Lục Cường đưa tay gãi trán, anh đổi tư thế, mặt khác nắm lấy bàn tay đang đặt trên gò má mình.
Cô dùng ngón trỏ vẽ một đường xuống gò má anh. Vừa mới tỉnh dậy nên cả người vô cùng suy yếu, ý nghĩ mê man, chỉ có thể cử động được ngón tay.
Thậm chí cô còn không rõ vì sao mình lại nằm đây.
Ngón tay cô phủ trên gò má anh, muốn hỏi: "Sao gầy vậy?"
Giọng nói khó khăn thông qua máy thở oxy, hỏi xong một câu phải tốn rất nhiều khí lực, hô hấp có chút dồn dập.
Tay khẽ run, Lục Cường bỗng nhiên mở mắt, anh cứ nằm sấp như vậy nhìn cô.
Cô nỗ lực cười.
Anh bắt lấy bàn tay mềm mại ở trên mặt mình, một hồi lâu, bật người ngồi dậy.
Anh mở miệng, không biết nói gì, cứng ngắc hỏi: "Tỉnh, tỉnh rồi sao?"
Lô Nhân khép hờ mí mắt, đáp: "...Vâng."
Mặt anh bình tĩnh: "Lúc nào?"
"...Vừa mới."
Lục Cường đứng dậy, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, anh nhìn xung quanh, sau đó điều chỉnh lại những vật dụng trên người cô.
Lô Nhân lặng lẽ quan sát, nhìn anh một hồi mới hỏi: "Đây là bệnh viện?"
Tim Lục Cường đập mạnh: "Không nhớ gì sao?"
Lô Nhân cau mày: "Đầu em hơi choáng."
Bầu không khí nháy mắt ngưng trọng, Lục Cường cúi người, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lô Nhân: "Anh là ai?"
Cô buồn cười, nhẹ nhàng nói: "...Lục Cường."
Tâm trạng Lục Cường thả lỏng, hạ thấp đầu: "Chỉ thấy choáng váng thôi sao?"
Lô Nhân muốn khởi động đầu, còn chưa kịp động đã bị anh một phen đỡ lấy: "Trước tiên đừng lộn xộn, trên người em toàn là ống dẫn."
Chưa nói hai câu, bên ngoài đã có y tá chạy vào: "Sao rồi, sao rồi?" Vừa thấy hai người: "À, tỉnh rồi? Tôi đi kêu bác sĩ Trần."
Lại chạy đi.
Qua vài phút, bác sĩ Trần dẫn theo vài bác sĩ khác vội vàng đi tới. Y tá đẩy đẩy Lục Cường ra ngoài, mắt anh vẫn chăm chú nhìn về phía cô.
y tá nói: "Người nhà ra ngoài đợi một chút."
"Tôi đứng đây được không?"
Cô ta lắc đầu: "Anh sẽ làm ảnh hưởng đến bác sĩ trị liệu."
"Tôi sẽ không nói chuyện."
"Không được." Y tá cự tuyệt, đuổi anh ra ngoài.
Lục CƯờng bị đẩy về sau vài bước, cách đám người, hai cặp mắt giao nhau. CÔ còn sống, cô vẫn đang mở to mắt mỉm cười nhìn anh.
Y tá đóng cửa phòng lại, Lục Cường nhìn xuyên thấu qua sửa sổ nhỏ nhìn người trên giường. Anh nuốt nước bọt, hai tay chống vách tường, lúc này mới cảm giác lòng bàn chân đã bị chuột rút.
Lục Cường lật người, thân thể từng tấc trượt xuống, sau lưng anh là vách tường. Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, một lát sau mới từ từ lấy hộp thuốc lá ở trong túi ra.
Trên hành lang có bảng hiệu cấm hút thuốc, Lục Cường cũng không quan tâm, rút một điếu thuốc, mở bật lửa, môi anh run lên, điếu thuốc rơi xuống đất. Anh nhìn chăm chú một lúc mới nhặt nó lên, thổi thổi,một lần nữa bỏ vào trong miệng.
Khói bay lượn lờ ở trong không trung gấp khúc phiêu đãng, anh đứng dựa vách tường, rốt cục cũng cảm giác được vài phần chân thật.
Bác sĩ mở cửa đi ra, chủ động nói chuyện với Lục Cường: "Cơ bản thì bệnh nhân đã tỉnh lại, chúc mừng cậu."
"Bác sĩ Trần, cảm ơn ông."
Đối phương khoát tay: "Cô ấy được như vậy là do cậu hằng đêm chăm sóc, tôi mới kiểm tra lại phần vết thương, sẽ sớm hồi phục thôi." Ông chỉ chỉ: "Vào trong đi."
Nói xong liền rời đi, Lục Cường vội nói: "Vừa rồi cô ấy không biết tại sao mình ở đây."
