“Qua đó nhớ ăn uống và học tập điều độ vào. Ốm thì khổ cái thân mình thôi.” – Mẹ Cự Giải dặn dò, đưa cho Cự Giải hộ chiếu, bên trong kẹp một vé máy bay bay từ Hà Nội sang Hàn Quốc. Học bổng của Cự Giải là của một trường Trung học bên Canada, nhưng trước khi sang được bên đó thì cô phải transit ở Hàn, ở đó gần ba tiếng mới bay chuyến tiếp. Ước chừng cả hai chuyến bay phải tốn gần hết một ngày. Mà lần này, đi xa như vậy, cũng chỉ có mình mình Cự Giải.
Giờ này đang là năm giờ kém, sáng thứ bảy. Mọi người ở nhà có lẽ đang ngủ say như chết. Bởi không muốn mọi người mệt mỏi dậy từ sớm nên cô không cho ai đến tiễn cả. Cái gì cần nói thì facetime với nhau từ đêm qua rồi, cái gì cần tặng cần đưa cũng đã đưa hết.. Nay chẳng còn gì cả.
Hai mẹ con ngồi trên băng ghế dài ở chỗ chờ. Không ai nói với nhau câu nào cả. Cự Giải vẫn hơi hơi giận mẹ chuyện du học này. Ban đầu đã tính là học hết cấp ba mới đi, nhưng sau khi có cái học bổng chết tiệt này, cô liền bị tống đi ngay lập tức.
Những ánh nắng đầu tiên của sáng mùa Hạ ở Hà Nội đang lên. Bầu trời đêm tăm tối dần sáng lên, chuyển xanh sẫm, sang xanh nhạt,.. rồi không biết từ lúc nào, Cự Giải đã có thể nhìn thấy vài đám mây trắng hững hờ trôi nổi. Cô đứng dậy, đi đến gần bức tường kính to lớn. Phía cuối chân trời kia, sắc vàng cam của mặt trời rõ mồn một – chẳng rõ, đến khi nào cô mới có dịp ngắm bình minh Hà Nội lần nữa. “....” Từ phía sau, có ai đó ôm lấy Giải. Bàn tay nhỏ bé, đầu chỉ chạm đến vai cô là cùng.
“Bọn em sẽ nhớ unnie vờ lờ.” – Bạch Dương nói. Xong cô buông tay ra để Cự Giải quay người lại. Mười một bọn nó đã gọi nhau dậy từ sớm, chuẩn bị các thứ các thứ rồi bắt taxi lên Nội Bài tiễn. Mặc kệ là Giải có đồng ý hay không. Nếu không.. thì cũng chẳng làm gì được. Một cái máy bay nào đó sắp đưa cô bay sang bên kia Thái Bình Dương rồi. “Bảo là không cần đến nữa rồi còn gì. Tụi mày còn phải đến trường rồi dọn đồ các kiểu nữa mà.” – Cự Giải thở dài.
Sau khi cô đi, bọn con gái quyết định dọn đồ về nhà ở với bố mẹ. Chẳng ai còn thiết tha căn nhà chung kia nữa khi mà giờ đây đã thiếu mất một người. Chỉ nghĩ thôi đã thấy cuộc sống một năm tới thay đổi thật nhiều. Đường đến trường bây giờ sẽ mất thêm nửa tiếng, phải dậy từ năm rưỡi sáng, không còn những đêm ôm nhau ru rú trên một chiếc giường xem phim ma, không còn những lần rảnh rỗi vượt rào sang nhà hàng xóm trêu chó... Tất cả những cái bình thường như đều bị xới tung lên, chẳng rõ thời gian tới sẽ sao nữa.
”Bọn tao sẽ giúp chúng nó chuyển đồ về nhà. Sau này có khó khăn gì cũng ấy ấy hộ cho. Yên tâm mà đi đi!” – Bọn con trai tỏ ra rất nghiêm túc. Hiếm thấy lúc nào tụi nó như thế, bình thường toàn cợt nhả các thứ, nhưng bề ngoài tỏ ra là thế, nương tựa được bao nhiêu..
”Đành trông cậy tụi mày.” – Cự Giải cười nhạt. Phía đằng kia, mẹ cô đã đứng dậy, tay chỉ chỉ ra hiệu vào cái đồng hồ mẹ đang đeo trên tay – “Thôi.. tao phải đi đây. Mọi người ôm nhau cái cuối nào.” – Đoạn, Cự Giải lần lượt giang tay ôm hết tất cả mọi người. Từng người từng người, đến ai cũng dừng lại một chút để dặn dò.Người cuối cùng, là Thiên Yết. Cự Giải bình thản, trên mặt cô chẳng có biến chuyển gì lớn, hai tay dang ra y như với những người kia. “Tạm biệt.” – Cô chẳng có gì để nói với người này cả. Gì cũng đã nói hết vào đêm đó ở Hội An, không biết là cậu có nhớ không. Đến lúc định buông ra thì chẳng hiểu sao lại bị đổi lại, thành Thiên Yết ôm chặt lấy cô. “Sang đấy nhớ chăm sóc bản thân. Tao thích mày, rất nhiều và nghiêm túc. Đừng thích người khác, tao sẽ đau lòng lắm. Đợi tao sang, tao sẽ chứng minh cho mày thấy, tình cảm này đáng để mày thử một lần.”
Rồi Thiên Yết vỗ vỗ vào lưng Cự Giải hai cái rất nhẹ - như kiểu huynh đệ ôm nhau diễn cảnh li biệt trong mấy phim kiếm hiệp. Xong, cậu buông ra. – “Tạm biệt nhé.” Cự Giải không biết nên phản ứng thế nào với Thiên Yết nữa. Chẳng lẽ, lại lần nữa từ chối thẳng ngu này. Ngay lúc đó, mẹ đã đi ra sau lưng cô đứng từ bao giờ. Tụi nó cuống quít đứng sang một bên, chào mẹ cô, rồi bọn nó vẫy tay, miệng mấp máy hai tiếng “bye bye” hết lần này đến lần khác. Do thế, Cự Giải đành im lặng, kéo hành lí đi vào cửa soát vé.
Tạm biệt Hà Nội. Hẹn sớm gặp lại.
*
Một tháng thoắt cái trôi đi trong cái nắng mùa hạ ngột ngạt.
Nhanh lắm.
Nghe một tháng vậy thôi mà cảm giác như một cái mắt lúc mơ ngủ.
...
Cự Giải vậy là đã đi được một thời gian.
Căn nhà chung cũng khóa cửa im lìm lâu từng ấy. Thiên Bình giờ quay lại như quãng thời gian ngày xưa, đi học bằng xe buýt. Ban đầu vì mới đi lại nên còn lắm bỡ ngỡ, cứ thơ thẩn ngồi nghĩ mà nhiều lần bị đi quá vài bến, làm cô hốt hoảng chạy xuống xe rồi đi bộ vòng lại trường. Nhân Mã sau mấy lần nhìn Thiên Bình khổ sở như thế liền trượng nghĩa quyết định cùng Thiên Bình đi xe buýt. Chờ đến ngày một trong hai được mua xe khi vào năm học thì sẽ khác, không cần phải chen chúc trên xe những lúc tan tầm nữa.
Còn Bạch Dương với Sư Tử, nhà tương đối gần nhau và may mắn hơn là Sư Tử lại được ông mua cho chiếc xe đạp điện 133S mới toanh – màu đen trắng – nên hai đứa suốt ngày thấy đưa đón nhau đi học. May mắn nhất là Kim Ngưu, đi đi về về luôn có tài xe của mẹ Cự Giải đưa đón, bây giờ cô nàng sống cùng mẹ Cự Giải ở nhà chính.. ... “Giải. Lên làm bài này ch...”
Cô Hằng Toán lần nữa lại buột miệng gọi nhầm tên Cự Giải. Mà không chỉ mình cô Hằng, cả cô Giang, cô Thành,.. nhiều nhất là cô Như – chủ nhiệm, mỗi lần có công chuyện hay thông báo gì đó, cô lại lầm lẫn gọi “Giải..“. Mà cứ như thế, lớp nó lại cười, bảo các cô rằng: “Nó đi rồi cô ơi..”
