Quá trưa, ánh mặt trời lấp ló sau những tầng mây xanh ngắt đổ lên vòm lá, từng đường chiếu nghiêng dốc thẳng xuống bãi cỏ và bụi hoa, khiến khu vườn ấm hơn trong tiết trời chớm đông.
Tuệ Anh đứng trước nơi trồng những khóm dạ hương, cảm thấy không thể im lặng thêm nữa trước nét mặt trầm lặng của người đàn ông bên cạnh.
- Đừng mặt ủ mày chau nữa. Chỉ là một vài lời nói thôi, em không để ý đâu. – Cô vươn tay xoa nhẹ vào đường rãnh giữa hai đầu lông mày của Vũ Uy.
- Nhưng anh để ý. – Anh thuận thế kéo cô vào lòng. – Tuệ, thiệt thòi cho em quá !
Cô lắc đầu. Cô không cảm thấy mình thiệt thòi chút nào, vì vòng tay này vẫn luôn dịu dàng như thế. Ở yên trong lòng anh một lúc, cô ngước lên, chớp mắt nhìn anh hỏi.
- Mỗi lần tâm trạng không tốt, anh thường đến đây à ?
- Anh cũng không rõ...
Chỉ là chân anh tự động tìm đến nơi này.
- Em có điều này thắc mắc từ lâu rồi. Uy, mấy khóm hoa dạ hương này là anh trồng phải không ?
- Em nói hoa nào cơ ?
- Đây ! – Cô chỉ vào vô số những bông hoa màu trắng bé li ti. – Nó chính là hoa dạ hương.
- Dạ hương...
Anh ngẩn người nhìn từng khóm cây điểm hoa trắng muốt trước mặt, như vô vàn ngôi sao nhỏ được cài trên nền lá xanh, hài hòa và êm mắt.
- Uy, anh sao thế ?
Ánh mắt anh trở về trên gương mặt chờ đợi của cô, giọng hơi chùng xuống mang theo niềm băn khoăn khôn tả.
- Là... ba anh. Ông ấy trồng chúng, từ lâu rồi.
Là Vũ Kiến Văn ư ?
Tuệ Anh hình dung đến người đàn ông đứng tuổi với đường nét giống Vũ Uy tới hai phần ba, nhất là sự cứng cáp hiển hiện qua phần góc cạnh trên gương mặt. Cô chưa tiếp xúc nhiều với ông, chỉ vỏn vẹn có hai lần. Lần đầu tiên ấn tượng không sâu mấy, lần này có cảm giác hơn một chút, và cô không hề thấy ông đáng ghét như anh vẫn nói.
Con người cô là vậy. Dù cho có nghe lời qua tiếng lại, ca ngợi cũng được mà chê trách cũng thế, cô không bị ảnh hưởng nhiều. Bản thân cô nghĩ, không nên đánh giá ai đó khi chưa từng gặp họ. Mỗi người là mỗi cá thế tách biệt, suy nghĩ nông sâu nào ai đoán định. Ngay cả khi Vũ Uy thường không vui khi nhắc đến người cha của mình, những hành động của ông trong quá khứ đã hình thành một loại ác cảm ăn sâu vào suy nghĩ, khiến anh không nhận ra ở một góc nào đó, anh vẫn quan tâm đến ông. Chỉ là anh chưa nhận ra mà thôi.
Nói gì thì nói, ông ấy là người gần gũi nhất với anh về mọi mặt. Là cha là mẹ, trừ phi mất đi ý thức và lý trí, còn nếu đã là con người, bất cứ ai cũng thương con mình cả. Cô tin là vậy. Biết đâu, giữa cha con anh có nút thắt chưa được tháo gỡ. Họ lại mang sẵn trong mình sự cố chấp và sĩ diện cố hữu của đàn ông nên chẳng ai chịu mở lời.
Hôm nay, cô càng tin vào trực giác của mình. Bởi vừa nãy, trước bao nhiêu người, Vũ Kiến Văn đã âm thầm đứng về phía anh. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như ông ấy không ‘dung túng’ cho con trai, làm sao những người họ hàng kia dễ dàng chịu khuất phục anh như vậy.
- Có thể nào không... tình cảm của ông ấy đối với dì là thật. – Tuệ Anh bắt đầu gợi mở. Nếu đúng như cô nghĩ, cô muốn giúp anh cải thiện mối quan hệ giữa cha con họ. Mà nút thắt ở đây chính là dì Tịnh Yên.
Anh im lặng. Nhưng nhìn vào mắt anh, cô bắt được một vài sự biến đổi lặng lẽ. Một chút bất ngờ, một chút hoài nghi và một chút do dự. Cuối cùng, anh vẫn phủ định.
- Không thể nào có chuyện đó. Một người đàn ông sao có thể để người phụ nữ mình yêu chịu đựng đau khổ đến mức phải ra đi trong tuyệt vọng ? Ông ta chưa một lần có ý định tìm dì ấy !
- Em lại nghĩ mỗi người có một cách yêu của riêng họ. - Cô cố gắng nói thêm đôi lời. – Chẳng phải anh đã nói không phải sống trong môi trường này cũng là một may mắn đối với Quyên ư ? Biết đâu ông ấy cũng nghĩ như vậy.
- Em đừng so sánh anh với ông ta ! Tại sao em lại lôi Quyên vào đây ? Vừa nãy anh đã nói với em hết nước hết cái rồi, em vẫn còn để bụng chuyện trước đây anh đối với cô ấy thế nào sao ?
- Anh nói em để bụng ? – Cô ngỡ ngàng, lời nói của anh bắt đầu khơi lên sự tự ái trong cô. – Anh nghĩ em lòng dạ hẹp hòi như thế?
- Vậy tại sao em cứ nhắc đến cô ấy ? Giống như là đang nhắc nhở anh từng có lỗi với em vậy.
- Em không có ý đó. Là anh quá nhạy cảm, suy bụng ta ra bụng người.
Tại sao câu chuyện lại bẻ ngoặt sang chiều hướng xấu đi thế này ?
- Ý em là anh tự suy diễn ? – Nét mặt Vũ Uy hiện rõ sự kìm chế. – Được, cứ cho rằng anh ‘suy bụng ta ra bụng người’, là anh nhạy cảm. Vậy không phải em cũng đang tự suy diễn sao ? Em chỉ dựa vào tên một loài hoa mà cho rằng mình hiểu ông ta ư ? Em gặp ông ta được mấy lần mà đã bênh ông ấy chằm chặp như vậy ?
- Em không bênh ông ấy, em chỉ tin vào trực giác của em. Anh vẫn luôn cho rằng ông ấy không tốt, nhưng có khi nào anh đứng trên lập trường của ông ấy mà suy xét chưa ?
- Ồ ! Từ xưa đến nay anh chẳng hề quan tâm ông ta nghĩ gì, anh chỉ biết ông ta đã hại mẹ anh, hại dì anh. Em đừng áp đặt cái gọi là trực giác của em lên anh.
- Em áp đặt anh bao giờ ? – Cô cảm thấy lồng ngực đang phải chịu một luồng khí nén, vô cùng khó chịu. – Anh cứ luôn cố chấp như vậy, giữ cái suy nghĩ cố hữu không thay đổi. Trước đây cũng chính vì anh như thế nên mới khiến chúng ta mất năm năm, khiến mọi người cùng đau khổ. Anh còn chưa rút ra bài học ?
Thâm tâm Tuệ Anh rất muốn chấm dứt cuộc khẩu chiến này, nhưng chẳng biết vì lý do gì lời thốt ra ngoài miệng vẫn luôn đi trước một bước, càng nói càng không kiểm soát được.
- Vậy mà em nói em không để bụng ? – Anh hừ lạnh. – Đúng, anh hiểu lầm em, nhưng em cũng đâu phủ nhận. Tuy nhiên đó không phải là lý do, cái anh không thích ở em là vì ngoài mặt em luôn tỏ ra mạnh mẽ dửng dưng, nhưng trong lòng cái gì cũng giấu nhẹm đi. Chính vì em như vậy mới khiến anh hiểu lầm em, khiến mọi người xung quanh em mệt mỏi, cũng khiến chính bản thân em rơi vào trạng thái u uất do chính mình tạo nên. Dù anh luôn nhìn mặt mà đoán lòng người, nhưng để đoán được em đang nghĩ gì còn khiến anh đau đầu gấp vạn lần bọn người kia.
Làn gió mang theo hơi nắng ban trưa thổi qua, rõ ràng không lạnh lắm, lại khiến Tuệ Anh đông cứng. Những điều anh nói hoàn toàn đúng, sự thật được phô bày quá trần trụi như vậy, từ anh, khiến cô càng thêm cay đắng.
- Yêu em khiến anh mệt mỏi vậy sao ?
Vũ Uy giật mình. Đối diện trước hàng mi ủ rũ cụp xuống, đôi mắt cô bình thường đã ôm bao nỗi buồn, nay lại càng buồn hơn, anh giận bản thân đã mất bình tĩnh, nói ra những lời làm tổn thương cô. Anh vội vàng ôm cô vào lòng, nói rằng anh rất hối hận.
- Anh... anh xin lỗi. Anh không nên nói như vậy.
