Ngoài trời mưa dần nhỏ hạt, rơi lâm thâm. Tiếng mưa rả rích đến nôn nao cõi lòng. Như buồn thương cho một chuyện tình dang dở, không hồi kết.
Có lẽ thứ mất đi mới là thứ vĩnh hằng. Hạnh phúc chính là khoảnh khắc khi ta từng gắn bó. Đối với một cô gái, chỉ cần một chút hơi ấm nhỏ nhoi thôi, cũng đủ làm trái tim khẽ rung động bồi hồi. Vì người mình yêu mà sẵn sàng hy sinh tất cả. Hạ Huyền cũng như vậy, người phụ nữ ấy đã được sống trong tình yêu của mình, dù chỉ một khắc trôi qua cũng đủ để cảm nhận được hạnh phúc kỳ diệu đó.
‘Ai đã được chết vì yêu
Là đang sống trong tình yêu.’
Đôi mắt của Phạm Tùng ánh lên những hoài niệm bị che phủ bởi lớp màn thời gian. Ba mươi năm trôi qua, hình ảnh người con gái ấy vẫn vẹn nguyên trong ký ức. Một lần gặp gỡ, trao dấu yêu thương trọn cả kiếp người. Đã bao lần ông ước giá như thời gian quay trở lại một lần nữa, để có thể ôm thật chặt yêu thương trong vòng tay.
Mối tình ngắn ngủi cảm động lòng người khiến Thục Quyên và bà Tịnh Yên phải ngậm ngùi rơi nước mắt, còn hai người đàn ông kia cũng trở nên trầm mặc, nhất thời chưa thoát khỏi dư âm còn đọng lại.
Những câu chuyện của người đi trước luôn là một trải nghiệm xương máu cho lớp người đi sau. Trong biển đời bao la này, gặp được hồng nhan tri kỷ là một điều cực kỳ may mắn. Thế nhưng ta lại vô tình hờ hững bước qua, thậm chí không nhận ra rằng người mà bản thân hằng tìm kiếm đôi khi lại ở ngay bên cạnh, đằng sau hoặc ngay trước mắt.
Tại sao? Bởi vì đôi mắt đã che mờ tâm trí mất rồi.
Vũ Uy khẽ cau mày, đáy mắt dấy lên sự khó hiểu. Trên đời này còn tồn tại loại tình yêu như vậy sao? Quên cả bản thân vì người mình yêu, chỉ cần lặng lẽ đứng nhìn từ xa cũng cảm thấy hạnh phúc. Thật phi lý! Những thứ đại loại như vậy chỉ có trên phim ảnh và tiểu thuyết. Yêu mà không dám nói, không dám đấu tranh thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa.
Người phụ nữ tên Hạ Huyền này đã chọn cách yêu trong đau khổ như vậy, bà ấy là mẹ của Tuệ Anh. Liệu cô ấy có lựa chọn con đường giống như mẹ của mình? Vậy người mà Tuệ Anh yêu là ai? Người đàn ông trong bức vẽ mà cô ấy gọi là “Soulmate” đó, là ai?
Vũ Uy lướt mắt tới khuôn mặt điển trai đang đăm chiêu của Hải Đăng, là cậu ta ư? Sau đó anh lại tự giễu. Tuệ Anh yêu ai hoàn toàn chẳng can hệ gì đến anh. Hơn nữa, trong lúc nguy cấp thế này còn nghĩ tới những thứ vớ vẩn như vậy. Thật sự là điên mất rồi.
Ngay bên cạnh đó, Hải Đăng cũng đang nghĩ về Tuệ Anh, thế nhưng trong lòng anh lại dấy lên dự cảm bất an. Tuệ Anh rất giống mẹ của mình, kể cả là cách yêu âm thầm lặng lẽ ấy, một mình chịu đựng tủi nhục đắng cay. Anh đưa mắt quan sát người đàn ông đằng kia mà lòng muôn phần ganh tỵ. Lẽ nào, bi kịch tình yêu của Hạ Huyền sẽ một lần nữa lặp lại ở Tuệ Anh. Có khi nào, một lúc nào đó, người đàn ông kia sẽ nhận ra tình cảm của cô ấy và cũng động lòng, như Phạm Tùng đã từng?
Không thể nào! Anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, dù bất cứ giá nào.
Chợt tiếng bà Tịnh Yên lại vang lên làm đứt mạch những dòng suy nghĩ.
_ Vậy anh làm cách nào để tìm lại Tuệ Anh?
_ Anh đã dốc hết sức lực và tiền bạc cho người đi tìm Tuệ Anh. Và biết được rằng, tên cầm thú Trần Thái Sơn đó, sau khi giết Hạ Huyền trước mặt con bé, hắn đã bán con bé cho bọn buôn người khi nó chỉ mới mười tuổi.
Nói đến đây hai con mắt của Phạm Tùng đã vằn lên những tia căm phẫn, đôi tay nắm chặt thành quyền cố gắng kìm nén lửa hận. Dù đã bao năm trôi qua, cái cảm giác muốn giết người vẫn trỗi dậy một cách dữ dội mỗi khi nghĩ đến hành động mất nhân tính của gã đó.
Bầu không khí trở nên u ám, ai cũng lặng người đi vì quá bàng hoàng đến mức không thể tưởng tượng nổi. Tuệ Anh đã phải chứng kiến tận mắt người ta giết mẹ mình, lại còn bị bán đi khi chỉ mới mười tuổi. Một cô bé mười tuổi đã phải trải qua nỗi đau tinh thần quá lớn, người trưởng thành cũng chưa chắc đã chịu đựng được.
_ Tuệ Anh thật đáng thương..
Thục Quyên bây giờ đã khóc nấc lên thành tiếng. Cô chẳng thể nào tin được rằng người bạn thân nhất của mình đã phải chịu nhiều tổn thương lớn đến vậy. Chẳng trách nhìn Tuệ Anh luôn cảm thấy ở cô ấy có nét buồn vương vãi, chẳng chút tươi vui của tuổi trẻ đầy mộng mơ. Nếu là cô, có lẽ đã không thể vượt qua được cú sốc đó.
Tiếng khóc của Thục Quyên khiến những người bên cạnh cũng cảm thấy nặng nề hơn. Hải Đăng cố không rơi nước mắt, nhưng sống mũi đã cay cay. Tại sao cuộc đời lại bất công đến thế? Bao nhiêu đắng cay đều đổ hết lên người một cô gái tốt như Tuệ Anh. Vậy mà bấy lâu nay anh không biết, cái vỏ bọc bình tĩnh đến lãnh đạm của cô ấy chính là để che giấu những tổn thương trong tâm hồn. Ngay chính lúc này đây, anh thật sự muốn che chở cho người con gái ấy cả cuộc đời.
Riêng đối với Vũ Uy, cảm giác cắn rứt lại trỗi dậy. Tất cả những ác cảm đối với Tuệ Anh trước đây như ngọn giáo quay ngược trở lại đâm thẳng vào lòng anh. Nhức nhối đến tận tâm can. Anh hiểu cảm giác khi mất đi người thân yêu nhất. Nó đau đớn đến rụng rời, tưởng như chết đi từng khúc ruột. Anh đã từng cảm nhận được thứ gọi là thương tổn trong đáy mắt của người con gái đó, đã từng nhìn thấy những giọt lệ bi ai cùng dáng vẻ yếu đuối thê lương. Vậy mà vẫn bị đôi mắt phàm trần đánh lừa lí trí, gạt bỏ tất cả để rồi liên tiếp xúc phạm cô ấy – một cô gái xứng đáng được tôn trọng.
Phải mạnh mẽ và quật cường đến thế nào mới có thể đứng vững được trước cuộc sống đầy gian truân này. Tuệ Anh vẫn luôn chiến đấu với số phận khắc nghiệt. Thế nhưng anh, một thằng đàn ông cũng từng nếm trải đau thương của cuộc đời, lại tiếp tay cho nó làm tổn hại cô ấy. Chắc hẳn Tuệ Anh căm ghét anh lắm. Đương nhiên, bởi vì chính anh cũng đang khinh khi bản thân mình.
Bỗng nơi sâu thẳm nhất tận con tim quặn lên một cảm xúc khó tả. Thật vô lý nhưng… anh không muốn người con gái đó hận mình.
Có lẽ, người bình tĩnh nhất bây giờ là bà Tịnh Yên. Đã sống qua gần một kiếp người, bà đã phần nào nắm bắt được nhân tình thế thái. Ngay từ lần đầu tiên gặp Tuệ Anh, bà đã đoán biết được rằng cô gái trẻ này đã từng nếm trải hết đắng cay mặn ngọt của đời người. Đằng sau đôi mắt yên ả ấy là cả một tâm tư trĩu nặng, chứ không phải là nét yêu đời trong độ xuân sắc như những cô gái khác.
_ Vậy còn người mà Hạ Huyền nhắc đến trong lá thư thì sao? Sau đó anh có nhận được bằng chứng phạm tội của Trần Thái Sơn không? – Bà tiếp tục đặt ra những nghi vấn.
_ Không. – Phạm Tùng lắc đầu. – Anh cho rằng hắn đã truy ra tung tích người đó và bịt đầu mối. Nhưng hóa ra là không phải.
_ Ý anh là…
_ Người đó đã khai ra tung tích của cô ấy với Trần Thái Sơn. – Ông đau lòng nói. – Mãi sau này, Tuệ Anh mới phát hiện ra điều này và nó quyết tâm trả thù.
Phạm Tùng chẳng thể nào quên được sự bất lực và xót xa của mình khi nhìn thấy con gái mình còn quá nhỏ mà ánh mắt đã mang đầy thù hận. Tuệ Anh vừa có nét giống ông, vừa có nét giống Hạ Huyền. Đặc biệt là đôi mắt lung linh như những vì tinh tú không thể nào nhầm lẫn.
