Vẻ bực bội khó chịu hiện diện trực tiếp trên gương mặt hắn, cố gắng lịch sự hắn từ chối.
_Vậy thì xin lỗi
Nói rồi hắn bước đi thật nhanh, thấy thế tôi buộc miệng nói mà quên cả chuyện suy nghĩ.
_Anh có thể thích tôi không?
Đang đi hắn dừng lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt tò mò, tôi chạy đến gần hắn hơn rồi nói hết sự thật.
_Tôi biết là anh sẽ không thích tôi, tôi cũng vậy tôi cũng không thích anh đâu nhưng vì tôi lỡ dại cá cược với một người tôi sẽ chứng minh rằng anh rất thích tôi nếu như không làm được thì tôi sẽ thê thảm lắm, anh…có thể giúp tôi được không chỉ một lần duy nhất thôi?
Chẳng cần suy nghĩ hắn lắc đầu dứt khoát.
_Không được, tôi ghét cô lắm, tự cô gây ra chuyện cho chính mình thì ráng mà chịu?
_Anh làm ơn giúp tôi, anh mà không giúp tôi chết chắc đó, sẵn tiện anh cũng ghét tôi vậy sau này chia tay cũng dễ hơn mà
Vẫn với cái lắc đầu hắn tiếp tục bước đi, nhìn hắn bước đi không chút thương xót mà lòng tôi buồn không kể siết, vậy là coi như xong những ngày sắp tới của tôi sẽ là một chuỗi ngày ưu ám.
Nhìn thấy tâm trạng tôi không vui nhỏ Nhã Quyên liền an ủi.
_Đừng lo tao có cách giúp mày rồi
Mắt tôi chợt lóe lên miền hy vọng vội vàng tôi hỏi.
_Là cách gì?
Nó nhe răng cười khì khì.
_Tiếp tục năn nỉ
***
Lại một tuần nữa trôi qua trong vô vọng, dù đã bị từ chối lời mời giúp đỡ nhưng vì không muốn mất mặt với nhỏ Vũ Thy tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay mà nghe theo lời nhỏ Nhã Quyên tiếp tục năn nỉ cái tên hotboy chết tiệt, nhưng vẫn không có gì tốt đẹp hơn ngoài cái lắc đầu chắc chắn và rất dứt khoát của hắn ta.
Chín giờ tối tôi chính thức làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường kéo chăn trùm kín mít, hy vọng sẽ nhanh chống đi vào giấc ngủ để chuẩn bị tinh thần thật tốt cho ngày hôm sau với những điều xấu xa nhất được dự báo trước.
Nằm trên giường lăng qua lộn lại, cố gắng thật nhiều tôi vẫn không tài nào có thể đi vào giấc ngủ, vì ngủ rồi tôi sợ khi mở mắt ra thì trời đã sáng mà trời sáng đồng nghĩa với việc tôi phải chịu thất bại trước nhỏ Vũ Thy, và sẽ trở thành ô sin cao cấp cho nó, đối với những chuyện hành xác người khác thì khỏi phải nói con nhỏ Vũ Thy tài giỏi đến mức độ nào rồi, lần này chắc chắn rằng nó sẽ có những chiêu vô cùng độc đáo dành riêng cho tôi, càng nghĩ tôi càng cảm thấy sởn gai óc bây giờ mà có một điều ước tôi chỉ ước sao cho trời đừng bao giờ sáng để tôi khỏi phải nhận lấy hậu quả do chính bản thân mình gây ra.
Giữa màn đêm yên tỉnh đến mức có thể nghe được nhịp đập con tim, tiếng chuông điện thoại làm tôi giật thót tim, nhìn thấy nhỏ Nhã Quyên đang gọi tôi ủ dột nghe máy, một tin vô cùng hấp dẫn được nhỏ Nhã Quyên thông báo, nó nói với tôi nó vừa điều tra được số điện thoại và ních yahoo của tên hotboy Kỳ Quân và kêu tôi hãy nhanh chống ép vào rồi chat chit hay gọi điện cho hắn ta tìm kiếm cơ hội mới.
Một niềm hy vọng mới lóe lên, nghe theo lời nhỏ Nhã Quyên tôi lập tức rời khỏi giường chạy xuống mở máy vi tính lên rồi ép ních yahoo của hắn vào, hồi hộp chờ đợi cái đồng ý từ hắn nhưng ngay tức tôi bị từ chối vậy là tôi biết hiện giờ hắn đang online, không bỏ cuộc tôi ép lại lần nữa với hy vọng lần này sẽ thành công nhưng vẫn như lúc nảy tôi lại từ chối thẳng thừng, tiếp tục thử lại thêm vài ba chục lần nữa và kết quả lần nào cũng như lần ấy, tôi chỉ nhận được một cái từ chối rất đau lòng.
Không ép được thôi thì chat luôn, tôi buzz hắn một cái và ngồi dán mắt vào màn hình vi tính chờ đợi, rất lâu rất lâu vẫn không thấy hắn trả lời rồi chỉ out một cái…im lặng.
Sự thất vọng lại trở về nhưng vẫn như những lần trước không bỏ cuộc, cằm lấy điện tôi gọi điện ngay cho hắn, âm nhạc vang lên và rồi kết thúc trong tuyệt vọng, một tin nhắc được gửi đi “làm ơn xin hãy giúp tôi”.
Bên ngoài mưa bắt đầu rơi, trời trở lạnh, trời lạnh như thông báo cho tôi tôi biết mình không còn hy vọng.
***
Sáng nay tôi thức dậy và đến trường sớm hơn mọi khi rất nhiều, tôi đã chuẩn bị thật kỉ mọi thứ và chấp nhận mình thua cuộc, tôi không trách ai chỉ trách bản thân mình, trách mình tại sao lại khờ dại đến mức độ đáng thương, tại sao lại nông nổi đi hứa với nhỏ Vũ Thy trong vòng một tuần sẽ chứng minh được tên hotboy Kỳ Quân thích mình, càng nghĩ tôi càng giận bản thân, nhưng tôi phải có trách nhiệm với những gì mình đã hứa và tôi đã thật sự sẳn sàng chào đón nó, chào đón một ngày không bình yên.
