Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 15: Kỳ dị hồng châu

/143


Gió, phần phật bên tai.

Phương Tử Vũ như diều đứt dây lao xuống đáy vực sâu.

Cũng không biết rơi xuống đã được bao lâu, Phương Tử Vũ chỉ cảm thấy hít thở càng lúc càng khó khăn, trong tai tiếng gió rít liên miên không ngớt. Áp lực của không khí từ bốn phía càng lúc càng lớn, dường như muốn xé tan thân thể nó thành từng mảnh nhỏ. Gắng gượng mở he hé cái miệng, nó dùng hết tất cả sức lực còn lại muốn hít vào một ngụm sinh mệnh cuối cùng, nhưng mặc cho nó dùng cách nào đi nữa, vẫn không thể hít vào được một hơi. Cuối cùng, nó cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm rồi ngất đi.

Bỗng nhiên, từ trong mây mù dầy đặc xuất hiện một cái bóng đen thật lớn. Bóng đen rất nhanh cuốn về phía Phương Tử Vũ, sau đó nhẹ nhàng chạm vào Phương Tử Vũ rồi biến mất khỏi lớp mây mù. Mà Phương Tử Vũ mới vừa rồi vẫn còn đang rơi xuống cũng đồng thời biến mất.

Không ai biết đã trải qua bao lâu, Phương Tử Vũ từ từ tỉnh lại. Nó phát hiện ra bản thân đang ở trong một nơi tối đen, bốn bức tường xung quanh rất mềm, không ngừng chèn ép về phía nó, hơn nữa nơi này mùi tanh hôi nồng nặc.

"Ta đang ở đâu đây? Ta chết rồi sao?" Phương Tử Vũ ở trong thế giới tối tăm không nhìn thấy một tia sáng nào này vẫn cho rằng mình đã chết, bây giờ bản thân nó chắc hẳn là đang ở minh giới.

"Này, có ai không?" Phương Tử Vũ nhìn vào bóng tối hét lớn, nhưng không ai trả lời nó, ngay cả tiếng vang cũng không có. Nó động đậy thân mình, muốn tìm đường rời khỏi nơi này, lúc này nó kinh ngạc phát hiện ra thân thể mình bị bốn bức tường mềm mềm đè ép căn bản là không thể nhúc nhích, hơn nữa toàn thân không biết bị dính phải cái gì mà nhớt nhớt dính dính.

Phương Tử Vũ vừa suy đoán xem bản thân đang ở nơi nào vừa dùng toàn lực đẩy bức tường mềm mại vẫn đang đè ép thân thể nó. Trải qua cố gắng không ngừng của nó, bức tường rốt cuộc cũng bị đẩy ra một chút, đang lúc nó vui mừng thì bốn phía đột nhiên chấn động kịch liệt. Cánh tay Phương Tử Vũ trượt đi, vách tường một lần nữa đè lên người nó, lần này so với lần trước lực ép càng thêm chặt.

Phương Tử Vũ trong lòng thầm chửi một tiếng, vận công với ý đồ một lần nữa đẩy bức tường ra. Chỉ là lần này nó vừa động thử thì ngay lập tức cảm thấy thất vọng, bởi vì hai tay của nó bị bức tường kỳ quái này đè chặt xuống dưới căn bản là không thể nhúc nhích, đừng nói là muốn đẩy chúng nó ra. Thêm vào đó, Phương Tử Vũ phát giác ra công lực trong cơ thể đang dần dần biến mất từng chút từng chút một, lúc này nó đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Bỗng dưng đi vào một nơi kỳ quái vô danh, lại bị tường vách nơi này đè ép, thêm vào đó công lực trong cơ thể dần dần biến mất, nếu cứ tiếp tục như vậy cho dù không bị vây chết thì cũng bị đói mà chết.

Vừa nghĩ đến chữ đói, cái bụng của Phương Tử Vũ lại sôi lên ùng ục.

Lại nghĩ đến cảnh ngộ của mình, Phương Tử Vũ trong lòng tức giận, cơn giận nhất thời xông lên nó mặc kể ba bảy hai mốt gì, há miệng nhắm vào bức tường đang đè ép trên người nó cắn một miếng.

Đột nhiên, bốn phía một lần nữa chấn động, bức tường đang đè ép trên người Phương Tử Vũ ép lại càng chặt, nó càng cắn mạnh.

"Pặc!" Một dòng chất lỏng tanh hôi bắn thẳng vào miệng Phương Tử Vũ, vốn nó cắn xuống một khối trên bức tường mềm mại kia nhưng không có nghĩ đến đã đem cái khối đó lẫn chất lỏng tanh hôi nọ toàn bộ nuốt xuống.

Bốn phía chấn động càng lúc càng lợi hại, bốn bức tường đang đè ép trên người Phương Tử Vũ bỗng nhiên giãn mở, Phương Tử Vũ theo bức tường phía dưới trượt về phía trước trong thông đạo tối đen. Truyện được copy tại


/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status