You Are My Soulmate

Chương 21: Tuyệt vọng

/44


Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng

Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông

Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng

Em là tôi và tôi cũng là em

Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo

Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm

Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ

Tôi là ai mà còn trần gian thế

Tôi là ai, là ai, là ai ?

Mà yêu quá đời này

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng

Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng

Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng

Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh

Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ

Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu đêm.

__________

« Anh đã nói sẽ quay lại vì em. Tại sao anh không quay lại? Làm ơn, cứu em.. »

Vũ Uy chợt khựng lại. Anh đưa mắt nhìn về phía căn nhà hoang sơ nhỏ bé đằng xa kia, nỗi bất an ập đến như con sóng xô bờ đá dữ dội ngoài khơi, gào thét không ngừng. Tại sao lại như vậy? Anh không thể dập tắt được sự khắc khoải không yên đang dần tích tụ trong lòng, không thể ngăn được ý nghĩ Tuệ Anh đang gặp nguy hiểm.

_ Vũ Uy, coi chừng đằng sau!

Tiếng thét của Xích Long vang lên cảnh báo khiến Vũ Uy giật mình quay lại, trước mắt là lưỡi sắc bén của thanh mã tấu vung lên và đang chuẩn bị hạ xuống người anh. Trên chiến trường, chỉ cần một giây lơ là cũng đủ để mất mạng. Vì quá bất ngờ, Vũ Uy không kịp phản ứng lại đòn đánh lén, đúng lúc đó một bóng người lao tới đỡ nhát dao chí mạng cho anh, tiếng kim loại va đập vào nhau vang lên chói tai, mạnh đến mức tóe lửa.

Vũ Uy hơi bất ngờ, vì đó là Hải Đăng – người đáng lý ra phải rất căm hận anh.

Ngay sau đó, cơ thể tên đánh lén lập tức bị chém làm đôi, máu bắn ra tung tóe. Nguyên tắc của thế giới ngầm là vậy, có thể ví như xã hội của loài sói, không có sự khoan nhượng, chỉ có chiến đấu không ngừng để sinh tồn. Ta không giết ngươi, ngươi sẽ giết ta. Xích Long chính là kẻ không hề mảy may biết đến sự khoang nhượng.

Quen biết Xích Long bấy lâu nay, Vũ Uy đã không còn lạ với cách hành xử không chút dung tình của anh ta. Nhưng Hải Đăng thì khác, anh hoàn toàn bị sốc trước việc giết người như ngóe của kẻ đang đứng trước mặt mình. Người hắn dính đầy máu của những tên xấu số kia, thế nhưng gương mặt lại bình thản đến khó tin.

_ Tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy? – Anh tức giận hét lớn.

Xích Long không nói gì, chỉ nhếch mép một cái rồi lại tiếp tục vung đao chém giết, dường như chẳng hề để ý đến sự ngỡ ngàng và bất bình của Hải Đăng. Chính vì vậy mà anh không để ý rằng có kẻ thừa cơ hội đó định đâm lén anh, nhưng sau một tiếng bốp vang lên chát chúa, tên đó đã nằm gục hẳn dưới đất.

_ Coi như không ai nợ ai. – Vũ Uy buông một câu gọn lỏn, lạnh lùng nhìn Hải Đăng rồi xoay người bỏ đi. Anh chẳng quan tâm lý do cậu ta làm vậy, chỉ là anh không thích mắc nợ ai.

Hải Đăng khẽ liếc mắt nhìn về bóng dáng cao lớn của Vũ Uy, anh ta đang vung gậy đàn áp những tên của tổ chức Trụ Thiên dạt sang hai bên, dần tiến về phía căn nhà hoang. Lập tức anh hiểu hành động đó, vội vã tiến theo hướng của Vũ Uy nhưng gặp phải trở ngại liên tiếp. Vì Hải Đăng hạ thủ lưu tình chứ không tàn nhẫn như Xích Long và dứt khoát như Vũ Uy, nên anh khá vất vả đối phó với bọn lâu la chỉ biết điên cuồng lao đến như những con thiêu thân.