Thức hai, ngày chào cờ sinh viên rất đông và lát đây chắc chắn rằng nhỏ Vũ Thy sẽ lợi dụng cơ hội này để làm tôi xấu hổ trước mặt người, tôi biết chắc nó sẽ làm như thế.
Rồi giờ chào cờ đầu tuần cũng tới và kết thúc khi bài Quốc Ca chấm dứt, tôi khẽ cuối đầu chờ đón những gì tiếp theo sẽ xảy đến, đúng như những gì tôi dự đoán nhỏ Vũ Thy cùng đám bạn không ra gì của nó bước đến trước mặt tôi nhìn tôi với ánh mắt đầy sự thương hại giả đối, khoanh tay trước ngược nó nhìn thẳng vào tôi rồi lên tiếng.
_Sao rồi? Bây giờ mày con gì để nói hay không?
Vẫn cuối đầu tôi lắc đầu không đáp, nhìn tôi như thế nó cùng đồng bọn bật cười to tiếng rồi bỗng nó bước lên bật tam cấp vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, để thõa mãn sự tò mò vốn có ngay lập tức hàng trăm sinh viên đổ dồn về đứng thành một vòng tròn xung quanh tôi và nó.
Biết thế nào nó cũng sẽ nói về việc giữa tôi và nó cá cược với nhau về tên hotboy Kỳ Quân, và tôi đã thua thê thảm cũng như từ giây phút này tôi sẽ trở thành ô sin cho nó suốt quảng đời sinh viên cho mọi người cùng được biết, để rồi sau khi biết chuyện mọi người sẽ chẳng ngại ngùng gì mà cười tôi quá tự tin khi cho rằng mình sẽ chiếm được trái tim của của một hotboy nổi tiếng kén chọn và khó tính, hít thở thật sâu tôi sẳn sàng đối mặt với một điều khủng khiếp sắp xảy ra trong cuộc đời mình, nhưng dù sẳn sàng thế nào đi nữa tôi vẫn không đủ mạnh dạn để ngước đầu nhìn lên dù chỉ là một cái vì thế tôi vẫn chỉ biết có cuối đầu và tiếp tục chờ đợi, chờ đợi điều khủng khiếp đó sẽ đến.
Thấy mọi người đã tập trung khá đông nhỏ Vũ Thy nhếch môi cười đễu đưa tay chỉ thẳng vào người tôi rồi đắc chỉ nói.
_Xin giới thiệu với tất cả mọi người, trước mắt các bạn là một cô gái khá xinh xắn, bạn ấy tên gọi Khiết Linh, sinh viên năm nhất nghành du lịch, bạn ấy vừa tạo nên một cú đột phá rất lớn đó là…
_Là làm cho trái tim tôi dường như không còn nghe lời tôi nữa, là làm cho cửa lòng tôi rộng mở, là mỗi ngày tôi muốn được nhìn thấy em, là mỗi sáng thức giấc muốn có em bên mình, là mỗi trưa muốn làm chiếc bóng đi bên cạnh em, là mỗi chiều muốn làm con đường nâng bước em về, là mỗi tối muốn được ôm em vào lòng mà nói…anh yêu em nhiều lắm, Khiết Linh
Giọng nói của hotboy Kỳ Quân bất ngờ chen ngang làm ai nấy vô cùng ngạc nhiên, nhận ra giọng nói của hắn tôi cũng bất ngờ chẳng khác gì mọi người, vội vàng ngước đầu nhìn lên tôi thấy ở giữa đám đông hắn từ từ bước đến gần tôi, gần hơn chút nữa rồi trao tặng tôi một đóa hồng thật lớn đẹp lung linh cùng nụ cười hoàng tử chết người hòa nguyện vào đó là câu hỏi nhiều người mơ ước.
_Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?
Đám con gái ồ lên phản đối rất dữ dội, đám con trai thì nhiệt tình cỗ vũ và tỏ ra khá ngưỡng mộ khi hắn dám tỏ tình trước mặt bao nhiêu là con người.
Tôi cằm lấy bó hoa mà mắt nhìn hắn không dám chớp chẳng biết phải nói gì vào lúc này, quả thật hắn làm cho tôi quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi tôi đã ngất đi trong vòng tay của hắn.
Mở mắt ra tôi phát hiện mình đang nằm trong phòng y tế và người duy nhất bên cạnh tôi vào lúc này đó là nhỏ Nhã Quyên, người bạn thân duy nhất của tôi.
Thấy tôi tỉnh lại nó vui mừng liền hỏi.
_Mày tỉnh lại rồi, mày không sao chứ? Thấy trong người thế nào rồi?
Khẽ chống tay vào giường tôi cố ngồi dậy dựa lưng vào tường rồi nói.
_Tại sao tao lại nằm ở đây vậy?
_Mày không nhớ gì sao?
Nó hỏi.
_Uhm…
Tôi đáp.
Nó thở dài rồi kể lại sự tình.
_Lúc nảy khi nhỏ Vũ Thy tính mang mày ra làm trò cười cho cả trường thì bất ngờ Kỳ Quân xuất hiện nói mấy lời hết sức ngọt ngào, anh ta còn tặng cho mày một đóa hồng thật lớn nữa và…và còn hỏi mày có đồng ý làm bạn gái của anh ta không?
Vừa nói xong nó cằm lấy đóa hồng trên bàn đưa cho tôi rồi hỏi.
_Mày làm cách nào mà làm anh ta rung động đến như thế vậy thế hả?
Cằm đóa hồng trong tay tôi đưa lên mũi ngởi hương thơm hoa hồng rồi đáp.
_Tao cũng không biết nữa, hắn ta thật là một người khó hiểu, nhưng mà hắn đâu rồi?
_Sau khi bế mày lên trên này anh ta trở về lớp học rồi
Nó trả lời.