Có điều, đôi mắt của Hạ Huyền tuy chứa đựng nét buồn man mác nhưng vẫn ánh lên sự linh động, nhu hòa. Chắc hẳn cô ấy đã chấp nhận số mệnh của mình. Còn đôi mắt của Tuệ Anh thì u tối như một khu rừng chết chóc, đầy rẫy nguy hiểm và lúc nào cũng tỏa ra sát khí. Tuy rằng ông hận Trần Thái Sơn đến tận xương tủy, nhưng nhìn thấy đứa con gái chỉ mới mười mấy tuổi đã ôm trong mình suy tính hại người thì người cha như ông lại cảm thấy khổ tâm. Ông đã hiểu tại sao Hạ Huyền nhắn nhủ trong thư rằng đừng trả thù cho cô ấy. Bởi vì hơn ai hết, cô ấy nhận thức được rằng sự bình yên trong tâm hồn đáng quý biết bao.
Vậy mà ông không thể thắng được mối hận hằn sâu trong tâm thức của Tuệ Anh. Nó lớn đến mức ông có cảm tưởng rằng đứa con gái này cố gắng sống sót đến tận bây giờ chỉ vì mục đích trả thù.
« Ngài là ba con ? »
« Phải, ta là ba của con. »
« Vậy ngài đã ở đâu khi người ta hại mẹ con ? »
« Xin lỗi, là ta ko tốt. Ta có lỗi với con và mẹ con. »
« Không sao. Sửa sai là được rồi. »
« Ý con là sao ? »
« Con sẽ trả thù cho mẹ. Ngài sẽ giúp con chứ ? »
Ông vẫn nhớ như in ánh mắt vô cảm của Tuệ Anh khi nói những lời đó. Mặc dù ông đã từng nung nấu ý định trả thù cho Hạ Huyền, nhưng chứng kiến một đứa bé thốt ra những điều như vậy, bản thân lại sợ hãi và bất an.
Cuối cùng ông vẫn bị ý chí của Tuệ Anh khuất phục, đứa bé này không hề tầm thường. Nó già dặn hơn cái tuổi mười bốn ngây thơ. Có lẽ cuộc sống trong hơn ba năm đầy ải đã cướp đi sự hồn nhiên của trẻ nhỏ, tôi luyện cho nó sự rắn rỏi. Biến căm hận trong lòng thành sức mạnh không tưởng.
Tuệ Anh đã khiến ông kinh ngạc trước trí thông minh và nhạy bén của mình. Ngày đó, theo yêu cầu của con gái, ông đã dạy cô cách để đứng vững trên thương trường đầy cạm bẫy, kể cả những chiến thuật hay mánh khóe được sử dụng để lật đổ đối thủ. Tuệ Anh rất sáng dạ nên tiếp thu tất cả một cách nhanh chóng. Chỉ trong thời gian ngắn, cô đã có thể tham vấn cho cha mình những chiến lược kinh doanh. Và Hoàn Dương liên tiếp thu lợi nhuận. Lúc ấy, Tuệ Anh mới mười bảy tuổi. Bản thân Phạm Tùng cũng không ngờ mình có cô con gái là một thiên tài kinh doanh.
Thế nhưng ông rất buồn lòng, bởi vì Tuệ Anh dường như chỉ coi ông như một cơ hội để trả thù. Cô nhất quyết không gọi ông một tiếng « Ba », cũng không cho ông công khai mối quan hệ với mình. Phạm Tùng cho rằng Tuệ Anh không chấp nhận một người cha như ông nên đối xử với ông rất lạnh nhạt. Nhiều khi ông muốn ôm cô vào lòng nhưng lại không dám, chỉ biết âm thầm đáp ứng tất cả ý muốn của cô.
_ Tùng, anh không sao chứ ?
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có phần lo lắng của bà Tịnh Yên kéo Phạm Tùng rời khỏi những hồi ức. Ông nhìn bà cười gượng.
_ Anh không sao.
_ Xin lỗi chú, nhưng cháu cảm thấy những lời chú kể không giống một chút nào với Tuệ Anh mà cháu biết. – Bấy giờ Hải Đăng mới lên tiếng, anh nghi hoặc nhìn Phạm Tùng thẳng thắn phủ nhận.
Đúng thế, Tuệ Anh mà anh biết là một cô gái trầm tĩnh, chín chắn và đặc biệt không ưa thù hận. Cô ấy đã từng nhận tất cả những thiệt thòi về mình chỉ để anh từ bỏ ý định trả thù. “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Con người ta không thể nào đi ngược lại với bản chất của mình được.
_ Có thể cô ấy đã trải qua một đả kích lớn về tinh thần nên mới thay đổi. – Vũ Uy bất giác lên tiếng.
Mọi sự chú ý đổ dồn về phía Vũ Uy khiến anh không thoải mái. Lúc này mới phát hiện ra suy nghĩ trong đầu đã vô thức trở thành tiếng nói.
_ Sao anh biết ? – Thục Quyên gặng hỏi.
Chẳng hiểu sao cô có cảm giác Vũ Uy hơi khác thường từ khi đến thành phố này. Nhất là lúc anh bỏ cô lại bơ vơ với lũ trẻ lạ mặt trong ngôi nhà xa lạ. Từ lúc nào một người lạnh lùng như anh đã biết quan tâm tới an nguy của người khác? Từ lúc nào một người luôn chú ý tới hình ảnh của mình trước mọi người lại không ngần ngại lao ra cơn mưa rào?
_ Chỉ là suy đoán thôi. – Vũ Uy nhanh chóng tìm một lý do để thoát khỏi những ánh mắt hiếu kỳ và cái nhìn khó hiểu của Thục Quyên.
_ Không sai. – Phạm Tùng lên tiếng giải thích. – Tuệ Anh đã gặp phải một đả kích rất lớn.
_ Chuyện gì vậy ạ? – Hải Đăng không giấu nổi sự bồn chồn. Lại có chuyện gì xảy ra với cô ấy nữa đây?
Phạm Tùng thở dài kể tiếp.
_ Chuyện này chi tiết cụ thể ta cũng không rõ bởi Tuệ Anh một mình thực hiện. Nó không hề hé miệng nói bất cứ điều gì. Ta chỉ biết người đã tiết lộ tung tích của Hạ Huyền tên là Mai Lan, cũng là người đã giấu hộ cô ấy bằng chứng phạm tội của Trần Thái Sơn. Tuệ Anh tưởng Mai Lan phản bội mẹ mình nên đã lên kế hoạch trả thù cả hai. Nào ngờ khi kế hoạch thành công, nó phát hiện ra rằng Mai Lan không hề phản bội Hạ Huyền. Lúc nó đến tìm cô ấy thì đã quá muộn, Mai Lan đã chết. Nghe nói cô ấy còn một đứa con gái còn nhỏ tuổi nhưng sau đó đứa bé cũng mất tích. Tuệ Anh đã bị dằn vặt lương tâm rất nhiều. Nó nói rằng nó đã gián tiếp hại chết hai mạng người. Bi kịch của nó lại do chính nó gây ra với một người khác. Từ đấy, nó hoàn toàn thay đổi, đồng thời từ bỏ thương trường.
Nói hết câu, Phạm Tùng như trút bỏ được nỗi niềm đau đáu trong lòng. Hình ảnh Tuệ Anh thẫn thờ đến ngây dại, bỏ ăn bỏ uống một thời gian dài đôi khi vẫn hiện về khiến ông muôn phần lo âu.
“Báơ được thù rồi. Nhưng cái giá con phải trả lớn quá. Cả đời này con sẽ phải sống trong giày vò và sự phán xét của lương tâm. Cả đời này con sẽ chẳng bao giờ được thanh thản.”
“Tuệ, đừng như thế. Con còn có ba. Ba sẽ luôn ở bên con.”
“Ba…”
Đó là lần đầu tiên Tuệ Anh gọi ông là “Ba”. Ông vừa vui vừa buồn. Vui vì cuối cùng con gái ông cũng đã chấp nhận ông. Buồn vì ông chẳng có cách nào hàn gắn tâm hồn đầy tổn thương của cô. Nhưng con cái nào hiểu được tấm lòng của cha mẹ. Cô đau một, còn ông đau mười.
_ Đôi khi ta cũng không hiểu tại sao một đứa trẻ lại có ý chí kiên cường đến thế. Tuệ Anh từng nói với ta rằng, có một người đã bắt nó ghi nhớ: “Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối. Trong cuộc sống, không có sự trở ngại nào lớn bằng việc cho bản thân mình cái quyền được vấp ngã”. – Phạm Tùng nói tiếp, trong giọng nói của ông đã có phần bớt nặng nề hơn.
Vũ Uy giật mình. Câu nói này anh cũng từng nói với cô bé nghèo khổ năm xưa. Lẽ nào Tuệ Anh chính là… Có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy ư?
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Uy. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình di động, đáy mắt anh ẩn chứa tia mừng rỡ lẫn mong đợi. Không chỉ anh mà những người khác cũng hết sức lo lắng, im lặng dõi theo từng biểu hiện trên gương mặt anh.
_ Tôi nghe đây. Có tin gì không?
Không biết người trong điện thoại nói gì mà mắt Vũ Uy bỗng sáng rực lên, nét mặt lộ rõ vẻ khẩn trương qua cái nhíu mày. Sau khi bỏ máy, anh nhìn Phạm Tùng nói.
_ Đã biết Tuệ Anh đang ở đâu rồi. Người của Xích Long sẽ dẫn ta đến nơi cô ấy bị bắt. Bây giờ tôi phải đến chỗ cậu ta.
