Sau lần Tuệ Anh thừa nhận tất cả, Hải Đăng vẫn chưa thể thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn này.
Cái ngày ba anh mất, là cái ngày mọi tai ương đổ ập lên đầu mẹ con anh. Chấm dứt cuộc sống đầm ấm và yên bình bấy lâu nay. Công ty vỡ nợ, anh và mẹ phải chạy trốn khỏi bọn chủ nợ, chạy trốn cả bọn giang hồ mà chúng thuê đến đòi tiền. Rốt cục, phải bỏ xứ mà đi. Mẹ anh vì quá đau buồn và không chịu đựng được cực khổ nên tinh thần suy sụp, sức khỏe ngày một yếu dần. Rồi một ngày, bà cũng theo ba anh mà ra đi, bỏ anh lạc lõng trên cõi đời này. Anh một mình vật lộn với cuộc sống, nếm mật nằm gai. Chưa vị cay đắng nào chưa nếm đủ, chưa chuyện tủi nhục nào chưa trải qua. Anh đã thề sẽ phải cho kẻ phá hủy gia đình anh trả giá.
Kẻ đó chính là Đỗ Hào.
Nhưng hắn lại là cha của người con gái anh yêu. Thật trớ trêu !
Anh yêu Thục Quyên, nhưng lòng thù hận đã lấn át tất cả. Vì vậy, anh quyết định chôn vùi tình yêu ấy mãi mãi, quyết tâm trả mối thù xương máu.
Một ngày nọ, một người đàn ông từng là thân tín với ba anh đến tìm. Ông đưa cho anh một số giấy tờ. Đó là giấy tờ chuyển nhượng một khoản tiền khổng lồ mà ba anh đã bí mật tiết kiệm trong suốt những năm lăn lộn thương trường. Số tiền này do anh đứng tên. Hóa ra, ba đã để lại số tiền này cho anh đề phòng bất trắc.
Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt. Anh càng nung nấu quyết tâm trả thù. Dùng chính số tiền này gây dựng lại cơ nghiệp. Có lẽ chính thù hận đã tiếp sức mạnh cho anh và tạo nên điều kỳ diệu. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, LNE đã phát triển vô cùng lớn mạnh.
Rồi anh trở về nơi anh đã ra đi. Nơi hạnh phúc bỗng chốc bị cướp mất, nơi bắt đầu ngọn nguồn mọi đau khổ. Quyết tâm bắt kẻ kia phải trả cái giá thật đắt. Vậy mà, người anh nên hận không phải là Đỗ Hào, cũng không phải là số phận, mà là người bạn thân thiết của mình. Hải Đăng dường như sụp đổ hoàn toàn. Bởi vì, anh không nỡ hại cô ấy.
Khi bình tĩnh ngồi ngẫm nghĩ lại, lòng anh bỗng chùng xuống. Trong mắt anh, Tuệ Anh là người con gái luôn lý trí, có bản lĩnh và thông tuệ hơn người. Cô ấy làm ra loại chuyện này, thật anh không nghĩ tới.
Hải Đăng khép mắt lại, lấy tay day day hai bên thái dương. Thật mệt mỏi. Bấy lâu nay, anh vô cùng mệt mỏi. Chìm trong thù hận khiến bản thân anh không có được một phút giây thoải mái. Cứ mỗi khắc chỉ suy nghĩ cách để trả thù.
Nhưng, hình như có điều gì đó bất hợp lý. Hải Đăng ngồi bật dậy, trán khẽ nhăn, anh bắt đầu ngẫm lại mọi việc.
Tất cả bằng chứng Tuệ Anh cho anh xem rất có sức thuyết phục, tuy nhiên, cái bất hợp lý duy nhất chính là cảm nhận của anh về cô. Bởi vì, anh tin cô, tin vào trực giác của mình. Hơn hết, anh tin vào tình bạn giữa anh, cô và Thục Quyên bấy lâu nay.
Thêm nữa, bao nhiêu năm lăn lộn trường đời, anh cũng học được cách nhìn nhận về con người một cách có chiều sâu. Kinh nghiệm đã tích lũy bấy lâu nay cộng với sự hiểu biết về Tuệ Anh trong quá khứ mách bảo với anh rằng, Tuệ Anh không phải là loại người đố kỵ mà sẵn sàng phản bội bạn bè.
Đúng rồi, tại sao anh không nghĩ ra. « Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời », chắc chắn cô có điều khó nói. Nhưng tại sao? Anh phải hỏi cho ra nhẽ.
Hải Đăng lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Anh lái xe đến nhà Tuệ Anh, đậu xe ở ngoài con hẻm cách nhà cô vài mét rồi đi bộ vào, vừa đi vừa suy nghĩ những câu hỏi sẽ đặt ra. Đến góc khuất của con hẻm, một tiếng nói quen thuộc cất lên khiến anh chững lại. Anh nhận ra đó là giọng của Tuệ Anh.
_ Ba, cảm ơn ba đã giúp con thu thập những tài liệu ấy.
Ba?
Từ trước đến nay anh chưa từng thấy Tuệ Anh nhắc tới gia đình. Anh có hỏi cô ấy cũng chỉ im lặng hoặc lảng sang vấn đề khác. Điều này khiến anh tò mò, đứng tại đó mà quan sát người đàn ông kia.
Người đàn ông đó quay mặt về phía Hải Đăng nên anh có thể nhìn thấy gương mặt của ông ta. Đó là một người đã có tuổi. Nhưng dáng dấp cao to lừng lững vẫn đầy sự uy nghi, gương mặt đã có vài nếp nhăn lộ vẻ hiền từ, mái tóc lưa thưa bạc. Có điều, Hải Đăng nhận ra. Đây chính là Phạm Tùng, chủ tịch của tập đoàn Hoàn Dương. Người đàn ông này rất nổi tiếng trong giới kinh doanh. Tuệ Anh từng thừa nhận ông ta bao dưỡng cô ấy. Sao bây giờ lại gọi là ba??? Hải Đăng nhất thời suy nghĩ không thông, bèn đứng đó theo dõi tiếp cuộc nói chuyện.
_ Không có gì. Con gái đã nhờ làm sao ta dám không giúp cơ chứ. – giọng nói của ông trầm ấm, gương mặt thể hiện rõ nét hiền hòa nhìn Tuệ Anh.
