1/2 Hoàng Tử

Chương 27: ĐOÀN HÁT RONG

/42


“Muốn tôi đi làm ca sĩ, tổ chức concert?” Đầu tôi hơi choáng váng. Mọi người đang nghĩ gì vậy? Không phải tôi là thành chủ sao? Sao lại biến thành ca sĩ rồi?

“Đúng vậy, cậu tự nhìn chính mình đi.” Tiểu Long Nữ kiên quyết giơ gương cho tôi xem. “Cậu nhìn khuôn mặt siêu đẹp trai, dáng người cao gầy cân đối, tư thái cao quý lạnh lùng của cậu đi (Miễn là cậu không mở miệng). Thêm vào giọng hát đầy nội lực của cậu, cậu không đi bán th. . . . . . bán đĩa nhạc, không phải quá phí của trời sao?”

Tôi nhìn Tiểu Long Nữ, nghi ngờ không biết có phải cô ấy nói âm mở đầu của chữ “Thân” hay không? “Đây là game online, có ai làm ca sĩ trong game đâu cơ chứ, còn tổ chức concert nữa?”

“Còn phải chụp photobook.” Tiểu Long Nữ bổ sung. Thấy mặt tôi trắng bệch, cô ấy nói tiếp. “Yên tâm, sẽ không để cậu lộ toàn bộ ba điểm đâu, cùng lắm chỉ lộ một chút xíu xíu. . . . . . .”

“Một chút xíu xíu?” Tôi ngờ vực. “Thật sự chỉ một chút xíu xíu?”

“Đúng vậy, một chút xíu xíu!” Tiểu Long Nữ cười chân thành. Mặc dù sau này tôi mới biết được cái gọi là “Một chút xíu xíu” của Tiểu Long Nữ có hai chữ xíu, cho nên lộ hai điểm gọi là lộ chút xíu xíu*. . . . . . Tiểu Long Nữ, rốt cuộc ai dạy bà môn ngữ văn vậy?

* Ở Trung Quốc, lộ ba điểm (点) tức là lộ ba chỗ quan trọng không tiện nói >”<, cho là nude đi, còn lộ hai điểm là bán nude. 一点点 là một chút xíu, có hai chữ điểm. Tiểu Long Nữ chơi chữ

“Khoang đã, chuyện này không quan trọng, quan trọng là trong game thì làm ca sĩ kiểu gì? Tôi có phải thi nhân lãng du đâu.” Tôi kháng nghị dứt khoát.

Tiểu Long Nữ đột nhiên nhướng mày nói. “Cậu bắt đầu để ý trong game có thể làm gì và không thể làm gì từ lúc nào vậy? Chỉ cần muốn liền làm, đây không phải là phong cách của cậu sao? Quan trọng là, rốt cuộc cậu có muốn hay không mà thôi.”

Tôi sửng sốt, hình như. . . lúc trước tôi là kẻ muốn là làm thì phải? Ca sĩ, tôi nghiêng đầu nghĩ, nghe cũng thú vị. Cuối cùng tôi cười ha ha. “Vậy làm đi, làm ca sĩ cũng có vẻ hay ho.”

“Vậy tốt quá rồi. Để tôi nghĩ xem, đầu tiên phải tới ba thành Nhật Nguyệt Tinh làm nghệ sĩ đường phố, tạo dựng tiếng tăm và thanh thế. . . . . .” Tiểu Long Nữ đang nói thì nhìn thấy nụ cười xán lạn của chị Vũ Liên, vội vã bổ sung một câu. “Thuận tiện kiếm tiền.”

Thấy nụ cười của chị dâu dịu xuống, Tiểu Long Nữ hít mội hơi rồi nói tiếp. “Cuối cùng, đến khi thanh thế đã vang dội, trở lại Vô Ngân Thành tổ chức concert, một mặt có thể kiếm tiền, mặt khác có thể lôi kéo mọi người tới Vô Ngân Thành, một mũi tên trúng hai đích.”

