Vũ Uy đang ngồi tiếp các đối tác tại một chiếc bàn tròn trong nhà hàng ngoại ô khá có tiếng tăm, bất chợt anh trông thấy Thục Quyên từ xa đi tới, thần sắc lộ rõ vẻ khẩn trương, bước chân gấp gáp, theo sau là Đình Trung. Anh nói vài câu khách sáo với những vị khách rồi cáo lỗi, nhanh chóng đứng dậy đón chân cô.
_ Quyên, có chuyện gì mà em tới tận đây ?
CHÁT !
Câu nói vừa dứt, ngay sau đó là cái bạt tai giáng thẳng vào bên má của anh. Âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng đủ gây chú ý trong không gian trang trọng lịch sự này. Thêm nữa, bề ngoài của ba người đang đứng kia cũng hết sức thu hút, chẳng mấy chốc bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Vũ Uy sửng sốt.
_ Tại sao em... ?
Anh vô cùng bất ngờ trước hành động lạ lùng này của Thục Quyên, cô trước nay chưa từng có những biểu hiện nóng nảy, huống chi là đánh người vô cớ. Đình Trung đứng phía sau cũng mất hồn mất vía, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng trước bàn dân thiên hạ mà thế này thì...
Chỉ thấy gương mặt Thục Quyên đanh lại, tuy nhiên đôi mắt ngân ngấn nước, gần như phải cố gắng lắm mới bật ra tiếng nói.
_ Cái này... là để chấm dứt mối quan hệ giữa chúng ta. Anh và em chia tay tại đây.
Không khí tự dưng trầm hẳn xuống, khách khứa xung quanh nín thở theo dõi như đang xem đến đoạn kịch tính của phim truyền hình, thi thoảng lại vang lên tiếng thì thầm khe khẽ.
Vũ Uy quá kinh ngạc trước sự quyết định đường đột này, nhất thời bối rối.
_ Quyên.. em.. tại sao… ?
Chưa kịp nói hết câu, bàn tay trắng ngần nhỏ nhắn lại vung lên.
CHÁT!
_ Cái này là vì Tuệ !
Vốn đã sắp mất đi sự kiên nhẫn, nhưng khi nghe thấy tên của người con gái đó, cơn giận trong anh lập tức bị xì hơi như quả bong bóng đột ngột bị đâm thủng. Anh lo lắng nắm lấy đôi vai Thục Quyên, trầm giọng hỏi, quên hẳn những ánh mắt đang tò mò chiếu vào mình.
_ Tuệ Anh ? Cô ấy làm sao rồi ? Không lẽ đã có chuyện gì ?
Thục Quyên chua chát hất văng tay anh ra, nghiến răng vung tay lần thứ ba.
CHÁT !
Âm thanh vang lên chát chúa.
Có cảm giác lần này cô đã dồn hết sức lực vào nó, cũng như đẩy đi hết bao ấm ức, buồn tủi trong lòng.
Vũ Uy vốn có thể né tránh, nhưng anh đã đón nhận nó như thể chấp nhận sự trừng phạt khi nhận thấy vẻ cay đắng đau buồn hiển hiện qua dòng nước mắt lăn dài trên gò má của cô.
_ Cái này là vì sự ngu ngốc của anh ! Đã làm tổn thương đến hai người con gái hết lòng yêu anh.
Dù cảm thấy trong câu nói mang nặng ý trách cứ kia có phần nào đó không đúng, nhưng sự bị thương của cô gái trước mặt khiến anh hỗn loạn, nhất thời bỏ quên. Thục Quyên dần lộ ra vẻ cố gắng kiên cường của mình, đôi mắt nhìn anh chất vấn, lệ vẫn cứ rơi đều, lòng bàn tay nắm chặt, từ cổ tay đến bờ vai run lên từng cơn. Lúc ấy, anh chẳng biết nói gì hơn ngoài câu nói quá ấu trĩ trong những cuộc chia tay đẫm nước mắt.
_ Anh... xin lỗi.
Người sai là anh.
Người gây ra mọi chuyện cũng là anh.
Ba cái tát này quả thực vẫn còn là quá nhẹ.
Cho đến khi Thục Quyên giơ một tờ giấy lên trước mặt anh, hình ảnh trên đó thật quen thuộc. Anh đã không dưới mười lần nhìn nó mà đoán già đoán non trong khi lòng nhức nhối vô hạn. Lần này cũng không ngoại lệ.
_ Quyên, cái này thì có liên quan gì ? – Anh trầm mặc hỏi.
_ Anh biết người trong tranh là ai không ? – Cô lớn giọng hỏi lại.
_ Làm sao anh biết. – Anh mệt mỏi gạt tay cô xuống. – Em đừng làm loạn ở đây nữa. Có chuyện gì về nhà hãy nói, anh đang có việc.
Toan xoay lưng đi, tiếng Thục Quyên vang lên yếu ớt nhưng đủ mạnh để đóng băng mọi bước chân cũng như cử động của anh.
_ Đồ ngốc nhà anh, đến chính mình còn không nhận ra sao ?
_ Em nói gì ? – Anh nhìn cô, sự ngạc nhiên xen lẫn vẻ thẫn thờ.
Thục Quyên lần nữa chìa bức tranh ra trước mặt anh, im lặng để nước mắt rơi mặn đắng bờ môi. Vũ Uy nhận lấy nó từ tay cô, lòng nổi lên một thứ cảm xúc hoang mang khó tả. Dáng người và khung cảnh này quả thực vừa lạ vừa quen, đôi khi anh cũng ngờ ngợ, nhưng không thể nào đoán ra.
Càng không dám nghĩ đến, đó chính là anh.
_ Cô ấy yêu anh hơn năm năm rồi. Em là người bạn tồi tệ, thậm chí còn không nhận ra.. – Thục Quyên ôm mặt nức nở.
_ Không.. không thể nào ! Năm năm ư ? Không thể nào đâu.
Lúc này, lồng ngực anh như muốn vỡ tung.
Năm năm.
Quãng thời gian dài như thế..
Làm sao có thể...
« Em rất yêu anh ấy, yêu đến mức dù anh ấy chẳng bao giờ quay lại nhìn em, còn em chỉ cần trông thấy anh ấy là đủ. Dẫu vị trí của em mãi là đằng sau. »
« Nhiều lần em muốn rời bỏ anh ấy, muốn dứt đoạn tình yêu em không thể nào nắm bắt, nhưng cuối cùng em vẫn không làm được. Bởi vì vứt bỏ tình cảm này, chính là em đã vứt bỏ con tim mình. »
« Ngày mẹ em mất, thế giới của em cũng sụp đổ. Nhưng từ khi anh xuất hiện, em biết rằng em đã có một thế giới mới. Anh chẳng bao giờ biết, anh là tất cả. Đã hơn năm năm trôi qua, tình yêu này vẫn cứ mãi tồn tại, mãi lớn lên trong em, không hề vơi đi dù chỉ một chút. »
Giọng nói êm ái chứa đựng bao nỗi niềm, đôi mắt đượm buồn ánh lên yêu thương nồng nàn, từng từ từng chữ đong đầy hoài niệm ấy lần lượt xuất hiện trong tâm trí của anh, nơi ký ức đi qua..
Người đó là anh ?
Những lời đó, ánh mắt đó, cử chỉ đó... tất cả đều dành cho anh ?
Tuệ Anh, người con gái như em thật đáng ghét, khiến anh mụ mị như vậy, ngốc nghếch như vậy. Xoay anh mòng mòng...
Nhất định, anh phải tìm cô tính sổ, bởi vì dám biến anh thành gã khờ không hơn không kém. Thấy anh ghen với chính bản thân mình, chắc cô hả hê lắm. Cách trả thù này quả là cao tay.
Đang chìm đắm trong hạnh phúc cao trào, lời nói của Thục Quyên kéo anh về thực tại.
_ Anh mau đi tìm cô ấy, giữ cô ấy lại. Hai giờ đêm nay cô ấy sẽ bay sang Mĩ, không trở về nữa đâu. Mau đi giữ cô ấy lại đi.
Thục Quyên hoàn thành câu nói trong khó nhọc, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào bật ra nơi cuống họng.
Đi Mĩ ?
Anh kinh ngạc.
Rồi chỉ một vài giây sau, anh bừng tỉnh, vội vã lao ra ngoài. Có điều, ra đến ngưỡng cửa, anh chững lại, quay đầu nhìn. Cô gái với gương mặt đẫm nước mắt không giấu nổi sự buồn thương. Gương mặt thân thuộc cùng nụ cười trong sáng không tỳ vết ấy, đã có một thời anh ra sức bảo vệ. Vậy mà giờ đây, chính anh khiến cô rơi nước mắt. Sự day dứt gặm nhấm tâm can, ba cái bạt tai với sức lực liễu yếu đào tơ nào có mảy may làm anh đau, nhưng khiến lồng ngực nhức nhối vô hạn. Anh bước trở lại, ôm cô vào lòng.
