Hai tên rác rưởi các ngươi đều cùng lên đi! Lục Thiếu Du lơ lửng ở giữa không trung, hắc bào không gió mà bay. Nếu không, các ngươi sẽ không có cơ hội xuất thủ!
Hảo hảo hảo, một tồn tại hèn mọn vô danh tiểu tốt như ngươi mà dám bôi nhọ ta! Vẻ mặt thiếu niên hung ác đầy giận dữ, toàn thân trên dưới sát khí quay cuồng. Ta lấy danh nghĩa chúng thần U Minh, tuyên án ngươi tử hình! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Thiếu niên dâm tà cười lạnh nhìn thoáng qua Lục Thiếu Du nói : Tiểu tử, ngươi dám xen vào việc của người khác, ngươi thực là muốn chết, đại ca của ta chính là thượng cổ cường giả chuyển thế, trời sinh liền có U Minh huyết mạch, từ nhỏ thiên phú dị bẩm, thậm chí đối với U Minh Tạo Hóa Đại Khí Công lại càng vô sự tự thông*, loại người huyết mạch hèn mọn như ngươi há có thể so sánh.
(*Vô sự tự thông: Không làm mà tự biết)
Cái gì, U Minh huyết mạch? Chẳng lẽ huyết mạch cũng giống như Thượng Cổ U Minh Tôn Giả? ! Lạc Thanh Âm duyên dáng hô to, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
U Minh tôn giả? Lục Thiếu Du hơi nhăn đầu lông mày, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua.
U Minh tôn giả, là nhất phương bá chủ tung hoành ở thời đại thượng cổ, tương truyền chính là một đại năng ở đương thời! ! ! Nói xong, trong ánh mắt Lạc Thanh Âm lộ vẻ kính sợ. Thượng Cổ đại năng, tung hoành Hồng Hoang Thiên Địa, bọn họ uy năng vô biên, vô cùng vô tận, nâng tay có thể trích lạc tinh thần*, dậm chân thì đại lục trầm luân. Mà U Minh tôn giả chính là một đại năng tôn quý! Hắn tự nghĩ ra công pháp U Minh Tạo Hóa Đại Khí Công có thể đoạt Thiên Địa tạo hóa, tụ tập tinh túy thế giới. Cho dù ở Thượng Cổ thời đại cũng khó có người kháng cự!
(*Trích lạc tinh thần: hái sao trời)
Không thể tưởng tượng được, hắn không ngờ là U Minh tôn giả chuyển thế, bây giờ tiếp tục, có lẽ thật sự tiêu rồi. Trong âm thanh của Lạc Thanh Âm mang theo một mảnh chua xót. Nếu có tỷ tỷ ta ở đây thì tốt rồi, đủ để đánh chết tên này!
Ha ha ha, có phải sợ hay không? Tiểu tử! Chỉ cần ngươi quỳ xuống hướng ta dập đầu mười cái, nói không chừng đại ca của ta còn tạm tha cho ngươi. . . Thiếu niên dâm tà hung hăng càn quấy kêu lên.
Sợ? Lục Thiếu Du lông mày nhướng lên, cao giọng nói. Chuyện cười, hai con gà hoang chó cảnh cũng dám uy hiếp ta!
Ầm vang! —— Thân hình Lục Thiếu Du chấn động, vô tận âm thanh Phật xướng ẩn ẩn từ trong hư không chậm rãi vang lên, một đạo hư ảo kim sắc hồng lưu từ trên trời giáng xuống, cuồn cuộn, tôn quý, hơi thở thần bí tràn đầy hư không, kim sắc hồng lưu tựa như một cột sáng thông thiên, từ nơi thần bí xuyên qua chín tầng trời mà đến.
Hừ!
Thiếu niên hung ác hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ đưa tay phải ra, năm ngón tay như cái móc, hướng Lục Thiếu Du chộp tới, kình khí dữ dội trên không trung phát ra âm bạo liên tiếp. Thiếu niên dâm tà đồng thời dùng ngón tay làm kiếm, yêu khí cả người đều tụ lại một điểm, hướng Lục Thiếu Du đánh tới.
Lục Thiếu Du thân thể nhẹ nhàng trơn trượt, đồng thời tránh thoát hai người công kích. Sau đó liền một chưởng oanh lại, một đạo kim sắc cự chưởng giống như túi trời đất rộng chụp đến.
Vô lượng, Ma Ha, tự tại, bá đạo, tôn quý. . . Vô tận khí tức dung nạp phía trong kim sắc cự chưởng, làm nền cho Lục Thiếu Du giống như vương trong vương, thần trong thần ngồi trên chín tầng trời cao.
