Tiêu Dao Vương và Long Ngạo Chí Cao Thần đại chiến dẫn đến một đám Chí Cao Thần tụ lại xem. Tuy không ai đến gần khuyên nhủ nhưng bảy, tám Chí Cao Thần đuổi theo, từ xa dùng thần thức tỏa định cuộc chiến của Tiêu Dao Vương, Long Ngạo Chí Cao Thần. Ưm, có lẽ nên hình dung bằng từ suy sát thì đúng hơn.
Long Ngạo Chí Cao Thần không dám đối kháng ngay mặt với Tiêu Dao Vương, bị truy sát một đường. Thực lực của Tiêu Dao Vương mạnh hơn Long Ngạo Chí Cao Thần rất nhiều, khoảng cách na di càng xa, thế nên gã rất thảm, toàn bị đánh. Nhưng nói sao thì Long Ngạo Chí Cao Thần là Chí Cao Thần, có lực lượng luân hồi hộ thể, trong phút chốc Tiêu Dao Vương không giết chết gã được.
Tốc độ, cự ly na di của Tiêu Dao Vương xa hơn Long Ngạo Chí Cao Thần, cộng với thời gian thiên đạo đặc biệt của gã, Thanh Thứ chi địa không dám na di đến hướng bắc có Bách Hoa cung mà chạy lung tung khắp thế giới. Giống như năm đó Chí Cao Thần của Ma Vực bị Tiêu Dao Vương truy sát, lên trời xuống đất, dẫn đến ba vực diện chung cực và Tinh Hải Hỗn Loạn bạo động. Nhưng võ giả bình thường chỉ biết là Chí Cao Thần đang chiến đấu, lấy thần thức và ánh mắt của bọn họ không thể biết ai là ai.
Long Ngạo Chí Cao Thần mất hết mặt mũi nhưng khóe môi cứ treo cao. Long Ngạo Chí Cao Thần càng câu giờ thì Tiêu Lãng càng chết nhanh hơn. Chỉ cần xác định Tiêu Lãng đã chết, Tiêu Dao Vương không giết được Long Ngạo Chí Cao Thần thì biết làm sao bây giờ? Nếu bị buộc đến đường cùng, Long Ngạo Chí Cao Thần đành đi Bách Hoa cung.
- Chắc bây giờ là được rồi.
Vô Lượng lão nhân luôn núp ở phía nam, chờ Tiêu Dao Vương truy sát Long Ngạo Chí Cao Thần. Vô Lượng lão nhân đợi một lúc thấy Tiêu Dao Vương, Long Ngạo Chí Cao Thần chưa quay lại thì mắt lão lóe tia sáng lạnh, thần thức lan tỏa, nhanh chóng tìm ra một sơn động trong Hỗn Độn Hải Dương.
Vù vù vù vù vù!
Vô Lượng lão nhân không na di mà âm thầm bay đi, nhanh như chớp bay vào trong sơn động, thần thức tỏa định Tiêu Lãng khoanh chân ngồi trong hang động Hỗn Độn Hải Dương. Vô Lượng lão nhân na di vào ổ.
- A?
Tiêu Lãng lập tức mở mắt ra, thấy một tay vươn đến, lực lượng luân hồi dâng trào từ bàn tay phru lên đầu hắn. Dưới đôi chân mày trắng là con ngươi đục ngầu tràn ngập sát ý.
Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- Chí Cao Thần!
Nhưng tốc độ phản ứng của Tiêu Lãng quá chậm, thần thức của đối phương tỏa định hắn, lúc đó hắn hoàn toàn không hay biết gì. Khi Vô Lượng lão nhân phát ra sát khí đến gần Tiêu Lãng mới giật mình.
Tiêu Lãng buộc mình tỉnh táo lại, trầm giọng nói:
- Vị đại nhân này, chúng ta có thù sao?
Vô Lượng lão nhân thản nhiên nói:
- Không có thù nhưng ta nhận ủy thác của người đến giết ngươi, xin lỗi.
