"Muốn đánh cuộc gì?" Bàng Dục nghe vậy, có chút tò mò hỏi.
". . . . . .còn chưa nghĩ ra." Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, ai biết ngài lại dứt khoát như vậy? Tuy rằng cũng không biết hắn có đáp ứng hay không, nhưng chí ít cũng phải đánh cược cái gì để đạt được mục đích mới được.
Bàng Dục hừ nhẹ một tiếng "Ngươi muốn cái gì. Vàng bạc châu báu, vòng ngọc, phỉ thúy, chỉ cần này thế gian có, thì có cái gì mà An Lạc Hầu ta không chiếm được đây. Hà tất gì phải dùng cách đánh cược?"
". . . . . . Hầu gia, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi, ta thật sự không muốn gì." Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ "Cũng không phải là hoàn toàn không muốn gì. Nói không cần tiền quả thật là rất giả tạo, tuy rằng tiền tài không phải vạn năng, nhưng không có tiền là trăm triệu không thể, những lời này vẫn là chân lý. Nhưng là, tiền tài, đủ dùng là tốt rồi, không cần phải tích lũy nhiều làm gì. Kỳ thật mỗi một người phụ nữ đều chờ đợi một người thật lòng thật dạ với mình." Tôi nói, có chút ngượng ngùng, hơi hơi quay đầu đi cười. Sao lại nói những chuyện này với hắn làm gì không biết.
Sau một lúc lâu, thấy Bàng Dục không có phản ứng gì, tôi khó hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn đang đứng lăng ngốc.
"Tiểu Hầu gia?" Tôi quơ tay trước mặt hắn
Bàng Dục chợt giật mình tỉnh lại "Ngươi thật sự không muốn cái gì sao?"
Hãn, lại quay về đề tài này. = =+ tôi nhíu mày, dùng sức suy nghĩ nửa ngày. Tôi thật sự không muốn gì cả, nhưng nhìn An Lạc Hầu trước mặt, tôi lại cảm thấy hắn cũng không phải không thể cứu chữa được như trong sách hoặc trong phim đã nói. Có lẽ, tôi nên nghĩ ra một biện pháp, nếu hắn là không phải là một người bình thường nên không cảm thụ được suy nghĩ của người bình thường, vậy tôi có nên dạy hắn hay không? Nếu có một số đạo lý mà hắn không rõ, tôi có nên nói cho hắn hay không?
"Nếu, thật sự nói là muốn gì. . . . . ." tôi lấy tay nâng cằm "Nếu ngày mai Hầu gia không có việc gì, chúng ta cùng nhau đi dạo phố đi."
"Đi dạo phố?" Bàng Dục có chút khinh thường hừ một tiếng, "Chuyện này có đáng gì, ngươi muốn đi hiện tại có thể đi luôn." Hắn nói xong, dường như muốn xoay người đi ra ngoài gọi người.
"Đợi đã, không phải là ý tứ này. Vẫn là để đến sáng mai đi, chúng ta đều phải chuẩn bị một chút." Tôi vội vàng gọi hắn lại, hành động này, thật đúng là kinh người a~.
"Ngày mai đi cũng được, bất quá, ngươi cần phải dậy sớm để hóa trang." Bàng Dục suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói "Ta không bao giờ đi dạo phố cùng người có khuôn mặt bình thường."
". . . . . .Được." lại nói, tiểu Hầu gia a~, ngươi rốt cuộc đối với gương mặt này sau khi đã hóa trang có bao nhiêu cố chấp a? Hãn.
"Bất quá, ngươi nói cần chuẩn bị, là có ý tứ gì?" Bàng Dục nghi hoặc hỏi.
"Ta là nói" tôi thần bí nhìn hắn "Tiểu Hầu gia, ngài đã từng một lần không dùng thân phận An Lạc Hầu, mà là Bàng Dục để đi dạo phố chưa ?"
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cùng Bàng Dục bước ra từ Nhuyễn Hồng Đường, một người đi trước, một người đi sau.
"Thật sự một người cũng không mang theo sao?" Bàng Dục rất là lo lắng quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhuyễn Hồng Đường "Trần Châu hiện tại có an toàn không?"
