Thế là ngày 14-2 cũng đi qua, ngày
mà Xử gặp nhiều phiền toái nhất. Xử ngồi xuống cái ghế đu phép thuật, nghĩ về
một chuyện nào đó xa xôi…
Xà Phu đứng đằng sau nó, gọi:
- Này, em đang nghĩ gì thế?- Anh hỏi
- À, chỉ là một chút chuyện vặt- Cô trả lời
- Kể cho anh!- Phu nói
- Anh không nên biết- Cô xoa đầu anh
- Em không cần giấu anh!
- Thôi được, vậy..nếu một ngày tôi rời khỏi đây thì sao?
- Anh sẽ không cho em đi- Anh nói
- Lúc đó, có lẽ tôi sẽ không quay lại nữa!- Cô cười nhạt
- Anh sẽ đi cùng em- Anh chắc chắn
Cô vẫn lơ đãng nhìn ánh trăng xanh, mặt trăng đó to thật, mang một nỗi buồn thê thương. Cô gạt đi giọt lệ trên khóe mắt, vẫn cố gắng mỉm cười với anh
- Em khóc à?- Anh ngạc nhiên hỏi
- Không, chỉ là giọt sương- Cô nói dối, đúng là chòm sao này có thể che giấu cảm xúc đại tài.
- Lại đây- Anh kéo cô vào lòng, sẵn sàng làm chỗ dựa của cô
- Hai người làm gì đấy?- Kết từ đâu chạy lại, kéo Xử về phía mình
- Kết à!- Xử khuyên ngăn
- Đi với mình!- Kết dùng phép thuật dịch chuyển tức thời biến đi, để lại Phu đứng một mình.
Phu nhìn hai người biến đi, dù nhói đau nhưng vẫn cố gặn một nụ cười. Tự hỏi tại sao anh lại yêu một cô bé vô tư như Xử chứ, có lẽ...chính vì sự dịu dàng và coi trọng tình bạn của cô, cả nụ cười trong sáng của cô nữa, tất cả đều đẹp. Anh không muốn cô mất đi nụ cười ấy, anh sẽ không để ai làm tổn thương cô, anh sẽ làm cô yêu anh bằng mọi giá…
Chỗ của Xử và Kết..
- Kết làm gì vậy?- Xử tức giận đẩy Kết ra
- Mình đang ghen đấy, Xử biết không?!- Kết vẫn nghiêm túc nhìn Xử
- Tại sao…?!- Xử thả lỏng
- Mình thích Xử, à không..anh yêu em, Xử!- Anh ôm cô vào lòng
Anh đưa mặt mình áp sát mặt cô, cô bất chợt ngẩng đầu thì môi cô đã bị một đôi môi khác chiếm lấy, anh hôn nhẹ nhàng, sâu lắng. Cô đẩy anh ra, nói:
- Kết, mình…ưm
Chưa nói hết, anh lại hôn nữa, nụ hôn lần này không như trước, nó quá mạnh bạo, tới nỗi cô mất tự chủ mở miệng ra, anh cuốn lấy lưỡi cô, cọ cọ vào hàm răng sáng bóng của cô, thở gấp. Một tay anh ôm lấy eo cô, giữ không cho cô kháng cự, một tay giữ đầu cô.
Anh đã thấy cô bắt đầu mệt, liền bế cô vào phòng ngủ, anh đặt cô xuống giường nhưng môi vẫn không rời. Anh bò lên người cô, tay sờ sổ cô kích thích. Xử trong lúc nguy cấp đó vẫn còn lí trí sót lại:
- Kết, đừng, không được..
- Anh không làm gì đâu, anh thề- Anh nói bảo đảm
Lúc này, cô mới buông lỏng, cô biết rằng..sức mình không thể bằng Kết được, không thể kháng cự nổi. Anh cảm nhận được cô đã buông lỏng, vui mừng vì cô đã chấp nhận mình mới buông tha cô môi cô:
- Anh yêu em- Anh lặp lại câu nói này
- Hãy nói em cũng yêu anh- Anh ép cô
- Tôi, mình…-Cô từ chối
- Nói!!!