Tôi nghĩ rồi đưa ra câu hỏi. “Vậy tôi mang theo Gui để đệm nhạc không?”

Nghe vậy, mắt của Gui lập tức phát sáng. “Tôi có thể đi cùng Hoàng Tử điện hạ sao?”

“Không chỉ Gui, tôi nghĩ còn phải tìm mấy người nữa, tạo một ban nhạc, dù sao Cuộc Sống Thứ Hai cũng không có thiết bị âm thanh.” Tiểu Long Nữ hơi do dự. “Không biết thợ thủ công trong Cuộc Sống Thứ Hai có thể làm được mấy thứ như trống không nhỉ?”

“Trống thì tôi không biết, nhưng đàn ghi-ta thì có thể.” Tình Thiên đột nhiên thốt ra một câu, còn cho tay vào trong túi rút ra một chiếc đàn ghi-ta. “Tôi có một chiếc.”

“Bạn biết chơi đàn ghi-ta à?” Mắt Tiểu Long Nữ lóe sáng.

Tình Thiên ngẩng cao đầu. “Đương nhiên, tôi học mười năm rồi đó, đàn cũng được.”

“Tốt quá rồi, ban nhạc lại có thêm một người rồi.” Tiểu Long Nữ vui mừng đặt bút viết.

Tôi vừa ăn cơm trộn ruốc thịt chan canh trứng, vừa tự hỏi không biết có ai đệm nhạc bằng cổ cầm và đàn ghi-ta không? Mặc kệ, dù sao tôi cũng chỉ phụ trách phần hát, những việc khác giao hết cho Tiểu Long Nữ! Ừm. . . . . . Cháo trắng trứng ruốc ăn cũng được.

“Tôi cũng phải đi.” Tà Linh lạnh lùng nói, hai mắt trừng Gui. “Tôi không thể để Gui ở một mình với Hoàng Tử.”

“Cậu. . .” Gui tức giận siết chặt tay.

“Cậu biết chơi nhạc cụ gì?” Tiểu Long Nữ vô cùng hào hứng hỏi. Vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn của cô ấy hiển hiện rõ ràng.

“Tiêu.” Tà Linh trả lời ngắn gọn.

Oh. . . Tốt quá rồi, cổ cầm hòa với ghi-ta thêm cả tiêu nữa? Có thể sánh với cái đống thập cẩm trong cái bát tôi đang cầm trên tay rồi.

“Còn tôi nữa.” Thấy nhóm bốn người si mê Hoàng Tử đã vào ba người, Phượng Hoàng cũng vội vã nói.

“Bạn biết chơi gì?”

“Em biết đánh trống, hơn nữa cũng được mười năm rồi.” Phượng Hoàng nói rất tự tin, khiến Tình Thiên lão đại ở bên không vui. “Em sẽ tìm thợ thủ công giúp em làm trống ngay, nhất định có thể làm được.”

“Rồi, Gui biết gảy cổ cầm, Tà Linh biết thổi tiêu, Tình Thiên biết chơi ghi-ta, Phượng Hoàng biết đánh trống.” Tiểu Long Nữ viết xong, nhíu mày nói. “Vậy chia làm hai tổ đi. Nam phụ trách nhạc trữ tình, nữ phụ trách nhạc rock.”

Tôi thở dài, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. “Thời đại thật sự đã đổi thay, nam đi theo con đường thanh nhã, nữ lại yêu nhạc rock, xem ra tôi đã già rồi.”

Tiểu Long Nữ đập đầu tôi một phát, sau đó PM tôi. “Cho nên cái đồ chẳng ra nam cũng chẳng ra nữ nhà cậu phải hát cả hai loại nhạc.”

Đau quá! Tôi nén nước mắt, bĩu môi không cam tâm mà nói. “Hát thì hát thôi! Còn đánh vào đầu tôi nữa sẽ bị ngu đi đấy.”

