Lô Nhân tắt máy điện thoại.
Lục Cường đạp mạnh chân ga, tay vẫn siết chặt.
Căn Tử túm chặt tay vịn, bất an liếc mắt nhìn Lục Cường. Sau khi ra tù, tính tình anh trầm tĩnh hẳn, lần trước bị Trần Thắng đánh nhưng vẫn cố nhịn, lần này lại vì một người phụ nữ, gần như xúc động muốn đánh cảnh sát.
Không cần nghĩ, ai nặng ai nhẹ, đã rõ ràng rồi.
Căn Tử nuốt một ngụm nước bọt: "Anh này, bình tĩnh một chút, nếu không chúng ta..."
Lục Cường nhìn chằm chằm phía trước.
Căn Tử nói: "Cô cảnh sát kia cũng quá ghê gớm, thích anh đến mù quáng rồi... nửa đêm thế này, không biết chị dâu nhỏ đi đâu?"
Lục Cường vẫn không nói chuyện.
Căn Tử nhịn không được, hỏi: "Chúng ta đi đâu tìm?"
Cuối cùng Lục Cường cũng nói: "Về nhà xem thử."
Căn Tử nhắc nhở: "Anh, giảm tốc độ một chút, biết đâu chúng ta có thể gặp được chị ấy trên đường."
Lục Cường phanh xe đột ngột, theo quán tính cả người như muốn lật nhào ra phía trước. Bánh xe cà trong tuyết, một âm thanh chói tai vang lên.
Anh nghiêng đầu nhìn Căn Tử, Căn Tử nhìn ngoài cửa sổ, đầu xe mém nữa lao khỏi cầu vượt, ngực cậu ta phập phồng, hiển nhiên quá sợ hãi.
Lục Cường liếc mắt một cái, thả lỏng tay lái, mới phát hiện lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, anh thở hổn hển, cố gắng vài lần mới nắm lại tay lái.
Tốc độ lần này chậm hơn rất nhiều.
Xe chạy về tiểu khu cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Căn Tử và Lục Cường đi lên lầu, một hồi lâu, Lục Cường mới lấy chìa khóa mở cửa.
Hành lang mờ ảo, phòng khách tối đen như mực. Xuyên qua hành lang anh nhìn thấy cửa phòng ngủ đã đóng, một tia sáng từ bên trong lộ ra, anh nhanh chóng bước vào, chăn bông và gối vẫn đang xếp chồng với nhau, áo ngủ của cô cũng để trên giường...
Mọi thứ vẫn như cũ, Lô Nhân không trở về.
Lục Cường châm điếu thuốc, ngồi trên sofa buồn bã, xảy ra chuyện này anh mới phát hiện anh quan tâm đến cô quá ít. Căn Tử đứng một lúc lâu cũng tìm chỗ ngồi xuống, không dám hỏi nhiều, trong phòng khách nhất thời yên tĩnh.
Anh chống tay lên đầu gối, miệng rít một hơi, tàn thuốc rớt dưới chân. Lại rũ mắt nhìn mấy thứ hỗn độn trên đất, nếu là bình thường Lô Nhân đã cằn nhằn chuyện anh ở bẩn, sau đó cô sẽ dọn dẹp mọi thứ...
Hút xong điếu thuốc, tay anh run lên, lại lấy tay sờ sờ hộp thuốc trống rỗng. Anh nhìn hộp thuốc, lật đi lật lại cuối cùng ném dưới chân.
Căn Tử hỏi: "Có thể chị dâu nhỏ đã về nhà mẹ ruột?"
"Nhà cô ấy ở dưới quê."
"Bạn bè thì sao? Anh gọi cuộc điện thoại hỏi thử."
"Không có số."
"Đồng nghiệp?"
"Cũng không có."
Căn Tử còn muốn nói gì, Lục Cường chụp bả vai cậu ta: "Mày trở về đi, anh mệt mỏi rồi, không tiễn."
"Vậy còn chị dâu nhỏ?"
"Không sao, cô ấy lớn rồi... Chờ nguôi giận anh sẽ giải thích."
