1001 Đêm Tân Hôn full

CHƯƠNG 86 Để Chồng Cô Từ Từ Chút

/520


CHƯƠNG 86 Để Chồng Cô Từ Từ Chút

“Chú Hai, những hàng mục loại hình lớn như vậy thường thì sẽ công bố đấu thầu công khai.” Sắc mặt Lương Vân vẫn còn tái nhưng giọng điều đanh thép thì không hề giảm: “Chú để Nặc Nặc đi tìm chồng em ấy, như thế chẳng phải là muốn em ấy vì tình riêng và làm việc bất hợp pháp à?”

“Đúng vậy chú Hai, từ trước tới nay cháu chưa bao giờ hỏi chồng cháu về chuyện công việc, những hạng mục như thế này nếu muốn hợp tác thì đành nhờ đến chú Hai rồi.”

Lương Nặc nhanh chóng tiếp lời Lương Vân không cho ông ta có cơ hội phản bác, nói xong liền cùng với Lương phu nhân và Lương Vân rời đi.

Lương Bác Sinh dõi ánh mắt sắc lạnh của ông ta theo bóng của ba người phụ nữ, tức giận nói những lời thô tục: “Mẹ kiếp, mày muốn chơi tao hả? Giả bộ thanh cao gì chứ? Nếu không phải tao liệu mày có bò đượng vào nhà Bắc Minh quyền thế đó không?”

*

Từ khi giá cổ phiếu của Ngô gia rơi vào tình trạng chao đảo, rồi tới sự lên xuống không yên của cổ phiếu Bắc Minh, rõ ràng như đang có một bàn tay vô hình nào đó đang cố tình tạo nên sự sóng gió này.

Lương Nặc nhìn thấy đống tài liệu trên bàn làm việc của Bắc Minh Dục như bị thiếu đi một tập, cô liền hiểu rằng công việc lại làm anh đau đầu hơn.Buổi trưa, Lương Nặc mang cơm tới công ty cho anh nhưng nhìn Bắc Minh DỤc lúc nào cũng nheo mày làm việc căng thẳng, cũng không thèm ăn cơm, cô nhẹ nhàng tới gần xoa bóp đầu cho anh.

“Có phải việc của tập đoàn nhiều quá không?”

“Một chút.” Bắc Minh Dục chau mày vào với nhau cho thấy rõ sự mệt mói.Lương Nặc suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng hôn trộm vào môi anh một cái, cười nói: “Dù sao thì tôi cái gì cũng không biết, hay là anh cứ nói ra đi, coi như trút bầu tâm sự.”

“Không cần đâu, đều là những việc đau đầu chẳng đâu vào đâu.” Bắc Minh Dục ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn vào cổ cô, xoay hết bên này tới bên kia: “Anh thấy giờ việc nên làm là những việc quan trọng như thế này?”

“Hả...” Lương Nặc bị anh vần qua vần lại, mặt đỏ lên nhìn anh, ánh mắt lờ mờ như muốn khiếu nại: “Thế này mà được gọi quan trọng, quan trọng chỗ nào thế?”

“Hóa giải những mệt nhọc phiền muộn của chồng, đó chẳng phải là việc quan trọng của một người vợ à?”

Lương Nặc lấy tay đập nhẹ vài cái vào ngực anh rồi thoát ra khỏi vòng tay anh, cười ngọt ngào nắm tay anh nói: “Em đột nhiên nhớ ra một nơi, nơi đó nhất định có thể xóa tan những áp lực của anh.”

“Là đâu thế?” Bắc Minh Dục thơ thẩn ngước nhìn cô từ ghế sô pha, hai chân thì gác lên chiếc bàn trước mặt, nhìn bộ dạng như không muốn cử động.

Lương Nặc không chịu bỏ cuộc, cô nắm tay anh lôi anh đứng lên: “Không được, đi cùng em sẽ biết đó là nơi nào.”

Hai mươi phút sau.

Chú Trương lái xe đưa hai người tới một con phố đi bộ mà người đông như chảy hội.

Cô đưa tay chỉ lên một con hẻm ở phía đối diện nói: “Đi quan con hẻm này là có thể nhìn thấy rất nhiều các quán ăn nhỏ! Hehe...mỗi lần em không vui đều tới đây, ăn một bừa no nê, vậy là mọi phiền muộn đều ta biến.”

Bắc Minh Dục đưa ánh mắt nhìn dòng người một vòng, rồi quay ra nhìn cô với vẻ trêu chọc: “Đúng là đồ trẻ con, ăn một bữa mà có thể quên hết mọi phiền muộn, thế chắc là chẳng phải việc to tát gì mà phải buồn phiền.”

