“Tiểu Dương à! Sửa xong chưa cháu?” Bà Hai Keo ngồi trên tấm ván tre ở trước sân nhà, phe phẩy cây quạt giấy trong tay.
“Dạ, cháu xong rồi đây!” Một thân hình mảnh khảnh với mái tóc ngắn bồng bềnh, mặc trên người một chiếc áo sơ mi học sinh trắng, có viền màu xanh đậm, trông thật khỏe khoắn và năng động chẳng khác nào một thiếu niên tuấn tú. Bạch Dương từ sau bếp đi ra, hai tay phẩy phẩy cho ráo nước.
Ở ngoài cổng, một bóng dáng nhỏ nhắn đạp xe loạng choạng đâm thẳng vào bụi dâm bụt ngã một cái “rầm”. Đóa hoa dâm bụt đỏ chói vài phút trước còn đang nở rộ, giờ đã chúi nhủi xuống đất đung đưa một cách yếu ớt như thể sắp lìa cành.
“Cái con nhỏ trời đánh này!” Tiếng thét chói tai của Bà hai Keo, khiến Bạch Dương đang đứng gần cái cột nhà, ôm bụng cười khanh khách.
Loại tình huống thế này, nhiều năm qua Bạch Dương chứng kiến không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng không tránh khỏi trận cười no nê.
“Bà có phải là bà của cháu không đó?” Song Ngư hậm hực đứng dậy, dựng lại chiếc xe đạp, giỏ xe đạp lúc này đã bị méo mó hết một bên.
Bà Hai Keo nhăn nhó nhìn đứa cháu gái ngốc nghếch của mình nói: “Ta mà không phải là bà của cháu, giờ này cháu đã ăn nguyên cây chổi chà rồi!”
Bỏ mặc bà ngoại đang liếc xéo ở phía sau, Song Ngư giậm chân xuống nền đất, đi ngang qua Bạch Dương “Còn cậu nữa, cười gì mà cười”. Trông thấy đứa bạn thân hả hê nhìn mình bị mắng, Song Ngư chỉ muốn nhảy lên bóp cổ Bạch Dương, chết quách cho rồi.
“Cậu đừng có mà giận cá chém thớt chứ!” Bạch Dương nhếch vai tỏ vẻ vô tội.
Song Ngư trừng mắt nói “Nếu chém được thớt, tớ cũng đã chém ngay lập tức rồi!”. Tay Song Ngư còn cố tình giơ lên cao, rồi làm động tác chém mạnh xuống.
“Tiểu Dương, cháu mau ra ăn sáng nào!” Giọng Bà Hai Keo đầy vẻ cưng chiều đối với Bạch Dương.
“Tiểu Dương à…, cháu mau ra ăn sáng nào!” Song Ngư bĩu môi, uốn éo cơ thể, giọng nói õng ẹo kéo dài, bắt chước lại lời nói của bà mình.
Lời Song Ngư vừa dứt, một âm thanh “Vèo” xuất hiện trong không trung, cây quạt giấy đụng trúng ngay cột nhà, rơi xuống nền xi măng cứng một cái “bụp”.
Cái đầu nhỏ của Song Ngư thò ra khỏi cái cột nhà cười nói “Úi la la….Hụt rồi….Hụt rồi….Bà à, chiêu này của bà hết tác dụng với cháu từ lâu rồi!” Song Ngư lè lưỡi, một bộ dạng mặt quỷ trêu chọc Bà hai Keo, rồi chạy tọt vào trong nhà.
Bà hai Keo nhìn thấy thế, thì tức giận rống thật to: “Cái con nhỏ trời đánh này! Đã đặt bánh chưa? ”
Song Ngư quay đầu nhìn bà hai Keo, cười tủm tỉm nói: “Dạ, rồi. 200 cái bánh ít nếp, 200 cái bánh bông lan”.
“Bà dặn mày đặt mỗi thứ 100 cái, làm gì mà lên đến 200 cái” Lúc này, Bà hai keo đã đứng dậy, tay còn cầm thêm cây chổi.
Nhìn bộ dạng hung hăng của bà ngoại, Song Ngư vừa chạy vừa nói “Mỗi loại nếu đặt 200 cái sẽ được tặng thêm 50 cái….khuyến mại hấp dẫn không thể bỏ lỡ”
“Mày đứng lại đó cho bà” Bà hai Keo bước đi lụm khụm đuổi theo Song Ngư.