Vũ Uy ngang tàng tiến thẳng về căn nhà, đánh những kẻ cản đường tan tác không chút nương tay. Cách xa trung tâm của cuộc chiến được một đoạn, chướng ngại vật cũng dần thưa thớt. Bây giờ trước mặt anh là một đám những tên to con, mặt mày dữ tợn. Có điều gương mặt chúng đã trở nên thất sắc, cầm vũ khí nhưng thái độ dè chừng, không dám xông vào ngay, thậm chí tay còn hơi run run. Chúng chưa bao giờ đụng độ một kẻ có thần thái anh dũng và khí thế cao ngút trời như thế này. Còn chưa kể thân thủ bất phàm, chỉ cần một cái vung tay đúng chỗ hiểm, đối phương lập tức gục ngã. Thao tác nhanh như chớp, gọn gàng, dứt khoát không lộ một sơ hở dù là nhỏ nhất.

Chúng đưa mắt nhìn nhau e ngại, rồi cả lũ ra hiệu đồng loạt xông vào, đánh hội đồng may ra còn có cửa sống. Thế nhưng may mắn đã không mỉm cười với chúng. Chỉ vài cái lách người và vài động tác, trong chớp mắt cơ thể bọn chúng đã ngổn ngang dưới đất, bất tỉnh nhân sự.

Dẹp được vật cản đường, ánh mắt Vũ Uy từ lạnh lẽo ngay lập tức chuyển sang lo lắng, bồn chồn. Anh vội vã di chuyển thật nhanh về căn nhà cũ nát, nơi Tuệ Anh đang bị giam ***. Tiếng hét thất thanh của cô ấy ban nãy như đầu kim nhọn hoắt chích vào tim anh, đau nhói. Trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh cuối cùng của cô, như ngọn nến leo lắt khiến anh sợ hãi.

Bỗng nhiên một bóng dáng mảnh mai yếu ớt lọt vào tròng mắt màu hổ phách của Vũ Uy, nhưng sự vui mừng chưa kịp định hình đã dập tắt ngay tức khắc.

Người con gái đứng thất thần đằng kia như một bông hoa vừa bị vùi dập đến tàn tạ, héo hon. Cả thân hình nhuốm máu tựa cánh hoa đỏ thẫm đang run rẩy lạc giữa đất trời, phất phơ vô định. Gương mặt Tuệ Anh lúc này nhợt nhạt, tiều tụy đến thương tâm. Hai bàn tay giữ rịt lấy chiếc áo sơ mi rách bươm, ôm lấy cả cơ thể rung lên bần bật, có cảm giác như cô đang gồng mình kìm nén cơn hoảng loạn trong lòng. Nhất là đôi mắt bình thường vẫn luôn trong lành, phẳng lặng như mặt nước mùa thu, nay đã trở nên u tối, ánh sáng long lanh nơi đáy mắt đã không còn. Thứ duy nhất mà Vũ Uy cảm nhận được trong đôi mắt đó là tuyệt vọng.

Có vẻ cô ấy không nhìn thấy anh, mắt chăm chăm hướng về nơi hỗn chiến đằng kia.

Những đợt sóng lòng lại cuộn trào. Không hiểu sao anh lại có thể cảm nhận được sự đau thương đến tan nát cõi lòng khi nhìn vào đôi mắt của Tuệ Anh. Tưởng như chính bản thân mình cũng đang chịu đựng nỗi thống khổ chồng chất ấy. Một dự cảm chẳng lành trỗi dậy, Vũ Uy vội vã lao thật nhanh tới chỗ Tuệ Anh đang đứng. Lúc này, anh chỉ muốn đến bên cô, giữ thật chặt thân hình mong manh kia, tựa như chỉ một cái chớp mắt là tan biến.

Chợt Tuệ Anh quay đầu bỏ chạy. Nhìn bóng dáng yếu ớt mệt nhoài gắng gượng bước đi, anh không khỏi xót xa và lo lắng, vội vàng đuổi theo.

oOo

Người ta nói, cuộc sống là muôn trùng bể khổ. Điều đó thật chẳng sai. Con người từ khi chào đời luôn bắt đầu bằng tiếng khóc. Phải chăng đó chính là dấu hiệu? Giọt nước mắt nương theo vào đời, kết tủa thành những nỗi ưu phiền. Đời người chỉ như ánh sao băng lóe lên rồi vụt tắt. Cả cuộc đời ngắn ngủi là hành trình kiếm tìm hạnh phúc. Nhưng than ôi! Để đạt được hạnh phúc, số phận cũng tìm cách hành hạ, giày xéo ta đến trày vi tróc vảy. Đằng sau nụ cười, lượng nước mắt từ khi sinh ra trên cõi đời này có lẽ cũng đủ trở thành một đại dương sâu thẳm, còn hạnh phúc thì chưa chắc đã trọn vẹn.