Bác sĩ Trần chợt dừng lại, nghiêng người nói: "Tình trạng này xem như đã ổn định, cô ấy mới vừa tỉnh lại, tạm thời sẽ chưa kịp nhớ những chuyện xảy ra. Vài ngày kế tiếp có thể sẽ cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, đừng lo lắng, thả lỏng tâm tình đi..." Lại cười cười: "Cho cô ấy một chút thời gian."
Lục Cường trở về phòng bệnh, Lô Nhân lại mê man.
Y tá dọn dẹp vật dụng, tâm trạng Lục Cường trầm xuống: "Có chuyện gì?"
Cô ta lướt mắt nhìn anh, giải thích: "Cơ thể bệnh nhân suy yếu, bác sĩ Trần xem xong liền ngủ."
"Khi nào thì tỉnh?"
Y tá nở nụ cười, không khỏi liếc mắt nhìn anh. Khuôn ặt tuấn tú, dáng người khôi ngô, mày cau chặt, biểu cảm nghiêm cẩn. Nửa tháng trước bệnh nhân vừa được đưa tới, cơ hồ là mỗi ngày đều ở đây chăm sóc, buổi tối chỉ ru rú trên chiếc ghế dài trong hành lang, một tấc cũng không rời.
Cô ta từng thuyết phục vài lần, người này lại cho rằng cô ta muốn nhận thù lao, ngoài việc kinh ngạc, đúng là tình cảm của bọn họ không ai có thể chia cắt.
Y tá an ủi: "Anh đừng lo lắng, ngủ một giấc thì cô ấy sẽ tự nhiên tỉnh lại."
Lục Cường thật sự sợ hãi, anh thở rất chậm.
Thời gian gần đây Lô Nhân tỉnh dậy rất ngắn, cô nói không được mấy câu đã mệt mỏi ngủ rồi. Lúc cô tỉnh táo lại là vào ba ngày sau, những thiết bị hỗ trợ trên người cô đều được gỡ xuống, hiện tại cô có thể tự hít thở mà không cần thở bằng máy, làn da cũng hồng hào hơn trước.
Chạng vạng, Lục Cường nằm nghiêng ở trên ghế sofa xem tivi, một tay gác gáy, một tay cầm điều khiển từ xa.
Anh điều chỉnh kênh liên tục, sau đó đem điều khiển từ xa đặt lên bụng. Phía giường bệnh có tiếng thở mạnh. Anh nghiêng đầu nhìn qua, Lô Nhân đã tỉnh, hai mắt mơ màng nhìn trần nhà, cắn môi dưới, nước mắt chảy ra.
Lục Cường trở nên kinh hãi, bước vài bước đến cạnh giường, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Nhân Nhân, gặp ác mộng sao?"
Khẽ lau nước mắt, Lô Nhân di chuyển tầm nhìn, nói: "...Không có."
"Vậy đầu em đau chỗ nào? Để anh gọi bác sĩ."
Cô nắm chặt tay anh, khóc không thành tiếng: "Lục Cường, đừng đi, em sợ lắm."
Rốt cuộc cô đã nhớ lại mọi chuyện. Một cuộc chạm trán long trời lở đất, lục phủ ngũ tạng của cô gần như tan vỡ. Mọi việc diễn ra trong tích tắc, sự hoảng sợ chôn vùi hết tất cả, trong nháy mắt đó, cô gần như nghĩ rằng mình đã chết.
Có thể chết đi sống lại thế này, chỉ cần hồi tưởng lại cảnh tượng kia, cô không khỏi run rẩy.
Lục Cường ngồi xuống cạnh giường, vòng tay ôm cô, nói: "Đừng sợ, có anh ở đây." Sau đó anh hôn xuống đôi mắt ẩm lệ, miệng anh cơ hồ dán lên môi cô.
Lô Nhân khịt mũi: "Rõ ràng đèn vẫn đỏ, chiếc xe tải kia là cố ý vượt qua."
Lục Cường nhẹ nhàng an ủi: "Anh biết." Dừng một chút, giương mắt nhìn cô: "CHủ xe biết là đèn đỏ."
"Sao cơ?"
Lục Cường thả lỏng cánh tay, vuốt má Lô Nhân, nói: "Anh xin lỗi..." Dừng một chút, nuốt nước bọt: "Đám người đó là nhắm đến anh... Nhân Nhân, anh xin lỗi, lần này không ngờ liên lụy đến em."
Lô nhân chớp mắt, bàn tay không tự giác nắm chặt cánh tay Lục Cường: "Bọn họ..." Cô nén nước mắt: "Muốn tìm anh gây sự sao?"
"Ừ, chuyện của Ngô Quỳnh và Khưu Chấn."
Cô ngẩn người, dường như hiểu ra rồi.
hai người lặng im một lát, cách vài giây, cơ hồ trăm miệng một lời.
"Làm sao bây giờ?"
Dừng một chút, Lục Cường cúi đầu cười gượng: "Bọn họ biết anh rất giận, tạm thời không dám gây sự nữa đâu." Anh đưa mu bàn tay cọ vào mặt cô, lại hỏi lần nữa: "Hối hận không?"