Căn Tử nói: "Nếu không thì chúng ta đi tìm tiếp đi?"
"Không cần đâu, về đi."
Căn Tử về không bao lâu, Lục Cường trực tiếp ngã người xuống sofa, cánh tay anh che khuất mắt, nheo một lát, phiền lòng, anh nằm không yên, lại cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Trên đường đi Lục Cường ghé vào cửa hàng tiện lợi mua hai gói thuốc, gọi điện thoại cho Lô Nhân mấy lần, lái xe đến xưởng may của cô.
Hai giờ sáng, cánh cửa xưởng may đóng chặt, tuyết rơi đầy sân, thỉnh thoảng có một vài bóng người đi qua, ăn mặc cồng kềnh, bước đi cẩn trọng.
Trên xe không mở điều hòa, thở một cái trước mắt hiện ra một làn sương mù. Cửa sổ bên cạnh che khuất tầm mắt, Lục Cường trực tiếp lau lau, anh buộc chặt vạt áo, cả người dựa vào ghế, châm thuốc.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Lục Cường rũ mắt nhìn bên ngoài, thuốc đặt trên bờ môi, rất lâu cũng không hút, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, tay anh chợt run, tàn thuốc rơi xuống trước ngực, phủi phủi, ngồi bật dậy sờ sờ di động.
Vừa liếc màn hình, lập tức bắt máy.
Bên kia trầm mặc, anh dán lỗ tai sát vào di động, có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp, cả người anh cứng ngắc, cũng không nói chuyện.
Hai người trầm mặc một lúc, rốt cục anh cũng lên tiếng: "Em đang ở đâu?"
Lô Nhân im lặng.
Trái tim Lục Cường co thắt, mắt nhắm chặt, nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó, em đang ở đâu?"
Lô Nhân vẫn không nói chuyện.
Anh đổi tay cầm điện thoại, điều chỉnh ghế ngồi: "Hỏi lần nữa, em đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia phát ra tiếng khóc thút thít, mơ mơ hồ hồ, Lục Cường nín thở.
Anh siết chặt di động, ngữ khí đột nhiên chậm lại: "Nhân Nhân." Sau đó anh trầm mặc, siết chặt tay lái, đắng giọng: "Không tin anh sao?"
"Giáp mặt nói chuyện, thế nào?"
Thật lâu sau, Lô Nhân mới "Ừ" một tiếng.
Lục Cường lái xe rất nhanh, vượt cả đèn đỏ.
Lô Nhân ngồi trên ghế, quần áo trên người vẫn chưa thay, cổ áo che khuất cả cằm.
Khóa cửa chuyển động hai tiếng, theo sau là tiếng bước chân, Lô Nhân nghiêng đầu nhìn nhìn, ánh mắt cô quạnh. Lục Cường đứng trước cửa, anh nhìn trên người cô, một hồi lâu anh mới cởi ra áo khoác bước vào.
Anh vỗ vỗ trán, ngồi trước mặt cô: "Trở về khi nào?"
Lô Nhân dựa vào lưng ghế, nhìn thẳng anh, nhếch môi, mí mắt sưng đỏ.
Giọng anh chậm dần: "Tìm em cả đêm, đi đâu vậy?" Anh nâng mí mắt, cái trán nổi gân xanh nhợt nhạt, đáy mắt đen thùi, trong mắt còn hiện lên tơ máu.
Lô Nhân nhẹ giọng: "Không đi đâu cả, từ đồn cảnh sát em về đây luôn, về đây vẫn không thấy anh, đợi lâu quá nên mới gọi điện thoại cho anh."
"Lạnh không?" Lục Cường nắm tay cô xoa xoa.
Lô Nhân vội vàng rút tay về, ngón trỏ căng thẳng chà chà quần jeans.
Cả người anh cứng đờ, khóe môi khẽ nhếch, cười gượng gạo, dứt khoát buông tay: "Chạm vào một chút cũng không được?"
Cô lãng tránh tầm mắt của anh.
Anh khẽ cười một tiếng, hít một hơi, đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Ghét anh rồi sao?"
