Vũ Uy về tới biệt thự của mình, đây là chỗ ở chính của anh.
Nơi này được thiết kế khá đơn giản, tiện nghi và gọn gàng. Biệt thự có hai tầng. Tầng một bao gồm phòng khách thông với phòng bếp được phân bố không gian hợp lý, đằng sau phòng khách là bể bơi trong nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại. Còn tầng hai là phòng ngủ chính và phòng làm việc của anh, không gian yên tĩnh và khoáng đạt tạo nên sự tập trung tuyệt đối. Những bức tường kính bao quanh căn nhà mở ra sự thoáng đãng, đón ánh sáng một cách tự nhiên nhất, từ đây có thể ngắm ra khu vườn bên ngoài.
Còn « Biệt thự mùa hè » là nơi ở của những người mang huyết thống chính thức của gia tộc. Nghĩ đến những người đó, đáy mắt Vũ Uy lóe lên những tia khinh miệt.
Anh mệt mỏi ném chiếc áo vest qua một bên và đi tới quầy bar rót một ly rượu. Ngồi xuống chiếc sofa giữa phòng, nhấm nháp từng ngụm rượu cay nồng tan vào vị giác, anh nghĩ đến cô gái tên Tuệ Anh kia.
Ban đầu, Vũ Uy chỉ muốn lợi dụng, có điều cô ta không phải loại bình hoa di động. Trước sự đe dọa của anh mà vẫn giữ được dáng vẻ an nhiên bình tĩnh, quả thật khó xem thường. Tuệ Anh rất nhạy bén và thông minh. Nhưng anh không thích những phụ nữ quá thông minh. Phàm những phụ nữ quá thông minh luôn có tham vọng khó lường, luôn suy tính thiệt hơn và ham mê quyền lực.
Có điều cô gái này không như thế, anh không đọc ra được những thứ đó trong đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ thu kia. Nó quá phẳng lặng, phẳng lặng đến độ khó dò. Nghĩ đến đây, anh cầm điện thoại di động lên và bấm một dãy số.
_ Trung, điều tra cụ thể về thân thế của Hạ Tuệ Anh cho tôi. Từ nhỏ tới lớn không được bỏ sót một chi tiết.
Dù sao cũng phải cẩn trọng. « Tri nhân , tri diện , bất tri tâm » – Vũ Uy thầm nghĩ.
Rồi anh đi về phòng làm việc, có một số công văn cần phải giải quyết. Bước tới cạnh bàn, ánh mắt anh dừng lại trên một khung ảnh nhỏ. Trong ảnh là một người phụ nữ phương Tây xinh đẹp với đôi mắt màu hổ phách dịu dàng, đang nở nụ cười rạng rỡ thu hút. Bên cạnh cô là một cậu bé có gương mặt bầu bĩnh ngây thơ, đôi mắt giống hệt người phụ nữ nhưng đầy nét tinh nghịch, trong sáng của trẻ thơ. Vũ Uy cầm bức ảnh lên ngắm nghía, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo giờ đây trở nên nhu hòa hơn.
Miết ngón tay trên gương mặt người phụ nữ qua lớp kính mỏng manh, bất giác anh nhớ đến cô gái có nụ cười tỏa nắng ngày hôm nay.
Lần đầu anh gặp Thục Quyên là ở trường đại học, ngay buổi lễ đón chào tân sinh viên. Vũ Uy rất ít khi đến trường để tránh những cái nhìn tò mò và sự chú ý của mọi người. Không có nhiều người trong trường biết thân thế thực sự của anh, và anh cũng chẳng có bạn. Anh không cần bạn. Với anh nên lược bớt những mối quan hệ không cần thiết càng nhiều càng tốt.
Chỉ duy một lần, anh đến trường để chuẩn bị nộp bài bảo vệ luận án tốt nghiệp, đúng lúc lễ khai giảng tân sinh viên đang diễn ra. Đi ngang qua hội trường, bóng dáng một cô gái đứng tại bục phát biểu trên sân khấu đập vào mắt anh. Cô gái xinh đẹp có nụ cười rực rỡ như ánh bình minh chói lòa, chiếu thẳng vào đôi mắt màu hổ phách đang ngỡ ngàng của anh, chiếu thẳng vào tâm hồn anh, gợi về một bóng hình quen thuộc mà anh vẫn luôn tìm kiếm trong những kỷ niệm xưa cũ. Lần đầu tiên, Vũ Uy nhìn một cô gái không chớp mắt.
Từ đó, anh ngầm quan sát cô gái này. Anh biết được rằng cô chính là thiên kim tiểu thư danh giá của tập đoàn SCJ, Đỗ Thục Quyên. Không như những cô nàng nhà giàu kênh kiệu khác, Thục Quyên xinh đẹp nhưng thân thiện, dễ gần. Cô tích cực tham gia các hoạt động của đoàn trường, các hoạt động từ thiện… và có vẻ như cô rất thích thú. Vì cô cứ cười suốt. Lúc nào nụ cười ấy cũng thường trực trên cánh môi hồng xinh như hoa kia, khiến mọi người yêu mến.
Vũ Uy cho rằng chỉ có Thục Quyên mới xứng đáng là người phụ nữ bên cạnh mình.
Nhưng anh cũng biết rằng cô gái đó là hoa đã có chủ. Người yêu của Thục Quyên là Hoàng Hải Đăng, chàng trai nổi tiếng nhất của trường. Tuy anh không chấp nhận được việc cô gái mình yêu thích thuộc về kẻ khác, nhưng lúc đó, anh chưa thể tiếp nhận bất cứ mối quan hệ nào. Bởi vì anh đang vướng vào cuộc tranh chấp đầy mưu mô và thủ đoạn của gia tộc. Anh chưa có khả năng bảo vệ những người quan trọng bên cạnh anh một cách tuyệt đối. Thế là anh chờ đợi, chờ ngày có thể nắm chắc quyền lực tối thượng trong tay.
Và cuộc đời đúng là một vòng tròn luẩn quẩn.
Phải kể đến kẻ tên Hải Đăng này. Ngay sau đó, anh phát hiện ra cậu ta lại là con trai tổng giám đốc Hoàng Tư Hà của tập đoàn Nhật Hoàng. Mà Hoàng Tư Hà, người này anh không thể bỏ qua, kể cả con của hắn. Anh chờ cái ngày sụp đổ của hắn từ lâu lắm rồi. Và thời cơ cũng đã đến, anh lập tức lên kế hoạch khiến Thục Quyên thuộc về anh, đồng thời triệt hạ Nhật Hoàng.
« Một mũi tên trúng hai đích »
Bước đệm đầu tiên chính là Hạ Tuệ Anh, người bạn thân duy nhất mà Thục Quyên tin tưởng và yêu mến.
oOo
_ Thưa tổng giám đốc, đây là toàn bộ hồ sơ về cô Hạ Tuệ Anh. Xin mời ngài xem qua. – Đình Trung cung kính đưa cho Vũ Uy xấp hồ sơ trong tay mình.
Vũ Uy ngồi ung dung trước bàn làm việc, lật giở từng trang. Đột nhiên, trong đôi mắt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó cặp lông mày nhíu lại.
_ Tất cả đều chính xác chứ ?
