Con đường dài thênh thang, mưa vẫn rơi rả rích như lời tự tình thầm kín nén đọng trong hình hài giọt nước, rơi rớt xuống mặt đường rồi vỡ òa, hòa tan vào nền đất ẩm ướt.
Có lẽ, mưa làm con người ta xích lại gần nhau hơn.
Tuệ Anh nhìn những ngón tay đan vào nhau, lòng thấp thỏm bồi hồi, trái tim lại run lên những nhịp đập mạnh mẽ. Đến tận bây giờ cô mới biết bàn tay của người đàn ông lại to lớn và ấm áp nhường nay, bao bọc gọn bàn tay nữ tính của cô. Từng mạch máu trong lòng bàn tay truyền tới trái tim một loại cảm xúc an toàn đến thanh thản. Lại thêm một ký ức nữa hằn sâu vào chuỗi kỷ niệm. Hơi ấm nơi anh giờ đây đã xua tan hết những cô đơn, quạnh quẽ trong cô bấy lâu. Chẳng còn nghĩ đến những được và mất, những đau thương tủi hờn khi đoạn đường này kết thúc, cô chỉ muốn đắm mình trong hạnh phúc lần sau cuối.
Một hạnh phúc trọn vẹn nhất từ trước tới nay, dù nó ngắn ngủi nhưng khiến lòng cô tràn ngập bình yên. Tình cảm cứ thế giăng mắc, đan cài vào nhau thành sợi tơ vấn vương quẩn quanh cõi lòng. Cô vừa đi vừa thơ thẩn nhìn khuôn mặt nghiêng anh tuấn vương vài sợi ưu tư của anh đã một lúc rồi, anh đang nghĩ điều gì?
Chợt anh quay sang nhìn cô, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, khóe môi anh giãn nở thành nụ cười đầy dịu ngọt. Trái tim gần như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, cô vụng về dịch chuyển ánh nhìn về hướng khác nhằm che giấu gương mặt đang dần ửng hồng của mình. Người đàn ông này khi đối xử tốt với ai đều khiến thần trí người ta quay cuồng đến vậy ư? Quá đỗi dịu dàng, quá đỗi ngọt ngào.
Đang lúng túng không biết làm sao thoát khỏi tâm trạng ngượng ngập này, bỗng từ đằng xa, lọt vào mắt cô là hình ảnh một cậu bé đang ôm xấp giấy báo đứng trú mưa dưới gốc cây ven đường. Bộ dáng của cậu rất khổ sở và khó khăn để che đậy tập báo trong khi quần áo gần như đã ướt mèm.
Con đường này vốn trải dài từ công ty Tuệ Anh đến gần khu nhà cô ở. Một bên là tuyến xe cộ lưu thông, một bên là hàng rào lồng họa tiết hoa văn bằng sắt ngăn cách công viên phía trong. Thế nên trên lề chỉ trồng hàng cây ngọc lan tán lá sum suê. Có điều những giọt mưa vẫn có thể xuyên kẽ lá rớt xuống thân hình gầy gò, co rúm lại như con mèo nhỏ của cậu bé kia.
Cô bất giác nhìn thấy hình ảnh của mình thuở hàn vi, cũng phải vật lộn bươn trải với cuộc sống bằng việc bán báo rong - việc của những đứa trẻ lang thang. Những ngày trời đổ mưa tầm tã, không kịp tìm chỗ trú, chồng báo của cô bị ướt hết. Kết quả là chồng báo trở thành mớ giấy lộn, nhẹ thì bị mắng mỏ thậm tệ, nặng thì bị đánh đòn, phạt nhịn đói.
Trong trí nhớ mờ nhạt ngày ấy, hình như có một cậu bé luôn bên cạnh và che chắn cho cô mỗi lúc như vậy. Cho đến tận bây giờ, mặt mũi hình dạng của cậu cũng chỉ còn là một chấm nhỏ trong hồi ức đen tối.
Giờ đây, nhìn thấy cậu bé này, cô lại chạnh lòng. Thấy việc thương cảm đi ngang qua sao cho đành. Cô ngập ngừng nhìn Vũ Uy, bước chân chậm lại. Đang loay hoay không biết nên giải quyết thế nào với những vướng mắc trong lòng, bỗng nhiên ngoài dự đoán của cô, anh đột ngột dừng lại, xoay người kéo cô cùng đi tới chỗ cậu bé đó. Anh đặt chiếc ô vào tay cậu bé rồi giõng giạc nói.
_ Vì cô gái bên cạnh tôi không yên lòng vì em, thế nên cầm lấy nó đi.
Sau đó, chẳng nói chẳng rằng, anh chủ động trùm chiếc áo khoác che kín đầu cô rồi kéo cô đi thật nhanh trong làn mưa. Trường hợp này có lẽ phải gọi Đình Trung lái xe đến đón, không nên để Tuệ Anh dầm mưa nữa.