"Có phải bây giờ em cảm thấy anh hạ lưu biến thái, là cầm thú đúng không?" Lục Cường dựa vào ghế, cúi người, cánh tay tùy ý khoát lên chân.
Dưới chân còn một đống tàn thuốc, cô không có tâm trạng dọn dẹp, cứ ngồi như rất lâu.
Lô Nhân hắng giọng: "Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Ừ."
Cô lại cắn môi, không đủ tự tin để hỏi. Gặp chuyện trốn tránh là phản ứng bình thường, xúc động qua đi, lý trí sẽ tỉnh táo lại, dù sao thông qua kẻ thứ ba thuật lại, thiệt giả khó phân biệt. Lúc đó cô bị hai chữ kia khiến cho sợ hãi, sau khi đau lòng và tuyệt vọng cảm xúc bỗng chốc ùa về, không biết làm thế nào duy nhất chỉ muốn rời đi.
Cô không ngừng đi, tìm một cái ghế ven đường ngồi bệt xuống, nhớ lại sáu tháng giáp mặt cùng anh, mặc dù anh thô lỗ nhưng anh chưa bao giờ ép buộc cô, xem ra tội danh kia là không hợp lý.
Nói cho cùng, cô không hoàn toàn tin tưởng anh, anh chưa từng cho cô cảm giác an toàn, đêm đó anh say rượu bảo cô cho anh một cơ hội, vô luận là chuyện gì, nhất định có uẩn khúc.
Ban đêm gió thổi rất to, quất thẳng vào mặt, Lô Nhân lục di động từ trong túi, pin chẳng biết hết từ lúc nào.
Cô không có một xu trên người, trở về nhà toàn thân đã đông cứng.
***
Lô Nhân thất thần, cuối cùng vẫn nhìn chằm chằm anh: "Cảnh sát Đàm, cô ta... nói anh phạm tội hiếp dâm."
"Em tin à?"
Lô Nhân chỉ hỏi: "Phải hay không?"
Lục Cường nói "Ừ."
Cô ngừng thở một chút, trong phòng giống như rút đi dưỡng khí của cô, ngực thắt chặt, đầu óc trống rỗng.
Lục Cường nói: "Nhưng anh không làm."
Môi cô ấp úng: "Ý anh là sao?"
Lục Cường nói: "Anh thay người khác ngồi tù."
Trái tim Lô Nhân rung động, khẽ nhíu mày, hai tay không tự giác nắm chặt. Đáp án này cuối cùng là sao, cô há to mồm, yết hầu di chuyển, nói không nên lời.
Lục Cường nói: "Chắc em cũng từng gặp qua cậu ấy, ở trạm xe buýt."
Lô Nhân cố nhớ lại, cô gặp Khưu Chấn không chỉ một lần... Lô Nhân hoảng sợ, không khỏi ngồi thẳng người, nỗ lực khống chế giọng nói: "Vì sao?"
"Khưu Chấn nhỏ hơn anh bảy tuổi, sống cùng nhau nên anh xem cậu ấy như người thân. Khi đó, cậu ấy không chịu học hành, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc đều do anh dạy... Cậu ấy phạm vào chuyện này, trách nhiệm là ở anh."
"Chỉ vậy thôi?"
"Cậu ấy thích một người con gái nên nhờ anh giúp." Lục Cường dừng một chút: "Đêm đó, anh bắt cô gái kia đến chỗ Khưu Chấn, vốn nghĩ rằng cậu ấy chỉ đùa giỡn, không ngờ lại dám chơi trò cưỡng hiếp. Cô gái này cũng rất kiên cường, liều chết liều sống cầm dao đâm vào trán Khưu Chấn. Ở trong bệnh viện ở một tháng, tinh thần cô ấy chịu không ít đả kích. Chuyện này vốn dĩ đã bị lãng quên, đến một ngày nọ người nhà cô ấy biết chuyện nên báo cảnh sát."
