Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 490: Kính tôi một thước, còn cô một trượng! (2)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Những người này canh chừng Tang Tử Thần còn chặt hơn canh chừng kẻ gian.
Cuối cùng, Tang Tử Thần và bọn họ động tay.
Nhưng hai tay đấu với bốn tay, Tang Tử Thần bị bọn họ mạnh mẽ giữ lại.
Tang Tử Thần kinh hãi run sợ, vì trong thân thể có luồng nhiệt không chừng lan truyền!
Tác dụng thuốc đã tràn ra toàn thân!
Cô ta tìm kiếm trợ giúp: “Vương Vinh Phát đâu? Anh ta đi đâu?”
Tang Tử Thần liều mạng giãy giụa như điên!
Cô ta chỉ muốn tìm Vương Vinh Phát nhờ giúp đỡ, nhưng Vương Vinh Phát hình như bị phụ nữ khác kéo đi, lúc này, không biết đang vui vẻ với ai, nào có thời gian lo cho cô ta.
Nhưng thật ra Vương Vinh Phát bị trói lại, cho uống thuốc, lại ném Tang Du bên cạnh anh ta, khóa cửa.
Không phải các người thích bỏ thuốc sao? Từ từ hưởng thụ mùi vị bị bỏ thuốc đi…
Sao bên ngoài ồn ào như vậy? Lúc này, bên ngoài cửa biệt thự ầm ĩ ——cũng không biết là ai… lại liên lạc ký giả của mười mấy nhà báo đài truyền hình!
Tiệc rượu tư nhân này vốn không mời ký giả đến, ai có thể ngờ, chưa tới mười mấy phút, bên ngoài biệt thự đã bị vây kín.
Cửa lớn khóa, các ký giả không vào được. Chỉ thấy trong biệt thự đèn đuốc sáng choang, cảnh tượng náo nhiệt.
Đám người Trầm Băng Thần thấy có ký giả tới, trong nháy mắt hưng phấn muốn thét chói tai ——
Là ai còn thất đức hơn bọn họ! Lại gọi ký giả tới!
Chiêu này còn cao minh hơn bọn họ nhiều! Cao minh, ha ha ha…
Trầm Băng Thần nháy mắt ra hiệu cho trợ lý, bảo anh ta đi mở cửa: “Đi đi, cho các ký giả vào!”
Lúc này, Tang Tử Thần thật sự sắp điên rồi!
Cô ta đang phóng đãng cởi đồ!
Nhưng bảo vệ tận tụy với công việc giữ cửa, không mở cửa cho ký giả vào.
Lăng Vi nhìn ra cửa, ký giả chen chúc!
Cô híp mắt tính kế.
Ung dung đi ra cửa.
Thấy bảo vệ ngăn ký giả không cho vào, cô đột nhiên ôm bụng, khom người, cực kỳ thống khổ đi tới cạnh bảo vệ: “Tiên sinh… Tôi đau bụng… Hình như là viêm ruột thừa cấp tính…”
Bảo vệ quay đầu nhìn cô, nói xin lỗi: “Tiểu thư, bây giờ là thời gian cửa cấm, tiên sinh phân phó, trước 10 giờ, không cho phép bất kỳ ai ra vào.”
Lăng Vi “đau” đến mồ hôi lạnh chảy ròng, cô cắn răng ngã vào cửa.
Bảo vệ liền bị dọa sợ, người đến tham gia tiệc rượu đều là minh tinh, quyền quý!
Lỡ như có chuyện không may, một bảo vệ như anh ta sao có thể gánh nổi!
Bảo vệ lập tức chạy tới đỡ cô: “Tiểu thư, cô thế nào?”
Ký giả bên ngoài bỗng nhiên lớn tiếng kêu: “Mau đưa cô ấy đi bệnh viện! Viêm ruột thừa cấp tính không thể chậm trễ! Sẽ xảy ra án mạng!”
Bảo vệ bị dọa sợ, hai chân run rẩy, nhưng anh ta không thể làm chủ.
Lập tức cầm bộ đàm lên xin phép.
Quản gia nghe được, lại báo cáo ông chủ Vương, ông chủ Vương lúc này đã mất lý trí, đang “bận rộn”, nào có thời gian để ý mấy chuyện này, vừa nghe có người bệnh cấp tính, lập tức cho người mở cửa.
Bảo vệ nhận được mệnh lệnh mở cửa…
“Ào ——” Các kỷ giả tràn vào!
Còn chưa đỡ Lăng Vi dậy, ký giả, chuyên viên quay phim bên ngoài đã xông vào như điên…
Lăng Vi quay đầu, liền thấy mặt Tang Tử Thần đỏ bừng, đã cởi đồ ra
Đầm dài màu đỏ của cô ta bị giẫm dưới chân, bây giờ chỉ mặc áo ngực vào quần chữ đinh (丁) màu đỏ.
Cô ta đang ôm một người đàn ông, điên cuồng uốn lượn như rắn.