Ấy thế mà cứ lần này đến lần khác, đổi cả lớp trưởng rồi, các cô vẫn thỉnh thoảng nhầm như thế. Giờ lớp trưởng là lớp phó học tập khi trước của lớp, làm việc cẩn thận, có trách nhiệm và đặc biệt, bạn ấy lại vừa hiền vừa ít nói, hồi trước không mấy khi tham gia mấy hoạt động của lớp. Giờ lớp vì thế nên không nhiệt như trước, có chút trầm và ngoan ngoãn hơn trước. Thấy thầy cô bộ môn nào cũng khen lớp tới tấp vì bớt nói bớt bày trò.
“Thôi.. thôi.. Lại nhầm. Gọi đứa khác lên bảng....... ..... Sư Tử, hôm nay đi không?!!” – Cô Hằng so so trong sổ điểm – “Hôm trước vào sổ đầu bài nên bị hai con 0 đây này, lên gỡ đi.””Vâng. Em lên đây ạ!” – Mặt mày nhúm nhó hết cả lại. Lại lên bảng, hôm trước trước cũng lên, rồi đ làm được nên bị đuổi về.. Nói thật, chương hàm số này cô chẳng hiểu tí gì, lên kiểu gì cũng bị chửi. “Cứu tao...” - Sư Tử thều thào với Bạch Dương vào những phút cuối trước khi lên bảng. Còn lấy tập giấy nhớ màu vàng mới mua từ trong cặp ra, ném ra trước mặt nhỏ - “Hỏi rồi viết cho tao.”
Thế đấy. Bạn bè bình thường chửi nhau không bằng một con chó, giờ lúc cần thì ..
Bạch Dương vì bảng điểm của bạn thân, hết xoay ngang rồi xoay dọc, cuối cùng xin được đáp án từ chỗ Xử Nữ.
*
Năm rưỡi chiều. Tiếng trống tùng tùng vang vọng khắp sân trường. Học sinh úa ra, Ra khỏi cửa, cái hơi nóng bên ngoài phả vào mặt, làm đứa nào cũng chùn bước, lùi một cái, lại đứng lại bên trong lớp – nơi có hai cái điều hòa đang ở mức 20 độ C.
“Thôi về về.. Nấn ná thêm tí nữa thì được cái gì đâuu!! Đi!!!!!!!!” - Bạch Dương cười cười khoác vai mấy đứa con gái đang rúm ró đứng trước cửa.
Hơi nóng hầm hầm từ bên ngoài ào đến tựa như bão, khiến ai nấy bước ra đều không nhịn được nhăn nhó. Sướng quá quen rồi, chỉ cần nắng lên tí là trong lớp lại được bật điều hoà mát rượi như này. Thật không hiểu, nếu có ngày điều hoà biến mất thì bọn nó sẽ ra sao nữa.
“Bye bye. Về nhé! Đi cẩn thận!!” - Bạch Dương và Sư Tử cùng lúc quay ra vẫy tay chào với mấy đứa cùng lớp đạp xe ra khỏi sân trường. Chưa gì đã thấy đứa nào cũng bê bết mồ hôi trên trán. Đội mũ bảo hiểm xong xuôi, Bạch Dương leo lên đằng sau xe Sư Tử, rồi cứ thế, hai đứa phóng vào dòng người tấp nập đang tắc ứ ự trước cổng trường.
.
Chiều Hà Nội lúc tan tầm thế này kiểu gì cũng tắc, từ Trường Trinh, Chùa Bộc rồi Giải Phóng,... đi đường nào là tắc đường nấy. Do thế, thông thường hai đứa Sư Tử và Bạch Dương toàn luồn lách vào trong những con hẻm nhỏ, sâu hun hút. Thỉnh thoảng rẽ bừa vào một ngõ, lắc léo mãi cuối cùng vẫn là ngõ cụt, hai đứa lại quay xe, phóng trở ra ngoài và tiếp tục rẽ bừa vào một ngõ nhỏ khác bên cạnh.
Lần này đi ra một con đường mới mở, vừa thoáng, vừa rộng lại không tắt đường. Tâm tình hai đứa thoải mái hơn hẳn.
”Tao tìm được chỗ học vẽ rồi. Học năm buổi một tuần, từ thứ hai đến thứ sau. Nhưng giờ ở trường chưa chốt nên tao vẫn chưa đăng kí học.” - Đầu Bạch Dương cứ nhô ra ở một bên vai của Sư Tử, làm như vậy hai đứa mới nghe rõ nhau nói cái gì, ngoài đường ồn quá.
”Mày định thi kiến trúc thật đấy à?! Thấy bảo con gái học ngành đấy khó lắm, toàn trai thi thôi.” - Sư Tử đã sớm biết chuyện Bạch Dương muốn học kiến trúc từ hồi cuối lớp 10, lúc đó ngày nào ngày nào cũng thấy Bạch Dương kể linh ta linh tinh về trường đó, xong còn ảo tưởng là mai sau cuộc sống thế này.. thế kia.. Cô có hơi ghen tị một tí, giờ thì lớp 12 rồi nhưng Sư Tử cô vẫn chưa nghĩ ra cái gì để học. Tương lai cứ thế mịt mù mịt mù trước mắt - “Bố mẹ đã đồng ý chưa? Hồi trước hai người cứ bắt mày thi Sư phạm còn gì. Đổi ý nhanh thế.” ”Xì.. đổi ý nhanh cái gì. Lâu vcđ. Tao phải tranh giành suốt từ trước thi học kì đến lúc thi lại đấy.” - Bạch Dương nghĩ lại mà thấy hài - “Thi học kì xong, điểm kém quá, điểm nào cũng sụt, thế là tao đổ bừa cho vụ cãi nhau làm tao không tập trung được. Xong cả hè tao chẳng về nhà, điểm thi lại được ôn cho cao dã man.. thế là bố mẹ tao tưởng thật, nghĩ là vì chuyện Đại học đó mà tao mới sa sút. Mới hôm trước bố gọi cho tao, bảo là chuyện học thế đã chắc chắn chưa, về nhà nói chuyện.”
”Thế mày nói chưa? Thế nào?
”Thì giờ chuyển về nhà rồi. Hôm nào chẳng nói. Tao nói tao định học cái ngành đắt vcl của Kiến trúc, mất 6 năm, gọi là chương trình tiên tiến gì gì đó... Tao sợ bố mẹ tao không kham nổi học phí 6 năm đó, xong năm nay còn bao nhiêu tiền học thêm, chẳng biết sống sao.” - Bạch Dương thở dài thườn thượt - “Thôi cứ để thế xem sau này thế nào. Mày thì sao? Tháng trước về hai bác vẫn bắt mày học kinh tế gì gì à??”
”Ừ... Đến nản. Có khi năm nay học bục mặt để thi vào Kinh tế Quốc dân.” - Sư Tử nói. Giọng điệu nhạt nhẽo đ chịu được. Con bé này ngu Toán.. phải nói là ngu vãi cả loneee. May mà hôm thi có đứa bên cạnh siêu giỏi nên mới trót lọt, không thì có khi cũng phải thi lại như Bạch Dương thôi.
”Mày tìm chỗ học toán đi. Tao sẽ tìm chỗ học Văn với Anh. Tao còn phải học thêm Lý nữa, mất gốc bao năm nay, chẳng biết có học kịp không nữa..” - Bạch Dương chán nản tựa vào vai Sư Tử, không nói nữa.
Hè rồi nên trời tối muộn quá. Phía sau mấy ngôi nhà cao tầng, trên đó có mây trắng, trời xanh, có mặt trời nhàn nhạt tỏa nắng khi đang gần lặn mất.
”Bye em iêu. Về nhé.” - Trông đến khi Sư Tử chỉ còn là một nhúm đen dưới ánh đèn đường, đến khi nhỏ rẽ phải và ra khỏi ngõ, Bạch Dương quay người, mở cửa đi vào trong nhà.
Giờ đã hơn sáu giờ rồi.
***
Để làm một học sinh 12 thì phải chịu rất nhiều áp lực.