Lô Nhân nỗ lực để chấp nhận chuyện này, biết được sự thật cũng không thoải mái hơn. Lúc cô nhìn thấy cô gái kia, chỉ cảm thấy dáng người nhỏ nhắn mỏng manh, nhưng không ngờ lại trải qua sự việc đau lòng.
Bàn tay cô chảy mồ hôi, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lục Cường bâng quơ nói: "Năm ấy Khưu Chấn mới mười chín tuổi, tội danh vốn đã thành lập, cuối cùng kết quả xét nghiệm và chứng cớ đều đổi thành anh."
"Anh thay cậu ấy ngồi tù, còn cậu ấy bị đưa ra nước ngoài đào tạo."
Đây là toàn bộ câu chuyện, sáu năm dài đằng đẵng nhưng anh chỉ tóm gọn trong vài câu, không cảm xúc, bình tĩnh điềm đạm có vẻ như không quan tâm.
Giọng Lô Nhân cực kỳ lạnh lùng, hỏi: "Vì sao không kể với em?"
Lục Cường mỉm cười: "Tội danh hiếp dâm không phải là điều vinh quang." Anh nghiêng người, một hồi lâu mới nói: "Sợ em bỏ anh."
Cô trầm mặc một lát: "Nhưng anh không làm."
"Có gì khác nhau? Xem như đồng lõa."
Lục Cường đứng dậy ngồi cạnh sofa, bàn tay phủ sau gáy cô, dùng lực, đầu cô chạm vào lòng anh.
Lục Cường bất đắc dĩ nói: "Đó là tâm bệnh, chỉ sợ em không tin, một mực đòi chia tay."
Trong lòng không yên: "Nhân Nhân." Anh gọi: "Đừng giận anh nữa được không?"
Sau một lúc lâu, tay cô phát run, thút tha thút thít, mạnh mẽ đánh anh: "Anh dựa vào cái gì... Nghĩ rằng mình rất cao thượng ư, Khưu Chấn phạm tội, dựa vào cái gì anh thay cậu ấy ngồi tù..."
Lô Nhân vừa đánh vừa khóc thút thít, dường như cô không có chỗ phát tiết, mơ hồ không rõ: "Anh tưởng anh làm điều này thì trong lòng anh sẽ dễ chịu sao, chẳng lẽ anh không nghĩ tới tương lai... Tội danh này theo anh cả đời, người khác nhìn anh thế nào, còn em nữa..."
Lô Nhân khóc không thành tiếng, nước mũi chảy xuống, Lục Cường buồn cười nhưng vẫn trấn an: "Lúc trước chúng ta vẫn chưa chính thức quen nhau."
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, mái tóc Lô Nhân rối bù, quần áo lộn xộn giống như kẻ điên: "Em không chấp nhận, không muốn chấp nhận... Sau này chúng ta có con, người khác nói bố nó là tội phạm hiếp dâm, anh làm sao hả? Giải thích thế nào?"
"... Anh xin lỗi."
"... Anh dựa vào cái gì vô duyên vô cớ trêu chọc em, anh tránh ra đi, căn bản anh rất chướng mắt..."
"Ừ, anh sai rồi."
"Cặn bã... Mỗi lần đều mặt dày mày dạn, anh có biết em ghét anh lắm không..."
"Ừ, anh là tên cặn bã." Lục Cường ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, vô cùng nghiêm túc: "Không phải anh đã cải tà quy chính rồi sao..."
Lô Nhân lau nước mắt vừa khóc vừa cười.
Lục Cường thấy cô cười nên anh cũng toét miệng ra.
Còn chưa kịp phản ứng cô đã bổ nhào qua cắn vào vai anh. Lục Cường run lên, gầm nhẹ một tiếng, cũng không ngăn cản, tùy ý để cho cô cắn.
Vì quá phấn khích nên cô cắn rất mạnh, mãi cho đến khi miệng cô tràn ngập mùi máu tươi.
Cuối cùng, Lục Cường nắm cằm cô, bả vai anh tê dại, hai người thở hổn hển.
Anh không quan tâm đến vết thương ở trên bả vai, giúp cô lau khô nước mắt: "Hết giận chưa?"