Không hỏi thêm gì nữa tôi đưa mắt tiếp tục nhìn ngắm đóa hồng với những suy nghĩ trong đầu cứ liên tục kéo đến, và thầm cám ơn hắn ta cái tên hotboy đáng ghét rất nhiều vì đến phút cuối hắn ta đã không bỏ rơi tôi.
Cô y tá của trường từ ngoài bước vào nhìn thấy tôi đã tỉnh lại cô mĩm cười triều mến.
_Em tỉnh lại rồi sao? Cảm thấy trong người thế nào rồi?
Lễ phép gật đầu tôi đáp.
_Em không sao rồi cám ơn cô, cô cho em về lớp nha?
Vẫn nụ cười tươi trên môi cô khẽ gật đầu đồng ý, tôi mĩm cười đáp trả rồi bước xuống giường đi cùng nhỏ Nhã Quyên trở về lớp học.
Về đến lớp học thì cũng vừa lúc tiếng chuông vang lên báo hiệu một ngày nữa lại trôi qua, thường ngày tôi rất mong giờ ra về nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại cảm thấy buồn khi tiếng chuông vang lên đột ngột, không suy nghĩ gì nhiều tôi vội chạy ra nhà xe tìm hắn, tôi cũng không biết tại sao tôi lại làm như vậy nhưng có lẽ vì tôi muốn nói một điều gì đó với hắn.
Chưa bao giờ tôi lại thấy hắn bỗng trở nên quan trọng đối với tôi như lúc này, ra nhà xe nhìn xung quanh không thấy hắn cũng chẳng thấy xe hắn đâu tâm trạng tôi vội vàng trở nên tồi tệ chỉ biết tự trách bản thân mình sao lại chậm chạp đến thế, nếu như nhanh chân một chút nữa biết đâu tôi đã gặp được hắn và sẽ nói với hắn lời cám ơn, cám ơn về việc hắn đã xuất hiện vào phút cuối.
Thở dài cuối mặt buồn bã, tôi lặng thầm lê bước quay về tìm nhỏ Nhã Quyên bỗng có tiếng nói từ sau lưng tôi phát lên.
_Đang tìm tôi à?
Là giọng của hắn, tôi quay đầu nhìn lại thì quả thật là hắn, hắn đang nhìn tôi và mĩm cười, nụ cười mà tôi không biết là thật lòng hay giả dối, bước tới gần tôi hỏi.
_Anh chưa về sao?
_Chưa
Hắn trả lời.
Ngập ngừng tôi nói.
_Ờ…về việc sáng nay, cám ơn anh nha
Vẫn cách trả lời trống rỗng hắn đáp.
_Ừ
Im lặng một lúc hắn hỏi.
_Còn gì nữa không? Nói luôn đi
Thật lòng thì có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không hiểu sao khi đối mặt cùng hắn thì tôi lại không thể nào nói nhiều hơn vai cầu, khẽ mĩm cười tôi lắc đầu, sau cái lắc đầu của tôi hắn không nói gì rồi quay lưng bước đi.
_Đợi chút
Tôi bỗng kêu lên.
Nghe thấy tiếng tôi hắn quay lại nheo mày vì ánh nắng hắt xuống rồi lên tiếng.
_Chuyện gì?
Vội vàng chạy tới tôi hỏi.
_Anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại giúp tôi không?
Lắc đầu hắn đáp.
_Không?
Mặc dù đang rất cảm kích hắn nhưng cái cách trả lời của hắn thật lòng làm tôi rất khó chịu, khó chịu nhưng tôi vẫn phải giấu kín nó trong lòng để mà tiếp tục có thể nói chuyện với hắn như một người bạn không hơn không kém.
_Trong những ngày qua tôi luôn tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh chỉ mong chiếm được một chút tình cảm của anh để nhờ vã sự giúp đỡ, anh thẳng thắng từ chối vậy thì tại sao anh lại xuất hiện vào phút quan trọng nhất để giúp tôi chứ?
Không nói gì hắn chỉ nhìn tôi, nhìn rất lâu rồi sau đó mới nhẹ nhàng nói một câu.
_Tại vì tôi thích như vậy
Im lặng một lúc hắn nói tiếp.
_Phải rồi…sau này cô đừng làm phiền tôi nữa
Không để tôi hỏi thêm câu gì, câu trả lời vừa kết thúc cũng là lúc hắn quay lưng bước đi để lại một mình tôi với hàng ngàn thắc mắc, hắn ta quả là một con người rất khó hiểu, nếu một ai đó muốn khám phá về con người thật của hắn ta thì quả thật là một chuyện chẳng dễ dàng chút nào.
Nhìn theo bóng dáng hắn hòa vào dòng người cho đến lúc không còn nhìn thấy được gì nữa tôi mới quay lại tìm nhỏ Nhã Quyên thì cờ tình gặp Hoán Phi, cậu ta dường như đã nhìn thấy tôi rồi vội vàng chạy đến mĩm cười tươi như hoa.
_Khiết Linh chưa về à?
Cậu ta hỏi.
Tôi mĩm cười khẽ gật đầu, lấy từ trong cặp ra một tấm thiệp cậu ta đưa cho tôi rồi nói.
_Ngày mai là sinh nhật của mình, cậu nhớ tới nha?
Hơi bất ngờ tôi cằm lấy tấm thiệp mở ra đọc qua một lược rồi vui vẻ đáp.
_Được rồi ngày mai minh sẽ tới
_Khiết Linh
Nhỏ Nhã Quyên bất ngờ gọi to.
Tôi giật mình quay lại thì thấy nó đang ra sức đạp chiếc xe mà như tôi đã nói là từ thời bà ngoại để lại, biết lại có chuyện xảy ra tôi và Hoán Phi nhìn nhau tươi cười rồi cùng bước tới.
_Có cần mình giúp không?
Cậu ta nhe rằng cười nghiêng đầu hỏi.