Tôi che miệng mà cười, bộ dạng này của Bàng Dục cực kỳ giống đứa bé lần đầu tiên ra khỏi nhà "Yên tâm đi, Tiểu Hầu gia, Trần Châu rất an toàn. Không phải ngài đã hạ lệnh đuổi hết dân tị nạn ra khỏi thành rồi sao?" Tôi không lớn không nhỏ đâm hắn một câu, tuy rằng hắn khẳng định là nghe cũng không hiểu "Ta mới được vài tuổi đã một mình đi trên phố, chẳng lẽ Tiểu Hầu gia lớn như vậy, lại không dám sao?"
"Ai nói ta không dám?" Bàng Dục lập tức không chút nghĩ ngợi ưỡn ngực nói "Một mình đi trên đường, có thể làm khó được An Lạc Hầu ta sao?"
Tôi cố nén ý cười, ho nhẹ một tiếng "Nếu muốn làm một người bình thường đi dạo phố, chúng ta cũng không thể xưng hô như thế này được. Tiểu Hầu gia có thể trực tiếp gọi tên của ta, về phần ta, ta sẽ gọi tiểu Hầu gia. . . . . ." kêu Bàng Dục? Cũng rất là chướng tai nha, hiện tại ở Trần Châu không người nào không biết, không người nào không hiểu tên của An Lạc Hầu chính là Bàng Dục. Tuy rằng, thật sự không phải là thanh danh tốt gì.
"Bản hầu cũng chấp thuận cho phép ngươi gọi tên bản Hầu." Không đợi tôi nói tiếp, Bàng Dục liền xen mồm vào nói.
Tôi nhịn không được lườm hắn một cái, Bàng Dục a Bàng Dục, tôi muốn gọi, còn phải đợi ngài chuẩn tôi mới được gọi sao.
Trong lúc rẽ vào một ngõ nhỏ, trong đầu tôi chợt lóe linh quang, tôi đã nghĩ ra một "Nick name" cho hắn "Không cần, gọi Bàng Dục chẳng khác nào đang đi rêu rao, không bằng gọi là. . . . ." Tôi cố ý dừng một chút, sau khi đã hấp dẫn được tầm mắt của Bàng Dục, mới nhếch môi, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn "Tiểu Bàng Giải." (*)
(*con cua nhỏ)
Bàng Dục ngẩn ra, lập tức giận dữ "Ngươi, ngươi, ngươi dám gọi ta như vậy, ta…ta. . . . . ."
Thấy hắn thật sự đã tức giận, tôi vội vàng bày ra một nụ cười dịu dàng "Được, được, ta không kêu như vậy, chỉ cần ngài gọi tên của ta, ta sẽ không kêu như vậy."
Bàng Dục một hơi thiếu chút nữa bị sặc chết, hắn hung hăng nghiến răng ken két "Ngươi, đồ nha đầu chết tiệt, không được kêu, kêu, kêu. . . . . ."
Kêu biến thành ba lần, người nào đó rốt cuộc bị mắc kẹt tại chỗ.
Tôi ôm bụng cười, thiếu chút nữa là cười đến mức sóc hông, tôi chỉ biết, lúc bị hắn cường thưởng, có lần tôi đã nói với hắn tên mình là An Chi, nhưng lúc đó hắn căn bản là không thèm bận tâm đến, lúc này hắn mà nhớ ra tên của tôi mới là lạ.
"Ngươi. . . . . ." Bàng Dục bị tôi cười thẹn quá hóa giận, hắn chỉ tay vào mũi tôi, mặt đỏ bừng. Tư thế như vậy, thoạt nhìn chẳng những không dọa người một chút nào, trái lại cực kỳ giống một trái táo chín đỏ rực, làm cho người ta muốn cắn một miếng.
Vì thế, vị nào đó được mệnh danh là sắc nữ, nhịn không được âm thầm một bên thở dài một bên oán thán, tôi nếu có một đệ đệ đáng yêu như vậy thì thật là tốt, đương nhiên, tính cách có thể kiêu ngạo một chút, nhưng ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài đường cường thưởng dân nữ là được.
