1/2 Ngự Miêu

Chương 38

/60


Sau một lúc sửng sốt, tôi lập tức bắt buộc chính mình phải khôi phục lại bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, cho dù là mỹ nhân hiếm thấy thì đã sao, dù sao vẫn phải "Tiêu diệt" đối tượng. Hơn nữa, cho dù là mỹ nhân cũng vô dụng, cùng Khai Phong phủ đối nghịch, cho dù có là tuyệt thế giai nhân, cũng chết là chắc rồi, nhóm người trong Khai Phong Phủ không có một ai biết thương hương tiếc ngọc là như thế nào.

Ừm, ừm, tuy rằng tôi cũng là người thương hương tiếc ngọc, chính là, vẻ đẹp trung tính không phải là loại hình mà tôi thích.

Hãn, vào lúc này mà tôi lại đi suy nghĩ lung tung gì thế này.

Hít sâu hai hơi, tôi khôi phục lại biểu tình bình thường, cũng điều chỉnh lại trạng thái. Mà lúc này, Bàng Dục cũng đã đi tới.

Quét mắt liếc tôi một cái, Bàng Dục thờ ơ hỏi "Trong xe ngựa là ai?"

Tôi nhướng mi, được rồi, cho dù là mỹ nhân, nhưng mà nói như vậy quả là bất lịch sự, bất quá nghĩ đến thân phận An Lạc Hầu của hắn cũng có thể lý giải được.

Lại ôm quyền thi lễ đáp "Trong xe là muội tử nhà ta."

An Lạc Hầu nghe thấy thế, tựa hồ lúc này mới có chút hứng thú, hắn ngoảnh đầu lại, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt. Tôi nhưng thật ra cũng không sợ hắn đánh giá, với tướng mạo này của Triển Chiêu cho dù có ở chỗ nào, cũng không sợ người nhìn.

Sau một lúc lâu, ước chừng thấy bộ dáng của Triển Chiêu không tồi, Bàng Dục liền có chút hứng thú với vị muội tử ở bên trong xe ngựa, hắn vươn tay chỉ vào người tôi, nói "Bảo muội tử nhà ngươi xuống xe, ta muốn nhìn nàng."

Tôi nghe hắn nói vậy, liền chau mày "Hầu gia, muội tử nhà ta không gặp khách lạ."

Tôi vừa mới lên tiếng cự tuyệt, trong đám thuộc hạ của An Lạc Hầu đã có người kêu lên "Thối lắm, muội tử nhà ngươi là ai, Hầu gia nhà ta lại là người nào, Hầu gia nhà ta muốn gặp nàng, là vinh hạnh của nàng, còn không mau kêu nàng đi ra."

Tôi lập tức hừ lạnh một tiếng "Tuy rằng là Hầu gia, cũng phải tuân theo đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể dễ dàng gặp mặt như thế?"

Hai câu này, tôi cố gắng nói sao cho thật chính khí. Bởi vì, đạo lý này rất đơn giản, không ai là không biết. Càng làm cho người ta không dễ dàng nhìn được vật gì đó, sẽ càng làm cho người ta có dục vọng mãnh liệt muốn nhìn. Chính là, nam nữ thụ thụ bất thân, đúng là làm cho người ta nghe thấy đã muốn đá người rồi.

"Hừ, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" lại vẫn là tên thuộc hạ vừa rồi rít gào.

Ngay sau đó, chỉ thấy Bàng Dục giơ tay lên cản lại, người nọ lập tức câm miệng, lui xuống.

Tôi nhìn mà khóe miệng co rút không ngừng, cái gì gọi là chó săn, không phải chính là hình tượng đang diễn ra trước mắt hay sao.

"Bảo muội tử của ngươi đi ra, ta muốn trông thấy nàng." Bàng Dục mở miệng nói.

Tôi nghe vậy khóe miệng càng co giật mạnh, tôi rốt cục đã hiểu được, một mỹ thiếu niên đẹp mắt như thế này, vì sao lại có đức hạnh như thế, đây chẳng qua là một tiểu tử không được giáo dục tốt. Xem khẩu khí hắn nói chuyện, cách dùng câu thật đúng là làm cho người ta. . . . . . Cảm thấy thô tục, hoàn toàn không xứng với khuôn mặt đẹp đẽ kia của hắn.

