Cách hôn lễ một tuần, thời tiết mùa hè trở nên oi bức.
Tập tục kết hôn ở quê luôn cầu kỳ, Lục Cường ngại phiền nên muốn lược bớt, vì thế anh bảo Tiền Viện Thanh làm đơn giản thôi.
Vì là ngày vui nên Lô Nhân muốn mặc sườn xám, ở trong công việc cô từng quen với một nhà thiết kế áo cưới, tính cách anh ta có phần nữ tính nhưng có chút tiếng tăm, ai muốn hẹn anh ta thiết kế đồ cưới phải hẹn trước tận hai tháng.
Khi nghe tin này, Beat liền nhận lời giúp đỡ. Dáng người của Lô Nhân rất đẹp, anh ta chọn thử vài mẫu áo cưới cho cô.
Tiệm đồ cưới có hết thay hai tầng, Lô Nhân bước vào liền có nhân viên giúp cô thử y phục, cô đã tới đây hai lần, trực tiếp cầm áo cưới đi lên tầng hai. Ở đây trang hoàng không xa hoa như ở bên dưới, cơ bản chỉ là phòng làm việc của Beat, trên chiếc bàn gỗ dài còn có một loạt dự án thiết kế, bên cạnh là các mô hình người mẫu đang khoác đồ trưng bày.
Lô Nhân đứng trước thang lầu, gọi: "Beat!"
Người nọ ngẩng đầu nhìn thấy Lô Nhân liền buông hết mọi thứ trong tay chào đón, tầm mắt anh ta dừng ở trên người Lục Cường, nhìn lên nhìn xuống thêm một vài giây.
Lục Cường mặc bộ đồ đơn giản, chân anh vẫn mang đôi giày bố cũ, phong cách bây giờ so với năm trước sang trọng hơn nhiều. Đây là bộ đồ Lô Nhân tuyển chọn, rất hợp với thân hình của anh.
Anh đi lướt qua người Beat, bộ dạng có chút lỗ mãng. Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, bọn họ cách nhau nửa cánh tay.
Beat nhìn Lục Cường rồi sau đó quay đầu lại hỏi: "Nhân Nhân, đây là chồng em sao?"
Lô Nhân gật đầu, lập tức giới thiệu: "Anh ấy tên Lục Cường."
Beat chuyển hướng vươn tay, trên mặt hiện rõ ý cười: "Gọi tôi là Beat."
Lục Cường đút tay vào túi quần, rũ mắt liếc bàn tay trắng noãn kia, hạ mí mắt, hỏi: "Bức cái gì?"
Lô Nhân thở một cái, lay cánh tay Beat tỏ vẻ xin lỗi. Đối phương xấu hổ cười cười, thu tay: "Tên tiếng Trung là La Thắng Nam."
Bọn họ hàn huyên một chút, Lục Cường đi đến tủ đồ đối diện chọn cho Lô Nhân và bộ sườn xám màu đỏ, bảo cô cầm vào bên trong mặc thử.
Beat muốn trò chuyện cùng Lục Cường, quay đầu lại phát hiện anh đang ngồi trên ghế sofa. Lục Cường khoanh tay, hai chân giang rộng, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ sofa.
Anh ta do dự một chút, đi qua, ngồi xuống tay vịn sofa.
Tìm đề tài hàn huyên hai câu, Lục Cường vẫn lạnh lùng, đến cuối cùng anh ta chỉ có thể nhìn cánh cửa phòng thử đồ.
Lô Nhân chỉ mới thử vài bộ, Lục Cường đều lắc đầu không ưng, nào là chê thắt lưng quá rộng, váy xẻ tà quá cao...vv...
Lô Nhân mất hứng thử bộ cuối cùng.
Cô đi giày cao gót bước ra, Lục Cường nhìn qua hếch mi một cái.
Chiếc sườn xám này không có tay, cổ áo trễ ngực, thắt lưng tinh tế, so vứi những cái trước đỡ sexy hơn, có điều ngực lộ quá nhiều.
Bộ sườn xám này rất phù hợp với cô, chiều dài trên gối, hai chân thẳng tắp lộ rõ.
Thậm chí đến cả Beat cũng ngơ ngác nhìn.
"Woa, bộ này em mặc rất đẹp, cứ như là đo ni đóng giày cho em luôn vậy!" Beat hưng phấn vỗ vai Lục Cường, tay tự nhiên khoác lên vai anh.