Thấy cô vẫn giữ thái độ hờ hững, trong lòng anh có phần hoảng sợ, vội vã ghé sát môi cô. Anh hy vọng nụ hôn có thể gỡ gạc phần nào, sau đó sẽ lại thấy vẻ mặt ửng hồng của cô như mọi khi. Thế nhưng cô không hề có phản ứng mà anh trông đợi, tế nhị đẩy anh ra rồi lạnh nhạt nói.
- Em về. – Và cô xoay bước thật nhanh trước sự hụt hẫng lẫn ngỡ ngàng của anh.
Tất nhiên, người đàn ông bị bỏ lại phía sau đứng hình ngay tức khắc, mất một lúc mới lấy lại hồn vía, vội vàng đuổi theo cô.
- Để anh đưa em về.
- Không cần, em tự về.
- Nhưng...
Cô đột ngột quay ngoắt lại, lạnh lùng nhìn anh, lạnh lùng tuyên bố.
- Em không nói lần hai. Anh không được theo em nữa, em muốn yên tĩnh.
Thế là người đàn ông đang bị lời nói của người yêu đâm trúng tim tiếp tục ngẩn ngơ, nhìn nàng kiên định quay lưng mà không biết phải làm thế nào. Nhớ lại thời gian theo đuổi, mỗi lần cô ‘hạ chiếu thư’, anh cũng đứng chôn chân một chỗ như bây giờ.
Nói một cách thẳng thắn, Vũ Uy không có kinh nghiệm dỗ dành người yêu. Điều duy nhất anh biết đó là lời khuyên của kẻ tự xưng dày dạn kinh nghiệm : Trong tự nhiên, bất cứ giống cái nào cũng đều phải khuất phục giống đực. Phụ nữ là động vật có ** cao cấp, đương nhiên sẽ thiên biến vạn hóa hơn. Tuy nhiên, thiên tố làm mẹ của họ cũng rất mạnh mẽ, nghĩa là giàu tình cảm, ủy mị, yếu đuối và dễ mềm lòng. Lúc nàng giận dỗi, anh chỉ cần ôm nàng vào lòng, rót vào tai nàng một vài lời ngọt ngào đường mật, rồi hôn nàng thắm thiết. Đảm bảo nàng sẵn sàng chết vì anh.
Nhớ lại bộ dạng hoa tay múa chân, miệng lưỡi đong đưa và tính ba hoa chích chòe của hắn, anh muốn ói. Nhưng vẫn phải công nhận cách này khá hiệu quả. Mỗi lần Quyên giận dỗi, anh chỉ cần thực hiện công thức ‘ôm – rót mật – hôn’, quả nhiên Quyên liền vui vẻ trở lại, thậm chí dừng ở bước thứ nhất là đủ.
Trước đây anh cũng dùng ‘công thức’ này với Tuệ Anh, tuy chỉ thành công nhất thời nhưng cũng gọi là có hiệu quả. Vậy mà lần này, ‘công thức’ đã sử dụng hết còn người thì vẫn vô tình bước đi. Tại làm sao ? Bây giờ mà cầu cứu tên đó thì thật mất mặt, có khi còn dâng cho người ta cơ hội ‘thừa nước đục thả câu’...
Anh ôm đầu bất lực, tự nguyền rủa chính mình.
Nói thì nói vậy, anh đương nhiên không để Tuệ Anh ra về một mình mà chọn cách ấu trĩ muôn thuở, lẽo đẽo bám gót nàng tận lúc về dinh. Thật đúng là cái miệng hại cái thân.
‘Chiến tranh lạnh’ của hai người bắt đầu như thế.
Lần này, đương nhiên Tuệ Anh cảm thấy vô cùng ấm ức. Rõ ràng cô có ý tốt, anh lại suy diễn méo mó, nói quàng nói xiên một lúc, chuyện nọ xọ chuyện kia thành ra cãi nhau. Bản thân cô biết, con người ta giận quá mất khôn, cô cũng không kiềm chế được. Nhưng anh đâu cần phải nói huỵch toẹt ra như vậy, cô tự biết mình ra sao, tốt xấu thế nào. Buồn nhất là...
‘...để đoán được em đang nghĩ gì còn khiến anh đau đầu gấp vạn lần bọn người kia.’
Câu nói ấy cứ vẳng đi vẳng lại trong đầu cô, nhắm mắt cũng thấy hình ảnh chau mày của anh. Tuệ Anh nằm trên giường cắn gối nghĩ ngợi, cô khiến anh đau đầu và mệt mỏi đến vậy ư ? Cô cứ nghĩ giữa anh và cô có mối liên hệ mật thiết, người ta thường gọi là thần giao cách cảm gì đấy, nên anh luôn đoán được những điều cô suy nghĩ, giải tỏa nỗi lòng cho cô ngay tức thì. Thật sự rất may mắn...
Hóa ra, anh đã phải cố gắng rất nhiều để hiểu cô.
Phát hiện điều này, cô tự nhiên hoảng sợ. Cô hiểu bản thân mình hướng nội, cái gì cũng giấu kín trong lòng không muốn ai biết, càng không muốn ai chạm vào. Không phải cô chủ định như thế, mà do tính cách này hình thành từ khi còn nhỏ, chứng minh rằng cô luôn mang trong mình nỗi sợ hãi vô hình và yếu đuối. Anh là người duy nhất cô muốn chia sẻ mọi thứ, nhưng thói quen vẫn cứ là thói quen, cô không bao giờ chủ động nói ra, luôn là anh phát hiện ra. Cô sợ, một ngày nào đó, sự cố gắng của anh sẽ biến thành mệt mỏi, thậm chí phiền hà, rồi sự nhiệt tình dần phai nhạt, tình yêu dần phai nhạt...
Tuệ Anh lật sấp người, úp mặt xuống gối, tự cắt đứt dòng suy nghĩ khiến tim cô nhói đau. Bỗng chuông điện thoại reo vang...
‘…Vòng tay ấm áp muốn ôm mãi chẳng rời
Những lời êm ái bên tai
Lòng càng nhớ nhung, những chiều say đắm hương yêu
Nụ hôn đêm qua em trao anh bất ngờ
Những giây phút thẫn thờ
Tình đẹp như mơ xin thời gian đừng trôi nhanh
I miss you
Có những phút lung lay một niềm tin
Hãy nhớ đến góc phố từng hẹn hò
Rét buốt cơn mưa nụ cười vẫn tươi.’
Chẳng cần nhìn vào màn hình, cô cũng biết là anh gọi. Đây là đoạn nhạc chuông cô cài đặt riêng cho anh, cũng chính là nhạc chờ. Chắc chắn bây giờ anh đang nghe nó.
Trước đây đối với mối tình này, tâm trạng cô thường không tốt nên toàn nghe nhạc sầu thảm, xem phim toàn chọn phim không có kết thúc tốt đẹp. Đơn giản vì mỗi lần như vậy, buồn có lý do, đương nhiên sờ tay lên mặt chợt thấy ươn ướt là chính đáng. Còn bây giờ, thói quen ấy cô ném bỏ không thương tiếc, những khúc tình ca mang nhịp điệu nhẹ nhàng lắng đọng, lời lẽ âm ỉ hạnh phúc lại khiến cô say mê. Nghe nhạc theo tâm trạng chính là như thế, để con tim điều khiển tất cả.
Chính vì vậy, lúc này cô chưa muốn gặp anh, cô chưa biết phải đối mặt với anh thế nào. Lần đầu lớn tiếng với nhau khiến cô bối rối. Cứ thế, cô nhẩm đi nhẩm lại theo bản nhạc không biết bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại cho đến khi tiếng chuông ngừng hẳn, miệng vẫn khe khẽ hát. Một lúc sau, khi cô cho rằng anh đã bỏ cuộc, âm báo tin nhắn lại vang lên. Cô chậm rãi mở lên xem.
‘Anh xin lỗi!’
Người đàn ông này, bình thường nói năng ngọt ngào lắm mà, giờ lại tiết kiệm như vậy. Ba chữ này khiến lòng cô dịu lại đấy, nhưng chưa đủ để cô nói chuyện với anh đâu. Cô gập máy, tự cốc đầu mình, từ bao giờ thích nghe lời đường mật vậy? Thật tầm thường! Tầm thường quá đi mất!
Ừ, nhưng cô là con gái mà… cô có quyền. Tuệ Anh tự thuyết phục bản thân.
Âm báo tin nhắn lại vang lên lần hai khiến cô giật mình.
‘Em gọi vào số anh đi. Em không muốn nói chuyện, anh hiểu. Chỉ cần em nghe thôi.’
Ba câu ngắn ngủi lại khiến cô tò mò. Anh biết cô không muốn nói chuyện với anh, còn bảo cô gọi anh làm gì? Nhưng anh là người nói và làm luôn có chủ đích, cô lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng quyết định nhấn vào nút gọi lại. Lỡ như anh nghe máy, cô sẽ dập máy luôn.
Ấy thế mà, những tiếng ‘tút tút’ vô cảm thường ngày không còn nữa, thay vào đó là một giai điệu quen thuộc.
