Đêm nay, trăng rất sáng. Ánh trăng lan tràn trong bầu không gian tĩnh mịch. Từng làn gió đêm mát lành khẽ nhảy múa xung quanh những khóm hoa dạ hương, cuốn lấy hương thơm ngào ngạt của chúng hòa vào cảnh đêm như mộng ảo.
Người ta có câu “tức cảnh sinh tình”. Cảnh đẹp sẽ khiến lòng người nảy sinh tình ý, từ đó mà đem lòng say đắm.
Trong khung cảnh huyễn hoặc đó, dáng vẻ của hai người xuất hiện vô cùng ám muội. Bóng hình cô gái và chàng trai in xuống nền cỏ rậm rạp dưới ánh trăng huyền diệu, không khỏi làm cho người ta nghĩ ngay đến một câu chuyện tình yêu lãng mạn lúc đêm khuya.
Thân hình cao lớn như pho tượng của chàng trai ôm gọn lấy cơ thể nhỏ bé mong manh như giọt sương đêm của cô gái, quyến luyến hương hoa vương trên đôi môi mềm. Vũ Uy từ từ rời khỏi đôi môi của Tuệ Anh, lại bị một phen ngỡ ngàng.
Ánh trăng trên cao rơi xuống gương mặt đang ửng hồng, làn da trắng nõn của cô tỏa ra thứ ánh sáng mông lung, diệu kỳ, đẹp đến đắm say lòng người. Đôi mắt trong suốt như thủy tinh đang mở to nhìn anh, không giấu nổi sự kinh ngạc.
_ Tại sao anh làm vậy?
Hơi thở dịu dàng có phần gấp gáp mang theo sự dịu ngọt làm Vũ Uy không thể chế ngự được cảm xúc lạ lùng đang xâm chiếm. Một lần nữa, anh cúi xuống ngậm lấy đôi môi kia, nhanh chóng thâm nhập vào bên trong tìm kiếm thứ mềm mại trong khuôn miệng nhỏ nhắn.
Tuệ Anh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy trái tim trong lồng ngực đang đập những nhịp loạn lạc. Hơi thở nam tính của Vũ Uy tràn cả vào khí quản, môi anh miết vào môi cô một cách vội vã và mạnh mẽ. Bên trong khoang miệng đang có một sự hỗn loạn, dường như anh muốn cướp lấy hết tất cả không khí nơi cô.
Cô cố vùng vẫy theo bản năng, nhưng bị anh ôm càng chặt. Cô cố tránh né sức dụ hoặc của đôi môi, nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi sự khống chế của anh, đành bất lực đón nhận.
Lần đầu anh hôn cô, chỉ là sự tiếp xúc bên ngoài, nhẹ vơi như chuồn chuồn đậu mặt nước để lại dư âm dịu êm, thế nhưng cũng đủ khiến cánh môi cô tê dại, tim nhung nhớ mãi không nguôi. Lần này là một nụ hôn thật sâu, thật dài, thật cuồng nhiệt. Lồng ngực cô muốn vỡ tung, hoàn toàn bị cuốn vào dòng xoáy bất tận do anh tạo ra.
Trong lúc đang quay cuồng bởi nụ hôn đầy chiếm hữu, cô cảm nhận bàn tay nóng bỏng của anh di chuyển trên cơ thể mình. Ngực cô bị anh xâm lấn, dồn dập và mạnh bạo. Cô muốn ngăn cản nhưng vô ích, sức lực của cô hoàn toàn bị từng đợt khoái cảm thao túng. Không dừng ở đó, bàn tay anh bắt đầu lần xuống dưới, không hề kiêng dè kéo tà váy của cô lên cao. Cô hốt hoảng chặn đứng cánh tay anh, cố gắng thì thào trong hơi thở.
_ Đừng..
Con người này bị làm sao vậy? Không say mà hành động chẳng khác gì mất hết lí trí, không phân biệt được đây là đâu và đang ở trong hoàn cảnh nào sao? Cô không hiểu nổi nữa.
Thế nhưng, chưa kịp nói đến chữ thứ hai thì ngay cả hơi thở cũng bị anh nuốt mất, tay vẫn ngang nhiên tiến vào trong tà váy. Cô bất giác hồi tưởng lại cái cảm giác đau đớn khi đó. Lần đầu của cô thật sự là đau thấu trời. Nhưng nỗi đau trong tim thì còn lớn hơn gấp vạn lần. Lỡ như anh lại buột miệng gọi tên người con gái khác, liệu con tim cô có chịu đựng thêm được một lần tổn thương nữa hay không?
Nghĩ đến đây, đầu lông mày của Tuệ Anh nhíu lại. Cô dùng hết sức bình sinh để đẩy mạnh thân thể đang ghì chặt lấy mình ra. Thở hổn hển nhìn anh, đau khổ nói.
_ Tôi không phải là Quyên.
Trông biểu hiện của cô, dường như nó thể hiện là anh đang ép uổng cô vậy. Điều đó khiến anh thật sự tức tối, khó chịu mà buột miệng, cũng chẳng suy nghĩ là nó sẽ khiến cho người con gái kia chết lặng.
_ Không sao, đàn ông có thể làm tình với người phụ nữ mà họ không yêu.
Thật không thể tha thứ. Lần trước anh ta say cô không tính toán, lần này rõ ràng là đang tỉnh táo. Còn có thể nói một câu như đánh chết lòng tự trọng của cô. Câu nói này còn đau đớn hơn một chữ « Quyên » mà anh ta thốt ra. Dường như không thể kìm nén được sự uất ức trong lòng thêm nữa, Tuệ Anh vung tay.
CHÁT !
Một cái tát thẳng vào bên má trái của Vũ Uy, anh trợn trừng mắt kinh ngạc.
Cô ta vừa tát anh? Chưa có một ai dám tát anh, vậy mà loại người thấp hèn như cô ta dám tát anh? Cặp mắt màu hổ phách long lên tức giận.
_ Cô dám. – Anh gằn giọng.
Tuệ Anh cố nuốt nước mắt vào trong, nhưng cơ thể vẫn còn đang run lên.
_ Anh.. vô liêm sỉ!
Vũ Uy cười lạnh. Chẳng qua là một ả gái bao cao cấp, được đổi đời cũng là nhờ dâng cơ thể mình cho những thằng đàn ông. Vậy mà làm như trong sạch lắm. Anh khinh rẻ nhất những kẻ sống với bộ mặt giả tạo. Toàn thân đầy nhơ bẩn nhưng lại luôn cho mình sạch sẽ.
Anh tiến lại gần như muốn nuốt chửng lấy Tuệ Anh. Cô bất giác lùi lại phía sau, chẳng may vấp phải hòn đá, cả cơ thể yếu ớt đổ ập xuống nền cỏ mềm mịn ướt sương. Thân hình lừng lững của Vũ Uy đứng trước mặt cô, cái bóng to lớn trùm lên toàn bộ thân hình nhỏ bé khiến cô sợ hãi. Ánh mắt anh lóe lên tia khinh miệt, tim cô vì thế mà đau nhói khôn cùng. Bất ngờ bàn tay như gọng kìm giơ lên bóp chăt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, buông lời nhục mạ.