"Hối hận cái gì?"
Lục Cường nói: "Quen biết anh."
Cô hơi mím môi, mắt sáng rực, thẳng thắn: "Rõ ràng là ngay từ đầu không phải do em tự nguyện, anh giống như kẹo cao su bám riết không tha, lúc đó em quả thật rất sợ anh."
Mặt Lục Cường hắc ám, nghiến chặt răng, hỏi: "Chỉ sự thôi sao?"
Lô Nhân hạ mí mắt, mím môi không đáp, anh đột nhiên cắn vào đầu ngón tay cô, cố ý hét lớn: "Vì sao không nói, chỉ đơn giản là sợ?"
Cô lãng tránh câu hỏi của anh, hỏi: "Ai ngờ rằng cho đến hôm nay anh còn có thể lẽo đẽo theo em chứ?"
"Vì sao lại không?"
Lô Nhân chợt nhớ đến một câu nói trong phim điện ảnh, cố ý trả lời: "Không phải là anh thương hại em, cho dù đặc biệt thích, cũng chỉ đứng từ xa nhìn thôi sao?"
Lục Cường nghe thế liền nổi da gà, hôn mạnh lên mặt cô: "Con mẹ nó! Đặc biệt thích? Ai nói hả?"
Lô Nhân liếc mắt nở một nụ cười.
Anh điều chỉnh lại tư thế, nằm nửa người xuống giường. Trong phòng bệnh không bật đèn, chỉ có màn hình tivi không ngừng lóe lên, rèm cửa sổ mở một nửa, sắc trời vẫn chưa tối.
Lục Cường thấp giọng, nói: "Nửa tháng nay giống như một cơn ác mộng, nhìn em nửa chết nửa sống nằm ở chỗ kia, hận đến thấu xương không thể túm em dậy, nhiều lúc anh cũng muốn thử cảm giác này, cũng muốn san sẻ mùi vị này với em." Giọng anh mang theo phiền muộn, dừng vài giây, nói: "Em hôn mê lâu như vậy, anh hối hận quá. Kéo em vào đống bùn lầy này, có lẽ anh sai rồi."
Lô Nhân nhịn cười: "Anh có thể ly hôn mà."
Có người trở nên kích động.
Anh ngừng thở, tay không tự giác nắm chặt, cúi đầu nhìn thấy cô đang cười giảo hoạt.
"vẫn chưa khỏe lại mà đã biết mồm mép rồi hả?"
ANh hạ người xuống cắn vào môi cô. Khuỷu tay chống đỡ cẩn thận tránh đi miệng vết thương, không dám đụng mạnh vào thân thể cô. Cô chỉ cử động được tay, bàn tay nhẹ nhàng để trước ngực anh.
Vừa mới bắt đầu chỉ là chạm nhẹ, sau đó anh từng chút một mút cánh môi cô. Anh nâng đầu cô lên, ngón tay vuốt ve gương mặt và chóp mũi cô, nghiêm cẩn nhìn nhìn, lại cúi đầu. Lần này, lưỡi anh đưa vào bên trong dò xét, lướt qua răng cô, ngoài ý muốn chạm vào đầu lưỡi mềm mại. Trong đầu anh trống rỗng, cơ hồ là vô thức quấn chặt chiếc lưỡi kia.
Không biết qua bao lâu, anh lại bắt đầu thở gấp, cố gắng khắc chế bản thân, tách khỏi người cô.
Lô Nhân cũng cảm thấy mình thiếu dưỡng khí, đầu có chút choáng váng, cô nhắm mắt lại bình tĩnh một lát.
Mở mắt ra, anh đang nhìn cô mỉm cười.
Anh siết chặt tay cô, sau đó luồn xuống phía dưới, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì, bàn tay anh đã hơi thay đổi phương hướng, anh cầm tay cô ấn mạnh vào vật nam tính của mình.
...Vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ cường tráng.
Cô không nói gì. Mỗi lần tiếp xúc thân mật, tâm tư tự nhiên khác thường. Anh có thể đem một vài chuyện phức tạp biến thành dục vọng, sau đó đòi hỏi phóng thích. Còn cô, chỉ vì tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy anh, cảm tính nhiều hơn lý tính, mới có thể chủ động đáp ứng nhiệt tình của anh.
"Lục Cường, anh đúng là đồ không có nhân tính? Em bị bệnh nặng."
Lục Cường vốn tính trêu cô, chau mày nói: "Tay em vẫn còn hoạt động rất tốt."
"Anh..." Cô rút tay ra ngoài.
Lục Cường sợ đụng đến miệng vết thương của Lô Nhân, không dám nắm mạnh, nhìn hai má cô đỏ bừng vì tức giận. Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, anh kinh ngạc nhìn cô, cô nhận thấy được, cũng hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Hầu kết anh di chuyển, lại bắt được tay của người bên cạnh, nâng lên trên, khẽ vuốt ve gò má mình.