_ Khoan đã.
Vừa mới cất mấy bước, cậu bé đằng sau gọi vọng lại. Những nhọc nhằn của cuộc đời in hằn lên dáng vẻ nhỏ bé và xanh xao, thế nhưng khẩu khí phát ra thì hoàn toàn trái ngược. Nó khiến Vũ Uy phải dừng bước.
_ Hãy cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi trả chiếc ô này lại cho ngài.
Vũ Uy nhếch môi cười. Thằng bé này khá đặc biệt. Không biết có phải do cuộc sống dạy cho nó những mánh khóe tiểu xảo để lấy lòng thiên hạ, hay bản chất thực sự là một “bông hoa sen lẫn trong bùn đất”. Nếu quả đúng vậy, “thời thế tạo anh hùng”, chắc chắn sau này nó sẽ trở thành người không tầm thường. Bất giác anh cảm thấy hiếu kỳ về cậu nhóc này đến lạ.
_ Nói cho ta biết tên của cậu.
Dáng vẻ uy phong với ánh mắt sắc bén của một người đứng trên muôn người trở về, đứa trẻ kia trong một thoáng chốc đã bị khí chất vương giả ấy làm cho sợ hãi. Cậu đã từng gặp đủ loại người trong xã hội, nhưng chưa từng thấy ai có thể sử dụng ánh mắt để áp bức đối phương như vậy. Người đàn ông trước mắt cậu đây hẳn phải là một nhân vật tầm cỡ.
_ Hoàng Quân. - Cậu bé cuối cùng cũng có thể mở miệng trả lời.
_ Được, Hoàng Quân. Hãy ghi nhớ điều này: Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối. Trong cuộc sống, không sự trở ngại nào lớn bằng việc cho bản thân cái quyền được vấp ngã.
Câu nói khiến người con gái bên cạnh giật mình, hồi ức ngày nào bất chợt ùa về. Cô nhìn anh đầy bỡ ngỡ, lại bắt gặp ánh mắt chất chứa thâm tình từ anh. Sự việc ngày ấy, có lẽ nào anh vẫn còn nhớ ?
Phải, Vũ Uy chưa bao giờ quên cô bé nghèo khổ và lem luốc trong tiệm mỳ ngày nào. Cô bé ấy cũng giống như cậu nhóc đang đứng kia, là một “bông hoa sen lẫn trong bùn đất”. Dù có bị cuộc đời vùi dập nhưng vẫn giữ được bản chất trong sạch, đẹp đẽ và thanh khiết. Giờ đây bông hoa ấy đã tỏa hương thơm ngát và theo một cách nào đó, anh như con ong lạc đường, hoàn toàn bị say đắm.
Biểu hiện của cô ngay lúc này đã chứng minh những nghi vấn trong anh, Tuệ Anh chính là cô bé năm ấy. Có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận, cho anh và cô gặp lại nhau một lần nữa.
Anh tiếp tục nói với cậu bé kia, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên khuôn mặt ngỡ ngàng của Tuệ Anh, khóe môi mang nét cười như ý. Sự lạnh lùng kiêu kỳ đã bị thay thế bởi vẻ ôn hòa trầm tĩnh.
_ Cậu nhóc, chiếc ô đó cứ giữ lấy.
Một thằng bé còn ít tuổi nhìn vào cũng hiểu được không khí đang diễn ra giữa hai người lớn kia, cậu đỏ mặt lí nhí cảm ơn rồi chạy biến. Khi chỉ còn lại anh và cô trên con đường ướt mưa, cô mới ngập ngừng lên tiếng.
_ Tại sao anh... ?
Anh lặng nhìn những đường nét thanh tú hài hòa trên gương mặt của cô, tay vuốt nhẹ hạt mưa nhỏ bé rơi lất phất trên mái tóc đen tuyền óng ả, mỉm cười nói.
_ Nhìn nét mặt đoán lòng người là sở trường của tôi mà.
Tất nhiên cô biết anh lợi hại, nhưng điều cô băn khoăn chính là hành động vừa rồi của anh. Thật chẳng dám tin một người tưởng chừng luôn vô tình lãnh đạm với mọi thứ ngoài phạm vi quan tâm của bản thân, lại chịu dầm mưa cùng cô để trao cho cậu bé chiếc ô kia. Là cô chưa nhìn thấy một con người khác trong anh, hay là vì anh nghĩ đến tâm tư của cô ?
_ Em nghĩ hành động vừa rồi không giống tôi, phải không? – Thấy cô ngây ngô nhìn mình không chớp mắt, anh cười khổ. – Bình thường tôi hay hành xử độc đoán, chắc em nghĩ tôi rất xấu xa. Tôi có thể hiểu.