‘My girl, em có phải cơn mơ
Vì sao những lần gặp gỡ
Anh ngỡ như đang trọn vẹn sống những ngày thơ
Thầm mong những ước nguyện mai sau
Ngày ta thuộc về nhau
Tinh tú dẫn lối sáng soi bao đêm dài
Sẽ những ngày không ngừng nhớ
Buồn quyến luyến hay xa nhau xao xuyến
Nhủ với lòng sau đợi mong
Là khi sóng gió tan theo bao nguy khó
Bờ vai vẫn thế, vẹn nguyên không hề suy chuyển...’
Vừa đủ bốn mươi giây thì đường dây tự ngắt, cô ngẩn ngơ. Đây chính là đoạn đầu trong bài hát cô đặt làm nhạc chuông. Vì nhạc chuông có giới hạn nên cô đắn đo mãi, cuối cùng chọn đoạn cuối mặc dù trong lòng tiếc hùi hụi. Nhưng thế này thì bản nhạc đã hoàn chỉnh rồi, tựa như tình yêu cũng trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết. Ý nghĩa làm sao!
Quan trọng hơn, đây là thuê bao anh sử dụng trong công việc, đặt nhạc chờ như vậy thì… Mặt cô đỏ như gấc, cơ thể nóng như tôm bị hấp trong nồi. Người đàn ông này, sao có thể nghĩ ra cách khiến cơn giận của cô tiêu tán không còn sót lại chút gì như thế chứ! Cô soạn một tin nhắn, chần chừ nhấn phím gửi, rồi thấp thỏm chờ đợi.
‘Em gọi lại lần nữa được không?’
Chưa đầy năm giây sau anh đã trả lời.
‘Em muốn gọi bao nhiêu lần cũng được.’
Cô vui mừng, ôm gối nằm xoài ra giường, tủm tỉm cười một mình rồi để chế độ tự động gọi lại. Gọi đến lần thứ ba, cô chuyển điện thoại sang tay bên kia cho đỡ mỏi. Khoảng khắc điện thoại rời khỏi tai, cô chợt nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa sổ vọng vào. Không thể nào, đã hơn hai giờ đêm rồi…
Tuệ Anh lập tức ngồi bật dậy, phóng ra ô cửa sổ ngó xuống đường.
Con ngõ nhỏ vắng lặng như tờ, chỉ có độc một chiếc đèn ống loe màu vàng cũ kỹ do tổ dân phố treo qua loa trên cột điện gần đấy, ánh sáng hắt ra lờ mờ. Nhưng như vậy cũng đủ để nhìn rõ người đàn ông đang dựa vào bức tường đối diện trước cổng nhà cô, ánh đèn phủ lên nửa thân hình của anh bên sáng bên tối, thật sự rất ‘cool’. Trong mắt Tuệ Anh, còn có vẻ rất… tội nghiệp. Trên tay anh cầm chiếc điện thoại đang nhấp nháy liên tục, âm lượng nhạc chuông bật hết cỡ.
Tuy xúc động đến tận đáy lòng nhưng trong đầu cô thầm ai oán. Thật là, mai thể nào hàng xóm láng giềng cũng phản ánh cho xem.
Cô vội vàng bật đèn, ba bước bỏ làm hai chạy xuống cầu thang, mở cổng. Bắt gặp ngay nụ cười rạng trên môi anh, thể hiện rõ sự chờ đợi đã lâu. Đầu óc trống rỗng, thân thể cô không nghe lời, tự động lao đến ôm chầm lấy anh, hình như lực hơi mạnh khiến anh hơi ngả về sau. Anh dịu dàng vòng tay ôm cô, thở dài.
- Anh tưởng em ngủ quên rồi.
Cô chẳng biết nói gì, chỉ vùi mặt vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập những nhịp mạnh mẽ, vững chắc.
- Còn giận anh sao? – Anh vuốt tóc cô. – Anh xin lỗi. Từ nay trở đi anh sẽ không mất bình tĩnh như vậy nữa. Em nói phải, anh quả thực cố chấp. Chuyện kia… anh sẽ tìm hiểu kỹ và…
Tuệ Anh chặn đứng lời anh bằng một nụ hôn, lúc này cô chỉ cần nó để giải tỏa. Vũ Uy đương nhiên nhiệt tình đón nhận, rất hiếm khi cô chủ động như vậy. Sau một hồi môi lưỡi dây dưa, cô cắn môi nhìn anh khẽ hỏi.
- Em… khiến anh đau đầu lắm phải không?
- Không! Đương nhiên không! – Anh vội vàng giải thích. – Chỉ là anh lỡ lời…
Thấy gương mặt cô chùng xuống vẻ không chấp nhận lời giải thích này, anh lại ôm cô vào lòng chặt hơn.
- Từ trước đến nay, anh cho rằng có thể nhanh chóng hiểu được người khác, vậy mà trước em anh lại cảm thấy tự ti, không thể nắm bắt. Anh thể hiện với em tất cả về bản thân anh, ngay cả những điều chưa một ai từng biết, chỉ vì anh muốn em tin tưởng anh nhiều hơn. Anh muốn hiểu em, nhưng em luôn giấu mình trong những suy nghĩ. Dần dà, không biết từ bao giờ, anh để ý đến từng cử chỉ, nét mặt dù là nhỏ nhất của em. Vì vậy, trong anh hình thành một sự nhạy cảm quá đà. Chẳng ngờ chính điều này lại gây mâu thuẫn giữa hai ta. Là anh không tốt, tha thứ cho anh, anh cũng rất giận chính mình.
- Là em không tốt mới phải. – Cô lắc đầu, mắt đã ngấn nước. – Em luôn nghĩ chuyện anh hiểu em, em hiểu anh là lẽ đương nhiên mà quên mất một điều: Muốn thấu hiểu nhau cần phải có sự cố gắng của đôi bên. Em luôn nghĩ, chỉ cần em hiểu anh là được rồi. Em xin lỗi, em đã không nghĩ đến cảm giác của anh.
Phải, cô từng cho rằng chỉ cần cô hiểu anh, ở bên cạnh anh, yêu anh, thế là đủ. Cô chưa từng nghĩ đến anh cũng muốn điều tương tự dành cho cô, muốn hiểu cô, yêu cô, khiến cô hạnh phúc.
Cái gì mà thần giao cách cảm, cái gì mà tâm ý tương thông, tất cả sẽ chẳng là gì nếu bạn không chịu mở lòng với đối phương.
- Đừng khóc. – Anh tựa vào trán cô, cọ cọ chóp mũi của hai người vào nhau. – Anh hiểu rồi.
Cô gật đầu, tận hưởng hơi thở của anh, sự ấm áp mà anh mang đến. Sau đó, hai người đứng thêm một lúc nữa, rồi cô luyến tiếc giục anh về nghỉ sớm. Cô cũng muốn để anh ở lại, nhưng việc anh đứng chờ thâu đêm hôm nay có lẽ đã làm ‘kinh động’ hàng xóm, sáng mai thấy anh từ nhà cô đi ra, e rằng sẽ có những lời đồn đãi không hay. Mặc dù cô không quan tâm họ nghĩ gì, nhưng có câu ‘bán anh em xa, mua láng giềng gần’, sống cùng nhau lâu dài cũng cần phải giữ ý giữ tứ.
Chờ cho đến khi bóng anh khuất hẳn, cô mới trở vào nhà, nụ cười vẫn đọng trên môi. Sau khi cẩn thận khóa trái cửa, cài chốt thật cẩn thận, Tuệ Anh chuẩn bị tắt đèn. Đúng lúc ấy, cô suýt đứng tim khi phát hiện dấu giầy lạ in trên sàn nhà. Dựa vào kích cỡ, cô đoán đó là một người đàn ông. Dựa vào khoảng cách giữa hai dấu chân, có thể người này khá cao lớn, thậm chí trên mét tám.
Tuệ Anh bắt đầu hoảng sợ, lập tức nghĩ ngay tới gọi cho Vũ Uy, nhưng điện thoại của cô vẫn để ở tầng trên, thật nan giải. Trong tình huống nguy cấp, cái khó bó cái khôn, cô lập tức tắt đèn, vội vàng cúi thấp người lao tới gian bếp vớ đại một con dao phay. Cầm chắc vũ khí trong tay, cô nín thở, rón rén bước từng bước, tinh thần cảnh giác lên cao độ, không ngừng nghe ngóng xem có động tĩnh nào khả nghi.
Cô lần bước đến cầu thang, dò dẫm trong bóng tối, ánh đèn từ tầng trên hắt xuống tạo một khoảng sáng mờ ảo. Đúng lúc ấy, cô chợt khựng lại, bởi vì sau gáy truyền đến một luồng khí lạnh. Hơn nữa, cái bóng đổ lên tường và sàn kia, rõ ràng không phải của cô. Chính xác là ở ngay sau lưng cô.
Cô lần bước đến cầu thang, dò dẫm trong bóng tối, ánh đèn từ tầng trên hắt xuống tạo một khoảng sáng mờ ảo. Đúng lúc ấy, cô chợt khựng lại, bởi vì sau gáy truyền đến một luồng khí lạnh. Hơn nữa, cái bóng đổ lên tường và sàn kia, rõ ràng không phải của cô. Chính xác là ở ngay sau lưng cô.