_ Nhưng con làm vậy thì thiệt thòi cho con quá. Rõ ràng mọi chuyện là do cái tên Vũ Uy đó làm mà con lại nhận hết. Bây giờ thì Hải Đăng và Thục Quyên đều quay lưng lại với con rồi. – Phạm Tùng thở dài. Ông cảm thấy thương đứa con gái tội nghiệp này vô cùng, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác.
Câu nói của Phạm Tùng như một tiếng sấm gầm thét bên tai Hải Đăng. Anh hoàn toàn chấn kinh. Sự thật tất cả là do người đàn ông tên Vũ Uy đó, người đàn ông đang bên cạnh Thục Quyên làm sao? Hải Đăng cảm thấy đầu óc hoa lên.
_ Ba à, con không còn cách nào khác. Con không muốn Hải Đăng dấn sâu vào thù hận, để rồi sau này phải hối hận. – Tuệ Anh đứng quay lưng về phía Hải Đăng nên anh không thể nhìn thấy gương mặt cô. Tuy nhiên, giọng nói của cô thật buồn bã. Phạm Tùng đưa tay xoa đầu cô con gái, ánh mắt chất chứa sự yêu thương.
_ Không nên chỉ nghĩ đến người khác mà quên hạnh phúc của bản thân mình. Con có hạnh phúc thì mới mang đến những điều tốt đẹp cho mọi người xung quanh được. Và cho… cả ta nữa. Có biết không ?
Tuệ Anh nhìn vào đôi mắt hiền dịu của ba, những lời ông nói thật sự làm cô xúc động tới tận đáy lòng. Nhất thời không nói nên lời, khóe mắt rưng rưng. Cô chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu.
Hải Đăng đứng đó nghe hết được mọi chuyện. Phạm Tùng là một người cha tốt. Chắc hẳn ông ấy rất thương yêu Tuệ Anh. Anh cũng từng có một người cha hết mực yêu thương anh như vậy.
Nói thêm vài lời khuyên nhủ rồi Phạm Tùng ra về. Tuệ Anh đứng nhìn theo chiếc ô tô sang trọng khuất hẳn trong bóng tối rồi mới nhẹ nhàng mở cổng nhà. Nhưng giọng nói đanh thép phía sau vang lên làm cô giật bắn.
_ Tại sao cậu lại nói dối?
Tuệ Anh vội vã quay lại nhìn. Dáng người và gương mặt quen thuộc khiến cô nhất thời hoảng hốt, đôi mắt mở to kinh hãi.
_ Đăng… Tại sao cậu lại ở đây?
_ Chuyện đó không quan trọng. Mau nói cho mình biết, sự thật Vũ Uy mới chính là người đứng đằng sau tất cả, có đúng vậy không?
Cô nhìn gương mặt đang mất bình tĩnh của Hải Đăng thì biết ngay anh đã nghe được hết lời nói lúc nãy của ba cô. “ Người tính không bằng trời tính”. Cô đã sắp xếp mọi chuyện hoàn hảo để gánh mọi tội lỗi lên mình, vậy mà Hải Đăng xuất hiện đúng lúc cô không ngờ nhất.
_ Mình… mình.. – Tuệ Anh thật sự bối rối. Cô không biết phải giải thích thế nào cho anh hiểu.
_ Đến nước này rồi cậu còn không chịu nói thật cho mình biết ư? Được, vậy mình trực tiếp hỏi hắn. – Hải Đăng nói trong giận dữ rồi quay lưng đi thẳng. Thấy thế, Tuệ Anh vội vàng chạy tới đứng chắn trước mặt anh.
_ Không được. – cô kiên định nói.
_ Cậu tránh ra. – Hải Đăng gầm lên.
_ Đăng, từ bỏ hận thù để đổi lấy bình yên trong lòng, không phải tốt hơn sao? – Tuệ Anh vẫn cố gắng ra sức khuyên can.
_ Cậu đánh giá thấp mình quá rồi đấy. – đôi mắt anh đột ngột nổi lên lửa giận. – Cậu nghĩ rằng dựa vào những bằng chứng kia có thể lừa được mình sao? Mình nói cậu nghe, con người của cậu thế nào, mình không hiểu được thì không xứng là bạn cậu. Còn cậu? Cậu nghĩ đổi trắng thay đen là giúp mình ư?
_ Mình xin lỗi. – Tuệ Anh cúi đầu hổ thẹn. Quả thật cô đã hành sự mà không nghĩ đến cảm giác của Hải Đăng rồi.
_ Cậu đừng can thiệp vào chuyện này nữa.
Nói rồi, Hải Đăng gạt Tuệ Anh sang một bên mà bước tiếp.
_ Cậu trả ân được ân, trả oán được oán. Cứ như vậy chỉ làm tất cả bị tổn thương mà thôi.
Tuệ Anh không ngăn cản Hải Đăng nữa, chỉ buồn rầu cất lên một câu nói đủ để anh chững lại. Nhưng, anh vẫn không thể nghe theo cô.
_ Tuệ, xin lỗi. Mình không thể. – Hải Đăng không quay đầu lại, nói một câu rồi kiên quyết bỏ đi.
Tuệ Anh nhìn bóng dáng lầm lũi, cô đơn của Hải Đăng khuất dần, trong lòng không khỏi đau xót. Bi kịch năm năm trước sẽ lặp lại lần nữa chăng? Ngày trước, cô nhìn nó diễn ra mà chẳng thể làm gì. Lần này cũng thế.
oOo
Tại tổng công ty Hoàn Vũ.
Vũ Uy được Đình Trung thông báo nhận được một cuộc gọi từ phía tổng giám đốc của LNE. Hải Đăng muốn hẹn gặp anh.
_ Hẹn gặp có chuyện gì? – Vũ Uy nhíu hàng lông mày, nghi hoặc hỏi.
_ Ngài ấy không nói rõ mục đích. – Đình Trung trả lời.
Hoàng Hải Đăng.
“Chắc chắn hắn trở về đây là có mục đích. Khi không lại muốn gặp mình, lẽ nào hắn đã biết rồi ư?” Vũ Uy suy nghĩ. Dù hắn có mục đích gì thì cũng làm anh thấy hứng thú.
_ Nói lại với anh ta. Tối nay tại nhà hàng của khách sạn Century.