Lực lượng luân hồi trong tay Vô Lượng lão nhân sắp bóp chết Tiêu Lãng.
- Chờ đã!
Người Tiêu Lãng căng cứng nhưng không dám công kích, hắn biết vàop hút chỉ mành treo chuông này sơ sẩy một cái là hắn sẽ thành tro. Chí Cao Thần muốn giết Tiêu Lãng là sẽ triệt để giết hắn, không cho Lôi chi bản nguyên có cơ hội làm lại thân thể giúp hắn.
Tiêu Lãng bỗng hét ngăn cản, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, tiếp tục bảo:
- Người nhờ đại nhân đến là Long Ngạo đúng không? Chẳng bằng đại nhân mang ta về cho Long Ngạo tự tay giết đi. Ta và ngươi không oán không thù, ta và Tử Mị Hoàng, Tiêu Dao Vương, Tình Ca đại nhân, Vong Trần đại nhân, Tu La đại nhân có quan hệ tốt đẹp, khó tránh khỏi gây rắc rối cho đại nhân. Đại nhân chỉ muốn hỗ trợ, tội gì chịu tiếng xấu thay cho Long Ngạo?
Tiêu Lãng nói trúng chỗ ngứa, Vô Lượng lão nhân thu lại sát khí. Vô Lượng lão nhân đăm chiêu, hình như có lý. Vô Lượng lão nhân lén mang Tiêu Lãng về, cho dù Tiêu Dao Vương có biết thì cũng không làm gì được. Dù sao Vô Lượng lão nhân chỉ hỗ trợ, quăng Tiêu Lãng cho Long Ngạo Chí Cao Thần là được, tội gì vì mình hắn mà đắc tội nhiều Chí Cao Thần?
Bản thân Vô Lượng lão nhân rất điệu thấp, không tranh giành với đời, là người tốt không đắc tội ai. Tiêu Lãng nói túng trái tim Vô Lượng lão nhân, thế là lão gật đầu túm lấy hắn na di đi.
Tiêu Lãng bị Vô Lượng lão nhân liên tục na di kéo đi, ba, bốn lần na di đã đến Thần Vực. Lòng Tiêu Lãng nóng như lửa đốt nhưng không có cách nào, càng không dám công kích lung tung.
Long Ngạo Chí Cao Thần không xuất hiện, ngược lại là Chí Cao Thần này nhận ủy thác của gã đến giết Tiêu Lãng, không cần nói cũng biết Tiêu Dao Vương đã bị gã dụ đi. Vị Chí Cao Thần này nếu ném Tiêu Lãng cho Long Ngạo Chí Cao Thần thì kết cuộc rõ ràng rành là... Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ giết Tiêu Lãng ngay lập tức.
Vô Lượng lão nhân nhanh chóng na di đến Long sơn, nếu lão không định gánh rắc rối thì dĩ nhiên sẽ không mang hắn đến Vô Lượng sơn. Vô Lượng lão nhân điều tra thấy Long Ngạo Chí Cao Thần chưa trở về thì hai hàng chân mày trắng nhướng cao, khó xử.
Không lẽ Vô Lượng lão nhân phải đứng chờ Long Ngạo Chí Cao Thần về sao? Nếu Long Ngạo Chí Cao Thần không trở về mà Tiêu Dao Vương đến thì nên làm thế nào?
Cuối cùng Vô Lượng lão nhân cắn răng đi vào cung điện. Nếu Vô Lượng lão nhân đã hứa giúp Long Ngạo Chí Cao Thần thì lão phải tự tay giao Tiêu Lãng cho gã. Nếu Tiêu Dao Vương hay Chí Cao Thần đến thì Vô Lượng lão nhân đành giết Tiêu Lãng.
Vô Lượng lão nhân đi vào trong cung điện, các thị nữ không dám nói gì. Một đoàn lực lượng luân hồi trong tay Vô Lượng lão nhân ùa vào óc Tiêu Lãng, lão vứt hắn ra một góc.