Anh nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nói: "Con mẹ nó, ấm thật." Lần đầu tiên anh cảm giác được, nhiệt độ trong phòng lạnh như băng lại trở nên ấm áp lạ thường.
Lúc hai người đang chìm vào giấc ngủ, điện thoại của Lục Cường bỗng rung lên.
Anh ngửa đầu nhìn màn hình, dừng một chút, nhìn về phía Lô Nhân: "Là Căn Tử."
Lô Nhân gật đầu.
Lục Cường xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: "Thế nào rồi?"
Bên kia nói chuyện rất lâu, Lục Cường chuyên tâm nghe, hai người nằm rất gần, Lô Nhân mơ hồ nghe được một ít nội dung, nhưng cô không hiểu rõ lắm.
Căn Tử tường thuật xong, Lục Cường lại nhìn sang Lô Nhân, nói: "Chuyện khác mày cứ quyết định, nhưng phải chắc chắn nơi đó an toàn, phải có sân và yên tĩnh. Nhớ điều tra hàng xóm xung quanh." Anh nghĩ nghĩ: "Còn nữa, đừng quên mời thêm hộ lý và người giúp việc, tốt nhất là người Trung Quốc."
Bên kia đồng ý.
Lục Cường tạm dừng một lát: "Khi nào trở về?"
"Tuần sau ạ."
"Cẩn thận một chút."
Căn Tử nói: "Đại ca yên tâm, em còn muốn sống lâu để hưởng thụ cùng với đại ca."
Lục Cường cười nhạt, không gác điện thoại, cách thật lâu: "Căn Tử, lúc này anh phải cảm ơn mày rồi."
... ...
Cuộc trò chuyện kết thúc, Lô Nhân nghi hoặc nhìn Lục Cường.
Lục Cường từ trên giường đứng lên, kéo ghế đến cạnh giường.
Lô Nhân chờ anh nói chuyện.
ANh nhìn di động một lát, ngẩng đầu: "Chắc là chúng ta phải dọn đến nơi khác khoảng hai năm."
"Dọn đi?" Cô không rõ: "Đi đâu?"
"Italy."
***
Một tuần sau Căn Tử trở về. Ngôi nhà bên kia hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu của Lục Cường, 30 vạn đô la, đời sống tương đối ổn định.
Sức khỏe của Lô Nhân ngày càng chuyển biến tốt đẹp, cô đã có thể ngồi trên giường, đi bộ vài phút cũng không thành vấn đề.
Lần đầu đi vào toilet cô bị người trong gương dọa đến hoảng sợ, lúc phẫu thuật tóc bị cạo sạch, băng gạc đầy người, cô gầy không ít, gò má lõm xuống, quả thực người không giống người quỷ không giống quỷ.
Lô Nhân vì thế mà khóc lóc ỉ ôi, Lục Cường ban đầu còn nhẫn nại dỗ cô, nói anh không sợ thì em sợ cái gì. Sau này cảm thấy lời khuyên không được hữu hiệu, bị náo càng phiền lòng, anh liền hét lớn hù dọa, nước mắt nước mũi Lô Nhân càng khốc liệt hơn, kết quả là phải chịu đựng dỗ dành cô tiếp.
Cuối cùng, coi như khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhìn cô khỏe hơn, rốt cuộc anh cũng yên tâm làm chuyện nên làm. Mấy ngày nay hễ Căn Tử vừa tới, anh lại đi ra ngoài, hơn nửa đêm mới trở về.
Không chỉ vậy, mỗi khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, anh chỉ thờ ơ xem như không có chuyện gì. Đôi mắt anh trở nên phức tạp, cô nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
Cô thở hỏi anh, anh cũng không nói, gặp Căn Tử, Lô Nhân dò hỏi, Căn Tử xem như không biết,
vài ngày sau đó, Lục Cường đã điều tra được hành tung của Trần Thắng.
Căn Tử xoa tay, chờ đến lúc đó sẽ gọi Khôn Đông và Đại Long cùng tham gia.
lục Cường cười cười, lại không tính toán kéo bọn họ vào.
Thoáng chốc đã qua nửa tháng, Lục Cường nhận được một cuộc gọi từ dãy số xa lạ.
bên kia ầm ĩ, không có người nói chuyện.
Lục Cường: "Alô."
Bên tai chỉ có tiếng ù ù, qua một lát, có người nói: "Ta đang ở nhà ga, tới gặp ta một chuyến."
Lục Cường không dám xác định: "Bà là ai?"
"Là mẹ."
Lục Cường trì trệ một lát, trong lòng chua xót, yết hầu nghẹn ngào.
1000km, bà từ thôn quê đến đây, từ ô tô đường dài chuyển sang xe lửa, không ngồi máy bay.
không gọi điện thoại, không truy vấn. Vẫn là đến đây.