_ Vâng, thưa ngài.
oOo
Century chính là khách sạn mà năm năm trước Vũ Uy mời đích danh Tuệ Anh vào đội ngũ thiết kế. Đây là một khách sạn năm sao đạt tiêu chuẩn quốc tế. Nơi này chỉ đón tiếp những doanh nhân thành đạt, các chính trị gia và đại sứ nước ngoài. Khi hoàn thành xong, nó còn hoàn mỹ hơn cả tưởng tượng. Vũ Uy đã đặt một phòng ăn hạng sang tại nhà hàng ở đây.
Căn phòng này chỉ dành cho khách VIP, được thiết kế sa hoa và lộng lẫy. Có hai cửa chính và hai cửa phụ. Cửa chính dành cho khách còn cửa phụ dành cho nhân viên. Trước cửa phụ bày trí một bức bình phong lớn là điểm nhấn chính của toàn bộ thiết kế. Bộ bàn ăn hình tròn tao nhã đặt giữa trung tâm của phòng.
Khi Vũ Uy bước vào trong thì Hải Đăng đã có mặt sẵn ở đó. Anh mặc một bộ vest màu đen lịch lãm, mái tóc chải ngược ra sau sáng bóng đúng chất doanh nhân, lộ ra vầng tráng cao ráo thông minh. Gương mặt thư sinh nhưng từng trải càng làm anh toát lên vẻ hấp dẫn mê lòng người. Thấy Vũ Uy bước vào, Hải Đăng đứng dậy, nở một nụ cười xã giao rồi điềm nhiên chìa tay hướng về phía Vũ Uy.
_ Tổng giám đốc Vũ Uy, hân hạnh. Cảm ơn đã chấp nhận cuộc hẹn này.
_ Là tôi hân hạnh mới phải. – Vũ Uy cũng bình thản đưa tay ra bắt.
Nhưng thời khắc anh chạm vào bàn tay của Hải Đăng lại phát hiện cái bắt tay này không phải là cái bắt tay bình thường, chính xác là như muốn thách thức anh. Ánh mắt người kia lóe lên tia lửa điện chỉ trong chớp mắt, nhưng đã bị anh bắt được.
Vũ Uy nhếch môi, buông tay và ung dung ngồi xuống ghế.
_ Vậy mạn phép hỏi hôm nay cậu hẹn gặp tôi có chuyện gì?
_ Chỉ là muốn xác thực một chuyện từ anh mà thôi.
_ Ồ! Chuyện gì vậy ?
_ Chuyện năm năm về trước. – Hải Đăng trút bỏ gương mặt lịch sự, thay vào đó là ánh mắt hằn lên tia lửa. Anh gằn từng tiếng.
_ Có thể nói rõ hơn không? – Vũ Uy vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Đón lấy ly rượu trên bàn, nhấp từng ngụm.
_ Hừ, có phải chính anh đã dàn xếp tất cả để SCJ và Nhật Hoàng gây mâu thuẫn với nhau?
_ Đúng vậy. – Vũ Uy không hề do dự thừa nhận.
_ Tại sao anh lại làm vậy ? Chúng tôi nào có đắc tội với anh chuyện gì. – tay Hải Đăng nắm chặt thành quyền. Anh không thể chịu đựng được dáng vẻ xem như không có gì của Vũ Uy. Chính kẻ này đã chơi trò “ném đá giấu tay”, hại gia đình anh tang thương.
Vũ Uy thấy bộ dạng phẫn uất của Hải Đăng lại cảm thấy đắc ý vô cùng. Anh cười ngạo nghễ.
_ Có vẻ như cậu còn chưa tìm hiểu một chuyện.
_ Chuyện gì? – Hải Đăng nhíu mày.
_ Thật ra nếu chỉ vì tin đồn đó thì Nhật Hoàng vẫn còn trụ được. Chính tôi đã thu hồi các khoản nợ của Nhật Hoàng khiến nó hoàn toàn bị phá sản. – Vũ Uy vừa nói thản nhiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiểm độc.
_ Anh… anh.. – Hải Đăng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Người anh run lên vì giận.
_ Thêm nữa, nếu như Hạ Tuệ Anh không van xin tôi buông tha cho cậu. Cậu nghĩ cậu còn có thể ngồi đây mà chất vấn tôi hay sao? – Vũ Uy nheo nheo đôi mắt như thách thức người đối diện.
_ Tại sao anh lại làm thế? Tại sao lại dồn chúng tôi đến đường cùng ?
_ Thứ nhất, vì cậu là bạn trai người con gái tôi yêu thích. Thứ hai, hãy trách số phận đã để cậu làm con trai của Hoàng Tư Hà.
Tiếng nói lạnh lùng như băng tuyết của Vũ Uy lan vào tận xương tủy của Hải Đăng. Người này có tư hận với cha anh? Vì thế quyết tâm hại chết cha anh và cướp đi người con gái anh yêu. Hắn mới chính là kẻ anh cần phải trả thù.
_ Có vẻ như anh rất mãn nguyện khi kế hoạch của anh mỹ mãn như vậy ? – Hải Đăng lấy lại vẻ bình thản, cười nhạt.
_ Đúng là tôi rất mãn nguyện. – Vũ Uy nhấp một ngụm rượu rồi nói.
_ Anh không sợ Quyên biết những âm mưu và thủ đoạn thâm độc này của anh sao ?
_ Câu này rất giống lời nóicủa cô ta năm đó.– Vũ Uy cười gằn. Y như năm năm về trước, lại có một kẻ cả gan uy hiếp anh. – Có điều, cậu nghĩ cậu có cơ hội đó sao ?
Cặp mắt màu hổ phách của Vũ Uy lóe lên một tia hàn băng, ánh mắt sắc bén như chim ưng chiếu thẳng vào con mồi. Hải Đăng phải thừa nhận, người đàn ông này rất có sức uy hiếp. Khí thế tỏa ra từ anh ta bức người khác phải run sợ. Nhưng thời điểm này, anh không được chùn bước mà phải đấu với anh ta đến cùng. Hải Đăng bước về phía tấm bình phong, quay người tựa lưng vào đó. Ánh mắt an nhiên nhìn Vũ Uy, môi nhếch lên nụ cười tà ý mang vẻ đắc thắng.
_ Quyên, em đã biết bộ mặt thật của người đàn ông bên cạnh em chưa?
