Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 97 - Chương 87

/148




Xèo xèo ——

Tiếng kêu của Tiểu Bạch ngắt ngang sự yên tĩnh lúc sáng sớm.

Sao lại thế này? Tư Thiên Hoán mở cửa phòng ra, cả người mặc đồ xanh không chỉnh tề, để lộ xương quai xanh mê người, tóc tai lộn xộn, giọng nói trầm thấp, ánh mắt còn hơi mê ly, mới tỉnh ngủ nên người đầy hấp dẫn.

Tiểu Bạch sôi nổi nhảy lên tay Tư Thiên Hoán, nổi giận bĩu môi, đưa ống trúc cho hắn, chim xanh đứng tại chỗ, khiếp nhược nhìn Tiểu Bạch.

Tư Thiên Hoán nhận lấy ống trúc, rút tờ giấy ở bên trong ra, híp mắt, đọc nội dung bên trên ——

Trong vòng ba ngày, tìm được tín vật.

Giữ nguyên như vậy đưa cho Tô Triết. Nhét tờ giấy vào trong ống trúc, đưa cho Tiểu Bạch, Tư Thiên Hoán thản nhiên nói.

Tiểu Bạch gãi đầu, ngậm ống trúc nhảy xuống, đi đến trước mặt chim xanh, lại kêu Xèo xèo vài tiếng, chim xanh nuốt ống trúc vào bụng, đập cánh bay đi.

Vì sao phải nuốt vào bụng, ghê tởm. Bạch Thuật cũng mơ mơ màng màng đi ra, mới sáng tinh mơ đã nhìn thấy chim xanh nhổ ống trúc ra rồi lại nuốt vào, chán ghét nhíu mày.

Tiểu Bạch xoay tròn mắt nhìn Bạch Thuật, lủi vào phòng Niệm Niệm, hiện tại Tiểu Vũ rất yêu thương Niệm Niệm, trực tiếp quăng nó cho Niệm Niệm, nhưng như vậy cũng tốt, Niệm Niệm là một hài tử ngoan, không giống những người này luôn ức hiếp nó.

Bách Lý Liệt nói cái gì? Lười biếng ách xì một, Bạch Thuật đi đến trước mặt Tư Thiên Hoán, dựa vào cửa hỏi.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, chỉnh lại quần áo của mình nói, Trong vòng ba ngày, tìm được tín vật.

Tín vật... Bạch Thuật liếc mắt xem thường, quyết đoán xoay người trở về phòng, thật là điên rồi, sáng sớm tinh mơ lại nói chuyện vô nghĩa.

Tư Thiên Hoán cũng xoay người vào phòng, đi đến bên giường, vươn tay sửa lại quần áo rối loạn trên người Tô Tiểu Vũ đang ngủ, mở chăn ra nằm xuống, nâng tay chống đầu, ngắm nhìn dung nhan gần ngay trước mắt, có chút buồn rầu thở dài.

Tối hôm qua, hắn không khống chế được, nhạc phụ đại nhân đã đập vỡ cái chén ... Cũng không biết sau khi vật nhỏ tỉnh lại, sẽ đối xử với hắn như thế nào, làm mắt lạnh với hắn, không để ý tới hắn vài ngày hay là tức giận bắt hắn đi đánh xe?

Giờ nào rồi? Tô Tiểu Vũ đột nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nam nhân trước mắt đã tỉnh lại, cố gắng mở to mắt ra, khàn khàn hỏi.

Tư Thiên Hoán kinh hãi, cẩn thận quan sát nàng trong chốc lát, thấy nàng vẫn chưa thật sự tỉnh, mới nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nói, Còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.

Ưm... Tô Tiểu Vũ lại nhắm hai mắt lại, giật giật người, khổ sở nhăn mặt lại, than nhẹ một tiếng rồi nặng nề ngủ.

Vật nhỏ, thật xin lỗi. Tư Thiên Hoán nhẹ giọng nói, ngón tay dài nhỏ xoa mày của nàng, kéo dãn lông mày đang nhíu chặt của nàng ra, trong mắt đầy vẻ thương tiếc.

Hình như cảm giác được trên đầu có cái gì đó, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to rồi xoay người tiếp tục ngủ.

Tư Thiên Hoán thấynàng cầm lấy tay mình, thích thú khi thấy nàng quyến luyến mình, cũng chậm rãi ngủ, lúc tỉnh lại, trời đã sáng hẳn.