Cô dùng ngón trỏ vẽ một đường xuống gò má anh. Vừa mới tỉnh dậy nên cả người vô cùng suy yếu, ý nghĩ mê man, chỉ có thể cử động được ngón tay.
Thậm chí cô còn không rõ vì sao mình lại nằm đây.
Ngón tay cô phủ trên gò má anh, muốn hỏi: "Sao gầy vậy?"
Giọng nói khó khăn thông qua máy thở oxy, hỏi xong một câu phải tốn rất nhiều khí lực, hô hấp có chút dồn dập.
Tay khẽ run, Lục Cường bỗng nhiên mở mắt, anh cứ nằm sấp như vậy nhìn cô.
Cô nỗ lực cười.
Anh bắt lấy bàn tay mềm mại ở trên mặt mình, một hồi lâu, bật người ngồi dậy.
Anh mở miệng, không biết nói gì, cứng ngắc hỏi: "Tỉnh, tỉnh rồi sao?"
Lô Nhân khép hờ mí mắt, đáp: "...Vâng."
Mặt anh bình tĩnh: "Lúc nào?"
"...Vừa mới."
Lục Cường đứng dậy, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, anh nhìn xung quanh, sau đó điều chỉnh lại những vật dụng trên người cô.
Lô Nhân lặng lẽ quan sát, nhìn anh một hồi mới hỏi: "Đây là bệnh viện?"
Tim Lục Cường đập mạnh: "Không nhớ gì sao?"
Lô Nhân cau mày: "Đầu em hơi choáng."
Bầu không khí nháy mắt ngưng trọng, Lục Cường cúi người, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lô Nhân: "Anh là ai?"
Cô buồn cười, nhẹ nhàng nói: "...Lục Cường."
Tâm trạng Lục Cường thả lỏng, hạ thấp đầu: "Chỉ thấy choáng váng thôi sao?"
Lô Nhân muốn khởi động đầu, còn chưa kịp động đã bị anh một phen đỡ lấy: "Trước tiên đừng lộn xộn, trên người em toàn là ống dẫn."
Chưa nói hai câu, bên ngoài đã có y tá chạy vào: "Sao rồi, sao rồi?" Vừa thấy hai người: "À, tỉnh rồi? Tôi đi kêu bác sĩ Trần."
Lại chạy đi.
Qua vài phút, bác sĩ Trần dẫn theo vài bác sĩ khác vội vàng đi tới. Y tá đẩy đẩy Lục Cường ra ngoài, mắt anh vẫn chăm chú nhìn về phía cô.
y tá nói: "Người nhà ra ngoài đợi một chút."
"Tôi đứng đây được không?"
Cô ta lắc đầu: "Anh sẽ làm ảnh hưởng đến bác sĩ trị liệu."
"Tôi sẽ không nói chuyện."
"Không được." Y tá cự tuyệt, đuổi anh ra ngoài.
Lục CƯờng bị đẩy về sau vài bước, cách đám người, hai cặp mắt giao nhau. CÔ còn sống, cô vẫn đang mở to mắt mỉm cười nhìn anh.
Y tá đóng cửa phòng lại, Lục Cường nhìn xuyên thấu qua sửa sổ nhỏ nhìn người trên giường. Anh nuốt nước bọt, hai tay chống vách tường, lúc này mới cảm giác lòng bàn chân đã bị chuột rút.
Lục Cường lật người, thân thể từng tấc trượt xuống, sau lưng anh là vách tường. Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, một lát sau mới từ từ lấy hộp thuốc lá ở trong túi ra.
Trên hành lang có bảng hiệu cấm hút thuốc, Lục Cường cũng không quan tâm, rút một điếu thuốc, mở bật lửa, môi anh run lên, điếu thuốc rơi xuống đất. Anh nhìn chăm chú một lúc mới nhặt nó lên, thổi thổi,một lần nữa bỏ vào trong miệng.
Khói bay lượn lờ ở trong không trung gấp khúc phiêu đãng, anh đứng dựa vách tường, rốt cục cũng cảm giác được vài phần chân thật.
Bác sĩ mở cửa đi ra, chủ động nói chuyện với Lục Cường: "Cơ bản thì bệnh nhân đã tỉnh lại, chúc mừng cậu."
"Bác sĩ Trần, cảm ơn ông."
Đối phương khoát tay: "Cô ấy được như vậy là do cậu hằng đêm chăm sóc, tôi mới kiểm tra lại phần vết thương, sẽ sớm hồi phục thôi." Ông chỉ chỉ: "Vào trong đi."
Nói xong liền rời đi, Lục Cường vội nói: "Vừa rồi cô ấy không biết tại sao mình ở đây."
Bác sĩ Trần chợt dừng lại, nghiêng người nói: "Tình trạng này xem như đã ổn định, cô ấy mới vừa tỉnh lại, tạm thời sẽ chưa kịp nhớ những chuyện xảy ra. Vài ngày kế tiếp có thể sẽ cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, đừng lo lắng, thả lỏng tâm tình đi..." Lại cười cười: "Cho cô ấy một chút thời gian."
