1/2 Ngự Miêu

Chương 28

/60


"Thời tiết chuyển lạnh rồi." Tôi đóng cửa sổ lại, thở dài một câu, trong lúc vô tình, tôi đi vào Bắc Tống cũng đã được mấy tháng rồi.

Tôi nên phải cảm thấy mình cực kỳ may mắn vì người mình gặp được chính là Triển Chiêu. Bằng không, tôi còn thật không biết hiện tại tôi đang ở nơi nào nữa.

Nghĩ như vậy, tôi mỉm cười lắc lắc đầu, quả nhiên là trời mưa dễ làm cho người ta sinh ra cảm thán sao? Ừm, hay nói cách khác là khi đói bụng thì luôn nhớ đến những lúc được ăn no đến phát ngán.

Cho nên, vẫn là nên đến phòng bếp kiếm chút điểm tâm là tốt nhất.

Quyết định xong, tôi bước ra khỏi phòng, chuyển qua hành lang gấp khúc, liền nhìn thấy Triển Chiêu một thân hồng y đang che ô đi về phía cửa phủ.

"Triển đại ca ——" tôi đuổi theo vài bước đã bắt kịp hắn "Huynh cùng Bao đại nhân đi tuần phố sao?"

Triển Chiêu nghe tiếng quay đầu lại "Ừ."

Hắn quay đầu lại nhìn thấy tôi, liền nhíu nhíu mày "An Chi, vì sao không đem theo ô?" Nói xong, đã đưa chiếc ô đang cầm trong tay tới trước mặt tôi.

"Không cần, mưa cũng không lớn lắm, tôi lại không ra khỏi phủ, cũng chỉ đi đến phòng bếp mà thôi." Tôi đẩy ô trở về "Huynh đi tuần phố vẫn nên mang theo ô là tốt nhất, trời mà mưa lớn thì sẽ không tốt lắm đâu."

Huống hồ, Triển hộ vệ một thân hồng y che ô đi trong mưa phùn lất phất, cũng là một cảnh tuyệt đẹp nha~.

"Nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng gì cả" tôi đẩy hắn đi vài bước "Nhanh đi nhanh đi, đừng để cho Bao đại nhân phải chờ."

". . . . . . Được. Bất quá An Chi. . . . . ."

"Yên tâm đi, yên tâm đi, tôi sẽ lập tức trở về phòng, sẽ không tự làm cho mình bị cảm lạnh đâu."

"Ừ." Triển chiêu đáp ứng, có chút không yên lòng, bước đi ngập ngừng. Biết tính tình hắn chính là như vậy, nên tôi cũng không nhìn theo hắn rời đi, trực tiếp đi về phía phòng bếp, bước đi như chạy.

Chính là, ngoài dự liệu, đoàn người của Khai Phong Phủ đi tuần phố, lúc quay lại còn mang theo một người.

"An Chi, phiền toái cô chiếu cố cho vị cô nương này." Công Tôn tiên sinh sau khi bắt mạch cho vị cô nương kia xong, nhẹ giọng nói "Nàng không có gì đáng lo ngại, chính là do mệt nhọc quá độ, chờ nàng tỉnh lại, giúp nàng uống một chén canh gừng là được."

"Dạ, không thành vấn đề. Chính là, vị cô nương này mặc đồ tang, chẳng lẽ lại có oan khuất gì sao?" Tôi nhìn lướt qua nữ tử đang nằm trên giường, chỉ thấy nàng dung mạo thanh lệ, sắc mặt hơi gầy lúc này đây chính là tái nhợt, đầu lông mày nhíu chặt, mang theo vô hạn sầu bi.

"Bây giờ còn chưa biết." Công Tôn tiên sinh lắc đầu "Vị cô nương này vừa thấy Bao đại nhân liền ngất đi, tình huống cụ thể, còn phải chờ sau khi nàng tỉnh lại mới hỏi sau."

"Được, tôi biết rồi."

Vị cô nương kia cũng không có hôn mê lâu, thấy nàng yếu ớt tỉnh lại, tôi vội bước lên phía trước "Cô nương, cô tỉnh rồi?"