“Chỉ cần làm cho bản thân vui vẻ, như thế mọi buồn phiền sẽ tự nhiên tan biến....” Lương Nặc nhướn người háo hức nhìn con hẻm, kéo tay Bắc Minh Dục đi vào trong: “Đi thôi, em đảm bảo là rất ngon.”

“Tôi không có hứng thú với ăn uống.”

Bắc Minh Dục nói rồi quay người muốn bước đi, Lương Nặc vội vàng chạy lên trước mặt anh dang hai tay chặn lại, khuôn mặt nhìn anh đầy hi vọng: “Thế thì coi như đi ăn cùng em một bữa được không? Phu nhân quản em sát sao quá, lâu lắm rồi chưa được ăn ở đây.”

Bắc Minh Dục tỏ ra không mấy vui vẻ nhưng cũng cố nhìn rồi kiêu ngaok cảnh cáo cô: “Chỉ duy nhất lần này thôi nhé, không có lần thứ hai đâu đấy.”

“Tuân mệnh, thiếu gia, anh thật tốt...”

Lương Nặc cười hạnh phúc khoác tay anh đi hòa vào dòng người đông đúc, len bên trái rồi lại len bên phải, vượt qua con hẻm chật hẹp với dòng người đông đúc, trước mặt hiện ra từng hàng từng dãy các quán ăn nhỏ, lấy tay vuốt cằm gật gù đắn đo suy nghĩ hồi lâu cô nói: “Thiếu gia, anh nói xem nên ăn gì bây giờ?”

“Gì cũng được!”

“Thịt nướng?” Lương Nặc hỏiMuốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

“Thịt nướng ở đây chắc chắn không vệ sinh.” Bắc Minh Dục nói với giọng chê bôi.“Thế thì cũng có nhiều loại lắm....ví dụ như các món chiên này, rồi món tự phục vụ, trên chảo đã có dầu đun nóng, anh muốn ăn gì thì tự lấy cho lên chảo, mà mới chỉ có mấy chục tệ”

“Cũng không thích.” Bắc Minh Dục nói luôn: “Hôm nay thời tiết không nóng lắm, đi ăn lẩu đi.”

“Có thể đổi món khác được không?” Lương Nặc chớp chớp mắt, cô không muốn ăn lẩu lắm, Bắc Minh Dục thì cười như không cười: “Là tôi mời hay là em mời đây? Là tôi muốn giảm áp lực, buồn phiền hay là em thế?”

Lương Nặc mếu máo nhưng chẳng thấy nước mắt đâu: “Rõ ràng anh nói ăn gì cũng được mà!”

Đáp ứng yêu cầu của Bắc Minh Dục, hai người đi tới một cửa hàng chuyên làm đồ lẩu, vì không thích hợp để ăn cay nên hai người gọi một nồi lẩu vịt không cay, nhưng nhìn vệ sinh cửa nhà hàng này thì quá bình thường, Bắc Minh Dục kén chọn nói: “Nhà hàng thế này mà cũng có người tới ăn?”

“Anh đừng có nhìn thấy bây giờ người chưa đông, đợi lát nữa trời tối, ở đây có mà chen chúc nhau, toàn là học sinh sinh viên, đến một chỗ trống cũng không có, muốn ăn còn phải xếp hàng đợi ấy.”

“Đó là vì kiếm tiền từ học sinh sinh viên dễ!”

Lương Nặc bĩu môi: “Tuy là anh nói cũng có lý nhưng nếu ở đây họ làm không ngon thì cũng sẽ không có nhiều người đến ăn như thế, không tin tí họ mang đồ ăn lên anh ăn thử mà xem! Nếu thực sự anh cảm thấy không ngon, chúng ta sẽ đi nhà khác.”

“Ừm!” Bắc Minh Dục miễn cưỡng trả lời cô.

Đồ ăn được bê lên, Bắc Minh Dục ngồi nhìn nồi lẩu vịt đang sôi ùng ục, không muốn cầm đũa lên gắp, Lương Nặc trộm nhìn anh xem phản ứng thế nào, rồi liền lấy chiếc muôi vớt vài miếng thịt từ trong nồi đổ vào bát anh, tưới một ít xì dầu, đưa ra trước mặt Bắc Minh Dục.

“Thiếu gia, anh thử xem nào! Nhà này nổi tiếng trong giới học sinh sinh viên lắm đấy.”