_ Tôi đi cùng anh. – Hải Đăng liền đứng dậy khỏi ghế, tiến lên không chút do dự.
_ Tôi cũng đi cùng cậu. – Phạm Tùng tiếp lời.
_ Em cũng muốn đi. – Thục Quyên cũng lên tiếng.
_ Không được. – Vũ Uy phản đối ngay lập tức. Nhưng thấy nét mặt ỉu xìu của cô, anh hạ giọng khuyên nhủ. – Chỗ đó rất nguy hiểm. Em ở lại đây với dì chờ anh, nhé!
Thục Quyên ngoan ngoãn gật đầu. Cô cũng tự biết bản thân mình yếu đuối, có khi chẳng giúp được gì lại còn làm vướng chân anh.
_ Ngài cũng nên ở lại. Nếu chẳng may Trần Thái Sơn biết ngài phát hiện hắn còn sống sẽ “đánh rắn động cỏ”, như vậy càng nguy hiểm. – Vũ Uy nhìn Phạm Tùng giải thích.
Phạm Tùng tuy vô cùng sốt ruột cho sự an nguy của Tuệ Anh nhưng Vũ Uy nói đúng. Ông không tiện xuất hiện.
_ Vậy trăm sự nhờ cậu.
_ Uy, con nhớ cẩn thận nhé. – bà Tịnh Yên dặn dò. Có một nỗi bất an lớn dần trong lòng mà bà không biết cách nào dập tắt.
_ Con sẽ cẩn thận, dì đừng lo. – Vũ Uy gật đầu. Sau đó quay sang nói với Hải Đăng.
_ Cậu, đi theo tôi.
Rồi anh quay gót bước đi. Thế nhưng vừa được vài bước, Thục Quyên từ đằng sau đã gọi giật lại.
_ Uy !
Đồng thời cô lao tới ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào nói.
_ Anh đừng để bị thương nhé. Hãy cố gắng đưa Tuệ về an toàn. Em chờ anh.
Vũ Uy hôn lên trán Thục Quyên như xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô, nhẹ giọng động viên.
_ Đừng lo. Anh sẽ về sớm.
Không chần chừ thêm nữa, anh vội vã xoay người bước đi thật nhanh, có trời mới biết trong cơ thể anh đang dần xuất hiện một ngọn lửa thiêu cháy cả cõi lòng.
_ Đăng, anh cũng vậy nhé.
Hải Đăng nhìn Thục Quyên gật đầu rồi cũng lập tức theo chân Vũ Uy. Lòng anh cũng đang bứt rứt không yên, cầu mong Tuệ Anh bình an cho đến khi anh đến. Sau đó, anh chắc chắn sẽ không bao giờ rời cô nửa bước.
oOo
Bây giờ đã là ba giờ sáng, bầu trời vẫn mịt mùng màu xám của tro tàn. Ánh đèn pha của chiếc xe màu đen sang trọng nổi bật trong bóng tối, lao vút đi xuyên màn đêm, qua khỏi vùng mưa bão.
“Người anh cần tìm hiện đang bị bắt giữ tại một thị trấn nhỏ ven biển ở Nha Trang, cách Đà Lạt 140km. Đây không phải là một vụ bắt cóc tống tiền, e rằng cô gái đó có thể đang gặp nguy hiểm. Lập tức đến đây ngay đi, tôi chờ anh ở quốc lộ 1A. ”
E rằng cô gái đó có thể đang gặp nguy hiểm…
Tuệ Anh đang gặp nguy hiểm sao?
Đôi tay Vũ Uy bóp chặt vô lăng, hai hàm rằng nghiến mạnh đến mức những đường gân hằn cả lên vầng thái dương khi nhớ lại lời nói trong điện thoại của Xích Long. Có thể thấy bộ dạng căng thẳng đến tột độ của anh lúc này.
Cả đời Vũ Uy chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì, bởi vì những thứ quan trọng đối với anh đều được anh bảo vệ đến từng chân tơ kẽ tóc. Anh vượt qua mọi nỗi thống khổ, bất chấp thủ đoạn để có được quyền lực ai ai cũng phải kính nể như ngày hôm nay. Mục đích là để có đủ sức mạnh mang lại hạnh phúc cho những người bên cạnh mình. Muốn bảo vệ những gì mình yêu quý, trước tiên bản thân phải thật mạnh mẽ. Đó là tôn chỉ của anh.
Đối với Vũ Uy, trên đời chia ra thành hai loại người. Một là quan trọng, hai là không quan trọng. Những người quan trọng trong đời anh rất ít ỏi, vì thế anh dồn hết sức để nâng niu và che chở. Còn lại, anh không quan tâm, thậm chí chẳng để vào mắt.
Nhưng Tuệ Anh là một ngoại lệ.
Cô ấy không nằm trong loại người thứ nhất, trước giờ chính là như vậy. Thế nhưng Vũ Uy lại cảm nhận được chính xác thứ đang trỗi dậy mãnh liệt trong lòng mình. Nó như cơn đại hồng thủy nhấn chìm tất cả sự tự tin vốn có của anh.
Anh đang sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời, anh biết sợ hãi. Anh sợ người con gái đó sẽ gặp nguy hiểm, anh sợ cô ấy lại bị tổn thương, anh sợ mất cô ấy. Anh sợ..
Tại sao ?
Tâm trí của Vũ Uy bây giờ hết sức rối ren, những suy nghĩ để lý giải tình cảm của mình giờ đây như những sợi tơ vò, không có cách nào để tháo gỡ. Người như anh luôn sáng suốt, tỉnh táo trong mọi chuyện, chẳng có gì có thể làm khó được anh. Vậy mà để hiểu chính bản thân mình và thứ cảm xúc lạ lẫm đang dần lan tỏa trong lòng lại khiến anh đau đầu và bất lực đến thế. Vũ Uy bất giác nhíu chặt đầu lông mày, ánh mắt dao động dữ dội.
Biểu hiện bất thường của Vũ Uy nãy giờ đều lọt vào cặp mắt tinh tường của Hải Đăng đang ngồi kế bên. Người đàn ông này trước giờ đều ung dung tự tại, đối mặt với mọi chuyện đều dùng vẻ thản nhiên đến cao ngạo. Lần duy nhất Hải Đăng thấy anh ta biến sắc là vì Thục Quyên, nhưng còn bây giờ thì vì cái gì? Vì Tuệ Anh ư?
Anh biết trước giờ người này không ưa Tuệ Anh. Chỉ cần nhìn ánh mắt và thái độ của anh ta là hiểu. Vũ Uy che giấu nội tâm và toan tính rất xuất sắc. Nhưng những cảm xúc yêu, ghét, hận, thù đối với người khác thì chỉ cần dựa vào cái nhìn dành cho người đó cũng đủ để phán đoán. Anh ta không thèm che đậy càng cho thấy sự ngạo mạn đáng ghét ấy. Mà anh ta đã có định kiến với ai, nó sẽ trở thành cố hữu, khó có thể lay chuyển. Ví như lúc anh ta nhìn Thục Quyên thì đầy trìu mến, nhìn dì Tịnh Yên với sự kính trọng, nhìn Hải Đăng anh chỉ toàn hận ý. Nhưng với Tuệ Anh thì khác. Ánh mắt anh ta nhìn cô ấy rất phức tạp, có lúc khinh thường, có lúc say mê, khi thì dịu dàng, khi lại giận dữ... Một sự phức tạp khó mà lý giải.
Còn cả dáng vẻ căng thẳng lúc này nữa, có thể thấy tâm trạng của anh ta đang rất nặng nề, nhất là sau khi nghe xong cuộc điện thoại kia. Vũ Uy đang lái xe với tốc độ như bay trên đường, dường như không còn để ý đến những cung đường quanh co và ẩm ướt bởi cơn mưa đi qua luôn rất dễ xảy ra tai nạn. Lẽ nào tình hình của Tuệ Anh không hề khả quan? Nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, trái tim Hải Đăng như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn lại. Anh rất muốn mở miệng hỏi những nghi vấn trong lòng nhưng Vũ Uy là người không ưa nói nhiều. Nếu muốn anh ta sẽ tự động nói, còn không có cậy miệng cũng vô ích.
Cả một đoạn đường dài qua đi, hai người đàn ông trong xe không hé nửa lời, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Cho đến khi tới một ngã tư trên quốc lộ 1A, Hải Đăng thấy có năm chiếc xe màu đen đang đậu thành hàng dọc chờ sẵn ở đó. Vũ Uy giảm tốc độ rồi dừng lại cạnh chiếc xe màu đen ở giữa và hạ cửa kính xe xuống. Cánh cửa kính của chiếc xe kia cũng từ từ hạ dần, gương mặt của một người thanh niên hiện ra với nụ cười nửa miệng mê hoặc nhưng ẩn chứa sự ma mãnh. Anh ta khá trẻ, khuôn mặt cân đối với làn da trắng trẻo như con gái, đường nét hài hòa thanh tú, thoạt trông rất non đời. Thế nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén như lưỡi kiếm.
_ Vũ Uy, anh bay đến đây sao mà nhanh vậy? Quả nhiên vẫn phong độ như ngày nào.
_ Đừng đùa nữa. Mau dẫn đường đi. – Vũ Uy cau mày khó chịu, giọng nói lộ rõ vẻ không vui.
_ Ok ok, anh vẫn chẳng thay đổi chút nào. – Người thanh niên đó vẫn không thay đổi giọng điệu cười cợt, giơ hai tay lên trời vẻ đầu hàng.
Rồi anh ta ra hiệu cho lái xe bắt đầu lên đường. Những chiếc xe kia nối đuôi theo sau. Vũ Uy cũng bắt đầu bám sát tốc độ của họ. Lúc này Hải Đăng mới lên tiếng hỏi.
_ Cậu ta là ai?