Nàng ngạc nhiên nghi ngờ ngồi dậy "Nơi này là chỗ nào? Cô là ai?"

"Cô nương không cần kinh hoảng, nơi này chính là Khai Phong phủ, là phủ đệ của Bao đại nhân. Được rồi, trước cô uống bát canh gừng này đi đã, cẩn thận kẻo lại bị cảm lạnh." Tôi nói, bưng chén canh gừng trên bàn đưa tới trước mặt nàng.

"Khai Phong phủ? !" Nàng kia cả kinh, vội vàng vén chăn lên muốn bước xuống giường "Bao đại nhân đang ở đâu? Tôi muốn gặp Bao đại nhân!"

"Đừng hoảng hốt!" Tôi vội vươn tay ngăn nàng lại "Cho dù muốn gặp Bao đại nhân, cũng phải đợi đến khi cô nương uống xong bát canh gừng này đã, bằng không, để cho đến khi nhìn thấy Bao đại nhân, cô nương lại ngất xỉu thì không tốt lắm đâu."

"A, a, được, cảm ơn." Nàng kia tiếp nhận bát canh gừng từ trong tay tôi, uống mấy ngụm cạn bát "Cô nương, làm phiền cô dẫn tôi đến gặp Bao đại nhân."

"Tốt, cô đi theo tôi."

Tôi dẫn nàng đi đến tiền thính, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu đều đang ở chỗ này, tôi dẫn nàng vào nhà "Bao đại nhân, vị cô nương này tỉnh, muốn gặp ngài."

Bao đại nhân gật đầu "Vất vả cho ngươi rồi, An Chi."

"Đâu có, đây là việc mà An Chi phải làm." Tôi thi lễ xong liền thối lui sang một bên. Xem bộ dáng của nàng kia, trăm phần trăm là có oan khuất, tôi trực tiếp nghe là tốt nhất, miễn cho Triển Chiêu phải thuật lại một lần nữa cho mình nghe.

Nàng kia tự xưng là Hoắc Thu Nương, chuyện của Thu Nương kể ra thật dài, cho đến tận giữa trưa, khi tôi và Triển Chiêu đã hoán đổi thân thể cho nhau, vẫn còn phải tiếp tục nghe nàng tường thuật.

Phu quân của Thu Nương vốn làm nghề giết mổ lợn. Mà mẹ chồng nàng tựa hồ vẫn có thành kiến với nàng, không đối xử tử tế với nàng, cũng không cho nàng nói chuyện với nam nhân khác dù chỉ nửa lời, kể cả có là Trương Tụng Đức công tử hàng xóm sát vách cũng vậy. Mà lại bởi vì Thu Nương tuổi còn trẻ, lại xinh đẹp, tình cờ trên đường gặp phải tên du côn Trương Tam, hắn liền bố trí một cái bẫy lừa nàng lên núi, sau đó, nàng liền khóc thành tiếng, nghẹn ngào không nói được nữa.

"Lẽ nào lại như vậy!" Bao đại nhân vỗ bàn một cái "Nếu lời ngươi nói là sự thật, thì tên Trương Tam kia đúng là không bằng cầm thú. Được, bản phủ tuyệt đối sẽ không để loại người không bằng cầm thú này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Triển hộ vệ!"

Tôi bước lên phía trước, chắp tay hành lễ "Có thuộc hạ."

"Ngươi dẫn theo người lập tức đi bắt tên Trương Tam kia đến đây."

"Dạ, đại nhân" tôi lưu loát đáp, đáy lòng nhưng lại có chút há hốc mồm, Bao đại nhân, ngài bảo tôi phải đi đến nơi nào bắt người đây, Thu Nương nói nửa ngày, lại cũng chả nói nàng rốt cuộc là người nơi nào?

Cũng may, chuyện của Thu Nương vẫn chưa kể hết, nàng gọi lại Bao đại nhân, tiếp tục kể câu chuyện của nàng, ngày đó, cũng may là nàng nghĩ ra cách để thoát khỏi ma chưởng của tên Tam Trương. Chính là thân thể của Trượng phu nàng vốn không được khỏe, cứ như vậy, bệnh lại thêm bệnh, may mắn nàng cầu đến Trương Tụng Đức công tử hàng xóm cách vách cứu trượng phu của mình một mạng.