Vô Lượng lão nhân quát:
- Tiểu tử, đừng rục rịch cái gì, nếu không thì ta động ý niệm một cái là linh hồn của ngươi sẽ tan vỡ. Ngoan ngoãn ở bên kia chờ Long Ngạo trở về!
Tiêu Lãng cảm ứng, quả nhiên phát hiện có một đoàn lực lượng luân hồi vòng quanh linh hồn của hắn, Vô Lượng lão nhân động ý niệm một cái là thật sự sẽ làm linh hồn Tiêu Lãng tan vỡ. Tiêu Lãng ngoan ngoãn khoanh chân ngồi một góc, mắt cún nhìn Vô Lượng lão nhân.
Vô Lượng lão nhân lấy ra một khối lệnh bài báo tin một câu rồi ngồi khoanh chân trên ghế chủ, không thèm nhìn ánh mắt long lanh của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, mắt xoay tròn, lên tiếng:
- Đại nhân, không biết đại nhân có hiểu chuyện giữa ta và Long Ngạo không? Ta chỉ là một võ giả đi ra từ tiểu vực diện, nếu không phải ta bị buộc thì làm sao dám đối đầu với Chí Cao Thần?
Vô Lượng lão nhân như không nghe thấy, tiếp tục ngồi xếp bằng, ngậm miệng.
Tiêu Lãng thở hắt ra, ngẫm nghĩ, lại lần nữa mở miệng nói:
- Đại nhân, ta không biết người có quan hệ gì với Long Ngạo nhưng thân phận như đại nhân đối phó với tiểu nhân vật như ta, nếu đồn ra ngoài thì không tốt cho uy danh của đại nhân đúng không? Long Ngạo muốn giết ta, ta không có gì oán trách, nhưng hai vị Chí Cao Thần đối phó với một tiểu nhân vật như ta thì... Ta không phục!
Tiêu Lãng to gan, liều mạng dùng phép khích tướng, nhưng Vô Lượng lão nhân vẫn thờ ơ. Khi Tiêu Lãng định nói tiếp thì Vô Lượng lão nhân tức giận hừ một tiếng, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén bắn hướng hắn.
Vô Lượng lão nhân nói:
- Tiểu tử, ngươi còn nói nhảm thì có tin là ta giết ngươi ngay bây giờ không? Muốn sống lâu thì hãy ngoan ngoãn ngồi im!
Tiêu Lãng há mồm sau đó khép lại, lão nhân này thật là dầu muối không lọt.
Lòng Tiêu Lãng máy động, hay là liều mạng phóng lôi long ra oanh giết lão?
Vấn đề là... Có thể giết được sao?
Nếu không thể giết Vô Lượng lão nhân trong một chiêu thì Tiêu Lãng sẽ chết, lực lượng luân hồi trong óc hắn động một cái, linh hồn sẽ tan vỡ. Nhiều năm qua chưa có Chí Cao Thần nào chết, Tiêu Lãng mơ hồ hiểu hình như nhờ lực lượng luân hồi. Chí Cao Thần không thể giết Chí Cao Thần thì Tiêu Lãng có thể giết chết Chí Cao Thần được không?
- Nhịn!
Tiêu Lãng cúi đầu, mắt chớp lóe. Sự việc đã như vậy, Tiêu Lãng chỉ có thể chờ đợi thời cơ, nếu không được thì dù phải liều mạng cũng dốc hết sức công kích Long Ngạo Chí Cao Thần, hắn có chết cũng không khiến gã dễ chịu.
Nhưng mà...
Tiêu Lãng, Vô Lượng lão nhân chờ hai ngày vẫn không thấy Long Ngạo Chí Cao Thần trở về, ngược lại Long Lạc từ dưới núi bay lên. Long Lạc không biết Long Ngạo Chí Cao Thần ra ngoài nên không dám vào trong cung điện, chỉ quỳ một gối trên mặt đất.
Long Lạc báo cáo:
- Lão tổ tông, năm ngày sau đội đưa dâu của Hoàn Nhan gia sẽ đến, người xem nên sắp xếp như thế nào? Nghe nói Hiên Viên Huyết Kỵ, Hoàn Nhan Liệt, đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê đều ở trong đội đưa dâu này. Chúng ta có nên đề phòng một chút không? Hay là... Người ra mặt chấn nhiếp?