_ Thưa, tất cả đều là thông tin chính xác. Cô Hạ Tuệ Anh được ngài chủ tịch Phạm Tùng của tập đoàn Hoàn Dương chuộc về từ một nhà chứa ở Quảng Châu, Trung Quốc năm mười bốn tuổi. Sau đó, toàn bộ chi phí học tập, ăn ở và sinh hoạt của cô Tuệ Anh được ngài Phạm Tùng bí mật chu cấp. Thỉnh thoảng, hai người đó cũng hay bí mật gặp nhau. Đây là một số hình ảnh mà thám tử chụp được.
Vũ Uy xem đến những bức ảnh đính kèm trong tập hồ sơ, không khỏi bất ngờ. Trong các bức hình này là một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ. Vũ Uy nhận ra người đàn ông này chính là Phạm Tùng, chủ tịch của tập đoàn Hoàn Dương đang có mối quan hệ mật thiết với Hoàn Vũ. Còn cô gái này chính là Tuệ Anh. Những bức hình được chụp ở nhiều địa điểm khác nhau, cử chỉ của hai nhân vật trong hình cũng rất thân mật. Đặc biệt hơn cả là một bức chụp Tuệ Anh khoác tay Phạm Tùng vào nhà của cô.
_ Căn nhà này cũng là của Phạm Tùng mua cho cô ta ?
_ Đúng vậy.
_ Còn trước năm mười bốn tuổi ?
_ Hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì.
Vũ Uy nhíu mày, sau đó lại cười khẩy. Mười bốn tuổi được chuộc khỏi nhà chứa thì trước đó như thế nào chẳng phải rõ như ban ngày sao. Anh ném chúng sang một bên, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn suy nghĩ, rồi đột ngột hỏi.
_ Việc đấu thầu lô đất G thế nào rồi ?
_ Ngài yên tâm, tất cả đã đâu vào đấy.
_ Tốt. Phải đảm bảo con cá mắc câu, hiểu không ?
_ Tôi hiểu, thưa tổng giám đốc.
_ Được rồi. Cậu đi ra đi. – Vũ Uy ra hiệu. Đình Trung cúi chào rồi đi ra.
Ngồi trong phòng, anh xem lại đống hồ sơ một lượt, ánh mắt dấy lên vẻ khinh miệt. Quả là « tri nhân, tri diện, bất tri tâm ». Từ nhỏ đã biết cách mồi chài đàn ông để đổi đời, lại là con cá lớn Phạm Tùng. Thật sự là đã đánh giá thấp cô gái này. Trong cái vỏ bọc đơn thuần vô hại lại là một tâm tính khó lường. Hóa ra dưới đôi mắt như hồ thu luôn phẳng lặng kia thực chất lại là một nhân cách hạ đẳng không hơn không kém, chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.
oOo
Sau buổi gặp gỡ với Đỗ Hào, Vũ Uy không có động tĩnh gì. Càng như vậy khiến Tuệ Anh càng lo lắng. Cô không nghĩ ra được người đàn ông này sẽ làm gì để phá vỡ mối lương duyên của Hải Đăng và Thục Quyên. Với tính cách của anh ta, tuyệt đối sẽ không trực tiếp ra mặt xen vào giữa họ. Lợi dụng mối quan hệ với bác Hào để lấy lòng Thục Quyên ư? Anh ta không phải hạng người này. Vũ Uy có vẻ là kiểu đàn ông thích chinh phục và chiến đấu, suy nghĩ thâm sâu.
Cô thở dài. Từ khi nào cô hiểu rõ tính cách người này đến vậy? Có điều càng hiểu, cô lại càng không thể khống chế tình cảm của mình. Mặc dù biết rằng người đàn ông này không hề để cô vào mắt anh ta dù chỉ một chút.
Tim của Tuệ Anh nhói lên. Cảm giác xót xa này không giống với khi Hải Đăng từ chối cô, mà nhức nhối dai dẳng hơn rất nhiều. Tại sao những người cô phải lòng đều đem lòng yêu bạn của cô? Nghĩ rồi lại cười, Tuệ Anh gõ đầu mình tự cảnh tỉnh. Trước cô gái hoàn mỹ như Thục Quyên, chẳng có người đàn ông nào không say mê. Vũ Uy cũng vậy, mà Hải Đăng cũng vậy.
Có điều, Vũ Uy thật sự rất khó đối phó. Cô không thể ngừng lo lắng cho Hải Đăng. Người bạn này trước giờ chưa từng đối mặt với sóng gió khắc nghiệt, cuộc đời lúc nào cũng bằng phẳng trải hoa hồng. Hải Đăng tuyệt đối không phải là đối thủ của Vũ Uy.
Cô có nên cảnh báo cho họ về Vũ Uy không? Nhưng hiện giờ anh ta chưa có động thái gì, hành động vội vàng sẽ dẫn đến sơ suất, không những thế còn « đánh rắn động cỏ ». Trước mắt, chỉ có thể chờ đợi.
Đột nhiên di động của Tuệ Anh vang lên, nhìn vào dòng chữ hiển thị trên màn hình, cô vui mừng bắt máy.
_ Ba ! Con nghe đây !
_ Con gái, có nhớ ba không?
_ Tất nhiên rồi. Ba có khỏe không? Con nghe nói ba chuẩn bị tham gia đấu thầu lô đất G, mọi việc vẫn ổn thỏa chứ ạ?
_ Ba vẫn khỏe, cảm ơn con. Có điều ba rút khỏi vụ thầu lô đất G rồi. Nhật Hoàng sẽ thế chân. – Người mà Tuệ Anh gọi là « ba » có một giọng nói ôn tồn, trầm ấm.
Nhật Hoàng? Đây không phải là công ty của ba Hải Đăng sao? Đó là một doanh nghiệp đang dần lớn mạnh trong thời gian gần đây.
_ Tại sao ba lại rút chân khỏi vụ thầu này? – Tuệ Anh không khỏi ngạc nhiên. Nghe nói lô đất G là một dự án khá lớn.
_ Con đã bỏ thương trường nhiều năm nên không biết đó thôi. Lô đất G nhìn bề ngoài có vẻ là một món béo bở nhưng thật chất lại không phải như vậy. Nơi đó ngày xưa chính là một bệnh viện bỏ hoang thời chiến tranh đã bị giải tỏa, có lẽ đã từng có cả nghìn người chết ở đó. Mà làm ăn trên mảnh đất đầy tử khí như vậy quả thật « lợi bất cập hại ». Nhà nước cũng chỉ muốn bán tháo nó đi nên đã ếm tất cả các thông tin bất lợi. Ba có được thông tin này cũng là do có móc nối trong bộ máy nhà nước. Hơn nữa…
_ Hơn nữa sao hả ba ? – Tuệ Anh thấy ba mình ngập ngừng thì càng sốt ruột hơn.
_ Con gái, đúng là con đã không còn quan tâm đến thương trường nữa rồi. Haha.. – Người đàn ông cười lớn nhưng trong giọng cười mang một chút tiếc nuối.
_ Ba ! – Tuệ Anh có vẻ không vui.
_ Ba xin lỗi có được chưa? Ba hỏi con nhé, con đã đi qua khu đất đó lần nào chưa?