Tuệ Anh hoảng loạn. Cô xoay người, nhắm mắt nhắm mũi quơ loạng quạng con dao trong tay, tạo thành vài đường không chủ đích. Đương nhiên, bóng đen dễ dàng né tránh, rồi hắn nhanh chóng chộp lấy cổ tay cầm dao của cô vô hiệu hóa, tay kia bịt miệng. Cơ thể cô trong chớp mắt đã bị khóa chặt cứng, không thể động đậy, cũng không thể la hét.
Tuệ Anh tự cảm thấy mình thật ngu ngốc, đáng lẽ cô phải đăng ký khóa học phòng thân từ lâu rồi mới phải.
- Tôi không hại cô. Tôi sẽ buông cô ra, nhưng phải giữ im lặng, được chứ?
Giọng nói rất nhẹ phát ra bên tai vừa lạ vừa quen, Tuệ Anh gật đầu đồng ý. Lập tức người kia dần buông lỏng, rồi thu tay về. Cô chưa hết hoảng hồn, chậm rãi quay lại nhìn. Tuy ánh sáng yếu ớt nhưng cô vẫn có thể nhận ra người đàn ông cao lớn với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt lạnh thấu xương.
- Anh là… Khải Nguyên? Tại sao anh lại lén lút xâm nhập vào nhà tôi?
- Đừng sợ. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô, tôi sẽ không nuốt lời. Tôi đến đây để thương lượng với cô một vài chuyện.
- Chuyện gì?
- Về Đan.
Nhắc đến tên cô bé, Tuệ Anh cảm thấy chạnh lòng. Đã lâu rồi cô không có tin tức gì của Linh Đan, cũng không hề gặp lại.
- Cô bé có chuyện gì sao?
- Tạm thời có thể nói là vậy. Nhưng… - Khải Nguyên hơi lưỡng lự. - …Tôi hy vọng cô có thể hứa với tôi. Dù sau này Đan có làm gì, đừng hại cô ấy, cho cô ấy một con đường sống.
- Đương nhiên rồi. – Tuệ Anh quả quyết. – Hơn ai hết, tôi là người không muốn làm hại cô bé.
- Nhưng, tôi không biết cô ấy có thể gây ra chuyện gì với cô. Chỉ e hai người đàn ông bên cạnh cô sẽ không tha cho cô ấy.
Ý anh ta nói là Vũ Uy và Xích Long ư? Cô cũng từng nghĩ đến việc này, nhưng nếu cô tự giữ mình không xảy ra chuyện, mọi việc sẽ ổn thôi.
- Tôi hứa với anh.
Tuệ Anh bắt được một tia thanh thản trên vẻ mặt lạnh như băng của Khải Nguyên, cô bất giác lên tiếng.
- Anh rất quan tâm đến cô bé.
Ánh mắt Khải Nguyên khẽ lay động, nhưng anh không nói gì, lẳng lặng quay lưng đi về phía cửa.
- Khoan đã. – Tuệ Anh gọi giật lại. – Anh đến đây chỉ vì việc này thôi ư?
- Còn một việc nữa. – Khải Nguyên dừng bước nói vọng lại. – Trần Thái Sơn đã trở về. Ông ta muốn nuốt chửng Hoàn Dương. Hãy cẩn thận!
Khải Nguyên rời đi trong nháy mắt. Còn Tuệ Anh nghe thấy cái tên Trần Thái Sơn đã bay mất hồn phách, hắn ta vẫn luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với cô. Cố gắng trấn áp cơn run rẩy đang dần hình thành, cô chạy vội lên tầng, bật máy tính rồi truy cập vào hệ thống nội bộ của Hoàn Dương. Sau một hồi quan sát, cô vẫn chưa phát hiện dấu hiệu khả nghi, các dự án vẫn được triển khai đều đặn, giá cổ phiếu không có biến động đáng kể. Tuy thời gian trước xảy ra một vài vấn đề nhưng ba cô đã nhanh tay chặn đứng mầm mống nên không gây ra hậu quả nghiêm trọng, chỉ bị thất thu ở một vài dự án nhỏ.
Tuệ Anh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay bóp huyệt thái dương.
Trần Thái Sơn quả là mưu ma chước quỷ, âm hồn bất tán. Năm đó cô nắm trong tay chứng cứ tố cáo hành vi phạm pháp của hắn: cấu kế với xã hội đen làm ăn phi pháp, mua chuộc cán bộ cao cấp, thất thoát của quốc gia lên tới nghìn tỉ. Nó trở thành vụ án kinh tế lớn nhất thời điểm bấy giờ, kéo theo cả một đường dây buôn bán trái phép bị truy phá, phơi bày bộ mặt tham ô của một loạt nhà chức trách, gây lũng đoạn thị trường.
Những tưởng hắn sẽ phải đứng trước vành móng ngựa, ngồi tù mọt gông hay bị xử tử, vậy mà trước ngày hầu tòa, hắn tự dưng lăn đùng ra chết. Cô và ba đã từng nghi ngờ, cẩn thận điều tra cái chết của hắn, vậy mà hắn cao tay tới mức có thể qua mặt pháp y. Hắn nấp trong bóng tối những mười năm trời chờ thời cơ báo thù, có lẽ đã lên kế hoạch chu toàn. Xem ra Hoàn Dương sắp phải gánh chịu một trận sóng gió, hắn không chết thì cô và ba chẳng còn đường sống.
Điều duy nhất giữ cho cô không bị hoảng loạn nhiều đó là bên cạnh cô giờ đây có Uy. Cô tin rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
~o0o~
Khải Nguyên về tới nhà, anh không bật đèn lên mà đi thẳng tới phòng ngủ. Lúc lướt qua phòng khách, chợt một giọng nói vang lên.
- Anh đã đi đâu?
Bấy giờ anh mới để ý thấy Linh Đan đang ngồi trên ghế sofa, có vẻ như cô đã phải chờ đợi khá lâu.
- Tôi ra ngoài hóng gió.
Linh Đan đứng dậy, bước tới trước mặt Khải Nguyên, đôi mắt xoáy sâu vào anh, thấp giọng chất vấn.
- Anh nghĩ cái lý do ấu trĩ này có thể lừa tôi sao?
Khải Nguyên quyết định giữ im lặng. Anh là thế, những điều không thể nói anh sẽ không nói, chứ không bao giờ nói dối. Linh Đan biết anh cứng đầu, cũng không có ý định gạn hỏi tiếp. Mọi lần cô thường tức giận, đập phá chút rồi thôi, vì cô biết Khải Nguyên sẽ không phản bội cô, gây tổn hại đến cô. Có điều, lần này Linh Đan không nổi cáu mà ôm cứng ngắc lấy anh, nói với giọng yếu ớt.
- Hứa với tôi, đừng bỏ rơi tôi.
Biểu hiện này khiến Khải Nguyên bất ngờ, nhìn xuống đôi vai gầy bé nhỏ, lên tiếng.
- Cô chủ sao vậy?
- Tại sao anh cứ luôn miệng gọi tôi là cô chủ? Anh biết rằng tôi chưa bao giờ coi mình là cô chủ của anh mà, phải không? – Linh Đan chủ động kiễng chân, níu cổ anh khơi gợi một nụ hôn.
Phải, anh biết điều đó, nhưng anh vẫn đối xử với cô như chủ nhân của mình, chỉ có phục tùng và phục tùng, khiến cô vui lòng. Quan hệ giữa họ thật khó để gọi tên, nhưng có một điều Linh Đan luôn bắt anh phải ghi nhớ: Anh thuộc quyền sở hữu của cô.
- Khuya rồi, cô chủ về nghỉ ngơi đi.
Anh rời khỏi cô rồi tiến về cửa phòng mình, nhưng Linh Đan đã chặn ngay trước mặt.
- Dạo này anh rất lạnh nhạt với tôi. Nói đi, có phải anh muốn rời bỏ tôi?
- Cô chủ suy nghĩ quá nhiều rồi.
- Anh đừng giấu tôi! Tôi biết hết rồi. Ông ta lợi dụng Khải Nhi để sai khiến anh, tôi thề là tôi không biết gì về việc này.
- Tôi biết.
- Nguyên, nếu ông ta không còn có thể lấy Nhi để uy hiếp anh, anh vẫn sẽ ở bên cạnh tôi chứ?
- Cô chủ, ý cô là…
- Nhi mất tích rồi, hiện giờ ông ta đang sai người lùng tìm cô ấy.
Vậy là Xích Long đã giữ lời, tốc độ xử lý thật đáng kinh ngạc. Chỉ một thời gian ngắn, anh ta không những tìm ra tung tích của Khải Nhi mà còn cứu được người. Quả là danh bất hư truyền.
- Ông ta giảm lỏng Nhi ở Kyoto, đào tạo cô ấy trở thành một geisha.
- Geisha? – Gương mặt Khải Nguyên biến sắc.
- Anh hãy bình tĩnh, không như anh nghĩ đâu, chỉ là tiếp khách thôi.
- Tiếp khách? – Anh nghiến răng, gằn giọng. – Lão ta bắt em gái tôi tiếp khách…
Linh Đan muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thấy bộ dạng nổi giận của Khải Nguyên thật sự đáng sợ, cô lại thôi. Sau đó, chẳng nói chẳng rằng, anh lao ra khỏi nhà, bỏ mặc Linh Đan đứng trong bóng tối, đôi mắt đen nhánh trở nên lạnh lẽo, thâm trầm đến khó lường.