Điều này, ai cũng rõ, kể cả người đã, đang hoặc chưa lên 12 cũng đều biết điều như vậy. Nào là học trên lớp, học tăng cường, học thêm Toán, thêm Văn, thêm Anh, thêm Lý, thêm Hóa.. Rồi các bài kiểm tra liên tiếp, dồn dập, nối nhau mà đến.. bài 15 phút.. 45 phút.. 90 phút.. Thi giữa kì.. rồi cuối kì, đan xen với đó là những bài thi thử lần I, lần II, lần III,..
Thời gian - chính là thứ khan hiếm nhất của học sinh lớp 12.
24 tiếng 1 ngày thực sự không đủ.
.
Một tuần thoải mái trong đoạn trước và sau khai giảng đến rồi đi. Cả lớp D2 chúng nó đã dần trôi theo được với nhịp học mới, với bạn lớp trưởng mới và các giáo viên bộ môn mới. Chỉ giáo viên ba môn chính mà chúng nó phải thi và chủ nhiệm là không bị đổi.
”Ê Xử..”
”Hmm..” - Cậu vẫn vùi mặt vào mấy câu hàm số thầy vừa ra cuối tiết trước, không thèm để ý xem ai gọi mình, đáp ậm ừ cho có theo phản xạ mà thôi. Mà giờ mới chỉ là giải lao, đâu cần tính gấp rút như thế.
”Mày đã học Toán ở đâu chưa? Tao chưa tìm thấy chỗ học, tao xin vào học cùng mày được không? Thấy bảo là mày học ở chỗ thầy nào ý, với Bảo Bình tốt lắm...” - Bạch Dương gãi gãi đầu không biết nên nói sao cho phải. Đúng lúc đó, Xử Nữ ngước mặt lên, bốn mắt chằm chằm nhìn nhau - “Còn chỗ không? Xin hộ tao với Sư nhé. Bọn tao vẫn chưa...” ”Ok. Để tối tao bảo thầy.” - Xử Nữ đồng ý vô cùng dứt khoát. Trong đầu thì đang nhẩm xem lớp đã có bao nhiêu người rồi - hình như, sĩ số đang là 31.
Bạch Dương cười rạng rỡ, sáng như ông mặt trời, chưa kể, mặt cô còn tròn tròn, càng nhìn càng thấy giống. Rồi cô quay người về chỗ, lại cặm cụi xuống bàn. Tối nay có bài vẽ phải nộp mà cô vẫn chưa làm xong, cô đang tụt sau các bạn rất nhiều, vẽ vừa chậm vừa non tay. Cô càng phải cố gắng hơn người khác gấp nhiều lần thì mới mong có thể đuổi kịp được họ. Chẳng có mấy thời gian nữa.
.
.
“Thầy. Lớp em có hai đứa muốn xin vào. Thầy còn chỗ không?” - Chiều đó Xử Nữ phóng xe đến sớm hơn giờ học nửa tiếng để hỏi thầy. Giờ cậu cũng mua xe rồi. Hầu hết mấy đứa con trai đều vậy, trừ Song Tử - thằng này chẳng cần đi đâu, suốt ngày quanh quẩn ở nhà, học thêm cũng không học.
Khi mở cửa lớp vào, trong lớp chẳng có ai cả. Vắng tanh. Có mỗi thầy đang một mình xếp đề lên bàn, rồi còn dọn dẹp qua đống giấy tờ hay rác gì đó lũ ca trước để lại
“Không. Lớp đầy lắm rồi. Thằng này.. không thấy lớp nhiều hôm bí bách đến nỗi người ta súyt ngạt thở à.”
“Chỉ hai đứa thôi thầy. Bọn nó tìm mãi, giờ thấy thầy mới xin vào đấy. Thầy châm chước đi. “
“Không, chật lắm. Không thêm được!!” - Thầy tỏ ra rất dứt khoát. Một là một, hai là hai, không thể có ngoại lệ.
“Đi thầy. Người yêu thằng Bảo mà.. Người nhà dù sao cũng nên đặc cách một chút.” - Xử Nữ nài nỉ.
“Nô nô nô. Tôi nói một là một, hai là hai. Không cò kè, kì kèo gì hết.. Về chỗ làm bài đi, anh làm xong bài tập về nhà chưa hả??!”
Thầy cứ cố tính đánh lạc hướng câu chuyện sang hướng khác, làm Xử Nữ rất bực mình và thiếu kiên nhẫn. Cậu quyết không bỏ cuộc. Cả tỷ năm Bạch Dương mới nhờ vả được một việc, không làm cho ra hồn thì sao được. Cậu nghĩ, nhất là những lúc hiếm hoi như này thì càng phải tận dụng thể hiện, ghi điểm cho thật tốt. Là thế, Xử Nữ càng bám lấy thầy, miệng không ngớt cò kè xin xỏ, đến đau cả đầu.
“Rồi rồi. Về đi về đi. Buổi sau dẫn người đến đây.” - Cậu làm phiền đến mức khó ai có thể chịu được, cả đi photo, đi vệ sinh cũng bám theo. Ánh mắt đăm đăm bám hết cả buổi học đó, tận đến lúc thầy xuống nhà xe ra về cũng không buông. Thầy thế nên đành thoả hiệp.
“Kamsamidaaaa.” - Xử Nữ hớn hả nhảy xuống khỏi yên xe của thầy - cái wade
..trắng cũ kĩ từ tám đời nào rồi. Cậu bám suốt yên xe đến tận tiếng đến nơi rồi, chút nữa thôi đến cậu cũng bỏ cuộc.
Buổi sau, Sư Tử với Bạch Dương hớn hở theo Bảo Bình với Xử Nữ đến nhập học. Đến khi đóng tiền và nhận thẻ học, hai đứa vui vẻ nhưng vẫn hơi khó hiểu khi thấy thầy cứ nhìm chằm chằm tụi nó kiểu hơi khó chịu.. Hai đứa vô tội chẳng biết làm sai điều gì, khó hiểu nhìn nhau ái ngại nhưng miệng vẫn không ngừng rối rít cảm ơn thầy.
..
Chuyện học thêm tưởng chừng chỉ đến thế.
Rồi một ngày đẹp trời của cuối tháng 9, thầy đột nhiên có việc gấp nên cho cả lớp học thêm Toán của bọn nó tối hôm ấy nghỉ sớm hai tiếng. Sư Tử và Bảo Bình liền lấy xe đi chơi với nhau, bảo là xem phim với đi ăn các thứ, các thứ.. Bạch Dương cứ thế, bị bạn thân vứt bỏ sang một bên, chẳng rõ mình sẽ về nhà bằng cách nào nữa. Vừa hay, hôm ấy Xử Nữ với Bảo Bình đi chung xe, bình thường toàn đi riêng vì ca trước của hai người học Anh - Văn khác nhau. “Thôi cần gì. Có Xử rồi mà. Hai đứa mày đi đâu đấy mà chơi xong nó đưa mày về.”
“Thế nhé. Yêu yêu.” - Sư Tử bắn tym, nháy mắt rồi nhảy ra sau lưng Bảo Bình. Hai đứa nó cứ thế vút đi mất. Đến phút cuối nhìn theo chúng nó, Bạch Dương có thể mường tưởng ra tiếng hai đứa cười cười rôm rả với nhau. Trong khi, tụi nó vừa vứt bỏ một con người bên đường, chẳng có lấy tí gì gọi là ân hận hay áy náy.. Lũ máu lạnh! Trọng sắc khinh bạn!
Bạch Dương lại lụi hụi đi lên lớp. Xử Nữ vì là học sinh 'cưng' của thầy nên cuối giờ cậu thường ở lại xếp lại đề ngày hôm đấy và giúp thầy đánh dấu danh sách học sinh đi học hôm đó. Tối đó cũng chẳng phải ngoại lệ. Cửa lớp đóng kín nhưng ánh đèn bên trong rất sáng, lại còn có tiếng giày bước nên Bạch Dương càng dám chắc cậu đang ở trong lớp. Cô ẩn cửa bước vào. Đúng lúc đó, cánh cửa cũng cùng lúc được người bên trong kéo một cái, “tách” một tiếng - điện trong lớp đều tắt hết.