Một chữ “Quyên” phát ra từ miệng của Hải Đăng đã làm mất đi hoàn toàn vẻ bình thản vốn có của Vũ Uy. Anh trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào tấm bình phong. Không thể nào..
Thục Quyên thẫn thờ đi ra từ đằng sau tấm bình phong. Gương mặt đã ướt nhòa nước mắt từ lúc nào. Vũ Uy sững sờ nhìn cô, vội vã đứng dậy khỏi ghế và bước nhanh đến chỗ Thục Quyên.
_ Quyên, hãy nghe anh giải thích.
Anh muốn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng bàn tay anh chưa kịp chạm vào đã bị Thục Quyên gạt phắt đi.
_ Anh còn gì để mà giải thích sao? Anh đã nói quá rõ ràng rồi còn gì.
_ Anh… – Vũ Uy đau lòng nhìn nước mắt rơi ra từ đôi mắt ngây thơ, nhất thời chỉ biết câm lặng.
_ Tôi không ngờ anh lại là người như thế. Tôi không muốn và cũng không thể tiếp tục bên cạnh một kẻ hiểm độc và tàn nhẫn như anh. Chúng ta chia tay đi.
Nói rồi, Thục Quyên cầm tay Hải Đăng bước ra khỏi phòng trước sự bàng hoàng của Vũ Uy. Trước đó, cô còn để lại một câu.
_ Nếu anh còn giở thủ đoạn hại Hải Đăng. Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.
Còn lại một mình trong căn phòng, Vũ Uy cứ đứng lặng người như thế. Anh không ngờ được rằng Hải Đăng lại đưa Thục Quyên đến đây. Cả đời anh dùng thủ đoạn để hủy hoại kẻ thù, chẳng ngờ có một ngày bị “gậy ông đập lưng ông”. Đôi bàn tay anh nắm chặt lại, đáy mắt long lên. Thục Quyên, người con gái anh phải dùng thủ đoạn để có được tình yêu của cô ấy, có được nụ cười của cô ấy. Vậy là cô ấy đã biết tất cả và rời bỏ anh.
“ Anh dùng thủ đoạn để có được tình yêu, sẽ không bao giờ có hạnh phúc đâu.”
Giọng nói trong như làn suối nhưng đầy bi ai vang lên trong tiềm thức của Vũ Uy, đánh vào trái tim đang bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt.
Đình Trung bước vào bắt gặp bộ dạng ấy của Vũ Uy, không khỏi lo lắng. Người đàn ông này từ xưa đến nay, đối mặt với biết bao sóng gió và hiểm nguy, chưa hề lộ vẻ mất bình tĩnh như thế này.
_ Tổng giám đốc, ngài không sao chứ ?
_ Cậu về đi. Tôi muốn yên tĩnh.
_ Nhưng….
_ Tôi đã bảo là tôi muốn yên tĩnh. Cút ngay!! – Vũ Uy như một con sư tử bị thương, giận dữ gầm lên với Đình Trung.
_ Vâng. – Đình Trung đành cúi đầu và ra ngoài.
oOo
Bên ngoài khách sạn Century.
Trên chiếc xe màu bạc sang trọng, Thục Quyên vẫn khóc mãi không thôi. Nước mắt cô giàn giụa trên gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đã sưng mọng. Vẻ đau khổ không thể che giấu.
Tiếng nức nở của Thục Quyên khiến Hải Đăng không khỏi đau lòng. Người con gái bên cạnh anh đây từng là người anh yêu thương hết mực. Chỉ vì người đàn ông kia mà cô và anh hiểu lầm rồi bị chia cắt. Anh vẫn còn yêu cô. Vì vậy, khi biết được con người thật của Vũ Uy, anh không thể đứng yên nhìn người con gái mình yêu bên cạnh một kẻ như vậy. Nhưng anh không thể phủ nhận, hành động lần này của anh cũng là một nước để trả thù anh ta. Bởi vì anh biết, người đàn ông đó đối với Thục Quyên hết mực trân trọng. Trong lòng Hải Đăng nổi lên cảm giác áy náy, anh thật có lỗi với Thục Quyên, lợi dụng cô để trả thù Vũ Uy. Nhưng anh sẽ đối xử tốt với cô để bù đắp lại.
Hải Đăng nắm lấy bàn tay của Thục Quyên, anh nhẹ nhàng nói.
_ Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, được không em ?
Thục Quyên ngước đôi mắt mọng nước nhìn anh. Người con trai này vẫn ôn hòa như năm nào. Ánh mắt và đôi tay dịu dàng đang an ủi cô, đang trấn an cô. Nhưng bất giác cô lại nhớ đến vòng tay mạnh mẽ và lồng ngực ấm áp của Vũ Uy, điều đó khiến tim cô đau đớn. Người đàn ông luôn bên cạnh cô, giúp cô vượt qua nỗi đau năm đó hóa ra chính là nguyên nhân gây ra nỗi đau ấy. Cô thực sự hận anh ta, nhưng trong lòng vô cùng chua xót. Cô phải rời khỏi người đàn ông đáng sợ đó, trở lại bên Hải Đăng, đó mới là vị trí cô nên ở.
Thục Quyên gật đầu, đưa tay lau nước mắt. Cô nhìn Hải Đăng trìu mến nói.
_ Em đồng ý.
oOo
Tại một club nổi tiếng.
Tuệ Anh đang chào tạm biệt những người bạn đồng nghiệp cùng công ty ra về. Hôm nay là ngày khai trương hoàn thành một công trình do cô đảm nhiệm nên mọi người tổ chức ăn mừng.
Hôm nay, Tuệ Anh ăn mặc cầu kỳ hơn mọi hôm. Cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh lục tao nhã để lộ bờ vai thon và làn da trắng mịn màng như sữa. Chiếc váy ôm lấy cơ thể mảnh mai của Tuệ Anh, lộ ra những đường cong quyến rũ của người phụ nữ. Mái tóc thẳng được uốn xoăn bồng bềnh gợn sóng duyên dáng. Gương mặt trái xoan dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ tôn lên đường nét thanh tú hài hòa. Trông cô thật sự rất gợi cảm và mê hoặc lòng người.
Đi ngang qua một dãy bàn, bỗng Tuệ Anh chững lại. Cô thoáng thấy một hình dáng quen thuộc. Dù chỉ nhìn từ phía đằng sau, bóng lưng rộng lớn ấy không thể phai mờ trong tâm trí.