Lục Cường liếc xéo anh ta một cái, hất tay anh ta ra khỏi người mình. Anh nâng cằm nói: "Em quay ột vòng anh xem."
Lô Nhân giật nhẹ làn váy, nghe lời thong thả xoay tròn. Cô chợt nhìn vào kính, cũng nhất thời kinh ngạc. Cô nhìn thấy anh nhíu mày, "Chậc" một cái, tay anh chỉ đạo hai lần, ý bảo cô đổi đi.
Lô Nhân lui về phòng thay đồ, Lục Cường hỏi: "Nơi này không có bộ nào đứng đắn sao?"
"..."
Beat lại chọn cho Lô Nhân thêm một bộ đồ sườn xám cách tân, phần trên cơ thể đoan trang và hào phóng.
Cuối cùng Lục Cường mới ng ý, anh lấy ví tiền ra trả, đôi mắt nhìn về phía phòng thay đồ, nói: "Bộ vừa rồi cũng lấy."
Lô Nhân buồn bực: "Không phải anh nói là hở hang sao?"
Lục Cường tà ý mỉm cười, thì thầm bên tai cô: "Mua về tối nay mặc cho một mình anh xem."
Gò má Lô Nhân ửng đỏ, tay cô nhéo mạnh hông anh.
Lục Cường nhảy dựng, anh nhìn cô rồi dùng khẩu hình miệng chửi thề, có người ở đây, cô chừa mặt mũi cho anh, không muốn trả thù.
Lô Nhân chau mày, rốt cuộc cũng chiếm thế thượng phong.
Nói lời cám ơn với Beat xong, hai người rời đi.
Bọn họ băng qua con đường nhỏ, Lô Nhân cầm tay anh, quơ quơ: "Anh không thích Beat?"
Lục Cường cũng siết chặt tay cô: "Rất muốn hỏi em, sao lại quen với một tên bán nam bán nữ như thế?"
"Bán nam bán nữ thì thế nào, cử chỉ vẫn văn nhã bình thường."
"Ừ, tiếc là lúc hoạt động chắc "cương" không nổi."
Lô Nhân dừng bước một chút: "Anh..." Cô gạt tay anh: "Đúng là biến thái." Cô thờ hồng hộc không quan tâm đến anh, chân bước nhanh, mái tóc rối bù.
Anh nhìn theo bóng lưng cô, ngón tay gãi gãi trán, vừa định sải bước đi di động trong túi liền vang.
Lục Cường liếc mắt, không khỏi nhíu mày. Số điện thoại này là của lão Hình, trong khoảng thời gian này ông thường gọi cho anh, sau này anh không bắt máy, cũng không đi uống trà cùng với ông. Thái độ của Lục Cường trở nên kiên quyết, anh không muốn phiền toái, huống chi muốn làm sáng tỏ chuyện này không đơn giản, bây giờ anh không thể xa Lô Nhân, chỉ sợ từng phút từng giây cũng cảm thấy luyến tiếc.
Lô Nhân đi được một đoạn, phát hiện anh không đi cạnh mình, quay đầu nhìn, anh đứng đằng kia cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô kêu anh một tiếng.
Lục Cường ngẩng đầu, tắt điện thoại, cất vào túi, đi về phía Lô Nhân.
Bọn họ đã ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, thời gian bây giờ là bốn giờ chiều, bọn họ tìm kiếm một nơi để ăn, chút nữa anh phải thay ca.
Bên ngoài khu trung tâm mua sắm có rất nhiều người đang đi bộ, những cửa tiệm cũng bắt đầu mở rao vặt ầm trời.
Bọn họ đi qua một cửa hàng xăm nghệ thuật, trước cửa tụ tập đầy người, có vài nhân viên đang tư vấn và vẽ hình ướm thử lên khách hàng...
Cách mời chào độc đáo này rất dễ thu hút người khác, Lô Nhân nhịn không được quan sát một hồi.
Anh đứng đằng sau lưng cô, giống như một bức tường vì cô ngăn cản đám người. Hơi hơi khom lưng, gí miệng sát tai cô, nói: "Thứ này anh cũng biết làm."
Lô Nhân ngửa đầu ra sau: "Thật ạ?"
"Năm ấy anh lên thành phố cũng đi làm những công việc lặt vặt thế này, rất đơn giản."
Lô Nhân cười đến híp mắt, vừa đi vừa ngửa đầu. Lục Cường cúi đầu gí sát vào môi cô. Anh nghe cô nói: "Em không tin."