_ Xích Long. – Vũ Uy chỉ buông một câu gọn lỏn nhưng lại khiến Hải Đăng không khỏi kinh hoàng.
Xích Long là một nhân vật khét tiếng trong thế giới ngầm, không ai là không biết đến tên tuổi của hắn. Hắn đứng đầu một băng đảng xã hội đen lấy tên là Xích Huyết Đoàn, hoạt động rất lớn mạnh, địa bàn bánh trướng hơn một nửa đất nước. Những truyền kỳ về Xích Long có rất nhiều nhưng ko biết đâu là thật, đâu là giả. Vì thế càng làm thân thế của hắn trở nên kỳ bí, ai cũng phải nể sợ và kiêng dè.
Hải Đăng chỉ không ngờ Xích Long lại còn trẻ đến thế, cùng lắm chỉ bằng tuổi anh. Nhìn hắn giống một tài tử phong trần hay một cậu ấm trói gà không chặt hơn là một tên trùm xã hội đen. Vũ Uy thấy vẻ ngạc nhiên của Hải Đăng thì nhếch mép cười cợt.
_ Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Hắn ta là một kẻ đáng gờm đấy.
_ Có điều tôi không hiểu, tại sao ngài Phạm Tùng lại nhờ anh liên hệ với xã hội đen giúp đỡ mà không báo cho cảnh sát? – Hải Đăng bắt đầu đặt ra những nghi vấn giữ mãi trong đầu.
_ Cậu thật ngây thơ quá đấy. Cậu nghĩ cảnh sát có thể lần ra manh mối chỉ trong thời gian ngắn như thế này sao? Có những thứ ở trong bóng tối, chỉ có bóng tối mới tìm ra. – Vũ Uy thản nhiên trả lời.
Hải Đăng không hỏi thêm gì nữa. Anh vẫn còn khá non nớt so với họ, so với người đàn ông tên Vũ Uy này. Nhưng anh nhất định sẽ không chịu thua kém, sẽ phải mạnh mẽ hơn nữa để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho Tuệ Anh, nhất định anh sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc khi tất cả chuyện này qua đi.
Sáu chiếc xe đi qua một thị trấn nhỏ vắng vẻ, hai bên đường là những ngôi nhà mái ngói lụp xụp thưa thớt cùng những rặng cây im lìm trong bóng tối. Từ đây có thể nghe thấy tiếng sóng biển từ xa dội tới ngày một gần. Cuối cùng, họ dừng lại dưới chân một mỏm núi tại một vùng biển vô danh không bóng người. Đằng xa là mặt biển đen ngòm với từng đợt sóng lớn dội thẳng vào vách đá dựng đứng nghe ầm ầm như tiếng sấm rền vang.
Cửa xe bật mở, Xích Long và thuộc hạ xuống xe. Lúc này mới có thể nhìn thấy rõ rệt dáng người của anh ta. Xích Long cũng rất cao lớn không thua gì Vũ Uy và Hải Đăng. Có điều, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài khuy lộ rõ vùng ngực bằng phẳng nhưng săn chắc. Một bên tai xỏ mấy chiếc khuyên bạc sáng loáng, cánh mũi cũng xỏ một viên kim cương đậm chất dân chơi. Mái tóc màu xanh rêu bồng bềnh lãng tử, dáng vẻ vô cùng phong trần pha chút kiêu kỳ, bất cần đời.
Ngay sau đó, khoảng hai mươi người mặc đồ đen chỉnh tề bắt đầu mở cốp xe lấy ra cả một đống vũ khí, nào là gậy sắt, dùi cui, đao, mã tấu, thậm chí có cả súng. Xích Long nhìn Vũ Uy nói, giọng điệu đã nghiêm túc hơn trước.
_ Từ đây chúng ta phải leo bộ. Nếu đi nhanh mất tầm 30 phút. Có lẽ sẽ có ẩu đả, anh nên chuẩn bị tinh thần thì hơn.
Dứt lời, anh đưa cho Vũ Uy một khẩu súng ngắn và một cây gậy sắt dài hai mét. Sau đó, ánh mắt dừng lại trên người Hải Đăng, nhếch môi hỏi.
_ Cậu biết đánh nhau chứ?
_ Tất nhiên tôi biết. – Hải Đăng hơi khó chịu khi đối diện với ánh mắt dò xét của Xích Long. Cái gương mặt non choẹt mà tỏ ra nguy hiểm thật đáng ghét.
_ Ok, vậy cậu tự chọn vũ khí cho mình đi. Nhớ đừng để bị thương quá nặng.
Xích Long lại gần, vỗ vai Hải Đăng buông một câu bông đùa rồi đi thẳng vào trong mỏm núi, thoắt cái đã biến mất sau rặng cây. Vũ Uy và những người khác cũng không chờ đợi thêm một giây nào, cùng nhau lao theo. Hải Đăng sau một giây tần ngần, anh vớ đại một cây gậy sắt rồi khẩn trương nối gót. Tại sao tình hình lại trở nên nghiêm trọng thế này? Ẩu đả giữa xã hội đen chắc chắn không tránh khỏi đổ máu. Tuệ Anh đang ở giữa đám người lòng lang dạ sói này, nghĩ thôi mà anh đã bứt rứt không yên.
oOo
« Mình đang ở đâu ? »
Tuệ Anh tự hỏi. Trong tâm thức bây giờ chỉ thấy một màn tối đen như mực. Cả cơ thể của cô nặng như trì, toàn thân rã rời. Nhưng cô vẫn cảm nhận được từng đợt gió mang mùi vị mặn nồng đặc trưng của biển xông vào khứu giác, cả tiếng sóng vỗ dập dìu bên tai nữa. Cô đang ở gần biển ư? Những làn gió ve vuốt gương mặt khiến Tuệ Anh dần tỉnh lại, cô cố hé mở bờ mi trĩu nặng.
« Sao lại tối thế này? Đây là đâu? » Cô bắt đầu ngửi thấy một mùi ẩm thấp rất khó chịu, nó khiến cô phải nhíu mày.
Tuệ Anh thử cử động cơ thể, nhưng cảm giác đau nhói toàn thân dồn dập kéo tới như từng đợt sóng ngầm liên tiếp khiến đầu óc choáng váng. Cô cắn răng chịu đựng cơn đau, mệt mỏi đưa mắt quan sát xung quanh, tất cả chỉ là một màn tối u ám. Khi mắt bắt đầu dần quen với bóng tối, Tuệ Anh có thể nhìn rõ hơn một chút.
Đây hình như là một căn nhà hoang, bởi vì mùi ẩm mốc bốc lên rất nồng nặc. Có một khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ, các ô kính đã không còn, chỉ sót lại một vài mảng nhô lên nhọn hoắt trên thành cửa sổ nham nhở, các mảnh kính vỡ còn lại rơi vương vãi trên sàn nhà bị bụi đất phủ kín dày đặc.
« Tại sao cô lại ở đây? » Tuệ Anh mơ hồ nhớ lại, hình ảnh của Lila và người ấy kéo về, cả ánh mắt và những cử chỉ dịu dàng của anh nữa. Trước khi cô ngất đi, rõ ràng là đang trong khu rừng kia mà. Vũ Uy còn hứa rằng nhất định sẽ quay trở lại đón cô.
Bỗng Tuệ Anh sực tỉnh khi phát hiện ra chân và tay mình đang bị trói chặt, còn miệng thì bị dán băng keo. Cô bắt đầu hoảng loạn. Cô bị bắt cóc sao ? Ai đã làm chuyện này ?
Mặc dù đang rơi vào tình trạng vô cùng rối loạn nhưng cô cố gắng trấn an bản thân rằng hãy bình tĩnh. Chỉ khi bình tĩnh mới có thể tìm ra biện pháp giải quyết thỏa đáng. Nếu như với một cô gái bình thường, chắc chắn sẽ chỉ biết tuyệt vọng chờ người khác đến cứu. Nhưng Tuệ Anh không như vậy. Từ nhỏ cô đã trải qua nhiều chuyện chẳng mấy ai nghĩ tới, trải qua biết bao hoàn cảnh tang thương trong cuộc sống nên dần dà cũng hình thành sự bản lĩnh hơn người. Chính cảnh khổ sẽ tôi luyện cho con người ý chí sắt đá và kinh nghiệm đối mặt với những thử thách gian truân.
Tuệ Anh cố gắng xê dịch người lại gần những mảnh kính vỡ trên sàn. Trước tiên phải cởi trói được đã rồi mới tính cách đào thoát. Cô dùng chân gạt một mảnh thủy tinh lên vị trí đôi tay bị trói sau lưng một cách chậm rãi và cẩn thận, rồi dùng ngón tay gắp nó lên. Sau khi xác định được vị trí sợi dây thừng, cô bắt đầu chà sát. Tuệ Anh cắn chặt răng mà dồn sức vào mảnh thủy tinh, đôi khi trật nhịp bị cứa cả vào tay. Nhưng ở những tình thế nguy cấp, con người ta thường tạm thời không cảm thấy đau đớn nơi da thịt.
Một khoảng thời gian sau, đôi tay của Tuệ Anh được giải phóng. Cô giật miếng băng keo trên miệng xuống và nhanh chóng cởi trói cho đôi chân. Lúc đứng dậy định bước đi thì sự nhức nhối nơi cổ chân khiến Tuệ Anh suýt kêu lên. Cô đã quên mất rằng chân mình bị chấn thương. Thật nguy hiểm! Trong tình huống này, đôi chân là quan trọng nhất, nếu bị thương thì không thể chạy xa được. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, còn hơn là ở đây chờ chết, cô cắn răng lết từng bước nặng nề về phía cửa.