Cái ngày ba anh mất, là cái ngày mọi tai ương đổ ập lên đầu mẹ con anh. Chấm dứt cuộc sống đầm ấm và yên bình bấy lâu nay. Công ty vỡ nợ, anh và mẹ phải chạy trốn khỏi bọn chủ nợ, chạy trốn cả bọn giang hồ mà chúng thuê đến đòi tiền. Rốt cục, phải bỏ xứ mà đi. Mẹ anh vì quá đau buồn và không chịu đựng được cực khổ nên tinh thần suy sụp, sức khỏe ngày một yếu dần. Rồi một ngày, bà cũng theo ba anh mà ra đi, bỏ anh lạc lõng trên cõi đời này. Anh một mình vật lộn với cuộc sống, nếm mật nằm gai. Chưa vị cay đắng nào chưa nếm đủ, chưa chuyện tủi nhục nào chưa trải qua. Anh đã thề sẽ phải cho kẻ phá hủy gia đình anh trả giá.
Kẻ đó chính là Đỗ Hào.
Nhưng hắn lại là cha của người con gái anh yêu. Thật trớ trêu !
Anh yêu Thục Quyên, nhưng lòng thù hận đã lấn át tất cả. Vì vậy, anh quyết định chôn vùi tình yêu ấy mãi mãi, quyết tâm trả mối thù xương máu.
Một ngày nọ, một người đàn ông từng là thân tín với ba anh đến tìm. Ông đưa cho anh một số giấy tờ. Đó là giấy tờ chuyển nhượng một khoản tiền khổng lồ mà ba anh đã bí mật tiết kiệm trong suốt những năm lăn lộn thương trường. Số tiền này do anh đứng tên. Hóa ra, ba đã để lại số tiền này cho anh đề phòng bất trắc.
Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt. Anh càng nung nấu quyết tâm trả thù. Dùng chính số tiền này gây dựng lại cơ nghiệp. Có lẽ chính thù hận đã tiếp sức mạnh cho anh và tạo nên điều kỳ diệu. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, LNE đã phát triển vô cùng lớn mạnh.
Rồi anh trở về nơi anh đã ra đi. Nơi hạnh phúc bỗng chốc bị cướp mất, nơi bắt đầu ngọn nguồn mọi đau khổ. Quyết tâm bắt kẻ kia phải trả cái giá thật đắt. Vậy mà, người anh nên hận không phải là Đỗ Hào, cũng không phải là số phận, mà là người bạn thân thiết của mình. Hải Đăng dường như sụp đổ hoàn toàn. Bởi vì, anh không nỡ hại cô ấy.
Khi bình tĩnh ngồi ngẫm nghĩ lại, lòng anh bỗng chùng xuống. Trong mắt anh, Tuệ Anh là người con gái luôn lý trí, có bản lĩnh và thông tuệ hơn người. Cô ấy làm ra loại chuyện này, thật anh không nghĩ tới.
Hải Đăng khép mắt lại, lấy tay day day hai bên thái dương. Thật mệt mỏi. Bấy lâu nay, anh vô cùng mệt mỏi. Chìm trong thù hận khiến bản thân anh không có được một phút giây thoải mái. Cứ mỗi khắc chỉ suy nghĩ cách để trả thù.
Nhưng, hình như có điều gì đó bất hợp lý. Hải Đăng ngồi bật dậy, trán khẽ nhăn, anh bắt đầu ngẫm lại mọi việc.
Tất cả bằng chứng Tuệ Anh cho anh xem rất có sức thuyết phục, tuy nhiên, cái bất hợp lý duy nhất chính là cảm nhận của anh về cô. Bởi vì, anh tin cô, tin vào trực giác của mình. Hơn hết, anh tin vào tình bạn giữa anh, cô và Thục Quyên bấy lâu nay.
Thêm nữa, bao nhiêu năm lăn lộn trường đời, anh cũng học được cách nhìn nhận về con người một cách có chiều sâu. Kinh nghiệm đã tích lũy bấy lâu nay cộng với sự hiểu biết về Tuệ Anh trong quá khứ mách bảo với anh rằng, Tuệ Anh không phải là loại người đố kỵ mà sẵn sàng phản bội bạn bè.
Đúng rồi, tại sao anh không nghĩ ra. « Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời », chắc chắn cô có điều khó nói. Nhưng tại sao? Anh phải hỏi cho ra nhẽ.
Hải Đăng lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Anh lái xe đến nhà Tuệ Anh, đậu xe ở ngoài con hẻm cách nhà cô vài mét rồi đi bộ vào, vừa đi vừa suy nghĩ những câu hỏi sẽ đặt ra. Đến góc khuất của con hẻm, một tiếng nói quen thuộc cất lên khiến anh chững lại. Anh nhận ra đó là giọng của Tuệ Anh.
_ Ba, cảm ơn ba đã giúp con thu thập những tài liệu ấy.
Ba?
Từ trước đến nay anh chưa từng thấy Tuệ Anh nhắc tới gia đình. Anh có hỏi cô ấy cũng chỉ im lặng hoặc lảng sang vấn đề khác. Điều này khiến anh tò mò, đứng tại đó mà quan sát người đàn ông kia.
Người đàn ông đó quay mặt về phía Hải Đăng nên anh có thể nhìn thấy gương mặt của ông ta. Đó là một người đã có tuổi. Nhưng dáng dấp cao to lừng lững vẫn đầy sự uy nghi, gương mặt đã có vài nếp nhăn lộ vẻ hiền từ, mái tóc lưa thưa bạc. Có điều, Hải Đăng nhận ra. Đây chính là Phạm Tùng, chủ tịch của tập đoàn Hoàn Dương. Người đàn ông này rất nổi tiếng trong giới kinh doanh. Tuệ Anh từng thừa nhận ông ta bao dưỡng cô ấy. Sao bây giờ lại gọi là ba??? Hải Đăng nhất thời suy nghĩ không thông, bèn đứng đó theo dõi tiếp cuộc nói chuyện.
_ Không có gì. Con gái đã nhờ làm sao ta dám không giúp cơ chứ. – giọng nói của ông trầm ấm, gương mặt thể hiện rõ nét hiền hòa nhìn Tuệ Anh.
