1/2 Prince

Chương 12: Nghiệt duyên.

/76


“Nghe đây mọi người!” Lang đại ca nghiêm giọng nhắc nhở chúng tôi trước giờ thi đấu, “Vào được chung kết rồi nhưng chúng ta càng phải nỗ lực cố gắng. Địch thủ những vòng sau sẽ mạnh hơn nhiều. Chúng ta không được phép xem thường họ.”

Chúng tôi ngoan ngoãn gật đầu.

“Tiểu Long Nữ, đối thủ tiếp theo là ai, cô biết không?” Tôi hỏi.

Tiểu Long Nữ gật đầu, tôi ngoạm thêm một miếng bánh mì rồi giục cô nàng tin tình báo về đối thủ.

Tiểu Long Nữ nhíu mày nói, “Họ là Thăng Long Đội, không nghe được tin tức gì đặc biệt. Nhưng hình như thực lực đội đó chỉ bình thường thôi. Vào được vòng này là do từ đầu đến giờ họ đều chưa gặp được đối thủ nào mạnh cả. Xem ra trận này khá dễ đối phó.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Quá tốt, trận tiếp coi như chắn thắng rồi.”

~*~

Tôi lạnh lùng băng giá bước vào võ đài như mọi khi, nhưng… Mặc dù trước trận đấu lo lắng là chuyện bình thường, nhưng chân tôi bây giờ muốn nhũn ngay ra. Hai mắt tôi vô thần, đầu óc tôi trống rỗng, mồm tôi thì há hốc ra kinh ngạc, tôi chằm chằm nhìn đối thủ trước mặt.

Ngay giữa nhóm, cực kì dễ nhận ra một cặp tình nhân đang anh anh em em, yêu yêu thương thương nghe ghê muốn chết… Nhưng tôi không phải sợ cái này, nguyên nhân làm tôi khiếp vía là…

Đó là bố mẹ tôi – hai người đã bỏ mặc con cái ở nhà tự xoay xở cả tháng trời để chạy đi hưởng tuần trăng mật lần thứ N!

Trời đất ơi, Bố, mẹ! Hai người đang đi tuần trăng mật cơ mà – làm thế nào hai người lại tới Đệ Nhị Sinh Mệnh chơi thế này? Vầy thì tôi đánh đấm thế quái nào được? Đánh chết bố mẹ có bị gọi là đồ bất hiếu không nhỉ? Thảm nhất là, nếu tôi bị phát hiện ra, TIỀN TIÊU VẶT ƠI TỪ ĐÂY COI NHƯ DĨ VÃNG!

“Vương Tử, có vấn đề gì thế? Có gì không ổn à?” Tiểu Long Nữ hơi lo lắng hỏi.

“Ơ, à, không có gì hết!” Tôi trả lời, tự trấn tĩnh bản thân. Chuyện đó nhất định không thể xảy ra. Ngay cả em trai sinh đôi của tôi – cái thằng dính lấy tôi từ sáng đến tối – cũng chẳng thể nhận ra chị gái Phong Lam đáng yêu của nó thì lí gì cha mẹ tôi – hai người cả năm có 365 ngày thì du hí tuần trăng mật hết 200 ngày lại nhận ra được! Như vậy tôi có đánh bố mẹ vài cái cũng không bị cắt tiền tiêu hàng tháng đâu nhỉ…

~*~

“Ông xã thân yêu à, anh không thấy anh chàng đẹp trai ở đằng kia nhìn rất quen sao?” Ma pháp sư của Thăng Long đội, bà xã thân yêu nói. Càng nhìn bà càng cảm thấy hình như đã gặp qua Vương Tử ở đâu rồi…

Ông xã thân yêu đang trìu mến say đắm nhìn vợ, nghe vợ nói vậy mới cực kì miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn . Ông trả lời, “Ấy! Hắn ta trông rất quen. Có lẽ hắn ta là hàng xóm nhà mình chăng!”

“Không biết nha.”

~*~

Tôi đảo tròn con mắt. Bố, mẹ, hai người không thể nói nhỏ hơn sao? Ngay cả bên đội con cũng có thể nghe thấy 2 người đấy! Tôi bất lực đón nhận ánh mắt dò hỏi của đồng đội, liền tỏ vẻ ngây thơ vô tội nhún vai một cái.

“Trận đấu… bắt đầu!” Trọng tài vô tình hét lên.

Á, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi bắt đầu hoảng loạng, Vừa nhìn bố mẹ, lại nhìn Phi Thường đội, trong lòng mâu thuẫn ác liệt.

~*~

“Bà xã à, bắt đầu rồi đấy. Mau đánh nhanh sáng mai còn lên máy bay sớm về nhà nào.”

“Ôi! Nhưng mà ông xã à, về nhà rồi đâu chỉ có hai chúng mình nữa đâu. Anh phải nấu cơm này, làm việc nhà này, làm gì còn thời gian với em nữa. Chán lắm!” Bà xã thân yêu lộ ra vẻ mặt ‘không muốn về nhà đâu’.

“Haha, đừng lo! Anh huấn luyện Phong Lam kĩ lắm rồi! Cứ để nó nấu cơm với làm việc nhà, thế là anh chẳng phải có thể cả ngày ở bên em rồi đó sao?” Ông xã thân yêu nói. Hahaha. Ông nghĩ thầm. Tục ngữ nói, ‘nuôi con gái nghìn ngày, dùng được một đời’.

(*Nuôi con gái…một đời: bản gốc Hán Việt là “Dưỡng nữ sinh nhật, dụng tại nhất sinh’. Câu này có ý nói nuôi con gái nghìn ngày (cho ăn cho mặc) thì đứa con gái đó sẽ có ích cho mình một đời. Câu này là chơi chữ từ câu nói ‘dưỡng binh nghìn ngày, dụng tại một giờ’ (Nuôi binh nghìn ngày, dùng được một giờ), ý nói nuôi binh lính lâu, chỉ để dùng có lúc chiến tranh tới.. – nhóm PR)

~*~

Bố! Mẹ! Con đổi ý rồi. Gân xanh hằn rõ trên trán tôi, tôi nắm chặt tay lại đến mức các ngón tay như muốn nứt toác ra. Cho dù đến già cũng không có tiền tiêu vặt, con cũng quyết phải nghiền mấy người ra cám!

“Vương Tử?” Các thành viên trong Phi Thường Đội ngạc nhiên nhìn tôi. Cả người tôi chìm đắm trong lửa hận thù vô hình.

“Tôi. Sẽ. Đánh. Bại. Họ!” Từng tiếng rít qua kẽ răng tôi.

~*~

Trong đời thực…

Riiiiing! Riiiiing!

Tôi thò tay ra tắt cái đồng hồ báo thức đang kêu la ầm ĩ và tháo mũ chơi game lúc ngủ ra khỏi đầu.

Lương tâm có chút bất an, tôi hơi cắn rứt nghĩ thầm, Liệu tôi có quá tàn nhẫn với bố mẹ không? Hừ! Kệ đi, ai bảo bố mẹ bất nhân với tôi trước, cũng không thể trách tôi bất nghĩa với họ được. Vả lại tôi đây chỉ vô cùng trượng nghĩa đấm bố già mình có tầm vài trăm đấm ấy mà, và … vô cùng có nhân đạo nhân ái một đao đâm chết mẹ thôi!

Tôi ngáp dài, nhảy xuống giường và chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới, đi trễ thì không hay lắm. Tôi quyết định nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó sẽ ăn sáng với trứng tráng, bánh mì nướng và cà phê.

Bước từng bước ra khỏi bếp với bữa sáng thơm phức, tôi đã thấy em trai mình nằm truờn trên bàn ăn.

“Sáng nay ăn gì hả chị?”

“Một món trứng tráng mềm mại đặc biệt giàu năng lượng, bánh mì nướng Paris cao cấp của Pháp và cà phê sữa ngọt ngào của Thổ Nhĩ Kì.”

