Tử La Lan đã đi, Long Ngạo Chí Cao Thần đứng sững trước cửa cung điện, mờ mịt. Long Ngạo Chí Cao Thần còn băn khaown Tử La Lan có phải là người của Bách Hoa cung không.
Mấy chục vạn năm qua người Bách Hoa cung không xuất thế, đột nhiên có một người đi ra, còn là lẻn ra chỉ vì mang đến tin tức về Tiêu Lãng? Nếu Tử La Lan là người của Bách Hoa cung thì sao có thù với Tiêu Lãng được? Nếu có thù sao Tử La Lan không xin Bách Hoa Tiên Tử giết hắn cho rồi? Lại nói lúc trước Tiêu Lãng có bấy nhiêu thực lực, chỉ dựa vào thân phận môn nhân Bách Hoa cung của Tử La Lan có thể dễ dàng bóp chết hắn.
Nếu Tử La Lan không có thù với Tiêu Lãng thì càng khiến người khó hiểu, không lẽ khiến Long Ngạo Chí Cao Thần đối đầu với Tiêu Dao Vương? Nhưng Tử La Lan biết rõ Long Ngạo Chí Cao Thần không phải là địch thủ của Tiêu Dao Vương, làm vậy chẳng phải là thừa thãi sao?
Còn nữa, Hỗn Độn Kinh thật sự có thể nhìn thấu tất cả trong thế giới sao? Long Ngạo Chí Cao Thần ôm mối nghi ngờ.
Long Ngạo Chí Cao Thần dám chắc đây không phải ý của Bách Hoa Tiên Tử. Lấy thân phận, địa vị của Bách Hoa Tiên Tử, chỉ truyền một câu là Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ hớn hở chạy đến Bách Hoa cung ngay. Lại nói Bách Hoa Tiên Tử muốn diệt Tiêu Dao Vương thì không cần làm ra âm mưu quỷ kế gì, trực tiếp một mình trấn áp gã.
Nhưng mà... Hỗn Độn Kinh.
Long Ngạo Chí Cao Thần do dự. Tộc trưởng gia tộc bình thường chưa chắc nghe nói đến cái tên Hỗn Độn Kinh, trừ Chí Cao Thần ra tuyệt đối không ai biết đến Hỗn Độn Kinh. Có Chí Cao Thần nào rảnh rỗi tung tin này ra?
Long Ngạo Chí Cao Thần càng nghĩ càng băn khoăn, trầm ngmâ nửa ngày sau bỗng biến mất tại chỗ, đi đến một ngọn núi cao hướng tây bắc.
Ngọn núi này tên là Vô Lượng sơn, trên núi có một lão nhân ở tên gọi Vô Lượng lão nhân, đó là một vị Chí Cao Thần, là Chí Cao Thần chứng đạo sớm nhất của Thần Vực, cũng là ân nhân cứu mạng của Long Ngạo Chí Cao Thần.
- Vào đi.
Cung điện một màu đen, không có trang sức xa hoa, cổ kính, uy nghiêm. Long Ngạo Chí Cao Thần bước nhanh vào trong, thấy trên đại sảnh có một lão nhân chân mày trắng ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Long Ngạo Chí Cao Thần cung kính khom người hành lễ:
- Vô Lượng đại ca!
Tuy hai người cùng đẳng cấp, thực lực của lão nhân chân mày trắng không phải mạnh nhất Thần Vực nhưng... Có ơn với gã.
Vô Lượng lão nhân mở đôi mắt đục ngầu ra, hai chân mày trắng dài run run.
Vô Lượng lão nhân liếc Long Ngạo Chí Cao Thần, hỏi:
- Ngươi có tâm sự?
Long Ngạo Chí Cao Thần gật đầu, kể lại chuyện Tử La Lan và Tiêu Dao Vương đòi chí bảo linh hồn.
Long Ngạo Chí Cao Thần hỏi:
- Vô Lượng đại ca cảm thấy chuyện này có bao nhiêu phần trăm đáng tin?
Vô Lượng lão nhân nhắm mắt lại, rũ mi mắt tĩnh tọa như đang ngủ.