_ Sao? Chỉ có Phạm Tùng mới được chạm vào cô sao? Vậy thì tôi mua cô một đêm, phải hầu hạ tôi cho thật tốt.
Tuệ Anh chưa thoát ra khỏi sự bàng hoàng đã bị Vũ Uy dùng sức ghì chặt xuống thảm cỏ. Cô cố chấp phản kháng thì bàn tay to lớn đã tóm gọn lấy cổ tay cô, ghim lên trên đỉnh đầu. Anh cúi rạp người xuống cắn nuốt bờ môi đang run rẩy. Không giống như nụ hôn đầy say đắm ban nãy, đây là nụ hôn nghiệt ngã làm cô đau đớn. Tuệ Anh dùng sức lên hàm răng, cắn mạnh. Vị máu tanh nồng tràn ra.
Sự đau buốt khiến Vũ Uy phải thu người lại. Anh ôm lấy khuôn miệng, cảm nhận được mùi máu nơi đầu lưỡi. Thừa cơ hội, Tuệ Anh vùng ra và chạy mất.
_ Chết tiệt!
Vũ Uy nhìn theo bóng dáng hoảng hốt bỏ chạy của người con gái, trong lòng vô cùng bức bối, nhưng trên hết đó là cảm giác hoang mang khó tả.
oOo
Tuệ Anh cứ chạy mãi, chạy mãi. Cô muốn chạy trốn khỏi người đàn ông tàn khốc này. Nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Tại sao lại đối xử với cô như thế? Tại sao luôn vì người đàn ông này mà phải rơi lệ?
Nỗi đau như xé tan lòng cô không chút thương tiếc. Từng lời nói của anh cào nát trái tim cô, cứ một vệt lại thêm một vệt. Cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực. Yêu người đàn ông không yêu mình thật sự rất đau. Rất đau.
Cứ nghĩ rằng, hết ngày hôm nay thôi, những gì còn sót lại của tình yêu lặng lẽ này, là những khoảnh khắc ngọt ngào với người đàn ông cô thầm yêu. Để sau này, cô có thể mỉm cười mà nhớ lại một mối tình theo cô đến cuối cuộc đời. Nhưng giờ đây, cô lại cảm thấy sợ hãi cái tình yêu từng đâm chồi mọc rễ trong trái tim mình. Vì nó, cô đã bị tổn thương quá nhiều, đến mức không còn có thể chịu đựng được nữa.
Cô muốn tự tay nhổ bật rễ cây đã ăn sâu trong tim mình bao nhiêu năm nay. Nhưng nó đã bám tới tận nơi sâu thẳm nhất, tưởng như nếu bứt được nó ra, thì trái tim cô cũng chẳng còn nguyên vẹn. Nếu vậy, chỉ còn cách đóng băng nó. Cô sẽ không để cho bản thân mình phải tổn thương nữa. Nhưng sao nước mắt vẫn cứ rơi mãi không ngừng. Phải khóc bao nhiêu nữa thì lệ mới thôi rơi?
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp bầu trời đêm hiền hòa. Những ngôi sao trên trời như đang nhìn cô thổn thức. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, hong khô vệt nước mắt. Bất chợt một bài hát buồn phát ra từ một nơi nào đó, vẳng lại bên tai cô.
‘Cơn gió khẽ rung cánh cửa sổ
Và bên ngoài căn phòng nhỏ của em
Những vì sao giăng kín bầu trời, tỏa sáng lấp lánh.
Nhiều vô kể..
Những vì sao bảo vệ cho em
Cho con người đang rất mệt mỏi này
Chúng lau khô những dòng nước mắt vốn ẩn sâu bên trong.
"Đừng buồn nhé!"
Chúng ôm chặt lấy em vỗ về, an ủi.
Mặc dù em đã kiệt sức với những điều em mãi không thể đạt được
Mặc dù nước mắt làm nhòe đi ánh nhìn của em
Em vẫn sẽ mỉm cười trước tình yêu của mình
Tình yêu mà em không thể có được
Mặc dù khoảng thời gian hạnh phúc của anh và em rất ngắn ngủi
Em vẫn trân trọng cất giấu chúng vào sâu trong tim mình
Mãi mãi..
Chỉ duy nhất hôm nay thôi
Rồi em sẽ không để cho mình bật khóc lần nữa
Dù cho nước mắt đã ngấn đầy đôi mắt
Em muốn mỉm cười như những vì sao kia
Muốn giữ mãi những giây phút hạnh phúc của mình
Thật sâu trong tim..
Giống như những vì sao ấy
Mãi mãi…’
oOo
Tuệ Anh cứ lặng lẽ đi trong đêm. Nước mắt vẫn chưa thể ngừng rơi. Gạt đi một giọt, một giọt khác lại tới. Rồi cô cũng để mặc cho chúng thi nhau rớt xuống gò má nhạt nhòa.
Một chiếc ô tô đằng xa đi theo cô từ khi rời “Biệt thự mùa hè” đến tận bây giờ. Đôi mắt người đàn ông trong xe ánh lên nét buồn bã khi thấy dáng vẻ tiều tụy đến đáng thương của người con gái kia. Váy áo cô xộc xệch, mái tóc hơi rối bời theo làn gió, thất thểu đi môt cách vô định. Gương mặt từ lúc đó đến giờ vẫn ướt nhòa nước mắt.
Đình Trung nhớ lại cái ngày đầu tiên anh gặp Tuệ Anh, một cô gái trẻ tuổi, mộc mạc và giản dị. Cô không giống với những cô gái trang điểm và ăn vận cầu kỳ khác, ở cô toát lên vẻ đẹp tự nhiên và khí chất hơn người. Nhất là đôi mắt tinh anh biết nói ấy, anh đã bị hút hồn ngay khoảnh khắc đầu tiên.
Thế nhưng sau này biết được thân thế của cô, lòng anh không khỏi bàng hoàng. Một cô gái đầy tài năng và trí tuệ như thế, tại sao phải làm công việc này? Có phải do bị ép buộc?
Đình Trung đã từng nghĩ thế, nhưng thực sự không phải. Những tấm hình chụp cô và Phạm Tùng không hề có sự cưỡng ép, hơn nữa còn rất thân mật.
Thấm thoát đã năm năm trôi qua, anh cứ lặng lẽ quan sát cô, dõi theo cô như thế, càng ngày càng bị say đắm. Chưa có người con gái nào toát lên vẻ đẹp từ nội tâm sâu sắc đến vậy. Cô thông minh, tài hoa và mạnh mẽ. Ở cô có một sức hấp dẫn vô hình không thể cưỡng lại. Khi cô từ salon bước ra, anh đã khẳng định điều đó một lần nữa. Nhìn người con gái mang dáng dấp như nữ thần mặt trăng, phiêu diêu thoát tục, tim anh không khỏi đập loạn nhịp. Nhưng sự mến mộ của anh đối với cô chỉ dám giữ trong lòng. Bởi vì, anh cho rằng cô yêu người đàn ông bao dưỡng mình.
Nhưng đến hôm nay thì anh đã biết mình hoàn toàn nhầm lẫn. Người cô ấy yêu không phải ai khác, chính là Vũ Uy, vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng của anh.