“He he he, thành viên nhóm nhạc Vô Ngân quyết định như vậy nhé. Bây giờ Gui lập tức đi viết nhạc, phổ lời, Tà Linh đi biên đạo bước nhảy, Hoàng Tử ghi nhớ ca từ, Tình Thiên, Phượng Hoàng chúng ta đi chuẩn bị trang phục biểu diễn.” Tiểu Long Nữ hai mắt lóe sáng kéo Tình Thiên và Phượng Hoàng, biến mất không để lại dấu vết trong nháy mắt. . . . . .

“Gui. . . Anh biết soạn nhạc à?” Sao tôi lại không biết Gui còn biết soạn nhạc nhỉ?

Gui buồn bã. “Tôi? Chưa bao giờ soạn nhạc cả.”

Tôi và Gui im lặng hồi lâu. Tôi ôm hy vọng một trên một vạn quay đầu hỏi Tà Linh. “Anh biết nhảy à?”

“Biết.” Tà Linh trả lời. Cuối cùng tôi cũng thấy một tia hy vọng lóe lên. “Đã từng múa dân gian.”

Lúc này tâm trạng của tôi lạnh như cá đông trong tủ lạnh cứng đến mức có thể cầm đi giết người.

Tiểu Long Nữ đột nhiên thò đầu trở lại. “Làm không tốt thì đá luôn ra khỏi ban nhạc Vô Ngân, ngoài Hoàng Tử ra. Nếu Hoàng Tử làm không tốt, ba bữa chỉ có thể ăn cơm trắng.” Nói xong, rụt đầu về.

Tôi nổi hai sợi gân xanh. Nếu lúc nãy tâm trạng của tôi là cá đông lạnh, thì bây giờ là núi lửa hừng hực. Tiểu Long Nữ đáng chết, lúc nào cũng lấy thức ăn ra uy hiếp tôi, đừng để tôi tóm được nhược điểm của bà, bằng không tôi nhất định sẽ @#^&%!* (Thủ đoạn này quá bạo lực, để tránh cho tác giả bị Văn phòng Thông tin Chính phủ bắt giữ mà không thể viết văn, nên đã lược bớt!)

Mấy ngày sau chỉ thấy một giảng viên lịch sử văn học chăm chú nhìn sách giáo khoa nhạc tiểu học trong giờ dạy lịch sử văn học. Càng khủng chính là còn có thể dạy văn rõ ràng mạch lạc. . . . . . Ê! Thiên tài cũng đừng đến mức như vậy chứ. Ngoài ra, trong lúc làm thí nghiệm, có nghiên cứu sinh đẹp trai lạnh lùng nào đó đột nhiên nhảy hip-hop, waltz, thậm chí còn cả ca tử hí (*), bị người ta nghi ngờ rằng làm thí nghiệm dẫn đến hội chứng tiểu não không phối hợp, đang đi vào quá trình điều tra.

* Một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến

Còn về phần tôi, bởi vì chưa có bài hát, cho nên bị bắt đi luyện thanh, “Đô rê mi pha son la si. . .” không ngừng. Còn luôn bị ba người Tiểu Long Nữ, Tình Thiên và Phượng Hoàng tóm đi đo đạc, không thì chốc chốc thay một bộ áo, lát lát lại mặc một chiếc quần. Vỗn là con gái, tôi rất thích chọn quần áo, nhưng sau mỗi lần thay đồ đều phải đối mặt với ánh mắt dâm dê của ba đứa con gái nên tôi không thể đỡ nổi nữa. Hơn nữa lúc tôi phát hiện vải quần áo càng lúc càng ít. . . . . . liền chạy trối chết.

Nhưng lúc tôi tháo chạy, và kế hoạch ép Tà Linh mặc đồ của họ cũng thất bại, liền tóm Gui nhu nhược đi mặc quần bơi. . . . . . Cái gì? Sao mà tôi biết được? Nói thừa, cảnh ngon mắt như vậy tôi lại để lỡ sao?

Tóm lại, ban nhạc Vô Ngân dần dần đi vào quỹ đạo. Mà bài hát, điệu nhảy và trang phục biểu diễn đầu tiên cũng xuất hiện .