Tư Thiên Hoán, cút xuống giường ta.

Tô Tiểu Vũ mở mắt ra, tỉnh táo lại thì thấy rõ người đang ôm mình là ai, khuôn mặt nhỏ nhắn mới tỉnh ngủ nên phiếm đỏ ửng lập tức trầm xuống, chịu đựng cổ họng khô khan, gầm nhẹ.

Hả? Tư Thiên Hoán thầm thở dài, hơi mở mắt ra, mê mang nhìn Tô Tiểu Vũ, giống như chưa tỉnh ngủ.

Tô Tiểu Vũ híp mắt lại, tay nhỏ bé chạm vào hông hắn nhéo một, nghe thấy hắn kêu rên đồng thời mình cũng không nhịn được mà hừ nhẹ, ai da, hắn bị thương thì nàng cũng bị thương, thật đúng là...

Có đau hay không? Sao lại dùng lực mạnh như vậy. Tư Thiên Hoán cũng không giả bộ vừa tỉnh ngủ nữa, mở con mắt trong suốt màu hổ phách ra, lập tức vươn tay xoa thắt lưng giúp nàng, nhẹ giọng trách cứ.

Đừng chạm vào ta. Tô Tiểu Vũ bắt lấy tay hắn đẩy hắn ra ngoài, sắc mặt khó coi, giọng điệu cũng đông cứng.

Tư Thiên Hoán không dám chạm vào nàng nữa, nương theo sức lực của nàng mà cút xuống giường, sau đó uốn éo người, đứng vững lại, âm thầm kêu khổ không ngừng.

Từ đêm hôm nay trở đi chúng ta chia phòng ngủ. Tô Tiểu Vũ ôm chăn, gian nan ngồi dậy, trên người đau nhức khiến cơ thể nàng cứng đờ, trong lòng càng xấu hổ và phát cáu hơn, hung tợn nhìn tên đầu sỏ gây nên tội, nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt Tư Thiên Hoán cứng đờ, trong mắt lóe sáng, có chút uất ức mím môi, Vũ Nhi, ta sai rồi, sau này sẽ không làm xằng làm bậy nữa. Cho dù có làm xằng làm bậy thì cũng sẽ không làm trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu.

Ta không tin chàng! Tô Tiểu Vũ cắn môi trừng mắt nhìn hắn, rầu rĩ nói, lần nào hắn cũng nói là sẽ không làm xằng làm bậy nữa, nhưng kết quả thì sao? Lão già Tô Trạch đã đập bể cái chén, tất cả mọi người đều biết nàng đang làm gì, bây giờ ngay cả ra khỏi cửa nàng cũng không muốn ra!

Vật nhỏ... Mắt Tư Thiên Hoán đầy mềm yếu, nhìn Tô Tiểu Vũ cầu xin, giọng nói cũng nhẹ nhàng, cực kỳ giống con chó nhỏ bị vứt bỏ.

Chàng kêu ta phải gặp người khác thế nào đây! Tô Tiểu Vũ bóp chặt cổ của hắn, nhẹ nhàng lay động hai cái, vẻ mặt đau khổ gầm nhẹ, vì động tác này mà quần áo của nàng rơi xuống một ít, lúc nàng kéo quần áo lại thì thấy trên người mình đầy dấu vết xanh tím, trong lòng lại nổi giận, tay đẩy ra Tư Thiên Hoán, quay người chui vào chăn chùm kín đầu.

A, ta không muốn gặp chàng nữa.

Ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, nàng đánh ta mắng ta cũng được, ta tuyệt đối không đánh trả, nhưng đừng chia phòng, đừng không gặp ta, được không? Tư Thiên Hoán ôm lấy nàng qua cái chăn, nhẹ giọng dụ dỗ, cảm nhận được lòng của nàng dần dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt tội nghiệp không nhịn được mà nở nụ cười, vật nhỏ luôn thích ăn mềm mà không ăn cứng, dỗ dành thật tốt là được.

Tô Tiểu Vũ vung chăn ra, cười như không cười nhìn nam nhân còn chưa kịp thu lại nụ cười, hừ lạnh, Chàng đoán chắc là ta sẽ không thật sự nổi giận với chàng đúng không?

Vũ... Tư Thiên Hoán ngượng ngập, vừa há mồm đã bị nàng đập cái gối đầu tới.