Lòng anh cảm thấy xót xa thay cho cô. Yêu một người đàn ông lạnh lùng như thế là điều đau khổ nhất. Bởi vì anh biết, Vũ Uy chỉ quan tâm tới một người con gái duy nhất là Đỗ Thục Quyên. Cho đến khi vô tình chứng kiến cảnh tượng trong khu vườn ở biệt thự, trái tim anh như bị giằng xé, hận không thể kéo cô ra khỏi sự nhẫn tâm của ngài ấy. Rồi lại thấy cô như một linh hồn lạc lõng cứ đi mãi trong đêm, muốn lại gần nhưng không thể, chỉ dám âm thầm dõi theo.
Tuệ Anh không về biệt thự của Vũ Uy mà về ngôi nhà của mình, khi chỉ còn cách vài bước chân thì mất hết sức lực quỵ xuống. Đình Trung lo lắng định chạy lại thì bất chợt, một người đàn ông khác đã đi đến gần đỡ lấy cô. Thấy vậy, anh lẳng lặng rời đi. Dù sao cô ấy cũng đã về tới nhà an toàn.
_ Tuệ… Cậu đang khóc đấy ư?
Hải Đăng ngây ngẩn trước những giọt nước mắt lăn nhẹ trên gò mà nhợt nhạt của Tuệ Anh. Từ khi quen biết, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến dáng điệu yếu đuối này của cô.
Tuệ Anh thấy Hải Đăng đứng đó thì hơi bất ngờ, lấy tay gạt đi nước mắt, mệt mỏi đứng dậy.
_ Mình không sao. Cậu tìm mình có chuyện gì?
_ Cậu thế này mà bảo không sao. Hắn ta đã làm gì cậu?
Hải Đăng ái ngại nhìn Tuệ Anh, gương mặt lúc trước còn xinh đẹp yêu kiều là thế, giờ đã bị nước mắt làm cho nhạt nhòa, tiều tụy. Đôi mắt mọng nước sưng đỏ này, có lẽ là đã khóc rất lâu rồi.
_ Cậu đến hỏi quan hệ giữa mình và Vũ Uy có phải không? – Tuệ Anh nặng nhọc cất lời.
_ Mình….. – Hải Đăng bối rối, cô đã hỏi trúng điều mà anh đang thắc mắc.
_ Mình và anh ta không có quan hệ gì cả. Cậu yên tâm. – Làn mi mỏng cụp xuống, dường như muốn trốn tránh. Rồi cô bất ngờ nhìn thẳng vào Hải Đặng. – Còn nữa, nếu cậu yêu Quyên thì hãy để cô ấy được lựa chọn. Đừng kéo cô ấy vào vòng thù hận của đàn ông các người.
Chẳng chút chần chừ, Tuệ Anh đi lướt qua anh, bỏ lại Hải Đăng với vẻ mặt ủ rũ. Anh vốn là người thông minh, anh cũng đã đoán được ý đồ của người đàn ông tên Vũ Uy đó. Chỉ là muốn gặp Tuệ Anh để xác thực. Quả nhiên, đúng như anh nghĩ. Ngày hôm nay, anh đã phát hiện một điều, rằng trái tim của Thục Quyên đã hoàn toàn không còn chỗ cho anh nữa.
Hải Đăng đang trên đường trở về nhà. Trong lòng anh là một mớ cảm xúc hỗn độn. Suốt trên quãng đường đi, anh không ngừng suy nghĩ về lời nói của Tuệ Anh.
Cô ấy từng nói, hận thù chỉ làm cho tất cả bị tổn thương.
Đúng vậy. Tuệ Anh luôn luôn đúng. Anh cảm thấy vết thương trong lòng tưởng như đã chai sạn, giờ đây lại toác ra khi nhìn thấy nét mặt ảm đạm của Thục Quyên hôm nay. Cả quãng đường đưa cô về, anh có thể nhận ra cô đang cố không khóc trước mặt anh. Nhưng Thục Quyên che giấu cảm xúc rất dở, tất cả sự đau buồn của cô đều thể hiện ra hết bên ngoài. Đến lúc này, anh nhận ra rằng: Người đàn ông đó đã hoàn toàn thay thế hình ảnh của anh trong trái tim cô.
Lẽ nào anh nên buông tay Thục Quyên một lần nữa? Cô ấy là một cô gái ngây thơ và trong sáng. Cô ấy không đáng bị tổn thương, không đáng bị cuốn vào vòng thù hận giữa anh và hắn.
oOo
Tuệ Anh lê những bước chân nặng như chì vào nhà, cảm thấy cả cơ thể kiệt sức. Nhưng cô vẫn cố đi tới căn phòng bí mật, nhẹ nhàng mở cửa bước vào và tiến lại gần bức tranh treo ở giữa phòng. Đường nét trên khuôn mặt thân thuộc hiện ra trên trang giấy trắng, chân thực đến mức cảm giác anh đang hiện hữu trước mặt cô, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Tất cả đều hiển hiện trong tâm trí một cách rõ ràng. Từ nụ hôn đầu tiên cho đến ngày hôm nay, từ những niềm vui cho đến giọt nước mắt, từ hy vọng cho đến sợ hãi. Người đàn ông này đã cho cô biết thế nào là hạnh phúc nhỏ nhoi, thế nào là đau đến xé lòng. Cuối cùng, anh phóng một mũi tên đâm xuyên thủng những giấc mơ và làm trái tim cô tan vỡ. Có lẽ, đã đến lúc phải chấm dứt những chuỗi đau thương này.
Cô châm một mồi lửa, ánh lửa sáng rực một căn phòng. Trước mắt cô, bức tranh từ từ bốc cháy, từng đường nét trên giấy bị lửa thiêu rụi thành đống tro tàn, bay vật vờ giữa không trung. Nước mắt đã ngừng rơi, lại một lần nữa đua nhau trào ra khỏi khóe mắt. Ngọn lửa phả những hơi nóng rực vào người cô, phả vào tận trái tim không chút sinh khí. Cô tự nhủ với lòng, sau ngày hôm nay, tất cả đều sẽ hóa tro tàn.
oOo
Tại quán cà phê La Ciel.
Hai cô gái đang ngồi đối diện với nhau, một người xinh đẹp rạng rỡ như ánh bình minh, một người trầm tĩnh hiền hòa như vầng trăng thanh tịnh. Nhưng gương mặt mỗi người đều chất chứa ưu tư.
_ Quyên, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi. Không cần e ngại. – Thấy Thục Quyên im lặng hồi lâu, Tuệ Anh chủ động cất lời.
_ Mình chỉ muốn biết... cậu và Uy là... – Thục Quyên rõ ràng là đang vô cùng lúng túng. Đôi mắt nâu tròn cụp xuống, bàn tay nhỏ nhắn đan chặt vào nhau.
_ Cậu còn quan tâm đến Vũ Uy phải không? – Tuệ Anh tất nhiên hiểu Thục Quyên đang thắc mắc gì trong lòng. Nhưng cô không trả lời ngay vào vấn đề.
_ Mình... – Thục Quyên càng tỏ ra bối rối.