Sợ làm cho Bàng Dục giận quá sẽ hỏng hết kế hoạch, tôi không dám tiếp tục cười nữa "Tiểu Hầu gia, đừng nóng giận. Ta dẫn ngài đi ăn được không?" Tôi cầm lấy tay hắn nói.
Hắn hung hăng đẩy tay tôi ra "Ta cũng không phải là một đứa trẻ."
"Ừm, ừm, ngài đương nhiên không phải là đứa trẻ. Ta mới là trẻ con vô vị, mới đặt cho ngài Nick name này, đều là do ta sai." Tôi rất là thành khẩn nhận mọi sai lầm về mình, sau đó "Chân thành" nhìn hắn "Để bù lại sai lầm của ta, ta sẽ mang ngài đi ăn món ngon. Món này khi mới đến Trần Châu, trong lúc vô tình ta đã phát hiện ra, ngay cả. . . . . . Khụ, ca ca của ta cũng không biết nha."
Thấy tôi có thái độ thành khẩn, vẻ mặt của Bàng Dục tuy rằng vẫn còn khó chịu, nhưng rốt cục người có địa vị cao lại đầu hàng trước người có địa vị thấp, hắn gật gật đầu nói "Vậy thì ngươi dẫn đường đi."
"Được, tiểu Hầu gia, mời đi bên này."
Bàng Dục đuổi kịp cước bộ của tôi, đi được khá xa, vẫn còn có thể nghe được đoạn đối thoại của hai người.
"Tiểu Hầu gia. . . . . . ừm, vẫn là không thể gọi là Tiểu Hầu gia được, cũng không thể gọi là Bàng Dục, ngài nói xem ta gọi ngài như thế nào mới được đây. Như vậy đi, ta so ra lớn tuổi hơn ngài, gọi đệ đệ thì thế nào?"
"Ngươi lớn hơn bản hầu?" giọng nói căn bản là không tin.
". . . . . ." Người nào đó khoa tay múa chân biểu đạt "Hơn hai mươi từng này."
"Ngươi gạt ta! !"
". . . . . . Ta cũng muốn. . . . . .thật sự rất muốn a~."
——
". . . . . .còn chưa nghĩ ra." Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, ai biết ngài lại dứt khoát như vậy? Tuy rằng cũng không biết hắn có đáp ứng hay không, nhưng chí ít cũng phải đánh cược cái gì để đạt được mục đích mới được.
Bàng Dục hừ nhẹ một tiếng "Ngươi muốn cái gì. Vàng bạc châu báu, vòng ngọc, phỉ thúy, chỉ cần này thế gian có, thì có cái gì mà An Lạc Hầu ta không chiếm được đây. Hà tất gì phải dùng cách đánh cược?"
". . . . . . Hầu gia, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi, ta thật sự không muốn gì." Tôi nghiêng đầu nghĩ nghĩ "Cũng không phải là hoàn toàn không muốn gì. Nói không cần tiền quả thật là rất giả tạo, tuy rằng tiền tài không phải vạn năng, nhưng không có tiền là trăm triệu không thể, những lời này vẫn là chân lý. Nhưng là, tiền tài, đủ dùng là tốt rồi, không cần phải tích lũy nhiều làm gì. Kỳ thật mỗi một người phụ nữ đều chờ đợi một người thật lòng thật dạ với mình." Tôi nói, có chút ngượng ngùng, hơi hơi quay đầu đi cười. Sao lại nói những chuyện này với hắn làm gì không biết.
Sau một lúc lâu, thấy Bàng Dục không có phản ứng gì, tôi khó hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn đang đứng lăng ngốc.
"Tiểu Hầu gia?" Tôi quơ tay trước mặt hắn
Bàng Dục chợt giật mình tỉnh lại "Ngươi thật sự không muốn cái gì sao?"
Hãn, lại quay về đề tài này. = =+ tôi nhíu mày, dùng sức suy nghĩ nửa ngày. Tôi thật sự không muốn gì cả, nhưng nhìn An Lạc Hầu trước mặt, tôi lại cảm thấy hắn cũng không phải không thể cứu chữa được như trong sách hoặc trong phim đã nói. Có lẽ, tôi nên nghĩ ra một biện pháp, nếu hắn là không phải là một người bình thường nên không cảm thụ được suy nghĩ của người bình thường, vậy tôi có nên dạy hắn hay không? Nếu có một số đạo lý mà hắn không rõ, tôi có nên nói cho hắn hay không?
