Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 36: Ngọc Hư tàng thư các (Thượng)

/143


Sau khi tiên khí trong cơ thể Phương Tử Vũ bạo phát, phòng ốc ở Ngọc Võ đường bị phá hủy đi gần một nửa. Trải qua nửa tháng thời gian một lần nữa đã xây mới hoàn toàn, như vậy có thể thấy được tiềm lực của tu chân giả. Sáu tên tu chân giả trong vòng nửa tháng xây lên vài chục căn phòng, nếu việc này được truyền đến thế tục giới thật khiến cho người nghe hoảng sợ.

Phương Tử Vũ nhìn qua căn phòng đã được sửa chữa lại, so với cái cũ cũng không khác biệt lắm, nếu không phải là nước vôi quét trên tường vẫn chưa khô, cơ hồ nhận không ra được căn phòng này đã được sửa lại.

Phương Tử Vũ vẫn còn đang cảm thán thì cánh cửa phòng đối diện"két két" mở ra, Tống Đào mang theo cái chậu rửa mặt từ trong phòng đi ra. Thấy Phương Tử Vũ, Tống Đào đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hô lớn:"Tiểu sư đệ đã về rồi! Tiểu sư đệ đã về rồi!"

Từng cánh cửa phòng lần lượt mở ra, một đám người chạy đến vây quanh Phương Tử Vũ không ngừng nói:"Tiểu sư đệ, đệ đã trở về rồi."

"Tiểu sư đệ, thân thể khôi phục rồi sao?"

"Tiểu sư đệ….."

Đối mặt với sự nhiệt tình của các sư huynh, trong lòng Phương Tử Vũ dâng lên một trận cảm động, trả lời:"Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh."

Lúc này, đang vây quanh nó chính là sáu vị sư huynh, Vu Đại Dũng, Trần Phàm, Hoàng Nguyên, Vương Đức, Tống Đào, ngay cả bình thường vẫn hiếm khi nhìn thấy, Lục Phong cũng có mặt. Tống Đào bình thường là người có quan hệ tốt nhất với Phương Tử Vũ, lo lắng hỏi:"Tiểu sư đệ, đệ thật sự đã tốt hơn chưa?"

"Ngũ sư huynh, đệ thật đã tốt lắm rồi."

….

"Khục." Đang lúc mọi người lớn bé chen lấn hỏi thăm thì Bách Kiếp ở phía sau ho khan một tiếng.

Mọi người xoay người lại đồng thanh nói:"Sư phụ."

Phương Tử Vũ cũng theo lượt, khẽ nói:"Sư phụ."

Bách Kiếp không ngừng gật đầu, nói:"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Ngừng lại một lát, Bách Kiếp lại nói:"Các ngươi đều trở về đi, phải làm cái gì thì làm đi. Tử Vũ, theo vi sư đến đây, vi sư có chuyện muốn nói với con."

Phương Tử Vũ vẻ mặt bình tĩnh theo Bách Kiếp đi vào trong phòng, theo ý của Bách Kiếp đưa tay đóng lại cửa phòng.

Bách Kiếp ngồi xuống một cái ghế cạnh bàn, đẩy cái còn lại ra nói:"Ngồi." Phương Tử Vũ cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Bách Kiếp. Bách Kiếp cầm lấy một cái cốc trên bàn rót một cốc trà nguội đưa cho Phương Tử Vũ, thấy Phương Tử Vũ lắc đầu cự tuyệt cũng không cho là ngỗ ngược, đưa lên miệng uống vào một ngụm.

Đặt chén trà xuống, Bách Kiếp hỏi:"Tử Vũ, vẫn còn hận vi sư sao?"

Phương Tử Vũ lắc lắc đầu trầm mặc không đáp.

Bách Kiếp thở dài, nói:"Vi sư năm đó hồ đồ, làm tham vọng của bản thân mà không để ý đến con. Nếu không phải Bách Độ sư thúc của con thường hay đến tìm vi sư lí luận, điểm tỉnh cho vi sư thì sợ rằng vi sư tâm chướng khó trừ…. Ài." Uống một ngụm trà, Bách Kiếp tiếp tục nói:"Đợi đến lúc vi sư tỉnh ngộ ra thì con đã mất tích, bởi vậy mà vi sư vẫn mãi canh cánh trong lòng."

Thấy Phương Tử Vũ vẻ mặt bình tĩnh im lặng không nói, Bách Kiếp nhỏ nhẹ nói:"Tử Vũ, đừng ghi hận vi sư có được không?"

Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Con không dám."

Bách Kiếp gật đầu, tiếp tục nói:"Để bồi thường cho con, vi sư quyết định từ nay về sau sẽ đem sở học một đời tất cả truyền thụ cho con."

Phương Tử Vũ vẫn trầm mặc không đáp, Bách Kiếp biết tính cách của nó, cũng không cảm thấy kỳ quái, lại nói tiếp:"Công pháp vi sư vốn tu luyện so với người khác hoàn tàn bất đồng. Vi sư trước tập tu đạo, sau đó mới từ đạo nhập võ…."

Phương Tử Vũ thản nhiên ngắt lời lão nói:"Không phải là từ võ nhập đạo sao? Đạo cũng có thể nhập võ?" Bạn đang đọc chuyện tại


/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status