_ Mình chỉ nói thế này. Hãy lắng nghe tiếng lòng của cậu. Còn nữa, mình và anh ta không có một chút liên quan nào cả. Đó chỉ là một vở kịch để khiến cậu nhận ra tình cảm thực sự của mình thôi. – Tuệ Anh nói liền một mạch rồi đứng dậy chào tạm biệt. – Mình có việc phải về trước, lần khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé.
Dường như cô đang muốn che giấu những đớn đau vẫn còn để lại dư âm trong lòng bằng cách trốn tránh.
Ông trời cũng thật trêu người. Cô ấy thì có tình yêu của anh ta quá dễ dàng, còn cô thì chật vật đau khổ. Cô không muốn liên quan thêm bất cứ điều gì về con người đó nữa, cũng không muốn bản thân bị kéo vào cái vòng tròn tình ái luẩn quẩn, thù hận luân hồi. Cô chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, đời cô đã có quá nhiều sóng gió rồi.
Còn lại một mình, Thục Quyên bị lời nói của Tuệ Anh làm cho thẫn thờ. Cô khẽ nhắm mắt lại, mùi hương hoa oải hương lan trong không khí thật dễ chịu. Bất chợt, tâm trí cô hiện lên gương mặt anh tuấn quen thuộc, đôi mắt màu hổ phách ánh lên những tia dịu dàng làm trái tim trong lồng ngực thổn thức. Cô choàng mở mắt, đặt tay lên ngực trái, ánh mắt dao động không ngừng.
Một khoảng thời gian trôi qua, Thục Quyên lấy điện thoai di động gọi cho một người. Khi giọng nói trầm ấm phía bên kia vang lên, đôi mắt cô cụp xuống không giấu nổi nét buồn bã xen lẫn day dứt. Cô ngập ngừng lên tiếng.
_ Đăng, em có chuyện cần nói với anh.
oOo
Tại tổng công ty Hoàn Vũ.
Vũ Uy đang làm việc thì một bóng hình quen thuộc ngập ngừng nép sau cánh cửa khiến anh chú ý. Anh nhận ra ngay người con gái anh hằng mong chờ sẽ quay về bên anh, vội vàng đứng dậy.
_ Quyên. – Vũ Uy vui mừng gọi tên cô. Anh không nghĩ là cô sẽ đến nhanh như thế, hơn cả dự kiến của anh. Như vậy có nghĩa là cô vẫn còn rất yêu anh.
Thục Quyên nghe thấy tiếng anh gọi tên mình vô cùng dịu dàng, không kìm được nước mắt. Bộ dạng như một cô bé đang phải nhận hình phạt, bối rối không nói thành lời.
_ Uy, em...
_ Lại đây. – Vũ Uy đưa vòng tay rộng lớn hướng về phía Thục Quyên, trìu mến nói.
Chỉ chờ có thế, Thục Quyên như chú chim nhỏ sà vào lòng anh, ở trong vòng tay anh mà nức nở. Thực tế là, cô rất nhớ vòng tay vững chãi này, cả hơi thở ấm áp lan tỏa nơi lồng ngực anh. Nhớ rất nhiều dù ở bên cạnh cô là Hải Đăng, mối tình đầu của cô. Cho đến khi cảm giác mất anh ập đến, cô mới nhận ra tình yêu với Hải Đăng chỉ là dĩ vãng đã xa từ lâu, người đàn ông này mới là người cô yêu thực sự.
_ Em đến nhanh hơn là anh nghĩ đấy. – Vũ Uy âu yếm lâu đi giọt nước mắt của Thục Quyên, thì thầm.
Cô ngước đôi mắt ngây thơ mọng nước nhìn anh nói.
_ Là Tuệ , cô ấy nói em hãy lắng nghe tiếng lòng của mình. Và em đã không thể kìm chế được mà chạy ngay đến đây.
Là Tuệ Anh sao? Đáy mắt Vũ Uy hơi gợn nhẹ.
oOo
Chiếu tối.
Sau khi đưa Thục Quyên về, Vũ Uy cũng về biệt thự của mình. Lúc bước vào nhà, mùi hương quen thuộc thoảng tới. Anh vô thức ngó vào bếp, chỉ là một màn tối đen. Anh tự cười giễu, định tìm thứ gì ở trong đó? Cô ta đã rời khỏi đây rồi. Bỗng chốc lòng anh có cảm giác trống trải. Những chậu hoa giọt tuyết vẫn còn đó, tại sao sự lạnh lẽo của căn nhà đã quay trở lại nhanh đến như vậy?
Vũ Uy gạt đi những cảm giác kỳ lạ, đi vào phòng tắm. Quyên đã quay về bên anh rồi, anh phải gột bỏ những cảm xúc kỳ lạ với cô gái kia. Giờ đây, cô ta không liên quan gì đến anh nữa.
À, vẫn chưa. Cô ta còn có một giao ước từ anh. Vậy mà bỏ đi dễ dàng vậy sao? Có lẽ tối hôm qua, anh đã làm cho cô sợ hãi.
Đứng dưới làn nước ấm, anh nhớ lại chuyện đó, không hiểu nổi tại sao bản thân có thể mất tự chủ đến thế. Anh cắn mu bàn tay, nhắm mắt nghĩ ngợi. Trong đầu thấp thoáng hình ảnh người con gái với dáng vẻ huyễn hoặc dưới ánh trăng, từ ánh mắt đến làn môi thật khiến anh si mê. Cơ thể Vũ Uy lại bắt đầu nóng lên. Anh tức tối chỉnh sang chế độ nước lạnh, miệng lẩm nhẩm như đọc bùa chú.
"Chết tiệt! Thứ cảm xúc đáng chết. Chỉ là thoáng qua mà thôi!"
Sau khi bảo đảm cái đầu đã nguội hẳn, anh mới chịu ra khỏi phòng tắm. Vũ Uy tới phòng làm việc như thường lệ. Bước tới sảnh, anh bất giác hướng về căn phòng ngủ phụ đằng xa. Đó là nơi Tuệ Anh ở trong thời gian qua. Như có một sức hút vô hình, anh tiến lại và mở cửa. Một mùi hương khác lạ đi thẳng vào khứu giác, thanh khiết mà dịu nhẹ. Mùi hương trên cơ thể của Tuệ Anh, cái hương thơm này hôm đó đã làm anh quẫn trí mà mất tự chủ. Sao lại có thể khiến người ta ngây ngất đến thế?
Anh nhìn quanh, thấy mọi thứ trống trơn và y nguyên như chưa từng có ai ở trước đó. Có lẽ khi anh đi vắng cô đã dọn khỏi đây. Người đã đi rồi, chỉ còn mùi hương vương lại trong không gian quạnh vắng.
Một tờ giấy trắng tinh rớt lại nơi góc phòng khiến anh chú ý. Tò mò, anh lại gần nhặt lên xem. Một bức tranh vẽ dáng lưng của một người đàn ông đang đứng trước khung kính in nền trời mênh mông rất gợi cảm xúc, dưới bức tranh đề chữ «You are my Soulmate». Lẽ nào, đây là người đàn ông trong lòng Tuệ Anh?
Nghĩ đến đây, tròng mắt màu hổ phách thu lại, thêm một cảm giác lạ lùng khác xâm chiếm. Nhưng Vũ Uy nhất thời không biết gọi tên nó là gì, chỉ biết rằng, nó làm anh bức bối.