Đưa tay lau những giọt mồ hôi đang thi nhau mà đỗ ra, nhỏ Nhã Quyên bước xuống xe đứng chống nhanh rồi nói.
_Không cần mới lạ đó, cậu mau giúp mình dạy cho cái xe khốn kiếp này một bài học đi
Vẫn tươi cười cậu ta thực hiện mệnh lệnh của nhỏ Nhã Quyên, chiếc xe sau vài cái đạp không phản ứng bỗng chốc nổ máy ngon lành, xem ra cái xe này rất có duyên với cậu ta, thường ngày tôi và nhỏ Nhã Quyên dù cố gắng cách máy cũng không sao làm cho nó chịu hoạt động, hiếm lắm mới có được một lần thành công nhưng rất hy hữu vậy mà cậu ta chỉ cần đạp nhẹ vài cái mà chiếc xe tưởng chừng như bỏ đi của nhỏ Nhã Quyên lại hoạt động hết mình.
Vẫn như thường lệ, mỗi lần tan học ra về là nhỏ Nhã Quyên lại ghé vào quán chè nằm ngay cạnh trường mà thưởng thức những món nó vốn đã yêu thích từ mấy đời kiếp trước, vẫn hai ly chè thật to, một cho nó và một dành cho tôi, nói cho tôi thì cũng là nói cho có vậy thôi chứ thật ra tôi chẳng đụng tay vào dù chỉ là một ích, tôi không thích chè.
Không quan tâm đến tôi vào lúc này, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm nó vẫn thản nhiên ra sức ăn say sưa như không có sự tồn tại của tôi cùng một số người khác đang hiện diện nơi đây, nhìn nó vào lúc này tôi thầm mĩm cười, nếu như có một anh chàng nào đó làm nghề bán chè mà tỏ tình với nó thì chắc chắn nó sẽ không cần suy nghĩ mà gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Đang ra sức ăn say mê nó đột ngột dừng lại nhìn tôi rồi nói.
_Vậy là từ nay mày không cần phải lo về chuyện cá cược với nhỏ Vũ Thy nữa rồi
Bỗng dưng nó nhắc tới nhỏ Vũ Thy, tôi chợt suy nghĩ về nó rồi khẽ gật gù.
_Uhm…
Thấy phản ứng của tôi dường như quá nhẹ nhàng và chẳng có chút vui mừng gì nó đánh vào vai tôi một cái rồi hỏi.
_Mày phải vui mừng lên chứ, từ nay nó sẽ làm ô sin cho mày suốt cả quảng đời sinh viên, hãy vui lên đi đừng có ủ dột như vậy nữa, chẳng phải mày ghét nó lắm sao? Trước đây nó từng làm những gì với mày bây giờ mày trả lại nó gấp đôi cho tao
Thật sự là tôi không ưa gì nhỏ Vũ Thy nhưng thật lòng mà nói thì vào lúc này tôi không còn hứng thú gì với mấy chuyện thù hằn ghét nhau gì cả, tôi cũng không muốn bắt nó sẽ thực hiện lời hứa mà làm ô sin cho tôi suốt quảng đời sinh viên còn lại, cái tôi muốn nhiều lắm có chăng cũng chỉ là chỉ dạy cho nó một bài học nhớ đời và bớt đi cái tính tiểu thư kiêu căng ngạo mạn và xem thường nhân thế của nó.
_Sáng nay chắc là nhỏ Vũ Thy phản ứng ghê lắm khi thấy tao được Kỳ Quân bế lên phòng y tế
Tôi nói.
Nhỏ Nhã Quyên đưa vào túi sách nó lấy ra một miếng khăn giấy ra vừa kiêu kì lau miêng vừa trả lời.
_Tức nhiên rồi, nhìn thấy Kỳ Quân đột ngột xuất hiện nói mấy lời ngọt ngào rồi còn bế mày lên phòng y tế nó không tức giận mới là chuyện lạ đó
Nghe nó nói vậy tôi không nói thêm gì, nó cũng im lặng một lúc lâu rồi ngập ngừng lên tiếng.
_Mà…mày tính sẽ làm gì con nhỏ đó đây?
Lắc đầu tôi đáp.
_Không làm gì cả
Tròn mắt nhìn tôi nó hỏi.
_Mày đang nói đùa đó hả Khiết Linh?
Vẫn giữ quyết định sẽ không làm gì với nhỏ Vũ Thy, tôi gật đầu.
_Tao nói thiệt, tao không bắt nó phải làm ô sin cho tao cả đời sinh viên này đâu
_Mày ngu quá đây là cơ hội tốt mà
Nó trách.
Tôi mĩm cười.
_Bây giờ tao đã là sinh viên rồi thì phải ăn nói và cư xử sao cho xứng đáng là một sinh viên chứ
_Vậy còn Kỳ Quân thì sao?
Nó hấp tấp hỏi.
Im lặng như để có thêm thời gian suy nghĩ sau đó là hít thở thật sâu, tôi dứt khoát.
_Thật sự thì trong thời gian vừa qua tao cũng có chút tình cảm với hắn dù hắn là một con người khó hiểu, những việc ngày hôm nay hắn đã làm cũng chỉ là để giúp tao không phải mất mặt trước mọi người thôi, mọi chuyện qua rồi từ bây giờ tao không làm phiền hắn nữa, cũng không để hình ảnh hotboy của hắn làm ảnh hướng tới tao, việc bây giờ tao cần phải làm là…
Nói tới đây tôi bỗng ngập ngừng làm nó khá tò mò rồi thúc dục tôi.
_Là gì?
Bật cười thật to cho sản khoái, nắm tay nó kéo dậy tôi nói.
_Là mua quà sinh nhật của Hoán Phi
Thoạt đầu nó hoàn toàn ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra mọi chuyện và cũng bật cười thật to cùng tôi mặc cho mọi người xung quanh có nhìn ngó, điều đó không làm cho chúng tôi e ngai mà ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái, xe nổ máy tôi và nó lại tiếp tục sát cánh bên nhau vi vu trở về với làn gió mơn mởn của buổi chiều hoàng hôn ấm áp.