Lục Cường đạp mạnh chân ga, tay vẫn siết chặt.
Căn Tử túm chặt tay vịn, bất an liếc mắt nhìn Lục Cường. Sau khi ra tù, tính tình anh trầm tĩnh hẳn, lần trước bị Trần Thắng đánh nhưng vẫn cố nhịn, lần này lại vì một người phụ nữ, gần như xúc động muốn đánh cảnh sát.
Không cần nghĩ, ai nặng ai nhẹ, đã rõ ràng rồi.
Căn Tử nuốt một ngụm nước bọt: "Anh này, bình tĩnh một chút, nếu không chúng ta..."
Lục Cường nhìn chằm chằm phía trước.
Căn Tử nói: "Cô cảnh sát kia cũng quá ghê gớm, thích anh đến mù quáng rồi... nửa đêm thế này, không biết chị dâu nhỏ đi đâu?"
Lục Cường vẫn không nói chuyện.
Căn Tử nhịn không được, hỏi: "Chúng ta đi đâu tìm?"
Cuối cùng Lục Cường cũng nói: "Về nhà xem thử."
Căn Tử nhắc nhở: "Anh, giảm tốc độ một chút, biết đâu chúng ta có thể gặp được chị ấy trên đường."
Lục Cường phanh xe đột ngột, theo quán tính cả người như muốn lật nhào ra phía trước. Bánh xe cà trong tuyết, một âm thanh chói tai vang lên.
Anh nghiêng đầu nhìn Căn Tử, Căn Tử nhìn ngoài cửa sổ, đầu xe mém nữa lao khỏi cầu vượt, ngực cậu ta phập phồng, hiển nhiên quá sợ hãi.
Lục Cường liếc mắt một cái, thả lỏng tay lái, mới phát hiện lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, anh thở hổn hển, cố gắng vài lần mới nắm lại tay lái.
Tốc độ lần này chậm hơn rất nhiều.
Xe chạy về tiểu khu cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Căn Tử và Lục Cường đi lên lầu, một hồi lâu, Lục Cường mới lấy chìa khóa mở cửa.
Hành lang mờ ảo, phòng khách tối đen như mực. Xuyên qua hành lang anh nhìn thấy cửa phòng ngủ đã đóng, một tia sáng từ bên trong lộ ra, anh nhanh chóng bước vào, chăn bông và gối vẫn đang xếp chồng với nhau, áo ngủ của cô cũng để trên giường...
Mọi thứ vẫn như cũ, Lô Nhân không trở về.
Lục Cường châm điếu thuốc, ngồi trên sofa buồn bã, xảy ra chuyện này anh mới phát hiện anh quan tâm đến cô quá ít. Căn Tử đứng một lúc lâu cũng tìm chỗ ngồi xuống, không dám hỏi nhiều, trong phòng khách nhất thời yên tĩnh.
Anh chống tay lên đầu gối, miệng rít một hơi, tàn thuốc rớt dưới chân. Lại rũ mắt nhìn mấy thứ hỗn độn trên đất, nếu là bình thường Lô Nhân đã cằn nhằn chuyện anh ở bẩn, sau đó cô sẽ dọn dẹp mọi thứ...
Hút xong điếu thuốc, tay anh run lên, lại lấy tay sờ sờ hộp thuốc trống rỗng. Anh nhìn hộp thuốc, lật đi lật lại cuối cùng ném dưới chân.
Căn Tử hỏi: "Có thể chị dâu nhỏ đã về nhà mẹ ruột?"
"Nhà cô ấy ở dưới quê."
"Bạn bè thì sao? Anh gọi cuộc điện thoại hỏi thử."
"Không có số."
"Đồng nghiệp?"
"Cũng không có."
Căn Tử còn muốn nói gì, Lục Cường chụp bả vai cậu ta: "Mày trở về đi, anh mệt mỏi rồi, không tiễn."
"Vậy còn chị dâu nhỏ?"
"Không sao, cô ấy lớn rồi... Chờ nguôi giận anh sẽ giải thích."
Căn Tử nói: "Nếu không thì chúng ta đi tìm tiếp đi?"
