Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 51: Hỏa thiêu lương thảo

/143


Chủ tướng thành Đông Hải Chương Động vì đám người Từ Ngạo Thiên mà đau đầu không thôi.

Khe núi nắm giữa quận Đông hải và Chung Li, nằm gần về phía Đông Hải hơn, nhìn thấy thế lực của Từ Ngạo Thiên ngày càng lớn mạnh, Chương Động luôn có cảm giác lưu lại nó sẽ trở thành mỗi họa lớn. Trên thực tế, phán đoán của Chương Động là hoàn toàn chính xác, Từ Ngạo Thiên vẫn một mực suy nghĩ đánh chiếm Đông Hải.

Chương Động dâng tấu chương lên Từ Viên Lãng, yêu cầu viện binh từ Lang Gia hoặc từ Bành Thành hợp vây khe núi. Từ Viên Lãng vẫn một mực cho rằng Từ Ngạo Thiên là cái đinh trong mắt, lập tức từ Lang Gia điều xuất sáu ngàn quân tinh duệ giao cho Chương Động. Chương Động lại điều xuất thêm năm ngàn tinh binh từ Đông Hải hội hợp với sáu ngàn quân Lang Gia, tổng cộng một vạn một ngàn quân một đường cuồn cuộn hành quân về phía khe núi, những nơi đoàn quân đi qua không nơi nào là không hỗn loạn cả lên. Dọa đám dân chúng bất hạnh lũ lượt kéo về khe núi tị nạn, điều này khiến cho Từ Ngạo Thiên, vốn dĩ đã khan hiếm thực vật, lại càng thêm căng thẳng. Tiết trời ngày càng lạnh, hiện tại săn bắt cũng trở nên khó khăn hơn.

Đại đội vận chuyển lương thực của Tùy quân gồm hai ngàn năm trăm người, đại quân chủ lực còn chưa xuất phát, đại đội vận lương đã đi trước một bước đem lương thảo xếp lên bờ kênh, đặt bảo vệ nghiêm ngặt.

Một đội binh tuần tra đi qua, một tên trong đó đột nhiên rùng mình, đôi môi mấp máy dường như đang chửi rủa cái gì đó.

Tên đội trưởng đi đầu xoay người lại quát:"Trần Đinh, người đang làm gì thế?"

Trần Đinh lập tức bày thế quân nhân đáp:"Đội trưởng, tôi rất lạnh."

Đội trưởng ánh mắt quét qua từng người đội viên, thấy trong đội có vài người đang không ngừng run rẩy, than thở nói:"Được rồi, đi hết vòng này chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi một chút."

Trần Đinh nhếch miệng cười, nói:"Vẫn là đội trưởng chúng ta tốt nhất."

Đội trưởng không tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:"Đừng có nói loạn lên ở các doanh trại khác nghe không."

Trần Đinh cười nói:"Tôi hiểu mà." Đi được nửa đường, Trần Đinh lại đi sát đến nhỏ giọng hỏi:"Đội trưởng, huynh nói xem chúng tôi hơn một vạn người đi đánh một cái sơn trại bé tẹo, con mẹ nó, có phải là chuyện bé xé ra to không?"

Đội trưởng trả lời:"Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ từng đánh bại tướng quân Đỗ Viễn của Tùy quân, cấp trên không thể không cẩn thận đối phó."

Trần Đinh không cho vậy là đúng, nói:"Không phải là chỉ giết mấy trăm tên bọn chúng thôi sao."

Đội trưởng cười khổ nói:"Đó là bởi vì các ngươi mới từ biên giới điều về, có một ít thông tin còn không biết."

Đám quan binh đằng sau nghe vậy nhao nhao lên hỏi đội trưởng việc đó là như thế nào.

"Ta biết." Một tên quan binh nói. Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, tên quan binh hài lòng nói:"Lúc đó ta đang ở trong thành Đông Hải."

"Tiểu Mạo, nói mau, chuyện đó như thế nào?"

"Đúng vậy, Tiểu Mạo, ngươi muốn chúng ta sốt ruột chết sao?"

"Tiểu Mạo, nói chuyện đừng có lấp lấp lửng lửng vậy, có rắm thì nhanh phóng ra đê."

…..

"Ngừng!" Đội trưởng hét lên:"Xếp hàng lại, vừa đi vừa nói, đừng để cho người khác nhìn thấy các ngươi lộn xộn ở chỗ này. Tiểu Mạo, ngươi nói chuyện cũng nhỏ giọng một chút."

"Biết rồi, đội trưởng." Tiểu Mạo gật đầu đáp, sau đó ép nhỏ thanh âm nói với đám quan binh:"Lúc đó Đỗ Viễn dẫn theo tám trăm người truy sát đám người Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ, mà bọn họ chỉ có khoảng một trăm thôn dân bình thường, trong đó có khả năng chiến đấu cũng chỉ có vài chục người."

Mọi người lần lượt gật đầu, điểm này bọn họ cũng đã được nghe nói qua nhưng không cho là đúng. Vài chục người đánh với vài trăm người, chỉ cần kế sách chính xác, cũng không hoàn toàn là không có khả năng. Ngày xưa Gia Cát Lượng chỉ dùng một tòa thành trống mà dọa lui được trăm vạn hùng binh của Tư Mã Ý, trở thành một giai thoại nổi tiếng.

Tiểu Mạo mỉm cười tiếp tục nói:"Nhưng có một điều các ngươi không biết, Tùy quân sau đó lại điều đến thêm hơn hai ngàn người nữa."

Mọi người miệng há hốc, việc này quả thực là bọn họ chưa được nghe nói đến. Bọn họ vẫn luôn liều mạng trên chiến trường, gần đây nhất mới được điều động vào trong quân Đông Hải, làm gì có người nào đang lúc liều mạng còn có thời gian tìm hiểu tin tức bên ngoài.

Một tên quan binh nóng nảy hỏi:"Sau đó thế nào nữa?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại:


/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status