Người ta có câu “tức cảnh sinh tình”. Cảnh đẹp sẽ khiến lòng người nảy sinh tình ý, từ đó mà đem lòng say đắm.
Trong khung cảnh huyễn hoặc đó, dáng vẻ của hai người xuất hiện vô cùng ám muội. Bóng hình cô gái và chàng trai in xuống nền cỏ rậm rạp dưới ánh trăng huyền diệu, không khỏi làm cho người ta nghĩ ngay đến một câu chuyện tình yêu lãng mạn lúc đêm khuya.
Thân hình cao lớn như pho tượng của chàng trai ôm gọn lấy cơ thể nhỏ bé mong manh như giọt sương đêm của cô gái, quyến luyến hương hoa vương trên đôi môi mềm. Vũ Uy từ từ rời khỏi đôi môi của Tuệ Anh, lại bị một phen ngỡ ngàng.
Ánh trăng trên cao rơi xuống gương mặt đang ửng hồng, làn da trắng nõn của cô tỏa ra thứ ánh sáng mông lung, diệu kỳ, đẹp đến đắm say lòng người. Đôi mắt trong suốt như thủy tinh đang mở to nhìn anh, không giấu nổi sự kinh ngạc.
_ Tại sao anh làm vậy?
Hơi thở dịu dàng có phần gấp gáp mang theo sự dịu ngọt làm Vũ Uy không thể chế ngự được cảm xúc lạ lùng đang xâm chiếm. Một lần nữa, anh cúi xuống ngậm lấy đôi môi kia, nhanh chóng thâm nhập vào bên trong tìm kiếm thứ mềm mại trong khuôn miệng nhỏ nhắn.
Tuệ Anh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy trái tim trong lồng ngực đang đập những nhịp loạn lạc. Hơi thở nam tính của Vũ Uy tràn cả vào khí quản, môi anh miết vào môi cô một cách vội vã và mạnh mẽ. Bên trong khoang miệng đang có một sự hỗn loạn, dường như anh muốn cướp lấy hết tất cả không khí nơi cô.
Cô cố vùng vẫy theo bản năng, nhưng bị anh ôm càng chặt. Cô cố tránh né sức dụ hoặc của đôi môi, nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi sự khống chế của anh, đành bất lực đón nhận.
Lần đầu anh hôn cô, chỉ là sự tiếp xúc bên ngoài, nhẹ vơi như chuồn chuồn đậu mặt nước để lại dư âm dịu êm, thế nhưng cũng đủ khiến cánh môi cô tê dại, tim nhung nhớ mãi không nguôi. Lần này là một nụ hôn thật sâu, thật dài, thật cuồng nhiệt. Lồng ngực cô muốn vỡ tung, hoàn toàn bị cuốn vào dòng xoáy bất tận do anh tạo ra.
Trong lúc đang quay cuồng bởi nụ hôn đầy chiếm hữu, cô cảm nhận bàn tay nóng bỏng của anh di chuyển trên cơ thể mình. Ngực cô bị anh xâm lấn, dồn dập và mạnh bạo. Cô muốn ngăn cản nhưng vô ích, sức lực của cô hoàn toàn bị từng đợt khoái cảm thao túng. Không dừng ở đó, bàn tay anh bắt đầu lần xuống dưới, không hề kiêng dè kéo tà váy của cô lên cao. Cô hốt hoảng chặn đứng cánh tay anh, cố gắng thì thào trong hơi thở.
_ Đừng..
Con người này bị làm sao vậy? Không say mà hành động chẳng khác gì mất hết lí trí, không phân biệt được đây là đâu và đang ở trong hoàn cảnh nào sao? Cô không hiểu nổi nữa.
Thế nhưng, chưa kịp nói đến chữ thứ hai thì ngay cả hơi thở cũng bị anh nuốt mất, tay vẫn ngang nhiên tiến vào trong tà váy. Cô bất giác hồi tưởng lại cái cảm giác đau đớn khi đó. Lần đầu của cô thật sự là đau thấu trời. Nhưng nỗi đau trong tim thì còn lớn hơn gấp vạn lần. Lỡ như anh lại buột miệng gọi tên người con gái khác, liệu con tim cô có chịu đựng thêm được một lần tổn thương nữa hay không?
Nghĩ đến đây, đầu lông mày của Tuệ Anh nhíu lại. Cô dùng hết sức bình sinh để đẩy mạnh thân thể đang ghì chặt lấy mình ra. Thở hổn hển nhìn anh, đau khổ nói.
_ Tôi không phải là Quyên.
Trông biểu hiện của cô, dường như nó thể hiện là anh đang ép uổng cô vậy. Điều đó khiến anh thật sự tức tối, khó chịu mà buột miệng, cũng chẳng suy nghĩ là nó sẽ khiến cho người con gái kia chết lặng.
_ Không sao, đàn ông có thể làm tình với người phụ nữ mà họ không yêu.
Thật không thể tha thứ. Lần trước anh ta say cô không tính toán, lần này rõ ràng là đang tỉnh táo. Còn có thể nói một câu như đánh chết lòng tự trọng của cô. Câu nói này còn đau đớn hơn một chữ « Quyên » mà anh ta thốt ra. Dường như không thể kìm nén được sự uất ức trong lòng thêm nữa, Tuệ Anh vung tay.
CHÁT !
Một cái tát thẳng vào bên má trái của Vũ Uy, anh trợn trừng mắt kinh ngạc.
Cô ta vừa tát anh? Chưa có một ai dám tát anh, vậy mà loại người thấp hèn như cô ta dám tát anh? Cặp mắt màu hổ phách long lên tức giận.
_ Cô dám. – Anh gằn giọng.
Tuệ Anh cố nuốt nước mắt vào trong, nhưng cơ thể vẫn còn đang run lên.
_ Anh.. vô liêm sỉ!
Vũ Uy cười lạnh. Chẳng qua là một ả gái bao cao cấp, được đổi đời cũng là nhờ dâng cơ thể mình cho những thằng đàn ông. Vậy mà làm như trong sạch lắm. Anh khinh rẻ nhất những kẻ sống với bộ mặt giả tạo. Toàn thân đầy nhơ bẩn nhưng lại luôn cho mình sạch sẽ.
Anh tiến lại gần như muốn nuốt chửng lấy Tuệ Anh. Cô bất giác lùi lại phía sau, chẳng may vấp phải hòn đá, cả cơ thể yếu ớt đổ ập xuống nền cỏ mềm mịn ướt sương. Thân hình lừng lững của Vũ Uy đứng trước mặt cô, cái bóng to lớn trùm lên toàn bộ thân hình nhỏ bé khiến cô sợ hãi. Ánh mắt anh lóe lên tia khinh miệt, tim cô vì thế mà đau nhói khôn cùng. Bất ngờ bàn tay như gọng kìm giơ lên bóp chăt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, buông lời nhục mạ.
_ Sao? Chỉ có Phạm Tùng mới được chạm vào cô sao? Vậy thì tôi mua cô một đêm, phải hầu hạ tôi cho thật tốt.