_ Không phải như vậy. – Tuệ Anh lắc đầu phủ nhận mà không hề suy nghĩ.
Cô biết chứ, dù bề ngoài anh luôn tỏ ra sắt đá, đôi khi là nhẫn tâm, thế nhưng thật sự ẩn sâu bên trong con người anh chứa đựng bao tình cảm. Anh đối xử dịu dàng và trân trọng với những thứ quan trọng với mình, thấu tình đạt lý và là người đàn ông có trách nhiệm. Tất cả cô đều hiểu, vì hiểu nên mới yêu thật nhiều.
Trước sự phủ nhận không do sự của cô, lòng anh trở nên rạo rực khác thường, niềm vui dần lan toả. Cô ấy không có thành kiến với anh như những người khác sao? Sau đó, anh từ tốn kể lại một mảnh hồi ức.
_ Khi còn nhỏ, tôi đã tình cờ gặp một cô bé. Vì nghèo đói mà phải lấy trộm thức ăn, nhưng điều khiến tôi ấn tượng là cô ấy không rơi một giọt nước mắt dù bị đánh đập, chửi mắng thậm tệ. Tôi nhìn thấy một nghị lực phi thường trong đôi mắt của cô bé đó...
Anh dừng lại một vài giây, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô rồi tiếp tục lời nói đang dang dở,
_ ...thật giống với đôi mắt của em.
Không lời nào có thể diễn đạt được nỗi xúc động trong cô giờ đây, tình cảm trào dâng dạt dào đến mức không thể khống chế, chỉ còn biết nhìn anh đầy hàm ơn. Ngày ấy, cô chỉ là cọng rơm cọng cỏ trong mắt người khác, vậy mà một người kiêu hãnh như anh lại chủ động để hình ảnh tầm thường đó tồn đọng trong trí nhớ của mình. Điều này có ý nghĩa hết sức lớn lao đối với cô, anh có biết chăng ?
Vũ Uy không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô, ngược lại trong lòng cảm thấy mãn nguyện. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, cảm nhận cơ thể nữ tính mềm mại và hơi thở nhè nhẹ phả vào lồng ngực mình mà con tim rung động. Anh nhắm mắt tận hưởng làn hương thanh khiết tỏa ra từ cô, ôm Tuệ Anh trong lòng anh mới phát hiện bản thân đã nhung nhớ cô nhiều biết chừng nào. Cứ ngỡ chỉ cần nhìn thấy cô thôi sẽ lấp đầy cơn khát trong anh, chẳng ngờ càng ở gần cô lại càng muốn tham lam hơn nữa.
Từ không gian lao xao tiếng mưa, giọng nói của cô nhỏ nhẹ cất lên, trong lành như cơn gió thu khiến lòng anh khắc khoải bồi hồi.
_ Cảm ơn anh.
oOo
Dưới tán cây ngọc lan, Vũ Uy choàng tay ôm gọn thân hình mảnh mai của cô gái đang e dè nép vào lòng mình, ngăn những giọt mưa rơi trúng cô. Chiếc áo sơ mi đắt tiền đã bắt đầu thầm nước, mái tóc thường ngày được vuốt keo gọn gàng nay bị hạt mưa xô đẩy làm rủ xuống, che khuất vầng trán cao ráo thông minh của anh. Tuy nhiên điều đó lại làm nên một vẻ đẹp khác biệt của người đàn ông này, vẫn vô cùng cuốn hút.
Tuệ Anh cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào mái đầu, cả hương thơm nam tính lẫn khuất trong mùi hương ngọc lan dịu nhẹ, thêm một chút vị tinh khiết của mưa. Cô khẽ nhắm mắt, nhè nhẹ hít một hơi mùi hương ấy, để mặc nó lan tràn tới từng ngõ ngách tâm hồn, ngấm sâu vào tận cõi lòng. Trái tim lại bắt đầu thổn thức, có một sự thật phũ phàng, nhưng vô cùng rõ ràng: Trải nghiệm hạnh phúc lớn bao nhiêu, khi mất đi sẽ đau đớn gấp trăm lần.
Bất giác cô siết nhẹ những ngón tay trên vạt áo anh, nước mắt vô thức lăn dài trên gò má.
Vũ Uy phát hiện biểu hiện nhỏ đó nơi cô, anh khẽ cúi đầu, chầm chậm nâng gương mặt cô lên.
_ Em khóc đấy ư?
_ Không phải, là nước mưa. – Cô lắc đầu chối cãi.
Anh lấy ngón tay quệt nhẹ trên gò má cô rồi đưa lên môi, ánh mắt thoảng chút buồn.
_ Nước mưa không mặn như thế này đâu.