Chia phòng, không có lựa chọn! Tô Tiểu Vũ hừ lạnh, lười nhìn hắn giả bộ đáng thương, đi thẳng xuống giường, nắm thành giường đứng vững, nhanh chóng mặc quần áo, tùy ý lấy dây buộc tóc lại rồi rửa mặt đơn giản, đi qua phòng bên cạnh.

Tư Thiên Hoán thấy động tác nàng lưu loát, vô lực ngồi ở bên giường, chỉ có thể cười khổ, chia phòng... Vật nhỏ có biết đơn thân gối chiếc rất khó ngủ hay không?

Khụ khụ, Tiểu Vũ, ngươi dậy rồi. Tư Thiên Chanh thấy Tô Tiểu Vũ lạnh mặt đi ra khỏi phòng, ít nhiều gì cũng đã đoán ra được một chút, cười đi lên tiếp đón.

Tô Tiểu Vũ nhìn không chớp mắt, gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, không phải nàng không coi ai ra gì mà là bây giờ nàng không có mặt mũi để gặp người khác.

Tiểu Vũ, Bạch Lê nói với ngươi chưa? Sáng hôm nay chim nhỏ... Bạch Thuật vừa cài nút áo vừa đi ra, nhìn Tô Tiểu Vũ, thấp giọng nói, thấy sắc mặt nàng rất khó xem, lập tức ngậm miệng lại, nhìn Tư Thiên Chanh một, thấy nàng thầm lắc đầu.

Chim xanh mang cái gì đến? Tô Tiểu Vũ thản nhiên hỏi, tất nhiên cũng không nhìn Bạch Thuật.

Bạch Thuật ngẩn người, nói, Trong vòng ba ngày, tìm được tín vật.

Tỷ tỷ, ngươi dậy rồi. Niệm Niệm đi ra khỏi phòng, xoa đôi mắt hơi sưng vù, cười ngọt ngọt.

Sắc mặt Tô Tiểu Vũ hơi lo lắng, ngồi xổm xuống đất, trên người lại thấy đau xót, thầm mắng Tư Thiên Hoán mấy lần rồi dịu dàng xoa mặt Niệm Niệm, thấy hắn hơi hoảng hốt, không khỏi nhíu mày, Tối hôm qua không ngủ được sao?

Tỷ tỷ, Niệm Niệm gặp ác mộng. Tô Niệm Vũ bĩu môi, nghĩ đến tối qua liền thấy sợ hãi, nước đầy mắt.

Mơ thấy cái gì ? Tô Tiểu Vũ nhíu mi, bắt mạch cho hắn, thấy mạch tượng hắn vững vàng, mày cũng hơi buông lỏng một chút.

Tô Niệm Vũ lắc đầu, rưng rưng nói, Thật đáng sợ.

Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhìn Tiểu Bạch đi theo phía sau, Tiểu Bạch, Niệm Niệm có gì khác thường?

Tiểu Bạch cong quai hàm, đôi mắt nhỏ chớp chớp, cũng thấy nghi hoặc.

Niệm Niệm, buổi tối tỷ tỷ ngủ cùng đệ, được không? Tô Tiểu Vũ cúi đầu suy nghĩ, cười nói.

Tô Niệm Vũ vui sướng gật đầu, ôm lấy cổ của nàng hôn một thật kêu lên mặt nàng, vui vẻ lặp lại, Tỷ tỷ ngủ cùng Niệm Niệm.

Niệm Niệm, đưa bé lớn lên đều ngủ một mình. Giọng nói âm u vang lên bên cạnh Niệm Niệm, dọa hắn chui vào lòng Tô Tiểu Vũ.

Niệm Niệm gặp ác mộng, buổi tối ngủ không ngon giấc. Trong lòng Tô Tiểu Vũ có chút lo lắng, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Tư Thiên Hoán oán hận, sắc mặt trầm xuống, Chàng có ý kiến sao?

Tư Thiên Hoán thu oán niệm lại, cười dịu dàng nói, Không có. Nhưng mắt lại cố ý đảo qua Niệm Niệm trong lòng giai nhân.

Tô Niệm Vũ rụt cổ, ngọt ngào hô một tiếng, Tỷ phu.

Ngoan. Tư Thiên Hoán vừa lòng nở nụ cười, lấy khối ngọc hình rồng trên cổ tay xuống, đeo lên cổ Tô Niệm Vũ, Có giúp ngủ ngon. Nói xong, nhìn về phía Tô Tiểu Vũ lấy lòng.