_ Nhưng con làm vậy thì thiệt thòi cho con quá. Rõ ràng mọi chuyện là do cái tên Vũ Uy đó làm mà con lại nhận hết. Bây giờ thì Hải Đăng và Thục Quyên đều quay lưng lại với con rồi. – Phạm Tùng thở dài. Ông cảm thấy thương đứa con gái tội nghiệp này vô cùng, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác.
Câu nói của Phạm Tùng như một tiếng sấm gầm thét bên tai Hải Đăng. Anh hoàn toàn chấn kinh. Sự thật tất cả là do người đàn ông tên Vũ Uy đó, người đàn ông đang bên cạnh Thục Quyên làm sao? Hải Đăng cảm thấy đầu óc hoa lên.
_ Ba à, con không còn cách nào khác. Con không muốn Hải Đăng dấn sâu vào thù hận, để rồi sau này phải hối hận. – Tuệ Anh đứng quay lưng về phía Hải Đăng nên anh không thể nhìn thấy gương mặt cô. Tuy nhiên, giọng nói của cô thật buồn bã. Phạm Tùng đưa tay xoa đầu cô con gái, ánh mắt chất chứa sự yêu thương.
_ Không nên chỉ nghĩ đến người khác mà quên hạnh phúc của bản thân mình. Con có hạnh phúc thì mới mang đến những điều tốt đẹp cho mọi người xung quanh được. Và cho… cả ta nữa. Có biết không ?
Tuệ Anh nhìn vào đôi mắt hiền dịu của ba, những lời ông nói thật sự làm cô xúc động tới tận đáy lòng. Nhất thời không nói nên lời, khóe mắt rưng rưng. Cô chỉ còn biết ngoan ngoãn gật đầu.
Hải Đăng đứng đó nghe hết được mọi chuyện. Phạm Tùng là một người cha tốt. Chắc hẳn ông ấy rất thương yêu Tuệ Anh. Anh cũng từng có một người cha hết mực yêu thương anh như vậy.
Nói thêm vài lời khuyên nhủ rồi Phạm Tùng ra về. Tuệ Anh đứng nhìn theo chiếc ô tô sang trọng khuất hẳn trong bóng tối rồi mới nhẹ nhàng mở cổng nhà. Nhưng giọng nói đanh thép phía sau vang lên làm cô giật bắn.
_ Tại sao cậu lại nói dối?
Tuệ Anh vội vã quay lại nhìn. Dáng người và gương mặt quen thuộc khiến cô nhất thời hoảng hốt, đôi mắt mở to kinh hãi.
_ Đăng… Tại sao cậu lại ở đây?
_ Chuyện đó không quan trọng. Mau nói cho mình biết, sự thật Vũ Uy mới chính là người đứng đằng sau tất cả, có đúng vậy không?
Cô nhìn gương mặt đang mất bình tĩnh của Hải Đăng thì biết ngay anh đã nghe được hết lời nói lúc nãy của ba cô. “ Người tính không bằng trời tính”. Cô đã sắp xếp mọi chuyện hoàn hảo để gánh mọi tội lỗi lên mình, vậy mà Hải Đăng xuất hiện đúng lúc cô không ngờ nhất.
_ Mình… mình.. – Tuệ Anh thật sự bối rối. Cô không biết phải giải thích thế nào cho anh hiểu.
_ Đến nước này rồi cậu còn không chịu nói thật cho mình biết ư? Được, vậy mình trực tiếp hỏi hắn. – Hải Đăng nói trong giận dữ rồi quay lưng đi thẳng. Thấy thế, Tuệ Anh vội vàng chạy tới đứng chắn trước mặt anh.
_ Không được. – cô kiên định nói.
_ Cậu tránh ra. – Hải Đăng gầm lên.
_ Đăng, từ bỏ hận thù để đổi lấy bình yên trong lòng, không phải tốt hơn sao? – Tuệ Anh vẫn cố gắng ra sức khuyên can.
_ Cậu đánh giá thấp mình quá rồi đấy. – đôi mắt anh đột ngột nổi lên lửa giận. – Cậu nghĩ rằng dựa vào những bằng chứng kia có thể lừa được mình sao? Mình nói cậu nghe, con người của cậu thế nào, mình không hiểu được thì không xứng là bạn cậu. Còn cậu? Cậu nghĩ đổi trắng thay đen là giúp mình ư?
_ Mình xin lỗi. – Tuệ Anh cúi đầu hổ thẹn. Quả thật cô đã hành sự mà không nghĩ đến cảm giác của Hải Đăng rồi.
_ Cậu đừng can thiệp vào chuyện này nữa.
Nói rồi, Hải Đăng gạt Tuệ Anh sang một bên mà bước tiếp.
_ Cậu trả ân được ân, trả oán được oán. Cứ như vậy chỉ làm tất cả bị tổn thương mà thôi.
Tuệ Anh không ngăn cản Hải Đăng nữa, chỉ buồn rầu cất lên một câu nói đủ để anh chững lại. Nhưng, anh vẫn không thể nghe theo cô.
_ Tuệ, xin lỗi. Mình không thể. – Hải Đăng không quay đầu lại, nói một câu rồi kiên quyết bỏ đi.
Tuệ Anh nhìn bóng dáng lầm lũi, cô đơn của Hải Đăng khuất dần, trong lòng không khỏi đau xót. Bi kịch năm năm trước sẽ lặp lại lần nữa chăng? Ngày trước, cô nhìn nó diễn ra mà chẳng thể làm gì. Lần này cũng thế.
oOo
Tại tổng công ty Hoàn Vũ.
Vũ Uy được Đình Trung thông báo nhận được một cuộc gọi từ phía tổng giám đốc của LNE. Hải Đăng muốn hẹn gặp anh.
_ Hẹn gặp có chuyện gì? – Vũ Uy nhíu hàng lông mày, nghi hoặc hỏi.
_ Ngài ấy không nói rõ mục đích. – Đình Trung trả lời.
Hoàng Hải Đăng.
“Chắc chắn hắn trở về đây là có mục đích. Khi không lại muốn gặp mình, lẽ nào hắn đã biết rồi ư?” Vũ Uy suy nghĩ. Dù hắn có mục đích gì thì cũng làm anh thấy hứng thú.
_ Nói lại với anh ta. Tối nay tại nhà hàng của khách sạn Century.