Thật lâu sau, Vô Lượng lão nhân khẽ thở dài:
- Long Ngạo, nếu ngươi nghe lời đại ca thì bỏ qua chuyện này đi, đừng trêu vào Tiêu Dao Vương. Ngươi là Chí Cao Thần rồi, có chuyện gì không buông được?
Long Ngạo Chí Cao Thần giận dữ đến bật cười, lắc đầu, nói:
- Chính vì ta là Chí Cao Thần nhưng hậu bối ta thích nhất chết trước mặt mình, làm sao ta có thể nuốt xuống cục tức này? Tiêu Dao Vương rất đáng sợ nhưng hắn không phải là đệ nhất thiên hạ. Cùng lắm thì ta đi Bách Hoa cung làm con chó! Con người không tranh một hơi, không giết Tiêu Lãng thì sao ta vượt qua năm tháng dài dặc sau này?
Vô Lượng lão nhân thở dài:
- Ài...
Vô Lượng lão nhân lắc đầu, cười khổ nói:
- Việc này rất có khả năng là thật sự, tuy rằng ta không nghĩ ra tại sao môn nhân Bách Hoa cung lỗ mãng nói cho ngươi biết việc này nhưng chắc ngươi không biết năng lực của Hỗn Độn Kinh. Hỗn Độn cảnh có thể điều tra mọi chuyện xảy ra trong toàn thế giới, trừ mấy lão già chúng ta ra các ngươi không biết, người ngoài càng không thể biết.
- Vậy là Tiêu Lãng thật sự ở Tiêu Dao sơn!
Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần lạnh lùng. Lúc Tiêu Dao Vương đến cầm chí bảo linh hồn là Long Ngạo Chí Cao Thần đã nghi ngờ, nhưng bây giờ xác định rồi gã vẫn không dám rục rịch. Tiêu Dao Vương xin dược giúp Tiêu Lãng? Rõ ràng Tiêu Dao Vương chú trọng Tiêu Lãng. Vãn bối của bằng hữu? Bằng hữu đó chắc là Tử Mị Hoàng.
Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần chợt lóe, im lặng nửa nén nhang sau cuối cùng cắn răng khom cười vái Vô Lượng lão nhân trước mắt:
- Vô Lượng đại ca, cầu đại ca giúp ta một lần!
Lông mày của Vô Lượng lão nhân không gió tự bay, trong mắt không còn đục ngầu, trầm giọng hỏi:
- Ngươi khẳng định?
- Chắc chắn!
Long Ngạo Chí Cao Thần ngẩng đầu lên, mặt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu như ta không giết Tiêu Lãng thì suốt đời không bình tĩnh. Vô Lượng đại ca yên tâm, ta sẽ sắp xếp đệ tử tinh anh trong gia tộc, khi đó chúng ta cùng đi Tiêu Dao sơn. Ta ra mặt dụ Tiêu Dao Vương đi, còn Vô Lượng đại ca thì núp một bên. Chỉ cần Vô Lượng đại ca giết Tiêu Lãng giúp ta là được rồi, mọi hậu quả cứ để ta gánh vác.
Vô Lượng lão nhân nhìn biểu tình của Long Ngạo Chí Cao Thần, bất đắc dĩ thở dài, phất tay nói:
- Ài, đi đi.
Long Ngạo Chí Cao Thần cúi gập người, biến mất trong cung điện.
Long Ngạo Chí Cao Thần quay về Long sơn liền hét to:
- Long Lạc, lăn lên đây!
Long Lạc kinh khủng bay lên ngay.
Long Ngạo Chí Cao Thần phất tay nói:
- Đưa đệ tử tinh anh trong gia tộc đi phương bắc hết, ẩn trong vực diện gần Bách Hoa cung, chờ mệnh lệnh của ta.
Long Lạc khó hiểu chớp mắt:
- A? Lão tổ tông, người, người... Làm vậy là sao?
Long Lạc lại bị Long Ngạo Chí Cao Thần cho ăn tát, răng mới mọc không lâu lại rụng.
Long Ngạo Chí Cao Thần lạnh lùng trừng Long Lạc, tức giận quát:
- Ta làm việc còn cần báo cáo với ngươi sao? Đi làm ngay! Ngoài ra người của mạch ngươi đừng đi, năm tháng sau vẫn sẽ cứu đôi tỷ muội của Hoàn Nhan gia. Trong vòng ba tháng không làm xong chuyện này thì ngươi tự sát đi! Còn nữa, phải làm thật ẩn khuất, không thể cho đệ tử gia tộc mình biết.