Thế nhưng Tuệ Anh vừa đi được vài bước thì cánh cửa bật mở, hai dáng người đàn ông xuất hiện.
Có lẽ thứ mất đi mới là thứ vĩnh hằng. Hạnh phúc chính là khoảnh khắc khi ta từng gắn bó. Đối với một cô gái, chỉ cần một chút hơi ấm nhỏ nhoi thôi, cũng đủ làm trái tim khẽ rung động bồi hồi. Vì người mình yêu mà sẵn sàng hy sinh tất cả. Hạ Huyền cũng như vậy, người phụ nữ ấy đã được sống trong tình yêu của mình, dù chỉ một khắc trôi qua cũng đủ để cảm nhận được hạnh phúc kỳ diệu đó.
‘Ai đã được chết vì yêu
Là đang sống trong tình yêu.’
Đôi mắt của Phạm Tùng ánh lên những hoài niệm bị che phủ bởi lớp màn thời gian. Ba mươi năm trôi qua, hình ảnh người con gái ấy vẫn vẹn nguyên trong ký ức. Một lần gặp gỡ, trao dấu yêu thương trọn cả kiếp người. Đã bao lần ông ước giá như thời gian quay trở lại một lần nữa, để có thể ôm thật chặt yêu thương trong vòng tay.
Mối tình ngắn ngủi cảm động lòng người khiến Thục Quyên và bà Tịnh Yên phải ngậm ngùi rơi nước mắt, còn hai người đàn ông kia cũng trở nên trầm mặc, nhất thời chưa thoát khỏi dư âm còn đọng lại.
Những câu chuyện của người đi trước luôn là một trải nghiệm xương máu cho lớp người đi sau. Trong biển đời bao la này, gặp được hồng nhan tri kỷ là một điều cực kỳ may mắn. Thế nhưng ta lại vô tình hờ hững bước qua, thậm chí không nhận ra rằng người mà bản thân hằng tìm kiếm đôi khi lại ở ngay bên cạnh, đằng sau hoặc ngay trước mắt.
Tại sao? Bởi vì đôi mắt đã che mờ tâm trí mất rồi.
Vũ Uy khẽ cau mày, đáy mắt dấy lên sự khó hiểu. Trên đời này còn tồn tại loại tình yêu như vậy sao? Quên cả bản thân vì người mình yêu, chỉ cần lặng lẽ đứng nhìn từ xa cũng cảm thấy hạnh phúc. Thật phi lý! Những thứ đại loại như vậy chỉ có trên phim ảnh và tiểu thuyết. Yêu mà không dám nói, không dám đấu tranh thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa.
Người phụ nữ tên Hạ Huyền này đã chọn cách yêu trong đau khổ như vậy, bà ấy là mẹ của Tuệ Anh. Liệu cô ấy có lựa chọn con đường giống như mẹ của mình? Vậy người mà Tuệ Anh yêu là ai? Người đàn ông trong bức vẽ mà cô ấy gọi là “Soulmate” đó, là ai?
Vũ Uy lướt mắt tới khuôn mặt điển trai đang đăm chiêu của Hải Đăng, là cậu ta ư? Sau đó anh lại tự giễu. Tuệ Anh yêu ai hoàn toàn chẳng can hệ gì đến anh. Hơn nữa, trong lúc nguy cấp thế này còn nghĩ tới những thứ vớ vẩn như vậy. Thật sự là điên mất rồi.
Ngay bên cạnh đó, Hải Đăng cũng đang nghĩ về Tuệ Anh, thế nhưng trong lòng anh lại dấy lên dự cảm bất an. Tuệ Anh rất giống mẹ của mình, kể cả là cách yêu âm thầm lặng lẽ ấy, một mình chịu đựng tủi nhục đắng cay. Anh đưa mắt quan sát người đàn ông đằng kia mà lòng muôn phần ganh tỵ. Lẽ nào, bi kịch tình yêu của Hạ Huyền sẽ một lần nữa lặp lại ở Tuệ Anh. Có khi nào, một lúc nào đó, người đàn ông kia sẽ nhận ra tình cảm của cô ấy và cũng động lòng, như Phạm Tùng đã từng?
Không thể nào! Anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra, dù bất cứ giá nào.
Chợt tiếng bà Tịnh Yên lại vang lên làm đứt mạch những dòng suy nghĩ.
_ Vậy anh làm cách nào để tìm lại Tuệ Anh?
_ Anh đã dốc hết sức lực và tiền bạc cho người đi tìm Tuệ Anh. Và biết được rằng, tên cầm thú Trần Thái Sơn đó, sau khi giết Hạ Huyền trước mặt con bé, hắn đã bán con bé cho bọn buôn người khi nó chỉ mới mười tuổi.
Nói đến đây hai con mắt của Phạm Tùng đã vằn lên những tia căm phẫn, đôi tay nắm chặt thành quyền cố gắng kìm nén lửa hận. Dù đã bao năm trôi qua, cái cảm giác muốn giết người vẫn trỗi dậy một cách dữ dội mỗi khi nghĩ đến hành động mất nhân tính của gã đó.
Bầu không khí trở nên u ám, ai cũng lặng người đi vì quá bàng hoàng đến mức không thể tưởng tượng nổi. Tuệ Anh đã phải chứng kiến tận mắt người ta giết mẹ mình, lại còn bị bán đi khi chỉ mới mười tuổi. Một cô bé mười tuổi đã phải trải qua nỗi đau tinh thần quá lớn, người trưởng thành cũng chưa chắc đã chịu đựng được.
_ Tuệ Anh thật đáng thương..
Thục Quyên bây giờ đã khóc nấc lên thành tiếng. Cô chẳng thể nào tin được rằng người bạn thân nhất của mình đã phải chịu nhiều tổn thương lớn đến vậy. Chẳng trách nhìn Tuệ Anh luôn cảm thấy ở cô ấy có nét buồn vương vãi, chẳng chút tươi vui của tuổi trẻ đầy mộng mơ. Nếu là cô, có lẽ đã không thể vượt qua được cú sốc đó.
Tiếng khóc của Thục Quyên khiến những người bên cạnh cũng cảm thấy nặng nề hơn. Hải Đăng cố không rơi nước mắt, nhưng sống mũi đã cay cay. Tại sao cuộc đời lại bất công đến thế? Bao nhiêu đắng cay đều đổ hết lên người một cô gái tốt như Tuệ Anh. Vậy mà bấy lâu nay anh không biết, cái vỏ bọc bình tĩnh đến lãnh đạm của cô ấy chính là để che giấu những tổn thương trong tâm hồn. Ngay chính lúc này đây, anh thật sự muốn che chở cho người con gái ấy cả cuộc đời.
Riêng đối với Vũ Uy, cảm giác cắn rứt lại trỗi dậy. Tất cả những ác cảm đối với Tuệ Anh trước đây như ngọn giáo quay ngược trở lại đâm thẳng vào lòng anh. Nhức nhối đến tận tâm can. Anh hiểu cảm giác khi mất đi người thân yêu nhất. Nó đau đớn đến rụng rời, tưởng như chết đi từng khúc ruột. Anh đã từng cảm nhận được thứ gọi là thương tổn trong đáy mắt của người con gái đó, đã từng nhìn thấy những giọt lệ bi ai cùng dáng vẻ yếu đuối thê lương. Vậy mà vẫn bị đôi mắt phàm trần đánh lừa lí trí, gạt bỏ tất cả để rồi liên tiếp xúc phạm cô ấy – một cô gái xứng đáng được tôn trọng.
Phải mạnh mẽ và quật cường đến thế nào mới có thể đứng vững được trước cuộc sống đầy gian truân này. Tuệ Anh vẫn luôn chiến đấu với số phận khắc nghiệt. Thế nhưng anh, một thằng đàn ông cũng từng nếm trải đau thương của cuộc đời, lại tiếp tay cho nó làm tổn hại cô ấy. Chắc hẳn Tuệ Anh căm ghét anh lắm. Đương nhiên, bởi vì chính anh cũng đang khinh khi bản thân mình.
Bỗng nơi sâu thẳm nhất tận con tim quặn lên một cảm xúc khó tả. Thật vô lý nhưng… anh không muốn người con gái đó hận mình.
Có lẽ, người bình tĩnh nhất bây giờ là bà Tịnh Yên. Đã sống qua gần một kiếp người, bà đã phần nào nắm bắt được nhân tình thế thái. Ngay từ lần đầu tiên gặp Tuệ Anh, bà đã đoán biết được rằng cô gái trẻ này đã từng nếm trải hết đắng cay mặn ngọt của đời người. Đằng sau đôi mắt yên ả ấy là cả một tâm tư trĩu nặng, chứ không phải là nét yêu đời trong độ xuân sắc như những cô gái khác.
_ Vậy còn người mà Hạ Huyền nhắc đến trong lá thư thì sao? Sau đó anh có nhận được bằng chứng phạm tội của Trần Thái Sơn không? – Bà tiếp tục đặt ra những nghi vấn.
_ Không. – Phạm Tùng lắc đầu. – Anh cho rằng hắn đã truy ra tung tích người đó và bịt đầu mối. Nhưng hóa ra là không phải.
_ Ý anh là…
_ Người đó đã khai ra tung tích của cô ấy với Trần Thái Sơn. – Ông đau lòng nói. – Mãi sau này, Tuệ Anh mới phát hiện ra điều này và nó quyết tâm trả thù.
Phạm Tùng chẳng thể nào quên được sự bất lực và xót xa của mình khi nhìn thấy con gái mình còn quá nhỏ mà ánh mắt đã mang đầy thù hận. Tuệ Anh vừa có nét giống ông, vừa có nét giống Hạ Huyền. Đặc biệt là đôi mắt lung linh như những vì tinh tú không thể nào nhầm lẫn.
