tiêu Dao sơn một lần, cuối cùng khiến Tiêu Dao Vương tức giận hừ một tiếng. Long Ngạo Chí Cao Thần lập tức thu lại thần thức ngay.
Một năm không làm người ta mất nhiệt tình lùng sục, ngược lại càng nhiều người tham gia, khiến nhiều hải tặc hỗn độn thừa cơ cướp bóc, dẫn đến nhiều hỗn chiến. Nhưng sau mấy lần xảy ra tệ nạn, Long Ngạo Chí Cao Thần tự mình ra tay diệt sạch mấy quân đoàn hải tặc hỗn độn, thuận tiện tuyên bố bảo đảm an toàn cho người sưu tầm, khiến nhiều người đi ra rèn luyện với danh nghĩa sưu tầm.
Thần Vực trở về bình tĩnh, vài người dân Thiên Châu sống sót tham gia vào đại bản doanh Mai gia. Long Ngạo Chí Cao Thần không hẹp hòi, không giết mấy dân chúng bình thường này. Trước kia Mai phu nhân là thê tử của một vị đại công tử Thanh gia, có quan hệ tốt với Thanh gia. Cộng với tài lực của mai gia thâm sâu, có huyết mạch liên thông với các đại gia tộc ở Thanh Thứ chi địa nên không có tên giặc nào dám làm bậy.
Long Kỵ công tử đã chết, hôn sự Hoàn Nhan gia áp đặt cho hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc cũng tan biến. Nhiều công tử động tâm muốn ra tay, như Thanh Lê, Luyến Đông. Nhưng dường như tâm tình của hai tỷ muội Hoàn Nhan Nhược Thủy, Hoàn Nhan Như Ngọc rất tệ, không thèm gặp đám công tử đến Hoàn Nhan thành, chọc tức lão tổ tông của Hoàn Nhan gia thổi râu trừng mắt, suýt nhảy cẫng lên chửi cha.
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Vũ qua chuyện lần này bị kích thích lớn, tập thể bế quan. Một mình Hiên Viên Thiên Tôn bình thường, vẫn một mình uống nước trong hậu viện. Một vò rượu, hai cái ly, không biết ly đối diện là chuẩn bị cho ai.
Mộc Long Thiên Tôn cũng bế quan. Mộc Long Thiên Tôn bế quan rất ngộ, cả ngày ngồi xếp bằng dưới Đại Đạo Thụ, không cho ai đến gần. Mộc Long Thiên Tôn ngẩn người nhìn Đại Đạo thụ, không nhúc nhích, dường như muốn ngắm ba ngàn năm.
Tử Đế cung mọi thứ bình tĩnh. Tử Mị Nhi suốt ngày mang Tiêu An, Tiêu Bình đi dạo trong Tử Đế cung, khiến người bắt nhiều yêu thú cấp thấp cho hai đứa trẻ rèn luyện, có gì tốt là cho Tiêu Bình, Tiêu An ăn trước.
Mấy người khác đều bế quan tu luyện trừ đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu. Trong Tử Đế cung có các loại tài nguyên, cực kỳ phong phú. Bọn họ không biết cuối cùng có thể tu luyện đến cảnh giới gì nhưng chỉ có thể tu luyện, hy vọng một ngày kia khi Tiêu Lãng trở về thì có thể đỡ đàn cho hắn.
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã qua ba năm.
Tử Mị Nhi biến thành cô bé xinh đẹp. Thực lực của Tiêu An, Tiêu Bình tiến bộ nhiều. Làm mọi người bất ngờ là tư chất của nhi tử Tiêu Lãng tạm được, tư chất nhi tử của Tiêu Ma Thần lại cực kỳ biến thái, mới tám tuổi đã đến Bán Thần cảnh. Chính Tử Mị Hoàng đều thầm khen ngợi.
Hai đứa trẻ rất ngoan, Tiêu An chưa từng hỏi Tiêu Lãng đi đâu, nhưng ngẫu nhiên ngồi trên núi nhìn về phương xa trong mắt tràn ngập nhớ nhung.
Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu càng lặng lẽ hơn. Tuy thỉnh thoảng Dạ Hậu đến nói cho đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu rằng Tiêu Lãng không chết, bởi vì người của Long Ngạo Chí Cao Thần vẫn tiếp tục sưu tầm. Tuy nhiên, đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu cứ có cảm giác không may, dù Tiêu Lãng không chết thì có lẽ đời này vĩnh viễn không thể gặp lại.
Khoảng thời gian này bên Tiêu Dao sơn lại có hơn mười Thần Tổ cảnh bay đến, mọi người lượn một vòng xung quanh nhưng không rời đi mà dạo loanh quanh, dường như không phải tìm Tiêu Lãng mà kiếm Tiêu Dao sơn.