Tuệ Anh chưa thoát ra khỏi sự bàng hoàng đã bị Vũ Uy dùng sức ghì chặt xuống thảm cỏ. Cô cố chấp phản kháng thì bàn tay to lớn đã tóm gọn lấy cổ tay cô, ghim lên trên đỉnh đầu. Anh cúi rạp người xuống cắn nuốt bờ môi đang run rẩy. Không giống như nụ hôn đầy say đắm ban nãy, đây là nụ hôn nghiệt ngã làm cô đau đớn. Tuệ Anh dùng sức lên hàm răng, cắn mạnh. Vị máu tanh nồng tràn ra.
Sự đau buốt khiến Vũ Uy phải thu người lại. Anh ôm lấy khuôn miệng, cảm nhận được mùi máu nơi đầu lưỡi. Thừa cơ hội, Tuệ Anh vùng ra và chạy mất.
_ Chết tiệt!
Vũ Uy nhìn theo bóng dáng hoảng hốt bỏ chạy của người con gái, trong lòng vô cùng bức bối, nhưng trên hết đó là cảm giác hoang mang khó tả.
oOo
Tuệ Anh cứ chạy mãi, chạy mãi. Cô muốn chạy trốn khỏi người đàn ông tàn khốc này. Nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Tại sao lại đối xử với cô như thế? Tại sao luôn vì người đàn ông này mà phải rơi lệ?
Nỗi đau như xé tan lòng cô không chút thương tiếc. Từng lời nói của anh cào nát trái tim cô, cứ một vệt lại thêm một vệt. Cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực. Yêu người đàn ông không yêu mình thật sự rất đau. Rất đau.
Cứ nghĩ rằng, hết ngày hôm nay thôi, những gì còn sót lại của tình yêu lặng lẽ này, là những khoảnh khắc ngọt ngào với người đàn ông cô thầm yêu. Để sau này, cô có thể mỉm cười mà nhớ lại một mối tình theo cô đến cuối cuộc đời. Nhưng giờ đây, cô lại cảm thấy sợ hãi cái tình yêu từng đâm chồi mọc rễ trong trái tim mình. Vì nó, cô đã bị tổn thương quá nhiều, đến mức không còn có thể chịu đựng được nữa.
Cô muốn tự tay nhổ bật rễ cây đã ăn sâu trong tim mình bao nhiêu năm nay. Nhưng nó đã bám tới tận nơi sâu thẳm nhất, tưởng như nếu bứt được nó ra, thì trái tim cô cũng chẳng còn nguyên vẹn. Nếu vậy, chỉ còn cách đóng băng nó. Cô sẽ không để cho bản thân mình phải tổn thương nữa. Nhưng sao nước mắt vẫn cứ rơi mãi không ngừng. Phải khóc bao nhiêu nữa thì lệ mới thôi rơi?
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp bầu trời đêm hiền hòa. Những ngôi sao trên trời như đang nhìn cô thổn thức. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, hong khô vệt nước mắt. Bất chợt một bài hát buồn phát ra từ một nơi nào đó, vẳng lại bên tai cô.
‘Cơn gió khẽ rung cánh cửa sổ
Và bên ngoài căn phòng nhỏ của em
Những vì sao giăng kín bầu trời, tỏa sáng lấp lánh.
Nhiều vô kể..
Những vì sao bảo vệ cho em
Cho con người đang rất mệt mỏi này
Chúng lau khô những dòng nước mắt vốn ẩn sâu bên trong.
"Đừng buồn nhé!"
Chúng ôm chặt lấy em vỗ về, an ủi.
Mặc dù em đã kiệt sức với những điều em mãi không thể đạt được
Mặc dù nước mắt làm nhòe đi ánh nhìn của em
Em vẫn sẽ mỉm cười trước tình yêu của mình
Tình yêu mà em không thể có được
Mặc dù khoảng thời gian hạnh phúc của anh và em rất ngắn ngủi
Em vẫn trân trọng cất giấu chúng vào sâu trong tim mình
Mãi mãi..
Chỉ duy nhất hôm nay thôi
Rồi em sẽ không để cho mình bật khóc lần nữa
Dù cho nước mắt đã ngấn đầy đôi mắt
Em muốn mỉm cười như những vì sao kia
Muốn giữ mãi những giây phút hạnh phúc của mình
Thật sâu trong tim..
Giống như những vì sao ấy
Mãi mãi…’
oOo
Tuệ Anh cứ lặng lẽ đi trong đêm. Nước mắt vẫn chưa thể ngừng rơi. Gạt đi một giọt, một giọt khác lại tới. Rồi cô cũng để mặc cho chúng thi nhau rớt xuống gò má nhạt nhòa.
Một chiếc ô tô đằng xa đi theo cô từ khi rời “Biệt thự mùa hè” đến tận bây giờ. Đôi mắt người đàn ông trong xe ánh lên nét buồn bã khi thấy dáng vẻ tiều tụy đến đáng thương của người con gái kia. Váy áo cô xộc xệch, mái tóc hơi rối bời theo làn gió, thất thểu đi môt cách vô định. Gương mặt từ lúc đó đến giờ vẫn ướt nhòa nước mắt.
Đình Trung nhớ lại cái ngày đầu tiên anh gặp Tuệ Anh, một cô gái trẻ tuổi, mộc mạc và giản dị. Cô không giống với những cô gái trang điểm và ăn vận cầu kỳ khác, ở cô toát lên vẻ đẹp tự nhiên và khí chất hơn người. Nhất là đôi mắt tinh anh biết nói ấy, anh đã bị hút hồn ngay khoảnh khắc đầu tiên.
Thế nhưng sau này biết được thân thế của cô, lòng anh không khỏi bàng hoàng. Một cô gái đầy tài năng và trí tuệ như thế, tại sao phải làm công việc này? Có phải do bị ép buộc?
Đình Trung đã từng nghĩ thế, nhưng thực sự không phải. Những tấm hình chụp cô và Phạm Tùng không hề có sự cưỡng ép, hơn nữa còn rất thân mật.
Thấm thoát đã năm năm trôi qua, anh cứ lặng lẽ quan sát cô, dõi theo cô như thế, càng ngày càng bị say đắm. Chưa có người con gái nào toát lên vẻ đẹp từ nội tâm sâu sắc đến vậy. Cô thông minh, tài hoa và mạnh mẽ. Ở cô có một sức hấp dẫn vô hình không thể cưỡng lại. Khi cô từ salon bước ra, anh đã khẳng định điều đó một lần nữa. Nhìn người con gái mang dáng dấp như nữ thần mặt trăng, phiêu diêu thoát tục, tim anh không khỏi đập loạn nhịp. Nhưng sự mến mộ của anh đối với cô chỉ dám giữ trong lòng. Bởi vì, anh cho rằng cô yêu người đàn ông bao dưỡng mình.
Nhưng đến hôm nay thì anh đã biết mình hoàn toàn nhầm lẫn. Người cô ấy yêu không phải ai khác, chính là Vũ Uy, vị tổng giám đốc quyền cao chức trọng của anh.