Lần đầu tiên hát thử, mở màn ngay tại quảng trường Vô Ngân Thành.

Tôi mặc bộ đồ đỏ đen, quần áo bó sát để lộ nửa vai và cánh tay cùng với bốt cao, thoạt nhìn gợi cảm mà lạnh lùng xa lạ. Phía sau là hai mỹ nữ gợi cảm mặc váy mini và quần short cùng tông màu với tôi. Tình Thiên đi bốt thấp cổ hoạt bát và xinh xắn như ngọn lửa. Còn Phượng Hoàng đi giày cao gót xinh đẹp và tao nhã như băng. Hai người theo sau tôi bước lên sân khấu.

Nhìn ánh mắt khát khao chờ mong của khán giả, lòng tôi tuôn trào ý nghĩ muốn hát thật lớn, hát thật đặc biệt để thỏa mãn chính mình và họ. Tôi nhắm mắt, nghĩ về bài hát đầu tiên mà Gui viết, đắm chìm trong ca từ của bài hát kia mà tâm trạng trào dâng gợn chút lo lắng, giống như thiêu thân lao vào lửa:

Em cười, em khóc, mọi cử chỉ của em đều là Kinh Thánh quý giá mà anh ghi tạc.

Niềm vui của anh, nỗi buồn của anh, cuộc sống của anh, vì em mà vứt bỏ tự do, muốn theo sát bên em.

Em là lửa, em là gió, em là tơ lưới của ác ma, là cám dỗ của thiên sứ.



Nhạc và lời: A Tín (Mayday)

Tôi hát, cùng với tiếng trống mạnh mẽ của Phượng Hoàng và tiếng ghi-ta hoang dã của Tình Thiên, nhảy điệu nhảy yêu diễm cuồng dã mà Tà Linh hết lòng biên đạo, bản thân phảng phất như thiêu thân lao vào lửa, hát khúc ca cuối đời, hiến dâng tình yêu không tiếc mình lao vào lửa.

Tôi hát xong, khán giả đều say mê, xem ra tôi hát cũng hay đấy chứ! Tôi vui vẻ nghĩ. . . . . .

“Bài này không hát hay bằng Giấc mộng muốn bay!” Tiểu Long Nữ nhíu mày.

Câu nói này như chiếc búa sắt lớn đập vào đầu tôi, tôi rưng rưng nước mắt nhìn Tiểu Long Nữ, than vãn. “Sao lại thế? Bài này tôi tập lâu lắm đó!”

“Có thể là vì thiếu cảm xúc.” Tiểu Long Nữ nhìn Gui. “Rõ ràng là Hoàng Tử chưa từng nếm vị tình yêu, nhất là đau khổ của tình yêu đơn phương.”

Tiểu Long Nữ càng nói, sắc mặt Gui càng ảm đảm, cuối cùng anh ta hé miệng, hát bài hát đó.



Cùng một bài mà ý cảnh lại khác hẳn như vậy, tôi đã hiểu cảm xúc thiếu sót mà Tiểu Long Nữ nói. Không ngờ giọng hát của Gui lại có thể phức tạp như thế, bi thương nhưng không hề chùn bước, thống khổ nhưng lại ngọt ngào. Đặc biệt mắt anh ta cứ nhìn tôi chăm chú, tôi gần như, gần như không dám nhìn thẳng vào anh ta. Tôi sợ không cẩn thận. . . . . . chọc giận Tà Linh ở bên cạnh với ánh mắt đã rớt xuống dưới nhiệt độ đông lạnh, chỉ cần Gui cử động thêm một bước, sẽ bắt đầu làm bánh bao nhân thịt người.

Hơn nữa, ở phía sau tôi còn có hai cô gái cũng rất muốn làm bánh bao nhân thịt người. . . . . . Đùa gì vậy? Chỉ có tôi mới có thể đánh đập làm nhục Gui, những người khác đừng hòng!

Nghĩ tới đây, hình như lâu lắm rồi tôi không đập Gui thì phải? Tôi nở nụ cười dịu dàng, nói bằng giọng điệu dịu dàng nhất. “Gui, anh lại dạy tôi hát thế nào đi.”