Mọi thứ cứ thế diễn ra quá nhanh, Bạch Dương không kịp lùi lại nên cứ thế đâm sầm mặt vào một người.
“Sao chưa về?” - Xử Nữ cong cong môi cười. Phút trước còn ngạc nhiên vì có người đến vào cái giờ này, nhưng khi nhìn thấy là ai, cậu không nhịn được thấy vui vẻ và cứ thế cười tươi ơi là tươi, chẳng giống bộ mặt nghiêm túc mỗi ngày gì cả.
“Sư Tử bỏ mày đi xem phim với giai à?”
“Biết rồi còn hỏi. Chúng nó đi xe Sư đi rồi, mày chở tao về đi.” - Bạch Dương chậm chậm đi theo Xử Nữ đi xuống cầu thang.
“Tưởng Bảo đi xe tao, rồi mày lái xe kia về.. “ - Xử Nữ vừa nói vừa đến gần xa đạp điện của mình. Cậu cởi cặp rồi treo lên đầu xe để phía sau Bạch Dương ngồi cho rộng rãi. Gạt chân chống xong, cậu ra hiệu cho cô lên xe, rồi hỏi - “Về luôn à?! Ngoan thế.”
“Còn nhiều bài chưa xong. Tao phải về tranh thủ thời gian làm cho xong.”
Hai đứa nói đến đấy chẳng biết nên mở lời như nào nữa nên trong vô hình, cả hai đều thống nhất với nhau, chọn lựa im lặng. Thường thì chỉ bắt chuyện với nhau qua mấy bài toán trên lớp, hoạ hoằn lắm là chút Lý, Hoá, còn đâu, Bạch Dương hầu như chẳng bắt chuyện nữa. Xử Nữ lại càng không có lí do để được nói chuyện với cô, mở miệng hỏi Toán thì quá ư là cưỡng ép rồi.. Điểm kiểm tra của Xử Nữ lúc nào cũng trong ngưỡng 8 rưỡi - 9.
Vì những im lặng như này, Xử Nữ mới thật hoài niệm về thời gian nghỉ hè. Hai người hồi đó ngày nào cũng gặp nhau, nói chuyện với nhau và còn ngồi cùng nhau tận mấy tiếng trong thư viện hoặc ở quán trà sữa để ôn Toán thi lại. Không có lí do gì vẫn có thể hỏi cô có ngủ ngon không, có làm đề chưa, tối hôm trước ăn gì,.. Hai người không nói chuyện được chắc chắn là do bản thân cậu, hàng ngày Bạch Dương lúc nào cũng líu la líu lo mãi chẳng ngừng, lí do không thể do cô được. Cậu chán nản, tự kiểm điểm bản thân sao nhàm chán quá. Có lẽ, tối về cậu phải tìm hiểu thêm gì đó vui vui hay đi xem phim, ngắm idol,.. Gì cũng được, miễn sao là lần tới có thể giúp hai người nói với nhau nhiều hơn.
“Alo” - Tiếng điện thoại vang lên ở phía sau chưa lâu đã bị Bạch Dương tắt mất, cô bắt máy. Một chuỗi im lặng... “Đ*t mẹ mày!” - Dứt lời, Xử Nữ cảm nhận được cái thở dài của cô. Bạch Dương cúp máy luôn rồi.
“Sao thế?”
“Sư bảo giờ nó không đèo tao nữa. Bảo Bình từ mai sẽ vòng nửa thành phố để đưa đón nó đi học.”
“Thế còn cái xe? Để không chắc?!” - Bạch Dương không hề nhìn thấy, Xử Nữ bây giờ miệng đã cười đến mạn tai mất rồi. Giờ là cơ hội trời ban cho cậu!
“Nó bảo mai mang qua nhà cô, nó có một đứa em họ học cấp hai. Con bé bây giờ đi học xa, toàn phải tự đạp xe đi nên rất khổ.” - Càng nói càng thấy ảo não, cô ghét nhất việc phải chen chúc trên xe búyt. Đm loại bạn thân hãm lờ.. - “Giờ thì hay rồi.. Tao đi kiểu đ gì bây giờ?! Dissss!!”
“....” - Xử Nữ chần chừ mãi chẳng nói.
Cho đến khi đưa Bạch Dương về đến cửa nhà, cậu cuối cùng cũng nói:
“Hay tao đưa mày đi học nhé... Dù sao cũng không xa lắm..”
“Điên à. Ngược đường vcl. Từ đây về trường cũng mất nửa tiếng một lượt đi, trong khi bình thường mày phóng xe đến chỉ mất ba phút. Có hôm tao còn thấy mày đi bộ. Chưa kể, giờ chiều nào tao cũng đi học vẽ, đưa đón bất tiện lắm. Hôm còn học Toán, học Anh,..”
“Sao đâu. Bảo đón Sư được thì tao cũng đón mày được. Mày thử nghĩ xem, lịch trình của mày dày đặc thế ai mà muốn đèo.. Huống chi, tao lại cực kì rảnh rỗi, mỗi học Toán. Học Anh thuận tiện gần chỗ mày học vẽ, giờ cũng trùng nhau, tuần năm buổi.. Sao?! Thấy thế nào?.. Có ấy mỗi giờ lúc buổi sáng thôi.”
“Thôi vào nhà đi. Tối nghĩ rồi inbox tao.”
Xử Nữ xoay đầu Bạch Dương một cái, khiến tóc cô rối bù hết cả lên. Chuyện này thường ngày ai cũng làm hết, vì chiều cao cô khiêm tốn, ai thích đều có thể tiện tay trêu một cái.. Thiên Bình cũng thấp nhưng tóc dài, chẳng ai trêu được kiểu như này.
“Bye.”
Rồi Xử Nữ phóng xe đi mất. Để Bạch Dương ngớ nga ngớ ngẩn đứng trước cửa nhà. Cô nghĩ mãi mà vẫn chưa biết nên trả lời thế nào. Hai người đâu thân lắm.. Nhờ vả kiểu này hơi ngại. Nếu cùng đường thì không nói nhưng hai người ở hia hướng khác nhau, thực sự rất ngại.
Bạch Dương cố gắng hỏi thăm đông tây để cứu vớt số phận long đong lận đận đời mình. Vô vọng - chẳng ai trả lời là “được” cả.
Lăn lộn trên giường, Bạch Dương chửi Sư Tử một cách thậm tệ. Cái loại gì gỉ gì gi - bạn thân như 'cức..'
“Ting!” - tiếng rep ibox.
Bạch Dương hứng khởi bật máy lên rồi khi đọc được mấy dòng ấy, cô lại ủ rũ nằm gục xuống gối. Người cuối cùng đi cùng đường cô gửi gắm nay cũng từ chối, nó bảo giờ tìm được đường đi cùng crush, thỉnh thoảng còn bắt chuyện được với nhau, tuyệt nhiên không cưu mang cô được.
“Lũ phản bội. Lũ chết vì tình..” - Cô lầm bầm chửi.
Haizz..
***
Suốt cả tối, Xử Nữ không rời điệnt hoại nửa bước. Cứ chốc chốc, cậu lại lôi điện thoại ra kiểm tra một lần. Nhưng chiếc điện thoại vẫn chẳng có tí động tĩnh gì, cứ im lìm hết giờ này cho đến giờ khác.
Cả khi ngả lưng xuống giường, Xử Nữ vẫn mân mê viền điện thoại, chờ đợi, nghĩ ngợi nhiều đến mức không yên tâm nhắm mắt ngủ.
“Ting!”
Cái âm thanh cậu đợi mãi.
Xử Nữ bật dậy, tay run run và he hé mắt mở khoá màn hình.
“Alo alooo
T k nhờ ai đưa đi đc
Từ mai nhờ m vậy
Thế nhé. Ngủ ngon
Byee.. Luv luv “ - *đằng sau còn mấy cái icon nhìn hài hài, tym bay ngập trời*
.
.
Yes.. Yesssss..
