Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Quản gia Vương nhìn ly sữa bò và đồ ăn trên bàn rỗng tuếch, không khỏi thầm cho tiên sinh nhà ông 32 cái khen.
Vẫn là tiên sinh nhà ông lợi hại……
Hoặc là không ra tay, vừa ra tay, quả nhiên vừa mau, vừa chuẩn, vừa tàn nhẫn.
Ba ngày này đây là lần đầu tiên Lăng tiểu thư ăn nhiều như thế.
Nhìn thân thể bé nhỏ m ột cơn gió có thể thổi ngã, còn không ăn uống gì....
Ha ha, nhưng mà sau này không cần lo lắng. Ông tin tưởng, tiên sinh nhà ông có đến biện pháp “Trị” cô ấy.
Xách theo vali hành lý từ trên lầu xuống dưới, Lăng Vi gọi taxi, xe nhà anh ta cô cũng không dám ngồi. Một lần một ngàn! Trả không nổi!
Lúc này, Diệp Đình đứng lên, đi tới bên cạnh cô.
Như cười như không nhìn cô: “Ai cho em đi?”
“Gì cơ? Tôi bị bán cho anh rồi sao? Chân là của tôi, tôi muốn chạy còn không cho?”
“Buổi tối tổ chức yến hội còn phải mua quần áo. Ngươi đi rồi, tôi tìm ai thử giúp em?”
“Tôi không có tiền mua quần áo, liền mặc quần áo này vậy.”
Diệp Đình híp mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô, giống như xem một món hàng, ánh mắt khiêu khích, lóe lên sự trào phúng.
Hơn nửa ngày, anh mới mở miệng nói: “Em biết như thế nào mới thể hiện phẩm vị của một người đàn ông không?”
Lăng Vi không tiếp lời, anh tự hỏi tự đáp: “Đồng hồ? Không phải. Quần áo? Không phải. Siêu xe? Không phải.”
Anh lại sát gần cô: “Thứ có thể thể hiện phẩm vị của một người đàn ông là người phụ nữ bên cạnh anh ta.”
Đột nhiên anh nắm tay cô: “Yến hội buổi tối em định mặc quần áo này tới? Em không ngại làm thất vọng khuôn mặt này của tôi sao?”
Lăng Vi đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mặt anh. Gương mặt anh cực kì đẹp trai nhưng hiện tại cô chỉ muốn cào rách anh!
Diệp Đình cũng không biết có phải mình thật biến thái hay không, sao cứ thích xem bộ dáng tức giận của cô gái nhỏ này cơ chứ?
Lúc này đôi mắt cô sáng rực giống hạt thủy tinh.
Ánh mắt sắc bén vô cùng khí thế.
Cả người tức giận đến như là muốn cháy dường như, đáy mắt kia mạt linh khí vọt hắn vẻ mặt.
Lăng Vi nổi giận đùng đùng, hận không thể một tát giết chết anh, tưởng tượng đến bộ dạng ngạo mạn vừa nãy của anh nói: “Em không ngại làm thất vọng khuôn mặt này của tôi sao?” trong lòng cô lại càng tức giận. Cô nghiến răng trừng anh, hung hăng nói: “Tôi không chỉ có lỗi với anh mà còn có lỗi với cả nhà anh đấy!”
Anh không mặn không nhạt hừ nói: “Vậy thì không đến mức, tôi chỉ cần vung tay một cái. Một người ăn no, cả nhà không đói bụng. Vì mặt mũi của tôi, quần áo của em tôi chịu. Nhanh để chuyên gia trang điểm tới tu bổ mặt mũi cho em, mới hơn 20 hơn tuổi mà như bà già 50 tuổi vậy.”
Tức chết rồi, tức chết rồi! Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát cái miệng này của anh!
Cô ra sức gạt tay anh ra.
Nhưng mà, cánh tay anh như kìm sắt giữ lấy cô làm sao cũng không gạt ra được.
Cô nhấc chân đá anh, anh có thể thoái mái tránh ra, lại dùng sức một chút kéo cô vào lòng.
Trên cao nhìn cô: “Càng tức giận càng khó xem, em lấy đâu ra tự tin có thể bước ra cửa như vậy?”