_Vậy thì xin lỗi
Nói rồi hắn bước đi thật nhanh, thấy thế tôi buộc miệng nói mà quên cả chuyện suy nghĩ.
_Anh có thể thích tôi không?
Đang đi hắn dừng lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt tò mò, tôi chạy đến gần hắn hơn rồi nói hết sự thật.
_Tôi biết là anh sẽ không thích tôi, tôi cũng vậy tôi cũng không thích anh đâu nhưng vì tôi lỡ dại cá cược với một người tôi sẽ chứng minh rằng anh rất thích tôi nếu như không làm được thì tôi sẽ thê thảm lắm, anh…có thể giúp tôi được không chỉ một lần duy nhất thôi?
Chẳng cần suy nghĩ hắn lắc đầu dứt khoát.
_Không được, tôi ghét cô lắm, tự cô gây ra chuyện cho chính mình thì ráng mà chịu?
_Anh làm ơn giúp tôi, anh mà không giúp tôi chết chắc đó, sẵn tiện anh cũng ghét tôi vậy sau này chia tay cũng dễ hơn mà
Vẫn với cái lắc đầu hắn tiếp tục bước đi, nhìn hắn bước đi không chút thương xót mà lòng tôi buồn không kể siết, vậy là coi như xong những ngày sắp tới của tôi sẽ là một chuỗi ngày ưu ám.
Nhìn thấy tâm trạng tôi không vui nhỏ Nhã Quyên liền an ủi.
_Đừng lo tao có cách giúp mày rồi
Mắt tôi chợt lóe lên miền hy vọng vội vàng tôi hỏi.
_Là cách gì?
Nó nhe răng cười khì khì.
_Tiếp tục năn nỉ
***
Lại một tuần nữa trôi qua trong vô vọng, dù đã bị từ chối lời mời giúp đỡ nhưng vì không muốn mất mặt với nhỏ Vũ Thy tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay mà nghe theo lời nhỏ Nhã Quyên tiếp tục năn nỉ cái tên hotboy chết tiệt, nhưng vẫn không có gì tốt đẹp hơn ngoài cái lắc đầu chắc chắn và rất dứt khoát của hắn ta.
Chín giờ tối tôi chính thức làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường kéo chăn trùm kín mít, hy vọng sẽ nhanh chống đi vào giấc ngủ để chuẩn bị tinh thần thật tốt cho ngày hôm sau với những điều xấu xa nhất được dự báo trước.
Nằm trên giường lăng qua lộn lại, cố gắng thật nhiều tôi vẫn không tài nào có thể đi vào giấc ngủ, vì ngủ rồi tôi sợ khi mở mắt ra thì trời đã sáng mà trời sáng đồng nghĩa với việc tôi phải chịu thất bại trước nhỏ Vũ Thy, và sẽ trở thành ô sin cao cấp cho nó, đối với những chuyện hành xác người khác thì khỏi phải nói con nhỏ Vũ Thy tài giỏi đến mức độ nào rồi, lần này chắc chắn rằng nó sẽ có những chiêu vô cùng độc đáo dành riêng cho tôi, càng nghĩ tôi càng cảm thấy sởn gai óc bây giờ mà có một điều ước tôi chỉ ước sao cho trời đừng bao giờ sáng để tôi khỏi phải nhận lấy hậu quả do chính bản thân mình gây ra.
Giữa màn đêm yên tỉnh đến mức có thể nghe được nhịp đập con tim, tiếng chuông điện thoại làm tôi giật thót tim, nhìn thấy nhỏ Nhã Quyên đang gọi tôi ủ dột nghe máy, một tin vô cùng hấp dẫn được nhỏ Nhã Quyên thông báo, nó nói với tôi nó vừa điều tra được số điện thoại và ních yahoo của tên hotboy Kỳ Quân và kêu tôi hãy nhanh chống ép vào rồi chat chit hay gọi điện cho hắn ta tìm kiếm cơ hội mới.
Một niềm hy vọng mới lóe lên, nghe theo lời nhỏ Nhã Quyên tôi lập tức rời khỏi giường chạy xuống mở máy vi tính lên rồi ép ních yahoo của hắn vào, hồi hộp chờ đợi cái đồng ý từ hắn nhưng ngay tức tôi bị từ chối vậy là tôi biết hiện giờ hắn đang online, không bỏ cuộc tôi ép lại lần nữa với hy vọng lần này sẽ thành công nhưng vẫn như lúc nảy tôi lại từ chối thẳng thừng, tiếp tục thử lại thêm vài ba chục lần nữa và kết quả lần nào cũng như lần ấy, tôi chỉ nhận được một cái từ chối rất đau lòng.
Không ép được thôi thì chat luôn, tôi buzz hắn một cái và ngồi dán mắt vào màn hình vi tính chờ đợi, rất lâu rất lâu vẫn không thấy hắn trả lời rồi chỉ out một cái…im lặng.
Sự thất vọng lại trở về nhưng vẫn như những lần trước không bỏ cuộc, cằm lấy điện tôi gọi điện ngay cho hắn, âm nhạc vang lên và rồi kết thúc trong tuyệt vọng, một tin nhắc được gửi đi “làm ơn xin hãy giúp tôi”.
Bên ngoài mưa bắt đầu rơi, trời trở lạnh, trời lạnh như thông báo cho tôi tôi biết mình không còn hy vọng.
***
Sáng nay tôi thức dậy và đến trường sớm hơn mọi khi rất nhiều, tôi đã chuẩn bị thật kỉ mọi thứ và chấp nhận mình thua cuộc, tôi không trách ai chỉ trách bản thân mình, trách mình tại sao lại khờ dại đến mức độ đáng thương, tại sao lại nông nổi đi hứa với nhỏ Vũ Thy trong vòng một tuần sẽ chứng minh được tên hotboy Kỳ Quân thích mình, càng nghĩ tôi càng giận bản thân, nhưng tôi phải có trách nhiệm với những gì mình đã hứa và tôi đã thật sự sẳn sàng chào đón nó, chào đón một ngày không bình yên.