Lạc Thanh Âm đứng ở một bên nhất thời cảm thấy một trận ngạt thở, hơi thở cường hoành của Lục Thiếu Du cơ hồ làm không khí đang lưu động phải đông lại. Cổ khí tức khổng lồ, cao quý này khiến nàng sợ hãi, xúc động muốn lập tức quỳ xuống cúng bái.
Oanh! —— kim sắc cự chưởng dồn sức chụp xuống, cự thạch ở khu vực này toàn bộ đều bị chấn thành bột mịn.
Cự chưởng cực nhanh nhằm phía thiếu niên dâm tà, uy thế khổng lồ làm hắn hung hăng phun ra một búng máu mới có thể khó khăn thoát ra.
Hừ, đi chết đi! Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng, một tay che trời, yêu khí như biển bộc phát ra, kim sắc cự chưởng nhất thời ngưng thật vài phần, tiếp tục mang theo kình phong sắc bén phóng đến.
Đại ca! Mau cứu ta! —— tiếng kêu thê lương truyền đến.
Đồ khốn, ngươi dám tổn thương huynh đệ của ta! Thiếu niên hung ác thấy vậy nhất thời giận quát một tiếng, cước đạp Chu Thiên, cầm trong tay một cây thanh đồng cổ mâu, từng trận khí tức khiếp sợ theo cổ mâu kia truyền đến, khiến cho Lục Thiếu Du sản sinh ra một tia nguy hiểm, sải bước hướng Lục Thiếu Du vọt tới.
Lục Thiếu Du trong lòng một trận kinh dị, bản thân dĩ nhiên lại có cảm giác kỳ quái, cây thanh đồng cổ mâu này thậm chí có lực lượng uy hiếp đến tính mạng mình.
Chẳng lẽ đây là tâm huyết đến cháo* trong truyền thuyết? Lục Thiếu Du nghĩ trong lòng, bất quá trên tay vẫn là không hề ngừng nghỉ.
(* Bản tiếng Trung nó ghi chữ cháo chả hiểu gì nên để đó luôn!!)
Trong truyền thuyết, tu luyện tới cảnh giới nhất định liền sẽ xuất hiện loại năng lực này, có thể thông hiểu khí hậu, tính ra kiếp trước kiếp này. Cần phải đạt đến cảnh giới cao thâm mới có thể đạt được loại năng lực này, với tu vi Lục Thiếu Du hiện tại căn bản không có khả năng có loại năng lực này.
Hay là do công pháp của mình?
Điều này cũng có một ít khả năng, suy cho cùng bản thân cũng là cảm thụ được bộ vô danh Cổ Kinh hướng tới thần uy. Dù chỉ là một ít kinh văn cơ bản nhất cũng làm cho mình được ích lợi không nhỏ.
Oanh! —— Khí lưu bên cạnh thiếu niên hung ác đều bị bức khai, tay hắn nắm thanh đồng cổ mâu, từng đạo hắc sắc quang mang quỷ dị ở trên thân cổ mâu lưu chuyển không thôi, ý chí U Minh gia trì ở trên thân mâu, đồng thời đâm hướng Lục Thiếu Du.
Phanh! —— một tiếng nhẹ vang lên, giống như khinh khí cầu bị kim đâm rách, kim sắc cự chưởng hung hăng bị xé ra một lỗ hổng, thiếu niên hung ác dồn sức chui vào, giết hướng Lục Thiếu Du.
Tới tốt lắm! Lục Thiếu Du thét dài một tiếng, chân đạp Đạp Thiên Bát Bộ, vừa sải bước ra, thiên địa thất sắc, Quỷ Thần khóc gào, thiếu niên hung ác chỉ cảm thấy Thiên Địa đều tối lại.
Sắc mặt hắn biến đổi, thét dài đến: Tiểu đệ, chúng ta cùng nhau liên thủ đánh chết hắn! Nhân sinh hỗn độn, hồn trụy U Minh. Vĩnh sinh vĩnh thế, đọa lạc trầm luân. Sơn hà phá toái, cửu đỉnh trầm phù. Cái thế tạo hóa, Hỗn Nguyên Nhất Khí! U Minh Phá Thần Thương!
Trên thế giới không ai có thể tránh được thời gian trói buộc. Cho dù Thiên Địa hủ mục, nhật nguyệt trầm luân, thời gian trường hà đều mãi mãi trường tồn! Âm thanh to rõ của ngâm xướng xa xưa từ trong thiếu niên dâm tà phát ra, hóa thành đạo đạo thần bí âm phù đạo văn, một cổ lực lượng cường đại dâng lên, hắn cũng biết đã tới lúc liều mạng, nhất cổ tác khí đánh ra sát chiêu.