“Ồ… vậy ra là bánh mì kẹp trứng với một tách cà phê chứ gì!” Em trai ngu ngốc của tôi lầm bầm trước khi chồm qua bàn vồ lấy bữa sáng và ngấu nghiến như sói hổ đói lâu ngày. Híc! Đó là bữa sáng mà chị đã dốc hết tâm huyết để làm đấy. Mày không thể ăn uống có văn hoá hơn một tí hay sao?

Tôi bỗng chợt nhớ ra một điều. “Tan học chị em mình phải ghé vào cửa hàng tạp hóa mua vài thứ, bố mẹ sắp về rồi.”

“Ể? Làm sao mà chị biết?” Em trai tôi hỏi, và ném cho tôi một cái nhìn ngờ vực.

Tim tôi suýt thì ngừng đập.”Ừ thì…Bố mẹ gọi về.”

“Thật à? Từ bao giờ bố mẹ học được cách gọi điện về hỏi han con cái thế?” Sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt thằng em tôi.

“Mau ăn bánh của mày đi. Mày mà còn lằng nhằng với chị là khỏi ăn tối.” Tôi hét lên, mang lương tâm đang gào thét dữ dội vứt qua một bên.

“Được rồi, được rồi. Chị chỉ toàn lấy thức ăn ra để đe doạ em thôi.” Dương Danh rên rỉ.

“Mày xem còn cách nào khác đâu. Có mỗi đồ ăn mới dọa nổi mày.” Tôi nhún vai. Về mặt này thì rõ ràng chúng tôi là chị em ruột.

Tuy nhiên thức ăn không phải minh chứng duy nhất về huyết thống của chúng tôi. Phải lưu ý thật kĩ là tôi và thằng em ngu si đã có ‘có duyên’ dính lấy nhau từ lâu lẩu lầu lâu rồi. Cấp 1 cùng lớp, cấp 2 cùng lớp, cấp 3 cùng trường (thì cái trường nó phân lớp nam nữ riêng mà). Đến đại học cũng chung lớp nốt. Chỉ có 1 từ duy nhất giải thích nổi cái này: Nghiệt duyên.

Tôi thực sự rất nghi ngờ, có lẽ lí do đến tận đại học mà 2 đứa tôi vẫn dính nhau chung một lớp là do em trai lười biếng của tôi đã bí mật sao nguyên bản nguyện vọng nghề nghiệp của tôi vì nó lười đến nỗi ngại cả việc điền thông tin vào giấy của mình (thế nhưng nó cứ chối đây đẩy). Thế nên, lẽ dĩ nhiên, chúng tôi đã cùng trường đại học lại cùng chung luôn cả lớp. (tiện đây nói luôn, trường đại học ở rất gần nhà tôi nên chúng tôi sống ở nhà và đến trường bằng phương tiện công cộng.)

“Nhanh lên đi chị, xe buýt chuẩn bị đi rồi đấy!” Dương Danh bực tức gào lên.

“Được rồi, đến đây!” Tôi gào trả rồi dồn sức vào chân mà chạy, lẩm bẩm. Dương Danh ngu si, mày nghĩ rằng tốc độ và chiều dài chân của chị giống như trong Đệ Nhị Sinh Mệnh hả?

Tôi và thằng em hổn hà hổn hển chạy vào lớp đúng 1 phút sau tiếng chuông reo, nhưng thầy giáo đã đứng trên bục giảng từ lúc nào rồi! Tôi vội vã rối rít xin lỗi. “Em xin lỗi! Em rất xin lỗi!”

“Không sao đâu em, tìm một chỗ ngồi xuống đi nào.”

Giọng nói trầm ấm dịu dàng của thầy vang đến tai tôi, khiến tôi bình tĩnh đôi chút. Nhưng sao tôi nghe vẫn thấy có chút kì quái…

Sao nghe quen thế nhỉ? Chuông báo động trong đâu ngân rền, tôi miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn thầy.

Uầy…đẹp trai chưa kìa…DU! Tôi nhìn chằm chằm vào mặt thầy giáo, mồm há hốc mắt lồi ra, nghĩ thầm. Chẳng lẽ mình vẫn còn chơi game sao?

“Chị? Nếu muốn ngắm trai đẹp thì cũng phải ngồi vào chỗ rồi từ từ ngắm sau chứ.” Giọng nói đầy phẫn nộ của thằng em tôi vang lên trong lớp học và lũ bạn cười ầm ĩ.

Tôi bây giờ chỉ có thể lê về chỗ thường ngồi trong trạng thái sững sờ. 2 đứa bạn thân của tôi ngồi ngay cạnh tôi. Cổ Vân Phi (con trai đấy, nhưng mà nó bà tám phát khiếp, nên tôi đánh đồng nó thành con gái mà đối xử luôn) ngồi bên phải tôi còn bên trái tôi là Lục Tinh (một con bé rất dễ thương).

“Lão này là ai thế?” Tôi hỏi Vân và Tinh, chỉ tay về phía khuôn mặt quen thuộc trên bục giảng.

“Hình như là giáo sư mới.” Tinh trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào vị ‘giáo sư mới’, rõ ràng là đổ đứ đừ ‘chàng’ rồi.

“Trẻ quá mà, giáo sư sao nổi!” Tôi hoài nghi nhìn ‘Du’. Hắn ta thậm chí còn chưa đến 30 tuổi. Hắn chắc chắn chỉ tầm 25 hoặc nhiều nhất là 26 tuổi thôi. Chẳng già hơn tụi sinh viên bọn tôi bao nhiêu mà đã lên giáo sư rồi á?

“Tao nghe nói thầy là một thiên tài với chỉ số IQ 200. Thầy vào đại học năm 15 tuổi, 18 tuổi thì tốt nghiệp, nhận được học vị tiến sĩ năm 22 tuổi, sau đó ra nước ngoài đẩy mạnh nghiên cứu, đến 25 tuổi về nước đã có thêm một bằng tiến sĩ nữa. Giờ khi thầy 26 tuổi, các trường đại học hàng đầu trong nước đều cạnh tranh nhau để mời thầy về làm giáo sư.” Vân đố kị nói.

Thế thì anh ta là Du thế quái nào được. Tôi đây còn đang rất nghi ngờ không biết Du có cái quái gì trong đầu của hắn ta không nữa. Nhưng… thầy trông vẫn giống Du quá! Hắn ta trông y như Du trong Đệ Nhị Sinh Mệnh, nửa điểm mĩ hóa cũng không có.

Giáo sư ‘trông giống Du’ mỉm cười dịu dàng nói, “Chào buổi sáng, các em sinh viên. Tôi là giáo sư mới dạy các em môn Lịch sử Hán văn, Mẫn Cư Văn*, các em có thể gọi tôi là Du. Tôi không lớn tuổi hơn các em nhiều lắm vì vậy tôi mong chúng ta có thể coi nhau như bạn bè.”

(*Mẫn Cư Văn: Bính âm tìm được là Min Gui Wen. Bạn đọc có thể nhận thấy tên của Du trong game là Guiliastes, khi đọc tắt là Gui (Cư), trùng với tên của anh ngoài đời thực. Nhưng thực tế, bản gốc tên được ghi là Juliastes, nên chị thyme mới dịch tên tắt là Du. Tôi vẫn để tên thường gọi như trong phần bản dịch của chị thyme, nhưng phần tên thật, xin được để như ở trong bản convert. Còn tên ID game, để các bạn đã đọc qua truyện tranh và có ý định đọc truyện tranh được thuận lợi, tôi xin dịch theo bản thường thấy. Rất xin lỗi bạn đọc vì sự thay đổi này. Bạn đọc có ý kiến mời liên hệ để sửa chữa. – meomeo)

Tôi đổ gục xuống bàn. Giờ nói thằng cha kia không phải Du thì ai thèm tin tôi chứ? Du là giáo sư của tôi? Trời đất ơi, CON KHÔNG TIN ĐƯỢC!