Long Ngạo Chí Cao Thần không dám đối kháng ngay mặt với Tiêu Dao Vương, bị truy sát một đường. Thực lực của Tiêu Dao Vương mạnh hơn Long Ngạo Chí Cao Thần rất nhiều, khoảng cách na di càng xa, thế nên gã rất thảm, toàn bị đánh. Nhưng nói sao thì Long Ngạo Chí Cao Thần là Chí Cao Thần, có lực lượng luân hồi hộ thể, trong phút chốc Tiêu Dao Vương không giết chết gã được.
Tốc độ, cự ly na di của Tiêu Dao Vương xa hơn Long Ngạo Chí Cao Thần, cộng với thời gian thiên đạo đặc biệt của gã, Thanh Thứ chi địa không dám na di đến hướng bắc có Bách Hoa cung mà chạy lung tung khắp thế giới. Giống như năm đó Chí Cao Thần của Ma Vực bị Tiêu Dao Vương truy sát, lên trời xuống đất, dẫn đến ba vực diện chung cực và Tinh Hải Hỗn Loạn bạo động. Nhưng võ giả bình thường chỉ biết là Chí Cao Thần đang chiến đấu, lấy thần thức và ánh mắt của bọn họ không thể biết ai là ai.
Long Ngạo Chí Cao Thần mất hết mặt mũi nhưng khóe môi cứ treo cao. Long Ngạo Chí Cao Thần càng câu giờ thì Tiêu Lãng càng chết nhanh hơn. Chỉ cần xác định Tiêu Lãng đã chết, Tiêu Dao Vương không giết được Long Ngạo Chí Cao Thần thì biết làm sao bây giờ? Nếu bị buộc đến đường cùng, Long Ngạo Chí Cao Thần đành đi Bách Hoa cung.
- Chắc bây giờ là được rồi.
Vô Lượng lão nhân luôn núp ở phía nam, chờ Tiêu Dao Vương truy sát Long Ngạo Chí Cao Thần. Vô Lượng lão nhân đợi một lúc thấy Tiêu Dao Vương, Long Ngạo Chí Cao Thần chưa quay lại thì mắt lão lóe tia sáng lạnh, thần thức lan tỏa, nhanh chóng tìm ra một sơn động trong Hỗn Độn Hải Dương.
Vù vù vù vù vù!
Vô Lượng lão nhân không na di mà âm thầm bay đi, nhanh như chớp bay vào trong sơn động, thần thức tỏa định Tiêu Lãng khoanh chân ngồi trong hang động Hỗn Độn Hải Dương. Vô Lượng lão nhân na di vào ổ.
- A?
Tiêu Lãng lập tức mở mắt ra, thấy một tay vươn đến, lực lượng luân hồi dâng trào từ bàn tay phru lên đầu hắn. Dưới đôi chân mày trắng là con ngươi đục ngầu tràn ngập sát ý.
Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- Chí Cao Thần!
Nhưng tốc độ phản ứng của Tiêu Lãng quá chậm, thần thức của đối phương tỏa định hắn, lúc đó hắn hoàn toàn không hay biết gì. Khi Vô Lượng lão nhân phát ra sát khí đến gần Tiêu Lãng mới giật mình.
Tiêu Lãng buộc mình tỉnh táo lại, trầm giọng nói:
- Vị đại nhân này, chúng ta có thù sao?
Vô Lượng lão nhân thản nhiên nói:
- Không có thù nhưng ta nhận ủy thác của người đến giết ngươi, xin lỗi.
Lực lượng luân hồi trong tay Vô Lượng lão nhân sắp bóp chết Tiêu Lãng.
- Chờ đã!
Người Tiêu Lãng căng cứng nhưng không dám công kích, hắn biết vàop hút chỉ mành treo chuông này sơ sẩy một cái là hắn sẽ thành tro. Chí Cao Thần muốn giết Tiêu Lãng là sẽ triệt để giết hắn, không cho Lôi chi bản nguyên có cơ hội làm lại thân thể giúp hắn.