_ Anh xin lỗi.
Dù đau đớn chua xót như bao cô gái đứng trước sự chia ly với cuộc tình nhiều năm, với người đàn ông mình hết lòng yêu thương, Thục Quyên bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Chấp nhận buông tay đôi khi gây ra ít thương tổn hơn níu kéo, chính là sự giải thoát cho cả hai người.
Cô mỉm cười nói trong nước mắt.
_ Em không sao. Tuệ xứng đáng có được hạnh phúc. Anh nhất định phải làm cho cô ấy hạnh phúc. Nếu không, em sẽ không tha cho anh.
_ Cảm ơn em, Quyên.
Vũ Uy gật đầu, lòng tràn đầy cảm kích.
Anh đã yên tâm rồi.
Cô gái bé nhỏ từng sà vào lòng anh như chú chim non tìm điểm tựa nay đã trở nên kiên cường từ khi nào anh chẳng hề hay biết.
Có lẽ, nụ cười mang lại niềm vui. Nhưng nước mắt và những trải nghiệm buồn vui giúp con người ta vững bước hơn trên đường đời.
Lần đầu tiên anh có cảm giác rằng, dù phía trước là bao chông gai, cô cũng sẽ đứng vững trên chính đôi chân của mình.
Nhìn bóng lưng anh gấp gáp biến mất sau cánh cửa, Thục Quyên xao xuyến. Giờ đây cô mới biết dáng anh từ đằng sau hút hồn đến thế, nhưng dáng hình ấy không thuộc về cô nữa rồi. Cô đưa tay gạt nước mắt.
_ Tiểu thư, cô không sao chứ ? – Đình Trung ái ngại hỏi. Đồng thời đưa cho cô chiếc khăn mù soa trắng tinh.
_ Tôi ổn. – Cô nhận lấy chiếc khăn, mỉm cười đáp. – Như thế này chẳng phải rất tốt sao. Ít nhất hình ảnh của tôi trong lòng anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi.
Phải rồi, khi ta chấp nhận hy sinh, vô tư cho đi, chắc chắn cũng sẽ vô tư được nhận lại. Ít nhất là giờ đây, sự mất mát trong lòng cô đang nhỏ dần đi từng chút so với niềm vui làm được điều gì đó cho người khác, nhất là cho những người mình yêu thương. Cứ thế, nỗi buồn đau cũng tự nhiên vơi đi một nửa.
Từ bỏ là một điều chẳng dễ dàng gì, nhưng cô đã làm được. Cũng như làm người tốt đôi lúc sẽ phải chịu thiệt thòi, nhưng là một việc khiến bản thân dễ chịu và nhẹ nhõm.
_ Để tôi đưa cô về. – Đình Trung đề nghị.
_ Không cần đâu. Lúc này tôi muốn ở một mình.
Thục Quyên từ chối khéo, toan rời khỏi thì lúc này mới nhận ra các thực khách trong nhà hàng vẫn đang nhìn cô trân trối. Bây giờ cô mới cảm thấy xấu hổ, áy náy nói một câu « Xin lỗi » rồi chạy vọt ra ngoài.
Những tiếng xì xào nhỏ dần rồi một lát sau ai tập trung lo việc người nấy. Trên chiếc bàn bị Vũ Uy bỏ lại, các vị khách của anh cũng tỏ ra bối rối. Đình Trung chưa rời đi ngay mà tới giải thích và cáo lỗi với họ. Một số tỏ ra thông cảm, cười cười cho qua. Một số tỏ vẻ không bằng lòng, cằn nhằn vài câu rồi đứng dậy ra về. Trong số đó có một chàng trai trẻ măng, mặc bộ lễ phục màu trắng in họa tiết chìm, dáng ngồi đĩnh đạc, mái tóc chải ngược ra sau lộ vầng trán vuông vức và gương mặt tinh anh sáng sủa. Nhưng đôi mắt đen sâu hút ánh lên vẻ ngang ngạnh cùng nụ cười nửa miệng ương bướng có phần đối nghịch với vẻ bề ngoài. Đặc biệt, hạt kim cương nhỏ phát ra những tia ngũ sắc trên cánh mũi dường như nói lên chủ nhân của nó là người ngang tàng, không sợ trời, không sợ đất.
Nhìn tổng thể, toàn thân anh ta toát ra sức hấp dẫn mê hoặc, quỷ dị.
Đình Trung kín đáo liếc nhìn người thanh niên một cái, thấy có chút lạ lẫm. Giới kinh doanh anh quen biết khá sâu rộng, nhưng chưa từng gặp qua người này.
Biết có người đang quan sát mình, anh ta chiếu thẳng tia nhìn về phía Đình Trung khiến anh hơi chột dạ. Ánh mắt như mũi kiếm thâm trầm sắc nhọn phát ra từ gương mặt trẻ trung mang nét mềm mại nữ tính thật kỳ lạ. Có chút đối lập, nhưng vẫn rất hài hòa.
Ngay lúc đó, điện thoại của anh ta đổ chuông, âm thanh kỳ quặc và chói tai ấy làm Đình Trung giật mình, thoát khỏi cái nhìn như tia lazer quét qua.
_ Có chuyện gì ? – Đưa di động sát bên tai, anh ta nói. Chất giọng thanh thanh dễ nghe, có uy, lại có chút ngang ngược.
Sau đó, Đình Trung cảm thấy con ngươi đen thẫm của anh ta khẽ dịch chuyển, đuôi mắt cong lên theo cái nhếch mép khó hiểu. Rồi anh ta cúp máy, nhìn anh với vẻ mặt đầy hứng thú, y hệt như đứa trẻ vừa phát hiện ra trò chơi mới.
_ Có muốn chơi trò « Giải cứu » với tôi không ?
oOo
Trên đường ra ngoại thành tiến thẳng đến sân bay Nội Bài, Tuệ Anh ngồi trong xe, ngắm nhìn cảnh vật bị đêm phủ kín.
Con đường cao tốc nhuộm một sắc vàng cam dìu dịu, phần nào giảm bớt không khí lạnh lẽo tỏa ra từ màn đêm cô tịch. Xa xa, những rặng cây đìu hiu lặng lẽ chìm trong bóng tối, lặng lẽ đung đưa, lướt qua tầm mắt liên tiếp rồi liên tiếp, dường như trải dài bất tận.
Lòng trống rỗng.
Ngón tay cô mân mê chiếc trâm cài hình hoa giọt tuyết trên vạt áo nơi ngực trái, nơi ấy, con tim tê dại. Cô biết, rời khỏi đây, cô mang theo tất cả chỉ trừ một thứ.
Là thứ quan trọng nhất.
Cô để lại nó cho anh, cho riêng mình anh.
Hải Đăng ngồi lái xe bên cạnh, chốc chốc lại liếc nhìn Tuệ Anh, ánh mắt dừng trên chiếc trâm một lúc lâu. Tia sáng yếu ớt thanh trong phát ra từ viên ngọc lại khiến anh nhức nhối đến thế. Anh có thể đoán được ai đã tặng cô vật tinh xảo này.
Ngày mưa hôm ấy, anh có việc nên không thể đón cô sau giờ tan tầm như thường lệ. Đến khi xong xuôi, anh thấy nhớ cô, bèn tới nhà để được gặp cô dù chỉ trong chốc lát. Chẳng ngờ lại bắt gặp cô và người đàn ông đó tay trong tay dưới chiếc ô đỏ thắm, đỏ thắm nồng nàn tựa ánh mắt họ trao nhau.
Cảm giác rằng, trong mắt họ chỉ có nhau.
Cảm giác rằng, thế giới chuyển động xung quanh đôi trai gái, làm nền cho hình ảnh lãng mạn ấy.
Cơ thể đột ngột nóng ran, đôi tay gồng lên như muốn bóp nát vô lăng, anh từ kinh ngạc đến giận dữ, cố kìm nén quan sát. Trong lòng thấp thỏm hy vọng hắn sẽ rời đi ngay.
Vậy mà, anh đã ngồi trong xe chờ đợi tưởng chừng hàng thế kỷ. Đêm đó là một trong những đêm dài nhất cuộc đời anh.
Tờ mờ sáng, Vũ Uy mới từ trong nhà Tuệ Anh đi ra. Máu nóng như dòng nham thạch phun trào, nhưng anh cố dặn mình phải kiềm chế, không lao ra xông vào đánh cho hắn một trận nhừ tử.