“Tinh, mày hỏi hộ tao lão…à…giáo sư Mẫn ấy, có chơi Đệ Nhị Sinh Mệnh không?” Tôi mở miệng hỏi Tinh. Tôi thu hết dũng khí, muốn cược phen này xem có phải vận khí của tôi lại kém đến thảm hại như vậy không.

Tinh nhìn tôi nghi ngờ. “Sao mày không tự hỏi đi?”

“À à thì…Tao…Tao ngượng ý mà!” Tôi ha ha yếu ớt cười.

“…” Tinh và Vân hoài nghi nhìn tôi, tôi lập tức bày ra vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ.

“Tao không biết mày đang định làm trò quỷ gì… Nhưng thôi, tao giúp mày lần này. Tao cũng chơi Đệ Nhị Sinh Mệnh nên cũng khá hứng thú.” Vân thì thầm, sau đó nó giơ tay lên hỏi, “Giáo sư Mẫn, em có thể hỏi thầy một câu ngoài nội dung học được không ạ?”

Giáo sư Mẫn cười xòa thoải mái đồng ý. “Em hỏi đi.”

“Thầy có chơi Đệ Nhị Sinh Mệnh không ạ?”

Giáo sư Mẫn sững lại một lúc, sau đó trả lời một cách hết sức nhiệt tình. “Tất nhiên, thầy đang tham gia Mạo hiểm giả công đại hội, đội của thầy đã vượt qua vòng đầu tiên của chung kết rồi.”

Bốn năm tiếng cảm thán gì đó bắt đầu xôn xao dưới lớp học, đại loại là, “Thật không ạ?”, “Lợi hại quá!” hay “Thầy ở đội nào thế?”

Lớp học bắt đầu nóng dần lên, Giáo sư Mẫn cũng bỏ thái độ giáo sư câu nệ, vui vẻ thân thiện trả lời sinh viên. “Thầy là thi nhân lãng du ma tộc.”, rồi thì, “Thầy là ở Phi Thường Đội.”.

“Phi Thường Đội á? Đội đó nổi tiếng là quái dị nhé, em nghe nói chiến sĩ đánh chính của đội, Vương Tử vừa mạnh lại vô cùng tuấn tú!” Vân kêu lên.

Giáo sư Mẫn… ờ… Du nhiệt tình. “Đúng rồi! Vương Tử lợi hại lắm, cũng cực kì đẹp trai.”

“Không thể nào? Anh ấy còn đẹp trai hơn cả thầy sao, giáo sư?” Tinh ngạc nhiên hỏi.

“Cậu ấy còn đẹp trai hơn thầy nhiều.” Du mặt mày nghiêm túc trả lời.

“Trời ơi! Lam, mày có nghe thấy không Lam? Không phải mày cũng chơi Đệ Nhị Sinh Mệnh à? Mày đã nhìn thấy Vương Tử chưa?” Tinh đột nhiên túm lấy vai tôi, rồi lắc lấy lắc để làm tôi chóng cả mặt.

“Đại khái là…gặp qua rồi.” Tôi bị lắc cho một trận tỉnh cả người, đành yếu ớt thừa nhận sự thật cay đắng.

“Á à… Nhất định mày gặp giáo sư Mẫn trong Đệ Nhị Sinh Mệnh rồi chứ gì? Thế nên mày mới nhờ chúng tao hỏi thầy phải không Lam?” Giọng oang oang của Vân thu hút sự chú ý của Du về phía tụi tôi.

Trời ơi, Du đang nhìn tôi! Tôi vội tránh đông tránh tây, lấy tay che nửa mặt đi, thì thầm. “Gì có! Tao chỉ là qua Mạo hiểm đại hội thăm thú tí, nhìn xa xa thấy thầy thôi mà.”

Trong lớp học ồn ã, một giọng khinh khỉnh vang lên.

“Vương Tử? Hừ!” Vẻ khinh miệt trên mặt thằng nhóc Phong Dương Danh đã rõ mười mươi.

“Em có bất mãn gì với Vương Tử à?” Du băng hàn liếc xuống dưới lớp, không khí cả lớp cũng theo đó mà lạnh hẳn đi.

Dương Danh không hề kiềm chế sự kiêu ngạo, bèn khẽ hất đầu đáp. “Chỉ là trước kia có đụng độ qua thôi.”

Tôi lo lắng quan sát bầu không khí căng thẳng giữa em trai tôi và Du. Thế mà chả hiểu sao Du lại ngẩn người ra. Mắt hắn phức tạp đến độ tôi đoán cũng không ra. Không khí lạnh lẽo kéo dài một lúc lâu trước khi…

“Đứng dậy!” Du nghiêm giọng nói.

Cả lớp kích động hít một hơi chờ kịch hay. Tôi cũng lo lắng nhìn em trai tôi. Tôi thực sự lo có khi nó nhỡ mồm ngày đầu lên lớp đã đắc tội với giáo sư mới thì chết. Dương Danh cứng người, sau đó nó từ từ đứng dậy. Mặc dù nó có nghe lời đứng lên thật, nhưng đôi mắt kia chứng tỏ là nó không hề khuất phục chút nào.

Du đầu tiên giật thót mình một cái. Một lúc lâu sau mới bán tín bán nghi lẩm bẩm. “Vương Tử…?”

Dương Danh khó hiểu nhìn giáo sư.

“…” Tôi trừng to mắt. Đây là thể loại tình huống quỷ quái gì vậy?

Du hình như bỗng thấy mình cư xử có chút kì quái, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh và mỉm cười. “Em ngồi xuống đi. Bây giờ chúng ta điểm danh nhé, để thầy có thể biết tất cả các em.”

Tôi ôm một bụng đầy nghi vấn như ngồi trên đống lửa, đợi mãi chuông hết giờ mới reo. Du vừa bước khỏi cửa lớp, tôi lập tức bò trườn xụi lơ ra bàn. Lòng nghĩ thầm, Học kì này làm thế quái nào tôi qua nổi đây? Du vừa mới ngó thấy mặt thằng em tôi đã một hai gào lên “Vương Tử”, có ý tứ quỷ gì vậy? Chẳng lẽ hắn ta nhận nhầm thằng em với tôi? Làm thế quái nào được…

Thôi toi rồi! Tôi đột nhiên nhớ ra rằng Du là GAY!… Nếu anh ta nhầm tôi với em trai tôi, thì… thì…Ôi trời ơi! Tôi lạnh hết cả người.

“Lam, Lam! Giáo sư Mẫn nói nếu tao có chơi Đệ Nhị Sinh Mệnh thì thầy có thể đưa bọn tao đi gặp Phi Thường Đội. Tao rất rất muốn gặp Vương Tử!” Tinh vẻ mặt khát vọng nói với tôi. “Vì vậy, tao quyết định sẽ chơi thử, mày kéo cấp cho tao nhá!”

“…” Tôi mồ hôi mẹ mồ hôi con lũ lượt rơi xuống.

“Lam, nói tao biết nick mày đi. Tao sẽ PM mày sau. Tao với mày sẽ cùng kéo cho Tinh. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi gặp Vương Tử. Tao rất muốn hỏi anh ấy xem làm thế nào để mạnh dữ dội như vậy được.” Vân cũng trưng một vẻ khát vọng y vậy.

“Tao…” Tôi phải làm gì bây giờ…? Tôi muốn khóc …

“Sao đấy? Hay là cấp thấp tẹt nên không muốn tụi này biết thế?” Vân cười ha ha.

“Ơ, ừ ừ, đúng rồi đấy. Tao không hay luyện cấp, nên kéo Tinh không nổi. Một mình mày kéo nó là được rồi.” Tôi vội vàng nói.

Tinh khó hiểu nói. “Thì có sao? Đã vậy thì để Vân một mình kéo cả 2 đứa mình chứ có gì.”

Tôi vớ bừa một lí do hết sức củ chuối, “Tao… à ờ, tao có ông xã kéo cho rồi!”

“Á à, á à! Kìa kìa bảo vệ thế giới riêng kìa, hừ! Mày con quỷ này là đồ phản bội, trọng sắc khinh bạn!” Tinh và Vân vui vẻ thúc vào người tôi.