Xử Nữ thích đến nỗi nhảy cmn xuống giường. Ưng quá. Ưng đến mức đ ngồi yên được mà phải đi cho khuây khoả.
Yess.. Yessss..!!!! Vui vờ lờ.
Ngày ai ơi là ngày mai~
Đến nhanh cmm lên!
[End - chương 44] Đăng bởi: admin
Giờ này đang là năm giờ kém, sáng thứ bảy. Mọi người ở nhà có lẽ đang ngủ say như chết. Bởi không muốn mọi người mệt mỏi dậy từ sớm nên cô không cho ai đến tiễn cả. Cái gì cần nói thì facetime với nhau từ đêm qua rồi, cái gì cần tặng cần đưa cũng đã đưa hết.. Nay chẳng còn gì cả.
Hai mẹ con ngồi trên băng ghế dài ở chỗ chờ. Không ai nói với nhau câu nào cả. Cự Giải vẫn hơi hơi giận mẹ chuyện du học này. Ban đầu đã tính là học hết cấp ba mới đi, nhưng sau khi có cái học bổng chết tiệt này, cô liền bị tống đi ngay lập tức.
Những ánh nắng đầu tiên của sáng mùa Hạ ở Hà Nội đang lên. Bầu trời đêm tăm tối dần sáng lên, chuyển xanh sẫm, sang xanh nhạt,.. rồi không biết từ lúc nào, Cự Giải đã có thể nhìn thấy vài đám mây trắng hững hờ trôi nổi. Cô đứng dậy, đi đến gần bức tường kính to lớn. Phía cuối chân trời kia, sắc vàng cam của mặt trời rõ mồn một – chẳng rõ, đến khi nào cô mới có dịp ngắm bình minh Hà Nội lần nữa. “....” Từ phía sau, có ai đó ôm lấy Giải. Bàn tay nhỏ bé, đầu chỉ chạm đến vai cô là cùng.
“Bọn em sẽ nhớ unnie vờ lờ.” – Bạch Dương nói. Xong cô buông tay ra để Cự Giải quay người lại. Mười một bọn nó đã gọi nhau dậy từ sớm, chuẩn bị các thứ các thứ rồi bắt taxi lên Nội Bài tiễn. Mặc kệ là Giải có đồng ý hay không. Nếu không.. thì cũng chẳng làm gì được. Một cái máy bay nào đó sắp đưa cô bay sang bên kia Thái Bình Dương rồi. “Bảo là không cần đến nữa rồi còn gì. Tụi mày còn phải đến trường rồi dọn đồ các kiểu nữa mà.” – Cự Giải thở dài.
Sau khi cô đi, bọn con gái quyết định dọn đồ về nhà ở với bố mẹ. Chẳng ai còn thiết tha căn nhà chung kia nữa khi mà giờ đây đã thiếu mất một người. Chỉ nghĩ thôi đã thấy cuộc sống một năm tới thay đổi thật nhiều. Đường đến trường bây giờ sẽ mất thêm nửa tiếng, phải dậy từ năm rưỡi sáng, không còn những đêm ôm nhau ru rú trên một chiếc giường xem phim ma, không còn những lần rảnh rỗi vượt rào sang nhà hàng xóm trêu chó... Tất cả những cái bình thường như đều bị xới tung lên, chẳng rõ thời gian tới sẽ sao nữa.
”Bọn tao sẽ giúp chúng nó chuyển đồ về nhà. Sau này có khó khăn gì cũng ấy ấy hộ cho. Yên tâm mà đi đi!” – Bọn con trai tỏ ra rất nghiêm túc. Hiếm thấy lúc nào tụi nó như thế, bình thường toàn cợt nhả các thứ, nhưng bề ngoài tỏ ra là thế, nương tựa được bao nhiêu..
”Đành trông cậy tụi mày.” – Cự Giải cười nhạt. Phía đằng kia, mẹ cô đã đứng dậy, tay chỉ chỉ ra hiệu vào cái đồng hồ mẹ đang đeo trên tay – “Thôi.. tao phải đi đây. Mọi người ôm nhau cái cuối nào.” – Đoạn, Cự Giải lần lượt giang tay ôm hết tất cả mọi người. Từng người từng người, đến ai cũng dừng lại một chút để dặn dò.Người cuối cùng, là Thiên Yết. Cự Giải bình thản, trên mặt cô chẳng có biến chuyển gì lớn, hai tay dang ra y như với những người kia. “Tạm biệt.” – Cô chẳng có gì để nói với người này cả. Gì cũng đã nói hết vào đêm đó ở Hội An, không biết là cậu có nhớ không. Đến lúc định buông ra thì chẳng hiểu sao lại bị đổi lại, thành Thiên Yết ôm chặt lấy cô. “Sang đấy nhớ chăm sóc bản thân. Tao thích mày, rất nhiều và nghiêm túc. Đừng thích người khác, tao sẽ đau lòng lắm. Đợi tao sang, tao sẽ chứng minh cho mày thấy, tình cảm này đáng để mày thử một lần.”
Rồi Thiên Yết vỗ vỗ vào lưng Cự Giải hai cái rất nhẹ - như kiểu huynh đệ ôm nhau diễn cảnh li biệt trong mấy phim kiếm hiệp. Xong, cậu buông ra. – “Tạm biệt nhé.” Cự Giải không biết nên phản ứng thế nào với Thiên Yết nữa. Chẳng lẽ, lại lần nữa từ chối thẳng ngu này. Ngay lúc đó, mẹ đã đi ra sau lưng cô đứng từ bao giờ. Tụi nó cuống quít đứng sang một bên, chào mẹ cô, rồi bọn nó vẫy tay, miệng mấp máy hai tiếng “bye bye” hết lần này đến lần khác. Do thế, Cự Giải đành im lặng, kéo hành lí đi vào cửa soát vé.
Tạm biệt Hà Nội. Hẹn sớm gặp lại.
*
Một tháng thoắt cái trôi đi trong cái nắng mùa hạ ngột ngạt.
Nhanh lắm.
Nghe một tháng vậy thôi mà cảm giác như một cái mắt lúc mơ ngủ.
...
Cự Giải vậy là đã đi được một thời gian.
Căn nhà chung cũng khóa cửa im lìm lâu từng ấy. Thiên Bình giờ quay lại như quãng thời gian ngày xưa, đi học bằng xe buýt. Ban đầu vì mới đi lại nên còn lắm bỡ ngỡ, cứ thơ thẩn ngồi nghĩ mà nhiều lần bị đi quá vài bến, làm cô hốt hoảng chạy xuống xe rồi đi bộ vòng lại trường. Nhân Mã sau mấy lần nhìn Thiên Bình khổ sở như thế liền trượng nghĩa quyết định cùng Thiên Bình đi xe buýt. Chờ đến ngày một trong hai được mua xe khi vào năm học thì sẽ khác, không cần phải chen chúc trên xe những lúc tan tầm nữa.
Còn Bạch Dương với Sư Tử, nhà tương đối gần nhau và may mắn hơn là Sư Tử lại được ông mua cho chiếc xe đạp điện 133S mới toanh – màu đen trắng – nên hai đứa suốt ngày thấy đưa đón nhau đi học. May mắn nhất là Kim Ngưu, đi đi về về luôn có tài xe của mẹ Cự Giải đưa đón, bây giờ cô nàng sống cùng mẹ Cự Giải ở nhà chính.. ... “Giải. Lên làm bài này ch...”
Cô Hằng Toán lần nữa lại buột miệng gọi nhầm tên Cự Giải. Mà không chỉ mình cô Hằng, cả cô Giang, cô Thành,.. nhiều nhất là cô Như – chủ nhiệm, mỗi lần có công chuyện hay thông báo gì đó, cô lại lầm lẫn gọi “Giải..“. Mà cứ như thế, lớp nó lại cười, bảo các cô rằng: “Nó đi rồi cô ơi..”