Long Lạc không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng có cảm giác sắp có việc lớn. Mạch của gã đừng đi? Long Lạc nhớ đến câu này, gã đang bay giữa không trung suýt rớt xuống. Nhưng Long Lạc không dám làm trái lệnh của Long Ngạo Chí Cao Thần, chỉ có thể ngoan ngoãn sắp đặt.
- Tiêu Lãng, ba tháng sau ngươi hãy chờ chết đi! Không lột da rút gân ngươi thì Long Ngạo ta thề không làm người!
Long Lạc bay giữa không trung nghe Long Ngạo Chí Cao Thần ở trên Long sơn rống giận, bên trong ẩn chứa lạnh lẽo hù Long Lạc run rẩy, của quý rũng run theo.
* * *
- Đây là Bích Huyết Liên trăm vạn năm, ngươi luyện hóa ngay đi. Linh hồn có thể cường đại gấp ba, bốn lần, khi đó có thể dung hợp lôi điện!
Quảng trường lòng đất trong Hỗn Độn Hải Dương, Tiêu Dao Vương quăng một hộp ngọc ra, không rời đi mà đứng tại chỗ.
Tiêu Dao Vương lạnh nhạt nói:
- Ngươi trực tiếp luyện hóa, đừng nghĩ nhiều, có ta ở, ngươi sẽ không chết.
Tiêu Lãng nghi hoặc là tại sao Tiêu Dao Vương trở về liền thu hắn vào không gian kia ngay, bây giờ mới thả ra? Nhưng Tiêu Lãng không dám hỏi nhiều, nhận lấy hộp ngọc, tay cảm giác mát lạnh, mở cái hộp ra cầm lên một khối tuyết liên màu đỏ to cỡ bàn tay, dùng năng lượng bao phủ, luyện hóa.
- Cái này... Năng lượng thật cuồng bạo, linh hồn sẽ không nổ tung đi?
Năng lượng cực kỳ cường đại trong khoảnh khắc ùa vào người Tiêu Lãng, với tốc độ khủng bố tiến vào không gian linh hồn của hắn. Trong phút chốc Tiêu Lãng cảm giác linh hồn sắp nổ tung.
Vù vù vù vù vù!
Một tay của Tiêu Dao Vương nhanh như chớp chụp đầu Tiêu Lãng, năng lượng tinh thuần ùa vào linh hồn Tiêu Lãng, năng lượng cuồng ngạo kia liền yên tĩnh lại.
Tinh thần Tiêu Lãng phấn chấn, không nghĩ nhiều, vận chuyển lực lượng linh hồn ngay, nhanh chóng dung hợp năng lượng tinh thuần mới khiến linh hồn liên tục biến mạnh.
Rất nhanh!
Chí bảo linh hồn vốn cần mấy tháng mới luyện hóa được nay có Tiêu Dao Vương giúp đỡ, Tiêu Lãng chỉ mất ba, bốn ngày là hoàn toàn luyện hóa xong. Khi Tiêu Lãng mở to mắt, hắn lại cảm giác thế giới biến rõ ràng nhiều, càng thêm hòa vào thế giới này, lực lượng linh hồn trong không gian linh hồn cuồn cuộn.
Tiêu Dao Vương gật gù, mặt âm trầm hét lên:
- Tốt rồi! Tiểu tử, lần này ta không cần cả mặt già mới cầu được Bích Huyết Liên trăm vạn năm cho ngươi. Tiểu tử, nếu ngươi vẫn không thể dung hợp lôi điện thành một thì ta sẽ xé sống ngươi!
Tiêu Lãng cúi người hành lễ, cực kỳ hưng phấn nói:
- Xin đại nhân hãy yên tâm, lần này ta sẽ tìm cách thành công dung hợp, khi đó dù đại nhân kêu ta giết Chí Cao Thần giúp ngươi thì ta cũng sẽ không chớp mắt cái nào!
Tiêu Dao Vương nhếch môi cười nói:
- Rất có gan.
Trong lòng Tiêu Dao Vương thì cười lạnh. Đúng là có Chí Cao Thần cho Tiêu Lãng giết nhưng... Là Chí Cao Thần mạnh nhất thiên hạ.