- Khải Nguyên, phản bội tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Tuệ Anh đứng trước nơi trồng những khóm dạ hương, cảm thấy không thể im lặng thêm nữa trước nét mặt trầm lặng của người đàn ông bên cạnh.
- Đừng mặt ủ mày chau nữa. Chỉ là một vài lời nói thôi, em không để ý đâu. – Cô vươn tay xoa nhẹ vào đường rãnh giữa hai đầu lông mày của Vũ Uy.
- Nhưng anh để ý. – Anh thuận thế kéo cô vào lòng. – Tuệ, thiệt thòi cho em quá !
Cô lắc đầu. Cô không cảm thấy mình thiệt thòi chút nào, vì vòng tay này vẫn luôn dịu dàng như thế. Ở yên trong lòng anh một lúc, cô ngước lên, chớp mắt nhìn anh hỏi.
- Mỗi lần tâm trạng không tốt, anh thường đến đây à ?
- Anh cũng không rõ...
Chỉ là chân anh tự động tìm đến nơi này.
- Em có điều này thắc mắc từ lâu rồi. Uy, mấy khóm hoa dạ hương này là anh trồng phải không ?
- Em nói hoa nào cơ ?
- Đây ! – Cô chỉ vào vô số những bông hoa màu trắng bé li ti. – Nó chính là hoa dạ hương.
- Dạ hương...
Anh ngẩn người nhìn từng khóm cây điểm hoa trắng muốt trước mặt, như vô vàn ngôi sao nhỏ được cài trên nền lá xanh, hài hòa và êm mắt.
- Uy, anh sao thế ?
Ánh mắt anh trở về trên gương mặt chờ đợi của cô, giọng hơi chùng xuống mang theo niềm băn khoăn khôn tả.
- Là... ba anh. Ông ấy trồng chúng, từ lâu rồi.
Là Vũ Kiến Văn ư ?
Tuệ Anh hình dung đến người đàn ông đứng tuổi với đường nét giống Vũ Uy tới hai phần ba, nhất là sự cứng cáp hiển hiện qua phần góc cạnh trên gương mặt. Cô chưa tiếp xúc nhiều với ông, chỉ vỏn vẹn có hai lần. Lần đầu tiên ấn tượng không sâu mấy, lần này có cảm giác hơn một chút, và cô không hề thấy ông đáng ghét như anh vẫn nói.
Con người cô là vậy. Dù cho có nghe lời qua tiếng lại, ca ngợi cũng được mà chê trách cũng thế, cô không bị ảnh hưởng nhiều. Bản thân cô nghĩ, không nên đánh giá ai đó khi chưa từng gặp họ. Mỗi người là mỗi cá thế tách biệt, suy nghĩ nông sâu nào ai đoán định. Ngay cả khi Vũ Uy thường không vui khi nhắc đến người cha của mình, những hành động của ông trong quá khứ đã hình thành một loại ác cảm ăn sâu vào suy nghĩ, khiến anh không nhận ra ở một góc nào đó, anh vẫn quan tâm đến ông. Chỉ là anh chưa nhận ra mà thôi.
Nói gì thì nói, ông ấy là người gần gũi nhất với anh về mọi mặt. Là cha là mẹ, trừ phi mất đi ý thức và lý trí, còn nếu đã là con người, bất cứ ai cũng thương con mình cả. Cô tin là vậy. Biết đâu, giữa cha con anh có nút thắt chưa được tháo gỡ. Họ lại mang sẵn trong mình sự cố chấp và sĩ diện cố hữu của đàn ông nên chẳng ai chịu mở lời.
Hôm nay, cô càng tin vào trực giác của mình. Bởi vừa nãy, trước bao nhiêu người, Vũ Kiến Văn đã âm thầm đứng về phía anh. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như ông ấy không ‘dung túng’ cho con trai, làm sao những người họ hàng kia dễ dàng chịu khuất phục anh như vậy.
- Có thể nào không... tình cảm của ông ấy đối với dì là thật. – Tuệ Anh bắt đầu gợi mở. Nếu đúng như cô nghĩ, cô muốn giúp anh cải thiện mối quan hệ giữa cha con họ. Mà nút thắt ở đây chính là dì Tịnh Yên.
Anh im lặng. Nhưng nhìn vào mắt anh, cô bắt được một vài sự biến đổi lặng lẽ. Một chút bất ngờ, một chút hoài nghi và một chút do dự. Cuối cùng, anh vẫn phủ định.
- Không thể nào có chuyện đó. Một người đàn ông sao có thể để người phụ nữ mình yêu chịu đựng đau khổ đến mức phải ra đi trong tuyệt vọng ? Ông ta chưa một lần có ý định tìm dì ấy !
- Em lại nghĩ mỗi người có một cách yêu của riêng họ. - Cô cố gắng nói thêm đôi lời. – Chẳng phải anh đã nói không phải sống trong môi trường này cũng là một may mắn đối với Quyên ư ? Biết đâu ông ấy cũng nghĩ như vậy.
- Em đừng so sánh anh với ông ta ! Tại sao em lại lôi Quyên vào đây ? Vừa nãy anh đã nói với em hết nước hết cái rồi, em vẫn còn để bụng chuyện trước đây anh đối với cô ấy thế nào sao ?
- Anh nói em để bụng ? – Cô ngỡ ngàng, lời nói của anh bắt đầu khơi lên sự tự ái trong cô. – Anh nghĩ em lòng dạ hẹp hòi như thế?
- Vậy tại sao em cứ nhắc đến cô ấy ? Giống như là đang nhắc nhở anh từng có lỗi với em vậy.
- Em không có ý đó. Là anh quá nhạy cảm, suy bụng ta ra bụng người.
Tại sao câu chuyện lại bẻ ngoặt sang chiều hướng xấu đi thế này ?
- Ý em là anh tự suy diễn ? – Nét mặt Vũ Uy hiện rõ sự kìm chế. – Được, cứ cho rằng anh ‘suy bụng ta ra bụng người’, là anh nhạy cảm. Vậy không phải em cũng đang tự suy diễn sao ? Em chỉ dựa vào tên một loài hoa mà cho rằng mình hiểu ông ta ư ? Em gặp ông ta được mấy lần mà đã bênh ông ấy chằm chặp như vậy ?
- Em không bênh ông ấy, em chỉ tin vào trực giác của em. Anh vẫn luôn cho rằng ông ấy không tốt, nhưng có khi nào anh đứng trên lập trường của ông ấy mà suy xét chưa ?
- Ồ ! Từ xưa đến nay anh chẳng hề quan tâm ông ta nghĩ gì, anh chỉ biết ông ta đã hại mẹ anh, hại dì anh. Em đừng áp đặt cái gọi là trực giác của em lên anh.
- Em áp đặt anh bao giờ ? – Cô cảm thấy lồng ngực đang phải chịu một luồng khí nén, vô cùng khó chịu. – Anh cứ luôn cố chấp như vậy, giữ cái suy nghĩ cố hữu không thay đổi. Trước đây cũng chính vì anh như thế nên mới khiến chúng ta mất năm năm, khiến mọi người cùng đau khổ. Anh còn chưa rút ra bài học ?
Thâm tâm Tuệ Anh rất muốn chấm dứt cuộc khẩu chiến này, nhưng chẳng biết vì lý do gì lời thốt ra ngoài miệng vẫn luôn đi trước một bước, càng nói càng không kiểm soát được.
- Vậy mà em nói em không để bụng ? – Anh hừ lạnh. – Đúng, anh hiểu lầm em, nhưng em cũng đâu phủ nhận. Tuy nhiên đó không phải là lý do, cái anh không thích ở em là vì ngoài mặt em luôn tỏ ra mạnh mẽ dửng dưng, nhưng trong lòng cái gì cũng giấu nhẹm đi. Chính vì em như vậy mới khiến anh hiểu lầm em, khiến mọi người xung quanh em mệt mỏi, cũng khiến chính bản thân em rơi vào trạng thái u uất do chính mình tạo nên. Dù anh luôn nhìn mặt mà đoán lòng người, nhưng để đoán được em đang nghĩ gì còn khiến anh đau đầu gấp vạn lần bọn người kia.
Làn gió mang theo hơi nắng ban trưa thổi qua, rõ ràng không lạnh lắm, lại khiến Tuệ Anh đông cứng. Những điều anh nói hoàn toàn đúng, sự thật được phô bày quá trần trụi như vậy, từ anh, khiến cô càng thêm cay đắng.
- Yêu em khiến anh mệt mỏi vậy sao ?
Vũ Uy giật mình. Đối diện trước hàng mi ủ rũ cụp xuống, đôi mắt cô bình thường đã ôm bao nỗi buồn, nay lại càng buồn hơn, anh giận bản thân đã mất bình tĩnh, nói ra những lời làm tổn thương cô. Anh vội vàng ôm cô vào lòng, nói rằng anh rất hối hận.
- Anh... anh xin lỗi. Anh không nên nói như vậy.
Thấy cô vẫn giữ thái độ hờ hững, trong lòng anh có phần hoảng sợ, vội vã ghé sát môi cô. Anh hy vọng nụ hôn có thể gỡ gạc phần nào, sau đó sẽ lại thấy vẻ mặt ửng hồng của cô như mọi khi. Thế nhưng cô không hề có phản ứng mà anh trông đợi, tế nhị đẩy anh ra rồi lạnh nhạt nói.