“Được, Hoàng Tử điện hạ.” Gui cảm động chạy tới chỗ tôi. Tôi cũng vô cùng vui vẻ nhìn anh ta chạy tới trước mặt tôi, sau đó tôi vác anh ta bằng một tay, quẳng lại một câu: “Tôi đi luyện hát.” Rồi lôi Gui vào một căn phòng nào đó. . . . . . He he he!

“Tóm lại, nên luyện hát thêm. Chậm nhất là sau một tuần sẽ đá mọi người đến ba thành Nhật Nguyệt Tinh đi hát rong, đừng làm mất mặt Vô Ngân Thành.” Tiểu Long Nữ cảnh cáo.

“Rõ!” Mọi người trả lời đồng thanh.

*********

Một ngày nào đó sau khi luyện hát xong, đột nhiên tôi cảm thấy hình như mình đã ngó lơ bốn người nào đó. Không biết bây giờ họ thế nào? Lương tâm hơi bất an, tôi PM họ.

“Tinh, Vân? Hai đứa ở đâu?” Tôi nói với giọng lo lắng.

Vân lập tức hưng phấn nói. “Đang chọn nhà.”

“Chọn nhà?” Tôi ngẩn người.

“Đúng vậy, là người của Vô Ngân Thành, Gui nói bọn em mua nhà ở đây có thể được giảm giá một nửa!” Vân vui vẻ nói.

“Bán vé tàu không dùng tới, thêm chút tiền tiết kiệm, bọn em có thể mua được căn nhà nhỏ không tồi!” Tinh cũng không kìm được mà nói với giọng tưng bừng. “Thế nên phải chọn nhà ngay, không thì tới lúc Vô Ngân Thành chính thức mở cửa, sẽ có rất nhiều người tranh giành.”

“Oh, oh, oh, vậy anh có phải chọn nhà ngay không?” Tôi lo lắng hỏi. Nhưng tiền trên người đã bị chị Vũ Liên bóc lột hết sạch rồi. Hức ~ Không mua được nhà, lẽ nào thân là thành chủ mà tôi lại phải lưu lạc góc đường sao?

Vân trả lời với giọng điệu cổ quái. “Đại ca, chắc anh phải ở trong cung điện chứ? Mua nhà làm gì?”

Tinh dở khóc dởi cười nói. “Đại ca, những thành viên chủ chốt của Vô Ngân Thành như Đội Phi Thường, Đội Hắc Ám Tà Hoàng, Tiểu đội Hoa Hồng và Nam Cung Tội đều ở trong cung điện, anh là Thành chủ đó, không thể nào bắt anh phải bỏ tiền túi ở ngoài chứ?”

“Oh, thì ra là như vậy.” Tôi bừng tỉnh ngộ, nói tiếp. “Vậy hai đứa chọn xong, nhớ báo để anh tới chơi nhé.”

“Đương nhiên rồi.” Vân trả lời.

Tôi đột nhiên nhớ ra. “Đúng rồi, hai đứa có biết Sunshine và Kenshin ở đâu không?”

“Hình như thường ngồi trong tửu lâu Vô Ngân.” Tinh ngẫm nghĩ. “Không thì đi dạo khắp Vô Ngân Thành.”

“Vậy anh đi tìm họ đây.” Tôi bắt đầu đau đầu. Tinh và Vân đi chọn nhà, vậy còn Kenshin và Sunshine? Họ phải ở đâu đây? Tôi cũng không dư dả để giúp họ mua nhà. . . . . . Tôi gãi mặt, cùng lắm thì ở chung phòng với tôi! Dù sao chắc tôi cũng không hay dùng tới phòng.

Tôi vội vã chạy tới tửu lâu Vô Ngân, không tốn sức mà tìm ra hai người đang thưởng trà. Tôi ngồi xuống, cướp trà trên tay Kenshin uống một hơi, sau đó thong thả lên tiếng. “Mấy ngày nay hai cậu sống thế nào?”