“Tao…” Hú hu hu… Tôi khóc không ra nước mắt…

~*~

Trong phòng y tế trường đại học…

Du một cước đạp tung cửa phòng y tế. Dựa lưng vào tường, hắn nhìn tấm lưng to rộng của vị bác sĩ đứng đó, người đang bận rộn sắp xếp các thiết bị y tế. Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng mở miệng. “Hôm nay em gặp một học sinh trông rất giống Vương Tử.”

Lưng người bác sĩ khẽ cứng lại. Anh xoay người. “Thật là trùng hợp. Vương Tử cũng ở đây à?”

“Em không chắc đấy có phải là cậu ấy không. Bề ngoài họ không giống nhau lắm nhưng thái độ và cử chỉ thì y hệt.” Du nhăn mày.

“Thử hỏi cậu ta chưa?”

“Lúc đầu em cũng muốn hỏi nhưng hình như cậu ấy không nhận ra em. Em không biết là cậu ấy cố tình tỏ ra không quen biết em hay cậu ta thực sự không phải là Vương Tử nữa.” Du ngẩng đầu nhìn vị bác sĩ. “Anh Lang, em có nên hỏi cậu ta hay không?”

“Chuyện đó thì…hừmmm!” Anh Lang – Lý Thiên Lang – khuôn mặt thô nhưng thân thiện thoáng do dự. “Cậu trong đời thực và trong game đều y như nhau, nếu thằng bé đó thực sự là Vương Tử, chắc chắn đã nhận ra cậu rồi, có thể nó giả vờ không biết cậu thôi… Chi bằng tối nay lên mạng rồi hỏi thẳng nó luôn đi?”

“Vâng, vậy cũng được.” Du trầm tư đáp.

~*~

Lúc ấy, tôi cả người ỉu xìu lê được cái xác về đến nhà thì đã thấy bố mẹ ngồi tức xì khói trong phòng khách.

“Bố, mẹ, 2 người đã về.” Tôi thận trọng chào hỏi.

“TIỂU LAM!” Mẹ tôi đột nhiên ôm chầm lấy tôi khóc không thành tiếng.

Tôi sợ đến mức tay chân lóng ngóng, bèn quay đầu hỏi bố. “Bố, rốt cuộc là làm sao?”

“Đều là tại thằng Vương Tử kia…” Bố tôi rít qua kẽ răng. " Bố mẹ đã bỏ biết bao công sức để vào được vòng chung kết vậy mà lại bị hắn đánh bại ngay vòng đầu tiên. Thật không cam tâm!”

“…” Lại liên quan đến bản sao nam của tôi. Tôi trên đầu mướt mồ hôi lạnh.

“Thằng Vương Tử chết tiệt! Mẹ ghét nó!” Mẹ ngẩng đầu nhìn tôi, mặt vặn vẹo vì tức.

“Ai nói ghét Vương Tử thế?” Dương Danh bước qua cánh cửa liền hỏi ngay. “Con cũng ghét thằng rác rưởi đó – Hắn không những cướp đi mĩ nữ của con, còn làm con bị giáo sư phạt vào ngày đầu tiên của năm học mới nữa chứ. Con với thằng ấy thề không đội trời chung…!”

“Đúng! Chúng ta không đội trời chung với thằng cha ấy…” Bố mẹ tôi hai bên đồng thanh hô.

“…” *Khóc ròng* Hạng Vũ* ơi! Cuối cùng con cũng hiểu cảm giác của ông – bốn bề là địch như thế nào rồi!

(*Hạng Vũ: Hạng Vũ là một trong những vị tướng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Sau khi Tần Thủy Hoàng mất, triều đại Tần kết thúc (bị Hạng Vũ lật đổ), Trung Quốc xuất hiện hai nhà nước mới là Hán và Chu. Hạng Vũ ở vương tộc Chu, đứng lên cai quản nhà Chu. Nhưng cuối cùng ông bị Lưu Bang đánh bại. Lưu Bang được cho là tổ tiên của Lưu Bị trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Theo truyền thuyết, Hạng Vũ trong trận kháng cự cuối cùng bị kẻ thù vây hãm. Biết không thoát được, ôm dùng kiếm tự sát (có truyện kể là tự chặt đầu mình) để bảo toàn danh dự. Ông mất, nhà Hán lên nắm quyền. Bạn đọc có thể vào google và wiki để biết thêm thông tin chi tiết – nhóm PR)

~*~

Online…

Tối vừa mới lên mạng tôi đã gặp ngay Tiểu Long Nữ.

“Vương Tử, sắc mặt anh khó coi quá!” Tiểu Long Nữ nhìn tôi đứng ngồi không yên.

“Du đã đến chưa?” Tôi không trả lời câu hỏi của Tiểu Long Nữ. Hết liếc trái lại quay phải, trong lòng vẫn như có lửa đốt, vô cùng bất an.

“Chưa đâu… Mà từ khi nào anh chuyển sang quan tâm đến anh ta nhiều thế?” Tiểu Long Nữ vẻ mặt ám muội nhìn tôi.

“Tôi gặp báo ứng rồi, Tiểu Long Nữ! Cô phải cứu tôi!” Tôi lớn tiếng than khóc rồi nhào vào lòng cô.

Tiểu Long Nữ bị tôi dọa cho phát sốc. Cô nhanh chóng hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra, thế là tôi khóc lóc kể lể hết chuỗi bi kịch oan nghiệt từ sáng tới giờ. Đầu tiên tôi kể cho cô nghe chuyện tôi gặp Du ở lớp, sau đó là làm thế nào mà Du lại tưởng nhầm em trai tôi là tôi. Rồi tới chuyện thằng em hận tôi thấu xương, cuối cùng là cha mẹ tôi thề sẽ không đội trời chung với tôi…

Ôi trời đất ơi! Đây chính là ngày xui xẻo nhất đời tôi!

“Hừm…” Quả thật rất đáng thương. Thế giới rộng lớn nhường ấy mà Vương Tử lại đụng trúng phải Du, đúng là nghiệt duyên rồi.

Sau 3 giây thầm thương xót cho số phận bất hạnh của Vương Tử, Tiểu Long Nữ bắt đầu cảm thấy tất cả mớ chuyện này đúng là rất… thú vị nha!

Đáng tiếc tôi đang đang bận vùi đầu trong ngực Tiểu Long Nữ nên không nhìn thấy Tiểu Long Nữ, kẻ thiên hạ đệ nhất chuyên lấy nỗi khổ người đời làm thú vui, đang gian tà cười cợt, sau mông mọc đuôi cáo ve vẩy…

“Anh không cần phải lo quá thế Vương Tử ạ. Cũng không vội chối làm gì, em chỉ sợ càng chối Du lại càng không tin. Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng gặp Phong Vô Tình, lúc đó tức khắc Du sẽ tự biết mình nhầm thôi mà.”

Nhưng mà trước khi gặp được Phong Vô Tình thì…he he! Có kịch hay để xem rồi đây! Tiểu Long Nữ bấy giờ cười còn gian xảo gấp bội vừa nãy.

“Thật chứ?” Tôi nhíu mày hỏi.

Tiểu Long Nữ vội điên cuồng gật đầu.

“Đã vậy… được rồi!” Tôi nói, Tôi vẫn còn do dự lắm. Chẳng qua… hầy! Việc gì đến rồi sẽ đến. Tôi còn biết làm sao bây giờ nữa?

Tiểu Long Nữ đột nhiên chỉ tay về phía sau tôi, “Du đến rồi.”

Tôi khựng cứng cả người. Tôi chậm rãi quay lại đã thấy Du mặt mày tươi roi rói, cười ngốc nghếch đi vào.

Tôi cố thư giãn các thớ cơ trên mặt, nặn ra một nụ cười gượng gạo. “Chào buổi sáng, Du.”

“Chào buổi sáng, Vương Tử điện hạ vẫn tôn quý và xinh đẹp như mọi khi.” Du nói xong lại khoa tay cúi chào kiểu Châu Âu như thường lệ.