- Em về. – Và cô xoay bước thật nhanh trước sự hụt hẫng lẫn ngỡ ngàng của anh.
Tất nhiên, người đàn ông bị bỏ lại phía sau đứng hình ngay tức khắc, mất một lúc mới lấy lại hồn vía, vội vàng đuổi theo cô.
- Để anh đưa em về.
- Không cần, em tự về.
- Nhưng...
Cô đột ngột quay ngoắt lại, lạnh lùng nhìn anh, lạnh lùng tuyên bố.
- Em không nói lần hai. Anh không được theo em nữa, em muốn yên tĩnh.
Thế là người đàn ông đang bị lời nói của người yêu đâm trúng tim tiếp tục ngẩn ngơ, nhìn nàng kiên định quay lưng mà không biết phải làm thế nào. Nhớ lại thời gian theo đuổi, mỗi lần cô ‘hạ chiếu thư’, anh cũng đứng chôn chân một chỗ như bây giờ.
Nói một cách thẳng thắn, Vũ Uy không có kinh nghiệm dỗ dành người yêu. Điều duy nhất anh biết đó là lời khuyên của kẻ tự xưng dày dạn kinh nghiệm : Trong tự nhiên, bất cứ giống cái nào cũng đều phải khuất phục giống đực. Phụ nữ là động vật có ** cao cấp, đương nhiên sẽ thiên biến vạn hóa hơn. Tuy nhiên, thiên tố làm mẹ của họ cũng rất mạnh mẽ, nghĩa là giàu tình cảm, ủy mị, yếu đuối và dễ mềm lòng. Lúc nàng giận dỗi, anh chỉ cần ôm nàng vào lòng, rót vào tai nàng một vài lời ngọt ngào đường mật, rồi hôn nàng thắm thiết. Đảm bảo nàng sẵn sàng chết vì anh.
Nhớ lại bộ dạng hoa tay múa chân, miệng lưỡi đong đưa và tính ba hoa chích chòe của hắn, anh muốn ói. Nhưng vẫn phải công nhận cách này khá hiệu quả. Mỗi lần Quyên giận dỗi, anh chỉ cần thực hiện công thức ‘ôm – rót mật – hôn’, quả nhiên Quyên liền vui vẻ trở lại, thậm chí dừng ở bước thứ nhất là đủ.
Trước đây anh cũng dùng ‘công thức’ này với Tuệ Anh, tuy chỉ thành công nhất thời nhưng cũng gọi là có hiệu quả. Vậy mà lần này, ‘công thức’ đã sử dụng hết còn người thì vẫn vô tình bước đi. Tại làm sao ? Bây giờ mà cầu cứu tên đó thì thật mất mặt, có khi còn dâng cho người ta cơ hội ‘thừa nước đục thả câu’...
Anh ôm đầu bất lực, tự nguyền rủa chính mình.
Nói thì nói vậy, anh đương nhiên không để Tuệ Anh ra về một mình mà chọn cách ấu trĩ muôn thuở, lẽo đẽo bám gót nàng tận lúc về dinh. Thật đúng là cái miệng hại cái thân.
‘Chiến tranh lạnh’ của hai người bắt đầu như thế.
Lần này, đương nhiên Tuệ Anh cảm thấy vô cùng ấm ức. Rõ ràng cô có ý tốt, anh lại suy diễn méo mó, nói quàng nói xiên một lúc, chuyện nọ xọ chuyện kia thành ra cãi nhau. Bản thân cô biết, con người ta giận quá mất khôn, cô cũng không kiềm chế được. Nhưng anh đâu cần phải nói huỵch toẹt ra như vậy, cô tự biết mình ra sao, tốt xấu thế nào. Buồn nhất là...
‘...để đoán được em đang nghĩ gì còn khiến anh đau đầu gấp vạn lần bọn người kia.’
Câu nói ấy cứ vẳng đi vẳng lại trong đầu cô, nhắm mắt cũng thấy hình ảnh chau mày của anh. Tuệ Anh nằm trên giường cắn gối nghĩ ngợi, cô khiến anh đau đầu và mệt mỏi đến vậy ư ? Cô cứ nghĩ giữa anh và cô có mối liên hệ mật thiết, người ta thường gọi là thần giao cách cảm gì đấy, nên anh luôn đoán được những điều cô suy nghĩ, giải tỏa nỗi lòng cho cô ngay tức thì. Thật sự rất may mắn...
Hóa ra, anh đã phải cố gắng rất nhiều để hiểu cô.
Phát hiện điều này, cô tự nhiên hoảng sợ. Cô hiểu bản thân mình hướng nội, cái gì cũng giấu kín trong lòng không muốn ai biết, càng không muốn ai chạm vào. Không phải cô chủ định như thế, mà do tính cách này hình thành từ khi còn nhỏ, chứng minh rằng cô luôn mang trong mình nỗi sợ hãi vô hình và yếu đuối. Anh là người duy nhất cô muốn chia sẻ mọi thứ, nhưng thói quen vẫn cứ là thói quen, cô không bao giờ chủ động nói ra, luôn là anh phát hiện ra. Cô sợ, một ngày nào đó, sự cố gắng của anh sẽ biến thành mệt mỏi, thậm chí phiền hà, rồi sự nhiệt tình dần phai nhạt, tình yêu dần phai nhạt...
Tuệ Anh lật sấp người, úp mặt xuống gối, tự cắt đứt dòng suy nghĩ khiến tim cô nhói đau. Bỗng chuông điện thoại reo vang...
‘…Vòng tay ấm áp muốn ôm mãi chẳng rời
Những lời êm ái bên tai
Lòng càng nhớ nhung, những chiều say đắm hương yêu
Nụ hôn đêm qua em trao anh bất ngờ
Những giây phút thẫn thờ
Tình đẹp như mơ xin thời gian đừng trôi nhanh
I miss you
Có những phút lung lay một niềm tin
Hãy nhớ đến góc phố từng hẹn hò
Rét buốt cơn mưa nụ cười vẫn tươi.’
Chẳng cần nhìn vào màn hình, cô cũng biết là anh gọi. Đây là đoạn nhạc chuông cô cài đặt riêng cho anh, cũng chính là nhạc chờ. Chắc chắn bây giờ anh đang nghe nó.
Trước đây đối với mối tình này, tâm trạng cô thường không tốt nên toàn nghe nhạc sầu thảm, xem phim toàn chọn phim không có kết thúc tốt đẹp. Đơn giản vì mỗi lần như vậy, buồn có lý do, đương nhiên sờ tay lên mặt chợt thấy ươn ướt là chính đáng. Còn bây giờ, thói quen ấy cô ném bỏ không thương tiếc, những khúc tình ca mang nhịp điệu nhẹ nhàng lắng đọng, lời lẽ âm ỉ hạnh phúc lại khiến cô say mê. Nghe nhạc theo tâm trạng chính là như thế, để con tim điều khiển tất cả.
Chính vì vậy, lúc này cô chưa muốn gặp anh, cô chưa biết phải đối mặt với anh thế nào. Lần đầu lớn tiếng với nhau khiến cô bối rối. Cứ thế, cô nhẩm đi nhẩm lại theo bản nhạc không biết bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại cho đến khi tiếng chuông ngừng hẳn, miệng vẫn khe khẽ hát. Một lúc sau, khi cô cho rằng anh đã bỏ cuộc, âm báo tin nhắn lại vang lên. Cô chậm rãi mở lên xem.
‘Anh xin lỗi!’
Người đàn ông này, bình thường nói năng ngọt ngào lắm mà, giờ lại tiết kiệm như vậy. Ba chữ này khiến lòng cô dịu lại đấy, nhưng chưa đủ để cô nói chuyện với anh đâu. Cô gập máy, tự cốc đầu mình, từ bao giờ thích nghe lời đường mật vậy? Thật tầm thường! Tầm thường quá đi mất!
Ừ, nhưng cô là con gái mà… cô có quyền. Tuệ Anh tự thuyết phục bản thân.
Âm báo tin nhắn lại vang lên lần hai khiến cô giật mình.
‘Em gọi vào số anh đi. Em không muốn nói chuyện, anh hiểu. Chỉ cần em nghe thôi.’
Ba câu ngắn ngủi lại khiến cô tò mò. Anh biết cô không muốn nói chuyện với anh, còn bảo cô gọi anh làm gì? Nhưng anh là người nói và làm luôn có chủ đích, cô lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng quyết định nhấn vào nút gọi lại. Lỡ như anh nghe máy, cô sẽ dập máy luôn.
Ấy thế mà, những tiếng ‘tút tút’ vô cảm thường ngày không còn nữa, thay vào đó là một giai điệu quen thuộc.
‘My girl, em có phải cơn mơ
Vì sao những lần gặp gỡ
Anh ngỡ như đang trọn vẹn sống những ngày thơ
Thầm mong những ước nguyện mai sau
Ngày ta thuộc về nhau
Tinh tú dẫn lối sáng soi bao đêm dài
Sẽ những ngày không ngừng nhớ
Buồn quyến luyến hay xa nhau xao xuyến
Nhủ với lòng sau đợi mong
Là khi sóng gió tan theo bao nguy khó
Bờ vai vẫn thế, vẹn nguyên không hề suy chuyển...’