Cô bối rối cúi gằm mặt tránh né, lại bị tay anh nâng lên đối diện với mình. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần đến nỗi hơi thở của anh tràn cả vào khí quản của cô, khiến tâm trí mông lung khó tả, tim đập liên hồi. Đôi mắt anh sâu hút như đại dương không đáy, bao bọc cô trong dòng cảm xúc vô vàn êm ái và dịu ngọt.
Đến tận giờ phút này, Tuệ Anh không khỏi nghi hoặc. Nhưng những lần hụt hẫng và đau đớn ê chề trước đây ngăn không cho cô rơi vào hố sâu cảm xúc lần nào nữa.
_ Tại sao anh cứ luôn như vậy? - Cô nhìn anh chất vấn, dường như là đang trách cứ.
- Ở bên cạnh tôi làm em không vui sao? - Anh không trả lời mà đặt một câu hỏi ngoài lề.
Vui ư? Không phải, không chỉ đơn thuần là vui, là rất hạnh phúc.
Không vui ư? Không phải, không chỉ đơn giản là không vui, là vô cùng đau khổ.
Ở bên anh, cô biết đến mặt trái của tình yêu. Nó cứ giằng níu, giày vò cô không thương tiếc. Đến mức cô đã muốn bứt ra khỏi sợi dây mà số mệnh trói buộc với anh. Vậy mà khoảnh khắc này, cô lại quyến luyến những giây phút ngắn ngủi bên anh đến thế.
Không có thứ tình yêu nào dễ dàng, không có đắng cay và nước mắt. Đây là cơ hội để cô nói rõ lòng mình, nhưng đã quá muộn màng rồi.
_ Có thể tha thứ cho tôi vì đã từng làm tổn thương em, được không? – Trước sự im lặng của cô, anh khẩn khoản nói.
Cô chậm rãi gật đầu.
Anh như trút bỏ được hòn đá tảng nặng nề bấy lâu nay, khẽ tựa trán mình lên trán cô.
_ Cảm ơn em.
Hành động quá sức thân mật này khiến Tuệ Anh bị bất ngờ, hơi thở của cô bắt đầu rối loạn. Tại sao hôm nay anh cư xử với cô như thể một người tình bé nhỏ? Vô cùng dịu dàng và ân cần. Ở trong vòng tay anh, những cảm xúc đang dâng lên bóp nghẹt lấy trái tim. Từng đường nét quyến rũ trên gương mặt ưu tú của anh hiện lên rõ mồn một trước mắt cô, sống mũi thanh cao thẳng tắp, hàng mi dài và rậm che khuất đôi đồng tử màu hổ phách tuyệt đẹp. Hơi thở nam tính phảng phất khiến thần trí cô tê dại, chẳng biết làm gì ngoài việc ngắm nhìn anh gần gũi như thế.
Bất chợt, cảm giác âm ấm nơi đầu môi truyền đi khắp cơ thể, cô giật mình mở tròn mắt ngạc nhiên. Đôi môi anh đã kề lên bờ môi cô từ khi nào. Nhưng đúng lúc ấy, ý thức vội vàng quay trở về, cô lập tức tránh né nụ hôn ướt át tựa cơn mưa dịu ngọt từ anh.
_ Chúng ta không nên như thế này.
Tuệ Anh lúng túng đẩy anh ra rồi nhanh chóng xoay người bước đi, dường như chỉ chậm trễ một chút nữa thôi, cô sẽ bị mê hoặc mất. Tất cả những chuyện này, những cảm xúc này là sai trái, là không nên có. Cô phải dừng lại ngay trước khi không còn có thể khống chế được cảm xúc của chính mình. Vậy mà, Vũ Uy vẫn không chịu buông tha cho cô. Anh kéo ngược cô trở lại vị trí trong vòng tay mình, giọng nói trở nên trầm đặc.
_ Tôi biết là tôi ích kỷ, nhưng chỉ hôm nay thôi. Dù em không yêu tôi, hãy đặt tôi vào trái tim em một lần. Sau đó, tôi sẽ tự mình bước ra không làm phiền đến em nữa.
_ Anh.. đang nói gì ? Anh... ý anh... là sao ?
Lời nói của anh tác động vào cô một lực vô cùng mạnh khiến đầu óc cô choáng váng, giọng lạc hẳn đi, cứ thế lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.
_ Em trở nên ngốc nghếch từ bao giờ thế? Chẳng lẽ tôi nói vậy chưa đủ rõ ràng hay sao? – Thấy bộ dạng cô lóng ngóng như thể chưa nhận thức hết được những lời nói khi nãy, anh bật cười. – Vậy, để tôi nói rõ hơn nữa nhé.
Anh dừng lại một lát, ánh mắt ẩn chứa tia dịu dàng quá đỗi ấm áp chân tình nhìn sâu vào mắt cô, rành rọt nói từng chữ.