Mấy chục vạn năm qua người Bách Hoa cung không xuất thế, đột nhiên có một người đi ra, còn là lẻn ra chỉ vì mang đến tin tức về Tiêu Lãng? Nếu Tử La Lan là người của Bách Hoa cung thì sao có thù với Tiêu Lãng được? Nếu có thù sao Tử La Lan không xin Bách Hoa Tiên Tử giết hắn cho rồi? Lại nói lúc trước Tiêu Lãng có bấy nhiêu thực lực, chỉ dựa vào thân phận môn nhân Bách Hoa cung của Tử La Lan có thể dễ dàng bóp chết hắn.
Nếu Tử La Lan không có thù với Tiêu Lãng thì càng khiến người khó hiểu, không lẽ khiến Long Ngạo Chí Cao Thần đối đầu với Tiêu Dao Vương? Nhưng Tử La Lan biết rõ Long Ngạo Chí Cao Thần không phải là địch thủ của Tiêu Dao Vương, làm vậy chẳng phải là thừa thãi sao?
Còn nữa, Hỗn Độn Kinh thật sự có thể nhìn thấu tất cả trong thế giới sao? Long Ngạo Chí Cao Thần ôm mối nghi ngờ.
Long Ngạo Chí Cao Thần dám chắc đây không phải ý của Bách Hoa Tiên Tử. Lấy thân phận, địa vị của Bách Hoa Tiên Tử, chỉ truyền một câu là Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ hớn hở chạy đến Bách Hoa cung ngay. Lại nói Bách Hoa Tiên Tử muốn diệt Tiêu Dao Vương thì không cần làm ra âm mưu quỷ kế gì, trực tiếp một mình trấn áp gã.
Nhưng mà... Hỗn Độn Kinh.
Long Ngạo Chí Cao Thần do dự. Tộc trưởng gia tộc bình thường chưa chắc nghe nói đến cái tên Hỗn Độn Kinh, trừ Chí Cao Thần ra tuyệt đối không ai biết đến Hỗn Độn Kinh. Có Chí Cao Thần nào rảnh rỗi tung tin này ra?
Long Ngạo Chí Cao Thần càng nghĩ càng băn khoăn, trầm ngmâ nửa ngày sau bỗng biến mất tại chỗ, đi đến một ngọn núi cao hướng tây bắc.
Ngọn núi này tên là Vô Lượng sơn, trên núi có một lão nhân ở tên gọi Vô Lượng lão nhân, đó là một vị Chí Cao Thần, là Chí Cao Thần chứng đạo sớm nhất của Thần Vực, cũng là ân nhân cứu mạng của Long Ngạo Chí Cao Thần.
- Vào đi.
Cung điện một màu đen, không có trang sức xa hoa, cổ kính, uy nghiêm. Long Ngạo Chí Cao Thần bước nhanh vào trong, thấy trên đại sảnh có một lão nhân chân mày trắng ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Long Ngạo Chí Cao Thần cung kính khom người hành lễ:
- Vô Lượng đại ca!
Tuy hai người cùng đẳng cấp, thực lực của lão nhân chân mày trắng không phải mạnh nhất Thần Vực nhưng... Có ơn với gã.
Vô Lượng lão nhân mở đôi mắt đục ngầu ra, hai chân mày trắng dài run run.
Vô Lượng lão nhân liếc Long Ngạo Chí Cao Thần, hỏi:
- Ngươi có tâm sự?
Long Ngạo Chí Cao Thần gật đầu, kể lại chuyện Tử La Lan và Tiêu Dao Vương đòi chí bảo linh hồn.
Long Ngạo Chí Cao Thần hỏi:
- Vô Lượng đại ca cảm thấy chuyện này có bao nhiêu phần trăm đáng tin?
Vô Lượng lão nhân nhắm mắt lại, rũ mi mắt tĩnh tọa như đang ngủ.
Thật lâu sau, Vô Lượng lão nhân khẽ thở dài:
- Long Ngạo, nếu ngươi nghe lời đại ca thì bỏ qua chuyện này đi, đừng trêu vào Tiêu Dao Vương. Ngươi là Chí Cao Thần rồi, có chuyện gì không buông được?
