Sáng hôm sau.
Diệp Kết nhợt nhạt tỉnh dậy trong vòng tay vô cùng "thân ái" của Tiểu Thái Bảo, hắn trừng to mắt nhìn y phục của mình không chỉnh tề, lại cư nhiên ngủ ngon lành trong lòng một thái giám. Bung người bật dậy, hắn đưa mắt tìm kiếm bóng hình Mộc Ngưu, nhưng chẳng thấy đâu.
Tiểu Thái Bảo dụi mắt ngồi dậy, khẽ ngượng ngùng làm hai bên má ửng hồng nhìn hắn một cách bí ẩn, khuôn mặt Kết tối sầm, tay chân cũng bắt đầu ngứa ngáy muốn đập thẳng vô mặt cái tên trước mặt.
- Tại sao ngươi lại ở đây?.
- Bẩm Hoàng Thượng, đêm qua là người lôi nô tài lên.
Vành tai Thái Bảo bắt đầu đỏ chót như gấc, ánh mắt đảo nghiêng dọc sau đó cuối mặt cười thẹn, còn Diệp Kết nghe xong lý do, thì ra tất cả là do hắn cả... Ôi thôi, vũ bão cuồng phong từ đâu bay về lượn quanh người hắn một cách chóng mặt, mắt sa sầm, khóe môi giật giật trong thật đáng sợ.
Giơ chân Kết đá thẳng Thái Bảo bay khỏi phòng, sau đó không ngừng thoát sạch y phục, mắt rưng rưng nước mắt trong tội nghiệp vô cùng. Không biết rằng tối qua hắn có đè thái giám ra mà cưỡng bức không nữa.
Mộc Ngưu tỉnh dậy, khuôn mặt sảng khoái, tràn trệ nhựa sống, nàng thay y phục, rữa mặt rồi trang điểm nhạt. Bước xuống lầu cùng với Tiểu Xảo, sáng sớm phải tìm cái gì lót bụng đã chứ.
Vừa xuống được phía dưới, Mộc Ngưu đã ôm bụng cười không ra tiến, hình ảnh Diệp Kết lúc này trong thật bi thảm, mặt hắn đang nổi lên từng dòng sát khí, đùng đùng lửa hận, còn Tiểu Thái Bảo bên cạnh thì e thẹn cuối đầu, hai má ửng hồng trong như nữ tử xuân xanh. Ngưu Ngưu cười đến sái hàm, nhấc chân bước tới gần bàn. Giọng giã lã hỏi qua loa:
- Tối qua, tướng công ngủ có ngon không vậy?.
Lời nói của nàng quả thật là đang trêu chọc Kết mà, hắn ngước mắt âm trầm, trong một khắc tia sắc bén, vô lại lóe lên. Nàng dư nhiên dám chơi hắn? Không dễ thế đâu:
- Nương tử, ta ngủ rất ngon. Tối nay nàng nên làm đúng bổn phẩn của mình đi nha, đừng để tướng công phải cưỡng bức nàng.
- Hừ, không có đâu tướng công của ta.
Nàng nhấc nhẹ cánh tay như kiểu một thục nữ gia giáo, mà đúng thế mà ta nhưng tại sao lại ẩn chứa đầy sự khinh bỉ thế nhở? Che miệng thấp thoáng nụ cười xoáy. Diệp Kết bưng chén trà trên tay, ánh mắt háu đói, đê tiện nhìn xuyên qua lớp y phục thanh thoát của Ngưu. Tối nay hắn mà không ăn được nàng, thì sau này hắn sẽ không còn là nam nhi nữa.
Tự nói với lòng, Kết ca rất tự tin về bản lĩnh của chính mình, bởi vì sao? Tối nay hắn sẽ dùng đến xuân dược nha.
Tiểu Xảo đứng bên cạnh cũng nhịn cười đến ửng hồng cả đôi má, nàng giật giật cổ tay áo Ngưu nhi. Mộc Ngưu nhìn nàng đáng yêu mà ôn nhu cười đáp, nhưng khi thấy ánh mắt Xảo nhi hướng ra ngoài đường thì Mộc Ngưu lại nghĩ ra một thú vui mới. Ngưu nhà ta đang rất muốn thăm thú thị trấn Lục Thủy này, ý nghĩ vừa thoáng qua thì hành động đã làm trước, Ngưu Ngưu kéo tay Tiểu Xảo chạy ra ngoài khiến Diệp Kết không kịp phản ứng, gọi với theo nhưng nàng đã hòa vào dòng người đông đúc đến mất tăm. Kết lắc đầu mệt mỏi, vác theo Tiểu Thái Bảo và vài thị vệ đi ra ngoài tìm nàng, trấn Lục Thủy này không xa lạ lắm với hắn, bởi lẽ mỗi lần đến Hàn Phong Quốc đều phải tá túc lại đây hai đến ba ngày.