Hạnh phúc là gì? Nếu trên đời còn có thứ gọi là hạnh phúc, vậy tại sao Tuệ Anh không cảm thấy nó? Tất cả những gì thuộc về cô trên cõi đời này chỉ là những nỗi bi thương, thống khổ và những giọt nước mắt mặn chát. Cô vẫn luôn tin rằng cuộc đời vốn công bằng, chỉ cần kiên cường vượt qua mọi thử thách, nó sẽ mỉm cười với cô. Nhưng hình như cô đã sai rồi. Dù có vùng vẫy thế nào, có mạnh mẽ thế nào, đổi lại chỉ có sự tuyệt vọng. Giờ phút này, chẳng còn niềm tin, cũng chẳng còn hy vọng tồn tại.

Một khi con người ta đã mất đi niềm tin và hy vọng vào cuộc sống, khi ấy, bóng tối của tuyệt vọng sẽ dần chiếm hữu và ăn mòn tâm hồn.

Phải, cô đã tuyệt vọng rồi. Số phận ơi, ta đầu hàng ngươi..

Thế giới không đồng đều, sự đau đớn như bánh răng của số phận, cắm chặt vào tim.

Cô đã từng sống với những ám ảnh trong đầu, đã từng đối mặt với ác mộng hằng đêm. Cô đơn và trống rỗng. Lúc nào cũng nhớ về quá khứ, dường như không thể bước tiếp được nữa. Nhưng cô vẫn luôn hy vọng rằng, hẳn phải có điều gì đó ở ngoài kia có thể cứu vớt linh hồn của mình. Cô cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu, một tia sáng giúp bản thân vượt qua màn đêm bủa vây quanh mình bấy lâu nay. Vậy mà, cuộc sống như hũ nút tăm tối, càng tìm lại càng vô vọng.

Tuệ Anh lê lết những bước chân nặng trịch hoang mang, mệt nhoài gieo mình vào khoảng không vô định. Cô muốn bỏ lại đằng sau những nỗi đau ê chề. Hiện thực tại sao lại khốc liệt đến thế? Nó đập tan mọi ánh sáng nhỏ nhoi trong tâm hồn, không để cho cô một lối thoát.

Từng đợt gió thốc vào người Tuệ Anh đau điếng, cơ thể đã rã rời, bước chân liêu xiêu như chiếc lá vàng rơi dật dờ. Thế nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì so với những tổn thương trong tâm hồn. Cả cuộc đời cô tựa như tấm gương đã rạn nứt chông chênh, chỉ cần một lực đẩy là rơi xuống vỡ tan tành.

Ước gì, có thể hóa thành cát bụi vô tri. Ước gì, có thể kết liễu cuộc đời đầy rẫy bất công này. Sống làm gì khi bước chân đã mỏi mệt, chẳng còn vương vấn thế gian nữa.

Trời dần tảng sáng, phía xa cuối đường chân trời, một tia sáng yếu ớt le lói hiện ra xua tan bức màn tối tăm lạnh lẽo. Thần trí Tuệ Anh giờ đây đang rất hỗn loạn, hoàn toàn không tỉnh táo. Cô không rõ mình đang mê hay tỉnh, có điều sau những gì diễn ra, cô mặc định rằng mình đang trong một cơn ác mộng. Có điều cơn ác mộng này thật và đau đớn hơn rất nhiều những lần trước. Vậy nên khi thấy ánh sáng phía đằng xa, cô vui mừng hối hả đuổi theo nó, có lẽ nó sẽ dẫn cô đến một nơi bình yên, không còn khổ đau chăng?

A..

Vực thẳm..

Hóa ra nó dẫn cô đến một mỏm đá cheo leo, phía dưới là vực thẳm với những con sóng cuồn cuộn thi nhau dội vào vách đá như muốn nuốt chửng cô. Tuệ Anh cười nhạt nhòa, đây là dấu hiệu ư? Đây là cách duy nhất để giải thoát cho cuộc đời cô sao?

Một giọt buồn rơi rớt..