Có điều, đôi mắt của Hạ Huyền tuy chứa đựng nét buồn man mác nhưng vẫn ánh lên sự linh động, nhu hòa. Chắc hẳn cô ấy đã chấp nhận số mệnh của mình. Còn đôi mắt của Tuệ Anh thì u tối như một khu rừng chết chóc, đầy rẫy nguy hiểm và lúc nào cũng tỏa ra sát khí. Tuy rằng ông hận Trần Thái Sơn đến tận xương tủy, nhưng nhìn thấy đứa con gái chỉ mới mười mấy tuổi đã ôm trong mình suy tính hại người thì người cha như ông lại cảm thấy khổ tâm. Ông đã hiểu tại sao Hạ Huyền nhắn nhủ trong thư rằng đừng trả thù cho cô ấy. Bởi vì hơn ai hết, cô ấy nhận thức được rằng sự bình yên trong tâm hồn đáng quý biết bao.
Vậy mà ông không thể thắng được mối hận hằn sâu trong tâm thức của Tuệ Anh. Nó lớn đến mức ông có cảm tưởng rằng đứa con gái này cố gắng sống sót đến tận bây giờ chỉ vì mục đích trả thù.
« Ngài là ba con ? »
« Phải, ta là ba của con. »
« Vậy ngài đã ở đâu khi người ta hại mẹ con ? »
« Xin lỗi, là ta ko tốt. Ta có lỗi với con và mẹ con. »
« Không sao. Sửa sai là được rồi. »
« Ý con là sao ? »
« Con sẽ trả thù cho mẹ. Ngài sẽ giúp con chứ ? »
Ông vẫn nhớ như in ánh mắt vô cảm của Tuệ Anh khi nói những lời đó. Mặc dù ông đã từng nung nấu ý định trả thù cho Hạ Huyền, nhưng chứng kiến một đứa bé thốt ra những điều như vậy, bản thân lại sợ hãi và bất an.
Cuối cùng ông vẫn bị ý chí của Tuệ Anh khuất phục, đứa bé này không hề tầm thường. Nó già dặn hơn cái tuổi mười bốn ngây thơ. Có lẽ cuộc sống trong hơn ba năm đầy ải đã cướp đi sự hồn nhiên của trẻ nhỏ, tôi luyện cho nó sự rắn rỏi. Biến căm hận trong lòng thành sức mạnh không tưởng.
Tuệ Anh đã khiến ông kinh ngạc trước trí thông minh và nhạy bén của mình. Ngày đó, theo yêu cầu của con gái, ông đã dạy cô cách để đứng vững trên thương trường đầy cạm bẫy, kể cả những chiến thuật hay mánh khóe được sử dụng để lật đổ đối thủ. Tuệ Anh rất sáng dạ nên tiếp thu tất cả một cách nhanh chóng. Chỉ trong thời gian ngắn, cô đã có thể tham vấn cho cha mình những chiến lược kinh doanh. Và Hoàn Dương liên tiếp thu lợi nhuận. Lúc ấy, Tuệ Anh mới mười bảy tuổi. Bản thân Phạm Tùng cũng không ngờ mình có cô con gái là một thiên tài kinh doanh.
Thế nhưng ông rất buồn lòng, bởi vì Tuệ Anh dường như chỉ coi ông như một cơ hội để trả thù. Cô nhất quyết không gọi ông một tiếng « Ba », cũng không cho ông công khai mối quan hệ với mình. Phạm Tùng cho rằng Tuệ Anh không chấp nhận một người cha như ông nên đối xử với ông rất lạnh nhạt. Nhiều khi ông muốn ôm cô vào lòng nhưng lại không dám, chỉ biết âm thầm đáp ứng tất cả ý muốn của cô.
_ Tùng, anh không sao chứ ?
Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có phần lo lắng của bà Tịnh Yên kéo Phạm Tùng rời khỏi những hồi ức. Ông nhìn bà cười gượng.
_ Anh không sao.
_ Xin lỗi chú, nhưng cháu cảm thấy những lời chú kể không giống một chút nào với Tuệ Anh mà cháu biết. – Bấy giờ Hải Đăng mới lên tiếng, anh nghi hoặc nhìn Phạm Tùng thẳng thắn phủ nhận.
Đúng thế, Tuệ Anh mà anh biết là một cô gái trầm tĩnh, chín chắn và đặc biệt không ưa thù hận. Cô ấy đã từng nhận tất cả những thiệt thòi về mình chỉ để anh từ bỏ ý định trả thù. “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Con người ta không thể nào đi ngược lại với bản chất của mình được.
_ Có thể cô ấy đã trải qua một đả kích lớn về tinh thần nên mới thay đổi. – Vũ Uy bất giác lên tiếng.
Mọi sự chú ý đổ dồn về phía Vũ Uy khiến anh không thoải mái. Lúc này mới phát hiện ra suy nghĩ trong đầu đã vô thức trở thành tiếng nói.
_ Sao anh biết ? – Thục Quyên gặng hỏi.
Chẳng hiểu sao cô có cảm giác Vũ Uy hơi khác thường từ khi đến thành phố này. Nhất là lúc anh bỏ cô lại bơ vơ với lũ trẻ lạ mặt trong ngôi nhà xa lạ. Từ lúc nào một người lạnh lùng như anh đã biết quan tâm tới an nguy của người khác? Từ lúc nào một người luôn chú ý tới hình ảnh của mình trước mọi người lại không ngần ngại lao ra cơn mưa rào?
_ Chỉ là suy đoán thôi. – Vũ Uy nhanh chóng tìm một lý do để thoát khỏi những ánh mắt hiếu kỳ và cái nhìn khó hiểu của Thục Quyên.
_ Không sai. – Phạm Tùng lên tiếng giải thích. – Tuệ Anh đã gặp phải một đả kích rất lớn.
_ Chuyện gì vậy ạ? – Hải Đăng không giấu nổi sự bồn chồn. Lại có chuyện gì xảy ra với cô ấy nữa đây?
Phạm Tùng thở dài kể tiếp.
_ Chuyện này chi tiết cụ thể ta cũng không rõ bởi Tuệ Anh một mình thực hiện. Nó không hề hé miệng nói bất cứ điều gì. Ta chỉ biết người đã tiết lộ tung tích của Hạ Huyền tên là Mai Lan, cũng là người đã giấu hộ cô ấy bằng chứng phạm tội của Trần Thái Sơn. Tuệ Anh tưởng Mai Lan phản bội mẹ mình nên đã lên kế hoạch trả thù cả hai. Nào ngờ khi kế hoạch thành công, nó phát hiện ra rằng Mai Lan không hề phản bội Hạ Huyền. Lúc nó đến tìm cô ấy thì đã quá muộn, Mai Lan đã chết. Nghe nói cô ấy còn một đứa con gái còn nhỏ tuổi nhưng sau đó đứa bé cũng mất tích. Tuệ Anh đã bị dằn vặt lương tâm rất nhiều. Nó nói rằng nó đã gián tiếp hại chết hai mạng người. Bi kịch của nó lại do chính nó gây ra với một người khác. Từ đấy, nó hoàn toàn thay đổi, đồng thời từ bỏ thương trường.
Nói hết câu, Phạm Tùng như trút bỏ được nỗi niềm đau đáu trong lòng. Hình ảnh Tuệ Anh thẫn thờ đến ngây dại, bỏ ăn bỏ uống một thời gian dài đôi khi vẫn hiện về khiến ông muôn phần lo âu.
“Báơ được thù rồi. Nhưng cái giá con phải trả lớn quá. Cả đời này con sẽ phải sống trong giày vò và sự phán xét của lương tâm. Cả đời này con sẽ chẳng bao giờ được thanh thản.”
“Tuệ, đừng như thế. Con còn có ba. Ba sẽ luôn ở bên con.”
“Ba…”
Đó là lần đầu tiên Tuệ Anh gọi ông là “Ba”. Ông vừa vui vừa buồn. Vui vì cuối cùng con gái ông cũng đã chấp nhận ông. Buồn vì ông chẳng có cách nào hàn gắn tâm hồn đầy tổn thương của cô. Nhưng con cái nào hiểu được tấm lòng của cha mẹ. Cô đau một, còn ông đau mười.
_ Đôi khi ta cũng không hiểu tại sao một đứa trẻ lại có ý chí kiên cường đến thế. Tuệ Anh từng nói với ta rằng, có một người đã bắt nó ghi nhớ: “Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối. Trong cuộc sống, không có sự trở ngại nào lớn bằng việc cho bản thân mình cái quyền được vấp ngã”. – Phạm Tùng nói tiếp, trong giọng nói của ông đã có phần bớt nặng nề hơn.
Vũ Uy giật mình. Câu nói này anh cũng từng nói với cô bé nghèo khổ năm xưa. Lẽ nào Tuệ Anh chính là… Có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy ư?
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vũ Uy. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình di động, đáy mắt anh ẩn chứa tia mừng rỡ lẫn mong đợi. Không chỉ anh mà những người khác cũng hết sức lo lắng, im lặng dõi theo từng biểu hiện trên gương mặt anh.
_ Tôi nghe đây. Có tin gì không?
Không biết người trong điện thoại nói gì mà mắt Vũ Uy bỗng sáng rực lên, nét mặt lộ rõ vẻ khẩn trương qua cái nhíu mày. Sau khi bỏ máy, anh nhìn Phạm Tùng nói.
_ Đã biết Tuệ Anh đang ở đâu rồi. Người của Xích Long sẽ dẫn ta đến nơi cô ấy bị bắt. Bây giờ tôi phải đến chỗ cậu ta.
_ Tôi đi cùng anh. – Hải Đăng liền đứng dậy khỏi ghế, tiến lên không chút do dự.
_ Tôi cũng đi cùng cậu. – Phạm Tùng tiếp lời.