Thức hai, ngày chào cờ sinh viên rất đông và lát đây chắc chắn rằng nhỏ Vũ Thy sẽ lợi dụng cơ hội này để làm tôi xấu hổ trước mặt người, tôi biết chắc nó sẽ làm như thế.
Rồi giờ chào cờ đầu tuần cũng tới và kết thúc khi bài Quốc Ca chấm dứt, tôi khẽ cuối đầu chờ đón những gì tiếp theo sẽ xảy đến, đúng như những gì tôi dự đoán nhỏ Vũ Thy cùng đám bạn không ra gì của nó bước đến trước mặt tôi nhìn tôi với ánh mắt đầy sự thương hại giả đối, khoanh tay trước ngược nó nhìn thẳng vào tôi rồi lên tiếng.
_Sao rồi? Bây giờ mày con gì để nói hay không?
Vẫn cuối đầu tôi lắc đầu không đáp, nhìn tôi như thế nó cùng đồng bọn bật cười to tiếng rồi bỗng nó bước lên bật tam cấp vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, để thõa mãn sự tò mò vốn có ngay lập tức hàng trăm sinh viên đổ dồn về đứng thành một vòng tròn xung quanh tôi và nó.
Biết thế nào nó cũng sẽ nói về việc giữa tôi và nó cá cược với nhau về tên hotboy Kỳ Quân, và tôi đã thua thê thảm cũng như từ giây phút này tôi sẽ trở thành ô sin cho nó suốt quảng đời sinh viên cho mọi người cùng được biết, để rồi sau khi biết chuyện mọi người sẽ chẳng ngại ngùng gì mà cười tôi quá tự tin khi cho rằng mình sẽ chiếm được trái tim của của một hotboy nổi tiếng kén chọn và khó tính, hít thở thật sâu tôi sẳn sàng đối mặt với một điều khủng khiếp sắp xảy ra trong cuộc đời mình, nhưng dù sẳn sàng thế nào đi nữa tôi vẫn không đủ mạnh dạn để ngước đầu nhìn lên dù chỉ là một cái vì thế tôi vẫn chỉ biết có cuối đầu và tiếp tục chờ đợi, chờ đợi điều khủng khiếp đó sẽ đến.
Thấy mọi người đã tập trung khá đông nhỏ Vũ Thy nhếch môi cười đễu đưa tay chỉ thẳng vào người tôi rồi đắc chỉ nói.
_Xin giới thiệu với tất cả mọi người, trước mắt các bạn là một cô gái khá xinh xắn, bạn ấy tên gọi Khiết Linh, sinh viên năm nhất nghành du lịch, bạn ấy vừa tạo nên một cú đột phá rất lớn đó là…
_Là làm cho trái tim tôi dường như không còn nghe lời tôi nữa, là làm cho cửa lòng tôi rộng mở, là mỗi ngày tôi muốn được nhìn thấy em, là mỗi sáng thức giấc muốn có em bên mình, là mỗi trưa muốn làm chiếc bóng đi bên cạnh em, là mỗi chiều muốn làm con đường nâng bước em về, là mỗi tối muốn được ôm em vào lòng mà nói…anh yêu em nhiều lắm, Khiết Linh
Giọng nói của hotboy Kỳ Quân bất ngờ chen ngang làm ai nấy vô cùng ngạc nhiên, nhận ra giọng nói của hắn tôi cũng bất ngờ chẳng khác gì mọi người, vội vàng ngước đầu nhìn lên tôi thấy ở giữa đám đông hắn từ từ bước đến gần tôi, gần hơn chút nữa rồi trao tặng tôi một đóa hồng thật lớn đẹp lung linh cùng nụ cười hoàng tử chết người hòa nguyện vào đó là câu hỏi nhiều người mơ ước.
_Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?
Đám con gái ồ lên phản đối rất dữ dội, đám con trai thì nhiệt tình cỗ vũ và tỏ ra khá ngưỡng mộ khi hắn dám tỏ tình trước mặt bao nhiêu là con người.
Tôi cằm lấy bó hoa mà mắt nhìn hắn không dám chớp chẳng biết phải nói gì vào lúc này, quả thật hắn làm cho tôi quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi tôi đã ngất đi trong vòng tay của hắn.
Mở mắt ra tôi phát hiện mình đang nằm trong phòng y tế và người duy nhất bên cạnh tôi vào lúc này đó là nhỏ Nhã Quyên, người bạn thân duy nhất của tôi.
Thấy tôi tỉnh lại nó vui mừng liền hỏi.
_Mày tỉnh lại rồi, mày không sao chứ? Thấy trong người thế nào rồi?
Khẽ chống tay vào giường tôi cố ngồi dậy dựa lưng vào tường rồi nói.
_Tại sao tao lại nằm ở đây vậy?
_Mày không nhớ gì sao?
Nó hỏi.
_Uhm…
Tôi đáp.
Nó thở dài rồi kể lại sự tình.
_Lúc nảy khi nhỏ Vũ Thy tính mang mày ra làm trò cười cho cả trường thì bất ngờ Kỳ Quân xuất hiện nói mấy lời hết sức ngọt ngào, anh ta còn tặng cho mày một đóa hồng thật lớn nữa và…và còn hỏi mày có đồng ý làm bạn gái của anh ta không?
Vừa nói xong nó cằm lấy đóa hồng trên bàn đưa cho tôi rồi hỏi.
_Mày làm cách nào mà làm anh ta rung động đến như thế vậy thế hả?
Cằm đóa hồng trong tay tôi đưa lên mũi ngởi hương thơm hoa hồng rồi đáp.
_Tao cũng không biết nữa, hắn ta thật là một người khó hiểu, nhưng mà hắn đâu rồi?
_Sau khi bế mày lên trên này anh ta trở về lớp học rồi
Nó trả lời.