“Đứng lại để cho bà đánh cháu nữa à, cháu đâu có ngu!”.
“ Không ngu! Mà để thằng Bảy Cua nó lừa đặt 400 cái bánh hả?” Bà Hai Keo tức giận mắng.
“Chú Bảy Cua không có lừa con, Thiên Bình đã lén nói cho con biết, đó là ưu đãi bất ngờ”. Song Ngư hồn nhiên đáp lại lời bà hai Keo.
“Vậy mà mày cũng tin con bé lanh chanh đó!.”
“Tất nhiên là tin rồi!”
(“Hắt…..xì”. Thiên Bình đưa tay quẹt mũi, miệng lầm bầm “Sáng sớm mình đã bị ai mắng rồi sao?”)
“Mà dù có tặng thêm bánh, mày đặt nhiều bánh để làm gì hả?”
“Thì để ăn, vậy mà bà cũng hỏi” Song Ngư đáp lời bà ngoại của mình đầy bản lĩnh.
“Vậy tự mình ăn hết 400 cái, cấm chia cho người khác, tự đặt tự trả tiền luôn đi!” Nói xong bà hai Keo chẳng nể nang tình thân, thẳng tay ném cây chổi trong tay.
“Ui da! Bà à……” Giọng Song Ngư kêu la thảm thiết vang vọng khắp sân nhà.
Hai bà cháu bà Hai Keo một người rượt mắng, một người trốn chạy, làm náo động đến những nhà quanh đó, phá hỏng cả sự yên tĩnh của sáng sớm.
Bạch Dương đứng một góc nhà nhìn hai bà cháu Song Ngư không khỏi lắc đầu cười, ngần mấy năm rồi nhưng hai bà cháu Song ngư vẫn thế. Bất giác khóe mắt Bạch Dương có chút ẩm ướt, nhiều lúc cô khao khát được giống như cô bạn Song Ngư, mỗi ngày đều có người thân bên cạnh để mà khẩu chiến.
Cách đó vài mét, dưới giàn hoa thiên lý một màu sắc vàng, cô gái với làn da trắng ngần, khuôn mặt duyên dáng, trán cao, đôi mắt đẹp sáng bị che khuất bởi cặp kính đen to đùng. Ngồi trên chiếc xích đu trắng, chân đung đưa đánh tới trước tựa như thiên sứ. Ánh mắt hướng về phía ngôi nhà cô bạn Song Ngư và Bạch Dương mỉm cười. Cô đã sống ở Xóm Gà này đã hơn một năm, thời gian ở nơi này không quá ngắn cũng không quá dài, kể từ sau vụ việc kia xảy ra. Giờ đây cô có thể dễ dàng hòa nhập với cuộc sống mới tràn ngập niềm vui bên cạnh những người thân, bạn bè và mọi người xung quanh. Và không biết từ bao giờ cô đã yêu cái mảnh đất này, yêu cả những con người nơi đây.
“Mới sáng sớm, mà con bé ngốc nghếch đó lại chọc giận bà nó nữa rồi!” Dì Út Thọ lắc đầu ngao ngán, cầm bình tưới nước, phun nước lên mấy chậu hoa mào gà, hoa đồng tiền, hoa mặt trời….ở sân vườn.
“Xử Nữ! Con đang chờ hai đứa đó à!”
“Dạ.” Xử Nữ lễ phép trả lời.
“Con mà cùng hai đứa đó đi học trễ, bị đánh dấu vào sổ đen, đừng trách tại sao dì út lại phạt con dọn dẹp nhà vệ sinh trường học” Dì Út Thọ nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhắc nhở.
Nghe đến việc đi học trễ phải dọn dẹp nhà vệ sinh, Xử Nữ lập tức chạy đến nắm tay dì út lắc lắc, giọng nũng nịu nói: “Dì út à, tha cho bọn con đi mà!”
“Buông ra! Kẻo đổ nước vào người bây giờ!. Không muốn dọn vệ sinh, thì mau mau hối thúc hai đứa kia đi học sớm” Ngón giữa của dì Út Thọ chọt nhẹ vào cái trán cao của Xử Nữ trêu đùa.