Vừa đủ bốn mươi giây thì đường dây tự ngắt, cô ngẩn ngơ. Đây chính là đoạn đầu trong bài hát cô đặt làm nhạc chuông. Vì nhạc chuông có giới hạn nên cô đắn đo mãi, cuối cùng chọn đoạn cuối mặc dù trong lòng tiếc hùi hụi. Nhưng thế này thì bản nhạc đã hoàn chỉnh rồi, tựa như tình yêu cũng trở nên trọn vẹn hơn bao giờ hết. Ý nghĩa làm sao!
Quan trọng hơn, đây là thuê bao anh sử dụng trong công việc, đặt nhạc chờ như vậy thì… Mặt cô đỏ như gấc, cơ thể nóng như tôm bị hấp trong nồi. Người đàn ông này, sao có thể nghĩ ra cách khiến cơn giận của cô tiêu tán không còn sót lại chút gì như thế chứ! Cô soạn một tin nhắn, chần chừ nhấn phím gửi, rồi thấp thỏm chờ đợi.
‘Em gọi lại lần nữa được không?’
Chưa đầy năm giây sau anh đã trả lời.
‘Em muốn gọi bao nhiêu lần cũng được.’
Cô vui mừng, ôm gối nằm xoài ra giường, tủm tỉm cười một mình rồi để chế độ tự động gọi lại. Gọi đến lần thứ ba, cô chuyển điện thoại sang tay bên kia cho đỡ mỏi. Khoảng khắc điện thoại rời khỏi tai, cô chợt nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa sổ vọng vào. Không thể nào, đã hơn hai giờ đêm rồi…
Tuệ Anh lập tức ngồi bật dậy, phóng ra ô cửa sổ ngó xuống đường.
Con ngõ nhỏ vắng lặng như tờ, chỉ có độc một chiếc đèn ống loe màu vàng cũ kỹ do tổ dân phố treo qua loa trên cột điện gần đấy, ánh sáng hắt ra lờ mờ. Nhưng như vậy cũng đủ để nhìn rõ người đàn ông đang dựa vào bức tường đối diện trước cổng nhà cô, ánh đèn phủ lên nửa thân hình của anh bên sáng bên tối, thật sự rất ‘cool’. Trong mắt Tuệ Anh, còn có vẻ rất… tội nghiệp. Trên tay anh cầm chiếc điện thoại đang nhấp nháy liên tục, âm lượng nhạc chuông bật hết cỡ.
Tuy xúc động đến tận đáy lòng nhưng trong đầu cô thầm ai oán. Thật là, mai thể nào hàng xóm láng giềng cũng phản ánh cho xem.
Cô vội vàng bật đèn, ba bước bỏ làm hai chạy xuống cầu thang, mở cổng. Bắt gặp ngay nụ cười rạng trên môi anh, thể hiện rõ sự chờ đợi đã lâu. Đầu óc trống rỗng, thân thể cô không nghe lời, tự động lao đến ôm chầm lấy anh, hình như lực hơi mạnh khiến anh hơi ngả về sau. Anh dịu dàng vòng tay ôm cô, thở dài.
- Anh tưởng em ngủ quên rồi.
Cô chẳng biết nói gì, chỉ vùi mặt vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập những nhịp mạnh mẽ, vững chắc.
- Còn giận anh sao? – Anh vuốt tóc cô. – Anh xin lỗi. Từ nay trở đi anh sẽ không mất bình tĩnh như vậy nữa. Em nói phải, anh quả thực cố chấp. Chuyện kia… anh sẽ tìm hiểu kỹ và…
Tuệ Anh chặn đứng lời anh bằng một nụ hôn, lúc này cô chỉ cần nó để giải tỏa. Vũ Uy đương nhiên nhiệt tình đón nhận, rất hiếm khi cô chủ động như vậy. Sau một hồi môi lưỡi dây dưa, cô cắn môi nhìn anh khẽ hỏi.
- Em… khiến anh đau đầu lắm phải không?
- Không! Đương nhiên không! – Anh vội vàng giải thích. – Chỉ là anh lỡ lời…
Thấy gương mặt cô chùng xuống vẻ không chấp nhận lời giải thích này, anh lại ôm cô vào lòng chặt hơn.
- Từ trước đến nay, anh cho rằng có thể nhanh chóng hiểu được người khác, vậy mà trước em anh lại cảm thấy tự ti, không thể nắm bắt. Anh thể hiện với em tất cả về bản thân anh, ngay cả những điều chưa một ai từng biết, chỉ vì anh muốn em tin tưởng anh nhiều hơn. Anh muốn hiểu em, nhưng em luôn giấu mình trong những suy nghĩ. Dần dà, không biết từ bao giờ, anh để ý đến từng cử chỉ, nét mặt dù là nhỏ nhất của em. Vì vậy, trong anh hình thành một sự nhạy cảm quá đà. Chẳng ngờ chính điều này lại gây mâu thuẫn giữa hai ta. Là anh không tốt, tha thứ cho anh, anh cũng rất giận chính mình.
- Là em không tốt mới phải. – Cô lắc đầu, mắt đã ngấn nước. – Em luôn nghĩ chuyện anh hiểu em, em hiểu anh là lẽ đương nhiên mà quên mất một điều: Muốn thấu hiểu nhau cần phải có sự cố gắng của đôi bên. Em luôn nghĩ, chỉ cần em hiểu anh là được rồi. Em xin lỗi, em đã không nghĩ đến cảm giác của anh.
Phải, cô từng cho rằng chỉ cần cô hiểu anh, ở bên cạnh anh, yêu anh, thế là đủ. Cô chưa từng nghĩ đến anh cũng muốn điều tương tự dành cho cô, muốn hiểu cô, yêu cô, khiến cô hạnh phúc.
Cái gì mà thần giao cách cảm, cái gì mà tâm ý tương thông, tất cả sẽ chẳng là gì nếu bạn không chịu mở lòng với đối phương.
- Đừng khóc. – Anh tựa vào trán cô, cọ cọ chóp mũi của hai người vào nhau. – Anh hiểu rồi.
Cô gật đầu, tận hưởng hơi thở của anh, sự ấm áp mà anh mang đến. Sau đó, hai người đứng thêm một lúc nữa, rồi cô luyến tiếc giục anh về nghỉ sớm. Cô cũng muốn để anh ở lại, nhưng việc anh đứng chờ thâu đêm hôm nay có lẽ đã làm ‘kinh động’ hàng xóm, sáng mai thấy anh từ nhà cô đi ra, e rằng sẽ có những lời đồn đãi không hay. Mặc dù cô không quan tâm họ nghĩ gì, nhưng có câu ‘bán anh em xa, mua láng giềng gần’, sống cùng nhau lâu dài cũng cần phải giữ ý giữ tứ.
Chờ cho đến khi bóng anh khuất hẳn, cô mới trở vào nhà, nụ cười vẫn đọng trên môi. Sau khi cẩn thận khóa trái cửa, cài chốt thật cẩn thận, Tuệ Anh chuẩn bị tắt đèn. Đúng lúc ấy, cô suýt đứng tim khi phát hiện dấu giầy lạ in trên sàn nhà. Dựa vào kích cỡ, cô đoán đó là một người đàn ông. Dựa vào khoảng cách giữa hai dấu chân, có thể người này khá cao lớn, thậm chí trên mét tám.
Tuệ Anh bắt đầu hoảng sợ, lập tức nghĩ ngay tới gọi cho Vũ Uy, nhưng điện thoại của cô vẫn để ở tầng trên, thật nan giải. Trong tình huống nguy cấp, cái khó bó cái khôn, cô lập tức tắt đèn, vội vàng cúi thấp người lao tới gian bếp vớ đại một con dao phay. Cầm chắc vũ khí trong tay, cô nín thở, rón rén bước từng bước, tinh thần cảnh giác lên cao độ, không ngừng nghe ngóng xem có động tĩnh nào khả nghi.
Cô lần bước đến cầu thang, dò dẫm trong bóng tối, ánh đèn từ tầng trên hắt xuống tạo một khoảng sáng mờ ảo. Đúng lúc ấy, cô chợt khựng lại, bởi vì sau gáy truyền đến một luồng khí lạnh. Hơn nữa, cái bóng đổ lên tường và sàn kia, rõ ràng không phải của cô. Chính xác là ở ngay sau lưng cô.
Cô lần bước đến cầu thang, dò dẫm trong bóng tối, ánh đèn từ tầng trên hắt xuống tạo một khoảng sáng mờ ảo. Đúng lúc ấy, cô chợt khựng lại, bởi vì sau gáy truyền đến một luồng khí lạnh. Hơn nữa, cái bóng đổ lên tường và sàn kia, rõ ràng không phải của cô. Chính xác là ở ngay sau lưng cô.
Tuệ Anh hoảng loạn. Cô xoay người, nhắm mắt nhắm mũi quơ loạng quạng con dao trong tay, tạo thành vài đường không chủ đích. Đương nhiên, bóng đen dễ dàng né tránh, rồi hắn nhanh chóng chộp lấy cổ tay cầm dao của cô vô hiệu hóa, tay kia bịt miệng. Cơ thể cô trong chớp mắt đã bị khóa chặt cứng, không thể động đậy, cũng không thể la hét.