_ Con đi qua đó có mấy lần.. – Tuệ Anh nhớ lại.
_ Vậy con thử nói ấn tượng của con về nơi đó cho ba nghe xem. – Ông thản nhiên hỏi Tuệ Anh như người cha đang chơi đố chữ với cô con gái nhỏ.
_ Ưm.. – Tuệ Anh bắt đầu suy nghĩ. – Nơi đó xung quanh là khu dân cư khá sầm uất, nếu biết kinh doanh và phát triển thì cũng không phải là không thể. Nhưng mà, con vẫn cảm thấy có cái gì đó… – Cô ngẩn người một hồi rồi dường như vỡ lẽ ra điều gì đó.
_ Á! Ba, lẽ nào là nó ? – Cô kích động thốt lên.
_ Con gái ta quả là vẫn nhạy bén như ngày nào. – Người đàn ông cười vang trong điện thoại, thể hiện rõ sự vui mừng của người cha khi cô con gái trả lời trúng phóc.
Khi đi ngang qua đó, Tuệ Anh để ý có một mảnh đất cách không xa lô đất G. Tuy nhỏ hơn lô đất G rất nhiều và còn có vẻ hoang sơ, đìu hiu nhưng nếu tinh ý thì sẽ nhận ra mảnh đất đó tọa lạc ở vị trí không thể đẹp hơn. Xung quanh nó không có khu dân cư sầm uất nhưng lại có nhiều cây xanh và gần một nhánh của sông Tô Lịch. Đặc biệt, nếu nhìn kỹ trên bản đồ thành phố, mảnh đất đó là trung tâm hội tụ của chín nhánh sông như chín con rồng đang dồn về một nơi. Quả thật là « cửu long hội tụ », khí vượng vô cùng sung mãn. Chắc chắn không xa, mảnh đất này sẽ phát triển cực kì phồn thịnh và mang lại vô số lợi nhuận cho nhà đầu tư. Nếu không là kẻ thức thời sẽ không thể nhìn ra tầm ưu việt của nó. So với nó, lô đất G chỉ là một cái lợi trước mắt. Mảnh đất vô danh kia sẽ nuốt chửng lô đất G.
Đó là quy tắc « bỏ con cá nhỏ, bắt con cá lớn ».
_ Ba sẽ mua mảnh đất đó ?
_ Tất nhiên rồi con gái. Một mỏ vàng như thế làm sao có thể bỏ qua được. Có điều... – Giọng nói của ông bỗng chốc ngập ngừng.
_ Sao vậy ba ? Có vấn đề gì sao? – Tuệ Anh dè dặt hỏi.
_ Hoàn Vũ… – Sau vài giây trầm ngâm, ông nói tiếp – có vẻ như bên đó cũng đang nhắm mảnh đất này. Kể ra cái cậu thanh niên tên Vũ Uy đó quả thật là một nhân tài kinh doanh hiếm có. Tuổi còn trẻ mà đã có thể điều hành trôi chảy cả tập đoàn vững mạnh như vậy. Qua vụ việc này cho thấy cậu ta là người có khả năng nhìn xa trông rộng, nhạy bén hơn người. Cậu ta mà cạnh tranh với chúng ta sẽ không dễ đối phó đâu.
Hoàn Vũ? Vũ Uy?
Tuệ Anh có phần bất ngờ. Dạo gần đây thấy bên phòng kinh doanh và tài chính tất bật khác thường, hóa ra là vì chuyện này.
_ Vậy ba định thế nào ?
_ Con gái, hay con trở lại giúp ta đi. Có con ta không còn phải lo gì hết. Haha.. – Ngữ điệu nghiêm túc của ông đã dần chuyển sang vẻ thản nhiên.
_ Ba à, bây giờ công việc của con đang rất tốt. Con yêu thích nó. – Tuệ Anh kiên định nói.
_ Được, được. Ba tôn trọng quyết định của con. Con muốn thế nào thì cứ như vậy. – Ông gật gù nhưng giọng nói hàm chứa sự tiếc nuối.
_ Con gái, vậy bao giờ con mới đến thăm người cha già này đây ? – Ông giả bộ thở dài. - Mà ta đang nghĩ, tại sao đến tuổi này con vẫn chưa có mảnh tình vắt vai vậy? Là con chưa gặp được đối tượng ưng ý, đúng không? Ta định... Ừm..Nghe nói Tư Hà có cậu con trai ưu tú lắm thì phải. À còn Hoàn Vũ thì có cái cậu Vũ Uy nữa chứ. Con quan tâm thì để ta ra mặt đặt mối…
_ Ba! Con phải cúp máy rồi. – Nói xong Tuệ Anh dập máy không chút chần chừ.
Cứ mỗi lần gặp là y như rằng ông lại ca cẩm về chuyện tình yêu tình báo của cô. Ông thật lo xa quá rồi, cô vẫn còn trẻ mà. Nhưng ông ấy là ba cô, ngoài người mẹ xấu số của cô ra, đó là người thương yêu cô nhất. Và cô biết rõ điều đó.
Hơn nữa, cô đã gặp được người trong mộng của mình. Đôi mắt Tuệ Anh ánh lên vẻ mơ màng. Chỉ là, tình cảm này có lẽ sẽ là một kết thúc buồn cho riêng cô.
oOo
Một thời gian trôi qua, Vũ Uy không có bất kì hành động nào khác thường. Trong thời gian này, anh cùng Tuệ Anh vẫn thỉnh thoảng đến nhà Đỗ Hào. Tất nhiên Vũ Uy đến với tư cách là bạn của Tuệ Anh, đồng thời tranh thủ bàn chuyện công việc với Đỗ Hào.
Người đàn ông này chững chạc và cư xử rất có chừng mực, khiến cho người ta hài lòng. Thục Quyên cũng không ngoại lệ, hơn nữa anh ta còn là bạn của Tuệ Anh nên cô hoàn toàn tin tưởng.
Trong khuôn viên vườn hoa của nhà họ Đỗ, Thục Quyên và Tuệ Anh đi dạo dọc theo con đường nhỏ vừa ngắm cảnh vừa chuyện trò.
_ Tuệ à, anh Vũ Uy có vẻ là một người tốt đó. Mình cảm thấy cậu và anh ấy đi bên nhau rất hợp. – Thục Quyên luôn miệng líu lo như chú chim nhỏ, không khó để nhận ra ý đồ gán ghép lộ liễu của cô.
_ Cậu cảm thấy vậy à ? – Tuệ Anh nhìn cô bạn, hai bên má hơi ửng hồng.
_ Ừ! – Thục Quyên lập tức khẳng định.
_ Nhưng anh ấy và mình không có gì cả đâu. – Tuệ Anh phủ nhận.
« Người anh ấy muốn là cậu chứ không phải mình. » Đôi mắt cô rời gương mặt xinh đẹp của Thục Quyên, dán chặt xuống nền sỏi nhấp nhô.
_ Thật sao? Thế thì tiếc thật. Anh ấy là một người đàn ông tốt, lại tài giỏi nữa. – Thục Quyên tỏ vẻ tiếc nuối.
_ Quyên, nếu cậu là mình. Cậu… có phải lòng anh ta không ? – Tuệ Anh dè dặt đặt câu hỏi.