Không hỏi thêm gì nữa tôi đưa mắt tiếp tục nhìn ngắm đóa hồng với những suy nghĩ trong đầu cứ liên tục kéo đến, và thầm cám ơn hắn ta cái tên hotboy đáng ghét rất nhiều vì đến phút cuối hắn ta đã không bỏ rơi tôi.
Cô y tá của trường từ ngoài bước vào nhìn thấy tôi đã tỉnh lại cô mĩm cười triều mến.
_Em tỉnh lại rồi sao? Cảm thấy trong người thế nào rồi?
Lễ phép gật đầu tôi đáp.
_Em không sao rồi cám ơn cô, cô cho em về lớp nha?
Vẫn nụ cười tươi trên môi cô khẽ gật đầu đồng ý, tôi mĩm cười đáp trả rồi bước xuống giường đi cùng nhỏ Nhã Quyên trở về lớp học.
Về đến lớp học thì cũng vừa lúc tiếng chuông vang lên báo hiệu một ngày nữa lại trôi qua, thường ngày tôi rất mong giờ ra về nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại cảm thấy buồn khi tiếng chuông vang lên đột ngột, không suy nghĩ gì nhiều tôi vội chạy ra nhà xe tìm hắn, tôi cũng không biết tại sao tôi lại làm như vậy nhưng có lẽ vì tôi muốn nói một điều gì đó với hắn.
Chưa bao giờ tôi lại thấy hắn bỗng trở nên quan trọng đối với tôi như lúc này, ra nhà xe nhìn xung quanh không thấy hắn cũng chẳng thấy xe hắn đâu tâm trạng tôi vội vàng trở nên tồi tệ chỉ biết tự trách bản thân mình sao lại chậm chạp đến thế, nếu như nhanh chân một chút nữa biết đâu tôi đã gặp được hắn và sẽ nói với hắn lời cám ơn, cám ơn về việc hắn đã xuất hiện vào phút cuối.
Thở dài cuối mặt buồn bã, tôi lặng thầm lê bước quay về tìm nhỏ Nhã Quyên bỗng có tiếng nói từ sau lưng tôi phát lên.
_Đang tìm tôi à?
Là giọng của hắn, tôi quay đầu nhìn lại thì quả thật là hắn, hắn đang nhìn tôi và mĩm cười, nụ cười mà tôi không biết là thật lòng hay giả dối, bước tới gần tôi hỏi.
_Anh chưa về sao?
_Chưa
Hắn trả lời.
Ngập ngừng tôi nói.
_Ờ…về việc sáng nay, cám ơn anh nha
Vẫn cách trả lời trống rỗng hắn đáp.
_Ừ
Im lặng một lúc hắn hỏi.
_Còn gì nữa không? Nói luôn đi
Thật lòng thì có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không hiểu sao khi đối mặt cùng hắn thì tôi lại không thể nào nói nhiều hơn vai cầu, khẽ mĩm cười tôi lắc đầu, sau cái lắc đầu của tôi hắn không nói gì rồi quay lưng bước đi.
_Đợi chút
Tôi bỗng kêu lên.
Nghe thấy tiếng tôi hắn quay lại nheo mày vì ánh nắng hắt xuống rồi lên tiếng.
_Chuyện gì?
Vội vàng chạy tới tôi hỏi.
_Anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại giúp tôi không?
Lắc đầu hắn đáp.
_Không?
Mặc dù đang rất cảm kích hắn nhưng cái cách trả lời của hắn thật lòng làm tôi rất khó chịu, khó chịu nhưng tôi vẫn phải giấu kín nó trong lòng để mà tiếp tục có thể nói chuyện với hắn như một người bạn không hơn không kém.
_Trong những ngày qua tôi luôn tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh chỉ mong chiếm được một chút tình cảm của anh để nhờ vã sự giúp đỡ, anh thẳng thắng từ chối vậy thì tại sao anh lại xuất hiện vào phút quan trọng nhất để giúp tôi chứ?
Không nói gì hắn chỉ nhìn tôi, nhìn rất lâu rồi sau đó mới nhẹ nhàng nói một câu.
_Tại vì tôi thích như vậy
Im lặng một lúc hắn nói tiếp.
_Phải rồi…sau này cô đừng làm phiền tôi nữa
Không để tôi hỏi thêm câu gì, câu trả lời vừa kết thúc cũng là lúc hắn quay lưng bước đi để lại một mình tôi với hàng ngàn thắc mắc, hắn ta quả là một con người rất khó hiểu, nếu một ai đó muốn khám phá về con người thật của hắn ta thì quả thật là một chuyện chẳng dễ dàng chút nào.
Nhìn theo bóng dáng hắn hòa vào dòng người cho đến lúc không còn nhìn thấy được gì nữa tôi mới quay lại tìm nhỏ Nhã Quyên thì cờ tình gặp Hoán Phi, cậu ta dường như đã nhìn thấy tôi rồi vội vàng chạy đến mĩm cười tươi như hoa.
_Khiết Linh chưa về à?
Cậu ta hỏi.
Tôi mĩm cười khẽ gật đầu, lấy từ trong cặp ra một tấm thiệp cậu ta đưa cho tôi rồi nói.
_Ngày mai là sinh nhật của mình, cậu nhớ tới nha?
Hơi bất ngờ tôi cằm lấy tấm thiệp mở ra đọc qua một lược rồi vui vẻ đáp.
_Được rồi ngày mai minh sẽ tới
_Khiết Linh
Nhỏ Nhã Quyên bất ngờ gọi to.
Tôi giật mình quay lại thì thấy nó đang ra sức đạp chiếc xe mà như tôi đã nói là từ thời bà ngoại để lại, biết lại có chuyện xảy ra tôi và Hoán Phi nhìn nhau tươi cười rồi cùng bước tới.
_Có cần mình giúp không?
Cậu ta nhe rằng cười nghiêng đầu hỏi.
Đưa tay lau những giọt mồ hôi đang thi nhau mà đỗ ra, nhỏ Nhã Quyên bước xuống xe đứng chống nhanh rồi nói.