Lục Thiếu Du nhất thời cảm thấy một cổ lực lượng thần bí từ trong hư không buông xuống, một cỗ mênh mông, ý chí bàng bạc hàng lâm xuống dưới, Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy thời gian đối với mình trói buộc tăng nhiều, bản thân ở giữa không trung hầu như bị tĩnh chỉ lại.
Quả thực là một sát chiêu đáng sợ!
Tiếp theo, thiếu niên hung ác tận dụng cơ hội giẫm chân bay về phía trước, thanh đồng cổ mâu trong tay đảo theo một quỹ tích huyền diệu, mang theo lực đạo khủng bố cùng với khí tức nguy hiểm đâm tới.
Không tốt!
Ô ô —— một trận thanh âm quỷ thần gào thét từ trên thân cổ mâu truyền đến, một cổ khí tức hủy diệt, tử vong chặt chẽ tập trung hắn, như là một con mãnh thú gắt gao theo dõi hắn.
Lục Thiếu Du thầm kêu một tiếng không xong, liều mạng thúc dục Đạp Thiên Bát Bộ. Thế nhưng lực cản to lớn vẫn bền vững như trước .
Rống a! —— Đỉnh đầu Lục Thiếu Du gân xanh tạc lên (đầu trọc cmnr!), nộ phát trùng quan, ngửa mặt lên trời rống dài, tựa như là một đầu thái cổ cự thú. Phá cho ta! —— Đạp Thiên Bát Bộ, đệ nhị bộ! ——
Thiếu niên dâm tà hai mắt mở to, thân hình một trận run run, hắc bào thiếu niên này lại có thể cậy mạnh đánh vỡ thời gian trói buộc, là, là hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường!
Phá cho ta! —— Lục Thiếu Du điên cuồng hét lên một tiếng, cơ nhục toàn thân thắt lại, đùi phải giống như Thái Cổ thần tiên quét qua, trực tiếp đánh vỡ thời gian phong tỏa, nện vào đầu thiếu niên dâm tà.
Phanh! —— Thiếu niên dâm tà còn chưa kịp kêu thảm đã bị nện thành một đoàn huyết vụ!
Hảo hảo hảo, một tồn tại hèn mọn vô danh tiểu tốt như ngươi mà dám bôi nhọ ta! Vẻ mặt thiếu niên hung ác đầy giận dữ, toàn thân trên dưới sát khí quay cuồng. Ta lấy danh nghĩa chúng thần U Minh, tuyên án ngươi tử hình! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
Thiếu niên dâm tà cười lạnh nhìn thoáng qua Lục Thiếu Du nói : Tiểu tử, ngươi dám xen vào việc của người khác, ngươi thực là muốn chết, đại ca của ta chính là thượng cổ cường giả chuyển thế, trời sinh liền có U Minh huyết mạch, từ nhỏ thiên phú dị bẩm, thậm chí đối với U Minh Tạo Hóa Đại Khí Công lại càng vô sự tự thông*, loại người huyết mạch hèn mọn như ngươi há có thể so sánh.
(*Vô sự tự thông: Không làm mà tự biết)
Cái gì, U Minh huyết mạch? Chẳng lẽ huyết mạch cũng giống như Thượng Cổ U Minh Tôn Giả? ! Lạc Thanh Âm duyên dáng hô to, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
U Minh tôn giả? Lục Thiếu Du hơi nhăn đầu lông mày, hiển nhiên chưa từng nghe nói qua.
U Minh tôn giả, là nhất phương bá chủ tung hoành ở thời đại thượng cổ, tương truyền chính là một đại năng ở đương thời! ! ! Nói xong, trong ánh mắt Lạc Thanh Âm lộ vẻ kính sợ. Thượng Cổ đại năng, tung hoành Hồng Hoang Thiên Địa, bọn họ uy năng vô biên, vô cùng vô tận, nâng tay có thể trích lạc tinh thần*, dậm chân thì đại lục trầm luân. Mà U Minh tôn giả chính là một đại năng tôn quý! Hắn tự nghĩ ra công pháp U Minh Tạo Hóa Đại Khí Công có thể đoạt Thiên Địa tạo hóa, tụ tập tinh túy thế giới. Cho dù ở Thượng Cổ thời đại cũng khó có người kháng cự!