Mộc Ngưu sau khi tung tăng chạy đi mới hay ra mình bị lạc đường, Tiểu Xảo cuối gằm mặt, mắt hoen lệ như sắp khóc đến nơi, Ngưu nhìn mà mệt thân, sao nô tì lại mít ướt như thế chứ, chủ nhân còn không sợ đâu tới phiên nàng ấy.
Tâm tình Ngưu đang vui nên nàng cũng không bận tâm mình đang lạc làm gì, thế nào cũng có người đi tìm thôi, lo chi cho mệt não. Miệng nhếch cao, toe toét cười, tay vẫn tiếp tục lôi kéo Tiểu Xảo đến chóng mặt, thị trấn cổ đại đông vui chẳng khác nào khu trung tâm ở thế giới của nàng. Mọi người đổ xô ra đường mua với bán, hẹn hò với cả đánh nhau nhừ tử, ánh mắt Ngưu hết đảo đến bên này lại nhìn ngắm bên kia, Xảo nhi đi theo không kịp, nàng hụt hơi ngồi xuống thở nặng nhọc, đưa tay lau mồ hôi trên trán, Xảo ngước mặt:
- Nô tì đi... Aaaa... Tiểu thư ơi! Người đâu rồi?.
Xảo nhi nhìn dòng người lướt qua, chẳng có bóng dáng Ngưu nhi đâu cả, nàng quýnh quáng tay chân cứng đờ cắm đầu chạy trong sợ hãi, nhưng may thay bóng dáng Diệp Kết lấp ló đâu đó trên hàng người phía sau:
- Ngưu nhi đâu?.
- Nô tì không biết.
Mặt Tiểu Xảo như khóc đến nơi khiến Diệp Kết cũng hoảng hốt không kém, nét mặt tái mét, hắn phái vài thị vệ chia nhau đi tìm Mộc Ngưu, cả bản thân cũng nháo lên khó chịu nắm cổ Thái Bảo, Tiểu Xảo đi về phía trước, lần theo những gian hàng mỹ phẩm xinh đẹp.
Ở phía Ngưu đang mất tích không ai biết dấu vết thì bên Mộc Bảo lại hoàn toàn khác, lúc tỉnh dậy tới giờ Bảo nhi cứ nhìn chăm chăm vào Chu Bình làm hắn khó chịu, ăn chén cơm không ngon, uống ly trà cũng đắng nghét:
- Sao nàng nhìn ta mãi thế?.
Bảo cười trừ, ánh mắt híp lại, nhìn xoáy vào mắt hắn:
- Không có gì, ta chỉ đang tự hỏi ngươi và Hàn Dương khi làm việc phu thê sẽ thế nào thôi.
Chu Bình đang nhấp nhẹ ngụm trà cũng bật người phun hết lên mặt Bảo, Bảo nhi lấy khăn lau mặt, bặm môi, giũ tay, nàng không nghĩ câu hỏi của mình lại có sức công phá lớn đến như vậy. Mâu quang quan sát khuôn mặt cà chua của Bình mà nàng mắc cười, xích lại gần hơn, dường như ngồi sát luôn, đôi gò bồng Bảo giương cao cạ vào cánh tay Bình, hắn khó chịu xích ra thì nàng xích lại gần hơn. Cứ thế mà cái mông của Bình sắp rớt xuống đất tới nơi:
- Ta mệt. - Bình lúng túng đứng phắt dậy, mắt nhìn xuống chân:
- Ngươi trả lời ta đi, cảm giác có giống như nam nữ ôm nhau khi trên giường không?.