Ấy thế mà cứ lần này đến lần khác, đổi cả lớp trưởng rồi, các cô vẫn thỉnh thoảng nhầm như thế. Giờ lớp trưởng là lớp phó học tập khi trước của lớp, làm việc cẩn thận, có trách nhiệm và đặc biệt, bạn ấy lại vừa hiền vừa ít nói, hồi trước không mấy khi tham gia mấy hoạt động của lớp. Giờ lớp vì thế nên không nhiệt như trước, có chút trầm và ngoan ngoãn hơn trước. Thấy thầy cô bộ môn nào cũng khen lớp tới tấp vì bớt nói bớt bày trò.
“Thôi.. thôi.. Lại nhầm. Gọi đứa khác lên bảng....... ..... Sư Tử, hôm nay đi không?!!” – Cô Hằng so so trong sổ điểm – “Hôm trước vào sổ đầu bài nên bị hai con 0 đây này, lên gỡ đi.””Vâng. Em lên đây ạ!” – Mặt mày nhúm nhó hết cả lại. Lại lên bảng, hôm trước trước cũng lên, rồi đ làm được nên bị đuổi về.. Nói thật, chương hàm số này cô chẳng hiểu tí gì, lên kiểu gì cũng bị chửi. “Cứu tao...” - Sư Tử thều thào với Bạch Dương vào những phút cuối trước khi lên bảng. Còn lấy tập giấy nhớ màu vàng mới mua từ trong cặp ra, ném ra trước mặt nhỏ - “Hỏi rồi viết cho tao.”
Thế đấy. Bạn bè bình thường chửi nhau không bằng một con chó, giờ lúc cần thì ..
Bạch Dương vì bảng điểm của bạn thân, hết xoay ngang rồi xoay dọc, cuối cùng xin được đáp án từ chỗ Xử Nữ.
*
Năm rưỡi chiều. Tiếng trống tùng tùng vang vọng khắp sân trường. Học sinh úa ra, Ra khỏi cửa, cái hơi nóng bên ngoài phả vào mặt, làm đứa nào cũng chùn bước, lùi một cái, lại đứng lại bên trong lớp – nơi có hai cái điều hòa đang ở mức 20 độ C.
“Thôi về về.. Nấn ná thêm tí nữa thì được cái gì đâuu!! Đi!!!!!!!!” - Bạch Dương cười cười khoác vai mấy đứa con gái đang rúm ró đứng trước cửa.
Hơi nóng hầm hầm từ bên ngoài ào đến tựa như bão, khiến ai nấy bước ra đều không nhịn được nhăn nhó. Sướng quá quen rồi, chỉ cần nắng lên tí là trong lớp lại được bật điều hoà mát rượi như này. Thật không hiểu, nếu có ngày điều hoà biến mất thì bọn nó sẽ ra sao nữa.
“Bye bye. Về nhé! Đi cẩn thận!!” - Bạch Dương và Sư Tử cùng lúc quay ra vẫy tay chào với mấy đứa cùng lớp đạp xe ra khỏi sân trường. Chưa gì đã thấy đứa nào cũng bê bết mồ hôi trên trán. Đội mũ bảo hiểm xong xuôi, Bạch Dương leo lên đằng sau xe Sư Tử, rồi cứ thế, hai đứa phóng vào dòng người tấp nập đang tắc ứ ự trước cổng trường.
.
Chiều Hà Nội lúc tan tầm thế này kiểu gì cũng tắc, từ Trường Trinh, Chùa Bộc rồi Giải Phóng,... đi đường nào là tắc đường nấy. Do thế, thông thường hai đứa Sư Tử và Bạch Dương toàn luồn lách vào trong những con hẻm nhỏ, sâu hun hút. Thỉnh thoảng rẽ bừa vào một ngõ, lắc léo mãi cuối cùng vẫn là ngõ cụt, hai đứa lại quay xe, phóng trở ra ngoài và tiếp tục rẽ bừa vào một ngõ nhỏ khác bên cạnh.
Lần này đi ra một con đường mới mở, vừa thoáng, vừa rộng lại không tắt đường. Tâm tình hai đứa thoải mái hơn hẳn.
”Tao tìm được chỗ học vẽ rồi. Học năm buổi một tuần, từ thứ hai đến thứ sau. Nhưng giờ ở trường chưa chốt nên tao vẫn chưa đăng kí học.” - Đầu Bạch Dương cứ nhô ra ở một bên vai của Sư Tử, làm như vậy hai đứa mới nghe rõ nhau nói cái gì, ngoài đường ồn quá.
”Mày định thi kiến trúc thật đấy à?! Thấy bảo con gái học ngành đấy khó lắm, toàn trai thi thôi.” - Sư Tử đã sớm biết chuyện Bạch Dương muốn học kiến trúc từ hồi cuối lớp 10, lúc đó ngày nào ngày nào cũng thấy Bạch Dương kể linh ta linh tinh về trường đó, xong còn ảo tưởng là mai sau cuộc sống thế này.. thế kia.. Cô có hơi ghen tị một tí, giờ thì lớp 12 rồi nhưng Sư Tử cô vẫn chưa nghĩ ra cái gì để học. Tương lai cứ thế mịt mù mịt mù trước mắt - “Bố mẹ đã đồng ý chưa? Hồi trước hai người cứ bắt mày thi Sư phạm còn gì. Đổi ý nhanh thế.” ”Xì.. đổi ý nhanh cái gì. Lâu vcđ. Tao phải tranh giành suốt từ trước thi học kì đến lúc thi lại đấy.” - Bạch Dương nghĩ lại mà thấy hài - “Thi học kì xong, điểm kém quá, điểm nào cũng sụt, thế là tao đổ bừa cho vụ cãi nhau làm tao không tập trung được. Xong cả hè tao chẳng về nhà, điểm thi lại được ôn cho cao dã man.. thế là bố mẹ tao tưởng thật, nghĩ là vì chuyện Đại học đó mà tao mới sa sút. Mới hôm trước bố gọi cho tao, bảo là chuyện học thế đã chắc chắn chưa, về nhà nói chuyện.”
”Thế mày nói chưa? Thế nào?
”Thì giờ chuyển về nhà rồi. Hôm nào chẳng nói. Tao nói tao định học cái ngành đắt vcl của Kiến trúc, mất 6 năm, gọi là chương trình tiên tiến gì gì đó... Tao sợ bố mẹ tao không kham nổi học phí 6 năm đó, xong năm nay còn bao nhiêu tiền học thêm, chẳng biết sống sao.” - Bạch Dương thở dài thườn thượt - “Thôi cứ để thế xem sau này thế nào. Mày thì sao? Tháng trước về hai bác vẫn bắt mày học kinh tế gì gì à??”
”Ừ... Đến nản. Có khi năm nay học bục mặt để thi vào Kinh tế Quốc dân.” - Sư Tử nói. Giọng điệu nhạt nhẽo đ chịu được. Con bé này ngu Toán.. phải nói là ngu vãi cả loneee. May mà hôm thi có đứa bên cạnh siêu giỏi nên mới trót lọt, không thì có khi cũng phải thi lại như Bạch Dương thôi.
”Mày tìm chỗ học toán đi. Tao sẽ tìm chỗ học Văn với Anh. Tao còn phải học thêm Lý nữa, mất gốc bao năm nay, chẳng biết có học kịp không nữa..” - Bạch Dương chán nản tựa vào vai Sư Tử, không nói nữa.
Hè rồi nên trời tối muộn quá. Phía sau mấy ngôi nhà cao tầng, trên đó có mây trắng, trời xanh, có mặt trời nhàn nhạt tỏa nắng khi đang gần lặn mất.
”Bye em iêu. Về nhé.” - Trông đến khi Sư Tử chỉ còn là một nhúm đen dưới ánh đèn đường, đến khi nhỏ rẽ phải và ra khỏi ngõ, Bạch Dương quay người, mở cửa đi vào trong nhà.
Giờ đã hơn sáu giờ rồi.
***
Để làm một học sinh 12 thì phải chịu rất nhiều áp lực.
Điều này, ai cũng rõ, kể cả người đã, đang hoặc chưa lên 12 cũng đều biết điều như vậy. Nào là học trên lớp, học tăng cường, học thêm Toán, thêm Văn, thêm Anh, thêm Lý, thêm Hóa.. Rồi các bài kiểm tra liên tiếp, dồn dập, nối nhau mà đến.. bài 15 phút.. 45 phút.. 90 phút.. Thi giữa kì.. rồi cuối kì, đan xen với đó là những bài thi thử lần I, lần II, lần III,..