(*Trích lạc tinh thần: hái sao trời)
Không thể tưởng tượng được, hắn không ngờ là U Minh tôn giả chuyển thế, bây giờ tiếp tục, có lẽ thật sự tiêu rồi. Trong âm thanh của Lạc Thanh Âm mang theo một mảnh chua xót. Nếu có tỷ tỷ ta ở đây thì tốt rồi, đủ để đánh chết tên này!
Ha ha ha, có phải sợ hay không? Tiểu tử! Chỉ cần ngươi quỳ xuống hướng ta dập đầu mười cái, nói không chừng đại ca của ta còn tạm tha cho ngươi. . . Thiếu niên dâm tà hung hăng càn quấy kêu lên.
Sợ? Lục Thiếu Du lông mày nhướng lên, cao giọng nói. Chuyện cười, hai con gà hoang chó cảnh cũng dám uy hiếp ta!
Ầm vang! —— Thân hình Lục Thiếu Du chấn động, vô tận âm thanh Phật xướng ẩn ẩn từ trong hư không chậm rãi vang lên, một đạo hư ảo kim sắc hồng lưu từ trên trời giáng xuống, cuồn cuộn, tôn quý, hơi thở thần bí tràn đầy hư không, kim sắc hồng lưu tựa như một cột sáng thông thiên, từ nơi thần bí xuyên qua chín tầng trời mà đến.
Hừ!
Thiếu niên hung ác hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ đưa tay phải ra, năm ngón tay như cái móc, hướng Lục Thiếu Du chộp tới, kình khí dữ dội trên không trung phát ra âm bạo liên tiếp. Thiếu niên dâm tà đồng thời dùng ngón tay làm kiếm, yêu khí cả người đều tụ lại một điểm, hướng Lục Thiếu Du đánh tới.
Lục Thiếu Du thân thể nhẹ nhàng trơn trượt, đồng thời tránh thoát hai người công kích. Sau đó liền một chưởng oanh lại, một đạo kim sắc cự chưởng giống như túi trời đất rộng chụp đến.
Vô lượng, Ma Ha, tự tại, bá đạo, tôn quý. . . Vô tận khí tức dung nạp phía trong kim sắc cự chưởng, làm nền cho Lục Thiếu Du giống như vương trong vương, thần trong thần ngồi trên chín tầng trời cao.
Lạc Thanh Âm đứng ở một bên nhất thời cảm thấy một trận ngạt thở, hơi thở cường hoành của Lục Thiếu Du cơ hồ làm không khí đang lưu động phải đông lại. Cổ khí tức khổng lồ, cao quý này khiến nàng sợ hãi, xúc động muốn lập tức quỳ xuống cúng bái.
Oanh! —— kim sắc cự chưởng dồn sức chụp xuống, cự thạch ở khu vực này toàn bộ đều bị chấn thành bột mịn.
Cự chưởng cực nhanh nhằm phía thiếu niên dâm tà, uy thế khổng lồ làm hắn hung hăng phun ra một búng máu mới có thể khó khăn thoát ra.
Hừ, đi chết đi! Lục Thiếu Du cười lạnh một tiếng, một tay che trời, yêu khí như biển bộc phát ra, kim sắc cự chưởng nhất thời ngưng thật vài phần, tiếp tục mang theo kình phong sắc bén phóng đến.
Đại ca! Mau cứu ta! —— tiếng kêu thê lương truyền đến.
Đồ khốn, ngươi dám tổn thương huynh đệ của ta! Thiếu niên hung ác thấy vậy nhất thời giận quát một tiếng, cước đạp Chu Thiên, cầm trong tay một cây thanh đồng cổ mâu, từng trận khí tức khiếp sợ theo cổ mâu kia truyền đến, khiến cho Lục Thiếu Du sản sinh ra một tia nguy hiểm, sải bước hướng Lục Thiếu Du vọt tới.
Lục Thiếu Du trong lòng một trận kinh dị, bản thân dĩ nhiên lại có cảm giác kỳ quái, cây thanh đồng cổ mâu này thậm chí có lực lượng uy hiếp đến tính mạng mình.
Chẳng lẽ đây là tâm huyết đến cháo* trong truyền thuyết? Lục Thiếu Du nghĩ trong lòng, bất quá trên tay vẫn là không hề ngừng nghỉ.
(* Bản tiếng Trung nó ghi chữ cháo chả hiểu gì nên để đó luôn!!)
Trong truyền thuyết, tu luyện tới cảnh giới nhất định liền sẽ xuất hiện loại năng lực này, có thể thông hiểu khí hậu, tính ra kiếp trước kiếp này. Cần phải đạt đến cảnh giới cao thâm mới có thể đạt được loại năng lực này, với tu vi Lục Thiếu Du hiện tại căn bản không có khả năng có loại năng lực này.