Tên xấu xa đó, anh không thể để Tuệ Anh tiếp tục dấn sâu hơn vào thứ tình cảm ngang trái này, thứ hủy hoại tinh thần cô. Cuối cùng, anh đưa ra đề nghị với Phạm Tùng, muốn ông thuyết phục cô rời khỏi đây, rời xa hắn, quên hắn. Và cô đã đồng ý.
Anh không biết tại sao cô dễ dàng chấp nhận việc này nhanh đến vậy, nhưng anh cũng chẳng cần biết. Bởi vì thời gian còn lại, anh sẽ ở bên cô.
Anh mỉm cười với ý nghĩ đó.
Bỗng bản nhạc buồn vang lên, Tuệ Anh mơ hồ nhìn vào màn hình di động của mình, bàn tay run lên một chút, nét mặt ngập ngừng chất chứa bao nhiêu cảm xúc phức tạp. Hải Đăng liếc mắt qua, thoáng thấy cái tên kia, anh cau mày bất an nhưng vẫn im lặng chờ đợi. Có điều, lòng anh nặng trĩu khi cô quyết định nhận cuộc gọi.
_ Uy, em nghe đây.
Đầu dây bên kia vẳng lại tiếng trầm ấm quen thuộc, sắc thái trong lời nói thể hiện rõ sự bồn chồn và lo lắng. Tim cô đập vang từng hồi.
« Em đang ở đâu ? »
_ Em... – Cô ấp úng, không biết phải trả lời ra sao.
« Em đừng đi. »
Cơ thể khẽ run lên, cô ngỡ ngàng, giọng lạc hẳn một nhịp.
_ Tại sao anh biết ?
« Quyên bảo anh đi tìm em, nhất định phải giữ em lại, nhất định phải làm em hạnh phúc. Nếu không, cô ấy sẽ tìm anh tính sổ. »
Cô nghe được một âm cười nhẹ.
« Và... anh đã hứa với cô ấy. »
Chuyện này... cô dường như không thể tin vào tai mình. Nhưng lời nói ấy chân thực đến mức khiến cơ thể cô run lên sung sướng.
Thật bất ngờ quá! Cô chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận món quà này. Lồng ngực phập phồng rối loạn, tay cô bưng kín miệng ngăn tiếng nấc nghẹn ngào vì xúc động. Có điều chẳng thể ngăn được từng dòng nước nóng hổi tràn ra khỏi khóe mắt, cảm xúc vỡ òa trong khoảnh khắc.
Lời anh nói như làn suối trong lành dịu dàng chảy vào tim, làm sống dậy bao yêu thương tưởng chừng đã tan vỡ.
« Em có tin anh không ? »
Anh hỏi, từng câu chữ đều toát lên tình yêu chân thành.
_ Vâng. - Cô khóc trong niềm hân hoan vô bờ.
“Em đang ở đâu? Anh đến đón em.”
_ Em đang trên trục đường cao tốc ra sân bay.
“Anh cũng đang ở đó, em dừng lại chờ anh, được không?”
_ Vâng, em biết rồi.
Đôi môi cô vô thức mỉm cười, ngây ngẩn một lát rồi mới ngắt máy. Nhưng ngay khi cảm thấy bên cạnh mình tỏa ra một luồng khí lạnh giá, cô nhìn gương mặt đăm đăm của Hải Đăng, ngập ngừng lên tiếng.
_ Đăng, mình thật sự xin lỗi. Mình không muốn đi nữa.
Anh không đáp, cố chấp giữ im lặng, chỉ có hàng mi không tự chủ khẽ rung lên.
_ Đăng, cho mình xuống xe. – Cô kiên nhẫn nói, giọng buồn rầu.
Chiếc xe vẫn giữ nguyên tốc độ, không hề có dấu hiệu dừng lại.
_ Đăng, làm ơn..
Anh đột ngột bẻ ngoặt tay lái tấp vào lề đường, tiếng phanh rít lên chói tai. Tuệ Anh hoảng hồn, cơ thể theo quán tính lao về phía trước, may có dây an toàn giữ lại. Cô nhìn sang anh, thấy hàng lông mày nhíu chặt, gương mặt lạnh tanh xa cách, chỉ có đôi tay nắm chặt vô lăng đến mức nổi cả gân xanh. Cô bất giác chẳng biết nên làm sao cho phải. Cô đã phụ tấm chân tình của anh, nhưng con người nào kiểm soát được tình cảm.
_ Đăng, mình thật sự xin lỗi.
Rồi cô lặng lẽ mở chốt cửa bước ra ngoài, gió đêm thổi lồng lộng mang hơi lạnh se sắt, có vị hăng hăng ẩm ướt của nơi đồng không mông quạnh.
Dưới ngọn đèn đường, Tuệ Anh bồi hồi đi ngược chiều gió, làn tóc rối bời, còn lòng trải dài theo sự hồ hởi mong ngóng. Cô biết, ở đâu đó trên con đường này, anh đang mang hạnh phúc đến bên cô.
Đột nhiên, có một bàn tay kéo mạnh cô lại, giận dữ quát lớn.
_ Tại sao cậu lại cố chấp như vậy? Tại sao nhất định phải là anh ta?
Một vài chiếc xe chạy vụt qua, ánh sáng lóe lên rồi biến mất trong chớp mắt. Bên lề đường, Tuệ Anh bình tĩnh đối diện với sự phản đối gay gắt của anh, chậm rãi trả lời, nghe như một lời tâm sự giấu kín đã lâu.
_ Mình yêu anh ấy đã quá lâu rồi, mình không muốn giấu giếm nữa. Có thể cậu không tin, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp anh ấy, mình đã có cảm giác mạnh mẽ rằng anh ấy chính là người mình luôn tìm kiếm trong đời. Bây giờ mình đã có câu trả lời chính xác cho cảm giác ấy rồi. Mặc dù quá trình này đầy nước mắt, gây cho mình không ít tổn thương, nhưng mình không hối hận, bởi vì... anh ấy rốt cuộc cũng đã quay lại nhìn mình. Tất cả những đau thương đã đi qua, đều xứng đáng cho giây phút này. Mình thực sự rất hạnh phúc. Cậu có hiểu cho mình không ?
Đôi mắt cô long lanh, thăm thẳm như màn đêm vô định, lại vô cùng kiên quyết. Anh bất lực buông tay, lòng chìm trong tuyệt vọng, lạnh lùng quay lưng, bước từng bước nặng nề dưới sắc đèn vàng vọt. Chiếc bóng đen cô độc đổ dài dưới nền đất, ảo não.
Khi hai người hạnh phúc, ít nhất sẽ có một người bị tổn thương. Cô mong rằng anh sẽ gặp được người con gái thực sự của đời mình, cũng như cô đã tìm ra Uy vậy.
Đó như là sự sắp đặt của định mệnh. Dù có đi bao nhiêu đường vòng, hai người yêu nhau rồi cũng sẽ trở về bên nhau.
Cô đã nhận ra anh trước, và có lẽ phải gặp đúng thời điểm mới thật sự thuộc về nhau. Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những người biết kiên nhẫn chờ đợi, có phải không ?
Thời điểm ấy đến rồi.
Cô ôm mình đứng co ro trong tiết trời se lạnh nhưng lòng ấm áp lạ thường, mỏi mòn trông ngóng từng giây phút. Mỗi một chiếc xe chạy ngang qua đều khiến tim cô nảy lên một nhịp khác thường. Chẳng bao lâu sau, đôi mắt cô ngời sáng, trái tim hân hoan rộn rã không ngừng khi trông thấy chiếc xe màu đen kiểu dáng cách tân hiện đại xuất hiện từ xa, vô cùng quen thuộc. Dường như cô còn cảm nhận được ánh nhìn thân thương ôm trọn vóc dáng bé nhỏ của cô, gương mặt anh tuấn của người trong xe giãn ra, mỉm cười nhẹ nhõm.
Hạnh phúc cách cô trong gang tấc, với tay ra là có thể chạm tới..
Thế nhưng, một âm thanh xé gió từ đâu vọng lại phá tan niềm vui đang dâng trào trong cô, chiếc xe lạ từ đằng sau vọt tới, đột ngột chặn đứng đầu xe của Vũ Uy. Theo phản xạ tức thời, anh ngoặt tay lái tránh vụ va chạm, bánh xe ma sát với đường gần như tóe lửa, rít lên ken két. Cả chiếc xe đâm sầm vào dải phân cách.
Tiếng rầm như tiếng sấm động nổ bên tai Tuệ Anh, tiếp theo là một tràng còi xe chói tai vang dội ầm ĩ, cô hét lên thất thanh định lao tới. Bất ngờ thay, có bàn tay từ đằng sau chụp lấy miệng cô, mùi ê te xộc vào mũi gây tê liệt thần kinh. Cô cứng người, mắt mờ đi rồi nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.
oOo
_ Tuệ Anh ! Em tỉnh dậy đi.. Tuệ Anh..