_ Tôi yêu em.
Có lẽ, mưa làm con người ta xích lại gần nhau hơn.
Tuệ Anh nhìn những ngón tay đan vào nhau, lòng thấp thỏm bồi hồi, trái tim lại run lên những nhịp đập mạnh mẽ. Đến tận bây giờ cô mới biết bàn tay của người đàn ông lại to lớn và ấm áp nhường nay, bao bọc gọn bàn tay nữ tính của cô. Từng mạch máu trong lòng bàn tay truyền tới trái tim một loại cảm xúc an toàn đến thanh thản. Lại thêm một ký ức nữa hằn sâu vào chuỗi kỷ niệm. Hơi ấm nơi anh giờ đây đã xua tan hết những cô đơn, quạnh quẽ trong cô bấy lâu. Chẳng còn nghĩ đến những được và mất, những đau thương tủi hờn khi đoạn đường này kết thúc, cô chỉ muốn đắm mình trong hạnh phúc lần sau cuối.
Một hạnh phúc trọn vẹn nhất từ trước tới nay, dù nó ngắn ngủi nhưng khiến lòng cô tràn ngập bình yên. Tình cảm cứ thế giăng mắc, đan cài vào nhau thành sợi tơ vấn vương quẩn quanh cõi lòng. Cô vừa đi vừa thơ thẩn nhìn khuôn mặt nghiêng anh tuấn vương vài sợi ưu tư của anh đã một lúc rồi, anh đang nghĩ điều gì?
Chợt anh quay sang nhìn cô, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, khóe môi anh giãn nở thành nụ cười đầy dịu ngọt. Trái tim gần như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, cô vụng về dịch chuyển ánh nhìn về hướng khác nhằm che giấu gương mặt đang dần ửng hồng của mình. Người đàn ông này khi đối xử tốt với ai đều khiến thần trí người ta quay cuồng đến vậy ư? Quá đỗi dịu dàng, quá đỗi ngọt ngào.
Đang lúng túng không biết làm sao thoát khỏi tâm trạng ngượng ngập này, bỗng từ đằng xa, lọt vào mắt cô là hình ảnh một cậu bé đang ôm xấp giấy báo đứng trú mưa dưới gốc cây ven đường. Bộ dáng của cậu rất khổ sở và khó khăn để che đậy tập báo trong khi quần áo gần như đã ướt mèm.
Con đường này vốn trải dài từ công ty Tuệ Anh đến gần khu nhà cô ở. Một bên là tuyến xe cộ lưu thông, một bên là hàng rào lồng họa tiết hoa văn bằng sắt ngăn cách công viên phía trong. Thế nên trên lề chỉ trồng hàng cây ngọc lan tán lá sum suê. Có điều những giọt mưa vẫn có thể xuyên kẽ lá rớt xuống thân hình gầy gò, co rúm lại như con mèo nhỏ của cậu bé kia.
Cô bất giác nhìn thấy hình ảnh của mình thuở hàn vi, cũng phải vật lộn bươn trải với cuộc sống bằng việc bán báo rong - việc của những đứa trẻ lang thang. Những ngày trời đổ mưa tầm tã, không kịp tìm chỗ trú, chồng báo của cô bị ướt hết. Kết quả là chồng báo trở thành mớ giấy lộn, nhẹ thì bị mắng mỏ thậm tệ, nặng thì bị đánh đòn, phạt nhịn đói.
Trong trí nhớ mờ nhạt ngày ấy, hình như có một cậu bé luôn bên cạnh và che chắn cho cô mỗi lúc như vậy. Cho đến tận bây giờ, mặt mũi hình dạng của cậu cũng chỉ còn là một chấm nhỏ trong hồi ức đen tối.
Giờ đây, nhìn thấy cậu bé này, cô lại chạnh lòng. Thấy việc thương cảm đi ngang qua sao cho đành. Cô ngập ngừng nhìn Vũ Uy, bước chân chậm lại. Đang loay hoay không biết nên giải quyết thế nào với những vướng mắc trong lòng, bỗng nhiên ngoài dự đoán của cô, anh đột ngột dừng lại, xoay người kéo cô cùng đi tới chỗ cậu bé đó. Anh đặt chiếc ô vào tay cậu bé rồi giõng giạc nói.
_ Vì cô gái bên cạnh tôi không yên lòng vì em, thế nên cầm lấy nó đi.
Sau đó, chẳng nói chẳng rằng, anh chủ động trùm chiếc áo khoác che kín đầu cô rồi kéo cô đi thật nhanh trong làn mưa. Trường hợp này có lẽ phải gọi Đình Trung lái xe đến đón, không nên để Tuệ Anh dầm mưa nữa.
_ Khoan đã.