Tỷ tỷ hầm cháo cho đệ, đệ theo tỷ tỷ đến phòng bếp được không? Tô Tiểu Vũ không nhìn Tư Thiên Hoán, dịu dàng nói với Niệm Niệm, mắt to của Niệm Niệm quay tròn, nhìn tỷ tỷ rồi lại nhìn tỷ phu, nghi hoặc hỏi, Còn tỷ phu thì sao?

Hắn không đói. Tô Tiểu Vũ cười càng dịu dàng hơn, ôm lấy Tô Niệm Vũ, nhanh chân rời khỏi Lạc Vũ các.

Bạch Thuật vuốt cằm, nổi hứng thú cười cười, trêu chọc, Bạch Lê, đi đêm có ngày gặp ma.

Ngươi đi đêm còn nhiều hơn ta. Tư Thiên Hoán nén giận trong lòng, hừ lạnh, tám lạng nửa cân, không ai có tư cách nói ai.

Tiểu tử thối, rõ ràng là ngươi quá đáng. Tư Thiên Chanh mặc quần áo đi từ trong phòng ra, tức giận trừng mắt nhìn tiểu đệ mình, Nữ nhân đều rất thẳng thắn, tình thú bình thường nàng cũng thích nhưng quá nồng cháy thì ngươi xong đời rồi.

Bạch Thuật banh lỗ tai ra nghe, ngượng ngập, Chanh nhi không cần phải nói bóng nói gió như vậy.

Vũ Nhi muốn chia phòng với ta. Tư Thiên Hoán mở miệng, buồn bực nói.

Trong mắt Tư Thiên Chanh hiện lên ý cười, ho nhẹ một tiếng, quét mắt nhìn Bạch Thuật một, Chia phòng cũng tốt, ngươi nhân cơ hội chia phòng mà suy nghĩ cẩn thận lại xem cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ừm, rốt cục nàng cũng có chút uy nghiêm của trưởng bối.

Đại tỷ. Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn nàng, ngoài cười nhưng trong không cười, phất tay áo nhanh chóng bỏ đi.

Ngươi đi đâu? Tư Thiên Chanh hô to lên, nàng còn chưa nói xong đâu.

Phòng bếp! Nói đùa, hắn có phải dày mặt đi năn nỉ, cũng không để cho vật nhỏ chia phòng với hắn.

Tô Trạch và ái thê nói chuyện cả đêm, tinh thần sáng sớm lại vô cùng tốt, Ngôn nói muốn tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn họ, hắn đi theo vào phòng bếp, mới vừa đi ra từ bên trong, thì gặp phải Tư Thiên Hoán sắc mặt rầu rĩ.

Tiểu Hoán. Tô Trạch thản nhiên kêu, híp mắt lại giấu đi vẻ sắc bén.

Tư Thiên Hoán nhìn thấy hắn như vậy, cũng biết là bằng mặt không bằng lòng, hơi nhíu mày, cười ôn hòa nói, Nhạc phụ.

Tiểu Hoán, ngươi cảm thấy hành vi tối hôm qua của mình là cái gì? Tô Trạch chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười hòa ái, giọng điệu ngân nga.

Yêu thương nương tử. Mặt Tư Thiên Hoán không đổi sắc, nở nụ cười ấm áp hợp lòng người, hợp tình hợp lý nói ra ba chữ.

Thiếu chút nữa Tô Trạch đã bị nghẹn chết, nắm chặt tay, lạnh lùng cười nói, Ta biết ngươi có tình thề, cũng biết ngươi đối xử với nàng rất tốt, nhưng hành vi ngày hôm qua của ngươi có phải là không tôn trọng Tiểu Vũ hay không?

Yêu thương nương tử sao? Phi, hắn cũng yêu thương nương tử nhưng không quá đáng như vậy. Hắn là phụ thân, sao có thể chịu được khi thấy nữ nhi bị ức hiếp?

Tối hôm qua là con sai. Tư Thiên Hoán cúi đầu, hiếm khi hắn chột dạ, nhưng hắn lại thong dong bình tĩnh khiến cho người khác không nhận ra.