Lục Cường trở về phòng bệnh, Lô Nhân lại mê man.
Y tá dọn dẹp vật dụng, tâm trạng Lục Cường trầm xuống: "Có chuyện gì?"
Cô ta lướt mắt nhìn anh, giải thích: "Cơ thể bệnh nhân suy yếu, bác sĩ Trần xem xong liền ngủ."
"Khi nào thì tỉnh?"
Y tá nở nụ cười, không khỏi liếc mắt nhìn anh. Khuôn ặt tuấn tú, dáng người khôi ngô, mày cau chặt, biểu cảm nghiêm cẩn. Nửa tháng trước bệnh nhân vừa được đưa tới, cơ hồ là mỗi ngày đều ở đây chăm sóc, buổi tối chỉ ru rú trên chiếc ghế dài trong hành lang, một tấc cũng không rời.
Cô ta từng thuyết phục vài lần, người này lại cho rằng cô ta muốn nhận thù lao, ngoài việc kinh ngạc, đúng là tình cảm của bọn họ không ai có thể chia cắt.
Y tá an ủi: "Anh đừng lo lắng, ngủ một giấc thì cô ấy sẽ tự nhiên tỉnh lại."
Lục Cường thật sự sợ hãi, anh thở rất chậm.
Thời gian gần đây Lô Nhân tỉnh dậy rất ngắn, cô nói không được mấy câu đã mệt mỏi ngủ rồi. Lúc cô tỉnh táo lại là vào ba ngày sau, những thiết bị hỗ trợ trên người cô đều được gỡ xuống, hiện tại cô có thể tự hít thở mà không cần thở bằng máy, làn da cũng hồng hào hơn trước.
Chạng vạng, Lục Cường nằm nghiêng ở trên ghế sofa xem tivi, một tay gác gáy, một tay cầm điều khiển từ xa.
Anh điều chỉnh kênh liên tục, sau đó đem điều khiển từ xa đặt lên bụng. Phía giường bệnh có tiếng thở mạnh. Anh nghiêng đầu nhìn qua, Lô Nhân đã tỉnh, hai mắt mơ màng nhìn trần nhà, cắn môi dưới, nước mắt chảy ra.
Lục Cường trở nên kinh hãi, bước vài bước đến cạnh giường, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Nhân Nhân, gặp ác mộng sao?"
Khẽ lau nước mắt, Lô Nhân di chuyển tầm nhìn, nói: "...Không có."
"Vậy đầu em đau chỗ nào? Để anh gọi bác sĩ."
Cô nắm chặt tay anh, khóc không thành tiếng: "Lục Cường, đừng đi, em sợ lắm."
Rốt cuộc cô đã nhớ lại mọi chuyện. Một cuộc chạm trán long trời lở đất, lục phủ ngũ tạng của cô gần như tan vỡ. Mọi việc diễn ra trong tích tắc, sự hoảng sợ chôn vùi hết tất cả, trong nháy mắt đó, cô gần như nghĩ rằng mình đã chết.
Có thể chết đi sống lại thế này, chỉ cần hồi tưởng lại cảnh tượng kia, cô không khỏi run rẩy.
Lục Cường ngồi xuống cạnh giường, vòng tay ôm cô, nói: "Đừng sợ, có anh ở đây." Sau đó anh hôn xuống đôi mắt ẩm lệ, miệng anh cơ hồ dán lên môi cô.
Lô Nhân khịt mũi: "Rõ ràng đèn vẫn đỏ, chiếc xe tải kia là cố ý vượt qua."
Lục Cường nhẹ nhàng an ủi: "Anh biết." Dừng một chút, giương mắt nhìn cô: "CHủ xe biết là đèn đỏ."
"Sao cơ?"
Lục Cường thả lỏng cánh tay, vuốt má Lô Nhân, nói: "Anh xin lỗi..." Dừng một chút, nuốt nước bọt: "Đám người đó là nhắm đến anh... Nhân Nhân, anh xin lỗi, lần này không ngờ liên lụy đến em."
Lô nhân chớp mắt, bàn tay không tự giác nắm chặt cánh tay Lục Cường: "Bọn họ..." Cô nén nước mắt: "Muốn tìm anh gây sự sao?"
"Ừ, chuyện của Ngô Quỳnh và Khưu Chấn."
Cô ngẩn người, dường như hiểu ra rồi.
hai người lặng im một lát, cách vài giây, cơ hồ trăm miệng một lời.
"Làm sao bây giờ?"
Dừng một chút, Lục Cường cúi đầu cười gượng: "Bọn họ biết anh rất giận, tạm thời không dám gây sự nữa đâu." Anh đưa mu bàn tay cọ vào mặt cô, lại hỏi lần nữa: "Hối hận không?"
"Hối hận cái gì?"