- Em..em cũng…yêu..yêu…a..anh- Cô ngượng ngùng
- Bảo bối ngoan- Anh xoa đầu cô
- Bảo bối..?!- Cô ngạc nhiên
- Sau này em sẽ là bảo bối duy nhất của anh- Anh trả lời
- Là sau này..?- Cô lại hỏi
- Hay là em muốn ngay bây giờ?- Anh nói
- Không, không bao giờ!- Cô đỏ mặt từ chối
- Mà..mà tại sao bạn lại yê..yêu tôi?
- Em còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu?
- Là lúc chúng ta học cùng lớp- cô trả lời
- Không! Là lúc em giúp anh!
- Giúp?! Khi nào?
- À, lúc đó…- Anh hồi tưởng
Ngày đầu tiên tựu trường cấp II, ai cũng biết anh là con của Mafia, ai cũng xa lánh anh, anh thật sự rất cô đơn. Sau trận đánh nhau giành quyền cai trị trường học, anh bị thương ở vai, lúc đó anh tưởng mình sắp chết.
Anh chạy vào phòng y tế nhưng không có ai, anh cũng chẳng chờ mong gì nhưng..khi cô bước vào phòng, cô đã thốt lên”A”. Anh đã nghĩ cô sẽ sợ và chạy đi nhưng cô đã nhanh chóng lấy băng gạt và băng bó cho anh, hỏi thăm anh..
Sau ngày đó, anh kiếm cớ đánh nhau để đến gặp cô, cô luôn luôn chào đón anh.
Đến khi tốt nghiệp, anh không còn gặp lại cô. Anh đã gặp lại cô vào một ngày không xa, cô học cùng lớp với anh, cô đã không nhận ra anh..Anh bắt đầu giấu thân phận thật của mình.
- Vậy, bạn chính là cậu nhóc lúc đó!- Cô ngạc nhiên
- Này, anh không phải nhóc nhá- Anh cốc đầu cô
- Tại lúc đó bạn lùn- Cô uất ức
- Là em mang giày cao gót đó NGỐC!!!- Anh tức giận
- Oa, xin lỗi- Cô sợ sệt
- Tại sao em phải xin lỗi- Anh tặng cô một nụ hôn nhẹ
Cô đỏ mặt, níu lấy áo anh, cùng anh ngủ một giường. Đêm nay gió mát, trăng sáng xanh vàng, cặp đôi cùng nhau say ngủ…
Xà Phu đứng đằng sau nó, gọi:
- Này, em đang nghĩ gì thế?- Anh hỏi
- À, chỉ là một chút chuyện vặt- Cô trả lời
- Kể cho anh!- Phu nói
- Anh không nên biết- Cô xoa đầu anh
- Em không cần giấu anh!
- Thôi được, vậy..nếu một ngày tôi rời khỏi đây thì sao?
- Anh sẽ không cho em đi- Anh nói
- Lúc đó, có lẽ tôi sẽ không quay lại nữa!- Cô cười nhạt
- Anh sẽ đi cùng em- Anh chắc chắn
Cô vẫn lơ đãng nhìn ánh trăng xanh, mặt trăng đó to thật, mang một nỗi buồn thê thương. Cô gạt đi giọt lệ trên khóe mắt, vẫn cố gắng mỉm cười với anh
- Em khóc à?- Anh ngạc nhiên hỏi
- Không, chỉ là giọt sương- Cô nói dối, đúng là chòm sao này có thể che giấu cảm xúc đại tài.
- Lại đây- Anh kéo cô vào lòng, sẵn sàng làm chỗ dựa của cô
- Hai người làm gì đấy?- Kết từ đâu chạy lại, kéo Xử về phía mình
- Kết à!- Xử khuyên ngăn
- Đi với mình!- Kết dùng phép thuật dịch chuyển tức thời biến đi, để lại Phu đứng một mình.
Phu nhìn hai người biến đi, dù nhói đau nhưng vẫn cố gặn một nụ cười. Tự hỏi tại sao anh lại yêu một cô bé vô tư như Xử chứ, có lẽ...chính vì sự dịu dàng và coi trọng tình bạn của cô, cả nụ cười trong sáng của cô nữa, tất cả đều đẹp. Anh không muốn cô mất đi nụ cười ấy, anh sẽ không để ai làm tổn thương cô, anh sẽ làm cô yêu anh bằng mọi giá…
Chỗ của Xử và Kết..