Tuệ Anh tự cảm thấy mình thật ngu ngốc, đáng lẽ cô phải đăng ký khóa học phòng thân từ lâu rồi mới phải.
- Tôi không hại cô. Tôi sẽ buông cô ra, nhưng phải giữ im lặng, được chứ?
Giọng nói rất nhẹ phát ra bên tai vừa lạ vừa quen, Tuệ Anh gật đầu đồng ý. Lập tức người kia dần buông lỏng, rồi thu tay về. Cô chưa hết hoảng hồn, chậm rãi quay lại nhìn. Tuy ánh sáng yếu ớt nhưng cô vẫn có thể nhận ra người đàn ông cao lớn với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt lạnh thấu xương.
- Anh là… Khải Nguyên? Tại sao anh lại lén lút xâm nhập vào nhà tôi?
- Đừng sợ. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô, tôi sẽ không nuốt lời. Tôi đến đây để thương lượng với cô một vài chuyện.
- Chuyện gì?
- Về Đan.
Nhắc đến tên cô bé, Tuệ Anh cảm thấy chạnh lòng. Đã lâu rồi cô không có tin tức gì của Linh Đan, cũng không hề gặp lại.
- Cô bé có chuyện gì sao?
- Tạm thời có thể nói là vậy. Nhưng… - Khải Nguyên hơi lưỡng lự. - …Tôi hy vọng cô có thể hứa với tôi. Dù sau này Đan có làm gì, đừng hại cô ấy, cho cô ấy một con đường sống.
- Đương nhiên rồi. – Tuệ Anh quả quyết. – Hơn ai hết, tôi là người không muốn làm hại cô bé.
- Nhưng, tôi không biết cô ấy có thể gây ra chuyện gì với cô. Chỉ e hai người đàn ông bên cạnh cô sẽ không tha cho cô ấy.
Ý anh ta nói là Vũ Uy và Xích Long ư? Cô cũng từng nghĩ đến việc này, nhưng nếu cô tự giữ mình không xảy ra chuyện, mọi việc sẽ ổn thôi.
- Tôi hứa với anh.
Tuệ Anh bắt được một tia thanh thản trên vẻ mặt lạnh như băng của Khải Nguyên, cô bất giác lên tiếng.
- Anh rất quan tâm đến cô bé.
Ánh mắt Khải Nguyên khẽ lay động, nhưng anh không nói gì, lẳng lặng quay lưng đi về phía cửa.
- Khoan đã. – Tuệ Anh gọi giật lại. – Anh đến đây chỉ vì việc này thôi ư?
- Còn một việc nữa. – Khải Nguyên dừng bước nói vọng lại. – Trần Thái Sơn đã trở về. Ông ta muốn nuốt chửng Hoàn Dương. Hãy cẩn thận!
Khải Nguyên rời đi trong nháy mắt. Còn Tuệ Anh nghe thấy cái tên Trần Thái Sơn đã bay mất hồn phách, hắn ta vẫn luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất đối với cô. Cố gắng trấn áp cơn run rẩy đang dần hình thành, cô chạy vội lên tầng, bật máy tính rồi truy cập vào hệ thống nội bộ của Hoàn Dương. Sau một hồi quan sát, cô vẫn chưa phát hiện dấu hiệu khả nghi, các dự án vẫn được triển khai đều đặn, giá cổ phiếu không có biến động đáng kể. Tuy thời gian trước xảy ra một vài vấn đề nhưng ba cô đã nhanh tay chặn đứng mầm mống nên không gây ra hậu quả nghiêm trọng, chỉ bị thất thu ở một vài dự án nhỏ.
Tuệ Anh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay bóp huyệt thái dương.
Trần Thái Sơn quả là mưu ma chước quỷ, âm hồn bất tán. Năm đó cô nắm trong tay chứng cứ tố cáo hành vi phạm pháp của hắn: cấu kế với xã hội đen làm ăn phi pháp, mua chuộc cán bộ cao cấp, thất thoát của quốc gia lên tới nghìn tỉ. Nó trở thành vụ án kinh tế lớn nhất thời điểm bấy giờ, kéo theo cả một đường dây buôn bán trái phép bị truy phá, phơi bày bộ mặt tham ô của một loạt nhà chức trách, gây lũng đoạn thị trường.
Những tưởng hắn sẽ phải đứng trước vành móng ngựa, ngồi tù mọt gông hay bị xử tử, vậy mà trước ngày hầu tòa, hắn tự dưng lăn đùng ra chết. Cô và ba đã từng nghi ngờ, cẩn thận điều tra cái chết của hắn, vậy mà hắn cao tay tới mức có thể qua mặt pháp y. Hắn nấp trong bóng tối những mười năm trời chờ thời cơ báo thù, có lẽ đã lên kế hoạch chu toàn. Xem ra Hoàn Dương sắp phải gánh chịu một trận sóng gió, hắn không chết thì cô và ba chẳng còn đường sống.
Điều duy nhất giữ cho cô không bị hoảng loạn nhiều đó là bên cạnh cô giờ đây có Uy. Cô tin rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
~o0o~
Khải Nguyên về tới nhà, anh không bật đèn lên mà đi thẳng tới phòng ngủ. Lúc lướt qua phòng khách, chợt một giọng nói vang lên.
- Anh đã đi đâu?
Bấy giờ anh mới để ý thấy Linh Đan đang ngồi trên ghế sofa, có vẻ như cô đã phải chờ đợi khá lâu.
- Tôi ra ngoài hóng gió.
Linh Đan đứng dậy, bước tới trước mặt Khải Nguyên, đôi mắt xoáy sâu vào anh, thấp giọng chất vấn.
- Anh nghĩ cái lý do ấu trĩ này có thể lừa tôi sao?
Khải Nguyên quyết định giữ im lặng. Anh là thế, những điều không thể nói anh sẽ không nói, chứ không bao giờ nói dối. Linh Đan biết anh cứng đầu, cũng không có ý định gạn hỏi tiếp. Mọi lần cô thường tức giận, đập phá chút rồi thôi, vì cô biết Khải Nguyên sẽ không phản bội cô, gây tổn hại đến cô. Có điều, lần này Linh Đan không nổi cáu mà ôm cứng ngắc lấy anh, nói với giọng yếu ớt.
- Hứa với tôi, đừng bỏ rơi tôi.
Biểu hiện này khiến Khải Nguyên bất ngờ, nhìn xuống đôi vai gầy bé nhỏ, lên tiếng.
- Cô chủ sao vậy?
- Tại sao anh cứ luôn miệng gọi tôi là cô chủ? Anh biết rằng tôi chưa bao giờ coi mình là cô chủ của anh mà, phải không? – Linh Đan chủ động kiễng chân, níu cổ anh khơi gợi một nụ hôn.
Phải, anh biết điều đó, nhưng anh vẫn đối xử với cô như chủ nhân của mình, chỉ có phục tùng và phục tùng, khiến cô vui lòng. Quan hệ giữa họ thật khó để gọi tên, nhưng có một điều Linh Đan luôn bắt anh phải ghi nhớ: Anh thuộc quyền sở hữu của cô.
- Khuya rồi, cô chủ về nghỉ ngơi đi.
Anh rời khỏi cô rồi tiến về cửa phòng mình, nhưng Linh Đan đã chặn ngay trước mặt.
- Dạo này anh rất lạnh nhạt với tôi. Nói đi, có phải anh muốn rời bỏ tôi?
- Cô chủ suy nghĩ quá nhiều rồi.
- Anh đừng giấu tôi! Tôi biết hết rồi. Ông ta lợi dụng Khải Nhi để sai khiến anh, tôi thề là tôi không biết gì về việc này.
- Tôi biết.
- Nguyên, nếu ông ta không còn có thể lấy Nhi để uy hiếp anh, anh vẫn sẽ ở bên cạnh tôi chứ?
- Cô chủ, ý cô là…
- Nhi mất tích rồi, hiện giờ ông ta đang sai người lùng tìm cô ấy.
Vậy là Xích Long đã giữ lời, tốc độ xử lý thật đáng kinh ngạc. Chỉ một thời gian ngắn, anh ta không những tìm ra tung tích của Khải Nhi mà còn cứu được người. Quả là danh bất hư truyền.
- Ông ta giảm lỏng Nhi ở Kyoto, đào tạo cô ấy trở thành một geisha.
- Geisha? – Gương mặt Khải Nguyên biến sắc.
- Anh hãy bình tĩnh, không như anh nghĩ đâu, chỉ là tiếp khách thôi.
- Tiếp khách? – Anh nghiến răng, gằn giọng. – Lão ta bắt em gái tôi tiếp khách…
Linh Đan muốn nói thêm điều gì đó, nhưng thấy bộ dạng nổi giận của Khải Nguyên thật sự đáng sợ, cô lại thôi. Sau đó, chẳng nói chẳng rằng, anh lao ra khỏi nhà, bỏ mặc Linh Đan đứng trong bóng tối, đôi mắt đen nhánh trở nên lạnh lẽo, thâm trầm đến khó lường.
- Khải Nguyên, phản bội tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
/44
|