Lòng anh cảm thấy xót xa thay cho cô. Yêu một người đàn ông lạnh lùng như thế là điều đau khổ nhất. Bởi vì anh biết, Vũ Uy chỉ quan tâm tới một người con gái duy nhất là Đỗ Thục Quyên. Cho đến khi vô tình chứng kiến cảnh tượng trong khu vườn ở biệt thự, trái tim anh như bị giằng xé, hận không thể kéo cô ra khỏi sự nhẫn tâm của ngài ấy. Rồi lại thấy cô như một linh hồn lạc lõng cứ đi mãi trong đêm, muốn lại gần nhưng không thể, chỉ dám âm thầm dõi theo.
Tuệ Anh không về biệt thự của Vũ Uy mà về ngôi nhà của mình, khi chỉ còn cách vài bước chân thì mất hết sức lực quỵ xuống. Đình Trung lo lắng định chạy lại thì bất chợt, một người đàn ông khác đã đi đến gần đỡ lấy cô. Thấy vậy, anh lẳng lặng rời đi. Dù sao cô ấy cũng đã về tới nhà an toàn.
_ Tuệ… Cậu đang khóc đấy ư?
Hải Đăng ngây ngẩn trước những giọt nước mắt lăn nhẹ trên gò mà nhợt nhạt của Tuệ Anh. Từ khi quen biết, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến dáng điệu yếu đuối này của cô.
Tuệ Anh thấy Hải Đăng đứng đó thì hơi bất ngờ, lấy tay gạt đi nước mắt, mệt mỏi đứng dậy.
_ Mình không sao. Cậu tìm mình có chuyện gì?
_ Cậu thế này mà bảo không sao. Hắn ta đã làm gì cậu?
Hải Đăng ái ngại nhìn Tuệ Anh, gương mặt lúc trước còn xinh đẹp yêu kiều là thế, giờ đã bị nước mắt làm cho nhạt nhòa, tiều tụy. Đôi mắt mọng nước sưng đỏ này, có lẽ là đã khóc rất lâu rồi.
_ Cậu đến hỏi quan hệ giữa mình và Vũ Uy có phải không? – Tuệ Anh nặng nhọc cất lời.
_ Mình….. – Hải Đăng bối rối, cô đã hỏi trúng điều mà anh đang thắc mắc.
_ Mình và anh ta không có quan hệ gì cả. Cậu yên tâm. – Làn mi mỏng cụp xuống, dường như muốn trốn tránh. Rồi cô bất ngờ nhìn thẳng vào Hải Đặng. – Còn nữa, nếu cậu yêu Quyên thì hãy để cô ấy được lựa chọn. Đừng kéo cô ấy vào vòng thù hận của đàn ông các người.
Chẳng chút chần chừ, Tuệ Anh đi lướt qua anh, bỏ lại Hải Đăng với vẻ mặt ủ rũ. Anh vốn là người thông minh, anh cũng đã đoán được ý đồ của người đàn ông tên Vũ Uy đó. Chỉ là muốn gặp Tuệ Anh để xác thực. Quả nhiên, đúng như anh nghĩ. Ngày hôm nay, anh đã phát hiện một điều, rằng trái tim của Thục Quyên đã hoàn toàn không còn chỗ cho anh nữa.
Hải Đăng đang trên đường trở về nhà. Trong lòng anh là một mớ cảm xúc hỗn độn. Suốt trên quãng đường đi, anh không ngừng suy nghĩ về lời nói của Tuệ Anh.
Cô ấy từng nói, hận thù chỉ làm cho tất cả bị tổn thương.
Đúng vậy. Tuệ Anh luôn luôn đúng. Anh cảm thấy vết thương trong lòng tưởng như đã chai sạn, giờ đây lại toác ra khi nhìn thấy nét mặt ảm đạm của Thục Quyên hôm nay. Cả quãng đường đưa cô về, anh có thể nhận ra cô đang cố không khóc trước mặt anh. Nhưng Thục Quyên che giấu cảm xúc rất dở, tất cả sự đau buồn của cô đều thể hiện ra hết bên ngoài. Đến lúc này, anh nhận ra rằng: Người đàn ông đó đã hoàn toàn thay thế hình ảnh của anh trong trái tim cô.
Lẽ nào anh nên buông tay Thục Quyên một lần nữa? Cô ấy là một cô gái ngây thơ và trong sáng. Cô ấy không đáng bị tổn thương, không đáng bị cuốn vào vòng thù hận giữa anh và hắn.
oOo
Tuệ Anh lê những bước chân nặng như chì vào nhà, cảm thấy cả cơ thể kiệt sức. Nhưng cô vẫn cố đi tới căn phòng bí mật, nhẹ nhàng mở cửa bước vào và tiến lại gần bức tranh treo ở giữa phòng. Đường nét trên khuôn mặt thân thuộc hiện ra trên trang giấy trắng, chân thực đến mức cảm giác anh đang hiện hữu trước mặt cô, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Tất cả đều hiển hiện trong tâm trí một cách rõ ràng. Từ nụ hôn đầu tiên cho đến ngày hôm nay, từ những niềm vui cho đến giọt nước mắt, từ hy vọng cho đến sợ hãi. Người đàn ông này đã cho cô biết thế nào là hạnh phúc nhỏ nhoi, thế nào là đau đến xé lòng. Cuối cùng, anh phóng một mũi tên đâm xuyên thủng những giấc mơ và làm trái tim cô tan vỡ. Có lẽ, đã đến lúc phải chấm dứt những chuỗi đau thương này.
Cô châm một mồi lửa, ánh lửa sáng rực một căn phòng. Trước mắt cô, bức tranh từ từ bốc cháy, từng đường nét trên giấy bị lửa thiêu rụi thành đống tro tàn, bay vật vờ giữa không trung. Nước mắt đã ngừng rơi, lại một lần nữa đua nhau trào ra khỏi khóe mắt. Ngọn lửa phả những hơi nóng rực vào người cô, phả vào tận trái tim không chút sinh khí. Cô tự nhủ với lòng, sau ngày hôm nay, tất cả đều sẽ hóa tro tàn.
oOo
Tại quán cà phê La Ciel.
Hai cô gái đang ngồi đối diện với nhau, một người xinh đẹp rạng rỡ như ánh bình minh, một người trầm tĩnh hiền hòa như vầng trăng thanh tịnh. Nhưng gương mặt mỗi người đều chất chứa ưu tư.
_ Quyên, cậu muốn nói gì thì cứ nói đi. Không cần e ngại. – Thấy Thục Quyên im lặng hồi lâu, Tuệ Anh chủ động cất lời.
_ Mình chỉ muốn biết... cậu và Uy là... – Thục Quyên rõ ràng là đang vô cùng lúng túng. Đôi mắt nâu tròn cụp xuống, bàn tay nhỏ nhắn đan chặt vào nhau.
_ Cậu còn quan tâm đến Vũ Uy phải không? – Tuệ Anh tất nhiên hiểu Thục Quyên đang thắc mắc gì trong lòng. Nhưng cô không trả lời ngay vào vấn đề.
_ Mình... – Thục Quyên càng tỏ ra bối rối.
_ Mình chỉ nói thế này. Hãy lắng nghe tiếng lòng của cậu. Còn nữa, mình và anh ta không có một chút liên quan nào cả. Đó chỉ là một vở kịch để khiến cậu nhận ra tình cảm thực sự của mình thôi. – Tuệ Anh nói liền một mạch rồi đứng dậy chào tạm biệt. – Mình có việc phải về trước, lần khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé.