“Vấn đề vệ sinh làm tôi thật sự không dám.... ”

Lương Nặc khẽ cười khoái chí trước cái sự lo xa của anh nhưng rồi quay ra nhìn anh với vẻ mong đợi, hai tay bê cái bát nhất định không đặt xuống, Bắc Minh Dục vốn dĩ không muốn ăn nhưng bị Lương Nặc ép như thế anh chỉ có thể khẽ mở miệng ra.

Lương Nặc thấy vậy vội cầm lấy đũa đưa vào miệng anh một miếng nhỏ.“Sao sao?”

Bắc Minh Dục ăn thử liền phát hiện mùi vị cũng không tới nỗi khủng khiếp như trong tưởng tượng của anh: “Cũng được...”

“Vậy thì anh hãy ăn nhiều một chút, gần đây nhìn gầy đi trong thấy, phu nhân nhất định lại nói tình cảm của chúng ta không tốt.” Lương Nặc cầm lấy muôi liên tục gắp thức ăn vào bát anh, Bắc Minh Dục thì vừa cúi đầu ăn vừa nghe cô lảm nhảm than vãn.

Sau bữa ăn, hai người cùng nhau về nhà.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Lúc trên xe, sắc mặt Bắc Minh Dục luôn tỏ ra không được tốt, thậm chí có lúc còn tái hết cả đi, Lương Nặc lo lắng hay là anh lại chuẩn bị phát bệnh, liền nhanh chóng tìm thuốc lấy ra đưa cho anh, Bắc Minh Dục xua tay.

“Không cần, tôi không phải phát bệnh đâu.”

“Sắc mặt anh...có chút khó coi, nhìn không ổn chút nào.”

“Ừm.”

Anh khẽ trả lời cô một tiếng, sau khi đỗ xe vào nhà xe liền đi thẳng lên phòng trong căn gác, Lương Nặc vốn dĩ muốn cùng anh đi lên nhưng Bắc Minh Dục xua tay nói cô đừng đi theo anh mà hãy về phòng mình, Lương Nặc chỉ biết nhìn anh đi khuất rồi trở về phòng.

Về tới phòng, cô vừa mở wechat ra thì nhận được thư của công ty mà cô đang làm thêm, trong thư nói rằng có một khách hàng mời cô thiết kế một bộ trang sức bằng trân châu, mục đích của khác hàng là muốn nhớ tới người vợ của mình.

Bên cạnh thư mới còn có một người bạn muốn kết bạn với cô, sau khi đối chiếu thông tin với thông tin khách hàng trong