_ Đương nhiên rồi. Anh ấy ưu tú như vậy thử hỏi có cô gái nào không thích chứ. – Thục Quyên vô tư trả lời.
Câu nói này của Thục Quyên khiến Tuệ Anh cảm thấy vô cùng bất an.
_ Cậu cũng vậy ư ?
Thục Quyên sững lại trước câu hỏi bất ngờ của Tuệ Anh. Sau đó, cô đánh nhẹ vào vai bạn một cái trách móc.
_ Cậu nói nhảm cái gì vậy? Mình đã có Đăng rồi.
Tuệ Anh nhìn Thục Quyên vô tư hồn nhiên là vậy, trong lòng không khỏi cảm thán. Cô ấy không biết rõ con người của anh ta. Vũ Uy không phải người xấu, nhưng cũng không hẳn là người tốt.
Cô thở dài. Cô đang bị lợi dụng để anh tiếp cận bạn mình. Ấy vậy mà, cô lại không khống chế được cái cảm giác lâng lâng khó tả khi được gần anh thế này. Chỉ khi đến đây, cô mới có thể thấy anh cười nói, nét mặt nhu hòa khác với con người lạnh lùng thường ngày, dù sự ân cần ấy không giành cho cô.
Đến cô còn yêu anh ta tới ngây ngốc thế này huống chi là Thục Quyên vô tư, đơn thuần như trang giấy trắng. Nếu anh ta thành công… Giả dụ, anh ta thành công trong việc đẩy Hải Đăng ra xa Thục Quyên. Chắc hẳn cô ấy sẽ bị tổn thương rất nhiều, nhưng có thể, anh ta sẽ lấp vị trí của Hải Đăng và khiến cô ấy yêu anh ta như lời anh ta nói… thì sao?
« Không ! Không đâu ! » Tuệ Anh lập tức gạt bỏ suy nghĩ trong đầu. Thục Quyên và Hải Đăng xứng đôi là thế, tình yêu của họ cũng đẹp đẽ là thế, hơn nữa đã trải qua một thời gian rồi, sẽ không dễ dàng đổ vỡ đâu.
Nhưng thực tế là..
Tình yêu đẹp không có nghĩa là tình yêu bền vững. Tình yêu trải qua nhiều năm tháng, không có nghĩa là không thể đổ vỡ. Huống chi chuyện tình cảm của Hải Đăng và Thục Quyên chưa hề gặp sóng gió. Hai người họ còn quá trẻ và quá ít từng trải để cùng nhau đương đầu với những thử thách không lường trước được. Khi mà con người ta đã quá quen với sự yên bình, không phải lo sợ điều gì thì bản thân sẽ dần mất cảnh giác và trở nên yếu đuối.
_ Tuệ! Sao vậy? Sắc mặt cậu có vẻ không tốt? – Thục Quyên thấy gương mặt thất thần của Tuệ Anh, lo lắng hỏi han.
_ À không, mình không sao. – Tuệ Anh mỉm cười, lấy lại thần thái cho cô bạn bớt lo.
Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên trong không trung khiến hai cô gái giật mình ngoái nhìn lại đằng sau.
_ Hai người có nhiều chuyện để nói nhỉ ?
Vũ Uy đã đứng đó tự bao giờ. Anh đứng tựa người vào thân cây gần đó, hai tay khoanh trước ngực ung dung thư thái. Đôi mắt màu hổ phách dưới tia nắng mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người, khóe môi hơi gợn lên một đường cong quyến rũ. Hình ảnh nam tính, gợi tình đó khiến hai người con gái không khỏi ngây ngẩn. Thấy vậy, nụ cười của Vũ Uy càng trở nên tự mãn.
_ Bác gái gọi về ăn hoa quả đó. Về thôi. – Vũ Uy nói với cả hai những ánh mắt lại hướng về phía Thục Quyên. Có điều, Thục Quyên không hề nhận ra mà vô tư cao giọng nói.
_ A! Em chạy về trước giúp mẹ. Anh và Tuệ cứ thong thả mà đi nhé. Cảnh ở đây đẹp lắm.
Nói xong, Thục Quyên như chú chim nhỏ nhanh chân chạy về trước. Để lại hai người kia dở khóc dở cười. Tuệ Anh thở dài. Ánh mắt Vũ Uy nhìn Thục Quyên tràn đầy ý xuân thế kia lại khiến lòng cô hiu quạnh. Trời nắng chang chang, mà như mùa đông hiện hữu trong lòng.
Cô cất bước đi theo Vũ Uy. Anh im lặng, cũng không tỏ vẻ khó chịu trước hành động có chủ ý vừa rồi của Thục Quyên. Cô cảm thấy nghi ngờ, lên tiếng hỏi:
_ Anh đứng đó từ lúc nào ?
_ Đủ để nghe thấy vài câu hay ho. – Vu Uy thản nhiên trả lời, vẫn cứ thong dong đi về phía trước.
Vậy là không sai. Anh đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và Thục Quyên. Có lẽ, quyết tâm của anh sẽ càng được củng cố.
_ Vậy nếu như anh thành công, phải đối xử tốt với Quyên. – Giọng nói của Tuệ Anh trầm hẳn đi, mang theo chút buồn man mác, hàng mi mảnh mai khẽ cụp xuống, nhìn đăm đăm vào bóng đen của chính mình đang dịch chuyển trên nền sỏi.
Có lẽ nên để mọi sự tùy duyên.
Vũ Uy đánh mắt nhìn sang cô gái lẳng lặng đi bên cạnh mình. Cô gái này, nói câu đó có ý gì? Nhân tiện, anh kín đáo quan sát khuôn mặt có vẻ như đang chất chứa ưu tư kia. Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh chưa một lần nhìn kỹ cô. Thứ mà anh ấn tượng bởi cô chính là sự thông minh và tài năng hiếm có. Hôm nay nhìn gần thế này, quả thật dung mạo cũng không tầm thường. Vẻ đẹp của cô ta trái ngược với Thục Quyên.
Thục Quyên xinh đẹp rạng rỡ như ánh ban mai, ở cô ấy tỏa ra thứ ánh sáng thu hút và sưởi ấm những người xung quanh. Còn cô gái này có nét đẹp dung dị, hiền hòa. Toàn thân toát ra vẻ âm trầm tĩnh lặng như ánh trăng huyền ảo, ẩn chứa sự thanh cao.
Thanh cao ư? Hai từ này hình như đặt nhầm đối tượng rồi. Hoặc giả đó chỉ là vỏ bọc nhằm che đậy bản chất phóng đãng. Nhìn cô ta thế này thật chẳng nghĩ đến thân phận hạ đẳng kia. Nhớ lại những bức ảnh, anh nghĩ ngay đến bốn chữ « Giả vờ thanh cao » , thật giả tạo. Khóe môi Vũ Uy cong lên nụ cười giễu cợt.
Một làn gió thổi qua làm bay bay vài lọn tóc đen mượt mà đang thả tự nhiên trên vai của Tuệ Anh. Làn gió mang đến hương thơm thanh mát nhẹ nhàng tỏa ra từ thân hình người con gái khẽ làm tâm anh kinh động.
Chết tiệt!
Ả đàn bà này, đến hương thơm cũng biết đánh lừa dụ dỗ đàn ông.