Vừa mới cất mấy bước, cậu bé đằng sau gọi vọng lại. Những nhọc nhằn của cuộc đời in hằn lên dáng vẻ nhỏ bé và xanh xao, thế nhưng khẩu khí phát ra thì hoàn toàn trái ngược. Nó khiến Vũ Uy phải dừng bước.
_ Hãy cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi trả chiếc ô này lại cho ngài.
Vũ Uy nhếch môi cười. Thằng bé này khá đặc biệt. Không biết có phải do cuộc sống dạy cho nó những mánh khóe tiểu xảo để lấy lòng thiên hạ, hay bản chất thực sự là một “bông hoa sen lẫn trong bùn đất”. Nếu quả đúng vậy, “thời thế tạo anh hùng”, chắc chắn sau này nó sẽ trở thành người không tầm thường. Bất giác anh cảm thấy hiếu kỳ về cậu nhóc này đến lạ.
_ Nói cho ta biết tên của cậu.
Dáng vẻ uy phong với ánh mắt sắc bén của một người đứng trên muôn người trở về, đứa trẻ kia trong một thoáng chốc đã bị khí chất vương giả ấy làm cho sợ hãi. Cậu đã từng gặp đủ loại người trong xã hội, nhưng chưa từng thấy ai có thể sử dụng ánh mắt để áp bức đối phương như vậy. Người đàn ông trước mắt cậu đây hẳn phải là một nhân vật tầm cỡ.
_ Hoàng Quân. - Cậu bé cuối cùng cũng có thể mở miệng trả lời.
_ Được, Hoàng Quân. Hãy ghi nhớ điều này: Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối. Trong cuộc sống, không sự trở ngại nào lớn bằng việc cho bản thân cái quyền được vấp ngã.
Câu nói khiến người con gái bên cạnh giật mình, hồi ức ngày nào bất chợt ùa về. Cô nhìn anh đầy bỡ ngỡ, lại bắt gặp ánh mắt chất chứa thâm tình từ anh. Sự việc ngày ấy, có lẽ nào anh vẫn còn nhớ ?
Phải, Vũ Uy chưa bao giờ quên cô bé nghèo khổ và lem luốc trong tiệm mỳ ngày nào. Cô bé ấy cũng giống như cậu nhóc đang đứng kia, là một “bông hoa sen lẫn trong bùn đất”. Dù có bị cuộc đời vùi dập nhưng vẫn giữ được bản chất trong sạch, đẹp đẽ và thanh khiết. Giờ đây bông hoa ấy đã tỏa hương thơm ngát và theo một cách nào đó, anh như con ong lạc đường, hoàn toàn bị say đắm.
Biểu hiện của cô ngay lúc này đã chứng minh những nghi vấn trong anh, Tuệ Anh chính là cô bé năm ấy. Có lẽ đây là sự sắp đặt của số phận, cho anh và cô gặp lại nhau một lần nữa.
Anh tiếp tục nói với cậu bé kia, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên khuôn mặt ngỡ ngàng của Tuệ Anh, khóe môi mang nét cười như ý. Sự lạnh lùng kiêu kỳ đã bị thay thế bởi vẻ ôn hòa trầm tĩnh.
_ Cậu nhóc, chiếc ô đó cứ giữ lấy.
Một thằng bé còn ít tuổi nhìn vào cũng hiểu được không khí đang diễn ra giữa hai người lớn kia, cậu đỏ mặt lí nhí cảm ơn rồi chạy biến. Khi chỉ còn lại anh và cô trên con đường ướt mưa, cô mới ngập ngừng lên tiếng.
_ Tại sao anh... ?
Anh lặng nhìn những đường nét thanh tú hài hòa trên gương mặt của cô, tay vuốt nhẹ hạt mưa nhỏ bé rơi lất phất trên mái tóc đen tuyền óng ả, mỉm cười nói.
_ Nhìn nét mặt đoán lòng người là sở trường của tôi mà.
Tất nhiên cô biết anh lợi hại, nhưng điều cô băn khoăn chính là hành động vừa rồi của anh. Thật chẳng dám tin một người tưởng chừng luôn vô tình lãnh đạm với mọi thứ ngoài phạm vi quan tâm của bản thân, lại chịu dầm mưa cùng cô để trao cho cậu bé chiếc ô kia. Là cô chưa nhìn thấy một con người khác trong anh, hay là vì anh nghĩ đến tâm tư của cô ?
_ Em nghĩ hành động vừa rồi không giống tôi, phải không? – Thấy cô ngây ngô nhìn mình không chớp mắt, anh cười khổ. – Bình thường tôi hay hành xử độc đoán, chắc em nghĩ tôi rất xấu xa. Tôi có thể hiểu.