Tiêu Lãng bỗng hét ngăn cản, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, tiếp tục bảo:
- Người nhờ đại nhân đến là Long Ngạo đúng không? Chẳng bằng đại nhân mang ta về cho Long Ngạo tự tay giết đi. Ta và ngươi không oán không thù, ta và Tử Mị Hoàng, Tiêu Dao Vương, Tình Ca đại nhân, Vong Trần đại nhân, Tu La đại nhân có quan hệ tốt đẹp, khó tránh khỏi gây rắc rối cho đại nhân. Đại nhân chỉ muốn hỗ trợ, tội gì chịu tiếng xấu thay cho Long Ngạo?
Tiêu Lãng nói trúng chỗ ngứa, Vô Lượng lão nhân thu lại sát khí. Vô Lượng lão nhân đăm chiêu, hình như có lý. Vô Lượng lão nhân lén mang Tiêu Lãng về, cho dù Tiêu Dao Vương có biết thì cũng không làm gì được. Dù sao Vô Lượng lão nhân chỉ hỗ trợ, quăng Tiêu Lãng cho Long Ngạo Chí Cao Thần là được, tội gì vì mình hắn mà đắc tội nhiều Chí Cao Thần?
Bản thân Vô Lượng lão nhân rất điệu thấp, không tranh giành với đời, là người tốt không đắc tội ai. Tiêu Lãng nói túng trái tim Vô Lượng lão nhân, thế là lão gật đầu túm lấy hắn na di đi.
Tiêu Lãng bị Vô Lượng lão nhân liên tục na di kéo đi, ba, bốn lần na di đã đến Thần Vực. Lòng Tiêu Lãng nóng như lửa đốt nhưng không có cách nào, càng không dám công kích lung tung.
Long Ngạo Chí Cao Thần không xuất hiện, ngược lại là Chí Cao Thần này nhận ủy thác của gã đến giết Tiêu Lãng, không cần nói cũng biết Tiêu Dao Vương đã bị gã dụ đi. Vị Chí Cao Thần này nếu ném Tiêu Lãng cho Long Ngạo Chí Cao Thần thì kết cuộc rõ ràng rành là... Long Ngạo Chí Cao Thần sẽ giết Tiêu Lãng ngay lập tức.
Vô Lượng lão nhân nhanh chóng na di đến Long sơn, nếu lão không định gánh rắc rối thì dĩ nhiên sẽ không mang hắn đến Vô Lượng sơn. Vô Lượng lão nhân điều tra thấy Long Ngạo Chí Cao Thần chưa trở về thì hai hàng chân mày trắng nhướng cao, khó xử.
Không lẽ Vô Lượng lão nhân phải đứng chờ Long Ngạo Chí Cao Thần về sao? Nếu Long Ngạo Chí Cao Thần không trở về mà Tiêu Dao Vương đến thì nên làm thế nào?
Cuối cùng Vô Lượng lão nhân cắn răng đi vào cung điện. Nếu Vô Lượng lão nhân đã hứa giúp Long Ngạo Chí Cao Thần thì lão phải tự tay giao Tiêu Lãng cho gã. Nếu Tiêu Dao Vương hay Chí Cao Thần đến thì Vô Lượng lão nhân đành giết Tiêu Lãng.
Vô Lượng lão nhân đi vào trong cung điện, các thị nữ không dám nói gì. Một đoàn lực lượng luân hồi trong tay Vô Lượng lão nhân ùa vào óc Tiêu Lãng, lão vứt hắn ra một góc.
Vô Lượng lão nhân quát:
- Tiểu tử, đừng rục rịch cái gì, nếu không thì ta động ý niệm một cái là linh hồn của ngươi sẽ tan vỡ. Ngoan ngoãn ở bên kia chờ Long Ngạo trở về!