Mộc Bảo suy nghĩ rất đơn giản nha, vì tưởng Chu Bình cùng đồng loại nên đã không ngại khoảng cách tháo luôn lớp y phục ngoài, nhào tới ôm chặt hắn. Bình bị ngực to tấn công nên đứng hình bất động, cả huyệt đạo cũng dường như bị điểm huyệt rồi, hô hấp khó khăn làm hắn hé môi thở dốc. Bảo cong nhẹ khóe môi, biểu hiện của Bình khiến Bảo phì cười tấn công tới, đưa tay vân vê vào lớp y phục bên trong, lớp da thịt mịn, rắn lại có vẻ đang rất nóng nữa. Mộc Bảo nhẹ nhàng đưa tay sờ lên ngực hắn, chỗ đó đang cứng lại trông rất tiếu hài, được nước làm tới, nàng cong ngón tay se dịu đầu ti làm cả thân người hắn run lên, bất giác lùi ra sau. Vành tai đỏ chót, cả người khó chịu như muốn thoát hết y phục ra.
Không nói không rằng, Chu Bình bước ra khỏi cửa và đi luôn, Mộc Bảo đứng nhìn hắn khó hiểu, tại sao lại tức tốc biến mất thể nhỉ? Không lẽ hắn ta ngại hay là có cảm xúc với nữ tử, nếu nói như thế thì không phải một tên thụ lâu năm, gật đầu, nàng đã hiểu rồi, bây giờ, một là nàng làm cho hắn thẳng, hai là bẻ cong hắn luôn.
Nếu giúp hắn thẳng lại thì phải hy sinh bản thân, tiếp cận và tất nhiên phải giúp hắn chạm vào từng đường nét tuyệt đẹp trên người Bảo. Còn muốn bẻ cong vĩnh viễn cũng không khó, Mộc Bảo cần nhất lúc này là một tên nam nhân khác để cho Chu Bình và tên đó yêu nhau, quên đi Hàn Dương, sau đó tên ấy cùng Bình làm chuyện phu thê, Bảo Bảo nàng chỉ cần ngồi bên ngoài thụt một lỗ nhỏ trên cửa giấy, đưa mắt vào mà chiêm ngưỡng thôi.
Búng ngón tay, nàng nghĩ cả hai đều tuyệt hảo hết, lần lượt từng cái thì hay hơn đó. Thế là Bảo Bảo nhà ta chọn phương thức thứ hai trước, nếu thất bại nàng sẽ dùng thân dựng thẳng lại Chu Bình.
Tuyệt hảo!.
Diệp Kết nhợt nhạt tỉnh dậy trong vòng tay vô cùng "thân ái" của Tiểu Thái Bảo, hắn trừng to mắt nhìn y phục của mình không chỉnh tề, lại cư nhiên ngủ ngon lành trong lòng một thái giám. Bung người bật dậy, hắn đưa mắt tìm kiếm bóng hình Mộc Ngưu, nhưng chẳng thấy đâu.
Tiểu Thái Bảo dụi mắt ngồi dậy, khẽ ngượng ngùng làm hai bên má ửng hồng nhìn hắn một cách bí ẩn, khuôn mặt Kết tối sầm, tay chân cũng bắt đầu ngứa ngáy muốn đập thẳng vô mặt cái tên trước mặt.
- Tại sao ngươi lại ở đây?.
- Bẩm Hoàng Thượng, đêm qua là người lôi nô tài lên.
Vành tai Thái Bảo bắt đầu đỏ chót như gấc, ánh mắt đảo nghiêng dọc sau đó cuối mặt cười thẹn, còn Diệp Kết nghe xong lý do, thì ra tất cả là do hắn cả... Ôi thôi, vũ bão cuồng phong từ đâu bay về lượn quanh người hắn một cách chóng mặt, mắt sa sầm, khóe môi giật giật trong thật đáng sợ.
Giơ chân Kết đá thẳng Thái Bảo bay khỏi phòng, sau đó không ngừng thoát sạch y phục, mắt rưng rưng nước mắt trong tội nghiệp vô cùng. Không biết rằng tối qua hắn có đè thái giám ra mà cưỡng bức không nữa.
Mộc Ngưu tỉnh dậy, khuôn mặt sảng khoái, tràn trệ nhựa sống, nàng thay y phục, rữa mặt rồi trang điểm nhạt. Bước xuống lầu cùng với Tiểu Xảo, sáng sớm phải tìm cái gì lót bụng đã chứ.