_ Không phải như vậy. – Tuệ Anh lắc đầu phủ nhận mà không hề suy nghĩ.
Cô biết chứ, dù bề ngoài anh luôn tỏ ra sắt đá, đôi khi là nhẫn tâm, thế nhưng thật sự ẩn sâu bên trong con người anh chứa đựng bao tình cảm. Anh đối xử dịu dàng và trân trọng với những thứ quan trọng với mình, thấu tình đạt lý và là người đàn ông có trách nhiệm. Tất cả cô đều hiểu, vì hiểu nên mới yêu thật nhiều.
Trước sự phủ nhận không do sự của cô, lòng anh trở nên rạo rực khác thường, niềm vui dần lan toả. Cô ấy không có thành kiến với anh như những người khác sao? Sau đó, anh từ tốn kể lại một mảnh hồi ức.
_ Khi còn nhỏ, tôi đã tình cờ gặp một cô bé. Vì nghèo đói mà phải lấy trộm thức ăn, nhưng điều khiến tôi ấn tượng là cô ấy không rơi một giọt nước mắt dù bị đánh đập, chửi mắng thậm tệ. Tôi nhìn thấy một nghị lực phi thường trong đôi mắt của cô bé đó...
Anh dừng lại một vài giây, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô rồi tiếp tục lời nói đang dang dở,
_ ...thật giống với đôi mắt của em.
Không lời nào có thể diễn đạt được nỗi xúc động trong cô giờ đây, tình cảm trào dâng dạt dào đến mức không thể khống chế, chỉ còn biết nhìn anh đầy hàm ơn. Ngày ấy, cô chỉ là cọng rơm cọng cỏ trong mắt người khác, vậy mà một người kiêu hãnh như anh lại chủ động để hình ảnh tầm thường đó tồn đọng trong trí nhớ của mình. Điều này có ý nghĩa hết sức lớn lao đối với cô, anh có biết chăng ?
Vũ Uy không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cô, ngược lại trong lòng cảm thấy mãn nguyện. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, cảm nhận cơ thể nữ tính mềm mại và hơi thở nhè nhẹ phả vào lồng ngực mình mà con tim rung động. Anh nhắm mắt tận hưởng làn hương thanh khiết tỏa ra từ cô, ôm Tuệ Anh trong lòng anh mới phát hiện bản thân đã nhung nhớ cô nhiều biết chừng nào. Cứ ngỡ chỉ cần nhìn thấy cô thôi sẽ lấp đầy cơn khát trong anh, chẳng ngờ càng ở gần cô lại càng muốn tham lam hơn nữa.
Từ không gian lao xao tiếng mưa, giọng nói của cô nhỏ nhẹ cất lên, trong lành như cơn gió thu khiến lòng anh khắc khoải bồi hồi.
_ Cảm ơn anh.
oOo
Dưới tán cây ngọc lan, Vũ Uy choàng tay ôm gọn thân hình mảnh mai của cô gái đang e dè nép vào lòng mình, ngăn những giọt mưa rơi trúng cô. Chiếc áo sơ mi đắt tiền đã bắt đầu thầm nước, mái tóc thường ngày được vuốt keo gọn gàng nay bị hạt mưa xô đẩy làm rủ xuống, che khuất vầng trán cao ráo thông minh của anh. Tuy nhiên điều đó lại làm nên một vẻ đẹp khác biệt của người đàn ông này, vẫn vô cùng cuốn hút.
Tuệ Anh cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào mái đầu, cả hương thơm nam tính lẫn khuất trong mùi hương ngọc lan dịu nhẹ, thêm một chút vị tinh khiết của mưa. Cô khẽ nhắm mắt, nhè nhẹ hít một hơi mùi hương ấy, để mặc nó lan tràn tới từng ngõ ngách tâm hồn, ngấm sâu vào tận cõi lòng. Trái tim lại bắt đầu thổn thức, có một sự thật phũ phàng, nhưng vô cùng rõ ràng: Trải nghiệm hạnh phúc lớn bao nhiêu, khi mất đi sẽ đau đớn gấp trăm lần.
Bất giác cô siết nhẹ những ngón tay trên vạt áo anh, nước mắt vô thức lăn dài trên gò má.
Vũ Uy phát hiện biểu hiện nhỏ đó nơi cô, anh khẽ cúi đầu, chầm chậm nâng gương mặt cô lên.
_ Em khóc đấy ư?
_ Không phải, là nước mưa. – Cô lắc đầu chối cãi.
Anh lấy ngón tay quệt nhẹ trên gò má cô rồi đưa lên môi, ánh mắt thoảng chút buồn.
_ Nước mưa không mặn như thế này đâu.