“Ờ ờ… ha ha ha ha…” Tôi cười yếu ớt.

Du đang ôm đầu chuẩn bị cho một trận đập tơi bời như bình thường, bỗng ngây ngẩn cả người. Hắn ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi. Nụ cười hi ha tưng tửng bình thường mất tăm, Du não rỗng được thay bằng Du thần đồng IQ 200. Hắn nhìn thật sâu vào mắt tôi như đang nghĩ gì lung lắm.

“Vương Tử, em vẫn đang là sinh viên à?” Hắn hỏi.

“Hả? À, ừ.” Tôi trả lời, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi. “Em học đại học XXX đúng không?” Cuối cùng hắn cũng nói ra tên trường đại học của tôi.

Mồ hôi lạnh chảy đầy trán, tôi nói dối không chớp mắt. “Không.”

“Ồ!” Du nhìn tôi, trong mắt còn ghi rõ hai chữ ‘nghi ngờ’.

Mặt tôi trắng bệch, tôi quay sang nhìn Tiểu Long Nữ cầu cứu, nhưng nhận về chỉ thấy cô nàng khoa tay ý ‘không sao rồi’. ‘Không sao’ á? Thế này còn ‘không sao’ thì trên đời này cái thổ tả nào là ‘có sao’ đây hả?

Cũng may Du bỗng chuyển chủ đề. “À, tôi gặp Lang đại ca ở trường rồi. Anh ấy là bác sĩ trong phòng y tế trường tôi đấy.”

Nghe thấy thế, hai con ngươi tôi như muốn rớt ra ngoài. “Cái gì cơ?”

Lang đại ca ở trong trường tôi? Trời đất ơi, mối nghiệt duyên này còn định kéo dài đến bao giờ nữa đây! ÔNG TRỜI ƠI, TRẢ LỜI CON ĐI!

Khi tôi còn đang bận nguyền rủa ông trời thì Tiểu Long Nữ ngồi xem xét danh sách các đối thủ tiếp theo của chúng tôi, mặt vô cùng dao động. Thật không may là tôi chẳng còn quan tâm xem đối thủ của chúng tôi là ai nữa. Là ai bây giờ cũng không quan trọng. Tôi kiểu gì cũng phải trút sạch sẽ uất ức này lên đầu mấy người đó! Tôi ác bụng nghĩ thầm.

Giọng nói của Lang đại ca vang lên, làm tôi đang ngồi tự kỉ trong góc tâm tưởng cũng phải lôi hồn về nghe. “Lần này đối thủ của chúng ta sẽ là người quen. Mai Khôi đội.”

Cái gì? Thêm một cú nữa giáng thẳng vào tôi, đá tôi về góc tối tự kỉ tiếp. Tôi thầm chửi rủa số phận đối với tôi thật bất công. Đã uất ức mà không tìm được người để xả ra thì chớ, lại còn bắt tôi đi đánh nhau với Mai Khôi đội, cả cái đội đó đều tưởng tôi bị Gay mà…! Hu hu hu hu!

“Đánh trận này là làm khó Du rồi.” Vũ Liên đại tẩu thương cảm nhìn Du.

“Cũng phải, tội Du quá!” Tiểu Long Nữ cũng dùng ánh mắt như thấy người quá cố mà ra sức cảm động nhìn Du.

Tuy nhiên cả tôi và Du đều dở khóc dở cười. Trận này Du có bị cái quái gì bất lợi đâu? Tôi đây mới là kẻ đáng thương đây này, mấy người không thấy sao?

“Em còn nghe nói Mai Khôi và Tình Thiên đã thành lập một nhóm ủng hộ Vương Tử, quản lí khá tốt, cũng thu nạp về không ít người đẹp. Tên cái nhóm đó hình như là… ‘Giải cứu Vương Tử siêu siêu đẹp trai tuấn mỹ khỏi tên ma quỷ đồng bóng đáng ghét Guiliastes và đưa Vương Tử trở về trong vòng tay âu yếm của các mỹ nữ trong nhóm ủng hộ’.” Tiểu Long Nữ một hơi đọc xong tên của cái nhóm ủng hộ kia chút nữa thì tắc thở mà chết.

Nhóm ủng hộ gì tên kì quái phát ớn? Tôi vừa nghe vừa nghĩ. Tôi lần này còn có cả nhóm ủng hộ? Ông trời à, ông thấy con chưa đủ rắc rối hay sao?

“Hơn nữa, để đập cho Du một trận ra trò, gần đây họ đã trải qua một khoá huấn luyện đặc biệt. Tình Thiên dành rất nhiều tiền mua thần khí, giúp thực lực Mai Khôi đội tăng lên không ít.” Vũ Liên đại tẩu vừa nhíu mày giận dữ vừa thở dài nói thêm.

Cuối cùng… vẫn còn cha này xui hơn tôi nhiều, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi dùng ánh mắt thương cảm nhìn Du. Có điều đáng tiếc cái miệng phản chủ cứ nhếch lên, thành ra mặt tôi có cái vẻ ‘sung sướng khi người ta gặp họa’.

Du chỉ cười nhẹ.

“Vì Vương Tử, khổ sở thế nào tôi cũng chịu được.” Hắn ta quay sang phía tôi, mặt mày tình tràn ý ngập, tha thiết vô cùng. Sau đó Du như lệ thường bị tôi tóm lấy tẩn cho một trận nên thân…

Coi như tôi không biết việc hắn ta là giáo sư dạy tôi đi. Dù sao thì hắn ta vẫn tưởng tôi là Phong Dương Danh mà. Cho dù giáo sư Mẫn đây có chạy ra đời thực đòi trả thù tôi, cũng không cách nào tìm ra Phong Lam được… He he, Tiểu Long Nữ tư vấn quá chuẩn!

“Thừa dịp Vương Tử vẫn còn đang bận đánh Du, chúng ta tiện đây bàn kế hoạch tác chiến một lúc.” Lang đại ca vẻ mặt nghiêm túc nói, “Có ai nghĩ ra cách gì đánh lại được thần khí của Tình Thiên không?”

“Hừ! Em không tin Hắc Đao của em lại không địch được ba mớ thần khí gì đó.” Tôi khinh khỉnh trả lời sau khi một thụi đấm văng mặt Du đi.

“Em cũng thấy vấn đề thần khí chỉ là chuyện nhỏ. Em không tin chỉ cầm trong tay ba thứ thần khí tầm xàm đó mà đòi đánh nổi chúng ta.” Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói. “Tiền không phải là vạn năng. Người ta có tiền mua thần khí, nhưng còn phải xem có năng lực mà dùng không nữa.”

Tôi hạ tay xuống một chút, chậm rãi nói. “Tiểu Long Nữ này, sao cô…bực mình thế?”

Tiểu Long Nữ quắc mắt, đau đớn cay đắng hét to. “Tất nhiên, em cực kì bực! Anh có biết số tiền Tình Thiên chi ra để mua thần khí là bao nhiêu không hả? Mười triệu tiền thật đấy! Mười triệu mà cô ta dám tiêu hoang như thế cơ đấy! Em mà có mười triệu á, em đã chẳng phải ngày ngày nai lưng ra làm một con G… EM XIN NGHỈ HƯU Ở NHÀ HƯỞNG PHÚC!”

Tóm lại là ghen tị vì nhà người ta có tiền chứ gì. Tôi nghĩ, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Long Nữ đang tức xì khói gầm rú.

“Vậy thôi ta dẹp vấn đề thần khí sang một bên đã. Trước mắt đã biết Mai Khôi đội gồm 2 chiến sĩ, 1 cung tiễn thủ, 1 tế ti, 1 ma pháp sư và 1 đạo tặc. Cũng gọi là một đội hình khá tốt, nhưng so với chúng ta thì không thành vấn đề. Tuy nhiên, để an toàn, ta vẫn nên thi đấu cẩn thận, không được phép coi thường đối phương.” Lang đại ca nghiêm túc nói.