Nói tới đây, Thu Nương vốn chỉ có uống một bát canh gừng rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa, nửa quỳ rạp trên mặt đất thở dốc.

Bao đại nhân thấy thế, khẽ cau mày "Hoắc Thu Nương, hôm nay nói tới đây thôi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói tiếp."

"Bao đại nhân, Thu Nương không thể trơ mắt nhìn Trương công tử đã cứu mạng trượng phu mình bị tống vào nhà lao. . . . . ." Nàng nức nở, thoạt nhìn giống như đã lâm vào hoảng loạn.

Thấy nàng thật sự nói không được nữa, Bao đại nhân vẫn là sai người dìu nàng đi xuống nghỉ ngơi.

Sau khi Thu Nương rời khỏi, Bao đại nhân suy nghĩ một lát, mở miệng hỏi "Công Tôn tiên sinh, ngươi cảm thấy được Thu Nương là người như thế nào?"

"Hồi đại nhân, đệ tử không dám kết luận bừa, bất quá bằng trực giác, đệ tử cho rằng Thu Nương bản tính thuần lương, nàng nói chuyện, tuyệt đối không có chút giả dối." Công Tôn tiên sinh đáp.

Bao đại nhân có chút đăm chiêu gật đầu, sau đó chuyển hướng nhìn tôi "Triển hộ vệ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tôi ngẩn ra, sau đó nghĩ nghĩ "Hồi đại nhân, thuộc hạ cũng không rõ lắm, bởi vì đôi khi kết luận không phải là vì tin vào lời nói của một bên." hết cách a~, tôi đã xem đủ các thể loại phim truyện nói về điệp viên, kết luận lại luôn luôn trái ngược với vẻ bề ngoài mà chúng ta được chứng kiến.

"Chính là cảm giác của thuộc hạ cũng giống như Công Tôn tiên sinh, nhưng là, tại hạ cũng không biết có nên tin hay không."

Bao đại nhân lại gật đầu "Các ngươi nói rất có lý, chỉ cần nhìn vào mắt của Thu Nương là có thể nhìn ra được tâm tính của nàng. Nhưng sự thật rốt cuộc là như thế nào, thì hiện tại chúng ta đều có chút mờ mịt, cho nên, Triển hộ vệ."

"Vâng, đại nhân."

"Bởi vì Trương Tụng Đức đã bị phán quyết ngày hành quyết, thời gian cấp bách, liền làm phiền ngươi cùng. . . . . . An Chi, thêm Trương Long, Triệu Hổ trước đến quê nhà của Thu Hương để điều tra, ngươi thấy thế nào ?"

"Dạ, đại nhân." Nghe vậy, tôi không chút do dự lên tiếng đáp ứng, tra án, vốn chính là công việc ở Khai Phong Phủ của Ngự Miêu đại nhân, cho dù hiện tại chỉ có một phần hai, cũng không thể khác đi được.

Bao đại nhân mỉm cười, sau đó nhìn về phía cơ thể của tôi "Ý của An Chi như thế nào?"

"Chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, tôi cho dù có phải nhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng, cũng không chối từ." bạn học Triển Chiêu đáp còn kiên định hơn cả tôi.

"Được. Nhưng là…" Bao đại nhân ánh mắt đảo qua tôi rồi lại đến Triển Chiêu "Lúc này đây, tình huống của Triển hộ vệ rất đặc biệt, phải đặc biệt chú ý an toàn. Hơn nữa, vụ án lần này phải điều tra ngầm, lúc tất yếu, Triển hộ vệ có thể sẽ phải chịu chút ủy khuất."

Triển Chiêu cũng là cười "Ý tứ của đại nhân, thuộc hạ đã hiểu."

Tôi trừng mắt nhìn, lại chớp chớp mắt, Miêu đại nhân, ngài có thể nói cho tôi biết ngài hiểu cái gì được không ? Bất quá nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là không có chuyện gì nguy hiểm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tra án, tra án, khụ, lúc tất yếu, chính sự cũng rất trọng yếu a~, ha ha ha ha ~

/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status