Tiêu Lãng cảm ứng, quả nhiên phát hiện có một đoàn lực lượng luân hồi vòng quanh linh hồn của hắn, Vô Lượng lão nhân động ý niệm một cái là thật sự sẽ làm linh hồn Tiêu Lãng tan vỡ. Tiêu Lãng ngoan ngoãn khoanh chân ngồi một góc, mắt cún nhìn Vô Lượng lão nhân.
Vô Lượng lão nhân lấy ra một khối lệnh bài báo tin một câu rồi ngồi khoanh chân trên ghế chủ, không thèm nhìn ánh mắt long lanh của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, mắt xoay tròn, lên tiếng:
- Đại nhân, không biết đại nhân có hiểu chuyện giữa ta và Long Ngạo không? Ta chỉ là một võ giả đi ra từ tiểu vực diện, nếu không phải ta bị buộc thì làm sao dám đối đầu với Chí Cao Thần?
Vô Lượng lão nhân như không nghe thấy, tiếp tục ngồi xếp bằng, ngậm miệng.
Tiêu Lãng thở hắt ra, ngẫm nghĩ, lại lần nữa mở miệng nói:
- Đại nhân, ta không biết người có quan hệ gì với Long Ngạo nhưng thân phận như đại nhân đối phó với tiểu nhân vật như ta, nếu đồn ra ngoài thì không tốt cho uy danh của đại nhân đúng không? Long Ngạo muốn giết ta, ta không có gì oán trách, nhưng hai vị Chí Cao Thần đối phó với một tiểu nhân vật như ta thì... Ta không phục!
Tiêu Lãng to gan, liều mạng dùng phép khích tướng, nhưng Vô Lượng lão nhân vẫn thờ ơ. Khi Tiêu Lãng định nói tiếp thì Vô Lượng lão nhân tức giận hừ một tiếng, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén bắn hướng hắn.
Vô Lượng lão nhân nói:
- Tiểu tử, ngươi còn nói nhảm thì có tin là ta giết ngươi ngay bây giờ không? Muốn sống lâu thì hãy ngoan ngoãn ngồi im!
Tiêu Lãng há mồm sau đó khép lại, lão nhân này thật là dầu muối không lọt.
Lòng Tiêu Lãng máy động, hay là liều mạng phóng lôi long ra oanh giết lão?
Vấn đề là... Có thể giết được sao?
Nếu không thể giết Vô Lượng lão nhân trong một chiêu thì Tiêu Lãng sẽ chết, lực lượng luân hồi trong óc hắn động một cái, linh hồn sẽ tan vỡ. Nhiều năm qua chưa có Chí Cao Thần nào chết, Tiêu Lãng mơ hồ hiểu hình như nhờ lực lượng luân hồi. Chí Cao Thần không thể giết Chí Cao Thần thì Tiêu Lãng có thể giết chết Chí Cao Thần được không?
- Nhịn!
Tiêu Lãng cúi đầu, mắt chớp lóe. Sự việc đã như vậy, Tiêu Lãng chỉ có thể chờ đợi thời cơ, nếu không được thì dù phải liều mạng cũng dốc hết sức công kích Long Ngạo Chí Cao Thần, hắn có chết cũng không khiến gã dễ chịu.
Nhưng mà...
Tiêu Lãng, Vô Lượng lão nhân chờ hai ngày vẫn không thấy Long Ngạo Chí Cao Thần trở về, ngược lại Long Lạc từ dưới núi bay lên. Long Lạc không biết Long Ngạo Chí Cao Thần ra ngoài nên không dám vào trong cung điện, chỉ quỳ một gối trên mặt đất.
Long Lạc báo cáo:
- Lão tổ tông, năm ngày sau đội đưa dâu của Hoàn Nhan gia sẽ đến, người xem nên sắp xếp như thế nào? Nghe nói Hiên Viên Huyết Kỵ, Hoàn Nhan Liệt, đám người Tu Kiếm, công tử của Phó gia, Thanh Lê đều ở trong đội đưa dâu này. Chúng ta có nên đề phòng một chút không? Hay là... Người ra mặt chấn nhiếp?
/1202
|