Các ngươi thành thân rồi sao? Dù sao cũng là chuyện giữa hai người yêu nhau, Tiểu Hoán cũng đã nói nói xin lỗi, Tô Trạch có chuyện nhờ vả người ta nên tất nhiên cũng không gây khó xử cho hắn nữa, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi.

Nàng đã là Minh vương phi được hoàng huynh phong tước. Tư Thiên Hoán nói, thấy Tô Trạch nheo mắt lại, chỉ có thể thở dài, Còn đại hôn, chúng ta tính giải quyết xong chuyện này sẽ về Lăng thành cử hành.

Tô Trạch chán nản, mặt vừa xanh vừa trắng, Chưa có bái đường thành thân, ngươi, ngươi...

Ta sẽ phụ trách với nàng, người đừng có gấp, sẽ tổn hại cơ thể, nhạc mẫu sẽ lo lắng. Tư Thiên Hoán cong mắt cười, thái độ càng cung kính hơn.

Tô Trạch chỉ cảm thấy tất cả cơn tức của mình như đập vào bông vải, nhìn thiếu niên đang cười trước mắt, nhưng lại cảm thấy đó không phải là mặt mũi thật sự của hắn, hận không thể đánh hắn một trận.

Nhạc mẫu đã nói ra chân tướng năm đó, thì cũng là lúc Vũ Nhi thừa nhận người là phụ thân rồi, người nói xem có phải hay không? Tư Thiên Hoán kính cẩn vỗ nhẹ lưng của hắn, giúp hắn thuận khí, cười như không cười nói.

Đầu óc Tô Trạch choáng váng, hung hăng trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán thật lâu, cuối cùng thở dài, dở khóc dở cười, Tiểu Hoán, ngươi rất hiểu lòng người. Nắm được nhược điểm của người khác, rồi sử dụng nó để đối phó hắn, thật là cao minh.

Biết một ít thôi. Tư Thiên Hoán thu tay lại, khiêm tốn nói.

Giả bộ khiêm tốn cái gì! Tô Trạch thật sự rất muốn mắng, nhưng có việc cầu người ta nên chỉ có thể nhịn xuống, phất ống tay áo, khôi phục phong độ và uy nghiêm của gia chủ Tô gia, Ngươi muốn làm gì?

Vũ Nhi ở trong phòng bếp, ta đi tìm nàng. Tư Thiên Hoán nhớ tới việc chính, nhíu mày, cất bước đi qua nhưng lại bị ngăn cản.

Ngôn đang ở trong phòng bếp, để cho mẹ con các nàng tâm sự đi. Tô Trạch có chút hối hận vì đi quá sớm, không thể nhìn thấy nữ nhi.

Tư Thiên Hoán thở dài, nương nàng ở trong đó, phỏng chừng ngay cả hắn cũng không lấy được chút lực chú ý nào, thấy Tô Trạch đi vào hoa viên, nhíu mày, cất bước đuổi theo.

Buổi sáng nhận được tin tức, Bách Lý Liệt kêu Tô Triết tìm cho ra tín vật chủ nhân Vân Thủy Gian trong vòng 3 ngày. Tư Thiên Hoán ngồi trên trúc ghế, thản nhiên nói.

Vị trí này, Bách Lý gia đã mơ ước từ trăm năm rồi. Tô Trạch im lặng thật lâu rồi nói, trong mắt đầy châm chọc, Nếu thật tình vì tốt cho Vân Thủy Gian thì cho dù không có tín vật, người Vân Thủy Gian cũng sẽ nhận hắn làm chủ nhân.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, không cho ý kiến, Vân Thủy Gian là ai ta không có hứng thú, ta chỉ muốn giải quyết nhanh một chút rồi đưa Vũ Nhi trở về.

Ngươi không sợ Tiểu Vũ vì Ngôn sẽ ở lại Vân Thủy Gian sao? Tô Trạch không biết hắn lấy tự tin từ đâu ra.

Minh vương phủ của ta cũng nuôi được nhạc mẫu và Niệm Niệm. Tư Thiên Hoán nhúng đầu ngón tay vào nước, nhẹ nhàng vẽ lên bàn đã, thản nhiên nói.

Tô Trạch nín thở một chút, khóe miệng co rút, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một người trẻ tuổi đàn áp khắp nơi, ai, hắn quả thật đã già rồi.

Đây là... Sơ đồ phác thảo trận pháp bảo vệ sao? Tô Trạch thấy hắn nghiêm túc

/148

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status