_ Vâng, thưa ngài.
oOo
Century chính là khách sạn mà năm năm trước Vũ Uy mời đích danh Tuệ Anh vào đội ngũ thiết kế. Đây là một khách sạn năm sao đạt tiêu chuẩn quốc tế. Nơi này chỉ đón tiếp những doanh nhân thành đạt, các chính trị gia và đại sứ nước ngoài. Khi hoàn thành xong, nó còn hoàn mỹ hơn cả tưởng tượng. Vũ Uy đã đặt một phòng ăn hạng sang tại nhà hàng ở đây.
Căn phòng này chỉ dành cho khách VIP, được thiết kế sa hoa và lộng lẫy. Có hai cửa chính và hai cửa phụ. Cửa chính dành cho khách còn cửa phụ dành cho nhân viên. Trước cửa phụ bày trí một bức bình phong lớn là điểm nhấn chính của toàn bộ thiết kế. Bộ bàn ăn hình tròn tao nhã đặt giữa trung tâm của phòng.
Khi Vũ Uy bước vào trong thì Hải Đăng đã có mặt sẵn ở đó. Anh mặc một bộ vest màu đen lịch lãm, mái tóc chải ngược ra sau sáng bóng đúng chất doanh nhân, lộ ra vầng tráng cao ráo thông minh. Gương mặt thư sinh nhưng từng trải càng làm anh toát lên vẻ hấp dẫn mê lòng người. Thấy Vũ Uy bước vào, Hải Đăng đứng dậy, nở một nụ cười xã giao rồi điềm nhiên chìa tay hướng về phía Vũ Uy.
_ Tổng giám đốc Vũ Uy, hân hạnh. Cảm ơn đã chấp nhận cuộc hẹn này.
_ Là tôi hân hạnh mới phải. – Vũ Uy cũng bình thản đưa tay ra bắt.
Nhưng thời khắc anh chạm vào bàn tay của Hải Đăng lại phát hiện cái bắt tay này không phải là cái bắt tay bình thường, chính xác là như muốn thách thức anh. Ánh mắt người kia lóe lên tia lửa điện chỉ trong chớp mắt, nhưng đã bị anh bắt được.
Vũ Uy nhếch môi, buông tay và ung dung ngồi xuống ghế.
_ Vậy mạn phép hỏi hôm nay cậu hẹn gặp tôi có chuyện gì?
_ Chỉ là muốn xác thực một chuyện từ anh mà thôi.
_ Ồ! Chuyện gì vậy ?
_ Chuyện năm năm về trước. – Hải Đăng trút bỏ gương mặt lịch sự, thay vào đó là ánh mắt hằn lên tia lửa. Anh gằn từng tiếng.
_ Có thể nói rõ hơn không? – Vũ Uy vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Đón lấy ly rượu trên bàn, nhấp từng ngụm.
_ Hừ, có phải chính anh đã dàn xếp tất cả để SCJ và Nhật Hoàng gây mâu thuẫn với nhau?
_ Đúng vậy. – Vũ Uy không hề do dự thừa nhận.
_ Tại sao anh lại làm vậy ? Chúng tôi nào có đắc tội với anh chuyện gì. – tay Hải Đăng nắm chặt thành quyền. Anh không thể chịu đựng được dáng vẻ xem như không có gì của Vũ Uy. Chính kẻ này đã chơi trò “ném đá giấu tay”, hại gia đình anh tang thương.
Vũ Uy thấy bộ dạng phẫn uất của Hải Đăng lại cảm thấy đắc ý vô cùng. Anh cười ngạo nghễ.
_ Có vẻ như cậu còn chưa tìm hiểu một chuyện.
_ Chuyện gì? – Hải Đăng nhíu mày.
_ Thật ra nếu chỉ vì tin đồn đó thì Nhật Hoàng vẫn còn trụ được. Chính tôi đã thu hồi các khoản nợ của Nhật Hoàng khiến nó hoàn toàn bị phá sản. – Vũ Uy vừa nói thản nhiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiểm độc.
_ Anh… anh.. – Hải Đăng không còn giữ được bình tĩnh nữa. Người anh run lên vì giận.
_ Thêm nữa, nếu như Hạ Tuệ Anh không van xin tôi buông tha cho cậu. Cậu nghĩ cậu còn có thể ngồi đây mà chất vấn tôi hay sao? – Vũ Uy nheo nheo đôi mắt như thách thức người đối diện.
_ Tại sao anh lại làm thế? Tại sao lại dồn chúng tôi đến đường cùng ?
_ Thứ nhất, vì cậu là bạn trai người con gái tôi yêu thích. Thứ hai, hãy trách số phận đã để cậu làm con trai của Hoàng Tư Hà.
Tiếng nói lạnh lùng như băng tuyết của Vũ Uy lan vào tận xương tủy của Hải Đăng. Người này có tư hận với cha anh? Vì thế quyết tâm hại chết cha anh và cướp đi người con gái anh yêu. Hắn mới chính là kẻ anh cần phải trả thù.
_ Có vẻ như anh rất mãn nguyện khi kế hoạch của anh mỹ mãn như vậy ? – Hải Đăng lấy lại vẻ bình thản, cười nhạt.
_ Đúng là tôi rất mãn nguyện. – Vũ Uy nhấp một ngụm rượu rồi nói.
_ Anh không sợ Quyên biết những âm mưu và thủ đoạn thâm độc này của anh sao ?
_ Câu này rất giống lời nóicủa cô ta năm đó.– Vũ Uy cười gằn. Y như năm năm về trước, lại có một kẻ cả gan uy hiếp anh. – Có điều, cậu nghĩ cậu có cơ hội đó sao ?
Cặp mắt màu hổ phách của Vũ Uy lóe lên một tia hàn băng, ánh mắt sắc bén như chim ưng chiếu thẳng vào con mồi. Hải Đăng phải thừa nhận, người đàn ông này rất có sức uy hiếp. Khí thế tỏa ra từ anh ta bức người khác phải run sợ. Nhưng thời điểm này, anh không được chùn bước mà phải đấu với anh ta đến cùng. Hải Đăng bước về phía tấm bình phong, quay người tựa lưng vào đó. Ánh mắt an nhiên nhìn Vũ Uy, môi nhếch lên nụ cười tà ý mang vẻ đắc thắng.
_ Quyên, em đã biết bộ mặt thật của người đàn ông bên cạnh em chưa?