Sau khi nghe dì út nhắc nhở, Xử Nữ liền mở miệng chào tạm biệt, rồi dắt chiếc xe đạp Mini trắng hiệu Miyata, tức tốc chạy sang nhà Song Ngư và Bạch Dương.
“Cái con bé này! Dì út chỉ nói đùa thôi mà!” Giọng dì Út Thọ từ trong sân vọng ra, nhưng ai đó đã biến mất dạng, lời nói đùa của dì út đã được Xử Nữ tin là thật. Cũng không thể trách Xử Nữ sao lại dễ tin đến vậy, vì dì út đã vài lần phạt Xử Nữ như thế, chỉ cần nghĩ đến là Xử Nữ cảm thấy sợ hãi.
______________________________
* Đồng hành cùng Khoai Tây và Xú Tiểu Tử.
- Tớ là Khoai Tây tinh nghịch, còn tớ là Tiểu Tử siêu quậy: " Chào mừng các bạn đến với chương trình - Mỗi chương truyện là một câu đố cho chương 3 của truyện 12 chòm sao và lớp học vui nhộn".
Xú Tiểu Tử : Cậu đang đọc gì vậy?
Khoai Tây : Tớ đang đọc Truyện Kiều.
Xú Tiểu Tử : Thế cậu có biết Truyện Kiều được viết bằng chữ gì không?
Khoai Tây : Dễ ẹc. Chữ Nôm.
Xú Tiểu Tử : Bin bon chính xác. Vậy chữ Nôm có nghĩa là gì cậu có biết không?
Khoai Tây : Nghĩa là....
Xú Tiểu Tử : Cậu bí rồi chứ gì. Hi..hi...hi. Chữ Nôm có nghĩa là Tiếng nói của người phương Nam.
* Truyện Kiều (chữ Nôm: 傳翹), tên gốc là Đoạn trường tân thanh (chữ Hán: 斷腸新聲), là truyện thơ kinh điển trong Nền Văn học Việt Nam, được viết bằng chữ Nôm theo thể lục bát của Nguyễn Du, gồm 3254 câu, dựa theo tiểu thuyết "Kim Vân Kiều truyện" (金雲翹傳) của Thanh Tâm Tài Nhân (青心才人), Trung Quốc. (Nguồn: https://vi.wikipedia.org).
“Dạ, cháu xong rồi đây!” Một thân hình mảnh khảnh với mái tóc ngắn bồng bềnh, mặc trên người một chiếc áo sơ mi học sinh trắng, có viền màu xanh đậm, trông thật khỏe khoắn và năng động chẳng khác nào một thiếu niên tuấn tú. Bạch Dương từ sau bếp đi ra, hai tay phẩy phẩy cho ráo nước.
Ở ngoài cổng, một bóng dáng nhỏ nhắn đạp xe loạng choạng đâm thẳng vào bụi dâm bụt ngã một cái “rầm”. Đóa hoa dâm bụt đỏ chói vài phút trước còn đang nở rộ, giờ đã chúi nhủi xuống đất đung đưa một cách yếu ớt như thể sắp lìa cành.
“Cái con nhỏ trời đánh này!” Tiếng thét chói tai của Bà hai Keo, khiến Bạch Dương đang đứng gần cái cột nhà, ôm bụng cười khanh khách.
Loại tình huống thế này, nhiều năm qua Bạch Dương chứng kiến không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng không tránh khỏi trận cười no nê.
“Bà có phải là bà của cháu không đó?” Song Ngư hậm hực đứng dậy, dựng lại chiếc xe đạp, giỏ xe đạp lúc này đã bị méo mó hết một bên.
Bà Hai Keo nhăn nhó nhìn đứa cháu gái ngốc nghếch của mình nói: “Ta mà không phải là bà của cháu, giờ này cháu đã ăn nguyên cây chổi chà rồi!”
Bỏ mặc bà ngoại đang liếc xéo ở phía sau, Song Ngư giậm chân xuống nền đất, đi ngang qua Bạch Dương “Còn cậu nữa, cười gì mà cười”. Trông thấy đứa bạn thân hả hê nhìn mình bị mắng, Song Ngư chỉ muốn nhảy lên bóp cổ Bạch Dương, chết quách cho rồi.
“Cậu đừng có mà giận cá chém thớt chứ!” Bạch Dương nhếch vai tỏ vẻ vô tội.