- Ủa? Đại ca! Bên kia có cái hang!
Tiêu Lãng đào cái lỗ rất nhỏ, ẩn khuất nhưng vẫn bị phát hiện. Hơn mười người nghi ngờ bay hướng cái hang, nhìn nhau, cẩn thận bay vào trong.
Hơn mười người hưng phấn bay vào, còn tưởng rằng bên trong có dị bảo gì. Dù sao Hỗn Độn Hải Dương cứng rắn như vậy bị vỡ ra, không có vấn đề mới lạ.
Kết quả hơn mười người tìm một vòng, phát hiện đường hầm nhỏ Tiêu Lãng đào, biết bên trong còn có bí ẩn khác nhưng bọn họ không thể biến thành con mũi bay vào. Thần thức bị đường hầm quanh co khúc khuỷu ngăn cản, thử vài cách nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Hơn mười người tay trắng trở về.
Đứng ở cửa hang, một người đột nhiên mở miệng nói:
- Đại ca, không bằng chúng ta trở lại thông báo đi? Không chừng Tiêu Lãng núp ở bên trong hay là có báu vật gì đó? Thiên Tôn còn không thể phá mở Hỗn Độn Hải Dương, chúng ta chỉ có thể để tộc trưởng bẩm báo với Long Ngạo Chí Cao Thần mới dò xét được.
Một lão nhân hơi lớn tuổi gật đầu, nói:
- Đúng là rất quái. Sao Hỗn Độn Hải Dương bỗng xuất hiện một con đường? Phải báo chuyện này cho Long Ngạo Chí Cao Thần biết, nói không chừng chúng ta sẽ được thưởng. Đi!
Hơn mười người hưng phấn bay đi xa. Bọn họ bay ra chưa đến trăm dặm thì trên bầu trời chợt có luồng gió thổi tới, cơn gió vô hình thổi người bọn họ, khiến cả đám đứng sững giữa không trung, mắt mờ mịt.
Không lâu sau đám người tỉnh táo lại, như không có việc gì đi loanh quanh, dường như đã quên chuyện đường hầm, như vừa rồi không có cái gì xảy ra.
Đợi khi nhóm người này bay đi xa, một vị nam nhân trung niên tóc nâu bá khí đứng trên Tiêu Dao sơn thở dài nặng nề, hùng hổ lầm bầm.
- Tiêu Lãng, đồ tạp chủng nhà ngươi! Lão tử bảo vệ ngươi ba năm, ngươi thì hay quá, ở bên trong nhàn nhã luyện hóa hỗn độn chi khí? Năng lượng sắp tiến hóa thành tinh hải? Luyện đi, luyện đi, chờ lão nghĩ ra cách tốt cướp đi Lôi chi bản nguyên nhất định sẽ băm vằm ngươi ra thành nhiều mảnh, nếu không thì khó thể trút ra cơn tức này! Ài, ta đường đường là Tiêu Dao Vương vô địch xếp hạng hai trong thế giới hỗn độn vậy mà lưu lạc đến tình trạng giúp một tểu nhân vật hộ pháp, trông chừng. Bi hô, bi hô ai tai...
Tiêu Dao Vương buồn bực, uống mỹ tửu ngọc nhưỡng mà cảm giác nhạt thếch như nước lã. Tiêu Dao Vương trơ mắt nhìn Lôi chi bản nguyên ở phía dưới nhưng không dám nhúc nhích. Nếu giết Tiêu Lãng mà không có cách tốt cướp lấy thì e rằng Lôi chi bản nguyên sẽ tan biến trong thiên địa ngay.
Ba năm qua có mấy nhóm người phát hiện sơn động này nhưng đều bị vô thượng thần thông của Tiêu Dao Vương xóa ký ức, nếu không thì Long Ngạo Chí Cao Thần sớm giết tới rồi. Tiêu Lãng cướp đi Lôi chi bản nguyên của Tiêu Dao Vương, bây giờ gã còn phải hộ pháp cho hắn nên rất bực bội.
- Phải rồi!
Tiêu Dao Vương chợt ném vò rượu đi, kêu lên:
- Chẳng phải Tây Ma Hoàng có một cái Khốn Linh Bình có thể giam cầm tất cả năng lượng sao? Nói không chừng có thể cưỡng ép nhốt Lôi chi bản nguyên? Ta ở trong bình có thể tìm cách dung hợp Lôi chi bản nguyên. Rồi, đi kiếm Tây Ma Hoàng mượn đến dùng thử. Ha ha ha ha ha ha! Lão tử thật là quá thông minh.
Tiêu Dao Vương vỗ đầu, chợt biến mất trên Tiêu Dao sơn, tiếng cười to quanh quẩn thật lâu không ngừng.
/1202
|