Vừa xuống được phía dưới, Mộc Ngưu đã ôm bụng cười không ra tiến, hình ảnh Diệp Kết lúc này trong thật bi thảm, mặt hắn đang nổi lên từng dòng sát khí, đùng đùng lửa hận, còn Tiểu Thái Bảo bên cạnh thì e thẹn cuối đầu, hai má ửng hồng trong như nữ tử xuân xanh. Ngưu Ngưu cười đến sái hàm, nhấc chân bước tới gần bàn. Giọng giã lã hỏi qua loa:
- Tối qua, tướng công ngủ có ngon không vậy?.
Lời nói của nàng quả thật là đang trêu chọc Kết mà, hắn ngước mắt âm trầm, trong một khắc tia sắc bén, vô lại lóe lên. Nàng dư nhiên dám chơi hắn? Không dễ thế đâu:
- Nương tử, ta ngủ rất ngon. Tối nay nàng nên làm đúng bổn phẩn của mình đi nha, đừng để tướng công phải cưỡng bức nàng.
- Hừ, không có đâu tướng công của ta.
Nàng nhấc nhẹ cánh tay như kiểu một thục nữ gia giáo, mà đúng thế mà ta nhưng tại sao lại ẩn chứa đầy sự khinh bỉ thế nhở? Che miệng thấp thoáng nụ cười xoáy. Diệp Kết bưng chén trà trên tay, ánh mắt háu đói, đê tiện nhìn xuyên qua lớp y phục thanh thoát của Ngưu. Tối nay hắn mà không ăn được nàng, thì sau này hắn sẽ không còn là nam nhi nữa.
Tự nói với lòng, Kết ca rất tự tin về bản lĩnh của chính mình, bởi vì sao? Tối nay hắn sẽ dùng đến xuân dược nha.
Tiểu Xảo đứng bên cạnh cũng nhịn cười đến ửng hồng cả đôi má, nàng giật giật cổ tay áo Ngưu nhi. Mộc Ngưu nhìn nàng đáng yêu mà ôn nhu cười đáp, nhưng khi thấy ánh mắt Xảo nhi hướng ra ngoài đường thì Mộc Ngưu lại nghĩ ra một thú vui mới. Ngưu nhà ta đang rất muốn thăm thú thị trấn Lục Thủy này, ý nghĩ vừa thoáng qua thì hành động đã làm trước, Ngưu Ngưu kéo tay Tiểu Xảo chạy ra ngoài khiến Diệp Kết không kịp phản ứng, gọi với theo nhưng nàng đã hòa vào dòng người đông đúc đến mất tăm. Kết lắc đầu mệt mỏi, vác theo Tiểu Thái Bảo và vài thị vệ đi ra ngoài tìm nàng, trấn Lục Thủy này không xa lạ lắm với hắn, bởi lẽ mỗi lần đến Hàn Phong Quốc đều phải tá túc lại đây hai đến ba ngày.
Mộc Ngưu sau khi tung tăng chạy đi mới hay ra mình bị lạc đường, Tiểu Xảo cuối gằm mặt, mắt hoen lệ như sắp khóc đến nơi, Ngưu nhìn mà mệt thân, sao nô tì lại mít ướt như thế chứ, chủ nhân còn không sợ đâu tới phiên nàng ấy.
Tâm tình Ngưu đang vui nên nàng cũng không bận tâm mình đang lạc làm gì, thế nào cũng có người đi tìm thôi, lo chi cho mệt não. Miệng nhếch cao, toe toét cười, tay vẫn tiếp tục lôi kéo Tiểu Xảo đến chóng mặt, thị trấn cổ đại đông vui chẳng khác nào khu trung tâm ở thế giới của nàng. Mọi người đổ xô ra đường mua với bán, hẹn hò với cả đánh nhau nhừ tử, ánh mắt Ngưu hết đảo đến bên này lại nhìn ngắm bên kia, Xảo nhi đi theo không kịp, nàng hụt hơi ngồi xuống thở nặng nhọc, đưa tay lau mồ hôi trên trán, Xảo ngước mặt:
- Nô tì đi... Aaaa... Tiểu thư ơi! Người đâu rồi?.
Xảo nhi nhìn dòng người lướt qua, chẳng có bóng dáng Ngưu nhi đâu cả, nàng quýnh quáng tay chân cứng đờ cắm đầu chạy trong sợ hãi, nhưng may thay bóng dáng Diệp Kết lấp ló đâu đó trên hàng người phía sau:
- Ngưu nhi đâu?.
- Nô tì không biết.