"Không cần đâu, về đi."
Căn Tử về không bao lâu, Lục Cường trực tiếp ngã người xuống sofa, cánh tay anh che khuất mắt, nheo một lát, phiền lòng, anh nằm không yên, lại cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Trên đường đi Lục Cường ghé vào cửa hàng tiện lợi mua hai gói thuốc, gọi điện thoại cho Lô Nhân mấy lần, lái xe đến xưởng may của cô.
Hai giờ sáng, cánh cửa xưởng may đóng chặt, tuyết rơi đầy sân, thỉnh thoảng có một vài bóng người đi qua, ăn mặc cồng kềnh, bước đi cẩn trọng.
Trên xe không mở điều hòa, thở một cái trước mắt hiện ra một làn sương mù. Cửa sổ bên cạnh che khuất tầm mắt, Lục Cường trực tiếp lau lau, anh buộc chặt vạt áo, cả người dựa vào ghế, châm thuốc.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Lục Cường rũ mắt nhìn bên ngoài, thuốc đặt trên bờ môi, rất lâu cũng không hút, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, tay anh chợt run, tàn thuốc rơi xuống trước ngực, phủi phủi, ngồi bật dậy sờ sờ di động.
Vừa liếc màn hình, lập tức bắt máy.
Bên kia trầm mặc, anh dán lỗ tai sát vào di động, có thể nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp, cả người anh cứng ngắc, cũng không nói chuyện.
Hai người trầm mặc một lúc, rốt cục anh cũng lên tiếng: "Em đang ở đâu?"
Lô Nhân im lặng.
Trái tim Lục Cường co thắt, mắt nhắm chặt, nghiến răng nghiến lợi: "Con mẹ nó, em đang ở đâu?"
Lô Nhân vẫn không nói chuyện.
Anh đổi tay cầm điện thoại, điều chỉnh ghế ngồi: "Hỏi lần nữa, em đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia phát ra tiếng khóc thút thít, mơ mơ hồ hồ, Lục Cường nín thở.
Anh siết chặt di động, ngữ khí đột nhiên chậm lại: "Nhân Nhân." Sau đó anh trầm mặc, siết chặt tay lái, đắng giọng: "Không tin anh sao?"
"Giáp mặt nói chuyện, thế nào?"
Thật lâu sau, Lô Nhân mới "Ừ" một tiếng.
Lục Cường lái xe rất nhanh, vượt cả đèn đỏ.
Lô Nhân ngồi trên ghế, quần áo trên người vẫn chưa thay, cổ áo che khuất cả cằm.
Khóa cửa chuyển động hai tiếng, theo sau là tiếng bước chân, Lô Nhân nghiêng đầu nhìn nhìn, ánh mắt cô quạnh. Lục Cường đứng trước cửa, anh nhìn trên người cô, một hồi lâu anh mới cởi ra áo khoác bước vào.
Anh vỗ vỗ trán, ngồi trước mặt cô: "Trở về khi nào?"
Lô Nhân dựa vào lưng ghế, nhìn thẳng anh, nhếch môi, mí mắt sưng đỏ.
Giọng anh chậm dần: "Tìm em cả đêm, đi đâu vậy?" Anh nâng mí mắt, cái trán nổi gân xanh nhợt nhạt, đáy mắt đen thùi, trong mắt còn hiện lên tơ máu.
Lô Nhân nhẹ giọng: "Không đi đâu cả, từ đồn cảnh sát em về đây luôn, về đây vẫn không thấy anh, đợi lâu quá nên mới gọi điện thoại cho anh."
"Lạnh không?" Lục Cường nắm tay cô xoa xoa.
Lô Nhân vội vàng rút tay về, ngón trỏ căng thẳng chà chà quần jeans.
Cả người anh cứng đờ, khóe môi khẽ nhếch, cười gượng gạo, dứt khoát buông tay: "Chạm vào một chút cũng không được?"
Cô lãng tránh tầm mắt của anh.
Anh khẽ cười một tiếng, hít một hơi, đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Ghét anh rồi sao?"