Lục Cường nói: "Quen biết anh."
Cô hơi mím môi, mắt sáng rực, thẳng thắn: "Rõ ràng là ngay từ đầu không phải do em tự nguyện, anh giống như kẹo cao su bám riết không tha, lúc đó em quả thật rất sợ anh."
Mặt Lục Cường hắc ám, nghiến chặt răng, hỏi: "Chỉ sự thôi sao?"
Lô Nhân hạ mí mắt, mím môi không đáp, anh đột nhiên cắn vào đầu ngón tay cô, cố ý hét lớn: "Vì sao không nói, chỉ đơn giản là sợ?"
Cô lãng tránh câu hỏi của anh, hỏi: "Ai ngờ rằng cho đến hôm nay anh còn có thể lẽo đẽo theo em chứ?"
"Vì sao lại không?"
Lô Nhân chợt nhớ đến một câu nói trong phim điện ảnh, cố ý trả lời: "Không phải là anh thương hại em, cho dù đặc biệt thích, cũng chỉ đứng từ xa nhìn thôi sao?"
Lục Cường nghe thế liền nổi da gà, hôn mạnh lên mặt cô: "Con mẹ nó! Đặc biệt thích? Ai nói hả?"
Lô Nhân liếc mắt nở một nụ cười.
Anh điều chỉnh lại tư thế, nằm nửa người xuống giường. Trong phòng bệnh không bật đèn, chỉ có màn hình tivi không ngừng lóe lên, rèm cửa sổ mở một nửa, sắc trời vẫn chưa tối.
Lục Cường thấp giọng, nói: "Nửa tháng nay giống như một cơn ác mộng, nhìn em nửa chết nửa sống nằm ở chỗ kia, hận đến thấu xương không thể túm em dậy, nhiều lúc anh cũng muốn thử cảm giác này, cũng muốn san sẻ mùi vị này với em." Giọng anh mang theo phiền muộn, dừng vài giây, nói: "Em hôn mê lâu như vậy, anh hối hận quá. Kéo em vào đống bùn lầy này, có lẽ anh sai rồi."
Lô Nhân nhịn cười: "Anh có thể ly hôn mà."
Có người trở nên kích động.
Anh ngừng thở, tay không tự giác nắm chặt, cúi đầu nhìn thấy cô đang cười giảo hoạt.
"vẫn chưa khỏe lại mà đã biết mồm mép rồi hả?"
ANh hạ người xuống cắn vào môi cô. Khuỷu tay chống đỡ cẩn thận tránh đi miệng vết thương, không dám đụng mạnh vào thân thể cô. Cô chỉ cử động được tay, bàn tay nhẹ nhàng để trước ngực anh.
Vừa mới bắt đầu chỉ là chạm nhẹ, sau đó anh từng chút một mút cánh môi cô. Anh nâng đầu cô lên, ngón tay vuốt ve gương mặt và chóp mũi cô, nghiêm cẩn nhìn nhìn, lại cúi đầu. Lần này, lưỡi anh đưa vào bên trong dò xét, lướt qua răng cô, ngoài ý muốn chạm vào đầu lưỡi mềm mại. Trong đầu anh trống rỗng, cơ hồ là vô thức quấn chặt chiếc lưỡi kia.
Không biết qua bao lâu, anh lại bắt đầu thở gấp, cố gắng khắc chế bản thân, tách khỏi người cô.
Lô Nhân cũng cảm thấy mình thiếu dưỡng khí, đầu có chút choáng váng, cô nhắm mắt lại bình tĩnh một lát.
Mở mắt ra, anh đang nhìn cô mỉm cười.
Anh siết chặt tay cô, sau đó luồn xuống phía dưới, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì, bàn tay anh đã hơi thay đổi phương hướng, anh cầm tay cô ấn mạnh vào vật nam tính của mình.
...Vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ cường tráng.
Cô không nói gì. Mỗi lần tiếp xúc thân mật, tâm tư tự nhiên khác thường. Anh có thể đem một vài chuyện phức tạp biến thành dục vọng, sau đó đòi hỏi phóng thích. Còn cô, chỉ vì tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy anh, cảm tính nhiều hơn lý tính, mới có thể chủ động đáp ứng nhiệt tình của anh.
"Lục Cường, anh đúng là đồ không có nhân tính? Em bị bệnh nặng."
Lục Cường vốn tính trêu cô, chau mày nói: "Tay em vẫn còn hoạt động rất tốt."
"Anh..." Cô rút tay ra ngoài.
Lục Cường sợ đụng đến miệng vết thương của Lô Nhân, không dám nắm mạnh, nhìn hai má cô đỏ bừng vì tức giận. Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, anh kinh ngạc nhìn cô, cô nhận thấy được, cũng hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Hầu kết anh di chuyển, lại bắt được tay của người bên cạnh, nâng lên trên, khẽ vuốt ve gò má mình.