Tập tục kết hôn ở quê luôn cầu kỳ, Lục Cường ngại phiền nên muốn lược bớt, vì thế anh bảo Tiền Viện Thanh làm đơn giản thôi.
Vì là ngày vui nên Lô Nhân muốn mặc sườn xám, ở trong công việc cô từng quen với một nhà thiết kế áo cưới, tính cách anh ta có phần nữ tính nhưng có chút tiếng tăm, ai muốn hẹn anh ta thiết kế đồ cưới phải hẹn trước tận hai tháng.
Khi nghe tin này, Beat liền nhận lời giúp đỡ. Dáng người của Lô Nhân rất đẹp, anh ta chọn thử vài mẫu áo cưới cho cô.
Tiệm đồ cưới có hết thay hai tầng, Lô Nhân bước vào liền có nhân viên giúp cô thử y phục, cô đã tới đây hai lần, trực tiếp cầm áo cưới đi lên tầng hai. Ở đây trang hoàng không xa hoa như ở bên dưới, cơ bản chỉ là phòng làm việc của Beat, trên chiếc bàn gỗ dài còn có một loạt dự án thiết kế, bên cạnh là các mô hình người mẫu đang khoác đồ trưng bày.
Lô Nhân đứng trước thang lầu, gọi: "Beat!"
Người nọ ngẩng đầu nhìn thấy Lô Nhân liền buông hết mọi thứ trong tay chào đón, tầm mắt anh ta dừng ở trên người Lục Cường, nhìn lên nhìn xuống thêm một vài giây.
Lục Cường mặc bộ đồ đơn giản, chân anh vẫn mang đôi giày bố cũ, phong cách bây giờ so với năm trước sang trọng hơn nhiều. Đây là bộ đồ Lô Nhân tuyển chọn, rất hợp với thân hình của anh.
Anh đi lướt qua người Beat, bộ dạng có chút lỗ mãng. Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, bọn họ cách nhau nửa cánh tay.
Beat nhìn Lục Cường rồi sau đó quay đầu lại hỏi: "Nhân Nhân, đây là chồng em sao?"
Lô Nhân gật đầu, lập tức giới thiệu: "Anh ấy tên Lục Cường."
Beat chuyển hướng vươn tay, trên mặt hiện rõ ý cười: "Gọi tôi là Beat."
Lục Cường đút tay vào túi quần, rũ mắt liếc bàn tay trắng noãn kia, hạ mí mắt, hỏi: "Bức cái gì?"
Lô Nhân thở một cái, lay cánh tay Beat tỏ vẻ xin lỗi. Đối phương xấu hổ cười cười, thu tay: "Tên tiếng Trung là La Thắng Nam."
Bọn họ hàn huyên một chút, Lục Cường đi đến tủ đồ đối diện chọn cho Lô Nhân và bộ sườn xám màu đỏ, bảo cô cầm vào bên trong mặc thử.
Beat muốn trò chuyện cùng Lục Cường, quay đầu lại phát hiện anh đang ngồi trên ghế sofa. Lục Cường khoanh tay, hai chân giang rộng, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ sofa.
Anh ta do dự một chút, đi qua, ngồi xuống tay vịn sofa.
Tìm đề tài hàn huyên hai câu, Lục Cường vẫn lạnh lùng, đến cuối cùng anh ta chỉ có thể nhìn cánh cửa phòng thử đồ.
Lô Nhân chỉ mới thử vài bộ, Lục Cường đều lắc đầu không ưng, nào là chê thắt lưng quá rộng, váy xẻ tà quá cao...vv...
Lô Nhân mất hứng thử bộ cuối cùng.
Cô đi giày cao gót bước ra, Lục Cường nhìn qua hếch mi một cái.
Chiếc sườn xám này không có tay, cổ áo trễ ngực, thắt lưng tinh tế, so vứi những cái trước đỡ sexy hơn, có điều ngực lộ quá nhiều.
Bộ sườn xám này rất phù hợp với cô, chiều dài trên gối, hai chân thẳng tắp lộ rõ.
Thậm chí đến cả Beat cũng ngơ ngác nhìn.
"Woa, bộ này em mặc rất đẹp, cứ như là đo ni đóng giày cho em luôn vậy!" Beat hưng phấn vỗ vai Lục Cường, tay tự nhiên khoác lên vai anh.