"Nếu, thật sự nói là muốn gì. . . . . ." tôi lấy tay nâng cằm "Nếu ngày mai Hầu gia không có việc gì, chúng ta cùng nhau đi dạo phố đi."
"Đi dạo phố?" Bàng Dục có chút khinh thường hừ một tiếng, "Chuyện này có đáng gì, ngươi muốn đi hiện tại có thể đi luôn." Hắn nói xong, dường như muốn xoay người đi ra ngoài gọi người.
"Đợi đã, không phải là ý tứ này. Vẫn là để đến sáng mai đi, chúng ta đều phải chuẩn bị một chút." Tôi vội vàng gọi hắn lại, hành động này, thật đúng là kinh người a~.
"Ngày mai đi cũng được, bất quá, ngươi cần phải dậy sớm để hóa trang." Bàng Dục suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói "Ta không bao giờ đi dạo phố cùng người có khuôn mặt bình thường."
". . . . . .Được." lại nói, tiểu Hầu gia a~, ngươi rốt cuộc đối với gương mặt này sau khi đã hóa trang có bao nhiêu cố chấp a? Hãn.
"Bất quá, ngươi nói cần chuẩn bị, là có ý tứ gì?" Bàng Dục nghi hoặc hỏi.
"Ta là nói" tôi thần bí nhìn hắn "Tiểu Hầu gia, ngài đã từng một lần không dùng thân phận An Lạc Hầu, mà là Bàng Dục để đi dạo phố chưa ?"
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cùng Bàng Dục bước ra từ Nhuyễn Hồng Đường, một người đi trước, một người đi sau.
"Thật sự một người cũng không mang theo sao?" Bàng Dục rất là lo lắng quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhuyễn Hồng Đường "Trần Châu hiện tại có an toàn không?"
Tôi che miệng mà cười, bộ dạng này của Bàng Dục cực kỳ giống đứa bé lần đầu tiên ra khỏi nhà "Yên tâm đi, Tiểu Hầu gia, Trần Châu rất an toàn. Không phải ngài đã hạ lệnh đuổi hết dân tị nạn ra khỏi thành rồi sao?" Tôi không lớn không nhỏ đâm hắn một câu, tuy rằng hắn khẳng định là nghe cũng không hiểu "Ta mới được vài tuổi đã một mình đi trên phố, chẳng lẽ Tiểu Hầu gia lớn như vậy, lại không dám sao?"
"Ai nói ta không dám?" Bàng Dục lập tức không chút nghĩ ngợi ưỡn ngực nói "Một mình đi trên đường, có thể làm khó được An Lạc Hầu ta sao?"
Tôi cố nén ý cười, ho nhẹ một tiếng "Nếu muốn làm một người bình thường đi dạo phố, chúng ta cũng không thể xưng hô như thế này được. Tiểu Hầu gia có thể trực tiếp gọi tên của ta, về phần ta, ta sẽ gọi tiểu Hầu gia. . . . . ." kêu Bàng Dục? Cũng rất là chướng tai nha, hiện tại ở Trần Châu không người nào không biết, không người nào không hiểu tên của An Lạc Hầu chính là Bàng Dục. Tuy rằng, thật sự không phải là thanh danh tốt gì.
"Bản hầu cũng chấp thuận cho phép ngươi gọi tên bản Hầu." Không đợi tôi nói tiếp, Bàng Dục liền xen mồm vào nói.
Tôi nhịn không được lườm hắn một cái, Bàng Dục a Bàng Dục, tôi muốn gọi, còn phải đợi ngài chuẩn tôi mới được gọi sao.