Anh nhắm mắt lại, thật lâu sau mới nói: "Con mẹ nó, ấm thật." Lần đầu tiên anh cảm giác được, nhiệt độ trong phòng lạnh như băng lại trở nên ấm áp lạ thường.
Lúc hai người đang chìm vào giấc ngủ, điện thoại của Lục Cường bỗng rung lên.
Anh ngửa đầu nhìn màn hình, dừng một chút, nhìn về phía Lô Nhân: "Là Căn Tử."
Lô Nhân gật đầu.
Lục Cường xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: "Thế nào rồi?"
Bên kia nói chuyện rất lâu, Lục Cường chuyên tâm nghe, hai người nằm rất gần, Lô Nhân mơ hồ nghe được một ít nội dung, nhưng cô không hiểu rõ lắm.
Căn Tử tường thuật xong, Lục Cường lại nhìn sang Lô Nhân, nói: "Chuyện khác mày cứ quyết định, nhưng phải chắc chắn nơi đó an toàn, phải có sân và yên tĩnh. Nhớ điều tra hàng xóm xung quanh." Anh nghĩ nghĩ: "Còn nữa, đừng quên mời thêm hộ lý và người giúp việc, tốt nhất là người Trung Quốc."
Bên kia đồng ý.
Lục Cường tạm dừng một lát: "Khi nào trở về?"
"Tuần sau ạ."
"Cẩn thận một chút."
Căn Tử nói: "Đại ca yên tâm, em còn muốn sống lâu để hưởng thụ cùng với đại ca."
Lục Cường cười nhạt, không gác điện thoại, cách thật lâu: "Căn Tử, lúc này anh phải cảm ơn mày rồi."
... ...
Cuộc trò chuyện kết thúc, Lô Nhân nghi hoặc nhìn Lục Cường.
Lục Cường từ trên giường đứng lên, kéo ghế đến cạnh giường.
Lô Nhân chờ anh nói chuyện.
ANh nhìn di động một lát, ngẩng đầu: "Chắc là chúng ta phải dọn đến nơi khác khoảng hai năm."
"Dọn đi?" Cô không rõ: "Đi đâu?"
"Italy."
***
Một tuần sau Căn Tử trở về. Ngôi nhà bên kia hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu của Lục Cường, 30 vạn đô la, đời sống tương đối ổn định.
Sức khỏe của Lô Nhân ngày càng chuyển biến tốt đẹp, cô đã có thể ngồi trên giường, đi bộ vài phút cũng không thành vấn đề.
Lần đầu đi vào toilet cô bị người trong gương dọa đến hoảng sợ, lúc phẫu thuật tóc bị cạo sạch, băng gạc đầy người, cô gầy không ít, gò má lõm xuống, quả thực người không giống người quỷ không giống quỷ.
Lô Nhân vì thế mà khóc lóc ỉ ôi, Lục Cường ban đầu còn nhẫn nại dỗ cô, nói anh không sợ thì em sợ cái gì. Sau này cảm thấy lời khuyên không được hữu hiệu, bị náo càng phiền lòng, anh liền hét lớn hù dọa, nước mắt nước mũi Lô Nhân càng khốc liệt hơn, kết quả là phải chịu đựng dỗ dành cô tiếp.
Cuối cùng, coi như khôi phục lại như lúc ban đầu.
Nhìn cô khỏe hơn, rốt cuộc anh cũng yên tâm làm chuyện nên làm. Mấy ngày nay hễ Căn Tử vừa tới, anh lại đi ra ngoài, hơn nửa đêm mới trở về.
Không chỉ vậy, mỗi khi ánh mắt bọn họ chạm nhau, anh chỉ thờ ơ xem như không có chuyện gì. Đôi mắt anh trở nên phức tạp, cô nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
Cô thở hỏi anh, anh cũng không nói, gặp Căn Tử, Lô Nhân dò hỏi, Căn Tử xem như không biết,
vài ngày sau đó, Lục Cường đã điều tra được hành tung của Trần Thắng.
Căn Tử xoa tay, chờ đến lúc đó sẽ gọi Khôn Đông và Đại Long cùng tham gia.
lục Cường cười cười, lại không tính toán kéo bọn họ vào.
Thoáng chốc đã qua nửa tháng, Lục Cường nhận được một cuộc gọi từ dãy số xa lạ.
bên kia ầm ĩ, không có người nói chuyện.
Lục Cường: "Alô."
Bên tai chỉ có tiếng ù ù, qua một lát, có người nói: "Ta đang ở nhà ga, tới gặp ta một chuyến."
Lục Cường không dám xác định: "Bà là ai?"
"Là mẹ."
Lục Cường trì trệ một lát, trong lòng chua xót, yết hầu nghẹn ngào.
1000km, bà từ thôn quê đến đây, từ ô tô đường dài chuyển sang xe lửa, không ngồi máy bay.
không gọi điện thoại, không truy vấn. Vẫn là đến đây.
/67
|