Thời gian - chính là thứ khan hiếm nhất của học sinh lớp 12.
24 tiếng 1 ngày thực sự không đủ.
.
Một tuần thoải mái trong đoạn trước và sau khai giảng đến rồi đi. Cả lớp D2 chúng nó đã dần trôi theo được với nhịp học mới, với bạn lớp trưởng mới và các giáo viên bộ môn mới. Chỉ giáo viên ba môn chính mà chúng nó phải thi và chủ nhiệm là không bị đổi.
”Ê Xử..”
”Hmm..” - Cậu vẫn vùi mặt vào mấy câu hàm số thầy vừa ra cuối tiết trước, không thèm để ý xem ai gọi mình, đáp ậm ừ cho có theo phản xạ mà thôi. Mà giờ mới chỉ là giải lao, đâu cần tính gấp rút như thế.
”Mày đã học Toán ở đâu chưa? Tao chưa tìm thấy chỗ học, tao xin vào học cùng mày được không? Thấy bảo là mày học ở chỗ thầy nào ý, với Bảo Bình tốt lắm...” - Bạch Dương gãi gãi đầu không biết nên nói sao cho phải. Đúng lúc đó, Xử Nữ ngước mặt lên, bốn mắt chằm chằm nhìn nhau - “Còn chỗ không? Xin hộ tao với Sư nhé. Bọn tao vẫn chưa...” ”Ok. Để tối tao bảo thầy.” - Xử Nữ đồng ý vô cùng dứt khoát. Trong đầu thì đang nhẩm xem lớp đã có bao nhiêu người rồi - hình như, sĩ số đang là 31.
Bạch Dương cười rạng rỡ, sáng như ông mặt trời, chưa kể, mặt cô còn tròn tròn, càng nhìn càng thấy giống. Rồi cô quay người về chỗ, lại cặm cụi xuống bàn. Tối nay có bài vẽ phải nộp mà cô vẫn chưa làm xong, cô đang tụt sau các bạn rất nhiều, vẽ vừa chậm vừa non tay. Cô càng phải cố gắng hơn người khác gấp nhiều lần thì mới mong có thể đuổi kịp được họ. Chẳng có mấy thời gian nữa.
.
.
“Thầy. Lớp em có hai đứa muốn xin vào. Thầy còn chỗ không?” - Chiều đó Xử Nữ phóng xe đến sớm hơn giờ học nửa tiếng để hỏi thầy. Giờ cậu cũng mua xe rồi. Hầu hết mấy đứa con trai đều vậy, trừ Song Tử - thằng này chẳng cần đi đâu, suốt ngày quanh quẩn ở nhà, học thêm cũng không học.
Khi mở cửa lớp vào, trong lớp chẳng có ai cả. Vắng tanh. Có mỗi thầy đang một mình xếp đề lên bàn, rồi còn dọn dẹp qua đống giấy tờ hay rác gì đó lũ ca trước để lại
“Không. Lớp đầy lắm rồi. Thằng này.. không thấy lớp nhiều hôm bí bách đến nỗi người ta súyt ngạt thở à.”
“Chỉ hai đứa thôi thầy. Bọn nó tìm mãi, giờ thấy thầy mới xin vào đấy. Thầy châm chước đi. “
“Không, chật lắm. Không thêm được!!” - Thầy tỏ ra rất dứt khoát. Một là một, hai là hai, không thể có ngoại lệ.
“Đi thầy. Người yêu thằng Bảo mà.. Người nhà dù sao cũng nên đặc cách một chút.” - Xử Nữ nài nỉ.
“Nô nô nô. Tôi nói một là một, hai là hai. Không cò kè, kì kèo gì hết.. Về chỗ làm bài đi, anh làm xong bài tập về nhà chưa hả??!”
Thầy cứ cố tính đánh lạc hướng câu chuyện sang hướng khác, làm Xử Nữ rất bực mình và thiếu kiên nhẫn. Cậu quyết không bỏ cuộc. Cả tỷ năm Bạch Dương mới nhờ vả được một việc, không làm cho ra hồn thì sao được. Cậu nghĩ, nhất là những lúc hiếm hoi như này thì càng phải tận dụng thể hiện, ghi điểm cho thật tốt. Là thế, Xử Nữ càng bám lấy thầy, miệng không ngớt cò kè xin xỏ, đến đau cả đầu.
“Rồi rồi. Về đi về đi. Buổi sau dẫn người đến đây.” - Cậu làm phiền đến mức khó ai có thể chịu được, cả đi photo, đi vệ sinh cũng bám theo. Ánh mắt đăm đăm bám hết cả buổi học đó, tận đến lúc thầy xuống nhà xe ra về cũng không buông. Thầy thế nên đành thoả hiệp.
“Kamsamidaaaa.” - Xử Nữ hớn hả nhảy xuống khỏi yên xe của thầy - cái wade
..trắng cũ kĩ từ tám đời nào rồi. Cậu bám suốt yên xe đến tận tiếng đến nơi rồi, chút nữa thôi đến cậu cũng bỏ cuộc.
Buổi sau, Sư Tử với Bạch Dương hớn hở theo Bảo Bình với Xử Nữ đến nhập học. Đến khi đóng tiền và nhận thẻ học, hai đứa vui vẻ nhưng vẫn hơi khó hiểu khi thấy thầy cứ nhìm chằm chằm tụi nó kiểu hơi khó chịu.. Hai đứa vô tội chẳng biết làm sai điều gì, khó hiểu nhìn nhau ái ngại nhưng miệng vẫn không ngừng rối rít cảm ơn thầy.
..
Chuyện học thêm tưởng chừng chỉ đến thế.
Rồi một ngày đẹp trời của cuối tháng 9, thầy đột nhiên có việc gấp nên cho cả lớp học thêm Toán của bọn nó tối hôm ấy nghỉ sớm hai tiếng. Sư Tử và Bảo Bình liền lấy xe đi chơi với nhau, bảo là xem phim với đi ăn các thứ, các thứ.. Bạch Dương cứ thế, bị bạn thân vứt bỏ sang một bên, chẳng rõ mình sẽ về nhà bằng cách nào nữa. Vừa hay, hôm ấy Xử Nữ với Bảo Bình đi chung xe, bình thường toàn đi riêng vì ca trước của hai người học Anh - Văn khác nhau. “Thôi cần gì. Có Xử rồi mà. Hai đứa mày đi đâu đấy mà chơi xong nó đưa mày về.”
“Thế nhé. Yêu yêu.” - Sư Tử bắn tym, nháy mắt rồi nhảy ra sau lưng Bảo Bình. Hai đứa nó cứ thế vút đi mất. Đến phút cuối nhìn theo chúng nó, Bạch Dương có thể mường tưởng ra tiếng hai đứa cười cười rôm rả với nhau. Trong khi, tụi nó vừa vứt bỏ một con người bên đường, chẳng có lấy tí gì gọi là ân hận hay áy náy.. Lũ máu lạnh! Trọng sắc khinh bạn!
Bạch Dương lại lụi hụi đi lên lớp. Xử Nữ vì là học sinh 'cưng' của thầy nên cuối giờ cậu thường ở lại xếp lại đề ngày hôm đấy và giúp thầy đánh dấu danh sách học sinh đi học hôm đó. Tối đó cũng chẳng phải ngoại lệ. Cửa lớp đóng kín nhưng ánh đèn bên trong rất sáng, lại còn có tiếng giày bước nên Bạch Dương càng dám chắc cậu đang ở trong lớp. Cô ẩn cửa bước vào. Đúng lúc đó, cánh cửa cũng cùng lúc được người bên trong kéo một cái, “tách” một tiếng - điện trong lớp đều tắt hết.
Mọi thứ cứ thế diễn ra quá nhanh, Bạch Dương không kịp lùi lại nên cứ thế đâm sầm mặt vào một người.