Quản gia Vương nhìn ly sữa bò và đồ ăn trên bàn rỗng tuếch, không khỏi thầm cho tiên sinh nhà ông 32 cái khen.
Vẫn là tiên sinh nhà ông lợi hại……
Hoặc là không ra tay, vừa ra tay, quả nhiên vừa mau, vừa chuẩn, vừa tàn nhẫn.
Ba ngày này đây là lần đầu tiên Lăng tiểu thư ăn nhiều như thế.
Nhìn thân thể bé nhỏ m ột cơn gió có thể thổi ngã, còn không ăn uống gì....
Ha ha, nhưng mà sau này không cần lo lắng. Ông tin tưởng, tiên sinh nhà ông có đến biện pháp “Trị” cô ấy.
Xách theo vali hành lý từ trên lầu xuống dưới, Lăng Vi gọi taxi, xe nhà anh ta cô cũng không dám ngồi. Một lần một ngàn! Trả không nổi!
Lúc này, Diệp Đình đứng lên, đi tới bên cạnh cô.
Như cười như không nhìn cô: “Ai cho em đi?”
“Gì cơ? Tôi bị bán cho anh rồi sao? Chân là của tôi, tôi muốn chạy còn không cho?”
“Buổi tối tổ chức yến hội còn phải mua quần áo. Ngươi đi rồi, tôi tìm ai thử giúp em?”
“Tôi không có tiền mua quần áo, liền mặc quần áo này vậy.”
Diệp Đình híp mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô, giống như xem một món hàng, ánh mắt khiêu khích, lóe lên sự trào phúng.
Hơn nửa ngày, anh mới mở miệng nói: “Em biết như thế nào mới thể hiện phẩm vị của một người đàn ông không?”
Lăng Vi không tiếp lời, anh tự hỏi tự đáp: “Đồng hồ? Không phải. Quần áo? Không phải. Siêu xe? Không phải.”
Anh lại sát gần cô: “Thứ có thể thể hiện phẩm vị của một người đàn ông là người phụ nữ bên cạnh anh ta.”
Đột nhiên anh nắm tay cô: “Yến hội buổi tối em định mặc quần áo này tới? Em không ngại làm thất vọng khuôn mặt này của tôi sao?”
Lăng Vi đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mặt anh. Gương mặt anh cực kì đẹp trai nhưng hiện tại cô chỉ muốn cào rách anh!
Diệp Đình cũng không biết có phải mình thật biến thái hay không, sao cứ thích xem bộ dáng tức giận của cô gái nhỏ này cơ chứ?
Lúc này đôi mắt cô sáng rực giống hạt thủy tinh.
Ánh mắt sắc bén vô cùng khí thế.
Cả người tức giận đến như là muốn cháy dường như, đáy mắt kia mạt linh khí vọt hắn vẻ mặt.
Lăng Vi nổi giận đùng đùng, hận không thể một tát giết chết anh, tưởng tượng đến bộ dạng ngạo mạn vừa nãy của anh nói: “Em không ngại làm thất vọng khuôn mặt này của tôi sao?” trong lòng cô lại càng tức giận. Cô nghiến răng trừng anh, hung hăng nói: “Tôi không chỉ có lỗi với anh mà còn có lỗi với cả nhà anh đấy!”
Anh không mặn không nhạt hừ nói: “Vậy thì không đến mức, tôi chỉ cần vung tay một cái. Một người ăn no, cả nhà không đói bụng. Vì mặt mũi của tôi, quần áo của em tôi chịu. Nhanh để chuyên gia trang điểm tới tu bổ mặt mũi cho em, mới hơn 20 hơn tuổi mà như bà già 50 tuổi vậy.”
Tức chết rồi, tức chết rồi! Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát cái miệng này của anh!
Cô ra sức gạt tay anh ra.
Nhưng mà, cánh tay anh như kìm sắt giữ lấy cô làm sao cũng không gạt ra được.
Cô nhấc chân đá anh, anh có thể thoái mái tránh ra, lại dùng sức một chút kéo cô vào lòng.
Trên cao nhìn cô: “Càng tức giận càng khó xem, em lấy đâu ra tự tin có thể bước ra cửa như vậy?”
/1906
|