Những người này canh chừng Tang Tử Thần còn chặt hơn canh chừng kẻ gian.
Cuối cùng, Tang Tử Thần và bọn họ động tay.
Nhưng hai tay đấu với bốn tay, Tang Tử Thần bị bọn họ mạnh mẽ giữ lại.
Tang Tử Thần kinh hãi run sợ, vì trong thân thể có luồng nhiệt không chừng lan truyền!
Tác dụng thuốc đã tràn ra toàn thân!
Cô ta tìm kiếm trợ giúp: “Vương Vinh Phát đâu? Anh ta đi đâu?”
Tang Tử Thần liều mạng giãy giụa như điên!
Cô ta chỉ muốn tìm Vương Vinh Phát nhờ giúp đỡ, nhưng Vương Vinh Phát hình như bị phụ nữ khác kéo đi, lúc này, không biết đang vui vẻ với ai, nào có thời gian lo cho cô ta.
Nhưng thật ra Vương Vinh Phát bị trói lại, cho uống thuốc, lại ném Tang Du bên cạnh anh ta, khóa cửa.
Không phải các người thích bỏ thuốc sao? Từ từ hưởng thụ mùi vị bị bỏ thuốc đi…
Sao bên ngoài ồn ào như vậy? Lúc này, bên ngoài cửa biệt thự ầm ĩ ——cũng không biết là ai… lại liên lạc ký giả của mười mấy nhà báo đài truyền hình!
Tiệc rượu tư nhân này vốn không mời ký giả đến, ai có thể ngờ, chưa tới mười mấy phút, bên ngoài biệt thự đã bị vây kín.
Cửa lớn khóa, các ký giả không vào được. Chỉ thấy trong biệt thự đèn đuốc sáng choang, cảnh tượng náo nhiệt.
Đám người Trầm Băng Thần thấy có ký giả tới, trong nháy mắt hưng phấn muốn thét chói tai ——
Là ai còn thất đức hơn bọn họ! Lại gọi ký giả tới!
Chiêu này còn cao minh hơn bọn họ nhiều! Cao minh, ha ha ha…
Trầm Băng Thần nháy mắt ra hiệu cho trợ lý, bảo anh ta đi mở cửa: “Đi đi, cho các ký giả vào!”
Lúc này, Tang Tử Thần thật sự sắp điên rồi!
Cô ta đang phóng đãng cởi đồ!
Nhưng bảo vệ tận tụy với công việc giữ cửa, không mở cửa cho ký giả vào.
Lăng Vi nhìn ra cửa, ký giả chen chúc!
Cô híp mắt tính kế.
Ung dung đi ra cửa.
Thấy bảo vệ ngăn ký giả không cho vào, cô đột nhiên ôm bụng, khom người, cực kỳ thống khổ đi tới cạnh bảo vệ: “Tiên sinh… Tôi đau bụng… Hình như là viêm ruột thừa cấp tính…”
Bảo vệ quay đầu nhìn cô, nói xin lỗi: “Tiểu thư, bây giờ là thời gian cửa cấm, tiên sinh phân phó, trước 10 giờ, không cho phép bất kỳ ai ra vào.”
Lăng Vi “đau” đến mồ hôi lạnh chảy ròng, cô cắn răng ngã vào cửa.
Bảo vệ liền bị dọa sợ, người đến tham gia tiệc rượu đều là minh tinh, quyền quý!
Lỡ như có chuyện không may, một bảo vệ như anh ta sao có thể gánh nổi!
Bảo vệ lập tức chạy tới đỡ cô: “Tiểu thư, cô thế nào?”
Ký giả bên ngoài bỗng nhiên lớn tiếng kêu: “Mau đưa cô ấy đi bệnh viện! Viêm ruột thừa cấp tính không thể chậm trễ! Sẽ xảy ra án mạng!”
Bảo vệ bị dọa sợ, hai chân run rẩy, nhưng anh ta không thể làm chủ.
Lập tức cầm bộ đàm lên xin phép.
Quản gia nghe được, lại báo cáo ông chủ Vương, ông chủ Vương lúc này đã mất lý trí, đang “bận rộn”, nào có thời gian để ý mấy chuyện này, vừa nghe có người bệnh cấp tính, lập tức cho người mở cửa.
Bảo vệ nhận được mệnh lệnh mở cửa…
“Ào ——” Các kỷ giả tràn vào!
Còn chưa đỡ Lăng Vi dậy, ký giả, chuyên viên quay phim bên ngoài đã xông vào như điên…
Lăng Vi quay đầu, liền thấy mặt Tang Tử Thần đỏ bừng, đã cởi đồ ra
Đầm dài màu đỏ của cô ta bị giẫm dưới chân, bây giờ chỉ mặc áo ngực vào quần chữ đinh (丁) màu đỏ.
Cô ta đang ôm một người đàn ông, điên cuồng uốn lượn như rắn.
/1906
|