Nơi này được thiết kế khá đơn giản, tiện nghi và gọn gàng. Biệt thự có hai tầng. Tầng một bao gồm phòng khách thông với phòng bếp được phân bố không gian hợp lý, đằng sau phòng khách là bể bơi trong nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại. Còn tầng hai là phòng ngủ chính và phòng làm việc của anh, không gian yên tĩnh và khoáng đạt tạo nên sự tập trung tuyệt đối. Những bức tường kính bao quanh căn nhà mở ra sự thoáng đãng, đón ánh sáng một cách tự nhiên nhất, từ đây có thể ngắm ra khu vườn bên ngoài.
Còn « Biệt thự mùa hè » là nơi ở của những người mang huyết thống chính thức của gia tộc. Nghĩ đến những người đó, đáy mắt Vũ Uy lóe lên những tia khinh miệt.
Anh mệt mỏi ném chiếc áo vest qua một bên và đi tới quầy bar rót một ly rượu. Ngồi xuống chiếc sofa giữa phòng, nhấm nháp từng ngụm rượu cay nồng tan vào vị giác, anh nghĩ đến cô gái tên Tuệ Anh kia.
Ban đầu, Vũ Uy chỉ muốn lợi dụng, có điều cô ta không phải loại bình hoa di động. Trước sự đe dọa của anh mà vẫn giữ được dáng vẻ an nhiên bình tĩnh, quả thật khó xem thường. Tuệ Anh rất nhạy bén và thông minh. Nhưng anh không thích những phụ nữ quá thông minh. Phàm những phụ nữ quá thông minh luôn có tham vọng khó lường, luôn suy tính thiệt hơn và ham mê quyền lực.
Có điều cô gái này không như thế, anh không đọc ra được những thứ đó trong đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ thu kia. Nó quá phẳng lặng, phẳng lặng đến độ khó dò. Nghĩ đến đây, anh cầm điện thoại di động lên và bấm một dãy số.
_ Trung, điều tra cụ thể về thân thế của Hạ Tuệ Anh cho tôi. Từ nhỏ tới lớn không được bỏ sót một chi tiết.
Dù sao cũng phải cẩn trọng. « Tri nhân , tri diện , bất tri tâm » – Vũ Uy thầm nghĩ.
Rồi anh đi về phòng làm việc, có một số công văn cần phải giải quyết. Bước tới cạnh bàn, ánh mắt anh dừng lại trên một khung ảnh nhỏ. Trong ảnh là một người phụ nữ phương Tây xinh đẹp với đôi mắt màu hổ phách dịu dàng, đang nở nụ cười rạng rỡ thu hút. Bên cạnh cô là một cậu bé có gương mặt bầu bĩnh ngây thơ, đôi mắt giống hệt người phụ nữ nhưng đầy nét tinh nghịch, trong sáng của trẻ thơ. Vũ Uy cầm bức ảnh lên ngắm nghía, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo giờ đây trở nên nhu hòa hơn.
Miết ngón tay trên gương mặt người phụ nữ qua lớp kính mỏng manh, bất giác anh nhớ đến cô gái có nụ cười tỏa nắng ngày hôm nay.
Lần đầu anh gặp Thục Quyên là ở trường đại học, ngay buổi lễ đón chào tân sinh viên. Vũ Uy rất ít khi đến trường để tránh những cái nhìn tò mò và sự chú ý của mọi người. Không có nhiều người trong trường biết thân thế thực sự của anh, và anh cũng chẳng có bạn. Anh không cần bạn. Với anh nên lược bớt những mối quan hệ không cần thiết càng nhiều càng tốt.
Chỉ duy một lần, anh đến trường để chuẩn bị nộp bài bảo vệ luận án tốt nghiệp, đúng lúc lễ khai giảng tân sinh viên đang diễn ra. Đi ngang qua hội trường, bóng dáng một cô gái đứng tại bục phát biểu trên sân khấu đập vào mắt anh. Cô gái xinh đẹp có nụ cười rực rỡ như ánh bình minh chói lòa, chiếu thẳng vào đôi mắt màu hổ phách đang ngỡ ngàng của anh, chiếu thẳng vào tâm hồn anh, gợi về một bóng hình quen thuộc mà anh vẫn luôn tìm kiếm trong những kỷ niệm xưa cũ. Lần đầu tiên, Vũ Uy nhìn một cô gái không chớp mắt.
Từ đó, anh ngầm quan sát cô gái này. Anh biết được rằng cô chính là thiên kim tiểu thư danh giá của tập đoàn SCJ, Đỗ Thục Quyên. Không như những cô nàng nhà giàu kênh kiệu khác, Thục Quyên xinh đẹp nhưng thân thiện, dễ gần. Cô tích cực tham gia các hoạt động của đoàn trường, các hoạt động từ thiện… và có vẻ như cô rất thích thú. Vì cô cứ cười suốt. Lúc nào nụ cười ấy cũng thường trực trên cánh môi hồng xinh như hoa kia, khiến mọi người yêu mến.
Vũ Uy cho rằng chỉ có Thục Quyên mới xứng đáng là người phụ nữ bên cạnh mình.
Nhưng anh cũng biết rằng cô gái đó là hoa đã có chủ. Người yêu của Thục Quyên là Hoàng Hải Đăng, chàng trai nổi tiếng nhất của trường. Tuy anh không chấp nhận được việc cô gái mình yêu thích thuộc về kẻ khác, nhưng lúc đó, anh chưa thể tiếp nhận bất cứ mối quan hệ nào. Bởi vì anh đang vướng vào cuộc tranh chấp đầy mưu mô và thủ đoạn của gia tộc. Anh chưa có khả năng bảo vệ những người quan trọng bên cạnh anh một cách tuyệt đối. Thế là anh chờ đợi, chờ ngày có thể nắm chắc quyền lực tối thượng trong tay.
Và cuộc đời đúng là một vòng tròn luẩn quẩn.
Phải kể đến kẻ tên Hải Đăng này. Ngay sau đó, anh phát hiện ra cậu ta lại là con trai tổng giám đốc Hoàng Tư Hà của tập đoàn Nhật Hoàng. Mà Hoàng Tư Hà, người này anh không thể bỏ qua, kể cả con của hắn. Anh chờ cái ngày sụp đổ của hắn từ lâu lắm rồi. Và thời cơ cũng đã đến, anh lập tức lên kế hoạch khiến Thục Quyên thuộc về anh, đồng thời triệt hạ Nhật Hoàng.
« Một mũi tên trúng hai đích »
Bước đệm đầu tiên chính là Hạ Tuệ Anh, người bạn thân duy nhất mà Thục Quyên tin tưởng và yêu mến.
oOo
_ Thưa tổng giám đốc, đây là toàn bộ hồ sơ về cô Hạ Tuệ Anh. Xin mời ngài xem qua. – Đình Trung cung kính đưa cho Vũ Uy xấp hồ sơ trong tay mình.
Vũ Uy ngồi ung dung trước bàn làm việc, lật giở từng trang. Đột nhiên, trong đôi mắt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó cặp lông mày nhíu lại.
_ Tất cả đều chính xác chứ ?