Tất cả thành viên trong Phi Thường Đội đều gật đầu bằng lòng, trừ Du…Cũng không thể trách hắn, một người bị đánh đến mức nằm hôn đất say đắm lâu như thế, muốn gật đầu cũng không được rồi.

~*~

Khi tôi bước vào đấu trường thì tất cả các khuôn mặt thân quen không lẫn vào đâu được của Mai Khôi đội đã tề tựu sẵn rồi. Đứng đầu Mai Khôi đội là Mai Khôi và Tình Thiên đang vẻ mặt ai oán nhìn tôi. Tôi trong lòng khó xử không để đâu cho hết, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như nước.

“Vương Tử…” Mai Khôi ngập ngừng gọi.

Tôi phất tay ngắt lời cô. “Giờ đừng nói gì hết. Trận đấu là trận đấu. Nếu có gì muốn nói thì để đánh xong hẵng nói sau.”

Nghe vậy, nước mắt đã lã chã trên mặt Mai Khôi. Trong mắt đã buồn đã hận nay càng thêm một tần bi ai oán thán.

Tôi trong lòng nghiêm túc tự vấn. Mình đã nói bậy chỗ nào nhỉ?

“Vương Tử, làm sao anh có thể nói những điều vô tình đến thế?” Tình Thiên ôm một bụng phẫn uất không cam lòng hét lên, “Anh có biết chúng em nghĩ đến anh mỗi ngày nhiều đến thế nào không? Chúng em đến xem từng trận anh đấu, cổ vũ cho anh, chúng em còn lập cả 1 nhóm ủng hộ anh nữa, thế mà anh vẫn không cảm động chút nào sao?”

Tôi vô tình á? Tôi chỉ muốn công tư phân minh đánh xong trận này thôi mà. Thật chẳng hiểu bọn con gái nghĩ cái quái gì nữa…

Chết toi! Chẳng lẽ tôi ngày một ít giống con gái mà chuyển sang giống con trai hơn à!?

“Bắt đầu đi!” Thôi thây kệ, tôi đành tiếp tục lạnh lùng nói. Đánh xong trận này tôi mới có thể ngồi cởi mở bàn luận với cái nhóm ủng hộ ‘tên siêu siêu khó đọc’ kia được.

Giọng nói quen thuộc của trọng tài vang lên. “Trận đấu…bắt đầu!”

Doll ngay lập tức triệu hồi mấy con cốt tinh. Theo tính toán của tôi thì chỉ riêng bọn cốt tinh và tôi đã đủ khiến Tiểu Cường và Đoạn Kiếm chống đỡ mệt nghỉ rồi. Tôi sẽ xử lí Đoạn Kiếm trước, còn Tiểu Cường thì để mấy con cốt tinh chăm sóc sau. Lần trước ngồi nói chuyện với nhau trong nhà hàng, tôi cũng nhận ra Đoạn Kiếm là một đối thủ rất đáng gờm.

Quả nhiên Đoạn Kiếm lập tức vung kiếm, một tiếng “Đãng Kiếm Thức” xông tới chém tôi.

Tôi lập tức giương Hắc Đao lên chặn lại. Hừ! Mớ tiểu thuyết truyền kì Kim Dung tôi bị thằng em lải nhải đến thuộc như cháo rồi còn gì. Đao kiếm chạm nhau, ánh kim loại loáng vàng loáng bạc lóe sáng, tiếng kim khí xung khắc vang lên không ngừng.

Đúng như tôi đã đoán trước, Đoạn Kiếm quả là một đối thủ kì khôi. Chúng tôi anh qua tôi lại, đây một chiêu tiếp một chiêu làm tôi nhiệt huyết sôi trào. Đao qua kiếm lại một hồi vẫn chưa ai thắng ai. Mấy lần chúng tôi giao tranh, đôi bên luống cuống đều đành lùi lại mấy bước thủ thế.

“Anh thực sự rất mạnh đấy, Đoạn Kiếm.” Tôi kính nể nhìn anh.

“Ít lảm nhảm đi.” Đôi mắt anh ta tràn ngập sự thù hận và khinh bỉ, tôi choáng váng cả người…

Sao lại thành ra thế này? Cho dù anh ta có nghĩ tôi bị gay đi nữa cũng cớ gì sinh lòng thù hận tôi đến thế? Tôi đây nào đã XX hay OO gì anh ta đâu?

“Trận đấu thì chỉ là trận đấu thôi mà Đoạn Kiếm, có nhất thiết anh phải ghét tôi đến thế không?” Tôi dùng đao chặn ngang thanh kiếm của anh ta lại, quát lên.

“Nếu không có mày, Mai Khôi đội của chúng ta đã không thành ra thế này!” Đoạn Kiếm điên cuồng hét lên.

“Thành ra thế này?” Thành ra thế nào cơ? Tôi sửng sốt cả người đứng im bất động. Tuy nhiên, đứng im trên đấu trường là một hành động chứng tỏ bạn không có não rồi. Tôi dù đã nhanh tay chặn được kiếm của Đoạn Kiếm, nhưng lại bị anh ta một đấm cho đo đất ngay tại chỗ.

Đoạn Kiếm lập tức lấy chân đè nghiến lấy tôi, kiếm chặn ngang họng tôi. Anh ta nghiến răng chặt đến nỗi như muốn nghiến nát chúng ta vậy.

Anh rít qua kẽ răng mắng tôi. “Mày, chính mày. Mày là người đã làm Mai Khôi và Tình Thiên thay đổi. Mai Khôi chỉ có thể cả ngày nhìn tấm hình mày rồi khóc. Còn Tình Thiên, cô ấy đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền chỉ để mua thần khí hoặc hối lộ các đội khác đầu hàng, những mong lên đấu trường được gặp lại mày. Đội này… Đội… đội này! Nếu không phải bọn ta không đành lòng bỏ rơi Mai Khôi và Tình Thiên thì 4 người chúng ta đã đã rời Mai Khôi đội mà đi từ lâu rồi!”

Lúc này, cả 2 đội đều dừng lại nghe Đoạn Kiếm nói. Tôi cũng chỉ còn biết ngơ ngác câm lặng nghe Đoạn Kiếm phỉ nhổ mình không tiếc lời, sau đó quay ra nhìn Tiểu Cường, Legolas và Bổ Huyết Chuyên Dụng. Họ đều vừa căm tức vừa thù hận nhìn lại tôi.

Mai Khôi rốt cục cũng hai tay bưng mặt bắt đầu nức nở, trong khi Tình Thiên phẫn nộ hét lên. “Tại sao tôi lại không thể thích anh ấy? Người tôi thích là Vương Tử và chỉ Vương Tử mà thôi! Mặc kệ thế nào, tôi quyết không buông tay! Dù phải dùng phương pháp nào, thủ đoạn nào, tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng không bao giờ từ bỏ đâu!”

“Chị không nghĩ đến cả những người mà chị đã làm tổn thương – những người đang ở bên cạnh chị và quan tâm đến chị ư?” Doll buồn rầu nhìn Tình Thiên. Người được hỏi nét mặt bỗng lóe lên chút tội lỗi.

Tôi chết lặng lắng nghe. Kể cả người trẻ con như Doll mà cũng nói được những câu chín chắn như vậy sao. Cả ngày hôm nay có quá nhiều sự việc kinh hãi diễn ra rồi. Hệ thần kinh của tôi bị dọa nhiều quá, thành ra có chút tê dại.

“Tôi mặc kệ!” Tình Thiên hai tay bịt kín tai, rống lên. “Còn Đoạn Kiếm anh, mau bỏ kiếm của anh ra khỏi người Vương Tử, nếu anh mà dám làm anh ấy tổn thương thì…thì em sẽ lấy lại tất cả thần khí mà em đã tặng anh!”