CHƯƠNG 86: KIÊM CHỨC NGƯỜI MẪU
Mấy người này ra sức nịnh hót Dạ Thiên Kỳ, nhưng Dạ Thiên Kỳ một chút cũng không để ý.
Hắn ta dùng ánh mắt liếc sang tôi, nhìn thấy tôi dáng vẻ nghiêm chỉnh nghe trợ lý dặn dò công việc.
Tổng giám sát sân khấu và trợ lý phân nhau nói cho tôi và Dạ Thiên Kỳ biết khi ở trên sân khấu trình diễn thì nên làm thế nào, hai người chúng tôi thông minh lập tức lĩnh hội, sau đó vội vàng đi thay quần áo.
Tôi nói bản thân thông minh, có phải hơi giống Lão Vương bán dưa không, tự bán tự khoa trương dưa ngon…?
Đợi Dạ Thiên Kỳ mặc xong phục trang, tao nhã bước ra, hắn ta cũng nhìn thấy tôi mặc xong đồ đi ra, tôi nhìn thấy, mắt hắn ta sáng lên, tôi không kìm được hơi hối hận, không nên đi cùng thằng cha này mới phải.
Nhà thiết kế phục trang đều là nhà thiết kế hạng nhất, mặc dù bộ trang phục đó không phải là căn cứ vào số đo của Dạ Thiên Kỳ và tôi làm, nhưng bọn họ có thể qua bàn tay khéo léo của mình và kim gài đẹp đẽ chỉnh lại bộ trang phục đó cho vừa khít người chúng tôi.
Cũng không biết thợ trang điểm hôm nay tại sao lại lợi hại như thế, trang điểm cho tôi, thật sự quá đẹp, đến người luôn không tự tin như tôi nhìn bản thân trong gương, cảm thấy bản thân dường như quá đẹp rồi.
Có thể tự hào mà nói: ngây thơ trong sáng mà không mất đi sự yểu điệu duyên dáng như tôi quả thật khiến ánh hào quang của tất cả nữ minh tinh sau hậu trường đều bị che đi.
Những người đẹp đó không ngừng thì thầm nói riêng: “ người đẹp này rốt cuộc là ai thế?”
Có người nói khẽ: “ Nghe nói là người mà Dạ Thiên Kỳ đang theo đuổi?”
“ Thật sao?”
Lập tức có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ hướng ánh nhìn sang tôi, có lẽ bọn họ đang nghĩ, người đẹp này đúng là con cưng của ông trời, quả thật muốn gì được nấy.
Thực ra, bọn họ không biết, tôi chỉ là người bị tên Dạ Thiên Kỳ bá vương thô bạo kéo tôi đến. Tổng giám sát sân khấu khí chất tao nhã nhìn tôi và Dạ Thiên Kỳ, cười nói: “ Thế thì hai vị chính là cộng tác của buổi từ thiện này rồi, buổi từ thiện này thật sự tôi phải dựa vào hai vị rồi, tôi tin hai vị, nhất định sẽ mang vinh dự đến cho buổi từ thiện tối ngày hôm nay.”
Tôi quả thực cảm thấy đầu mình hơi đau.
Tôi buồn bực nhìn Dạ Thiên Kỳ và mình trong gương, xem ra rất giống dáng vẻ đăng đối, một người đẹp trai không ai bằng, một người hết sức xinh đẹp, ôi, thật sự khiến tôi đau đầu.
Dạ Thiên Kỳ cười hết sức vui vẻ: “ Hy vọng tôi và Nhuỵ Nhuỵ sẽ không làm mọi người mất mặt.”
Tôi lại ngước mắt xuống, mượn cớ chỉnh lại trang phục, dường như không nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ vậy.
Dạ Thiên Kỳ nhìn thấy dáng vẻ chẳng thèm để ý đó của tôi, lại cười len, dáng vẻ hắn ta cười, thật sự quá lưu manh, tôi thật chỉ muốn cho hắn ta một nắm đấm.....
Mặc dù trên mặt tôi biểu lộ không để ý đến Dạ Thiên Kỳ, nhưng thực sự cũng đã quan sát hết Dạ Thiên Kỳ.
Tôi không kìm được hơi ngạc nhiên, tại vì bộ trang phục này dường như giống như để may cho Dạ Thiên Kỳ mặc vậy, quả thật quá vừa vặn.
Bộ trang phục thiết kế độc đáo này càng làm tăng thêm vẻ vốn dĩ hết sức xuất chúng của Dạ Thiên Kỳ, quả thật dáng vẻ hiên ngang, cây ngọc trước gió.
Tin rằng khi hắn ta bước ra, bao nhiêu phụ nữ đều phát điên vì hắn ta. Cái này, hiện trường, mắt của bao nhiêu người mẫu và nữ minh tinh đều như được dưỡng mắt rồi.
Trong lòng tôi không kìm nổi hừ lên một tiếng lạnh lùng.
Hơn nữa bộ quần áo mà tôi và Dạ Thiên Kỳ mặc giống như là quần áo tình nhân vật, hai người xem ra, phối hợp như thế, quả thật có thể nói duyên trời tác hợp.
Tổng giám sát sân khấu hài lòng nhìn tác phẩm của mình, vỗ hai tay vào nhau: “ Thật sự quá đẹp rồi, hai người làm gì giống kiểu kiêm người mẫu, quả thật chính là một đôi xứng đôi vừa lứa mà!”
Tôi không kìm được lại liếc mắt ra chỗ khác.
Kính nhờ, chị giám sát, tôi với anh ta cái gì mà một đôi trời sinh chứ? Đừng đùa nữa.