- Kết làm gì vậy?- Xử tức giận đẩy Kết ra
- Mình đang ghen đấy, Xử biết không?!- Kết vẫn nghiêm túc nhìn Xử
- Tại sao…?!- Xử thả lỏng
- Mình thích Xử, à không..anh yêu em, Xử!- Anh ôm cô vào lòng
Anh đưa mặt mình áp sát mặt cô, cô bất chợt ngẩng đầu thì môi cô đã bị một đôi môi khác chiếm lấy, anh hôn nhẹ nhàng, sâu lắng. Cô đẩy anh ra, nói:
- Kết, mình…ưm
Chưa nói hết, anh lại hôn nữa, nụ hôn lần này không như trước, nó quá mạnh bạo, tới nỗi cô mất tự chủ mở miệng ra, anh cuốn lấy lưỡi cô, cọ cọ vào hàm răng sáng bóng của cô, thở gấp. Một tay anh ôm lấy eo cô, giữ không cho cô kháng cự, một tay giữ đầu cô.
Anh đã thấy cô bắt đầu mệt, liền bế cô vào phòng ngủ, anh đặt cô xuống giường nhưng môi vẫn không rời. Anh bò lên người cô, tay sờ sổ cô kích thích. Xử trong lúc nguy cấp đó vẫn còn lí trí sót lại:
- Kết, đừng, không được..
- Anh không làm gì đâu, anh thề- Anh nói bảo đảm
Lúc này, cô mới buông lỏng, cô biết rằng..sức mình không thể bằng Kết được, không thể kháng cự nổi. Anh cảm nhận được cô đã buông lỏng, vui mừng vì cô đã chấp nhận mình mới buông tha cô môi cô:
- Anh yêu em- Anh lặp lại câu nói này
- Hãy nói em cũng yêu anh- Anh ép cô
- Tôi, mình…-Cô từ chối
- Nói!!!
- Em..em cũng…yêu..yêu…a..anh- Cô ngượng ngùng
- Bảo bối ngoan- Anh xoa đầu cô
- Bảo bối..?!- Cô ngạc nhiên
- Sau này em sẽ là bảo bối duy nhất của anh- Anh trả lời
- Là sau này..?- Cô lại hỏi
- Hay là em muốn ngay bây giờ?- Anh nói
- Không, không bao giờ!- Cô đỏ mặt từ chối
- Mà..mà tại sao bạn lại yê..yêu tôi?
- Em còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau lần đầu?
- Là lúc chúng ta học cùng lớp- cô trả lời
- Không! Là lúc em giúp anh!
- Giúp?! Khi nào?
- À, lúc đó…- Anh hồi tưởng
Ngày đầu tiên tựu trường cấp II, ai cũng biết anh là con của Mafia, ai cũng xa lánh anh, anh thật sự rất cô đơn. Sau trận đánh nhau giành quyền cai trị trường học, anh bị thương ở vai, lúc đó anh tưởng mình sắp chết.
Anh chạy vào phòng y tế nhưng không có ai, anh cũng chẳng chờ mong gì nhưng..khi cô bước vào phòng, cô đã thốt lên”A”. Anh đã nghĩ cô sẽ sợ và chạy đi nhưng cô đã nhanh chóng lấy băng gạt và băng bó cho anh, hỏi thăm anh..
Sau ngày đó, anh kiếm cớ đánh nhau để đến gặp cô, cô luôn luôn chào đón anh.
Đến khi tốt nghiệp, anh không còn gặp lại cô. Anh đã gặp lại cô vào một ngày không xa, cô học cùng lớp với anh, cô đã không nhận ra anh..Anh bắt đầu giấu thân phận thật của mình.
- Vậy, bạn chính là cậu nhóc lúc đó!- Cô ngạc nhiên
- Này, anh không phải nhóc nhá- Anh cốc đầu cô
- Tại lúc đó bạn lùn- Cô uất ức
- Là em mang giày cao gót đó NGỐC!!!- Anh tức giận
- Oa, xin lỗi- Cô sợ sệt
- Tại sao em phải xin lỗi- Anh tặng cô một nụ hôn nhẹ
Cô đỏ mặt, níu lấy áo anh, cùng anh ngủ một giường. Đêm nay gió mát, trăng sáng xanh vàng, cặp đôi cùng nhau say ngủ…
/10
|