_ Em cũng muốn đi. – Thục Quyên cũng lên tiếng.
_ Không được. – Vũ Uy phản đối ngay lập tức. Nhưng thấy nét mặt ỉu xìu của cô, anh hạ giọng khuyên nhủ. – Chỗ đó rất nguy hiểm. Em ở lại đây với dì chờ anh, nhé!
Thục Quyên ngoan ngoãn gật đầu. Cô cũng tự biết bản thân mình yếu đuối, có khi chẳng giúp được gì lại còn làm vướng chân anh.
_ Ngài cũng nên ở lại. Nếu chẳng may Trần Thái Sơn biết ngài phát hiện hắn còn sống sẽ “đánh rắn động cỏ”, như vậy càng nguy hiểm. – Vũ Uy nhìn Phạm Tùng giải thích.
Phạm Tùng tuy vô cùng sốt ruột cho sự an nguy của Tuệ Anh nhưng Vũ Uy nói đúng. Ông không tiện xuất hiện.
_ Vậy trăm sự nhờ cậu.
_ Uy, con nhớ cẩn thận nhé. – bà Tịnh Yên dặn dò. Có một nỗi bất an lớn dần trong lòng mà bà không biết cách nào dập tắt.
_ Con sẽ cẩn thận, dì đừng lo. – Vũ Uy gật đầu. Sau đó quay sang nói với Hải Đăng.
_ Cậu, đi theo tôi.
Rồi anh quay gót bước đi. Thế nhưng vừa được vài bước, Thục Quyên từ đằng sau đã gọi giật lại.
_ Uy !
Đồng thời cô lao tới ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào nói.
_ Anh đừng để bị thương nhé. Hãy cố gắng đưa Tuệ về an toàn. Em chờ anh.
Vũ Uy hôn lên trán Thục Quyên như xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô, nhẹ giọng động viên.
_ Đừng lo. Anh sẽ về sớm.
Không chần chừ thêm nữa, anh vội vã xoay người bước đi thật nhanh, có trời mới biết trong cơ thể anh đang dần xuất hiện một ngọn lửa thiêu cháy cả cõi lòng.
_ Đăng, anh cũng vậy nhé.
Hải Đăng nhìn Thục Quyên gật đầu rồi cũng lập tức theo chân Vũ Uy. Lòng anh cũng đang bứt rứt không yên, cầu mong Tuệ Anh bình an cho đến khi anh đến. Sau đó, anh chắc chắn sẽ không bao giờ rời cô nửa bước.
oOo
Bây giờ đã là ba giờ sáng, bầu trời vẫn mịt mùng màu xám của tro tàn. Ánh đèn pha của chiếc xe màu đen sang trọng nổi bật trong bóng tối, lao vút đi xuyên màn đêm, qua khỏi vùng mưa bão.
“Người anh cần tìm hiện đang bị bắt giữ tại một thị trấn nhỏ ven biển ở Nha Trang, cách Đà Lạt 140km. Đây không phải là một vụ bắt cóc tống tiền, e rằng cô gái đó có thể đang gặp nguy hiểm. Lập tức đến đây ngay đi, tôi chờ anh ở quốc lộ 1A. ”
E rằng cô gái đó có thể đang gặp nguy hiểm…
Tuệ Anh đang gặp nguy hiểm sao?
Đôi tay Vũ Uy bóp chặt vô lăng, hai hàm rằng nghiến mạnh đến mức những đường gân hằn cả lên vầng thái dương khi nhớ lại lời nói trong điện thoại của Xích Long. Có thể thấy bộ dạng căng thẳng đến tột độ của anh lúc này.
Cả đời Vũ Uy chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì, bởi vì những thứ quan trọng đối với anh đều được anh bảo vệ đến từng chân tơ kẽ tóc. Anh vượt qua mọi nỗi thống khổ, bất chấp thủ đoạn để có được quyền lực ai ai cũng phải kính nể như ngày hôm nay. Mục đích là để có đủ sức mạnh mang lại hạnh phúc cho những người bên cạnh mình. Muốn bảo vệ những gì mình yêu quý, trước tiên bản thân phải thật mạnh mẽ. Đó là tôn chỉ của anh.
Đối với Vũ Uy, trên đời chia ra thành hai loại người. Một là quan trọng, hai là không quan trọng. Những người quan trọng trong đời anh rất ít ỏi, vì thế anh dồn hết sức để nâng niu và che chở. Còn lại, anh không quan tâm, thậm chí chẳng để vào mắt.
Nhưng Tuệ Anh là một ngoại lệ.
Cô ấy không nằm trong loại người thứ nhất, trước giờ chính là như vậy. Thế nhưng Vũ Uy lại cảm nhận được chính xác thứ đang trỗi dậy mãnh liệt trong lòng mình. Nó như cơn đại hồng thủy nhấn chìm tất cả sự tự tin vốn có của anh.
Anh đang sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời, anh biết sợ hãi. Anh sợ người con gái đó sẽ gặp nguy hiểm, anh sợ cô ấy lại bị tổn thương, anh sợ mất cô ấy. Anh sợ..
Tại sao ?
Tâm trí của Vũ Uy bây giờ hết sức rối ren, những suy nghĩ để lý giải tình cảm của mình giờ đây như những sợi tơ vò, không có cách nào để tháo gỡ. Người như anh luôn sáng suốt, tỉnh táo trong mọi chuyện, chẳng có gì có thể làm khó được anh. Vậy mà để hiểu chính bản thân mình và thứ cảm xúc lạ lẫm đang dần lan tỏa trong lòng lại khiến anh đau đầu và bất lực đến thế. Vũ Uy bất giác nhíu chặt đầu lông mày, ánh mắt dao động dữ dội.
Biểu hiện bất thường của Vũ Uy nãy giờ đều lọt vào cặp mắt tinh tường của Hải Đăng đang ngồi kế bên. Người đàn ông này trước giờ đều ung dung tự tại, đối mặt với mọi chuyện đều dùng vẻ thản nhiên đến cao ngạo. Lần duy nhất Hải Đăng thấy anh ta biến sắc là vì Thục Quyên, nhưng còn bây giờ thì vì cái gì? Vì Tuệ Anh ư?
Anh biết trước giờ người này không ưa Tuệ Anh. Chỉ cần nhìn ánh mắt và thái độ của anh ta là hiểu. Vũ Uy che giấu nội tâm và toan tính rất xuất sắc. Nhưng những cảm xúc yêu, ghét, hận, thù đối với người khác thì chỉ cần dựa vào cái nhìn dành cho người đó cũng đủ để phán đoán. Anh ta không thèm che đậy càng cho thấy sự ngạo mạn đáng ghét ấy. Mà anh ta đã có định kiến với ai, nó sẽ trở thành cố hữu, khó có thể lay chuyển. Ví như lúc anh ta nhìn Thục Quyên thì đầy trìu mến, nhìn dì Tịnh Yên với sự kính trọng, nhìn Hải Đăng anh chỉ toàn hận ý. Nhưng với Tuệ Anh thì khác. Ánh mắt anh ta nhìn cô ấy rất phức tạp, có lúc khinh thường, có lúc say mê, khi thì dịu dàng, khi lại giận dữ... Một sự phức tạp khó mà lý giải.
Còn cả dáng vẻ căng thẳng lúc này nữa, có thể thấy tâm trạng của anh ta đang rất nặng nề, nhất là sau khi nghe xong cuộc điện thoại kia. Vũ Uy đang lái xe với tốc độ như bay trên đường, dường như không còn để ý đến những cung đường quanh co và ẩm ướt bởi cơn mưa đi qua luôn rất dễ xảy ra tai nạn. Lẽ nào tình hình của Tuệ Anh không hề khả quan? Nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, trái tim Hải Đăng như bị bàn tay vô hình bóp nghẹn lại. Anh rất muốn mở miệng hỏi những nghi vấn trong lòng nhưng Vũ Uy là người không ưa nói nhiều. Nếu muốn anh ta sẽ tự động nói, còn không có cậy miệng cũng vô ích.
Cả một đoạn đường dài qua đi, hai người đàn ông trong xe không hé nửa lời, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ. Cho đến khi tới một ngã tư trên quốc lộ 1A, Hải Đăng thấy có năm chiếc xe màu đen đang đậu thành hàng dọc chờ sẵn ở đó. Vũ Uy giảm tốc độ rồi dừng lại cạnh chiếc xe màu đen ở giữa và hạ cửa kính xe xuống. Cánh cửa kính của chiếc xe kia cũng từ từ hạ dần, gương mặt của một người thanh niên hiện ra với nụ cười nửa miệng mê hoặc nhưng ẩn chứa sự ma mãnh. Anh ta khá trẻ, khuôn mặt cân đối với làn da trắng trẻo như con gái, đường nét hài hòa thanh tú, thoạt trông rất non đời. Thế nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén như lưỡi kiếm.
_ Vũ Uy, anh bay đến đây sao mà nhanh vậy? Quả nhiên vẫn phong độ như ngày nào.
_ Đừng đùa nữa. Mau dẫn đường đi. – Vũ Uy cau mày khó chịu, giọng nói lộ rõ vẻ không vui.
_ Ok ok, anh vẫn chẳng thay đổi chút nào. – Người thanh niên đó vẫn không thay đổi giọng điệu cười cợt, giơ hai tay lên trời vẻ đầu hàng.
Rồi anh ta ra hiệu cho lái xe bắt đầu lên đường. Những chiếc xe kia nối đuôi theo sau. Vũ Uy cũng bắt đầu bám sát tốc độ của họ. Lúc này Hải Đăng mới lên tiếng hỏi.
_ Cậu ta là ai?