Mặt Tiểu Xảo như khóc đến nơi khiến Diệp Kết cũng hoảng hốt không kém, nét mặt tái mét, hắn phái vài thị vệ chia nhau đi tìm Mộc Ngưu, cả bản thân cũng nháo lên khó chịu nắm cổ Thái Bảo, Tiểu Xảo đi về phía trước, lần theo những gian hàng mỹ phẩm xinh đẹp.
Ở phía Ngưu đang mất tích không ai biết dấu vết thì bên Mộc Bảo lại hoàn toàn khác, lúc tỉnh dậy tới giờ Bảo nhi cứ nhìn chăm chăm vào Chu Bình làm hắn khó chịu, ăn chén cơm không ngon, uống ly trà cũng đắng nghét:
- Sao nàng nhìn ta mãi thế?.
Bảo cười trừ, ánh mắt híp lại, nhìn xoáy vào mắt hắn:
- Không có gì, ta chỉ đang tự hỏi ngươi và Hàn Dương khi làm việc phu thê sẽ thế nào thôi.
Chu Bình đang nhấp nhẹ ngụm trà cũng bật người phun hết lên mặt Bảo, Bảo nhi lấy khăn lau mặt, bặm môi, giũ tay, nàng không nghĩ câu hỏi của mình lại có sức công phá lớn đến như vậy. Mâu quang quan sát khuôn mặt cà chua của Bình mà nàng mắc cười, xích lại gần hơn, dường như ngồi sát luôn, đôi gò bồng Bảo giương cao cạ vào cánh tay Bình, hắn khó chịu xích ra thì nàng xích lại gần hơn. Cứ thế mà cái mông của Bình sắp rớt xuống đất tới nơi:
- Ta mệt. - Bình lúng túng đứng phắt dậy, mắt nhìn xuống chân:
- Ngươi trả lời ta đi, cảm giác có giống như nam nữ ôm nhau khi trên giường không?.
Mộc Bảo suy nghĩ rất đơn giản nha, vì tưởng Chu Bình cùng đồng loại nên đã không ngại khoảng cách tháo luôn lớp y phục ngoài, nhào tới ôm chặt hắn. Bình bị ngực to tấn công nên đứng hình bất động, cả huyệt đạo cũng dường như bị điểm huyệt rồi, hô hấp khó khăn làm hắn hé môi thở dốc. Bảo cong nhẹ khóe môi, biểu hiện của Bình khiến Bảo phì cười tấn công tới, đưa tay vân vê vào lớp y phục bên trong, lớp da thịt mịn, rắn lại có vẻ đang rất nóng nữa. Mộc Bảo nhẹ nhàng đưa tay sờ lên ngực hắn, chỗ đó đang cứng lại trông rất tiếu hài, được nước làm tới, nàng cong ngón tay se dịu đầu ti làm cả thân người hắn run lên, bất giác lùi ra sau. Vành tai đỏ chót, cả người khó chịu như muốn thoát hết y phục ra.
Không nói không rằng, Chu Bình bước ra khỏi cửa và đi luôn, Mộc Bảo đứng nhìn hắn khó hiểu, tại sao lại tức tốc biến mất thể nhỉ? Không lẽ hắn ta ngại hay là có cảm xúc với nữ tử, nếu nói như thế thì không phải một tên thụ lâu năm, gật đầu, nàng đã hiểu rồi, bây giờ, một là nàng làm cho hắn thẳng, hai là bẻ cong hắn luôn.
Nếu giúp hắn thẳng lại thì phải hy sinh bản thân, tiếp cận và tất nhiên phải giúp hắn chạm vào từng đường nét tuyệt đẹp trên người Bảo. Còn muốn bẻ cong vĩnh viễn cũng không khó, Mộc Bảo cần nhất lúc này là một tên nam nhân khác để cho Chu Bình và tên đó yêu nhau, quên đi Hàn Dương, sau đó tên ấy cùng Bình làm chuyện phu thê, Bảo Bảo nàng chỉ cần ngồi bên ngoài thụt một lỗ nhỏ trên cửa giấy, đưa mắt vào mà chiêm ngưỡng thôi.
Búng ngón tay, nàng nghĩ cả hai đều tuyệt hảo hết, lần lượt từng cái thì hay hơn đó. Thế là Bảo Bảo nhà ta chọn phương thức thứ hai trước, nếu thất bại nàng sẽ dùng thân dựng thẳng lại Chu Bình.
Tuyệt hảo!.
/28
|