"Có phải bây giờ em cảm thấy anh hạ lưu biến thái, là cầm thú đúng không?" Lục Cường dựa vào ghế, cúi người, cánh tay tùy ý khoát lên chân.
Dưới chân còn một đống tàn thuốc, cô không có tâm trạng dọn dẹp, cứ ngồi như rất lâu.
Lô Nhân hắng giọng: "Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Ừ."
Cô lại cắn môi, không đủ tự tin để hỏi. Gặp chuyện trốn tránh là phản ứng bình thường, xúc động qua đi, lý trí sẽ tỉnh táo lại, dù sao thông qua kẻ thứ ba thuật lại, thiệt giả khó phân biệt. Lúc đó cô bị hai chữ kia khiến cho sợ hãi, sau khi đau lòng và tuyệt vọng cảm xúc bỗng chốc ùa về, không biết làm thế nào duy nhất chỉ muốn rời đi.
Cô không ngừng đi, tìm một cái ghế ven đường ngồi bệt xuống, nhớ lại sáu tháng giáp mặt cùng anh, mặc dù anh thô lỗ nhưng anh chưa bao giờ ép buộc cô, xem ra tội danh kia là không hợp lý.
Nói cho cùng, cô không hoàn toàn tin tưởng anh, anh chưa từng cho cô cảm giác an toàn, đêm đó anh say rượu bảo cô cho anh một cơ hội, vô luận là chuyện gì, nhất định có uẩn khúc.
Ban đêm gió thổi rất to, quất thẳng vào mặt, Lô Nhân lục di động từ trong túi, pin chẳng biết hết từ lúc nào.
Cô không có một xu trên người, trở về nhà toàn thân đã đông cứng.
***
Lô Nhân thất thần, cuối cùng vẫn nhìn chằm chằm anh: "Cảnh sát Đàm, cô ta... nói anh phạm tội hiếp dâm."
"Em tin à?"
Lô Nhân chỉ hỏi: "Phải hay không?"
Lục Cường nói "Ừ."
Cô ngừng thở một chút, trong phòng giống như rút đi dưỡng khí của cô, ngực thắt chặt, đầu óc trống rỗng.
Lục Cường nói: "Nhưng anh không làm."
Môi cô ấp úng: "Ý anh là sao?"
Lục Cường nói: "Anh thay người khác ngồi tù."
Trái tim Lô Nhân rung động, khẽ nhíu mày, hai tay không tự giác nắm chặt. Đáp án này cuối cùng là sao, cô há to mồm, yết hầu di chuyển, nói không nên lời.
Lục Cường nói: "Chắc em cũng từng gặp qua cậu ấy, ở trạm xe buýt."
Lô Nhân cố nhớ lại, cô gặp Khưu Chấn không chỉ một lần... Lô Nhân hoảng sợ, không khỏi ngồi thẳng người, nỗ lực khống chế giọng nói: "Vì sao?"
"Khưu Chấn nhỏ hơn anh bảy tuổi, sống cùng nhau nên anh xem cậu ấy như người thân. Khi đó, cậu ấy không chịu học hành, ăn nhậu đĩ điếm cờ bạc đều do anh dạy... Cậu ấy phạm vào chuyện này, trách nhiệm là ở anh."
"Chỉ vậy thôi?"
"Cậu ấy thích một người con gái nên nhờ anh giúp." Lục Cường dừng một chút: "Đêm đó, anh bắt cô gái kia đến chỗ Khưu Chấn, vốn nghĩ rằng cậu ấy chỉ đùa giỡn, không ngờ lại dám chơi trò cưỡng hiếp. Cô gái này cũng rất kiên cường, liều chết liều sống cầm dao đâm vào trán Khưu Chấn. Ở trong bệnh viện ở một tháng, tinh thần cô ấy chịu không ít đả kích. Chuyện này vốn dĩ đã bị lãng quên, đến một ngày nọ người nhà cô ấy biết chuyện nên báo cảnh sát."