Cô ta không kìm được liếc nhìn Dạ Thiên Kỳ.
“ Tôi không có kinh nghiệm gì trên sân khấu cả.” Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhíu đôi lông mày đẹp đẽ đó, cười hết sức mê người nhìn tôi, “ Nhuỵ nhuỵ em chắc chắn có kinh nghiệm sân khấu hơn anh, cho nên, vẫn cần em chỉ bảo mới phải.”
“ Không dám, đại thiếu gia Dạ Thiên Kỳ, rõ ràng đa tài, còn không có kinh nghiệm sao? Còn cần tôi phải giúp sao?” Tôi giả bộ chẳng liên quan chỉnh lại bộ quần áo hoa bách hợp trên người mình.
“ Đương nhiên, anh cũng không phải diễn viên, mặc dù anh thường xuyên xem người mẫu gì đó, nhưng suy cho cùng bản thân chưa đến bao giờ.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ Hừ hừ, chưa ăn thịt lợn, còn chưa thấy lợn chạy.” Tôi hừ hai tiếng lạnh lùng.
Nhìn dáng vẻ không thèm để ý của tôi, Dạ Thiên Kỳ không nói gì, chỉ híp mắt lại, chăm chú nhìn kỹ tôi.
Mái tóc hơi xoăn của tôi được chải giống như bông hoa hồng gợi cảm buông trên vai, trên đầu là một vòng hoa nhí được kết từ những bông hoa nhỏ trang nhã, không rườm rà một chút nào, thậm chí đến một đôi bông tai cũng không có, chỉ là vòng hoa đội đầu này càng lộ ra vẻ đẹp của khuôn mặt tôi, làn da trắng nõn nà lấp láng dưới ánh đèn, đôi mắt to sáng trong veo.
Bộ lễ phục nhỏ cùng màu với bộ quần áo của Dạ Thiên Kỳ ôm sát vào thân hình cao ráo thon thả của tôi, phần eo được may hoa bách hợp độc đáo, phần váy trước mặt vừa đến đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ đều và dài của tôi, chân đi đôi giày cao gót màu bạc, không thể không thừa nhận, thân hình thật sự hết sức tuyệt đẹp.
Tôi từ trước đến nay không ngờ bản thân có thể rực rỡ như thế, tôi tin tôi lúc này, có thể thu hút bất cứ ánh nhìn nào.
Xem ra, tôi thuần khiết trong sáng, lại dễ thương, vẫn không mất đi tính gợi cảm.
Thảo nào, thảo nào mà những minh tinh đó mỗi lần ra sân khấu đều đẹp như thế, thì ra thợ trang điểm của bọn họ rất lợi hại, như thế, tôi cảm thấy tôi có thể không cần phải ngưỡng mộ bất kỳ minh tinh nào rồi.
Nhìn dáng vẻ tôi trong gương, Dạ Thiên Kỳ không kìm được cười lên. “ Cười cái gì chứ?” Tôi không vui nhìn hắn ta, tôi cố ý làm ra vẻ không hài lòng.
“ Thích thì cười thôi mà, lẽ nào không được sao?” Dạ Thiên Kỳ tinh quái nói.
Tôi lập tức lườm anh ta ánh mắt sắc lạnh, giống như mũi kiếm sắc nhọn vậy.
“ Dạ Thiếu gia, đừng lãng phí thời gian nữa, tôi phải nhanh bảo cho ngài, ngài và cô Tô đây trước khi lên sân khấu sẽ có người chuyên môn đem đến đồ châu báu mà ngài cần trình diễn, ngài và cô Tô phải phối hợp ăn ý tiến hành trình diễn đồ châu báu đó!” Tổng giám sát sân khấu chạm nhẹ vào cánh tay Dạ Thiên Kỳ, vội vàng nhắc nhở hắn ta.
Dạ Thiên Kỳ vội quay ánh mắt lại, giả bộ làm ra dáng vẻ không có việc gì nói: “ Được.”
Dạ Thiên Kỳ vốn dĩ cực kỳ thông minh, là người nói một chút là hiểu ngay, mặc dù hắn ta vốn dĩ chưa từng đi lên sân khấu, nhưng qua sự hướng dẫn của tổng giám sát sân khấu, rất nhanh trong thời gian ngắn đã đi như người mẫu vậy, rất có khí chất của người mẫu chuyên nghiệp.
Không đến hai mươi phút, hắn ta đem tất cả những động tác học được diễn tương đối xuất sắc.
Đặc biệt là khi hắn ta và tôi tập luyệt không chê vào đâu được, quả thật khiến người khác nghĩ rằng hai người chúng tôi như người mẫu chuyên nghiệp vậy.
Mặc dù mỗi lần khi quay người lại, tôi luôn dùng ánh mắt hằm hằm nhìn hắn ta.
“ Anh, anh khuyên em không nên dùng ánh mắt này, tránh phải lát nữa lên sân khấu quen rồi, cẩn thận đồ quý mà em trình bày ra lại bán được giá thấp nhất. Em không thể vì sự nghiệp từ thiện mà cống hiến rồi.” Dạ Thiên Kỳ mượn lúc cùng tôi tạo dáng, nhẹ nhàng nói bên tai tôi.
“ Không cần anh quan tâm.” Tôi lạnh lùng nói, nhưng khoé miệng vẫn nở nụ cười tươi như hoa.
......

/520

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status