"Không được!" Tôi càng thêm quả quyết cự tuyệt "Cho dù là Hầu gia cũng không được!"

Bàng Dục nghe thấy thế, hừ lạnh một tiếng, vung tay lên "Bắt hắn lại cho ta."

Những người khác còn chưa nghe tiếng mà đã động, chợt nghe thấy từ trong xe ngựa truyền đến thanh âm của tôi "Chờ một chút." Theo thanh âm, một bàn tay trắng mịn như ngọc vươn ra, chậm rãi vén rèm xe lên.

Tôi nhìn mà ở trong lòng gật đầu tán thưởng, không tồi, nắm bắt thời cơ vừa vặn. Hơn nữa, bởi vì dưới ánh trăng cho nên mới không nhìn thấy rõ lớp phấn trên bàn tay kia. Hắc hắc, chỗ của Công Tôn tiên sinh, xem ra đồ tốt không hề ít nha ~.

Quả nhiên, chỉ cần một động tác nhỏ như vậy cũng đã đủ hấp dẫn tầm mắt của An Lạc Hầu. Sau đó, chậm rãi theo màn xe xốc lên, một cô gái với khăn lụa mỏng che nửa mặt dần dần hiện ở trước mặt mọi người.

Tuy rằng là động tác của Triển Chiêu, cũng không có hoàn toàn ôn nhu, nhưng là dù sao cũng là người luyện võ, trong hành động tự nhiên sẽ mang theo một loại tao nhã mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Hơn nữa lúc này mà không tận lực là hỏng bét, tốt lắm, nhìn xem An Lạc Hầu bởi vì động tác này mà ngây cả người.

Sau khi xuống xe, Triển Chiêu chậm rãi đến gần, cách tầm vài bước thì dừng lại, lại làm cho tôi nghĩ đến một câu nói tuyệt luân —— từng bước nở hoa

Sau một lát, chỉ thấy "Nàng" bình tĩnh đứng ở trước mặt An Lạc Hầu, vững vàng nhún mình thi lễ một cái "Tiểu nữ gặp qua An Lạc Hầu, xin An Lạc Hầu có thể hay không khai ân, tha cho ca ca của tiểu nữ."

Bàng Dục phục hồi lại tinh thần, sau đó hơi có chút đáng khinh nâng tay lên sờ sờ cằm "Hắc hắc, buông tha cho ca ca nàng, đương nhiên có thể, bất quá, nàng phải đi theo ta."

Tôi nhìn mà muốn quay lưng đi che mặt cười, Hầu gia a Hầu gia, ngươi không biết rằng với gương mặt đẹp như quan ngọc của ngươi mà làm ra biểu tình như vậy, thật là làm cho người ta, làm cho người ta . . . . . Thật 囧 sao?

(*囧: Được sử dụng rộng rãi trên Internet như là một biểu tượng cảm xúc, nó giống với khuôn mặt người, thường được sử dụng để thể hiện ý tưởng hoặc cảm xúc như phiền toái, sốc, bối rối,buồn bã, khó xử, cô đơn, vô vọng, khốn đốn, đau thương….nói chung là không hay ho)

Bất quá thật hiển nhiên, Triển Chiêu trấn định hơn tôi nhiều, "nàng" lại thi lễ "Đa tạ Hầu gia nâng đỡ, chính là tiểu nữ mặc dù không phải là người có xuất thân cao quý, nhưng vẫn hiểu rõ đạo lý nữ tử không hầu hai phu, tiểu nữ đã được hứa gả cho người ta, cho nên, thật có lỗi, Hầu gia."

Tôi nắm chặt tay thành quyền, cố nhịn cười, tuy rằng chúng tôi cũng đã thương lượng qua lý do để thoái thác, dù sao, càng là không chiếm được, càng làm cho người ta muốn chiếm lấy, nhưng nghĩ đến Miêu đại nhân lại nói những lời này, tuy rằng lúc này không phải thời điểm thích hợp, nhưng thật sự là tôi rất muốn ôm bụng cười to a!