Song Ngư trừng mắt nói “Nếu chém được thớt, tớ cũng đã chém ngay lập tức rồi!”. Tay Song Ngư còn cố tình giơ lên cao, rồi làm động tác chém mạnh xuống.
“Tiểu Dương, cháu mau ra ăn sáng nào!” Giọng Bà Hai Keo đầy vẻ cưng chiều đối với Bạch Dương.
“Tiểu Dương à…, cháu mau ra ăn sáng nào!” Song Ngư bĩu môi, uốn éo cơ thể, giọng nói õng ẹo kéo dài, bắt chước lại lời nói của bà mình.
Lời Song Ngư vừa dứt, một âm thanh “Vèo” xuất hiện trong không trung, cây quạt giấy đụng trúng ngay cột nhà, rơi xuống nền xi măng cứng một cái “bụp”.
Cái đầu nhỏ của Song Ngư thò ra khỏi cái cột nhà cười nói “Úi la la….Hụt rồi….Hụt rồi….Bà à, chiêu này của bà hết tác dụng với cháu từ lâu rồi!” Song Ngư lè lưỡi, một bộ dạng mặt quỷ trêu chọc Bà hai Keo, rồi chạy tọt vào trong nhà.
Bà hai Keo nhìn thấy thế, thì tức giận rống thật to: “Cái con nhỏ trời đánh này! Đã đặt bánh chưa? ”
Song Ngư quay đầu nhìn bà hai Keo, cười tủm tỉm nói: “Dạ, rồi. 200 cái bánh ít nếp, 200 cái bánh bông lan”.
“Bà dặn mày đặt mỗi thứ 100 cái, làm gì mà lên đến 200 cái” Lúc này, Bà hai keo đã đứng dậy, tay còn cầm thêm cây chổi.
Nhìn bộ dạng hung hăng của bà ngoại, Song Ngư vừa chạy vừa nói “Mỗi loại nếu đặt 200 cái sẽ được tặng thêm 50 cái….khuyến mại hấp dẫn không thể bỏ lỡ”
“Mày đứng lại đó cho bà” Bà hai Keo bước đi lụm khụm đuổi theo Song Ngư.
“Đứng lại để cho bà đánh cháu nữa à, cháu đâu có ngu!”.
“ Không ngu! Mà để thằng Bảy Cua nó lừa đặt 400 cái bánh hả?” Bà Hai Keo tức giận mắng.
“Chú Bảy Cua không có lừa con, Thiên Bình đã lén nói cho con biết, đó là ưu đãi bất ngờ”. Song Ngư hồn nhiên đáp lại lời bà hai Keo.
“Vậy mà mày cũng tin con bé lanh chanh đó!.”
“Tất nhiên là tin rồi!”
(“Hắt…..xì”. Thiên Bình đưa tay quẹt mũi, miệng lầm bầm “Sáng sớm mình đã bị ai mắng rồi sao?”)
“Mà dù có tặng thêm bánh, mày đặt nhiều bánh để làm gì hả?”
“Thì để ăn, vậy mà bà cũng hỏi” Song Ngư đáp lời bà ngoại của mình đầy bản lĩnh.
“Vậy tự mình ăn hết 400 cái, cấm chia cho người khác, tự đặt tự trả tiền luôn đi!” Nói xong bà hai Keo chẳng nể nang tình thân, thẳng tay ném cây chổi trong tay.
“Ui da! Bà à……” Giọng Song Ngư kêu la thảm thiết vang vọng khắp sân nhà.
Hai bà cháu bà Hai Keo một người rượt mắng, một người trốn chạy, làm náo động đến những nhà quanh đó, phá hỏng cả sự yên tĩnh của sáng sớm.
Bạch Dương đứng một góc nhà nhìn hai bà cháu Song Ngư không khỏi lắc đầu cười, ngần mấy năm rồi nhưng hai bà cháu Song ngư vẫn thế. Bất giác khóe mắt Bạch Dương có chút ẩm ướt, nhiều lúc cô khao khát được giống như cô bạn Song Ngư, mỗi ngày đều có người thân bên cạnh để mà khẩu chiến.