Trong lúc rẽ vào một ngõ nhỏ, trong đầu tôi chợt lóe linh quang, tôi đã nghĩ ra một "Nick name" cho hắn "Không cần, gọi Bàng Dục chẳng khác nào đang đi rêu rao, không bằng gọi là. . . . ." Tôi cố ý dừng một chút, sau khi đã hấp dẫn được tầm mắt của Bàng Dục, mới nhếch môi, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn "Tiểu Bàng Giải." (*)
(*con cua nhỏ)
Bàng Dục ngẩn ra, lập tức giận dữ "Ngươi, ngươi, ngươi dám gọi ta như vậy, ta…ta. . . . . ."
Thấy hắn thật sự đã tức giận, tôi vội vàng bày ra một nụ cười dịu dàng "Được, được, ta không kêu như vậy, chỉ cần ngài gọi tên của ta, ta sẽ không kêu như vậy."
Bàng Dục một hơi thiếu chút nữa bị sặc chết, hắn hung hăng nghiến răng ken két "Ngươi, đồ nha đầu chết tiệt, không được kêu, kêu, kêu. . . . . ."
Kêu biến thành ba lần, người nào đó rốt cuộc bị mắc kẹt tại chỗ.
Tôi ôm bụng cười, thiếu chút nữa là cười đến mức sóc hông, tôi chỉ biết, lúc bị hắn cường thưởng, có lần tôi đã nói với hắn tên mình là An Chi, nhưng lúc đó hắn căn bản là không thèm bận tâm đến, lúc này hắn mà nhớ ra tên của tôi mới là lạ.
"Ngươi. . . . . ." Bàng Dục bị tôi cười thẹn quá hóa giận, hắn chỉ tay vào mũi tôi, mặt đỏ bừng. Tư thế như vậy, thoạt nhìn chẳng những không dọa người một chút nào, trái lại cực kỳ giống một trái táo chín đỏ rực, làm cho người ta muốn cắn một miếng.
Vì thế, vị nào đó được mệnh danh là sắc nữ, nhịn không được âm thầm một bên thở dài một bên oán thán, tôi nếu có một đệ đệ đáng yêu như vậy thì thật là tốt, đương nhiên, tính cách có thể kiêu ngạo một chút, nhưng ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài đường cường thưởng dân nữ là được.
Sợ làm cho Bàng Dục giận quá sẽ hỏng hết kế hoạch, tôi không dám tiếp tục cười nữa "Tiểu Hầu gia, đừng nóng giận. Ta dẫn ngài đi ăn được không?" Tôi cầm lấy tay hắn nói.
Hắn hung hăng đẩy tay tôi ra "Ta cũng không phải là một đứa trẻ."
"Ừm, ừm, ngài đương nhiên không phải là đứa trẻ. Ta mới là trẻ con vô vị, mới đặt cho ngài Nick name này, đều là do ta sai." Tôi rất là thành khẩn nhận mọi sai lầm về mình, sau đó "Chân thành" nhìn hắn "Để bù lại sai lầm của ta, ta sẽ mang ngài đi ăn món ngon. Món này khi mới đến Trần Châu, trong lúc vô tình ta đã phát hiện ra, ngay cả. . . . . . Khụ, ca ca của ta cũng không biết nha."
Thấy tôi có thái độ thành khẩn, vẻ mặt của Bàng Dục tuy rằng vẫn còn khó chịu, nhưng rốt cục người có địa vị cao lại đầu hàng trước người có địa vị thấp, hắn gật gật đầu nói "Vậy thì ngươi dẫn đường đi."
"Được, tiểu Hầu gia, mời đi bên này."
Bàng Dục đuổi kịp cước bộ của tôi, đi được khá xa, vẫn còn có thể nghe được đoạn đối thoại của hai người.
"Tiểu Hầu gia. . . . . . ừm, vẫn là không thể gọi là Tiểu Hầu gia được, cũng không thể gọi là Bàng Dục, ngài nói xem ta gọi ngài như thế nào mới được đây. Như vậy đi, ta so ra lớn tuổi hơn ngài, gọi đệ đệ thì thế nào?"
"Ngươi lớn hơn bản hầu?" giọng nói căn bản là không tin.
". . . . . ." Người nào đó khoa tay múa chân biểu đạt "Hơn hai mươi từng này."
"Ngươi gạt ta! !"
". . . . . . Ta cũng muốn. . . . . .thật sự rất muốn a~."
——
/60
|