Một chữ “Quyên” phát ra từ miệng của Hải Đăng đã làm mất đi hoàn toàn vẻ bình thản vốn có của Vũ Uy. Anh trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào tấm bình phong. Không thể nào..
Thục Quyên thẫn thờ đi ra từ đằng sau tấm bình phong. Gương mặt đã ướt nhòa nước mắt từ lúc nào. Vũ Uy sững sờ nhìn cô, vội vã đứng dậy khỏi ghế và bước nhanh đến chỗ Thục Quyên.
_ Quyên, hãy nghe anh giải thích.
Anh muốn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng bàn tay anh chưa kịp chạm vào đã bị Thục Quyên gạt phắt đi.
_ Anh còn gì để mà giải thích sao? Anh đã nói quá rõ ràng rồi còn gì.
_ Anh… – Vũ Uy đau lòng nhìn nước mắt rơi ra từ đôi mắt ngây thơ, nhất thời chỉ biết câm lặng.
_ Tôi không ngờ anh lại là người như thế. Tôi không muốn và cũng không thể tiếp tục bên cạnh một kẻ hiểm độc và tàn nhẫn như anh. Chúng ta chia tay đi.
Nói rồi, Thục Quyên cầm tay Hải Đăng bước ra khỏi phòng trước sự bàng hoàng của Vũ Uy. Trước đó, cô còn để lại một câu.
_ Nếu anh còn giở thủ đoạn hại Hải Đăng. Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.
Còn lại một mình trong căn phòng, Vũ Uy cứ đứng lặng người như thế. Anh không ngờ được rằng Hải Đăng lại đưa Thục Quyên đến đây. Cả đời anh dùng thủ đoạn để hủy hoại kẻ thù, chẳng ngờ có một ngày bị “gậy ông đập lưng ông”. Đôi bàn tay anh nắm chặt lại, đáy mắt long lên. Thục Quyên, người con gái anh phải dùng thủ đoạn để có được tình yêu của cô ấy, có được nụ cười của cô ấy. Vậy là cô ấy đã biết tất cả và rời bỏ anh.
“ Anh dùng thủ đoạn để có được tình yêu, sẽ không bao giờ có hạnh phúc đâu.”
Giọng nói trong như làn suối nhưng đầy bi ai vang lên trong tiềm thức của Vũ Uy, đánh vào trái tim đang bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt.
Đình Trung bước vào bắt gặp bộ dạng ấy của Vũ Uy, không khỏi lo lắng. Người đàn ông này từ xưa đến nay, đối mặt với biết bao sóng gió và hiểm nguy, chưa hề lộ vẻ mất bình tĩnh như thế này.
_ Tổng giám đốc, ngài không sao chứ ?
_ Cậu về đi. Tôi muốn yên tĩnh.
_ Nhưng….
_ Tôi đã bảo là tôi muốn yên tĩnh. Cút ngay!! – Vũ Uy như một con sư tử bị thương, giận dữ gầm lên với Đình Trung.
_ Vâng. – Đình Trung đành cúi đầu và ra ngoài.
oOo
Bên ngoài khách sạn Century.
Trên chiếc xe màu bạc sang trọng, Thục Quyên vẫn khóc mãi không thôi. Nước mắt cô giàn giụa trên gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đã sưng mọng. Vẻ đau khổ không thể che giấu.
Tiếng nức nở của Thục Quyên khiến Hải Đăng không khỏi đau lòng. Người con gái bên cạnh anh đây từng là người anh yêu thương hết mực. Chỉ vì người đàn ông kia mà cô và anh hiểu lầm rồi bị chia cắt. Anh vẫn còn yêu cô. Vì vậy, khi biết được con người thật của Vũ Uy, anh không thể đứng yên nhìn người con gái mình yêu bên cạnh một kẻ như vậy. Nhưng anh không thể phủ nhận, hành động lần này của anh cũng là một nước để trả thù anh ta. Bởi vì anh biết, người đàn ông đó đối với Thục Quyên hết mực trân trọng. Trong lòng Hải Đăng nổi lên cảm giác áy náy, anh thật có lỗi với Thục Quyên, lợi dụng cô để trả thù Vũ Uy. Nhưng anh sẽ đối xử tốt với cô để bù đắp lại.
Hải Đăng nắm lấy bàn tay của Thục Quyên, anh nhẹ nhàng nói.
_ Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, được không em ?
Thục Quyên ngước đôi mắt mọng nước nhìn anh. Người con trai này vẫn ôn hòa như năm nào. Ánh mắt và đôi tay dịu dàng đang an ủi cô, đang trấn an cô. Nhưng bất giác cô lại nhớ đến vòng tay mạnh mẽ và lồng ngực ấm áp của Vũ Uy, điều đó khiến tim cô đau đớn. Người đàn ông luôn bên cạnh cô, giúp cô vượt qua nỗi đau năm đó hóa ra chính là nguyên nhân gây ra nỗi đau ấy. Cô thực sự hận anh ta, nhưng trong lòng vô cùng chua xót. Cô phải rời khỏi người đàn ông đáng sợ đó, trở lại bên Hải Đăng, đó mới là vị trí cô nên ở.
Thục Quyên gật đầu, đưa tay lau nước mắt. Cô nhìn Hải Đăng trìu mến nói.
_ Em đồng ý.
oOo
Tại một club nổi tiếng.
Tuệ Anh đang chào tạm biệt những người bạn đồng nghiệp cùng công ty ra về. Hôm nay là ngày khai trương hoàn thành một công trình do cô đảm nhiệm nên mọi người tổ chức ăn mừng.
Hôm nay, Tuệ Anh ăn mặc cầu kỳ hơn mọi hôm. Cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh lục tao nhã để lộ bờ vai thon và làn da trắng mịn màng như sữa. Chiếc váy ôm lấy cơ thể mảnh mai của Tuệ Anh, lộ ra những đường cong quyến rũ của người phụ nữ. Mái tóc thẳng được uốn xoăn bồng bềnh gợn sóng duyên dáng. Gương mặt trái xoan dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ tôn lên đường nét thanh tú hài hòa. Trông cô thật sự rất gợi cảm và mê hoặc lòng người.
Đi ngang qua một dãy bàn, bỗng Tuệ Anh chững lại. Cô thoáng thấy một hình dáng quen thuộc. Dù chỉ nhìn từ phía đằng sau, bóng lưng rộng lớn ấy không thể phai mờ trong tâm trí.
/44
|