_Không cần mới lạ đó, cậu mau giúp mình dạy cho cái xe khốn kiếp này một bài học đi
Vẫn tươi cười cậu ta thực hiện mệnh lệnh của nhỏ Nhã Quyên, chiếc xe sau vài cái đạp không phản ứng bỗng chốc nổ máy ngon lành, xem ra cái xe này rất có duyên với cậu ta, thường ngày tôi và nhỏ Nhã Quyên dù cố gắng cách máy cũng không sao làm cho nó chịu hoạt động, hiếm lắm mới có được một lần thành công nhưng rất hy hữu vậy mà cậu ta chỉ cần đạp nhẹ vài cái mà chiếc xe tưởng chừng như bỏ đi của nhỏ Nhã Quyên lại hoạt động hết mình.
Vẫn như thường lệ, mỗi lần tan học ra về là nhỏ Nhã Quyên lại ghé vào quán chè nằm ngay cạnh trường mà thưởng thức những món nó vốn đã yêu thích từ mấy đời kiếp trước, vẫn hai ly chè thật to, một cho nó và một dành cho tôi, nói cho tôi thì cũng là nói cho có vậy thôi chứ thật ra tôi chẳng đụng tay vào dù chỉ là một ích, tôi không thích chè.
Không quan tâm đến tôi vào lúc này, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm nó vẫn thản nhiên ra sức ăn say sưa như không có sự tồn tại của tôi cùng một số người khác đang hiện diện nơi đây, nhìn nó vào lúc này tôi thầm mĩm cười, nếu như có một anh chàng nào đó làm nghề bán chè mà tỏ tình với nó thì chắc chắn nó sẽ không cần suy nghĩ mà gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Đang ra sức ăn say mê nó đột ngột dừng lại nhìn tôi rồi nói.
_Vậy là từ nay mày không cần phải lo về chuyện cá cược với nhỏ Vũ Thy nữa rồi
Bỗng dưng nó nhắc tới nhỏ Vũ Thy, tôi chợt suy nghĩ về nó rồi khẽ gật gù.
_Uhm…
Thấy phản ứng của tôi dường như quá nhẹ nhàng và chẳng có chút vui mừng gì nó đánh vào vai tôi một cái rồi hỏi.
_Mày phải vui mừng lên chứ, từ nay nó sẽ làm ô sin cho mày suốt cả quảng đời sinh viên, hãy vui lên đi đừng có ủ dột như vậy nữa, chẳng phải mày ghét nó lắm sao? Trước đây nó từng làm những gì với mày bây giờ mày trả lại nó gấp đôi cho tao
Thật sự là tôi không ưa gì nhỏ Vũ Thy nhưng thật lòng mà nói thì vào lúc này tôi không còn hứng thú gì với mấy chuyện thù hằn ghét nhau gì cả, tôi cũng không muốn bắt nó sẽ thực hiện lời hứa mà làm ô sin cho tôi suốt quảng đời sinh viên còn lại, cái tôi muốn nhiều lắm có chăng cũng chỉ là chỉ dạy cho nó một bài học nhớ đời và bớt đi cái tính tiểu thư kiêu căng ngạo mạn và xem thường nhân thế của nó.
_Sáng nay chắc là nhỏ Vũ Thy phản ứng ghê lắm khi thấy tao được Kỳ Quân bế lên phòng y tế
Tôi nói.
Nhỏ Nhã Quyên đưa vào túi sách nó lấy ra một miếng khăn giấy ra vừa kiêu kì lau miêng vừa trả lời.
_Tức nhiên rồi, nhìn thấy Kỳ Quân đột ngột xuất hiện nói mấy lời ngọt ngào rồi còn bế mày lên phòng y tế nó không tức giận mới là chuyện lạ đó
Nghe nó nói vậy tôi không nói thêm gì, nó cũng im lặng một lúc lâu rồi ngập ngừng lên tiếng.
_Mà…mày tính sẽ làm gì con nhỏ đó đây?
Lắc đầu tôi đáp.
_Không làm gì cả
Tròn mắt nhìn tôi nó hỏi.
_Mày đang nói đùa đó hả Khiết Linh?
Vẫn giữ quyết định sẽ không làm gì với nhỏ Vũ Thy, tôi gật đầu.
_Tao nói thiệt, tao không bắt nó phải làm ô sin cho tao cả đời sinh viên này đâu
_Mày ngu quá đây là cơ hội tốt mà
Nó trách.
Tôi mĩm cười.
_Bây giờ tao đã là sinh viên rồi thì phải ăn nói và cư xử sao cho xứng đáng là một sinh viên chứ
_Vậy còn Kỳ Quân thì sao?
Nó hấp tấp hỏi.
Im lặng như để có thêm thời gian suy nghĩ sau đó là hít thở thật sâu, tôi dứt khoát.
_Thật sự thì trong thời gian vừa qua tao cũng có chút tình cảm với hắn dù hắn là một con người khó hiểu, những việc ngày hôm nay hắn đã làm cũng chỉ là để giúp tao không phải mất mặt trước mọi người thôi, mọi chuyện qua rồi từ bây giờ tao không làm phiền hắn nữa, cũng không để hình ảnh hotboy của hắn làm ảnh hướng tới tao, việc bây giờ tao cần phải làm là…
Nói tới đây tôi bỗng ngập ngừng làm nó khá tò mò rồi thúc dục tôi.
_Là gì?
Bật cười thật to cho sản khoái, nắm tay nó kéo dậy tôi nói.
_Là mua quà sinh nhật của Hoán Phi
Thoạt đầu nó hoàn toàn ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra mọi chuyện và cũng bật cười thật to cùng tôi mặc cho mọi người xung quanh có nhìn ngó, điều đó không làm cho chúng tôi e ngai mà ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái, xe nổ máy tôi và nó lại tiếp tục sát cánh bên nhau vi vu trở về với làn gió mơn mởn của buổi chiều hoàng hôn ấm áp.
/19
|