Giọng nói văng vẳng truyền tới bên tai Tuệ Anh, theo ý thức ngày một rõ dần. Cô khó nhọc hé mở hàng mi nặng trĩu, đầu óc vẫn còn hơi váng vất.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến cô tỉnh táo ngay lập tức vì sợ hãi.
_ Uy ? Anh có sao không ?
Vũ Uy ngồi trong một góc tối, cả người bị trói chặt. Trong ánh đèn huỳnh quang yếu ớt treo lủng lẳng trên trần nhà, cô có thể nhìn thấy gương mặt anh tái nhợt, mồ hôi túa ra ướt trán. Không chỉ vậy, nơi góc trán của anh còn có một vết thương do va đập mạnh, máu đã đóng vảy thành màu thâm đen, hòa lẫn mồ hôi tạo vệt dài từ thái dương dọc xuống cổ áo trắng tinh, khô lại từng mảng.
Có lẽ, đầu anh đã bị chấn thương không nhẹ. Vậy mà anh vẫn gắng gượng mỉm cười trấn an cô, hơi thở nặng nề.
_ Anh không sao, chỉ bị thương một chút thôi. Em đừng lo.
Lòng đau như cắt, cô muốn đến bên anh, chợt phát hiện tình trạng của mình cũng chẳng khá hơn. Lúc này, định thần lại, cô mới để ý đến nơi này.
Đây là căn phòng kín bằng bê tông, không có cửa sổ, chỉ có độc một cửa ra vào. Bốn bức tường ngả màu ố vàng, nứt vỡ từng mảng loang lổ. Ở góc nhà có mấy thanh gỗ mục dựng đứng, kế bên là vài chiếc hộp bìa các tông xếp lộn xộn chồng lên nhau. Trên sàn còn nguyên một đống vữa đã khô cứng, thêm một số dụng cụ xây dựng cũ kỹ nằm chỏng chơ.
Lại là một vụ bắt cóc ? Nhưng lần này tại sao chúng lại kéo cả Vũ Uy vào ? Điều cô lo sợ nhất đã xảy ra, cô đã làm liên lụy tới người thân của mình.
_ Em xin lỗi. Vì em mà... – Cô nhìn anh, nét mặt đầy bi thương.
_ Không phải lỗi tại em. Có lẽ chúng đã phát hiện ra anh đang cho người điều tra chúng.
_ Anh điều tra bọn chúng ? – Tuệ Anh sửng sốt. – Tại sao anh lại tham gia vào việc này ? Trần Thái Sơn rất độc ác và tàn nhẫn, hắn sẽ không tha cho bất kỳ ai đâu.
_ Anh không sợ hắn, em đừng kích động như vậy.
_ Nhưng em sợ !
Tuệ Anh cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, biểu cảm vô cùng khổ sở.
_ Em sợ hắn sẽ làm hại anh và mọi người.
_ Tuệ, nhìn anh này.
Giọng nói của anh trầm ổn, bình tĩnh khiến cô cảm thấy nỗi sợ hãi bị đẩy lùi ít nhiều. Cô ngước mắt nhìn anh.
Trong ánh đèn lờ mờ, màu mắt anh như phát sáng, đầy tự tin và kiên định. Tuy sắc mặt nhợt nhạt, nhưng nụ cười bên môi vẫn dịu dàng ấm áp là thế.
_ Có anh ở đây rồi, đừng sợ. Em có tin anh không ?
Trái tim cô run lên nhè nhẹ, chẳng hiểu sao ánh mắt và nụ cười ấy cho cô cảm nhận được một sự an toàn gần như tuyệt đối. Dường như mọi việc dù có khó khăn đến đâu, anh đều có thể giải quyết.
_ Em tin. – Cô mỉm cười gật đầu, lòng dịu lại khi trông thấy nét mặt anh giãn ra đầy mãn nguyện.
_ Được rồi. Vậy giờ em có thể cử động không?
_ Để em thử.
Tuệ Anh khẽ chuyển động thân mình, bất giác cảm thấy vui mừng. Có lẽ bọn chúng đề phòng Vũ Uy nên mới trói chặt toàn thân anh đến mức một cái cựa nhẹ cũng khó khăn, còn cô chỉ bị vô hiệu hóa tay chân. Vậy thì quá đơn giản.
Ở đây không có vật gì sắc nhọn có thể cắt đứt sợi dây như lần trước. Có điều, lần này cô không bị thương, không bị suy nhược cơ thể đến kiệt quệ, sức khỏe hoàn toàn tốt. Tất nhiên hành sự cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Cô gồng mình kéo căng hai cánh tay bị trói đằng sau lưng, gập thân mình song song với đôi chân, từ từ di chuyển cánh tay luồn qua cơ thể tiến về phía trước. Khi gót chân qua khỏi vòng tay chính là đã thành công một nửa. Động tác này trông có vẻ dễ thực hiện nhưng đòi hỏi sự dẻo dai của cơ thể và chút sức lực. Sau đó, Tuệ Anh dùng răng giằng mạnh nút thắt trên cổ tay, chỉ một lát sau đôi tay được giải phóng, cô tháo bỏ sợi dây trói chân mình rồi lập tức đến bên anh, thoăn thoắt cởi trói cho anh.
_ Em làm anh bất ngờ đấy.
Vũ Uy cười nói, lộ rõ sự khâm phục. Dõi theo cô nãy giờ, anh khá ngạc nhiên trước sự thành thục của cô với động tác ‘đào tẩu’ kinh điển.
_ Trước đây em cũng có thể coi là từng lăn lộn ‘giang hồ’, phải tự học một vài ngón nghề để bảo vệ bản thân thôi.
_ Em tự học?
_ À, không hẳn. Có người dạy em.
_ Ai?
Cô dừng lại vài giây để suy nghĩ, rồi vừa cởi bỏ từng lớp dây thừng trên người anh, vừa trả lời một cách mơ hồ.
_ Một trong số những đứa trẻ bị bán cùng em năm đó, hình như lớn hơn em một chút. Sau lần chạy trốn không thành, em bị bán sang Trung Quốc, cũng không gặp lại cậu ta nữa.
_ Có chuyện đó sao?
_ Vâng. Xong rồi, anh đứng dậy được không?
Cô dìu anh đứng dậy, anh hơi loạng choạng, phải vịn vào cô một hồi mới có thể đứng vững.
_ Em đứng sau anh, để anh xem xét bên ngoài.
Anh đến gần cánh cửa, đứng nép sát vào bức tường bên cạnh, thận trọng cầm lấy tay nắm.
Cạch!
Cửa không khóa?
Vũ Uy cau mày suy nghĩ, anh có linh tính không hay. Mọi việc diễn ra thuận lợi đến mức đáng ngờ, không lẽ đây là cái bẫy?
Do dự một lúc, anh đánh liều hé mở cánh cửa, đưa mắt quan sát một lượt. Bên ngoài, bầu trời tối đen như mực, gió thổi mạnh hơn bình thường, rít lên từng cơn mịt mùng. Anh nhận ra mình đang ở trên sân thượng của một tòa nhà cũ kỹ, hoang phế. Khung cảnh yên ắng, không một bóng người.
Anh ra hiệu cho Tuệ Anh nhẹ nhàng bước theo sau. Gió mang mùi ẩm mốc xộc vào mũi cô, khó chịu vô cùng. Hình như nơi này là một khu nhà tập thể cũ nát đang trong thời kỳ giải tỏa, chúng đã bị bỏ hoang đã khá lâu rồi. Rêu phong và cây dại phủ đầy những mảng tường trơ trọi gạch đá, đống phế liệu ngổn ngang, lan can gỉ sét tróc vảy thô kệch, cong vênh như sắp gãy, đôi chỗ bị đứt đoạn trơ khốc xấu xí. Chúng làm cô rợn tóc gáy, phải nép sát vào anh.
Hai người vừa rón rén bước đi, vừa tập trung tinh thần quan sát động tĩnh xung quanh. Đến khi cánh cửa thoát hiểm thoáng xuất hiện trong tầm mắt, nhưng chưa kịp mừng thì tiếng vỗ tay vô cùng ám muội phát ra từ đâu đó trong bóng đêm đậm đặc.
_ Không ổn rồi.
Cô thấy nét mặt Vũ Uy sa sầm xuống, vội vã kéo cô ra phía sau anh đứng, tư thế hết sức cảnh giác.
Qua bờ vai rộng của anh, cô nhìn thấy một bóng người đang di chuyển về phía họ ngày một gần. Đáng lo hơn là, đằng sau hắn, một loạt bóng đen từ trong tối đi ra, ánh đèn pin loang loáng nhức cả mắt. Nhờ vậy, cảnh vật dần hiện ra rõ nét hơn.