Dường như cô đang muốn che giấu những đớn đau vẫn còn để lại dư âm trong lòng bằng cách trốn tránh.
Ông trời cũng thật trêu người. Cô ấy thì có tình yêu của anh ta quá dễ dàng, còn cô thì chật vật đau khổ. Cô không muốn liên quan thêm bất cứ điều gì về con người đó nữa, cũng không muốn bản thân bị kéo vào cái vòng tròn tình ái luẩn quẩn, thù hận luân hồi. Cô chỉ muốn có một cuộc sống yên bình, đời cô đã có quá nhiều sóng gió rồi.
Còn lại một mình, Thục Quyên bị lời nói của Tuệ Anh làm cho thẫn thờ. Cô khẽ nhắm mắt lại, mùi hương hoa oải hương lan trong không khí thật dễ chịu. Bất chợt, tâm trí cô hiện lên gương mặt anh tuấn quen thuộc, đôi mắt màu hổ phách ánh lên những tia dịu dàng làm trái tim trong lồng ngực thổn thức. Cô choàng mở mắt, đặt tay lên ngực trái, ánh mắt dao động không ngừng.
Một khoảng thời gian trôi qua, Thục Quyên lấy điện thoai di động gọi cho một người. Khi giọng nói trầm ấm phía bên kia vang lên, đôi mắt cô cụp xuống không giấu nổi nét buồn bã xen lẫn day dứt. Cô ngập ngừng lên tiếng.
_ Đăng, em có chuyện cần nói với anh.
oOo
Tại tổng công ty Hoàn Vũ.
Vũ Uy đang làm việc thì một bóng hình quen thuộc ngập ngừng nép sau cánh cửa khiến anh chú ý. Anh nhận ra ngay người con gái anh hằng mong chờ sẽ quay về bên anh, vội vàng đứng dậy.
_ Quyên. – Vũ Uy vui mừng gọi tên cô. Anh không nghĩ là cô sẽ đến nhanh như thế, hơn cả dự kiến của anh. Như vậy có nghĩa là cô vẫn còn rất yêu anh.
Thục Quyên nghe thấy tiếng anh gọi tên mình vô cùng dịu dàng, không kìm được nước mắt. Bộ dạng như một cô bé đang phải nhận hình phạt, bối rối không nói thành lời.
_ Uy, em...
_ Lại đây. – Vũ Uy đưa vòng tay rộng lớn hướng về phía Thục Quyên, trìu mến nói.
Chỉ chờ có thế, Thục Quyên như chú chim nhỏ sà vào lòng anh, ở trong vòng tay anh mà nức nở. Thực tế là, cô rất nhớ vòng tay vững chãi này, cả hơi thở ấm áp lan tỏa nơi lồng ngực anh. Nhớ rất nhiều dù ở bên cạnh cô là Hải Đăng, mối tình đầu của cô. Cho đến khi cảm giác mất anh ập đến, cô mới nhận ra tình yêu với Hải Đăng chỉ là dĩ vãng đã xa từ lâu, người đàn ông này mới là người cô yêu thực sự.
_ Em đến nhanh hơn là anh nghĩ đấy. – Vũ Uy âu yếm lâu đi giọt nước mắt của Thục Quyên, thì thầm.
Cô ngước đôi mắt ngây thơ mọng nước nhìn anh nói.
_ Là Tuệ , cô ấy nói em hãy lắng nghe tiếng lòng của mình. Và em đã không thể kìm chế được mà chạy ngay đến đây.
Là Tuệ Anh sao? Đáy mắt Vũ Uy hơi gợn nhẹ.
oOo
Chiếu tối.
Sau khi đưa Thục Quyên về, Vũ Uy cũng về biệt thự của mình. Lúc bước vào nhà, mùi hương quen thuộc thoảng tới. Anh vô thức ngó vào bếp, chỉ là một màn tối đen. Anh tự cười giễu, định tìm thứ gì ở trong đó? Cô ta đã rời khỏi đây rồi. Bỗng chốc lòng anh có cảm giác trống trải. Những chậu hoa giọt tuyết vẫn còn đó, tại sao sự lạnh lẽo của căn nhà đã quay trở lại nhanh đến như vậy?
Vũ Uy gạt đi những cảm giác kỳ lạ, đi vào phòng tắm. Quyên đã quay về bên anh rồi, anh phải gột bỏ những cảm xúc kỳ lạ với cô gái kia. Giờ đây, cô ta không liên quan gì đến anh nữa.
À, vẫn chưa. Cô ta còn có một giao ước từ anh. Vậy mà bỏ đi dễ dàng vậy sao? Có lẽ tối hôm qua, anh đã làm cho cô sợ hãi.
Đứng dưới làn nước ấm, anh nhớ lại chuyện đó, không hiểu nổi tại sao bản thân có thể mất tự chủ đến thế. Anh cắn mu bàn tay, nhắm mắt nghĩ ngợi. Trong đầu thấp thoáng hình ảnh người con gái với dáng vẻ huyễn hoặc dưới ánh trăng, từ ánh mắt đến làn môi thật khiến anh si mê. Cơ thể Vũ Uy lại bắt đầu nóng lên. Anh tức tối chỉnh sang chế độ nước lạnh, miệng lẩm nhẩm như đọc bùa chú.
"Chết tiệt! Thứ cảm xúc đáng chết. Chỉ là thoáng qua mà thôi!"
Sau khi bảo đảm cái đầu đã nguội hẳn, anh mới chịu ra khỏi phòng tắm. Vũ Uy tới phòng làm việc như thường lệ. Bước tới sảnh, anh bất giác hướng về căn phòng ngủ phụ đằng xa. Đó là nơi Tuệ Anh ở trong thời gian qua. Như có một sức hút vô hình, anh tiến lại và mở cửa. Một mùi hương khác lạ đi thẳng vào khứu giác, thanh khiết mà dịu nhẹ. Mùi hương trên cơ thể của Tuệ Anh, cái hương thơm này hôm đó đã làm anh quẫn trí mà mất tự chủ. Sao lại có thể khiến người ta ngây ngất đến thế?
Anh nhìn quanh, thấy mọi thứ trống trơn và y nguyên như chưa từng có ai ở trước đó. Có lẽ khi anh đi vắng cô đã dọn khỏi đây. Người đã đi rồi, chỉ còn mùi hương vương lại trong không gian quạnh vắng.
Một tờ giấy trắng tinh rớt lại nơi góc phòng khiến anh chú ý. Tò mò, anh lại gần nhặt lên xem. Một bức tranh vẽ dáng lưng của một người đàn ông đang đứng trước khung kính in nền trời mênh mông rất gợi cảm xúc, dưới bức tranh đề chữ «You are my Soulmate». Lẽ nào, đây là người đàn ông trong lòng Tuệ Anh?
Nghĩ đến đây, tròng mắt màu hổ phách thu lại, thêm một cảm giác lạ lùng khác xâm chiếm. Nhưng Vũ Uy nhất thời không biết gọi tên nó là gì, chỉ biết rằng, nó làm anh bức bối.
/44
|