Long Ngạo Chí Cao Thần giận dữ đến bật cười, lắc đầu, nói:
- Chính vì ta là Chí Cao Thần nhưng hậu bối ta thích nhất chết trước mặt mình, làm sao ta có thể nuốt xuống cục tức này? Tiêu Dao Vương rất đáng sợ nhưng hắn không phải là đệ nhất thiên hạ. Cùng lắm thì ta đi Bách Hoa cung làm con chó! Con người không tranh một hơi, không giết Tiêu Lãng thì sao ta vượt qua năm tháng dài dặc sau này?
Vô Lượng lão nhân thở dài:
- Ài...
Vô Lượng lão nhân lắc đầu, cười khổ nói:
- Việc này rất có khả năng là thật sự, tuy rằng ta không nghĩ ra tại sao môn nhân Bách Hoa cung lỗ mãng nói cho ngươi biết việc này nhưng chắc ngươi không biết năng lực của Hỗn Độn Kinh. Hỗn Độn cảnh có thể điều tra mọi chuyện xảy ra trong toàn thế giới, trừ mấy lão già chúng ta ra các ngươi không biết, người ngoài càng không thể biết.
- Vậy là Tiêu Lãng thật sự ở Tiêu Dao sơn!
Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần lạnh lùng. Lúc Tiêu Dao Vương đến cầm chí bảo linh hồn là Long Ngạo Chí Cao Thần đã nghi ngờ, nhưng bây giờ xác định rồi gã vẫn không dám rục rịch. Tiêu Dao Vương xin dược giúp Tiêu Lãng? Rõ ràng Tiêu Dao Vương chú trọng Tiêu Lãng. Vãn bối của bằng hữu? Bằng hữu đó chắc là Tử Mị Hoàng.
Mắt Long Ngạo Chí Cao Thần chợt lóe, im lặng nửa nén nhang sau cuối cùng cắn răng khom cười vái Vô Lượng lão nhân trước mắt:
- Vô Lượng đại ca, cầu đại ca giúp ta một lần!
Lông mày của Vô Lượng lão nhân không gió tự bay, trong mắt không còn đục ngầu, trầm giọng hỏi:
- Ngươi khẳng định?
- Chắc chắn!
Long Ngạo Chí Cao Thần ngẩng đầu lên, mặt vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu như ta không giết Tiêu Lãng thì suốt đời không bình tĩnh. Vô Lượng đại ca yên tâm, ta sẽ sắp xếp đệ tử tinh anh trong gia tộc, khi đó chúng ta cùng đi Tiêu Dao sơn. Ta ra mặt dụ Tiêu Dao Vương đi, còn Vô Lượng đại ca thì núp một bên. Chỉ cần Vô Lượng đại ca giết Tiêu Lãng giúp ta là được rồi, mọi hậu quả cứ để ta gánh vác.
Vô Lượng lão nhân nhìn biểu tình của Long Ngạo Chí Cao Thần, bất đắc dĩ thở dài, phất tay nói:
- Ài, đi đi.
Long Ngạo Chí Cao Thần cúi gập người, biến mất trong cung điện.
Long Ngạo Chí Cao Thần quay về Long sơn liền hét to:
- Long Lạc, lăn lên đây!
Long Lạc kinh khủng bay lên ngay.
Long Ngạo Chí Cao Thần phất tay nói:
- Đưa đệ tử tinh anh trong gia tộc đi phương bắc hết, ẩn trong vực diện gần Bách Hoa cung, chờ mệnh lệnh của ta.
Long Lạc khó hiểu chớp mắt:
- A? Lão tổ tông, người, người... Làm vậy là sao?
Long Lạc lại bị Long Ngạo Chí Cao Thần cho ăn tát, răng mới mọc không lâu lại rụng.
Long Ngạo Chí Cao Thần lạnh lùng trừng Long Lạc, tức giận quát:
- Ta làm việc còn cần báo cáo với ngươi sao? Đi làm ngay! Ngoài ra người của mạch ngươi đừng đi, năm tháng sau vẫn sẽ cứu đôi tỷ muội của Hoàn Nhan gia. Trong vòng ba tháng không làm xong chuyện này thì ngươi tự sát đi! Còn nữa, phải làm thật ẩn khuất, không thể cho đệ tử gia tộc mình biết.