Hay là do công pháp của mình?
Điều này cũng có một ít khả năng, suy cho cùng bản thân cũng là cảm thụ được bộ vô danh Cổ Kinh hướng tới thần uy. Dù chỉ là một ít kinh văn cơ bản nhất cũng làm cho mình được ích lợi không nhỏ.
Oanh! —— Khí lưu bên cạnh thiếu niên hung ác đều bị bức khai, tay hắn nắm thanh đồng cổ mâu, từng đạo hắc sắc quang mang quỷ dị ở trên thân cổ mâu lưu chuyển không thôi, ý chí U Minh gia trì ở trên thân mâu, đồng thời đâm hướng Lục Thiếu Du.
Phanh! —— một tiếng nhẹ vang lên, giống như khinh khí cầu bị kim đâm rách, kim sắc cự chưởng hung hăng bị xé ra một lỗ hổng, thiếu niên hung ác dồn sức chui vào, giết hướng Lục Thiếu Du.
Tới tốt lắm! Lục Thiếu Du thét dài một tiếng, chân đạp Đạp Thiên Bát Bộ, vừa sải bước ra, thiên địa thất sắc, Quỷ Thần khóc gào, thiếu niên hung ác chỉ cảm thấy Thiên Địa đều tối lại.
Sắc mặt hắn biến đổi, thét dài đến: Tiểu đệ, chúng ta cùng nhau liên thủ đánh chết hắn! Nhân sinh hỗn độn, hồn trụy U Minh. Vĩnh sinh vĩnh thế, đọa lạc trầm luân. Sơn hà phá toái, cửu đỉnh trầm phù. Cái thế tạo hóa, Hỗn Nguyên Nhất Khí! U Minh Phá Thần Thương!
Trên thế giới không ai có thể tránh được thời gian trói buộc. Cho dù Thiên Địa hủ mục, nhật nguyệt trầm luân, thời gian trường hà đều mãi mãi trường tồn! Âm thanh to rõ của ngâm xướng xa xưa từ trong thiếu niên dâm tà phát ra, hóa thành đạo đạo thần bí âm phù đạo văn, một cổ lực lượng cường đại dâng lên, hắn cũng biết đã tới lúc liều mạng, nhất cổ tác khí đánh ra sát chiêu.
Lục Thiếu Du nhất thời cảm thấy một cổ lực lượng thần bí từ trong hư không buông xuống, một cỗ mênh mông, ý chí bàng bạc hàng lâm xuống dưới, Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy thời gian đối với mình trói buộc tăng nhiều, bản thân ở giữa không trung hầu như bị tĩnh chỉ lại.
Quả thực là một sát chiêu đáng sợ!
Tiếp theo, thiếu niên hung ác tận dụng cơ hội giẫm chân bay về phía trước, thanh đồng cổ mâu trong tay đảo theo một quỹ tích huyền diệu, mang theo lực đạo khủng bố cùng với khí tức nguy hiểm đâm tới.
Không tốt!
Ô ô —— một trận thanh âm quỷ thần gào thét từ trên thân cổ mâu truyền đến, một cổ khí tức hủy diệt, tử vong chặt chẽ tập trung hắn, như là một con mãnh thú gắt gao theo dõi hắn.
Lục Thiếu Du thầm kêu một tiếng không xong, liều mạng thúc dục Đạp Thiên Bát Bộ. Thế nhưng lực cản to lớn vẫn bền vững như trước .
Rống a! —— Đỉnh đầu Lục Thiếu Du gân xanh tạc lên (đầu trọc cmnr!), nộ phát trùng quan, ngửa mặt lên trời rống dài, tựa như là một đầu thái cổ cự thú. Phá cho ta! —— Đạp Thiên Bát Bộ, đệ nhị bộ! ——
Thiếu niên dâm tà hai mắt mở to, thân hình một trận run run, hắc bào thiếu niên này lại có thể cậy mạnh đánh vỡ thời gian trói buộc, là, là hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường!
Phá cho ta! —— Lục Thiếu Du điên cuồng hét lên một tiếng, cơ nhục toàn thân thắt lại, đùi phải giống như Thái Cổ thần tiên quét qua, trực tiếp đánh vỡ thời gian phong tỏa, nện vào đầu thiếu niên dâm tà.
Phanh! —— Thiếu niên dâm tà còn chưa kịp kêu thảm đã bị nện thành một đoàn huyết vụ!
/32
|