“Sao chưa về?” - Xử Nữ cong cong môi cười. Phút trước còn ngạc nhiên vì có người đến vào cái giờ này, nhưng khi nhìn thấy là ai, cậu không nhịn được thấy vui vẻ và cứ thế cười tươi ơi là tươi, chẳng giống bộ mặt nghiêm túc mỗi ngày gì cả.
“Sư Tử bỏ mày đi xem phim với giai à?”
“Biết rồi còn hỏi. Chúng nó đi xe Sư đi rồi, mày chở tao về đi.” - Bạch Dương chậm chậm đi theo Xử Nữ đi xuống cầu thang.
“Tưởng Bảo đi xe tao, rồi mày lái xe kia về.. “ - Xử Nữ vừa nói vừa đến gần xa đạp điện của mình. Cậu cởi cặp rồi treo lên đầu xe để phía sau Bạch Dương ngồi cho rộng rãi. Gạt chân chống xong, cậu ra hiệu cho cô lên xe, rồi hỏi - “Về luôn à?! Ngoan thế.”
“Còn nhiều bài chưa xong. Tao phải về tranh thủ thời gian làm cho xong.”
Hai đứa nói đến đấy chẳng biết nên mở lời như nào nữa nên trong vô hình, cả hai đều thống nhất với nhau, chọn lựa im lặng. Thường thì chỉ bắt chuyện với nhau qua mấy bài toán trên lớp, hoạ hoằn lắm là chút Lý, Hoá, còn đâu, Bạch Dương hầu như chẳng bắt chuyện nữa. Xử Nữ lại càng không có lí do để được nói chuyện với cô, mở miệng hỏi Toán thì quá ư là cưỡng ép rồi.. Điểm kiểm tra của Xử Nữ lúc nào cũng trong ngưỡng 8 rưỡi - 9.
Vì những im lặng như này, Xử Nữ mới thật hoài niệm về thời gian nghỉ hè. Hai người hồi đó ngày nào cũng gặp nhau, nói chuyện với nhau và còn ngồi cùng nhau tận mấy tiếng trong thư viện hoặc ở quán trà sữa để ôn Toán thi lại. Không có lí do gì vẫn có thể hỏi cô có ngủ ngon không, có làm đề chưa, tối hôm trước ăn gì,.. Hai người không nói chuyện được chắc chắn là do bản thân cậu, hàng ngày Bạch Dương lúc nào cũng líu la líu lo mãi chẳng ngừng, lí do không thể do cô được. Cậu chán nản, tự kiểm điểm bản thân sao nhàm chán quá. Có lẽ, tối về cậu phải tìm hiểu thêm gì đó vui vui hay đi xem phim, ngắm idol,.. Gì cũng được, miễn sao là lần tới có thể giúp hai người nói với nhau nhiều hơn.
“Alo” - Tiếng điện thoại vang lên ở phía sau chưa lâu đã bị Bạch Dương tắt mất, cô bắt máy. Một chuỗi im lặng... “Đ*t mẹ mày!” - Dứt lời, Xử Nữ cảm nhận được cái thở dài của cô. Bạch Dương cúp máy luôn rồi.
“Sao thế?”
“Sư bảo giờ nó không đèo tao nữa. Bảo Bình từ mai sẽ vòng nửa thành phố để đưa đón nó đi học.”
“Thế còn cái xe? Để không chắc?!” - Bạch Dương không hề nhìn thấy, Xử Nữ bây giờ miệng đã cười đến mạn tai mất rồi. Giờ là cơ hội trời ban cho cậu!
“Nó bảo mai mang qua nhà cô, nó có một đứa em họ học cấp hai. Con bé bây giờ đi học xa, toàn phải tự đạp xe đi nên rất khổ.” - Càng nói càng thấy ảo não, cô ghét nhất việc phải chen chúc trên xe búyt. Đm loại bạn thân hãm lờ.. - “Giờ thì hay rồi.. Tao đi kiểu đ gì bây giờ?! Dissss!!”
“....” - Xử Nữ chần chừ mãi chẳng nói.
Cho đến khi đưa Bạch Dương về đến cửa nhà, cậu cuối cùng cũng nói:
“Hay tao đưa mày đi học nhé... Dù sao cũng không xa lắm..”
“Điên à. Ngược đường vcl. Từ đây về trường cũng mất nửa tiếng một lượt đi, trong khi bình thường mày phóng xe đến chỉ mất ba phút. Có hôm tao còn thấy mày đi bộ. Chưa kể, giờ chiều nào tao cũng đi học vẽ, đưa đón bất tiện lắm. Hôm còn học Toán, học Anh,..”
“Sao đâu. Bảo đón Sư được thì tao cũng đón mày được. Mày thử nghĩ xem, lịch trình của mày dày đặc thế ai mà muốn đèo.. Huống chi, tao lại cực kì rảnh rỗi, mỗi học Toán. Học Anh thuận tiện gần chỗ mày học vẽ, giờ cũng trùng nhau, tuần năm buổi.. Sao?! Thấy thế nào?.. Có ấy mỗi giờ lúc buổi sáng thôi.”
“Thôi vào nhà đi. Tối nghĩ rồi inbox tao.”
Xử Nữ xoay đầu Bạch Dương một cái, khiến tóc cô rối bù hết cả lên. Chuyện này thường ngày ai cũng làm hết, vì chiều cao cô khiêm tốn, ai thích đều có thể tiện tay trêu một cái.. Thiên Bình cũng thấp nhưng tóc dài, chẳng ai trêu được kiểu như này.
“Bye.”
Rồi Xử Nữ phóng xe đi mất. Để Bạch Dương ngớ nga ngớ ngẩn đứng trước cửa nhà. Cô nghĩ mãi mà vẫn chưa biết nên trả lời thế nào. Hai người đâu thân lắm.. Nhờ vả kiểu này hơi ngại. Nếu cùng đường thì không nói nhưng hai người ở hia hướng khác nhau, thực sự rất ngại.
Bạch Dương cố gắng hỏi thăm đông tây để cứu vớt số phận long đong lận đận đời mình. Vô vọng - chẳng ai trả lời là “được” cả.
Lăn lộn trên giường, Bạch Dương chửi Sư Tử một cách thậm tệ. Cái loại gì gỉ gì gi - bạn thân như 'cức..'
“Ting!” - tiếng rep ibox.
Bạch Dương hứng khởi bật máy lên rồi khi đọc được mấy dòng ấy, cô lại ủ rũ nằm gục xuống gối. Người cuối cùng đi cùng đường cô gửi gắm nay cũng từ chối, nó bảo giờ tìm được đường đi cùng crush, thỉnh thoảng còn bắt chuyện được với nhau, tuyệt nhiên không cưu mang cô được.
“Lũ phản bội. Lũ chết vì tình..” - Cô lầm bầm chửi.
Haizz..
***
Suốt cả tối, Xử Nữ không rời điệnt hoại nửa bước. Cứ chốc chốc, cậu lại lôi điện thoại ra kiểm tra một lần. Nhưng chiếc điện thoại vẫn chẳng có tí động tĩnh gì, cứ im lìm hết giờ này cho đến giờ khác.
Cả khi ngả lưng xuống giường, Xử Nữ vẫn mân mê viền điện thoại, chờ đợi, nghĩ ngợi nhiều đến mức không yên tâm nhắm mắt ngủ.
“Ting!”
Cái âm thanh cậu đợi mãi.
Xử Nữ bật dậy, tay run run và he hé mắt mở khoá màn hình.
“Alo alooo
T k nhờ ai đưa đi đc
Từ mai nhờ m vậy
Thế nhé. Ngủ ngon
Byee.. Luv luv “ - *đằng sau còn mấy cái icon nhìn hài hài, tym bay ngập trời*
.
.
Yes.. Yesssss..
Xử Nữ thích đến nỗi nhảy cmn xuống giường. Ưng quá. Ưng đến mức đ ngồi yên được mà phải đi cho khuây khoả.
Yess.. Yessss..!!!! Vui vờ lờ.
Ngày ai ơi là ngày mai~
Đến nhanh cmm lên!
[End - chương 44] Đăng bởi: admin
/72
|