_ Trần Khắc Đạt ?! – Tiếng Vũ Uy thốt lên đầy phẫn nộ.
_ Khà khà, Vũ Uy, cuối cùng cũng gặp lại chú mày.
_ Quyên, có chuyện gì mà em tới tận đây ?
CHÁT !
Câu nói vừa dứt, ngay sau đó là cái bạt tai giáng thẳng vào bên má của anh. Âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng đủ gây chú ý trong không gian trang trọng lịch sự này. Thêm nữa, bề ngoài của ba người đang đứng kia cũng hết sức thu hút, chẳng mấy chốc bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Vũ Uy sửng sốt.
_ Tại sao em... ?
Anh vô cùng bất ngờ trước hành động lạ lùng này của Thục Quyên, cô trước nay chưa từng có những biểu hiện nóng nảy, huống chi là đánh người vô cớ. Đình Trung đứng phía sau cũng mất hồn mất vía, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng trước bàn dân thiên hạ mà thế này thì...
Chỉ thấy gương mặt Thục Quyên đanh lại, tuy nhiên đôi mắt ngân ngấn nước, gần như phải cố gắng lắm mới bật ra tiếng nói.
_ Cái này... là để chấm dứt mối quan hệ giữa chúng ta. Anh và em chia tay tại đây.
Không khí tự dưng trầm hẳn xuống, khách khứa xung quanh nín thở theo dõi như đang xem đến đoạn kịch tính của phim truyền hình, thi thoảng lại vang lên tiếng thì thầm khe khẽ.
Vũ Uy quá kinh ngạc trước sự quyết định đường đột này, nhất thời bối rối.
_ Quyên.. em.. tại sao… ?
Chưa kịp nói hết câu, bàn tay trắng ngần nhỏ nhắn lại vung lên.
CHÁT!
_ Cái này là vì Tuệ !
Vốn đã sắp mất đi sự kiên nhẫn, nhưng khi nghe thấy tên của người con gái đó, cơn giận trong anh lập tức bị xì hơi như quả bong bóng đột ngột bị đâm thủng. Anh lo lắng nắm lấy đôi vai Thục Quyên, trầm giọng hỏi, quên hẳn những ánh mắt đang tò mò chiếu vào mình.
_ Tuệ Anh ? Cô ấy làm sao rồi ? Không lẽ đã có chuyện gì ?
Thục Quyên chua chát hất văng tay anh ra, nghiến răng vung tay lần thứ ba.
CHÁT !
Âm thanh vang lên chát chúa.
Có cảm giác lần này cô đã dồn hết sức lực vào nó, cũng như đẩy đi hết bao ấm ức, buồn tủi trong lòng.
Vũ Uy vốn có thể né tránh, nhưng anh đã đón nhận nó như thể chấp nhận sự trừng phạt khi nhận thấy vẻ cay đắng đau buồn hiển hiện qua dòng nước mắt lăn dài trên gò má của cô.
_ Cái này là vì sự ngu ngốc của anh ! Đã làm tổn thương đến hai người con gái hết lòng yêu anh.
Dù cảm thấy trong câu nói mang nặng ý trách cứ kia có phần nào đó không đúng, nhưng sự bị thương của cô gái trước mặt khiến anh hỗn loạn, nhất thời bỏ quên. Thục Quyên dần lộ ra vẻ cố gắng kiên cường của mình, đôi mắt nhìn anh chất vấn, lệ vẫn cứ rơi đều, lòng bàn tay nắm chặt, từ cổ tay đến bờ vai run lên từng cơn. Lúc ấy, anh chẳng biết nói gì hơn ngoài câu nói quá ấu trĩ trong những cuộc chia tay đẫm nước mắt.
_ Anh... xin lỗi.
Người sai là anh.
Người gây ra mọi chuyện cũng là anh.
Ba cái tát này quả thực vẫn còn là quá nhẹ.
Cho đến khi Thục Quyên giơ một tờ giấy lên trước mặt anh, hình ảnh trên đó thật quen thuộc. Anh đã không dưới mười lần nhìn nó mà đoán già đoán non trong khi lòng nhức nhối vô hạn. Lần này cũng không ngoại lệ.
_ Quyên, cái này thì có liên quan gì ? – Anh trầm mặc hỏi.
_ Anh biết người trong tranh là ai không ? – Cô lớn giọng hỏi lại.
_ Làm sao anh biết. – Anh mệt mỏi gạt tay cô xuống. – Em đừng làm loạn ở đây nữa. Có chuyện gì về nhà hãy nói, anh đang có việc.
Toan xoay lưng đi, tiếng Thục Quyên vang lên yếu ớt nhưng đủ mạnh để đóng băng mọi bước chân cũng như cử động của anh.
_ Đồ ngốc nhà anh, đến chính mình còn không nhận ra sao ?
_ Em nói gì ? – Anh nhìn cô, sự ngạc nhiên xen lẫn vẻ thẫn thờ.
Thục Quyên lần nữa chìa bức tranh ra trước mặt anh, im lặng để nước mắt rơi mặn đắng bờ môi. Vũ Uy nhận lấy nó từ tay cô, lòng nổi lên một thứ cảm xúc hoang mang khó tả. Dáng người và khung cảnh này quả thực vừa lạ vừa quen, đôi khi anh cũng ngờ ngợ, nhưng không thể nào đoán ra.
Càng không dám nghĩ đến, đó chính là anh.
_ Cô ấy yêu anh hơn năm năm rồi. Em là người bạn tồi tệ, thậm chí còn không nhận ra.. – Thục Quyên ôm mặt nức nở.
_ Không.. không thể nào ! Năm năm ư ? Không thể nào đâu.
Lúc này, lồng ngực anh như muốn vỡ tung.
Năm năm.
Quãng thời gian dài như thế..
Làm sao có thể...
« Em rất yêu anh ấy, yêu đến mức dù anh ấy chẳng bao giờ quay lại nhìn em, còn em chỉ cần trông thấy anh ấy là đủ. Dẫu vị trí của em mãi là đằng sau. »
« Nhiều lần em muốn rời bỏ anh ấy, muốn dứt đoạn tình yêu em không thể nào nắm bắt, nhưng cuối cùng em vẫn không làm được. Bởi vì vứt bỏ tình cảm này, chính là em đã vứt bỏ con tim mình. »
« Ngày mẹ em mất, thế giới của em cũng sụp đổ. Nhưng từ khi anh xuất hiện, em biết rằng em đã có một thế giới mới. Anh chẳng bao giờ biết, anh là tất cả. Đã hơn năm năm trôi qua, tình yêu này vẫn cứ mãi tồn tại, mãi lớn lên trong em, không hề vơi đi dù chỉ một chút. »
Giọng nói êm ái chứa đựng bao nỗi niềm, đôi mắt đượm buồn ánh lên yêu thương nồng nàn, từng từ từng chữ đong đầy hoài niệm ấy lần lượt xuất hiện trong tâm trí của anh, nơi ký ức đi qua..
Người đó là anh ?
Những lời đó, ánh mắt đó, cử chỉ đó... tất cả đều dành cho anh ?
Tuệ Anh, người con gái như em thật đáng ghét, khiến anh mụ mị như vậy, ngốc nghếch như vậy. Xoay anh mòng mòng...
Nhất định, anh phải tìm cô tính sổ, bởi vì dám biến anh thành gã khờ không hơn không kém. Thấy anh ghen với chính bản thân mình, chắc cô hả hê lắm. Cách trả thù này quả là cao tay.
Đang chìm đắm trong hạnh phúc cao trào, lời nói của Thục Quyên kéo anh về thực tại.
_ Anh mau đi tìm cô ấy, giữ cô ấy lại. Hai giờ đêm nay cô ấy sẽ bay sang Mĩ, không trở về nữa đâu. Mau đi giữ cô ấy lại đi.
Thục Quyên hoàn thành câu nói trong khó nhọc, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào bật ra nơi cuống họng.
Đi Mĩ ?
Anh kinh ngạc.
Rồi chỉ một vài giây sau, anh bừng tỉnh, vội vã lao ra ngoài. Có điều, ra đến ngưỡng cửa, anh chững lại, quay đầu nhìn. Cô gái với gương mặt đẫm nước mắt không giấu nổi sự buồn thương. Gương mặt thân thuộc cùng nụ cười trong sáng không tỳ vết ấy, đã có một thời anh ra sức bảo vệ. Vậy mà giờ đây, chính anh khiến cô rơi nước mắt. Sự day dứt gặm nhấm tâm can, ba cái bạt tai với sức lực liễu yếu đào tơ nào có mảy may làm anh đau, nhưng khiến lồng ngực nhức nhối vô hạn. Anh bước trở lại, ôm cô vào lòng.
_ Anh xin lỗi.