Kenshin trừng mắt nhìn trà trong tay tôi, không nói nửa câu lấy chén trà khác, tự rót cho mình, còn Sunshine cười trả lời tôi. “Sống rất tốt. Ngao du khắp nơi trong thành, quan sát mọi người, còn ở đây uống trà nữa.”

“Có vẻ chán quá!” Tôi thấy hơi tội lỗi, mang người ta tới rồi không ngó ngàng tới họ. “Hay là các cậu theo tôi đi lưu diễn đi? Như vậy các cậu cũng có thể thấy những thành khác.”

“Lưu diễn?” Sunshine khó hiểu.

Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu. “Nói lưu diễn cho hay thôi, thật ra là tới ba thành làm nghệ sĩ đường phố.”

“Nghệ sĩ đường phố?” Sunshine lại tỏ vẻ khó hiểu.

“Là hát trên đường đó.” Tôi lại giải thích.

“Tại sao lại phải hát trên đường?” Sunshine mỉm cười ưu nhã hỏi tôi.

“Để kiếm tiền. . . . . .” Hơ, sao tôi lại có cảm giác gặp được một Thịt Bao Bao khác.

“Kiếm tiền để làm gì?” Sunshine không biết mệt mỏi lại tiếp tục đặt câu hỏi.

Tôi liếc nhìn Kenshin thảnh thơi ở một bên. “Vấn, vấn đề này cậu hỏi Kenshin đi, tôi cũng không biết nhiều.”

Sunshine nhíu mày. “Lúc tôi hỏi, Kenshin chẳng bao giờ trả lời.”

Tôi nhìn Kenshin ngồi im bên cạnh, cuối cùng cũng hiểu được vì sao cậu ta ít lời như thế. . . . . . Nếu tôi sống một mình với Sunshine mấy tháng, tôi nghĩ ngay cả bà tám như tôi cũng sẽ hiểu được đạo lý im lặng là vàng. Tôi bắt đầu nghĩ, nếu tôi quăng Vân ồn ào và cậu bé hiếu kì Sunshine vào một chỗ, chắc hai đứa sống với nhau rất vui vẻ.

“Dù sao các cậu cứ đi lưu diễn cùng tôi đi.” Tôi chuyển chủ đề.

Sunshine lại mỉm cười dịu dàng. “Được.”

“Hai người kia hình như rất muốn qua đây nói chuyện với cậu.” Kenshin đột nhiên lên tiếng, chỉ bên phải đằng sau tôi.

“Hở?” Tôi quay đầu nhìn, sau đó cổ cứng đờ, chuyển động khó khăn. Bởi vì đập vào mắt tôi hình như là hai ông bà già không ra gì, cả ngày chỉ biết vui chơi, cơm thì không nấu, bản thảo cũng chẳng viết.

Ba mẹ vừa thấy tôi quay đầu liền vô cùng hưng phấn, ra sức vẫy tay với tôi, còn vội vàng chạy tới. Mẹ tôi hưng phấn lên tiếng. “Xin chào Thành chủ, không biết Thành chủ còn nhớ chúng tôi không? Chúng ta từng gặp nhau ở Đại hội Người phiêu lưu, hơn nữa con trai chúng tôi chính là Phong Vô Tình của Đội Hắc Ám Tà Hoàng.”

Có chứ, con gái của mẹ là thành chủ Vô Ngân Thành mà, sao con lại không nhớ ba mẹ của mình được? Tôi bất đắc dĩ nghĩ, nhưng mỉm cười hàn huyên. “Đương nhiên là nhớ, hai vị là Ông Xã Thân Yêu và Bà Xã Thân Yêu nhỉ?”

“Ông xã, thành chủ thực sự nhớ chúng ta đó!” Mẹ tôi cảm động nói.