_ Thưa, tất cả đều là thông tin chính xác. Cô Hạ Tuệ Anh được ngài chủ tịch Phạm Tùng của tập đoàn Hoàn Dương chuộc về từ một nhà chứa ở Quảng Châu, Trung Quốc năm mười bốn tuổi. Sau đó, toàn bộ chi phí học tập, ăn ở và sinh hoạt của cô Tuệ Anh được ngài Phạm Tùng bí mật chu cấp. Thỉnh thoảng, hai người đó cũng hay bí mật gặp nhau. Đây là một số hình ảnh mà thám tử chụp được.
Vũ Uy xem đến những bức ảnh đính kèm trong tập hồ sơ, không khỏi bất ngờ. Trong các bức hình này là một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ. Vũ Uy nhận ra người đàn ông này chính là Phạm Tùng, chủ tịch của tập đoàn Hoàn Dương đang có mối quan hệ mật thiết với Hoàn Vũ. Còn cô gái này chính là Tuệ Anh. Những bức hình được chụp ở nhiều địa điểm khác nhau, cử chỉ của hai nhân vật trong hình cũng rất thân mật. Đặc biệt hơn cả là một bức chụp Tuệ Anh khoác tay Phạm Tùng vào nhà của cô.
_ Căn nhà này cũng là của Phạm Tùng mua cho cô ta ?
_ Đúng vậy.
_ Còn trước năm mười bốn tuổi ?
_ Hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì.
Vũ Uy nhíu mày, sau đó lại cười khẩy. Mười bốn tuổi được chuộc khỏi nhà chứa thì trước đó như thế nào chẳng phải rõ như ban ngày sao. Anh ném chúng sang một bên, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn suy nghĩ, rồi đột ngột hỏi.
_ Việc đấu thầu lô đất G thế nào rồi ?
_ Ngài yên tâm, tất cả đã đâu vào đấy.
_ Tốt. Phải đảm bảo con cá mắc câu, hiểu không ?
_ Tôi hiểu, thưa tổng giám đốc.
_ Được rồi. Cậu đi ra đi. – Vũ Uy ra hiệu. Đình Trung cúi chào rồi đi ra.
Ngồi trong phòng, anh xem lại đống hồ sơ một lượt, ánh mắt dấy lên vẻ khinh miệt. Quả là « tri nhân, tri diện, bất tri tâm ». Từ nhỏ đã biết cách mồi chài đàn ông để đổi đời, lại là con cá lớn Phạm Tùng. Thật sự là đã đánh giá thấp cô gái này. Trong cái vỏ bọc đơn thuần vô hại lại là một tâm tính khó lường. Hóa ra dưới đôi mắt như hồ thu luôn phẳng lặng kia thực chất lại là một nhân cách hạ đẳng không hơn không kém, chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác.
oOo
Sau buổi gặp gỡ với Đỗ Hào, Vũ Uy không có động tĩnh gì. Càng như vậy khiến Tuệ Anh càng lo lắng. Cô không nghĩ ra được người đàn ông này sẽ làm gì để phá vỡ mối lương duyên của Hải Đăng và Thục Quyên. Với tính cách của anh ta, tuyệt đối sẽ không trực tiếp ra mặt xen vào giữa họ. Lợi dụng mối quan hệ với bác Hào để lấy lòng Thục Quyên ư? Anh ta không phải hạng người này. Vũ Uy có vẻ là kiểu đàn ông thích chinh phục và chiến đấu, suy nghĩ thâm sâu.
Cô thở dài. Từ khi nào cô hiểu rõ tính cách người này đến vậy? Có điều càng hiểu, cô lại càng không thể khống chế tình cảm của mình. Mặc dù biết rằng người đàn ông này không hề để cô vào mắt anh ta dù chỉ một chút.
Tim của Tuệ Anh nhói lên. Cảm giác xót xa này không giống với khi Hải Đăng từ chối cô, mà nhức nhối dai dẳng hơn rất nhiều. Tại sao những người cô phải lòng đều đem lòng yêu bạn của cô? Nghĩ rồi lại cười, Tuệ Anh gõ đầu mình tự cảnh tỉnh. Trước cô gái hoàn mỹ như Thục Quyên, chẳng có người đàn ông nào không say mê. Vũ Uy cũng vậy, mà Hải Đăng cũng vậy.
Có điều, Vũ Uy thật sự rất khó đối phó. Cô không thể ngừng lo lắng cho Hải Đăng. Người bạn này trước giờ chưa từng đối mặt với sóng gió khắc nghiệt, cuộc đời lúc nào cũng bằng phẳng trải hoa hồng. Hải Đăng tuyệt đối không phải là đối thủ của Vũ Uy.
Cô có nên cảnh báo cho họ về Vũ Uy không? Nhưng hiện giờ anh ta chưa có động thái gì, hành động vội vàng sẽ dẫn đến sơ suất, không những thế còn « đánh rắn động cỏ ». Trước mắt, chỉ có thể chờ đợi.
Đột nhiên di động của Tuệ Anh vang lên, nhìn vào dòng chữ hiển thị trên màn hình, cô vui mừng bắt máy.
_ Ba ! Con nghe đây !
_ Con gái, có nhớ ba không?
_ Tất nhiên rồi. Ba có khỏe không? Con nghe nói ba chuẩn bị tham gia đấu thầu lô đất G, mọi việc vẫn ổn thỏa chứ ạ?
_ Ba vẫn khỏe, cảm ơn con. Có điều ba rút khỏi vụ thầu lô đất G rồi. Nhật Hoàng sẽ thế chân. – Người mà Tuệ Anh gọi là « ba » có một giọng nói ôn tồn, trầm ấm.
Nhật Hoàng? Đây không phải là công ty của ba Hải Đăng sao? Đó là một doanh nghiệp đang dần lớn mạnh trong thời gian gần đây.
_ Tại sao ba lại rút chân khỏi vụ thầu này? – Tuệ Anh không khỏi ngạc nhiên. Nghe nói lô đất G là một dự án khá lớn.
_ Con đã bỏ thương trường nhiều năm nên không biết đó thôi. Lô đất G nhìn bề ngoài có vẻ là một món béo bở nhưng thật chất lại không phải như vậy. Nơi đó ngày xưa chính là một bệnh viện bỏ hoang thời chiến tranh đã bị giải tỏa, có lẽ đã từng có cả nghìn người chết ở đó. Mà làm ăn trên mảnh đất đầy tử khí như vậy quả thật « lợi bất cập hại ». Nhà nước cũng chỉ muốn bán tháo nó đi nên đã ếm tất cả các thông tin bất lợi. Ba có được thông tin này cũng là do có móc nối trong bộ máy nhà nước. Hơn nữa…
_ Hơn nữa sao hả ba ? – Tuệ Anh thấy ba mình ngập ngừng thì càng sốt ruột hơn.
_ Con gái, đúng là con đã không còn quan tâm đến thương trường nữa rồi. Haha.. – Người đàn ông cười lớn nhưng trong giọng cười mang một chút tiếc nuối.
_ Ba ! – Tuệ Anh có vẻ không vui.
_ Ba xin lỗi có được chưa? Ba hỏi con nhé, con đã đi qua khu đất đó lần nào chưa?
_ Con đi qua đó có mấy lần.. – Tuệ Anh nhớ lại.