Dù đau đớn chua xót như bao cô gái đứng trước sự chia ly với cuộc tình nhiều năm, với người đàn ông mình hết lòng yêu thương, Thục Quyên bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Chấp nhận buông tay đôi khi gây ra ít thương tổn hơn níu kéo, chính là sự giải thoát cho cả hai người.
Cô mỉm cười nói trong nước mắt.
_ Em không sao. Tuệ xứng đáng có được hạnh phúc. Anh nhất định phải làm cho cô ấy hạnh phúc. Nếu không, em sẽ không tha cho anh.
_ Cảm ơn em, Quyên.
Vũ Uy gật đầu, lòng tràn đầy cảm kích.
Anh đã yên tâm rồi.
Cô gái bé nhỏ từng sà vào lòng anh như chú chim non tìm điểm tựa nay đã trở nên kiên cường từ khi nào anh chẳng hề hay biết.
Có lẽ, nụ cười mang lại niềm vui. Nhưng nước mắt và những trải nghiệm buồn vui giúp con người ta vững bước hơn trên đường đời.
Lần đầu tiên anh có cảm giác rằng, dù phía trước là bao chông gai, cô cũng sẽ đứng vững trên chính đôi chân của mình.
Nhìn bóng lưng anh gấp gáp biến mất sau cánh cửa, Thục Quyên xao xuyến. Giờ đây cô mới biết dáng anh từ đằng sau hút hồn đến thế, nhưng dáng hình ấy không thuộc về cô nữa rồi. Cô đưa tay gạt nước mắt.
_ Tiểu thư, cô không sao chứ ? – Đình Trung ái ngại hỏi. Đồng thời đưa cho cô chiếc khăn mù soa trắng tinh.
_ Tôi ổn. – Cô nhận lấy chiếc khăn, mỉm cười đáp. – Như thế này chẳng phải rất tốt sao. Ít nhất hình ảnh của tôi trong lòng anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi.
Phải rồi, khi ta chấp nhận hy sinh, vô tư cho đi, chắc chắn cũng sẽ vô tư được nhận lại. Ít nhất là giờ đây, sự mất mát trong lòng cô đang nhỏ dần đi từng chút so với niềm vui làm được điều gì đó cho người khác, nhất là cho những người mình yêu thương. Cứ thế, nỗi buồn đau cũng tự nhiên vơi đi một nửa.
Từ bỏ là một điều chẳng dễ dàng gì, nhưng cô đã làm được. Cũng như làm người tốt đôi lúc sẽ phải chịu thiệt thòi, nhưng là một việc khiến bản thân dễ chịu và nhẹ nhõm.
_ Để tôi đưa cô về. – Đình Trung đề nghị.
_ Không cần đâu. Lúc này tôi muốn ở một mình.
Thục Quyên từ chối khéo, toan rời khỏi thì lúc này mới nhận ra các thực khách trong nhà hàng vẫn đang nhìn cô trân trối. Bây giờ cô mới cảm thấy xấu hổ, áy náy nói một câu « Xin lỗi » rồi chạy vọt ra ngoài.
Những tiếng xì xào nhỏ dần rồi một lát sau ai tập trung lo việc người nấy. Trên chiếc bàn bị Vũ Uy bỏ lại, các vị khách của anh cũng tỏ ra bối rối. Đình Trung chưa rời đi ngay mà tới giải thích và cáo lỗi với họ. Một số tỏ ra thông cảm, cười cười cho qua. Một số tỏ vẻ không bằng lòng, cằn nhằn vài câu rồi đứng dậy ra về. Trong số đó có một chàng trai trẻ măng, mặc bộ lễ phục màu trắng in họa tiết chìm, dáng ngồi đĩnh đạc, mái tóc chải ngược ra sau lộ vầng trán vuông vức và gương mặt tinh anh sáng sủa. Nhưng đôi mắt đen sâu hút ánh lên vẻ ngang ngạnh cùng nụ cười nửa miệng ương bướng có phần đối nghịch với vẻ bề ngoài. Đặc biệt, hạt kim cương nhỏ phát ra những tia ngũ sắc trên cánh mũi dường như nói lên chủ nhân của nó là người ngang tàng, không sợ trời, không sợ đất.
Nhìn tổng thể, toàn thân anh ta toát ra sức hấp dẫn mê hoặc, quỷ dị.
Đình Trung kín đáo liếc nhìn người thanh niên một cái, thấy có chút lạ lẫm. Giới kinh doanh anh quen biết khá sâu rộng, nhưng chưa từng gặp qua người này.
Biết có người đang quan sát mình, anh ta chiếu thẳng tia nhìn về phía Đình Trung khiến anh hơi chột dạ. Ánh mắt như mũi kiếm thâm trầm sắc nhọn phát ra từ gương mặt trẻ trung mang nét mềm mại nữ tính thật kỳ lạ. Có chút đối lập, nhưng vẫn rất hài hòa.
Ngay lúc đó, điện thoại của anh ta đổ chuông, âm thanh kỳ quặc và chói tai ấy làm Đình Trung giật mình, thoát khỏi cái nhìn như tia lazer quét qua.
_ Có chuyện gì ? – Đưa di động sát bên tai, anh ta nói. Chất giọng thanh thanh dễ nghe, có uy, lại có chút ngang ngược.
Sau đó, Đình Trung cảm thấy con ngươi đen thẫm của anh ta khẽ dịch chuyển, đuôi mắt cong lên theo cái nhếch mép khó hiểu. Rồi anh ta cúp máy, nhìn anh với vẻ mặt đầy hứng thú, y hệt như đứa trẻ vừa phát hiện ra trò chơi mới.
_ Có muốn chơi trò « Giải cứu » với tôi không ?
oOo
Trên đường ra ngoại thành tiến thẳng đến sân bay Nội Bài, Tuệ Anh ngồi trong xe, ngắm nhìn cảnh vật bị đêm phủ kín.
Con đường cao tốc nhuộm một sắc vàng cam dìu dịu, phần nào giảm bớt không khí lạnh lẽo tỏa ra từ màn đêm cô tịch. Xa xa, những rặng cây đìu hiu lặng lẽ chìm trong bóng tối, lặng lẽ đung đưa, lướt qua tầm mắt liên tiếp rồi liên tiếp, dường như trải dài bất tận.
Lòng trống rỗng.
Ngón tay cô mân mê chiếc trâm cài hình hoa giọt tuyết trên vạt áo nơi ngực trái, nơi ấy, con tim tê dại. Cô biết, rời khỏi đây, cô mang theo tất cả chỉ trừ một thứ.
Là thứ quan trọng nhất.
Cô để lại nó cho anh, cho riêng mình anh.
Hải Đăng ngồi lái xe bên cạnh, chốc chốc lại liếc nhìn Tuệ Anh, ánh mắt dừng trên chiếc trâm một lúc lâu. Tia sáng yếu ớt thanh trong phát ra từ viên ngọc lại khiến anh nhức nhối đến thế. Anh có thể đoán được ai đã tặng cô vật tinh xảo này.
Ngày mưa hôm ấy, anh có việc nên không thể đón cô sau giờ tan tầm như thường lệ. Đến khi xong xuôi, anh thấy nhớ cô, bèn tới nhà để được gặp cô dù chỉ trong chốc lát. Chẳng ngờ lại bắt gặp cô và người đàn ông đó tay trong tay dưới chiếc ô đỏ thắm, đỏ thắm nồng nàn tựa ánh mắt họ trao nhau.
Cảm giác rằng, trong mắt họ chỉ có nhau.
Cảm giác rằng, thế giới chuyển động xung quanh đôi trai gái, làm nền cho hình ảnh lãng mạn ấy.
Cơ thể đột ngột nóng ran, đôi tay gồng lên như muốn bóp nát vô lăng, anh từ kinh ngạc đến giận dữ, cố kìm nén quan sát. Trong lòng thấp thỏm hy vọng hắn sẽ rời đi ngay.
Vậy mà, anh đã ngồi trong xe chờ đợi tưởng chừng hàng thế kỷ. Đêm đó là một trong những đêm dài nhất cuộc đời anh.
Tờ mờ sáng, Vũ Uy mới từ trong nhà Tuệ Anh đi ra. Máu nóng như dòng nham thạch phun trào, nhưng anh cố dặn mình phải kiềm chế, không lao ra xông vào đánh cho hắn một trận nhừ tử.
Tên xấu xa đó, anh không thể để Tuệ Anh tiếp tục dấn sâu hơn vào thứ tình cảm ngang trái này, thứ hủy hoại tinh thần cô. Cuối cùng, anh đưa ra đề nghị với Phạm Tùng, muốn ông thuyết phục cô rời khỏi đây, rời xa hắn, quên hắn. Và cô đã đồng ý.