Cách đó vài mét, dưới giàn hoa thiên lý một màu sắc vàng, cô gái với làn da trắng ngần, khuôn mặt duyên dáng, trán cao, đôi mắt đẹp sáng bị che khuất bởi cặp kính đen to đùng. Ngồi trên chiếc xích đu trắng, chân đung đưa đánh tới trước tựa như thiên sứ. Ánh mắt hướng về phía ngôi nhà cô bạn Song Ngư và Bạch Dương mỉm cười. Cô đã sống ở Xóm Gà này đã hơn một năm, thời gian ở nơi này không quá ngắn cũng không quá dài, kể từ sau vụ việc kia xảy ra. Giờ đây cô có thể dễ dàng hòa nhập với cuộc sống mới tràn ngập niềm vui bên cạnh những người thân, bạn bè và mọi người xung quanh. Và không biết từ bao giờ cô đã yêu cái mảnh đất này, yêu cả những con người nơi đây.
“Mới sáng sớm, mà con bé ngốc nghếch đó lại chọc giận bà nó nữa rồi!” Dì Út Thọ lắc đầu ngao ngán, cầm bình tưới nước, phun nước lên mấy chậu hoa mào gà, hoa đồng tiền, hoa mặt trời….ở sân vườn.
“Xử Nữ! Con đang chờ hai đứa đó à!”
“Dạ.” Xử Nữ lễ phép trả lời.
“Con mà cùng hai đứa đó đi học trễ, bị đánh dấu vào sổ đen, đừng trách tại sao dì út lại phạt con dọn dẹp nhà vệ sinh trường học” Dì Út Thọ nhìn cô cháu gái xinh đẹp nhắc nhở.
Nghe đến việc đi học trễ phải dọn dẹp nhà vệ sinh, Xử Nữ lập tức chạy đến nắm tay dì út lắc lắc, giọng nũng nịu nói: “Dì út à, tha cho bọn con đi mà!”
“Buông ra! Kẻo đổ nước vào người bây giờ!. Không muốn dọn vệ sinh, thì mau mau hối thúc hai đứa kia đi học sớm” Ngón giữa của dì Út Thọ chọt nhẹ vào cái trán cao của Xử Nữ trêu đùa.
Sau khi nghe dì út nhắc nhở, Xử Nữ liền mở miệng chào tạm biệt, rồi dắt chiếc xe đạp Mini trắng hiệu Miyata, tức tốc chạy sang nhà Song Ngư và Bạch Dương.
“Cái con bé này! Dì út chỉ nói đùa thôi mà!” Giọng dì Út Thọ từ trong sân vọng ra, nhưng ai đó đã biến mất dạng, lời nói đùa của dì út đã được Xử Nữ tin là thật. Cũng không thể trách Xử Nữ sao lại dễ tin đến vậy, vì dì út đã vài lần phạt Xử Nữ như thế, chỉ cần nghĩ đến là Xử Nữ cảm thấy sợ hãi.
______________________________
* Đồng hành cùng Khoai Tây và Xú Tiểu Tử.
- Tớ là Khoai Tây tinh nghịch, còn tớ là Tiểu Tử siêu quậy: " Chào mừng các bạn đến với chương trình - Mỗi chương truyện là một câu đố cho chương 3 của truyện 12 chòm sao và lớp học vui nhộn".
Xú Tiểu Tử : Cậu đang đọc gì vậy?
Khoai Tây : Tớ đang đọc Truyện Kiều.
Xú Tiểu Tử : Thế cậu có biết Truyện Kiều được viết bằng chữ gì không?
Khoai Tây : Dễ ẹc. Chữ Nôm.
Xú Tiểu Tử : Bin bon chính xác. Vậy chữ Nôm có nghĩa là gì cậu có biết không?
Khoai Tây : Nghĩa là....
Xú Tiểu Tử : Cậu bí rồi chứ gì. Hi..hi...hi. Chữ Nôm có nghĩa là Tiếng nói của người phương Nam.
* Truyện Kiều (chữ Nôm: 傳翹), tên gốc là Đoạn trường tân thanh (chữ Hán: 斷腸新聲), là truyện thơ kinh điển trong Nền Văn học Việt Nam, được viết bằng chữ Nôm theo thể lục bát của Nguyễn Du, gồm 3254 câu, dựa theo tiểu thuyết "Kim Vân Kiều truyện" (金雲翹傳) của Thanh Tâm Tài Nhân (青心才人), Trung Quốc. (Nguồn: https://vi.wikipedia.org).
/22
|