“Anh nói rồi mà, sao thành chủ lại không nhớ chúng ta được? Nhớ lại ngày công thành đó, thành chủ hăng hái tới mức nào, không ai bì nổi, tựa như thần thánh giáng thế, kẻ địch sợ hãi tè ra quần, lập tức quỳ gối đầu hàng. Thành chủ như vậy, sao lại không nhớ chúng ta chứ?” Ba tôi kích động nói còn đập mạnh xuống bàn một phát.

“Đừng, đừng kích động.” Tôi vội nói. Thần thánh giáng thế? Thật ra tôi rất muốn biết cái lúc thần thánh giáng thế đó có phải là lúc tôi ngã thảm không.

Ba ngượng ngùng gãi đầu. “Xin lỗi, là tôi quá kích động, nhưng mà thành chủ thật sự rất uy phong, khiến tôi và bà xã của tôi không thể không cúi đầu nhận thua, ngay cả ngày trước bị đánh thua không cam tâm cũng quên sạch sành sanh rồi.”

Quên là tốt rồi, quên là tốt rồi, tôi thở phào.

“Hơn nữa thành chủ chẳng những giỏi võ nghệ, mà còn hát hay vô cùng.” Mẹ nhìn tôi cười rạng rỡ.

“Nào có, nào có.” Tôi cười gượng.

“Nhưng mà Tiểu Lam, không phải con thích It’s my life nhất sao? Sao lại không hát bài đó, mà lại hát Giấc mộng muốn bay con thích thứ nhì?” Mẹ nghi hoặc hỏi.

“À, bởi vì cổ cầm chơi nhạc rock không hợp, cho nên đổi bài trữ tình hơn.” Tôi cười trả lời.

“Thì ra là như vậy!” Ba người chúng tôi đều cười ha ha, ba khuôn mặt cười giống nhau đến bất ngờ.

“Hoàng Tử, nhũ danh của cậu là Tiểu Lam à?” Kenshin ngồi bên cạnh vô ý nhắc tới.

Nụ cười của tôi đột ngột cứng đờ, cuối cùng cũng phát hiện ra ba mẹ tôi đang nói gì. Tôi mở to mắt, mồ hôi lạnh chảy điên cuồng, khó khăn nuốt nước bọt, trừng mắt nhìn hai người đang cười.

“Các vị, tôi, không phải. . . . . .” Tôi nói năng lộn xộn.

“Đừng chối nữa, Tiểu Lam, con tưởng ba mẹ là Dương Danh tổ chức nhận dạng người trong đại não bẩm sinh có chỗ thiếu hụt sao?” Tiếng mẹ truyền tới từ kênh mật ngữ.

“Sao ba mẹ phát hiện ra được?” Tôi nản lòng hỏi.

“Rất đơn giản. Thứ nhất, Dương Danh nói con làm nhân yêu ở Cuộc Sống Thứ Hai (Thằng em thối, thính giả đài phát thanh của mày cũng nhiều quá rồi!). Thứ hai, rõ ràng Linh Bân thích Tiểu Lam, nhưng ở trong game lại quấn lấy Hoàng Tử. Dựa vào đầu óc của thằng nhóc kia, tỉ lệ một chân đạp hai thuyền thấp hơn cả không, cho nên điều có khả năng nhất chính là Hoàng Tử và Tiểu Lam là cùng một người. Thứ ba, Tiểu Lam con ngày nào cũng gào rú hai bài kia, ai còn không nhận ra giọng hát của con chứ? Ặc. . . ngoại trừ thằng Dương Danh dốt nátkia.” Ba đắc ý phân tích.

Tôi sửng sốt hồi lâu, cuối cùng chỉ hỏi một câu. “Ba nói gì? Anh Trác thích con? Không phải anh ấy thích Dương Danh sao?”

Ba mẹ cũng sửng sốt rất lâu. “Linh Bân thích Dương Danh? Sao có thể? Không phải nó vẫn quấn lấy con sao?”

“Anh Trác chỉ muốn bảo vệ con?” Tôi ngu ngơ nói. Theo như suy luận lúc trước của tôi, anh Trác không phải giành em tôi với Gui sao?? Kì lạ. . . Vậy tại sao trong game hai người lại quấn lấy tôi mà không phải Phong Vô Tình?