Lời vừa nói ra, cả địa cầu này đều biết Tình Thiên đã phạm một sai lầm cực kì lớn. Chỉ thấy Đoạn Kiếm ban đầu đỏ bừng cả mặt. Sau đó mặt anh tái trắng đi, rồi chuyển sang màu xanh…

Anh ta không nói lấy một lời, chỉ đau lòng nhìn Tình Thiên, rồi chậm rãi rút cây kiếm đang chặn trước yết hầu tôi. Nghe “keng keng” một tiếng, thanh kiếm bị vứt xuống sàn đấu. Anh xoay người rồi rời khỏi đấu trường.

“Đoạn Kiếm…” Tình Thiên kinh ngạc nhìn Đoạn Kiếm bỏ đi.

Lại nghe tiếng kim khí vang lên nặng nề, Tiểu Cường vứt cái rìu của mình xuống đất.

“Quá đủ rồi, Tình Thiên. Anh không cần tiền của em.” Dứt lời anh liền cùng Đoạn Kiếm rời khỏi võ đài. Legolas lạnh lùng tháo cung và tên vứt xuống, không nói một lời bỏ đi. Cuối cùng, Bổ Huyết Chuyên Dụng chỉ còn biết thở dài buồn bã, buông cây ma trượng. Đau thương liếc nhìn Mai Khôi và Tình Thiên lần cuối, anh không chút lưu luyến bước khỏi cửa đấu trường…

Mai Khôi nhìn từng thành viên của Mai Khôi đội dứt áo ra đi, vẻ mặt mâu thuẫn nội tâm giằng xé ác liệt. Một lúc lâu sau, cô bước về phía tôi và nói. “Vương Tử, em sẽ học cách quên anh.”

Sau đó cô đột nhiên ôm lấy tôi và HÔN TÔI…

Tâm trí tôi trống rỗng, hoàn toàn tê liệt, nghĩ thầm. Tuyệt thật! Nhấc bút phết thêm được một cái nữa trong lố việc động trời hôm nay của tôi… nụ hôn đầu đời của tôi mang cho một mĩ nhân!

“Tạm biệt anh, Vương Tử!” Mai Khôi nở nụ cười đong đầy nước mắt, nụ cười tự giải thoát chính mình. Tôi nhìn cô duyên dáng quay đi và rời khỏi đấu trường. Mặc dù cô vừa cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi nhưng trong sâu thẳm đáy lòng, tôi vẫn thật lòng chúc phúc cho cô. Mong cô sau này tìm được Hoàng tử Bạch Mã thực sự của đời mình.

“Mai Khôi, cả chị cũng đi sao?” Tình Thiên hét lên, “Cả chị cũng bỏ em mà đi sao?”

Mai Khôi dừng bước giữa chừng, hít một hơi rồi trầm giọng. “Phải, chị sẽ đi. Và chị hi vọng em cũng sẽ sớm từ bỏ.” Rồi lại tiếp tục cất bước.

“Em không muốn thế! Em không muốn bỏ cuộc! Em sẽ không buông tha anh đâu, Vương Tử!” Tình Thiên mắt ậng nước nhìn tôi gào lên. Rồi cô hai tay ôm mặt nức nở chạy khỏi đấu trường… Doll chẳng hiểu vì sao cũng đuổi theo sau…

Mắt thấy đội đầu tiên lần đầu tôi gặp khi vào Đệ Nhị Sinh Mệnh cứ thế mà tan đàn xẻ nghé, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một nỗi buồn khó tả. Nhưng điều khiến tôi khó chịu hơn cả là…

Là lỗi của tôi sao? Tôi không khỏi tự hỏi lòng mình. Vậy chẳng phải chính tôi đã khiến Mai Khôi đội thành ra thế này ư?

“Tiểu Long Nữ, có phải sự dối trá của tôi đã làm tổn thương những người ở cạnh tôi, quan tâm đến tôi không?” Tôi dùng kênh tổ đội hỏi.

“Ơ…Ừm, em thấy Du rất vui khi bị anh làm tổn thương.” Tiểu Long Nữ vô tư nói.

“Tiểu Long Nữ…” Câu trách móc nửa chừng thốt ra bị Tiểu Long Nữ chặn lại.

“Anh không cần buồn phiền về việc này, Vương Tử. Tin em đi, lần này không phải lỗi của anh.” Cô kiên quyết nói.

“Thật sao?” Tôi vẫn còn hồ nghi hỏi lại.

Lang đại ca, Vũ Liên đại tẩu và Du nghe tôi và Tiểu Long Nữ nói chuyện, bối rối nhìn nhau. Nhưng bọn họ cực kì tinh ý và chín chắn nên kìm lại không hỏi tôi câu nào lúc đó hết.

~*~

“Đợi đã, Tình Thiên!” Doll chạy đã bở cả hơi tai, hồng hộc mà thở, nhưng vẫn đuổi không kịp đạo tặc Tình Thiên.

Tình Thiên xoay mạnh người lại. “Em muốn gì đây? Em lại muốn chế nhạo chị chứ gì?” Cô cáu kỉnh.

“Không phải đâu. Chỉ là… Em hiểu những gì mà Tình Thiên tỷ tỷ nghĩ.” Doll dịu dàng nói.

“Em cũng thích Vương Tử nữa à?” Tình Thiên nghi hoặc hỏi lại.

“Không, chỉ là gia đình Doll cũng rất giàu có thôi…”

Tình Thiên hình như có chút sửng sốt. “Em á…? Chẳng giống gì cả.”

“Cái đó không quan trọng, Tình Thiên tỷ tỷ à. Doll chỉ muốn nói cho chị biết là chị không thể tiếp tục như thế này nữa. Có rất nhiều thứ không thể mua được bằng tiền.” Doll nói, hạ thấp giọng xuống. “Doll cũng từng nghĩ rằng người ta có thể có tất cả nếu có tiền… Nhưng sau đó Doll nhận ra thực sự họ chẳng mua được gì hết.”

“Nhưng…Nhưng chị thực thực sự rất thích Vương Tử. Ngoài việc dùng tiền ra, chị chẳng biết phải làm thế nào mới chiếm được trái tim Vương Tử.” Tình Thiên buồn bã nói. Mình không xinh đẹp như Mai Khôi hay Tiểu Long Nữ, tính khí thì quá nóng nảy bộp chộp. Ngoài gia cảnh ra, chẳng có cách nào giúp mình vượt qua tất cả các cô gái khác.

Doll nói chắc như đinh đóng cột. “Nếu chị thực sự thích Vương Tử ca ca thì hãy làm theo lời Doll nói.”

“Chị nên làm gì đây?”

“Xin lỗi tất cả các thành viên trong Mai Khôi đội.”

Nghe vậy, khuôn mặt Tình Thiên lập tức trở nên cứng đờ, Doll nhanh chóng nói thêm. “Nếu chị và đội chị đoàn kết, tập luyện chăm chỉ để đánh bại được đội em, Vương Tử ca ca sẽ không trách chị nữa. Không chừng anh ấy còn tôn trọng chị, hay chuyển sang thích chị nữa kìa. Chẳng lẽ chị không thấy Vương Tử ca ca rất bội phục Đoạn Kiếm ca ca hay sao?”

“Ừm!” Tình Thiên nghĩ nghĩ một hồi, rồi cắn răn đồng ý. Suy cho cùng, cô cũng không muốn giữa mình và Mai Khôi đội lại có xích mích rạn nứt lớn thế này.

“Doll, em là một người rất đặc biệt đấy!” Tình Thiên nói, nghi hoặc nhìn Doll. “Rốt cuộc em là…?”

Doll chỉ cười cười thần bí…

~*~

Như thường lệ, lúc này là thời gian để ăn uống và nghỉ ngơi sau trận đấu. Ngồi trong nhà hàng với một bàn đầy ắp thức ăn trước mặt, cả Phi Thường Đội bất lực nhìn tôi thở dài thườn thượt, thậm chí còn chẳng buồn động đến đôi đũa nữa.

“Không tin được đến đồ ăn cũng không giúp Vương Tử khá lên được, em thực sự chưa từng thấy chuyện này.” Tiểu Long Nữ bất lực nói, cô nhìn quanh bàn nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu, không nghĩ ra cách gì làm tôi vui.