_ Vậy con thử nói ấn tượng của con về nơi đó cho ba nghe xem. – Ông thản nhiên hỏi Tuệ Anh như người cha đang chơi đố chữ với cô con gái nhỏ.
_ Ưm.. – Tuệ Anh bắt đầu suy nghĩ. – Nơi đó xung quanh là khu dân cư khá sầm uất, nếu biết kinh doanh và phát triển thì cũng không phải là không thể. Nhưng mà, con vẫn cảm thấy có cái gì đó… – Cô ngẩn người một hồi rồi dường như vỡ lẽ ra điều gì đó.
_ Á! Ba, lẽ nào là nó ? – Cô kích động thốt lên.
_ Con gái ta quả là vẫn nhạy bén như ngày nào. – Người đàn ông cười vang trong điện thoại, thể hiện rõ sự vui mừng của người cha khi cô con gái trả lời trúng phóc.
Khi đi ngang qua đó, Tuệ Anh để ý có một mảnh đất cách không xa lô đất G. Tuy nhỏ hơn lô đất G rất nhiều và còn có vẻ hoang sơ, đìu hiu nhưng nếu tinh ý thì sẽ nhận ra mảnh đất đó tọa lạc ở vị trí không thể đẹp hơn. Xung quanh nó không có khu dân cư sầm uất nhưng lại có nhiều cây xanh và gần một nhánh của sông Tô Lịch. Đặc biệt, nếu nhìn kỹ trên bản đồ thành phố, mảnh đất đó là trung tâm hội tụ của chín nhánh sông như chín con rồng đang dồn về một nơi. Quả thật là « cửu long hội tụ », khí vượng vô cùng sung mãn. Chắc chắn không xa, mảnh đất này sẽ phát triển cực kì phồn thịnh và mang lại vô số lợi nhuận cho nhà đầu tư. Nếu không là kẻ thức thời sẽ không thể nhìn ra tầm ưu việt của nó. So với nó, lô đất G chỉ là một cái lợi trước mắt. Mảnh đất vô danh kia sẽ nuốt chửng lô đất G.
Đó là quy tắc « bỏ con cá nhỏ, bắt con cá lớn ».
_ Ba sẽ mua mảnh đất đó ?
_ Tất nhiên rồi con gái. Một mỏ vàng như thế làm sao có thể bỏ qua được. Có điều... – Giọng nói của ông bỗng chốc ngập ngừng.
_ Sao vậy ba ? Có vấn đề gì sao? – Tuệ Anh dè dặt hỏi.
_ Hoàn Vũ… – Sau vài giây trầm ngâm, ông nói tiếp – có vẻ như bên đó cũng đang nhắm mảnh đất này. Kể ra cái cậu thanh niên tên Vũ Uy đó quả thật là một nhân tài kinh doanh hiếm có. Tuổi còn trẻ mà đã có thể điều hành trôi chảy cả tập đoàn vững mạnh như vậy. Qua vụ việc này cho thấy cậu ta là người có khả năng nhìn xa trông rộng, nhạy bén hơn người. Cậu ta mà cạnh tranh với chúng ta sẽ không dễ đối phó đâu.
Hoàn Vũ? Vũ Uy?
Tuệ Anh có phần bất ngờ. Dạo gần đây thấy bên phòng kinh doanh và tài chính tất bật khác thường, hóa ra là vì chuyện này.
_ Vậy ba định thế nào ?
_ Con gái, hay con trở lại giúp ta đi. Có con ta không còn phải lo gì hết. Haha.. – Ngữ điệu nghiêm túc của ông đã dần chuyển sang vẻ thản nhiên.
_ Ba à, bây giờ công việc của con đang rất tốt. Con yêu thích nó. – Tuệ Anh kiên định nói.
_ Được, được. Ba tôn trọng quyết định của con. Con muốn thế nào thì cứ như vậy. – Ông gật gù nhưng giọng nói hàm chứa sự tiếc nuối.
_ Con gái, vậy bao giờ con mới đến thăm người cha già này đây ? – Ông giả bộ thở dài. - Mà ta đang nghĩ, tại sao đến tuổi này con vẫn chưa có mảnh tình vắt vai vậy? Là con chưa gặp được đối tượng ưng ý, đúng không? Ta định... Ừm..Nghe nói Tư Hà có cậu con trai ưu tú lắm thì phải. À còn Hoàn Vũ thì có cái cậu Vũ Uy nữa chứ. Con quan tâm thì để ta ra mặt đặt mối…
_ Ba! Con phải cúp máy rồi. – Nói xong Tuệ Anh dập máy không chút chần chừ.
Cứ mỗi lần gặp là y như rằng ông lại ca cẩm về chuyện tình yêu tình báo của cô. Ông thật lo xa quá rồi, cô vẫn còn trẻ mà. Nhưng ông ấy là ba cô, ngoài người mẹ xấu số của cô ra, đó là người thương yêu cô nhất. Và cô biết rõ điều đó.
Hơn nữa, cô đã gặp được người trong mộng của mình. Đôi mắt Tuệ Anh ánh lên vẻ mơ màng. Chỉ là, tình cảm này có lẽ sẽ là một kết thúc buồn cho riêng cô.
oOo
Một thời gian trôi qua, Vũ Uy không có bất kì hành động nào khác thường. Trong thời gian này, anh cùng Tuệ Anh vẫn thỉnh thoảng đến nhà Đỗ Hào. Tất nhiên Vũ Uy đến với tư cách là bạn của Tuệ Anh, đồng thời tranh thủ bàn chuyện công việc với Đỗ Hào.
Người đàn ông này chững chạc và cư xử rất có chừng mực, khiến cho người ta hài lòng. Thục Quyên cũng không ngoại lệ, hơn nữa anh ta còn là bạn của Tuệ Anh nên cô hoàn toàn tin tưởng.
Trong khuôn viên vườn hoa của nhà họ Đỗ, Thục Quyên và Tuệ Anh đi dạo dọc theo con đường nhỏ vừa ngắm cảnh vừa chuyện trò.
_ Tuệ à, anh Vũ Uy có vẻ là một người tốt đó. Mình cảm thấy cậu và anh ấy đi bên nhau rất hợp. – Thục Quyên luôn miệng líu lo như chú chim nhỏ, không khó để nhận ra ý đồ gán ghép lộ liễu của cô.
_ Cậu cảm thấy vậy à ? – Tuệ Anh nhìn cô bạn, hai bên má hơi ửng hồng.
_ Ừ! – Thục Quyên lập tức khẳng định.
_ Nhưng anh ấy và mình không có gì cả đâu. – Tuệ Anh phủ nhận.
« Người anh ấy muốn là cậu chứ không phải mình. » Đôi mắt cô rời gương mặt xinh đẹp của Thục Quyên, dán chặt xuống nền sỏi nhấp nhô.
_ Thật sao? Thế thì tiếc thật. Anh ấy là một người đàn ông tốt, lại tài giỏi nữa. – Thục Quyên tỏ vẻ tiếc nuối.
_ Quyên, nếu cậu là mình. Cậu… có phải lòng anh ta không ? – Tuệ Anh dè dặt đặt câu hỏi.