Ba mẹ tôi sửng sốt. . . . . . Sau đó mẹ tôi nhào vào lòng ba tôi khóc lóc kêu than. “Ông xã ~ Tại sao con chúng ta đều thiếu dây chằng thế này?”

“Haiz, nhất định là trước khi sinh con quên đi bái Tống Tử nương nương.” Ba lắc đầu thở dài.

“Rốt cuộc là thế nào?” Tôi nghiêng đầu cắn ngón tay suy nghĩ.

“Đương nhiên không phải!” Ba mẹ đồng thanh rống lên, mẹ nhéo tai tôi (Ui cha, đau quá!) nói. “Con đừng có phụ sự si tình của người ta, Linh Bân thích con tám năm rồi đó, hơn nữa nó lại là sinh viên xuất sắc, còn đẹp trai như vậy, con không lấy nó về. . . . . . gả cho nó, con còn muốn gả cho ai?”

Tôi giành lại tai của mình, ai oán xoa tai. “Anh Trác thích con tám năm? Vậy. . .” Tôi đột nhiên nhớ ra, nội dung cuộc tranh cãi lúc trước của anh Trác và Gui, chẳng lẽ người đó không phải là Dương Danh mà là tôi?!

“Nói, con rốt cuộc có lấy Linh Bân về cho mẹ bổ mắt không?” Mẹ lại giành lấy cái tai đáng thương của tôi.

Cuối cùng mẹ cũng lộ rõ bản tính, tôi không còn đường trở lại. “Nhưng, nhưng, con không biết có thích anh Trác hay không nữa! Hơn nữa nếu con cưới anh Trác, Gui nhất định sẽ khóc đổ Trường Thành cho con xem.”

“Gui?” Mẹ chớp đôi mắt to vô tội. “Có phải thi nhân lãng du đẹp trai khiến người muốn cắn không?”

“Ừm, hơn nữa đó là giảng viên đại học của con đó!” Ê! Mẹ, đứng trước mặt chồng mình mà nói muốn cắn đàn ông khác, không hay lắm đâu! Mặc dù hình như ba đã quen với sở thích yêu mĩ nam của mẹ. . . . . .

“Giảng viên đại học? Thật sao?” Mẹ để lộ vẻ mặt đói khát, sau đó lại chớp mắt nhìn tôi. “Cậu ta cũng rất đẹp trai, mà kiểu đẹp trai không giống Linh Bân. Nhưng mà cả hai người đều là phiếu ăn tuấn mỹ trường kỳ. Oh ha ha, không tệ không tệ, Tiểu Lam, con tùy ý chọn một người đi, mẹ không có ý kiến.”

Mẹ chỉ cần có giai đẹp ngắm là được, làm gì có ý kiến gì. Tôi thở dài! Vừa nghĩ tới còn phải cùng hai nam hai nữ ra ngoài hát rong, hơn nữa đều là người ái mộ tôi. Lần này, sự tình thật phức tạp.

“Tóm lại, mẹ đừng nói chuyện của con với người khác.” Mặt tôi hung dữ. “Ngay cả Dương Danh cũng không được phép, nếu nói, con sẽ cưới một kẻ xấu xí để ô nhiễm mắt mẹ đó.”

Mẹ tôi kinh hoàng. “Đừng, đừng! Mẹ thề không nói một lời, Tiểu Lam con phải nhớ chọn một trong số hai giai đẹp kia nhé.”

Tôi uể oải gật đầu, phải chọn ai đây? Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên.

Còn về việc ba tôi có nói ra không. . . . . . Chưa từng nghe “Phụ xướng phu tùy” sao? Lời mẹ tôi nói, cũng chính là lời ba tôi nói, đã hiểu!

Lại giành trà của Kenshin để uống, tôi cố ý xem nhẹ vẻ mặt “Tôi có chuyện muốn hỏi” của Sunshine, day huyệt thái dương của mình. Haiz, hình như càng lúc càng lớn chuyện rồi.


/42

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status