"Hừ!" An Lạc Hầu hừ lạnh một tiếng, duỗi tay ra muốn giật chiếc khăn lụa mỏng xuống.

Triển Chiêu phản ứng nhanh hơn, hiểm lại càng hiểm lui lại từng bước, làm cho tay của An Lạc Hầu chỉ chạm xẹt qua khăn lụa mỏng.

Tuyệt!

Tôi nhịn không được trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái lên khen ngợi, nắm bắt cơ hội thật chuẩn!

Bất quá, An Lạc Hầu lại có chút thẹn quá hóa giận, hắn quay đầu lại, chỉ vào người tôi nói "Không cho bản hầu xem! Tốt lắm, bắt hắn lại cho ta, va vào An Lạc Hầu ta, không muốn sống nữa chăng!"

Tôi nghe vậy khóc không ra nước mắt, đãi ngộ giữa nam và nữ thật là khác xa nha, cũng kém xa a~, đắc tội ngài, cũng không phải là tôi a~

"Chờ một chút!" mở miệng lại vẫn là Triển Chiêu, tôi ngoảnh đầu lại, chỉ thấy hắn nâng tay lên "Hầu gia đơn giản cũng chỉ là muốn nhìn xem ta có cái dạng gì mà thôi." Hắn nói xong, vén khăn lụa mỏng che mặt lên.

Trong nháy mắt, ánh trăng sáng trong nhu hòa chiếu lên gương mặt của cô gái đối diện, làm cho khuôn mặt kia, hoàn hoàn chỉnh chỉnh lộ ra trước mặt An Lạc Hầu. Chỉ thấy dưới ánh trăng, dung nhan cô gái kia, không phải là vẻ đẹp diễm lệ nhất, vẻ đẹp của nàng thanh tú, kết hợp với hoa văn tinh xảo trên trang phục nàng đang mặc, càng làm cho nàng thêm tú nhã, làm cho người ta lưu luyến nhìn nàng không rời mắt.

Quả nhiên là dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân a~!

Ngay cả tôi ở dưới đáy lòng cũng âm thầm hít sâu một cái, hóa trang quả thật là siêu cấp thần kỳ, siêu cấp huyền diệu.

Cho nên, ngay cả An Lạc Hầu lão luyện trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt cũng phải sửng sốt, sau đó không hề chần chừ vung tay lên "Đem nàng bắt về phủ cho ta, cẩn thận một chút, không được làm thương khuôn mặt của nàng, về phần ca ca của nàng, ném đến mỏ đá, không cho hắn chạy thoát là được."

"Các ngươi muốn làm gì?" Tôi cũng kịp đi theo có phản ứng, một bên rất là "Dùng sức" phản kháng thủ hạ của An Lạc Hầu, một bên hướng về phía Triển Chiêu hô to "Muội muội ——"

"Ca ca ——" biểu tình của Triển Chiêu so với tôi có vẻ chân thật hơn nhiều, bất quá, hắn bên kia cũng chỉ là đang diễn kịch mà thôi, tôi cho dù có tiếp tục bi thống gọi đi chăng nữa, có người để ý đến tôi không?

Không có, cho nên, cố gắng đến đây là được rồi. = =+

Hai người bị bọn thuộc hạ mạnh mẽ kéo tách ra, vì không cần thiết để bị thương, cho nên tôi cũng không dám dùng sức giãy giụa, rất nhanh đã bị người trói lại, áp tải đến mỏ đá nào đó.

Bởi vì là thân thể của Triển Chiêu nên có nội lực, cho nên bị trói tôi lại cảm thấy như không, dọc theo đường đi, tôi vẫn còn tinh lực dồi dào tự hỏi.

Ừm, nhìn bộ dáng của An Lạc Hầu, tựa hồ đối với khuôn mặt đã được hóa trang của tôi có chút vừa lòng. Ha ha, làm cho tôi nhịn không được có một chút chờ mong, sáng sớm ngày mai, khi mà hắn nhìn thấy tôi đã được gỡ bỏ lớp hóa trang, không biết sẽ có biểu tình như thế nào đây.

Nhất định sẽ thực phấn khích a!

/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status