“Hầy…” Tôi vẫn còn đang ngẫm nghĩ về những điều xảy ra với Mai Khôi đội. Cảm giác tội lỗi trong lòng giống như một tảng đá được nhấc lên từ bãi phân bò – vừa nặng vừa thối không ngửi được, đè lấy tim tôi, khiến tôi muốn lờ đi cũng không nổi nữa…

Hơn nữa lời Doll nói vẫn còn văng vẳng bên tai tôi. Tôi có nên nói rõ sự thật cho mọi người biết không? Tôi tự hỏi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi nói ra nhỉ? Họ mà không chấp nhận sự thật thì sao? Tôi muốn giật phăng đầu mình xuống. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

“Đừng tự trách mình quá mà Vương Tử. Con gái thích em trên đời nhiều như vậy, em có mãn kiếp cũng không có khả năng thay đổi lòng người được đâu.” Vũ Liên đại tẩu dịu dàng nói.

“Nhưng…” Vấn đề ở đây là em là con gái, và em đang lừa dối tất cả các cô ấy…

“Nhưng làm sao?” Vũ Liên đại tẩu dịu dàng ép hỏi.

“Ơ…” Mặt tôi trắng bệch như tờ giấy. Thực sự tôi có phải thẳng thắn với họ không? Chẳng lẽ hôm nay là ngày mọi sự thật đều bị phơi bày sao?

“Vương Tử, em đang giấu mọi người điều gì?”

“Em…” Tôi sẽ nói sự thật này với tất cả mọi người! Tôi không muốn giấu giếm với bọn họ! Tôi buồn rầu nghĩ. “Là con gá…”

Vũ Liên đại tẩu ngắt lời tôi, nói. “Chị nghĩ sự lừa dối mà em đã nhắc đến chắc là điều em đang giấu bọn chị phải không? Vương Tử, em không cần phải băn khoăn bứt rứt vì ba mớ chuyện đó làm gì. Mọi người cư xử trên Internet đều khác so với đời thật mà. Lấy chị làm ví dụ đây này. Chị thực sự không hiền dịu thoải mái thế này ngoài đời đâu!” Vừa nói, đại tẩu vừa cố gắng phô bày vẻ mặt ‘mày lườm mắt nguýt’ cho tôi xem…

Đại tẩu à, em nghĩ rằng nụ cười ‘hiền dịu thoải mái’ có cộng kèm cả bóng ma lập lờ đằng sau của chị khiến người khác sợ đấy…

Lang đại ca cũng mở miệng khuyên tôi. “Đúng đấy, Vương Tử. Chỉ cần cậu trong game là cậu thôi, thế đã là quá đủ với bọn anh rồi. Con người thật ngoài đời của cậu là ai cũng được, đều không qua trọng.”

“Nói thế cũng không được. Nhỡ đâu Vương Tử anh ta đứng đầu trong bảng 10 đối tượng bị truy nã hàng đầu thì sao?” Tiểu Long Nữ cố tình làm bộ mặt hoảng sợ nhìn tôi.

Cô, cô nhớ kĩ cái mặt tôi đấy! Bỏ ngay cái ý nghĩ quái gở ấy ra khỏi đầu đi, Tiểu Long Nữ ngu ngốc! Ai là người đứng đầu bảng 10 đối tượng bị truy nã hàng đầu hả? Có cô mới là người đứng đầu trong danh sách 10 tội phạm đáng sợ nhất Đệ Nhị Sinh Mệnh thì có!

“Không thể thế được. Vương Tử điện hạ tôn quý tuyệt đối không có khả năng phạm pháp.” Du cực kì kiên định nói. Hắn ta lấy ánh mắt mà nói với tôi là đời này kiếp này hắn quyết tin tưởng vào phẩm hạnh của tôi… Thế là tôi liền đập hắn ta. Bạn hỏi tại sao ư? Đơn giản lắm, bởi vì tay tôi đang rất ngứa ngáy vì lâu lắm rồi không được đánh Du!

“Yay, Vương Tử ca ca đã bắt đầu đánh Du ca ca rồi kìa! Tuyệt quá! Vậy là cuối cùng Vương Tử ca ca cũng đã hồi phục rồi!” Doll reo lên, và bắt đầu vui vẻ quan sát cảnh tượng một ai đó đang đánh Du.

“Ờ ờ, nếu cậu ta có thể đánh Du vậy thì chứng tỏ mọi việc đều ổn rồi!” Những thành viên còn lại của Phi Thường đội đều nhẹ nhõm gật đầu.

Phù! Đánh lâu như vậy, lại đã tay quá đi. Cứ như thể buồn bực trong lòng theo nắm đấm mà bay hết ra ngoài vậy.

Tôi nhìn xuống bộ dạng rách nát te tua của Du. Cảm ơn vì sự hi sinh của anh! Tôi đan 2 bàn tay lại với nhau và cầu nguyện cho linh hồn quá cố của Du. Anh hãy yên nghỉ nhé!

Cũng tới giờ tôi thoát game rồi. “Gặp lại mọi người sau!” mỗi thành viên trong đội đều nói. Tôi nhìn từng người thoát ra. Ngay khi tôi định thoát game để đi làm bữa sáng, Du đột nhiên túm lấy ống quần tôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt ngập tràn sự kiên quyết.

“Tôi xin lỗi, Vương Tử…”

“Hở?” Tôi trong đầu mờ mịt. Trên đời có loại người bị hành hạ xong lại đi xin lỗi người đã ngược đãi hắn sao?

“Tôi sẽ không xen vào đời tư của em nữa.” Du dịu dàng nhìn tôi. Vẻ đẹp say đắm lòng người của hắn làm tim tôi khẽ nảy lên một cái.

“Dù em có là ai đi nữa, tôi cũng sẽ không lưu tâm.” Du thâm tình nói.

Ồ thật hả? Chẳng hiểu sao, nghe được câu này tôi lại cực kì không vui. Anh là gay, nhưng tôi là con gái, anh cũng không quan tâm à?

“Kể cả con người của tôi ngoài đời thật khác hẳn với trong game?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Tôi tin em bây giờ mới thực sự là em, như tôi lúc này mới chính là tôi.” Du kiên định nói. “Mọi thứ khác đều không quan trọng – giới tính, diện mạo, kể cả lớp vỏ mà ta khoác lên ngoài đời thật,… – những thứ đó chẳng là gì hết.”

Lời Du nói thực sự làm tôi rất hiếu kỳ. Vậy Du não rỗng mới là Du thật sự sao?

“Vậy, giáo sư Mẫn ngoài đời thật là giả à?”

Lời vừa nói ra, Du ngây ngẩn cả người.

Tôi cũng cứng người. Câu này chẳng phải đã nói thẳng ra là ngoài đời tôi biết hắn ta sao? Mặt tôi tái đi, trốn không thoát, tôi đành nghiêm mặt nhìn Du. “Tôi không phải là Phong Dương Danh.”

Thôi thì cứ đành nói vậy. Dù sao cũng lòi cái đuôi ra rồi. Gì thì gì cũng không thể để Du nhầm thằng em tôi là tôi nữa… Dương Danh mày xem, chị tốt với mày chưa này? Hu hu hu…

Du bỗng phục hồi tinh thần, còn toe toét hồn nhiên đáp. “Ừm, em không phải là Phong Dương Danh, vậy… Tôi cũng ko phải là Mẫn Cư Văn, tôi là Guiliaster!”

Chờ chút… Trời đất ơi, đừng nói nhảy xuống suối vàng*, giờ có ra bãi biển lao đầu xuống cũng chẳng rửa hết được tội nghiệt! Em trai à, chị không cố ý hại mày đâu. Chị còn định giải oan cho mày ấy chứ. Cái này là ý trời, ý trời nha, chị không liên quan đâu nha!

(*Nhảy xuống suối vàng: Phong Lam trong câu này nhắc tới 1 phần của câu tục ngữ Trung Quốc “Có nhảy xuống hoàng tuyền (suối vàng) cũng không thể rửa hết tiếng nhơ”. – nhóm PR)

/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status