Anh không biết tại sao cô dễ dàng chấp nhận việc này nhanh đến vậy, nhưng anh cũng chẳng cần biết. Bởi vì thời gian còn lại, anh sẽ ở bên cô.
Anh mỉm cười với ý nghĩ đó.
Bỗng bản nhạc buồn vang lên, Tuệ Anh mơ hồ nhìn vào màn hình di động của mình, bàn tay run lên một chút, nét mặt ngập ngừng chất chứa bao nhiêu cảm xúc phức tạp. Hải Đăng liếc mắt qua, thoáng thấy cái tên kia, anh cau mày bất an nhưng vẫn im lặng chờ đợi. Có điều, lòng anh nặng trĩu khi cô quyết định nhận cuộc gọi.
_ Uy, em nghe đây.
Đầu dây bên kia vẳng lại tiếng trầm ấm quen thuộc, sắc thái trong lời nói thể hiện rõ sự bồn chồn và lo lắng. Tim cô đập vang từng hồi.
« Em đang ở đâu ? »
_ Em... – Cô ấp úng, không biết phải trả lời ra sao.
« Em đừng đi. »
Cơ thể khẽ run lên, cô ngỡ ngàng, giọng lạc hẳn một nhịp.
_ Tại sao anh biết ?
« Quyên bảo anh đi tìm em, nhất định phải giữ em lại, nhất định phải làm em hạnh phúc. Nếu không, cô ấy sẽ tìm anh tính sổ. »
Cô nghe được một âm cười nhẹ.
« Và... anh đã hứa với cô ấy. »
Chuyện này... cô dường như không thể tin vào tai mình. Nhưng lời nói ấy chân thực đến mức khiến cơ thể cô run lên sung sướng.
Thật bất ngờ quá! Cô chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận món quà này. Lồng ngực phập phồng rối loạn, tay cô bưng kín miệng ngăn tiếng nấc nghẹn ngào vì xúc động. Có điều chẳng thể ngăn được từng dòng nước nóng hổi tràn ra khỏi khóe mắt, cảm xúc vỡ òa trong khoảnh khắc.
Lời anh nói như làn suối trong lành dịu dàng chảy vào tim, làm sống dậy bao yêu thương tưởng chừng đã tan vỡ.
« Em có tin anh không ? »
Anh hỏi, từng câu chữ đều toát lên tình yêu chân thành.
_ Vâng. - Cô khóc trong niềm hân hoan vô bờ.
“Em đang ở đâu? Anh đến đón em.”
_ Em đang trên trục đường cao tốc ra sân bay.
“Anh cũng đang ở đó, em dừng lại chờ anh, được không?”
_ Vâng, em biết rồi.
Đôi môi cô vô thức mỉm cười, ngây ngẩn một lát rồi mới ngắt máy. Nhưng ngay khi cảm thấy bên cạnh mình tỏa ra một luồng khí lạnh giá, cô nhìn gương mặt đăm đăm của Hải Đăng, ngập ngừng lên tiếng.
_ Đăng, mình thật sự xin lỗi. Mình không muốn đi nữa.
Anh không đáp, cố chấp giữ im lặng, chỉ có hàng mi không tự chủ khẽ rung lên.
_ Đăng, cho mình xuống xe. – Cô kiên nhẫn nói, giọng buồn rầu.
Chiếc xe vẫn giữ nguyên tốc độ, không hề có dấu hiệu dừng lại.
_ Đăng, làm ơn..
Anh đột ngột bẻ ngoặt tay lái tấp vào lề đường, tiếng phanh rít lên chói tai. Tuệ Anh hoảng hồn, cơ thể theo quán tính lao về phía trước, may có dây an toàn giữ lại. Cô nhìn sang anh, thấy hàng lông mày nhíu chặt, gương mặt lạnh tanh xa cách, chỉ có đôi tay nắm chặt vô lăng đến mức nổi cả gân xanh. Cô bất giác chẳng biết nên làm sao cho phải. Cô đã phụ tấm chân tình của anh, nhưng con người nào kiểm soát được tình cảm.
_ Đăng, mình thật sự xin lỗi.
Rồi cô lặng lẽ mở chốt cửa bước ra ngoài, gió đêm thổi lồng lộng mang hơi lạnh se sắt, có vị hăng hăng ẩm ướt của nơi đồng không mông quạnh.
Dưới ngọn đèn đường, Tuệ Anh bồi hồi đi ngược chiều gió, làn tóc rối bời, còn lòng trải dài theo sự hồ hởi mong ngóng. Cô biết, ở đâu đó trên con đường này, anh đang mang hạnh phúc đến bên cô.
Đột nhiên, có một bàn tay kéo mạnh cô lại, giận dữ quát lớn.
_ Tại sao cậu lại cố chấp như vậy? Tại sao nhất định phải là anh ta?
Một vài chiếc xe chạy vụt qua, ánh sáng lóe lên rồi biến mất trong chớp mắt. Bên lề đường, Tuệ Anh bình tĩnh đối diện với sự phản đối gay gắt của anh, chậm rãi trả lời, nghe như một lời tâm sự giấu kín đã lâu.
_ Mình yêu anh ấy đã quá lâu rồi, mình không muốn giấu giếm nữa. Có thể cậu không tin, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp anh ấy, mình đã có cảm giác mạnh mẽ rằng anh ấy chính là người mình luôn tìm kiếm trong đời. Bây giờ mình đã có câu trả lời chính xác cho cảm giác ấy rồi. Mặc dù quá trình này đầy nước mắt, gây cho mình không ít tổn thương, nhưng mình không hối hận, bởi vì... anh ấy rốt cuộc cũng đã quay lại nhìn mình. Tất cả những đau thương đã đi qua, đều xứng đáng cho giây phút này. Mình thực sự rất hạnh phúc. Cậu có hiểu cho mình không ?
Đôi mắt cô long lanh, thăm thẳm như màn đêm vô định, lại vô cùng kiên quyết. Anh bất lực buông tay, lòng chìm trong tuyệt vọng, lạnh lùng quay lưng, bước từng bước nặng nề dưới sắc đèn vàng vọt. Chiếc bóng đen cô độc đổ dài dưới nền đất, ảo não.
Khi hai người hạnh phúc, ít nhất sẽ có một người bị tổn thương. Cô mong rằng anh sẽ gặp được người con gái thực sự của đời mình, cũng như cô đã tìm ra Uy vậy.
Đó như là sự sắp đặt của định mệnh. Dù có đi bao nhiêu đường vòng, hai người yêu nhau rồi cũng sẽ trở về bên nhau.
Cô đã nhận ra anh trước, và có lẽ phải gặp đúng thời điểm mới thật sự thuộc về nhau. Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những người biết kiên nhẫn chờ đợi, có phải không ?
Thời điểm ấy đến rồi.
Cô ôm mình đứng co ro trong tiết trời se lạnh nhưng lòng ấm áp lạ thường, mỏi mòn trông ngóng từng giây phút. Mỗi một chiếc xe chạy ngang qua đều khiến tim cô nảy lên một nhịp khác thường. Chẳng bao lâu sau, đôi mắt cô ngời sáng, trái tim hân hoan rộn rã không ngừng khi trông thấy chiếc xe màu đen kiểu dáng cách tân hiện đại xuất hiện từ xa, vô cùng quen thuộc. Dường như cô còn cảm nhận được ánh nhìn thân thương ôm trọn vóc dáng bé nhỏ của cô, gương mặt anh tuấn của người trong xe giãn ra, mỉm cười nhẹ nhõm.
Hạnh phúc cách cô trong gang tấc, với tay ra là có thể chạm tới..
Thế nhưng, một âm thanh xé gió từ đâu vọng lại phá tan niềm vui đang dâng trào trong cô, chiếc xe lạ từ đằng sau vọt tới, đột ngột chặn đứng đầu xe của Vũ Uy. Theo phản xạ tức thời, anh ngoặt tay lái tránh vụ va chạm, bánh xe ma sát với đường gần như tóe lửa, rít lên ken két. Cả chiếc xe đâm sầm vào dải phân cách.
Tiếng rầm như tiếng sấm động nổ bên tai Tuệ Anh, tiếp theo là một tràng còi xe chói tai vang dội ầm ĩ, cô hét lên thất thanh định lao tới. Bất ngờ thay, có bàn tay từ đằng sau chụp lấy miệng cô, mùi ê te xộc vào mũi gây tê liệt thần kinh. Cô cứng người, mắt mờ đi rồi nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.
oOo
_ Tuệ Anh ! Em tỉnh dậy đi.. Tuệ Anh..
Giọng nói văng vẳng truyền tới bên tai Tuệ Anh, theo ý thức ngày một rõ dần. Cô khó nhọc hé mở hàng mi nặng trĩu, đầu óc vẫn còn hơi váng vất.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến cô tỉnh táo ngay lập tức vì sợ hãi.