_ Đương nhiên rồi. Anh ấy ưu tú như vậy thử hỏi có cô gái nào không thích chứ. – Thục Quyên vô tư trả lời.
Câu nói này của Thục Quyên khiến Tuệ Anh cảm thấy vô cùng bất an.
_ Cậu cũng vậy ư ?
Thục Quyên sững lại trước câu hỏi bất ngờ của Tuệ Anh. Sau đó, cô đánh nhẹ vào vai bạn một cái trách móc.
_ Cậu nói nhảm cái gì vậy? Mình đã có Đăng rồi.
Tuệ Anh nhìn Thục Quyên vô tư hồn nhiên là vậy, trong lòng không khỏi cảm thán. Cô ấy không biết rõ con người của anh ta. Vũ Uy không phải người xấu, nhưng cũng không hẳn là người tốt.
Cô thở dài. Cô đang bị lợi dụng để anh tiếp cận bạn mình. Ấy vậy mà, cô lại không khống chế được cái cảm giác lâng lâng khó tả khi được gần anh thế này. Chỉ khi đến đây, cô mới có thể thấy anh cười nói, nét mặt nhu hòa khác với con người lạnh lùng thường ngày, dù sự ân cần ấy không giành cho cô.
Đến cô còn yêu anh ta tới ngây ngốc thế này huống chi là Thục Quyên vô tư, đơn thuần như trang giấy trắng. Nếu anh ta thành công… Giả dụ, anh ta thành công trong việc đẩy Hải Đăng ra xa Thục Quyên. Chắc hẳn cô ấy sẽ bị tổn thương rất nhiều, nhưng có thể, anh ta sẽ lấp vị trí của Hải Đăng và khiến cô ấy yêu anh ta như lời anh ta nói… thì sao?
« Không ! Không đâu ! » Tuệ Anh lập tức gạt bỏ suy nghĩ trong đầu. Thục Quyên và Hải Đăng xứng đôi là thế, tình yêu của họ cũng đẹp đẽ là thế, hơn nữa đã trải qua một thời gian rồi, sẽ không dễ dàng đổ vỡ đâu.
Nhưng thực tế là..
Tình yêu đẹp không có nghĩa là tình yêu bền vững. Tình yêu trải qua nhiều năm tháng, không có nghĩa là không thể đổ vỡ. Huống chi chuyện tình cảm của Hải Đăng và Thục Quyên chưa hề gặp sóng gió. Hai người họ còn quá trẻ và quá ít từng trải để cùng nhau đương đầu với những thử thách không lường trước được. Khi mà con người ta đã quá quen với sự yên bình, không phải lo sợ điều gì thì bản thân sẽ dần mất cảnh giác và trở nên yếu đuối.
_ Tuệ! Sao vậy? Sắc mặt cậu có vẻ không tốt? – Thục Quyên thấy gương mặt thất thần của Tuệ Anh, lo lắng hỏi han.
_ À không, mình không sao. – Tuệ Anh mỉm cười, lấy lại thần thái cho cô bạn bớt lo.
Bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên trong không trung khiến hai cô gái giật mình ngoái nhìn lại đằng sau.
_ Hai người có nhiều chuyện để nói nhỉ ?
Vũ Uy đã đứng đó tự bao giờ. Anh đứng tựa người vào thân cây gần đó, hai tay khoanh trước ngực ung dung thư thái. Đôi mắt màu hổ phách dưới tia nắng mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người, khóe môi hơi gợn lên một đường cong quyến rũ. Hình ảnh nam tính, gợi tình đó khiến hai người con gái không khỏi ngây ngẩn. Thấy vậy, nụ cười của Vũ Uy càng trở nên tự mãn.
_ Bác gái gọi về ăn hoa quả đó. Về thôi. – Vũ Uy nói với cả hai những ánh mắt lại hướng về phía Thục Quyên. Có điều, Thục Quyên không hề nhận ra mà vô tư cao giọng nói.
_ A! Em chạy về trước giúp mẹ. Anh và Tuệ cứ thong thả mà đi nhé. Cảnh ở đây đẹp lắm.
Nói xong, Thục Quyên như chú chim nhỏ nhanh chân chạy về trước. Để lại hai người kia dở khóc dở cười. Tuệ Anh thở dài. Ánh mắt Vũ Uy nhìn Thục Quyên tràn đầy ý xuân thế kia lại khiến lòng cô hiu quạnh. Trời nắng chang chang, mà như mùa đông hiện hữu trong lòng.
Cô cất bước đi theo Vũ Uy. Anh im lặng, cũng không tỏ vẻ khó chịu trước hành động có chủ ý vừa rồi của Thục Quyên. Cô cảm thấy nghi ngờ, lên tiếng hỏi:
_ Anh đứng đó từ lúc nào ?
_ Đủ để nghe thấy vài câu hay ho. – Vu Uy thản nhiên trả lời, vẫn cứ thong dong đi về phía trước.
Vậy là không sai. Anh đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và Thục Quyên. Có lẽ, quyết tâm của anh sẽ càng được củng cố.
_ Vậy nếu như anh thành công, phải đối xử tốt với Quyên. – Giọng nói của Tuệ Anh trầm hẳn đi, mang theo chút buồn man mác, hàng mi mảnh mai khẽ cụp xuống, nhìn đăm đăm vào bóng đen của chính mình đang dịch chuyển trên nền sỏi.
Có lẽ nên để mọi sự tùy duyên.
Vũ Uy đánh mắt nhìn sang cô gái lẳng lặng đi bên cạnh mình. Cô gái này, nói câu đó có ý gì? Nhân tiện, anh kín đáo quan sát khuôn mặt có vẻ như đang chất chứa ưu tư kia. Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh chưa một lần nhìn kỹ cô. Thứ mà anh ấn tượng bởi cô chính là sự thông minh và tài năng hiếm có. Hôm nay nhìn gần thế này, quả thật dung mạo cũng không tầm thường. Vẻ đẹp của cô ta trái ngược với Thục Quyên.
Thục Quyên xinh đẹp rạng rỡ như ánh ban mai, ở cô ấy tỏa ra thứ ánh sáng thu hút và sưởi ấm những người xung quanh. Còn cô gái này có nét đẹp dung dị, hiền hòa. Toàn thân toát ra vẻ âm trầm tĩnh lặng như ánh trăng huyền ảo, ẩn chứa sự thanh cao.
Thanh cao ư? Hai từ này hình như đặt nhầm đối tượng rồi. Hoặc giả đó chỉ là vỏ bọc nhằm che đậy bản chất phóng đãng. Nhìn cô ta thế này thật chẳng nghĩ đến thân phận hạ đẳng kia. Nhớ lại những bức ảnh, anh nghĩ ngay đến bốn chữ « Giả vờ thanh cao » , thật giả tạo. Khóe môi Vũ Uy cong lên nụ cười giễu cợt.
Một làn gió thổi qua làm bay bay vài lọn tóc đen mượt mà đang thả tự nhiên trên vai của Tuệ Anh. Làn gió mang đến hương thơm thanh mát nhẹ nhàng tỏa ra từ thân hình người con gái khẽ làm tâm anh kinh động.
Chết tiệt!
Ả đàn bà này, đến hương thơm cũng biết đánh lừa dụ dỗ đàn ông.
/44
|