« Mẹ ơi, trên đời này có tồn tại thiên đường và địa ngục không? Dù là địa ngục, có lẽ không khổ sở như thế này đâu, phải không mẹ? »

« Ba, con xin lỗi. Kiếp sau con vẫn muốn được làm con gái của ba. »

« Quyên, Đăng, dì Tịnh Yên, Lila.. Mọi người hãy sống thật tốt. »

Từng người từng người hiện ra trong tâm trí của Tuệ Anh, họ là những người bước vào cuộc đời cô, là những người mà cô yêu quý và trân trọng. Là cô có lỗi với họ, là cô yếu đuối, không đủ dũng khí để tiếp tục sống mà đối mặt với những ám ảnh trong quá khứ lẫn hiện tại. Cô muốn khép lại cuộc đời mình ở khoảnh khắc này, suy cho cùng, cả đời người viết gọn trên trang giấy trắng, chỉ chờ cho gió thổi tung.

Người cuối cùng Tuệ Anh nghĩ đến là anh. Đặt tay lên bờ ngực trái, con tim vẫn đập mạnh mẽ mỗi khi nhắc tên anh. Liệu khi biết rằng cô không còn trên đời này nữa, anh có rơi lệ vì cô? Có nhớ về cô dù chỉ một chút, dù chỉ để nhớ rằng cô đã từng tồn tại? Thật chua xót biết bao.

Có lẽ, điều cô hối tiếc nhất chính là yêu mà không dám nói, không thể bày tỏ nỗi lòng mình tới người ấy.

Tuệ Anh khẽ nhắm đôi hàng mi, bình yên đang chờ cô ở phía trước.

_ Tuệ Anh! Dừng lại!

Tiếng gọi giật lại phía sau lưng khiến cô bàng hoàng mở mắt, dường như không tin vào chính tai mình nữa.

Có phải không? Là giọng nói quen thuộc của anh đang gọi tên cô, một lần nữa. Nếu đây là cơn ác mộng tàn ác nhất, thì cũng là giấc mơ hạnh phúc nhất. Phải, hạnh phúc cũng chỉ nhỏ nhoi thế này thôi, khi người ta yêu khẽ gọi tên ta.

Tuệ Anh chậm rãi quay đầu lại nhìn, lòng cô muốn xác nhận là thật hay chỉ là ảo giác. Hơn nữa, cô cũng mong nhìn thấy anh lần cuối, có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa rồi.

Gương mặt anh tuấn của Vũ Uy hiện ra in vào sâu trong tâm khảm của cô, thật gần gũi. Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp cũng đang nhìn cô, hoàn toàn không còn sự lạnh nhạt ơ hờ, thay vào đó là vẻ lo lắng đầy quan tâm. Giấc mơ này thật tuyệt! Thoáng chốc đôi mắt Tuệ Anh đã phủ một lớp sương mờ ảo.

_ Anh đã quay lại? – Cô nghẹn ngào.

_ Xin lỗi, tôi tới trễ, để em phải chịu khổ rồi.

Vũ Uy nhìn người con gái trước mặt, nỗi đau xót như mảnh thủy tinh chà sát vào trái tim nơi lồng ngực, quặn thắt. Gần thế này mới thấy rõ dáng vẻ xác xơ, tiêu điều của cô ấy. Hơn nữa, trên làn da trắng nõn tái nhợt vẫn còn hằn lên những dấu vết bầm tím. Trong lòng anh không nguôi trách cứ bản thân mình.

_ Không sao. Cảm ơn đã đến vì em. – Tuệ Anh nở một nụ cười mãn nguyện.

Nhưng nụ cười phức tạp đó khiến Vũ Uy cảm thấy vô cùng bất an. Nó mang vẻ hạnh phúc yên bình, nhưng cũng thật u buồn, bi ai. Cứ như đây là thứ cuối cùng mà cô ấy muốn để lại. Tim anh đập loạn lên từng hồi, nóng ran như bị lửa thiêu đốt. Tại sao? Anh đang có một linh cảm thật tệ.

_ Tuệ Anh, em định làm gì ? – Anh hốt hoảng dợm bước tiến lên thì..

_ Em muốn được giải thoát.

Trước sự bàng hoàng của Vũ Uy, Tuệ Anh nghiêng mình, thả cơ thể rơi tự do như cánh diều phiêu dật giữa không trung. Giọt nước mắt theo đà rớt ra khỏi khóe mắt, hòa vào bầu khí quyển, long lanh tựa những hạt sương đêm. Hy vọng đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng trong đời cô.

« Nếu có kiếp sau, em nguyện làm lá cỏ, ngày ngày mong ngóng cơn mưa tới, tưới ướt hồn xác xơ. »

/44

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status