_ Uy ? Anh có sao không ?
Vũ Uy ngồi trong một góc tối, cả người bị trói chặt. Trong ánh đèn huỳnh quang yếu ớt treo lủng lẳng trên trần nhà, cô có thể nhìn thấy gương mặt anh tái nhợt, mồ hôi túa ra ướt trán. Không chỉ vậy, nơi góc trán của anh còn có một vết thương do va đập mạnh, máu đã đóng vảy thành màu thâm đen, hòa lẫn mồ hôi tạo vệt dài từ thái dương dọc xuống cổ áo trắng tinh, khô lại từng mảng.
Có lẽ, đầu anh đã bị chấn thương không nhẹ. Vậy mà anh vẫn gắng gượng mỉm cười trấn an cô, hơi thở nặng nề.
_ Anh không sao, chỉ bị thương một chút thôi. Em đừng lo.
Lòng đau như cắt, cô muốn đến bên anh, chợt phát hiện tình trạng của mình cũng chẳng khá hơn. Lúc này, định thần lại, cô mới để ý đến nơi này.
Đây là căn phòng kín bằng bê tông, không có cửa sổ, chỉ có độc một cửa ra vào. Bốn bức tường ngả màu ố vàng, nứt vỡ từng mảng loang lổ. Ở góc nhà có mấy thanh gỗ mục dựng đứng, kế bên là vài chiếc hộp bìa các tông xếp lộn xộn chồng lên nhau. Trên sàn còn nguyên một đống vữa đã khô cứng, thêm một số dụng cụ xây dựng cũ kỹ nằm chỏng chơ.
Lại là một vụ bắt cóc ? Nhưng lần này tại sao chúng lại kéo cả Vũ Uy vào ? Điều cô lo sợ nhất đã xảy ra, cô đã làm liên lụy tới người thân của mình.
_ Em xin lỗi. Vì em mà... – Cô nhìn anh, nét mặt đầy bi thương.
_ Không phải lỗi tại em. Có lẽ chúng đã phát hiện ra anh đang cho người điều tra chúng.
_ Anh điều tra bọn chúng ? – Tuệ Anh sửng sốt. – Tại sao anh lại tham gia vào việc này ? Trần Thái Sơn rất độc ác và tàn nhẫn, hắn sẽ không tha cho bất kỳ ai đâu.
_ Anh không sợ hắn, em đừng kích động như vậy.
_ Nhưng em sợ !
Tuệ Anh cúi đầu, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, biểu cảm vô cùng khổ sở.
_ Em sợ hắn sẽ làm hại anh và mọi người.
_ Tuệ, nhìn anh này.
Giọng nói của anh trầm ổn, bình tĩnh khiến cô cảm thấy nỗi sợ hãi bị đẩy lùi ít nhiều. Cô ngước mắt nhìn anh.
Trong ánh đèn lờ mờ, màu mắt anh như phát sáng, đầy tự tin và kiên định. Tuy sắc mặt nhợt nhạt, nhưng nụ cười bên môi vẫn dịu dàng ấm áp là thế.
_ Có anh ở đây rồi, đừng sợ. Em có tin anh không ?
Trái tim cô run lên nhè nhẹ, chẳng hiểu sao ánh mắt và nụ cười ấy cho cô cảm nhận được một sự an toàn gần như tuyệt đối. Dường như mọi việc dù có khó khăn đến đâu, anh đều có thể giải quyết.
_ Em tin. – Cô mỉm cười gật đầu, lòng dịu lại khi trông thấy nét mặt anh giãn ra đầy mãn nguyện.
_ Được rồi. Vậy giờ em có thể cử động không?
_ Để em thử.
Tuệ Anh khẽ chuyển động thân mình, bất giác cảm thấy vui mừng. Có lẽ bọn chúng đề phòng Vũ Uy nên mới trói chặt toàn thân anh đến mức một cái cựa nhẹ cũng khó khăn, còn cô chỉ bị vô hiệu hóa tay chân. Vậy thì quá đơn giản.
Ở đây không có vật gì sắc nhọn có thể cắt đứt sợi dây như lần trước. Có điều, lần này cô không bị thương, không bị suy nhược cơ thể đến kiệt quệ, sức khỏe hoàn toàn tốt. Tất nhiên hành sự cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Cô gồng mình kéo căng hai cánh tay bị trói đằng sau lưng, gập thân mình song song với đôi chân, từ từ di chuyển cánh tay luồn qua cơ thể tiến về phía trước. Khi gót chân qua khỏi vòng tay chính là đã thành công một nửa. Động tác này trông có vẻ dễ thực hiện nhưng đòi hỏi sự dẻo dai của cơ thể và chút sức lực. Sau đó, Tuệ Anh dùng răng giằng mạnh nút thắt trên cổ tay, chỉ một lát sau đôi tay được giải phóng, cô tháo bỏ sợi dây trói chân mình rồi lập tức đến bên anh, thoăn thoắt cởi trói cho anh.
_ Em làm anh bất ngờ đấy.
Vũ Uy cười nói, lộ rõ sự khâm phục. Dõi theo cô nãy giờ, anh khá ngạc nhiên trước sự thành thục của cô với động tác ‘đào tẩu’ kinh điển.
_ Trước đây em cũng có thể coi là từng lăn lộn ‘giang hồ’, phải tự học một vài ngón nghề để bảo vệ bản thân thôi.
_ Em tự học?
_ À, không hẳn. Có người dạy em.
_ Ai?
Cô dừng lại vài giây để suy nghĩ, rồi vừa cởi bỏ từng lớp dây thừng trên người anh, vừa trả lời một cách mơ hồ.
_ Một trong số những đứa trẻ bị bán cùng em năm đó, hình như lớn hơn em một chút. Sau lần chạy trốn không thành, em bị bán sang Trung Quốc, cũng không gặp lại cậu ta nữa.
_ Có chuyện đó sao?
_ Vâng. Xong rồi, anh đứng dậy được không?
Cô dìu anh đứng dậy, anh hơi loạng choạng, phải vịn vào cô một hồi mới có thể đứng vững.
_ Em đứng sau anh, để anh xem xét bên ngoài.
Anh đến gần cánh cửa, đứng nép sát vào bức tường bên cạnh, thận trọng cầm lấy tay nắm.
Cạch!
Cửa không khóa?
Vũ Uy cau mày suy nghĩ, anh có linh tính không hay. Mọi việc diễn ra thuận lợi đến mức đáng ngờ, không lẽ đây là cái bẫy?
Do dự một lúc, anh đánh liều hé mở cánh cửa, đưa mắt quan sát một lượt. Bên ngoài, bầu trời tối đen như mực, gió thổi mạnh hơn bình thường, rít lên từng cơn mịt mùng. Anh nhận ra mình đang ở trên sân thượng của một tòa nhà cũ kỹ, hoang phế. Khung cảnh yên ắng, không một bóng người.
Anh ra hiệu cho Tuệ Anh nhẹ nhàng bước theo sau. Gió mang mùi ẩm mốc xộc vào mũi cô, khó chịu vô cùng. Hình như nơi này là một khu nhà tập thể cũ nát đang trong thời kỳ giải tỏa, chúng đã bị bỏ hoang đã khá lâu rồi. Rêu phong và cây dại phủ đầy những mảng tường trơ trọi gạch đá, đống phế liệu ngổn ngang, lan can gỉ sét tróc vảy thô kệch, cong vênh như sắp gãy, đôi chỗ bị đứt đoạn trơ khốc xấu xí. Chúng làm cô rợn tóc gáy, phải nép sát vào anh.
Hai người vừa rón rén bước đi, vừa tập trung tinh thần quan sát động tĩnh xung quanh. Đến khi cánh cửa thoát hiểm thoáng xuất hiện trong tầm mắt, nhưng chưa kịp mừng thì tiếng vỗ tay vô cùng ám muội phát ra từ đâu đó trong bóng đêm đậm đặc.
_ Không ổn rồi.
Cô thấy nét mặt Vũ Uy sa sầm xuống, vội vã kéo cô ra phía sau anh đứng, tư thế hết sức cảnh giác.
Qua bờ vai rộng của anh, cô nhìn thấy một bóng người đang di chuyển về phía họ ngày một gần. Đáng lo hơn là, đằng sau hắn, một loạt bóng đen từ trong tối đi ra, ánh đèn pin loang loáng nhức cả mắt. Nhờ vậy, cảnh vật dần hiện ra rõ nét hơn.
_ Trần Khắc Đạt ?! – Tiếng Vũ Uy thốt lên đầy phẫn nộ.
_ Khà khà, Vũ Uy, cuối cùng cũng gặp lại chú mày.
/44
|