Cô bối rối cúi gằm mặt tránh né, lại bị tay anh nâng lên đối diện với mình. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt gần đến nỗi hơi thở của anh tràn cả vào khí quản của cô, khiến tâm trí mông lung khó tả, tim đập liên hồi. Đôi mắt anh sâu hút như đại dương không đáy, bao bọc cô trong dòng cảm xúc vô vàn êm ái và dịu ngọt.
Đến tận giờ phút này, Tuệ Anh không khỏi nghi hoặc. Nhưng những lần hụt hẫng và đau đớn ê chề trước đây ngăn không cho cô rơi vào hố sâu cảm xúc lần nào nữa.
_ Tại sao anh cứ luôn như vậy? - Cô nhìn anh chất vấn, dường như là đang trách cứ.
- Ở bên cạnh tôi làm em không vui sao? - Anh không trả lời mà đặt một câu hỏi ngoài lề.
Vui ư? Không phải, không chỉ đơn thuần là vui, là rất hạnh phúc.
Không vui ư? Không phải, không chỉ đơn giản là không vui, là vô cùng đau khổ.
Ở bên anh, cô biết đến mặt trái của tình yêu. Nó cứ giằng níu, giày vò cô không thương tiếc. Đến mức cô đã muốn bứt ra khỏi sợi dây mà số mệnh trói buộc với anh. Vậy mà khoảnh khắc này, cô lại quyến luyến những giây phút ngắn ngủi bên anh đến thế.
Không có thứ tình yêu nào dễ dàng, không có đắng cay và nước mắt. Đây là cơ hội để cô nói rõ lòng mình, nhưng đã quá muộn màng rồi.
_ Có thể tha thứ cho tôi vì đã từng làm tổn thương em, được không? – Trước sự im lặng của cô, anh khẩn khoản nói.
Cô chậm rãi gật đầu.
Anh như trút bỏ được hòn đá tảng nặng nề bấy lâu nay, khẽ tựa trán mình lên trán cô.
_ Cảm ơn em.
Hành động quá sức thân mật này khiến Tuệ Anh bị bất ngờ, hơi thở của cô bắt đầu rối loạn. Tại sao hôm nay anh cư xử với cô như thể một người tình bé nhỏ? Vô cùng dịu dàng và ân cần. Ở trong vòng tay anh, những cảm xúc đang dâng lên bóp nghẹt lấy trái tim. Từng đường nét quyến rũ trên gương mặt ưu tú của anh hiện lên rõ mồn một trước mắt cô, sống mũi thanh cao thẳng tắp, hàng mi dài và rậm che khuất đôi đồng tử màu hổ phách tuyệt đẹp. Hơi thở nam tính phảng phất khiến thần trí cô tê dại, chẳng biết làm gì ngoài việc ngắm nhìn anh gần gũi như thế.
Bất chợt, cảm giác âm ấm nơi đầu môi truyền đi khắp cơ thể, cô giật mình mở tròn mắt ngạc nhiên. Đôi môi anh đã kề lên bờ môi cô từ khi nào. Nhưng đúng lúc ấy, ý thức vội vàng quay trở về, cô lập tức tránh né nụ hôn ướt át tựa cơn mưa dịu ngọt từ anh.
_ Chúng ta không nên như thế này.
Tuệ Anh lúng túng đẩy anh ra rồi nhanh chóng xoay người bước đi, dường như chỉ chậm trễ một chút nữa thôi, cô sẽ bị mê hoặc mất. Tất cả những chuyện này, những cảm xúc này là sai trái, là không nên có. Cô phải dừng lại ngay trước khi không còn có thể khống chế được cảm xúc của chính mình. Vậy mà, Vũ Uy vẫn không chịu buông tha cho cô. Anh kéo ngược cô trở lại vị trí trong vòng tay mình, giọng nói trở nên trầm đặc.
_ Tôi biết là tôi ích kỷ, nhưng chỉ hôm nay thôi. Dù em không yêu tôi, hãy đặt tôi vào trái tim em một lần. Sau đó, tôi sẽ tự mình bước ra không làm phiền đến em nữa.
_ Anh.. đang nói gì ? Anh... ý anh... là sao ?
Lời nói của anh tác động vào cô một lực vô cùng mạnh khiến đầu óc cô choáng váng, giọng lạc hẳn đi, cứ thế lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh.
_ Em trở nên ngốc nghếch từ bao giờ thế? Chẳng lẽ tôi nói vậy chưa đủ rõ ràng hay sao? – Thấy bộ dạng cô lóng ngóng như thể chưa nhận thức hết được những lời nói khi nãy, anh bật cười. – Vậy, để tôi nói rõ hơn nữa nhé.
Anh dừng lại một lát, ánh mắt ẩn chứa tia dịu dàng quá đỗi ấm áp chân tình nhìn sâu vào mắt cô, rành rọt nói từng chữ.
_ Tôi yêu em.
/44
|