Lục Cường liếc xéo anh ta một cái, hất tay anh ta ra khỏi người mình. Anh nâng cằm nói: "Em quay ột vòng anh xem."
Lô Nhân giật nhẹ làn váy, nghe lời thong thả xoay tròn. Cô chợt nhìn vào kính, cũng nhất thời kinh ngạc. Cô nhìn thấy anh nhíu mày, "Chậc" một cái, tay anh chỉ đạo hai lần, ý bảo cô đổi đi.
Lô Nhân lui về phòng thay đồ, Lục Cường hỏi: "Nơi này không có bộ nào đứng đắn sao?"
"..."
Beat lại chọn cho Lô Nhân thêm một bộ đồ sườn xám cách tân, phần trên cơ thể đoan trang và hào phóng.
Cuối cùng Lục Cường mới ng ý, anh lấy ví tiền ra trả, đôi mắt nhìn về phía phòng thay đồ, nói: "Bộ vừa rồi cũng lấy."
Lô Nhân buồn bực: "Không phải anh nói là hở hang sao?"
Lục Cường tà ý mỉm cười, thì thầm bên tai cô: "Mua về tối nay mặc cho một mình anh xem."
Gò má Lô Nhân ửng đỏ, tay cô nhéo mạnh hông anh.
Lục Cường nhảy dựng, anh nhìn cô rồi dùng khẩu hình miệng chửi thề, có người ở đây, cô chừa mặt mũi cho anh, không muốn trả thù.
Lô Nhân chau mày, rốt cuộc cũng chiếm thế thượng phong.
Nói lời cám ơn với Beat xong, hai người rời đi.
Bọn họ băng qua con đường nhỏ, Lô Nhân cầm tay anh, quơ quơ: "Anh không thích Beat?"
Lục Cường cũng siết chặt tay cô: "Rất muốn hỏi em, sao lại quen với một tên bán nam bán nữ như thế?"
"Bán nam bán nữ thì thế nào, cử chỉ vẫn văn nhã bình thường."
"Ừ, tiếc là lúc hoạt động chắc "cương" không nổi."
Lô Nhân dừng bước một chút: "Anh..." Cô gạt tay anh: "Đúng là biến thái." Cô thờ hồng hộc không quan tâm đến anh, chân bước nhanh, mái tóc rối bù.
Anh nhìn theo bóng lưng cô, ngón tay gãi gãi trán, vừa định sải bước đi di động trong túi liền vang.
Lục Cường liếc mắt, không khỏi nhíu mày. Số điện thoại này là của lão Hình, trong khoảng thời gian này ông thường gọi cho anh, sau này anh không bắt máy, cũng không đi uống trà cùng với ông. Thái độ của Lục Cường trở nên kiên quyết, anh không muốn phiền toái, huống chi muốn làm sáng tỏ chuyện này không đơn giản, bây giờ anh không thể xa Lô Nhân, chỉ sợ từng phút từng giây cũng cảm thấy luyến tiếc.
Lô Nhân đi được một đoạn, phát hiện anh không đi cạnh mình, quay đầu nhìn, anh đứng đằng kia cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô kêu anh một tiếng.
Lục Cường ngẩng đầu, tắt điện thoại, cất vào túi, đi về phía Lô Nhân.
Bọn họ đã ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, thời gian bây giờ là bốn giờ chiều, bọn họ tìm kiếm một nơi để ăn, chút nữa anh phải thay ca.
Bên ngoài khu trung tâm mua sắm có rất nhiều người đang đi bộ, những cửa tiệm cũng bắt đầu mở rao vặt ầm trời.
Bọn họ đi qua một cửa hàng xăm nghệ thuật, trước cửa tụ tập đầy người, có vài nhân viên đang tư vấn và vẽ hình ướm thử lên khách hàng...
Cách mời chào độc đáo này rất dễ thu hút người khác, Lô Nhân nhịn không được quan sát một hồi.
Anh đứng đằng sau lưng cô, giống như một bức tường vì cô ngăn cản đám người. Hơi hơi khom lưng, gí miệng sát tai cô, nói: "Thứ này anh cũng biết làm."
Lô Nhân ngửa đầu ra sau: "Thật ạ?"
"Năm ấy anh lên thành phố cũng đi làm những công việc lặt vặt thế này, rất đơn giản."
Lô Nhân cười đến híp mắt, vừa đi vừa ngửa đầu. Lục Cường cúi đầu gí sát vào môi cô. Anh nghe cô nói: "Em không tin."
/67
|