Long Lạc không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng có cảm giác sắp có việc lớn. Mạch của gã đừng đi? Long Lạc nhớ đến câu này, gã đang bay giữa không trung suýt rớt xuống. Nhưng Long Lạc không dám làm trái lệnh của Long Ngạo Chí Cao Thần, chỉ có thể ngoan ngoãn sắp đặt.
- Tiêu Lãng, ba tháng sau ngươi hãy chờ chết đi! Không lột da rút gân ngươi thì Long Ngạo ta thề không làm người!
Long Lạc bay giữa không trung nghe Long Ngạo Chí Cao Thần ở trên Long sơn rống giận, bên trong ẩn chứa lạnh lẽo hù Long Lạc run rẩy, của quý rũng run theo.
* * *
- Đây là Bích Huyết Liên trăm vạn năm, ngươi luyện hóa ngay đi. Linh hồn có thể cường đại gấp ba, bốn lần, khi đó có thể dung hợp lôi điện!
Quảng trường lòng đất trong Hỗn Độn Hải Dương, Tiêu Dao Vương quăng một hộp ngọc ra, không rời đi mà đứng tại chỗ.
Tiêu Dao Vương lạnh nhạt nói:
- Ngươi trực tiếp luyện hóa, đừng nghĩ nhiều, có ta ở, ngươi sẽ không chết.
Tiêu Lãng nghi hoặc là tại sao Tiêu Dao Vương trở về liền thu hắn vào không gian kia ngay, bây giờ mới thả ra? Nhưng Tiêu Lãng không dám hỏi nhiều, nhận lấy hộp ngọc, tay cảm giác mát lạnh, mở cái hộp ra cầm lên một khối tuyết liên màu đỏ to cỡ bàn tay, dùng năng lượng bao phủ, luyện hóa.
- Cái này... Năng lượng thật cuồng bạo, linh hồn sẽ không nổ tung đi?
Năng lượng cực kỳ cường đại trong khoảnh khắc ùa vào người Tiêu Lãng, với tốc độ khủng bố tiến vào không gian linh hồn của hắn. Trong phút chốc Tiêu Lãng cảm giác linh hồn sắp nổ tung.
Vù vù vù vù vù!
Một tay của Tiêu Dao Vương nhanh như chớp chụp đầu Tiêu Lãng, năng lượng tinh thuần ùa vào linh hồn Tiêu Lãng, năng lượng cuồng ngạo kia liền yên tĩnh lại.
Tinh thần Tiêu Lãng phấn chấn, không nghĩ nhiều, vận chuyển lực lượng linh hồn ngay, nhanh chóng dung hợp năng lượng tinh thuần mới khiến linh hồn liên tục biến mạnh.
Rất nhanh!
Chí bảo linh hồn vốn cần mấy tháng mới luyện hóa được nay có Tiêu Dao Vương giúp đỡ, Tiêu Lãng chỉ mất ba, bốn ngày là hoàn toàn luyện hóa xong. Khi Tiêu Lãng mở to mắt, hắn lại cảm giác thế giới biến rõ ràng nhiều, càng thêm hòa vào thế giới này, lực lượng linh hồn trong không gian linh hồn cuồn cuộn.
Tiêu Dao Vương gật gù, mặt âm trầm hét lên:
- Tốt rồi! Tiểu tử, lần này ta không cần cả mặt già mới cầu được Bích Huyết Liên trăm vạn năm cho ngươi. Tiểu tử, nếu ngươi vẫn không thể dung hợp lôi điện thành một thì ta sẽ xé sống ngươi!
Tiêu Lãng cúi người hành lễ, cực kỳ hưng phấn nói:
- Xin đại nhân hãy yên tâm, lần này ta sẽ tìm cách thành công dung hợp, khi đó dù đại nhân kêu ta giết Chí Cao Thần giúp ngươi thì ta cũng sẽ không chớp mắt cái nào!
Tiêu Dao Vương nhếch môi cười nói:
- Rất có gan.
Trong lòng Tiêu Dao Vương thì cười lạnh. Đúng là có Chí Cao Thần cho Tiêu Lãng giết nhưng... Là Chí Cao Thần mạnh nhất thiên hạ.
/1202
|