Lô Nhân nỗ lực để chấp nhận chuyện này, biết được sự thật cũng không thoải mái hơn. Lúc cô nhìn thấy cô gái kia, chỉ cảm thấy dáng người nhỏ nhắn mỏng manh, nhưng không ngờ lại trải qua sự việc đau lòng.
Bàn tay cô chảy mồ hôi, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lục Cường bâng quơ nói: "Năm ấy Khưu Chấn mới mười chín tuổi, tội danh vốn đã thành lập, cuối cùng kết quả xét nghiệm và chứng cớ đều đổi thành anh."
"Anh thay cậu ấy ngồi tù, còn cậu ấy bị đưa ra nước ngoài đào tạo."
Đây là toàn bộ câu chuyện, sáu năm dài đằng đẵng nhưng anh chỉ tóm gọn trong vài câu, không cảm xúc, bình tĩnh điềm đạm có vẻ như không quan tâm.
Giọng Lô Nhân cực kỳ lạnh lùng, hỏi: "Vì sao không kể với em?"
Lục Cường mỉm cười: "Tội danh hiếp dâm không phải là điều vinh quang." Anh nghiêng người, một hồi lâu mới nói: "Sợ em bỏ anh."
Cô trầm mặc một lát: "Nhưng anh không làm."
"Có gì khác nhau? Xem như đồng lõa."
Lục Cường đứng dậy ngồi cạnh sofa, bàn tay phủ sau gáy cô, dùng lực, đầu cô chạm vào lòng anh.
Lục Cường bất đắc dĩ nói: "Đó là tâm bệnh, chỉ sợ em không tin, một mực đòi chia tay."
Trong lòng không yên: "Nhân Nhân." Anh gọi: "Đừng giận anh nữa được không?"
Sau một lúc lâu, tay cô phát run, thút tha thút thít, mạnh mẽ đánh anh: "Anh dựa vào cái gì... Nghĩ rằng mình rất cao thượng ư, Khưu Chấn phạm tội, dựa vào cái gì anh thay cậu ấy ngồi tù..."
Lô Nhân vừa đánh vừa khóc thút thít, dường như cô không có chỗ phát tiết, mơ hồ không rõ: "Anh tưởng anh làm điều này thì trong lòng anh sẽ dễ chịu sao, chẳng lẽ anh không nghĩ tới tương lai... Tội danh này theo anh cả đời, người khác nhìn anh thế nào, còn em nữa..."
Lô Nhân khóc không thành tiếng, nước mũi chảy xuống, Lục Cường buồn cười nhưng vẫn trấn an: "Lúc trước chúng ta vẫn chưa chính thức quen nhau."
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, mái tóc Lô Nhân rối bù, quần áo lộn xộn giống như kẻ điên: "Em không chấp nhận, không muốn chấp nhận... Sau này chúng ta có con, người khác nói bố nó là tội phạm hiếp dâm, anh làm sao hả? Giải thích thế nào?"
"... Anh xin lỗi."
"... Anh dựa vào cái gì vô duyên vô cớ trêu chọc em, anh tránh ra đi, căn bản anh rất chướng mắt..."
"Ừ, anh sai rồi."
"Cặn bã... Mỗi lần đều mặt dày mày dạn, anh có biết em ghét anh lắm không..."
"Ừ, anh là tên cặn bã." Lục Cường ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, vô cùng nghiêm túc: "Không phải anh đã cải tà quy chính rồi sao..."
Lô Nhân lau nước mắt vừa khóc vừa cười.
Lục Cường thấy cô cười nên anh cũng toét miệng ra.
Còn chưa kịp phản ứng cô đã bổ nhào qua cắn vào vai anh. Lục Cường run lên, gầm nhẹ một tiếng, cũng không ngăn cản, tùy ý để cho cô cắn.
Vì quá phấn khích nên cô cắn rất mạnh, mãi cho đến khi miệng cô tràn ngập mùi máu tươi.
Cuối cùng, Lục Cường nắm cằm cô, bả vai anh tê dại, hai người thở hổn hển.
Anh không quan tâm đến vết thương ở trên bả vai, giúp cô lau khô nước mắt: "Hết giận chưa?"
/67
|