_ Xích Long. – Vũ Uy chỉ buông một câu gọn lỏn nhưng lại khiến Hải Đăng không khỏi kinh hoàng.
Xích Long là một nhân vật khét tiếng trong thế giới ngầm, không ai là không biết đến tên tuổi của hắn. Hắn đứng đầu một băng đảng xã hội đen lấy tên là Xích Huyết Đoàn, hoạt động rất lớn mạnh, địa bàn bánh trướng hơn một nửa đất nước. Những truyền kỳ về Xích Long có rất nhiều nhưng ko biết đâu là thật, đâu là giả. Vì thế càng làm thân thế của hắn trở nên kỳ bí, ai cũng phải nể sợ và kiêng dè.
Hải Đăng chỉ không ngờ Xích Long lại còn trẻ đến thế, cùng lắm chỉ bằng tuổi anh. Nhìn hắn giống một tài tử phong trần hay một cậu ấm trói gà không chặt hơn là một tên trùm xã hội đen. Vũ Uy thấy vẻ ngạc nhiên của Hải Đăng thì nhếch mép cười cợt.
_ Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Hắn ta là một kẻ đáng gờm đấy.
_ Có điều tôi không hiểu, tại sao ngài Phạm Tùng lại nhờ anh liên hệ với xã hội đen giúp đỡ mà không báo cho cảnh sát? – Hải Đăng bắt đầu đặt ra những nghi vấn giữ mãi trong đầu.
_ Cậu thật ngây thơ quá đấy. Cậu nghĩ cảnh sát có thể lần ra manh mối chỉ trong thời gian ngắn như thế này sao? Có những thứ ở trong bóng tối, chỉ có bóng tối mới tìm ra. – Vũ Uy thản nhiên trả lời.
Hải Đăng không hỏi thêm gì nữa. Anh vẫn còn khá non nớt so với họ, so với người đàn ông tên Vũ Uy này. Nhưng anh nhất định sẽ không chịu thua kém, sẽ phải mạnh mẽ hơn nữa để có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho Tuệ Anh, nhất định anh sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc khi tất cả chuyện này qua đi.
Sáu chiếc xe đi qua một thị trấn nhỏ vắng vẻ, hai bên đường là những ngôi nhà mái ngói lụp xụp thưa thớt cùng những rặng cây im lìm trong bóng tối. Từ đây có thể nghe thấy tiếng sóng biển từ xa dội tới ngày một gần. Cuối cùng, họ dừng lại dưới chân một mỏm núi tại một vùng biển vô danh không bóng người. Đằng xa là mặt biển đen ngòm với từng đợt sóng lớn dội thẳng vào vách đá dựng đứng nghe ầm ầm như tiếng sấm rền vang.
Cửa xe bật mở, Xích Long và thuộc hạ xuống xe. Lúc này mới có thể nhìn thấy rõ rệt dáng người của anh ta. Xích Long cũng rất cao lớn không thua gì Vũ Uy và Hải Đăng. Có điều, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài khuy lộ rõ vùng ngực bằng phẳng nhưng săn chắc. Một bên tai xỏ mấy chiếc khuyên bạc sáng loáng, cánh mũi cũng xỏ một viên kim cương đậm chất dân chơi. Mái tóc màu xanh rêu bồng bềnh lãng tử, dáng vẻ vô cùng phong trần pha chút kiêu kỳ, bất cần đời.
Ngay sau đó, khoảng hai mươi người mặc đồ đen chỉnh tề bắt đầu mở cốp xe lấy ra cả một đống vũ khí, nào là gậy sắt, dùi cui, đao, mã tấu, thậm chí có cả súng. Xích Long nhìn Vũ Uy nói, giọng điệu đã nghiêm túc hơn trước.
_ Từ đây chúng ta phải leo bộ. Nếu đi nhanh mất tầm 30 phút. Có lẽ sẽ có ẩu đả, anh nên chuẩn bị tinh thần thì hơn.
Dứt lời, anh đưa cho Vũ Uy một khẩu súng ngắn và một cây gậy sắt dài hai mét. Sau đó, ánh mắt dừng lại trên người Hải Đăng, nhếch môi hỏi.
_ Cậu biết đánh nhau chứ?
_ Tất nhiên tôi biết. – Hải Đăng hơi khó chịu khi đối diện với ánh mắt dò xét của Xích Long. Cái gương mặt non choẹt mà tỏ ra nguy hiểm thật đáng ghét.
_ Ok, vậy cậu tự chọn vũ khí cho mình đi. Nhớ đừng để bị thương quá nặng.
Xích Long lại gần, vỗ vai Hải Đăng buông một câu bông đùa rồi đi thẳng vào trong mỏm núi, thoắt cái đã biến mất sau rặng cây. Vũ Uy và những người khác cũng không chờ đợi thêm một giây nào, cùng nhau lao theo. Hải Đăng sau một giây tần ngần, anh vớ đại một cây gậy sắt rồi khẩn trương nối gót. Tại sao tình hình lại trở nên nghiêm trọng thế này? Ẩu đả giữa xã hội đen chắc chắn không tránh khỏi đổ máu. Tuệ Anh đang ở giữa đám người lòng lang dạ sói này, nghĩ thôi mà anh đã bứt rứt không yên.
oOo
« Mình đang ở đâu ? »
Tuệ Anh tự hỏi. Trong tâm thức bây giờ chỉ thấy một màn tối đen như mực. Cả cơ thể của cô nặng như trì, toàn thân rã rời. Nhưng cô vẫn cảm nhận được từng đợt gió mang mùi vị mặn nồng đặc trưng của biển xông vào khứu giác, cả tiếng sóng vỗ dập dìu bên tai nữa. Cô đang ở gần biển ư? Những làn gió ve vuốt gương mặt khiến Tuệ Anh dần tỉnh lại, cô cố hé mở bờ mi trĩu nặng.
« Sao lại tối thế này? Đây là đâu? » Cô bắt đầu ngửi thấy một mùi ẩm thấp rất khó chịu, nó khiến cô phải nhíu mày.
Tuệ Anh thử cử động cơ thể, nhưng cảm giác đau nhói toàn thân dồn dập kéo tới như từng đợt sóng ngầm liên tiếp khiến đầu óc choáng váng. Cô cắn răng chịu đựng cơn đau, mệt mỏi đưa mắt quan sát xung quanh, tất cả chỉ là một màn tối u ám. Khi mắt bắt đầu dần quen với bóng tối, Tuệ Anh có thể nhìn rõ hơn một chút.
Đây hình như là một căn nhà hoang, bởi vì mùi ẩm mốc bốc lên rất nồng nặc. Có một khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ, các ô kính đã không còn, chỉ sót lại một vài mảng nhô lên nhọn hoắt trên thành cửa sổ nham nhở, các mảnh kính vỡ còn lại rơi vương vãi trên sàn nhà bị bụi đất phủ kín dày đặc.
« Tại sao cô lại ở đây? » Tuệ Anh mơ hồ nhớ lại, hình ảnh của Lila và người ấy kéo về, cả ánh mắt và những cử chỉ dịu dàng của anh nữa. Trước khi cô ngất đi, rõ ràng là đang trong khu rừng kia mà. Vũ Uy còn hứa rằng nhất định sẽ quay trở lại đón cô.
Bỗng Tuệ Anh sực tỉnh khi phát hiện ra chân và tay mình đang bị trói chặt, còn miệng thì bị dán băng keo. Cô bắt đầu hoảng loạn. Cô bị bắt cóc sao ? Ai đã làm chuyện này ?
Mặc dù đang rơi vào tình trạng vô cùng rối loạn nhưng cô cố gắng trấn an bản thân rằng hãy bình tĩnh. Chỉ khi bình tĩnh mới có thể tìm ra biện pháp giải quyết thỏa đáng. Nếu như với một cô gái bình thường, chắc chắn sẽ chỉ biết tuyệt vọng chờ người khác đến cứu. Nhưng Tuệ Anh không như vậy. Từ nhỏ cô đã trải qua nhiều chuyện chẳng mấy ai nghĩ tới, trải qua biết bao hoàn cảnh tang thương trong cuộc sống nên dần dà cũng hình thành sự bản lĩnh hơn người. Chính cảnh khổ sẽ tôi luyện cho con người ý chí sắt đá và kinh nghiệm đối mặt với những thử thách gian truân.
Tuệ Anh cố gắng xê dịch người lại gần những mảnh kính vỡ trên sàn. Trước tiên phải cởi trói được đã rồi mới tính cách đào thoát. Cô dùng chân gạt một mảnh thủy tinh lên vị trí đôi tay bị trói sau lưng một cách chậm rãi và cẩn thận, rồi dùng ngón tay gắp nó lên. Sau khi xác định được vị trí sợi dây thừng, cô bắt đầu chà sát. Tuệ Anh cắn chặt răng mà dồn sức vào mảnh thủy tinh, đôi khi trật nhịp bị cứa cả vào tay. Nhưng ở những tình thế nguy cấp, con người ta thường tạm thời không cảm thấy đau đớn nơi da thịt.
Một khoảng thời gian sau, đôi tay của Tuệ Anh được giải phóng. Cô giật miếng băng keo trên miệng xuống và nhanh chóng cởi trói cho đôi chân. Lúc đứng dậy định bước đi thì sự nhức nhối nơi cổ chân khiến Tuệ Anh suýt kêu lên. Cô đã quên mất rằng chân mình bị chấn thương. Thật nguy hiểm! Trong tình huống này, đôi chân là quan trọng nhất, nếu bị thương thì không thể chạy xa được. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, còn hơn là ở đây chờ chết, cô cắn răng lết từng bước nặng nề về phía cửa.
Thế nhưng Tuệ Anh vừa đi được vài bước thì cánh cửa bật mở, hai dáng người đàn ông xuất hiện.
/44
|